Mạc Tử Băng!!
Chương 29: Cắm trại (2)
Khi đang vui vẻ chụp hình thì nhỏ nhìn lại phía sau thì đã không còn thấy nó và hắn nữa. Anh cũng tò mò nhìn xem thì cũng ngạc nhiên giống nhỏ.
- 2 người kia đâu rồi? _ Cả 2 đồng thanh hỏi rồi nhìn nhau
- Anh/Cô không biết? _ Đồng thanh lần 2
- Lạc rồi sao? _ Đồng thanh lần 3
- Tìm 2 người họ đi _ Đồng thanh lần 4 (^^)
Cả 2 cùng nhau đi tìm nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy nó và hắn. Hai người đều lo lắng, định gọi điện nhưng lại không có sóng...
- Tìm xung quanh đây rồi nhưng vẫn không thấy _ Nhỏ sốt ruột nói với anh
- Tôi cũng vậy đây _ Anh cũng không kém nhỏ bao nhiêu
- Thử tìm xung quanh nữa đi, biết đâu tìm thấy thì sao? _ Anh bình tĩnh nói
- Cũng được
Nhỏ và anh lại tiếp tục tìm kiếm nhưng kết quả vẫn là số 0. Chẳng thấy được gì...
- Chúng ta tạm thời tìm chỗ trú trước đi _ Anh đưa ra ý kiến khi thấy trời cũng sắp tối mà gần đó có cái hang động nhìn cũng có thể trú tạm được
- Ừ
Bầu trời đã bắt đầu tối dần và chỉ còn màu đen bao phủ khắp bầu trời. Trong hang anh nhóm lửa, ngồi bên cạnh nhỏ
- Cô và Băng thân lắm sao? _ Anh đột ngột lên tiếng hỏi
- Phải. Tôi và Băng đã làm bạn từ lúc còn bé xíu rồi _ Nhỏ cười yếu ớt trả lời
- Hồi đó Băng chỉ là một cô gái rất hay cười và hiền lành
- Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại lạnh lùng như vậy? _ Anh tò mò hỏi
- Vì Băng đã trải qua một quá khứ rất đau buồn nên bây giờ Băng chẳng hề cười nữa _ Nói đến quá khứ của nó, ánh mắt nhỏ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác
- Qúa khứ đó như thế nào? _ Tính tò mò của anh ngày càng dâng cao
- Ừ thì... chuyện đó không liên quan đến anh _ Khi nhỏ định kể lại thì lập tức ngăn lại mình kịp thời
- Ơ, sao thế kể nghe đi _ Tự nhiên bị tụt hứng anh bất mãn nhìn nhỏ
- Anh thích Băng à? Sao muốn biết nhiều chuyện của Băng vậy? _ Dứt lời nhỏ mới biết mình đúng là đồ ngốc
- Ể? Ý cô là gì đây? Không phải lúc trước tôi đã nói là sẽ theo đuổi cô sao? _ Anh cười gian nhìn nhỏ
- C...Cái gì chứ! Anh im đi _ Nhỏ cúi mặt xuống tránh để anh nhìn thấy khuôn mặt đang ngày càng đỏ của nhỏ
- Đỏ mặt kìa _ Anh rất thích chọc nhỏ, khi nhỏ đỏ mặt nhìn rất đáng yêu
- G...Gì chứ! _ Nhỏ càng đỏ mặt hơn
- Đáng yêu ghê _ Không nhịn được anh véo má nhỏ rồi cười hiền
Nhỏ ngơ ngác nhìn anh, dù đã trời tối nhưng sao trong mắt nhỏ anh như đang tỏa sáng, nụ cười anh như sưởi ấm trái tim nhỏ, rất ấm áp...
- Nè. Tôi muốn hỏi cô một chuyện _ Anh ngập ngừng nhưng rồi cũng hỏi cô
- Hửm?
- Ừm... Cô chuyên về các loại độc phải không? _ Anh nhìn thẳng vào mắt nhỏ nói, ánh mắt rất nghiêm túc
- Anh nhận ra rồi? _ Nhỏ cũng chẳng muốn giấu diếm nữa, dù gì nhỏ cũng nghi ngờ về anh nên nói cũng chẳng mất mát gì
- Vậy là đúng?
