Mạch Lộ Quy Đồ
Chương 10
Hiện tại đã chập tối, sau khi Thẩm Du liên hệ cho người sắp xếp phòng khách sạn cho La Thiếu Hằng xong, bọn họ cho tài xế lái xe đến nơi ăn cơm bình thường họ hay tới.
Bọn họ đến một nhà hang chuyên phục vụ món Trung Hoa, là một căn gác xép ba tầng màu đỏ, bên trong đều là những món ăn đặc sắc chính hiệu Trung Hoa.
Tới giờ này trong nhà hàng đã đầy người, trong đại sảnh tầng một rộng lớn, liếc nhìn một cái, không hề tìm được chỗ nào trống, có hai phần ba khách hàng đến đây là người ngoại quốc, xem ra thức ăn của nhà hàng này rất được ưa chuộng.
Mặc dù ở đại sảnh không có chỗ ngồi, nhưng bọn Thẩm Du hoàn toàn không cần lo lắng, vừa mới vào là có người đến đón ngay.
La Thiếu Hằng quan sát trang trí bên trong nhà hàng, phát hiện ở đây hoàn toàn theo phong tục Trung Hoa, từ bình phong, bàn tiếp tân, bàn gỗ cho đến tranh chữ đều rất thú vị, cô gái đón khách người Trung Quốc mặc bộ sườn xám thuỷ mặc, trang điểm khéo léo tự nhiên, lễ phép đưa bọn họ vào phòng.
Tên phòng được đặt theo ‘Xuân Hạ Thu Đông’, phòng của bọn họ là phòng cuối tên ‘Đông Sương’, trên cánh cửa đỏ thẫm có khắc một đoá hoa mai cứng cỏi cao ngạo, phía trên hoa mai có đề một chữ ‘Đông’ ngạo nghễ.
Trong phòng cũng trang trí theo phong cách cổ xưa, ngay cả tách trà cũng là loại tách sứ hoa văn xanh vô cùng đẹp.
Nhưng thứ khiến cho La Thiếu Hằng để ý không phải những cái này, mà là phong cách ở đây khiến anh có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Bọn họ vừa vào ngồi, một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo bông kiểu Trung Quốc lập tức đi tới, từ cách xưng hô của nhân viên có thể biết được ông ấy là quản lý của nhà hàng, việc đầu tiên ông ta làm là chủ động nhận lấy tách từ nhân viên, rót cho Thẩm Mạc Thành một tách trà.
Người kia nhiệt tình như vậy nên La Thiếu Hằng cứ cho rằng là do thân phận cao quý của Thẩm Mạc Thành, có lẽ giữa bọn họ có qua lại làm ăn, nhưng sau đó nghe bọn họ trò chuyện, anh mới biết hoá ra nhà hàng theo phong cách cổ xưa này là tài sản do Thẩm Mạc Thành đứng tên.
Ánh mắt anh âm thầm đảo qua Thẩm Mạc Thành đang cúi đầu uống trà, tập trung vào bức hoạ phía sau lưng hắn, trong bụng có chút suy tính.
Lúc gọi món đích thân quản lý gọi cho bọn họ, Thẩm Mạc Thành sai người đưa thực đơn cho La Thiếu Hằng, La Thiếu Hằng cũng nhận lấy mở ra không chút khách khí, lúc trước anh và Thẩm Mạc Thành đi ăn cơm đa phần cũng do anh gọi món, tuy trước đây anh không biết nấu cơm, nhưng rất rõ khẩu vị của Thẩm Mạc Thành.
Dĩ nhiên ở đây thì chuyện này cũng không rõ lắm, khi anh gọi lên tiếp bốn món mà Thẩm Mạc Thành thích, bàn tay bưng trà của Thẩm Mạc Thành dừng lại một chút, khoé mắt nhìn vào bàn tay đang lật thực đơn của anh, rồi im lặng uống trà.
Thẩm Vân có sở trường quan sát sắc mặt người khác, chủ động hỏi: “Đây là mấy món nổi tiếng trong nhà hàng, La tiên sinh cũng thích sao"
“Đúng vậy, bình thường hay ăn." La Thiếu Hằng giả vờ như không hiểu ý cậu, vẻ mặt mỉm cười rất thuần khiến, anh gọi thêm một rau trộn, sau đó dặn dò bỏ ít gừng tỏi.
Quản lý ghi nhận từng cái một, Thẩm Vân thấy vậy nói thêm: “Hình như La tiên sinh rất sành ăn."
“Cũng tàm tạm, nhưng đối với những món thích ăn thì hơi kén chọn một chút." La Thiếu Hằng nói.
Thật ra anh nào có sành ăn, trước đây chuyện ăn uống đều có Thẩm Mạc Thành lo, anh chỉ ăn là được nên vốn không quan tâm; sau này Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện, một mình anh ăn không được nên cố gắng tìm một vài chuyện để làm, không để con tim mình trống rỗng, vì vậy học làm những món Thẩm Mạc Thành thích ăn.
Vốn cho rằng sẽ không có cơ hội làm cho anh ấy ăn, không ngờ… Nghĩ tới đây, anh liếc nhìn Thẩm Mạc Thành, tâm tình vui vẻ đưa thực đơn cho Thẩm Vân: “Tôi gọi rồi, các người chọn đi."
Thẩm Vân nhận lấy thực đơn, âm thầm khen ngợi một câu ‘có chuẩn bị’, sau đó gọi thêm vài món khác rồi mới trả lại thực đơn cho quản lý.
Trước khi nhận lại thực đơn, người kia đứng ở một bên, khẽ thăm dò: “Điểm tâm ngọt lúc trước cho dùng thử đã lên thực đơn, ngài có muốn nếm thử một phần hay không ạ"
Thẩm Vân nhìn Thẩm Mạc Thành, thấy hắn không phản đối liền hỏi La Thiếu Hằng: “La tiên sinh thích ăn điểm tâm ngọt hay không Trong nhà hàng mới ra một món, có thể nếm thử xem."
“Món gì" La Thiếu Hằng hứng thú hỏi.
Quản lý lật sang phần điểm tâm ngọt của thực đơn, giở một trang giới thiệu cho La Thiếu Hằng: “Bánh sữa dừa ủ rượu."
——Bánh sữa dừa ủ rượu.
La Thiếu Hằng ngẩn ngơ sau khi nhìn thấy hình ảnh của món điểm tâm ngọt, nhưng nhanh chóng hồi thần, trả lại thực đơn cho người kia, cười nói: “Trông không tệ, vậy lấy một phần đi, đã làm phiền."
Có thể ngồi chung bàn với Thẩm Mạc Thành thì chắc chắn không phải người bình thường, quản lý thấy hơi kỳ lạ với thái độ khách khí của anh, ông ta nhận lấy thức đơn nói liên tục hai câu phải phải rồi dẫn nhân viên lui xuống, Thẩm Mạc Thành không thích có người ngoài hầu hạ bên cạnh hắn.
Sau khi những người khác đi, Thẩm Vân chịu trách nhiệm thúc đẩy bầu không khí chủ động hỏi chuyện của La Thiếu Hằng khi nhận được gợi ý của anh hai mình.
Từ việc La Thiếu Hằng ở khách sạn và mang theo máy ảnh, Thẩm Vân đoán anh đến đây du lịch, hỏi ra thì thật là thế, liền hỏi tiếp: “La tiên sinh là người ở đâu"
“Tôi là người thành phố A, hiện tại đang ở khu du lịch trên Vân Sơn ở thành phố A." La Thiếu Hằng không hề giấu giếm.
“Phong cảnh ở Vân Sơn cũng không tồi, ngài làm việc ở đó sao" Thẩm Vân lại hỏi.
“Cứ coi là vậy đi, ở đó có mở làng du lịch gia đình." Lúc nói lời này, La Thiếu Hằng âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Mạc Thành, chỉ thấy hắn vẫn phong khinh vân đạm tựa vào lưng ghế, dáng vẻ không chút hứng thú với câu chuyện của bọn họ.
——Xem ra anh ấy thật sự không nhớ lời hứa hẹn trước kia.