- Phải
- Còn anh? Anh cũng chuyên về giải độc? _ Nhỏ nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc
- Đúng vậy _ Anh gật đầu trả lời
- Ôi, không ngờ người như anh lại cũng chịu tìm hiểu đấy chứ _ Nhỏ nhếch mép cười nhạo
- Hừ, cô nghĩ tôi tệ đến mức đấy à _ Anh hỏi
- Cũng không hẳn, dù sao tôi cũng tìm được bạn chung nghề nên sau này nếu như tôi chế ra loại thuốc mới thì cho anh làm thí nghiệm _ Nhỏ cười gian nhìn anh
- C...Cái gì? Cô ác thế _ Anh trợn mắt nhìn nhỏ
- Có sao đâu. Dù sao anh chuyên về giải độc mà _ Nhỏ nhún vai nói với bộ mặt vô tội
- Hừ, là thuốc cô chế ra thì cũng phải tự cô tìm thuốc giải chứ _ Anh lắc đầu bó tay với cách nói của nhỏ
- Chuyện đó còn tùy vào tâm trạng của tôi, dù gì tôi vẫn là chuyên về hạ độc và chế độc thôi. Nên tôi thường không chế ra thuốc giải _ Nhỏ nói với khuôn mặt rất bình thản khiến anh nghe mà muốn hộc máu
- Aizz. Cô đúng là vô tư đến mức ngu ngốc _ Anh thở dài nói
- Thôi được rồi tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây. Mai phải dậy để tìm hai người nữa _ Dứt lời nhỏ dựa vào bức tường đá ngủ
- Mới đó mà đã ngủ rồi à _ Anh ngắm nhìn nhỏ đang dần chìm vào giấc ngủ
Anh hôn nhẹ nhàng lên trán nhỏ rồi nằm bên cạnh nhỏ. Nhẹ nhàng nâng đầu nhỏ tựa vào vai mình rồi anh cũng từ từ nhắm mắt ngủ
End chap 29
- 2 người kia đâu rồi? _ Cả 2 đồng thanh hỏi rồi nhìn nhau
- Anh/Cô không biết? _ Đồng thanh lần 2
- Lạc rồi sao? _ Đồng thanh lần 3
- Tìm 2 người họ đi _ Đồng thanh lần 4 (^^)
Cả 2 cùng nhau đi tìm nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy nó và hắn. Hai người đều lo lắng, định gọi điện nhưng lại không có sóng...
- Tìm xung quanh đây rồi nhưng vẫn không thấy _ Nhỏ sốt ruột nói với anh
- Tôi cũng vậy đây _ Anh cũng không kém nhỏ bao nhiêu
- Thử tìm xung quanh nữa đi, biết đâu tìm thấy thì sao? _ Anh bình tĩnh nói
- Cũng được
Nhỏ và anh lại tiếp tục tìm kiếm nhưng kết quả vẫn là số 0. Chẳng thấy được gì...