Với lần này, La Thiếu Hằng có hơi ảm đạm, nhưng anh nhanh chóng thức tỉnh, nói với Thẩm Vân: “Phong cảnh ở Vân Sơn thật sự không tồi, khi nào rảnh các người cứ tới đó chơi, tôi sẽ sắp xếp lộ trình cho mọi người, vừa khéo bây giờ là mùa Đông, có thể ngâm suối nước nóng tự nhiên."
“Được, có cơ hội sẽ đi." Thẩm Vân chỉ trả lời ngoài miệng, nhưng mọi người đều biết việc khẳng định đi hay không đi là do Thẩm Mạc Thành quyết định.
Tiếp đó La Thiếu Hằng hỏi những chuyện liên quan đến đám người Thẩm Mạc Thành, vì không liên quan đến bí mật công ty và được Thẩm Mạc Thành cho phép nên Thẩm Vân cũng tiết lộ ít nhiều thông tin cho anh biết, cứ như vậy mà La Thiếu Hằng biết rằng hoá ra Thẩm Mạc Thành là người thành phố B, thành phố A và thành phố B cách nhau không xa lắm, nhưng cũng không gần, khó trách những năm gần đây hai người chưa từng gặp nhau.
Phần lớn thời gian đều là La Thiếu Hằng và Thẩm Vân trò chuyện, thỉnh thoảng Thẩm Du chen vào đôi ba câu, Thẩm Mạc Thành thì uống trà trong suốt cuộc trò chuyện, đến khi La Thiếu Hằng chủ động hỏi hắn, hắn mới đáp lại một hai chữ.
Nói chuyện với nhau cũng khá vui vẻ, mãi đến khi nhân viên mang thức ăn lên, mọi người mới ăn ý dừng lại dùng cơm.
Cuối cùng là điểm tâm ngọt, cái nắp nho nhỏ, một miếng bánh hình tứ giác màu trắng bóng được đặt giữa cái đĩa vàng có hoa văn vàng ngoài mép đĩa, bên trái đĩa điểm tâm có một bông hoa nhỏ xinh đẹp, ánh sáng chiếu lên chiếc đĩa trắng làm phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho món điểm tâm long lanh ánh sáng này trở nên rất xinh đẹp.
La Thiếu Hằng lấy cái muỗng nhỏ đồng bộ bên cạnh, nhẹ nhàng cắt một miếng nhỏ, đưa vào miệng.
Bánh ngọt mềm mại mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hoà với mùi nước cốt dừa tạo nên loại mùi vị không thể tách rời nhau, cảm giác hơi dai nhưng trơn nhẵn, rất lôi cuốn vị giác của người khác.
Mùi vị rõ ràng rất ngọt ngào, nhưng La Thiếu Hằng lại nếm ra mùi vị khổ sở.
——Bánh sữa dừa ủ rượu.
Những người đang ngồi không ai biết rằng thật ra nó tên là Panna Cotta dừa ủ rượu mới đúng. Đây là cái tên do chính La Thiếu Hằng nghĩ ra, trộn rượu vào trong nước cốt dừa, mùi rượu sinh ra có thể giảm bớt vị ngọt ngấy của nó.
Dù La Thiếu Hằng không có thiên phú gì ờ mặt nấu nướng, nhưng học làm món ngọt rất nhanh, sau khi Thẩm Mạc Thành lãnh nhiệm vụ nấu cơm cho hai người, cậu liền chủ động đi học làm điểm tâm ngọt và bánh gato với đầu bếp riêng.
Vì Thẩm Mạc Thành không thích ăn quá ngọt nên cậu nghiên cứu ra đủ kiểu món ngọt thanh đạm ngon miệng, cố gắng làm cho ăn thật ngon nhưng không ngấy. Tuy Panna Cotta dễ làm, nhưng phải trộn rượu vào, còn phải kiềm chế vị ngọt của nước cốt dừa không bị mùi rượu át đi nên khá là phiền phức, cậu nghiên cứu với đầu bếp riêng hai ngày mới điều chỉnh được hương vị phù hợp với ý mình.
Phần đầu tiên đầy đủ không hư hỏng, sau khi làm xong món bánh Panna Cotta dừa ủ rượu hấp dẫn, cậu không kịp chờ đợi mà mang nó về nhà, nhào lên lưng Thẩm Mạc Thành đang làm việc trước máy tính, ôm cổ hắn hỏi: “Đoán xem em mang cái gì về cho anh"
Thẩm Mạc Thành ngừng việc, nghiêng đầu hôn cậu một cái, phối hợp với cậu, hỏi: “Hôm nay là món ngọt gì"
La Thiếu Hằng đã học làm món ngọt được một thời gian, thường hay mang thức ăn về cho hắn, lúc đầu hắn không thích ăn, dần dần cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, nhất là do La Thiếu Hằng tự tay làm.
La Thiếu Hằng bỏ hộp thức ăn ở phía sau lưng lên bàn, thừa nước đục thả câu nói: “Anh mở ra xem."
Thẩm Mạc Thành nhìn dáng vẻ hăng hái dạt dào của cậu, đưa tay mở hộp ra.
Bên trong là một phần bánh Panna Cotta lạnh, vì trên đường về có hơi nóng nên màu sắc không còn long lánh như trước, dưới đĩa còn có chút nước.
“Đây là gì" Thẩm Mạc Thành đưa tay lấy món ngọt trong hộp ra.
“Panna Cotta dừa ủ rượu, em và đầu bếp Trương mới nghiên cứu ra." La Thiếu Hằng kéo cái ghế bân cạnh hắn ra rồi ngồi xuống, thấy màu sắc của bánh hơi nhạt, không khỏi thất vọng, “Lúc mới làm lạnh rất đẹp, long la lóng lánh."
“Như vầy cũng rất đẹp." Thẩm Mạc Thành xoa đầu an ủi cậu, “Chỉ làm một cái"
“Làm nhiều cái, nhưng những cái khác không thành công, anh mau ăn thử xem." La Thiếu Hằng giục hắn.
“Hửm Chỉ một mình anh ăn thôi sao" Thẩm Mạc Thành hơi cong khoé miệng nhìn cậu, ánh mắt rất vui vẻ.
“Ừm." La Thiếu Hằng gật đầu, vịn một tay lên vai hắn, hôn một cái lên môi hắn, cọ cọ vài cái mới nói: “Anh ăn nó, em có thể ăn anh."
Thẩm Mạc Thành khẽ cười, đưa tay kéo cậu vào trong lòng mình, cúi đầu hôn cậu: “Rất sẵn lòng."
“La tiên sinh, ngài sao vậy" Thẩm Vân thấy anh ăn một miếng rồi ngẩn người nên lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ nhớ chút chuyện thôi." La Thiếu Hằng ngẩng đầu cười với cậu, “Cái này ăn rất ngon."
“Vậy sao Món này là do boss nghĩ ra." Thẩm Vân nói, cậu cũng cảm thấy rất ngon, nhưng hơi ít đường.
“Thật sao" La Thiếu Hằng đưa mắt nhìn Thẩm Mạc Thành, ánh mắt mang theo chút kinh ngạc.
Thẩm Mạc Thành thả cái muỗng nhỏ trong tay xuống, khẽ liếc nhìn Thẩm Vân, âm thầm cảnh cáo cậu, sau đó nhìn La Thiếu Hằng hỏi: “Ăn quen không"
“Quen!" La Thiếu Hằng lập tức đáp, lúc cười ánh mắt anh cong thành một vòng cung giống như trăng lưỡi liềm, nụ cười này quét sạch bi thương và tuyệt vọng mà anh biểu hiện ra trước đó, dễ nhận ra tâm trạng cực kỳ tốt.
Thẩm Mạc Thành gật đầu, không nói thêm gỉ nữa, thái độ thờ ơ như trước, nhưng La Thiếu Hằng không thèm để ý, trái lại trong lòng rất kích động.
Món này là do Thẩm Mạc Thành nghĩ ra Vậy có phải ý nói là anh ấy vẫn còn chút ấn tượng với những chuyện đã qua Nghĩ đến đây, anh lại phải đè nén con tim không ngừng nhảy nhót.
Với tình hình bây giờ, chỉ cần Thẩm Mạc Thành nhớ rõ một chút chuyện liên quan đến quá khứ, thì với anh đó đã là trời cao ban ơn, đáng giá để mừng rỡ.