- Chúng ta tạm thời tìm chỗ trú trước đi _ Anh đưa ra ý kiến khi thấy trời cũng sắp tối mà gần đó có cái hang động nhìn cũng có thể trú tạm được
- Ừ
Bầu trời đã bắt đầu tối dần và chỉ còn màu đen bao phủ khắp bầu trời. Trong hang anh nhóm lửa, ngồi bên cạnh nhỏ
- Cô và Băng thân lắm sao? _ Anh đột ngột lên tiếng hỏi
- Phải. Tôi và Băng đã làm bạn từ lúc còn bé xíu rồi _ Nhỏ cười yếu ớt trả lời
- Hồi đó Băng chỉ là một cô gái rất hay cười và hiền lành
- Vậy tại sao bây giờ cô ấy lại lạnh lùng như vậy? _ Anh tò mò hỏi
- Vì Băng đã trải qua một quá khứ rất đau buồn nên bây giờ Băng chẳng hề cười nữa _ Nói đến quá khứ của nó, ánh mắt nhỏ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác
- Qúa khứ đó như thế nào? _ Tính tò mò của anh ngày càng dâng cao
- Ừ thì... chuyện đó không liên quan đến anh _ Khi nhỏ định kể lại thì lập tức ngăn lại mình kịp thời
- Ơ, sao thế kể nghe đi _ Tự nhiên bị tụt hứng anh bất mãn nhìn nhỏ
- Anh thích Băng à? Sao muốn biết nhiều chuyện của Băng vậy? _ Dứt lời nhỏ mới biết mình đúng là đồ ngốc
- Ể? Ý cô là gì đây? Không phải lúc trước tôi đã nói là sẽ theo đuổi cô sao? _ Anh cười gian nhìn nhỏ
- C...Cái gì chứ! Anh im đi _ Nhỏ cúi mặt xuống tránh để anh nhìn thấy khuôn mặt đang ngày càng đỏ của nhỏ
- Đỏ mặt kìa _ Anh rất thích chọc nhỏ, khi nhỏ đỏ mặt nhìn rất đáng yêu
- G...Gì chứ! _ Nhỏ càng đỏ mặt hơn
- Đáng yêu ghê _ Không nhịn được anh véo má nhỏ rồi cười hiền
Nhỏ ngơ ngác nhìn anh, dù đã trời tối nhưng sao trong mắt nhỏ anh như đang tỏa sáng, nụ cười anh như sưởi ấm trái tim nhỏ, rất ấm áp...
- Nè. Tôi muốn hỏi cô một chuyện _ Anh ngập ngừng nhưng rồi cũng hỏi cô
- Hửm?
- Ừm... Cô chuyên về các loại độc phải không? _ Anh nhìn thẳng vào mắt nhỏ nói, ánh mắt rất nghiêm túc
- Anh nhận ra rồi? _ Nhỏ cũng chẳng muốn giấu diếm nữa, dù gì nhỏ cũng nghi ngờ về anh nên nói cũng chẳng mất mát gì
- Vậy là đúng?
- Phải
- Còn anh? Anh cũng chuyên về giải độc? _ Nhỏ nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc
- Đúng vậy _ Anh gật đầu trả lời
- Ôi, không ngờ người như anh lại cũng chịu tìm hiểu đấy chứ _ Nhỏ nhếch mép cười nhạo
- Hừ, cô nghĩ tôi tệ đến mức đấy à _ Anh hỏi
- Cũng không hẳn, dù sao tôi cũng tìm được bạn chung nghề nên sau này nếu như tôi chế ra loại thuốc mới thì cho anh làm thí nghiệm _ Nhỏ cười gian nhìn anh
- C...Cái gì? Cô ác thế _ Anh trợn mắt nhìn nhỏ
- Có sao đâu. Dù sao anh chuyên về giải độc mà _ Nhỏ nhún vai nói với bộ mặt vô tội
- Hừ, là thuốc cô chế ra thì cũng phải tự cô tìm thuốc giải chứ _ Anh lắc đầu bó tay với cách nói của nhỏ
- Chuyện đó còn tùy vào tâm trạng của tôi, dù gì tôi vẫn là chuyên về hạ độc và chế độc thôi. Nên tôi thường không chế ra thuốc giải _ Nhỏ nói với khuôn mặt rất bình thản khiến anh nghe mà muốn hộc máu
- Aizz. Cô đúng là vô tư đến mức ngu ngốc _ Anh thở dài nói
- Thôi được rồi tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây. Mai phải dậy để tìm hai người nữa _ Dứt lời nhỏ dựa vào bức tường đá ngủ
- Mới đó mà đã ngủ rồi à _ Anh ngắm nhìn nhỏ đang dần chìm vào giấc ngủ
Anh hôn nhẹ nhàng lên trán nhỏ rồi nằm bên cạnh nhỏ. Nhẹ nhàng nâng đầu nhỏ tựa vào vai mình rồi anh cũng từ từ nhắm mắt ngủ
End chap 29
Tác giả :
Do_Ra_Mon