Đương nhiên Thẩm Mạc Thành còn sống là ân huệ lớn nhất.
Về những chuyện khác, sau này anh có thể từ từ nắm rõ.
Bọn họ đến một nhà hang chuyên phục vụ món Trung Hoa, là một căn gác xép ba tầng màu đỏ, bên trong đều là những món ăn đặc sắc chính hiệu Trung Hoa.
Tới giờ này trong nhà hàng đã đầy người, trong đại sảnh tầng một rộng lớn, liếc nhìn một cái, không hề tìm được chỗ nào trống, có hai phần ba khách hàng đến đây là người ngoại quốc, xem ra thức ăn của nhà hàng này rất được ưa chuộng.
Mặc dù ở đại sảnh không có chỗ ngồi, nhưng bọn Thẩm Du hoàn toàn không cần lo lắng, vừa mới vào là có người đến đón ngay.
La Thiếu Hằng quan sát trang trí bên trong nhà hàng, phát hiện ở đây hoàn toàn theo phong tục Trung Hoa, từ bình phong, bàn tiếp tân, bàn gỗ cho đến tranh chữ đều rất thú vị, cô gái đón khách người Trung Quốc mặc bộ sườn xám thuỷ mặc, trang điểm khéo léo tự nhiên, lễ phép đưa bọn họ vào phòng.
Tên phòng được đặt theo ‘Xuân Hạ Thu Đông’, phòng của bọn họ là phòng cuối tên ‘Đông Sương’, trên cánh cửa đỏ thẫm có khắc một đoá hoa mai cứng cỏi cao ngạo, phía trên hoa mai có đề một chữ ‘Đông’ ngạo nghễ.
Trong phòng cũng trang trí theo phong cách cổ xưa, ngay cả tách trà cũng là loại tách sứ hoa văn xanh vô cùng đẹp.
Nhưng thứ khiến cho La Thiếu Hằng để ý không phải những cái này, mà là phong cách ở đây khiến anh có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Bọn họ vừa vào ngồi, một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo bông kiểu Trung Quốc lập tức đi tới, từ cách xưng hô của nhân viên có thể biết được ông ấy là quản lý của nhà hàng, việc đầu tiên ông ta làm là chủ động nhận lấy tách từ nhân viên, rót cho Thẩm Mạc Thành một tách trà.
Người kia nhiệt tình như vậy nên La Thiếu Hằng cứ cho rằng là do thân phận cao quý của Thẩm Mạc Thành, có lẽ giữa bọn họ có qua lại làm ăn, nhưng sau đó nghe bọn họ trò chuyện, anh mới biết hoá ra nhà hàng theo phong cách cổ xưa này là tài sản do Thẩm Mạc Thành đứng tên.
Ánh mắt anh âm thầm đảo qua Thẩm Mạc Thành đang cúi đầu uống trà, tập trung vào bức hoạ phía sau lưng hắn, trong bụng có chút suy tính.
Lúc gọi món đích thân quản lý gọi cho bọn họ, Thẩm Mạc Thành sai người đưa thực đơn cho La Thiếu Hằng, La Thiếu Hằng cũng nhận lấy mở ra không chút khách khí, lúc trước anh và Thẩm Mạc Thành đi ăn cơm đa phần cũng do anh gọi món, tuy trước đây anh không biết nấu cơm, nhưng rất rõ khẩu vị của Thẩm Mạc Thành.
Dĩ nhiên ở đây thì chuyện này cũng không rõ lắm, khi anh gọi lên tiếp bốn món mà Thẩm Mạc Thành thích, bàn tay bưng trà của Thẩm Mạc Thành dừng lại một chút, khoé mắt nhìn vào bàn tay đang lật thực đơn của anh, rồi im lặng uống trà.
Thẩm Vân có sở trường quan sát sắc mặt người khác, chủ động hỏi: “Đây là mấy món nổi tiếng trong nhà hàng, La tiên sinh cũng thích sao"
“Đúng vậy, bình thường hay ăn." La Thiếu Hằng giả vờ như không hiểu ý cậu, vẻ mặt mỉm cười rất thuần khiến, anh gọi thêm một rau trộn, sau đó dặn dò bỏ ít gừng tỏi.
Quản lý ghi nhận từng cái một, Thẩm Vân thấy vậy nói thêm: “Hình như La tiên sinh rất sành ăn."
“Cũng tàm tạm, nhưng đối với những món thích ăn thì hơi kén chọn một chút." La Thiếu Hằng nói.
Thật ra anh nào có sành ăn, trước đây chuyện ăn uống đều có Thẩm Mạc Thành lo, anh chỉ ăn là được nên vốn không quan tâm; sau này Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện, một mình anh ăn không được nên cố gắng tìm một vài chuyện để làm, không để con tim mình trống rỗng, vì vậy học làm những món Thẩm Mạc Thành thích ăn.
Vốn cho rằng sẽ không có cơ hội làm cho anh ấy ăn, không ngờ… Nghĩ tới đây, anh liếc nhìn Thẩm Mạc Thành, tâm tình vui vẻ đưa thực đơn cho Thẩm Vân: “Tôi gọi rồi, các người chọn đi."
Thẩm Vân nhận lấy thực đơn, âm thầm khen ngợi một câu ‘có chuẩn bị’, sau đó gọi thêm vài món khác rồi mới trả lại thực đơn cho quản lý.
Trước khi nhận lại thực đơn, người kia đứng ở một bên, khẽ thăm dò: “Điểm tâm ngọt lúc trước cho dùng thử đã lên thực đơn, ngài có muốn nếm thử một phần hay không ạ"
Thẩm Vân nhìn Thẩm Mạc Thành, thấy hắn không phản đối liền hỏi La Thiếu Hằng: “La tiên sinh thích ăn điểm tâm ngọt hay không Trong nhà hàng mới ra một món, có thể nếm thử xem."
“Món gì" La Thiếu Hằng hứng thú hỏi.
Quản lý lật sang phần điểm tâm ngọt của thực đơn, giở một trang giới thiệu cho La Thiếu Hằng: “Bánh sữa dừa ủ rượu."
——Bánh sữa dừa ủ rượu.
La Thiếu Hằng ngẩn ngơ sau khi nhìn thấy hình ảnh của món điểm tâm ngọt, nhưng nhanh chóng hồi thần, trả lại thực đơn cho người kia, cười nói: “Trông không tệ, vậy lấy một phần đi, đã làm phiền."
Có thể ngồi chung bàn với Thẩm Mạc Thành thì chắc chắn không phải người bình thường, quản lý thấy hơi kỳ lạ với thái độ khách khí của anh, ông ta nhận lấy thức đơn nói liên tục hai câu phải phải rồi dẫn nhân viên lui xuống, Thẩm Mạc Thành không thích có người ngoài hầu hạ bên cạnh hắn.
Sau khi những người khác đi, Thẩm Vân chịu trách nhiệm thúc đẩy bầu không khí chủ động hỏi chuyện của La Thiếu Hằng khi nhận được gợi ý của anh hai mình.
Từ việc La Thiếu Hằng ở khách sạn và mang theo máy ảnh, Thẩm Vân đoán anh đến đây du lịch, hỏi ra thì thật là thế, liền hỏi tiếp: “La tiên sinh là người ở đâu"
“Tôi là người thành phố A, hiện tại đang ở khu du lịch trên Vân Sơn ở thành phố A." La Thiếu Hằng không hề giấu giếm.
“Phong cảnh ở Vân Sơn cũng không tồi, ngài làm việc ở đó sao" Thẩm Vân lại hỏi.
“Cứ coi là vậy đi, ở đó có mở làng du lịch gia đình." Lúc nói lời này, La Thiếu Hằng âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Mạc Thành, chỉ thấy hắn vẫn phong khinh vân đạm tựa vào lưng ghế, dáng vẻ không chút hứng thú với câu chuyện của bọn họ.
——Xem ra anh ấy thật sự không nhớ lời hứa hẹn trước kia.
Với lần này, La Thiếu Hằng có hơi ảm đạm, nhưng anh nhanh chóng thức tỉnh, nói với Thẩm Vân: “Phong cảnh ở Vân Sơn thật sự không tồi, khi nào rảnh các người cứ tới đó chơi, tôi sẽ sắp xếp lộ trình cho mọi người, vừa khéo bây giờ là mùa Đông, có thể ngâm suối nước nóng tự nhiên."
“Được, có cơ hội sẽ đi." Thẩm Vân chỉ trả lời ngoài miệng, nhưng mọi người đều biết việc khẳng định đi hay không đi là do Thẩm Mạc Thành quyết định.
Tiếp đó La Thiếu Hằng hỏi những chuyện liên quan đến đám người Thẩm Mạc Thành, vì không liên quan đến bí mật công ty và được Thẩm Mạc Thành cho phép nên Thẩm Vân cũng tiết lộ ít nhiều thông tin cho anh biết, cứ như vậy mà La Thiếu Hằng biết rằng hoá ra Thẩm Mạc Thành là người thành phố B, thành phố A và thành phố B cách nhau không xa lắm, nhưng cũng không gần, khó trách những năm gần đây hai người chưa từng gặp nhau.
Phần lớn thời gian đều là La Thiếu Hằng và Thẩm Vân trò chuyện, thỉnh thoảng Thẩm Du chen vào đôi ba câu, Thẩm Mạc Thành thì uống trà trong suốt cuộc trò chuyện, đến khi La Thiếu Hằng chủ động hỏi hắn, hắn mới đáp lại một hai chữ.
Nói chuyện với nhau cũng khá vui vẻ, mãi đến khi nhân viên mang thức ăn lên, mọi người mới ăn ý dừng lại dùng cơm.
Cuối cùng là điểm tâm ngọt, cái nắp nho nhỏ, một miếng bánh hình tứ giác màu trắng bóng được đặt giữa cái đĩa vàng có hoa văn vàng ngoài mép đĩa, bên trái đĩa điểm tâm có một bông hoa nhỏ xinh đẹp, ánh sáng chiếu lên chiếc đĩa trắng làm phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho món điểm tâm long lanh ánh sáng này trở nên rất xinh đẹp.
La Thiếu Hằng lấy cái muỗng nhỏ đồng bộ bên cạnh, nhẹ nhàng cắt một miếng nhỏ, đưa vào miệng.
Bánh ngọt mềm mại mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hoà với mùi nước cốt dừa tạo nên loại mùi vị không thể tách rời nhau, cảm giác hơi dai nhưng trơn nhẵn, rất lôi cuốn vị giác của người khác.
Mùi vị rõ ràng rất ngọt ngào, nhưng La Thiếu Hằng lại nếm ra mùi vị khổ sở.
——Bánh sữa dừa ủ rượu.
Những người đang ngồi không ai biết rằng thật ra nó tên là Panna Cotta dừa ủ rượu mới đúng. Đây là cái tên do chính La Thiếu Hằng nghĩ ra, trộn rượu vào trong nước cốt dừa, mùi rượu sinh ra có thể giảm bớt vị ngọt ngấy của nó.
Dù La Thiếu Hằng không có thiên phú gì ờ mặt nấu nướng, nhưng học làm món ngọt rất nhanh, sau khi Thẩm Mạc Thành lãnh nhiệm vụ nấu cơm cho hai người, cậu liền chủ động đi học làm điểm tâm ngọt và bánh gato với đầu bếp riêng.
Vì Thẩm Mạc Thành không thích ăn quá ngọt nên cậu nghiên cứu ra đủ kiểu món ngọt thanh đạm ngon miệng, cố gắng làm cho ăn thật ngon nhưng không ngấy. Tuy Panna Cotta dễ làm, nhưng phải trộn rượu vào, còn phải kiềm chế vị ngọt của nước cốt dừa không bị mùi rượu át đi nên khá là phiền phức, cậu nghiên cứu với đầu bếp riêng hai ngày mới điều chỉnh được hương vị phù hợp với ý mình.
Phần đầu tiên đầy đủ không hư hỏng, sau khi làm xong món bánh Panna Cotta dừa ủ rượu hấp dẫn, cậu không kịp chờ đợi mà mang nó về nhà, nhào lên lưng Thẩm Mạc Thành đang làm việc trước máy tính, ôm cổ hắn hỏi: “Đoán xem em mang cái gì về cho anh"
Thẩm Mạc Thành ngừng việc, nghiêng đầu hôn cậu một cái, phối hợp với cậu, hỏi: “Hôm nay là món ngọt gì"
La Thiếu Hằng đã học làm món ngọt được một thời gian, thường hay mang thức ăn về cho hắn, lúc đầu hắn không thích ăn, dần dần cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, nhất là do La Thiếu Hằng tự tay làm.
La Thiếu Hằng bỏ hộp thức ăn ở phía sau lưng lên bàn, thừa nước đục thả câu nói: “Anh mở ra xem."
Thẩm Mạc Thành nhìn dáng vẻ hăng hái dạt dào của cậu, đưa tay mở hộp ra.
Bên trong là một phần bánh Panna Cotta lạnh, vì trên đường về có hơi nóng nên màu sắc không còn long lánh như trước, dưới đĩa còn có chút nước.
“Đây là gì" Thẩm Mạc Thành đưa tay lấy món ngọt trong hộp ra.
“Panna Cotta dừa ủ rượu, em và đầu bếp Trương mới nghiên cứu ra." La Thiếu Hằng kéo cái ghế bân cạnh hắn ra rồi ngồi xuống, thấy màu sắc của bánh hơi nhạt, không khỏi thất vọng, “Lúc mới làm lạnh rất đẹp, long la lóng lánh."
“Như vầy cũng rất đẹp." Thẩm Mạc Thành xoa đầu an ủi cậu, “Chỉ làm một cái"
“Làm nhiều cái, nhưng những cái khác không thành công, anh mau ăn thử xem." La Thiếu Hằng giục hắn.
“Hửm Chỉ một mình anh ăn thôi sao" Thẩm Mạc Thành hơi cong khoé miệng nhìn cậu, ánh mắt rất vui vẻ.
“Ừm." La Thiếu Hằng gật đầu, vịn một tay lên vai hắn, hôn một cái lên môi hắn, cọ cọ vài cái mới nói: “Anh ăn nó, em có thể ăn anh."
Thẩm Mạc Thành khẽ cười, đưa tay kéo cậu vào trong lòng mình, cúi đầu hôn cậu: “Rất sẵn lòng."
“La tiên sinh, ngài sao vậy" Thẩm Vân thấy anh ăn một miếng rồi ngẩn người nên lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ nhớ chút chuyện thôi." La Thiếu Hằng ngẩng đầu cười với cậu, “Cái này ăn rất ngon."
“Vậy sao Món này là do boss nghĩ ra." Thẩm Vân nói, cậu cũng cảm thấy rất ngon, nhưng hơi ít đường.
“Thật sao" La Thiếu Hằng đưa mắt nhìn Thẩm Mạc Thành, ánh mắt mang theo chút kinh ngạc.
Thẩm Mạc Thành thả cái muỗng nhỏ trong tay xuống, khẽ liếc nhìn Thẩm Vân, âm thầm cảnh cáo cậu, sau đó nhìn La Thiếu Hằng hỏi: “Ăn quen không"
“Quen!" La Thiếu Hằng lập tức đáp, lúc cười ánh mắt anh cong thành một vòng cung giống như trăng lưỡi liềm, nụ cười này quét sạch bi thương và tuyệt vọng mà anh biểu hiện ra trước đó, dễ nhận ra tâm trạng cực kỳ tốt.
Thẩm Mạc Thành gật đầu, không nói thêm gỉ nữa, thái độ thờ ơ như trước, nhưng La Thiếu Hằng không thèm để ý, trái lại trong lòng rất kích động.
Món này là do Thẩm Mạc Thành nghĩ ra Vậy có phải ý nói là anh ấy vẫn còn chút ấn tượng với những chuyện đã qua Nghĩ đến đây, anh lại phải đè nén con tim không ngừng nhảy nhót.
Với tình hình bây giờ, chỉ cần Thẩm Mạc Thành nhớ rõ một chút chuyện liên quan đến quá khứ, thì với anh đó đã là trời cao ban ơn, đáng giá để mừng rỡ.
Đương nhiên Thẩm Mạc Thành còn sống là ân huệ lớn nhất.
Về những chuyện khác, sau này anh có thể từ từ nắm rõ.
Tác giả :
Công Tử Như Lan