Mặc Sắc Liên Y
Chương 92: Phiên ngoại 6: phản bội [ trầm mặc ]
Mặc dù đã là cuối hè, nhưng ánh mặt trời vẫn mãnh liệt đáng sợ. Cây ngô đồng nơi góc đường, giống như người bệnh vừa mới rời đi, hấp hối, như sắp tắt thở đến nơi. Nhìn về phía sau, cũng chỉ có nghiên tiên hiện ra từng đóa hoa tràn trề sức sống, một tảng lớn băng lam, ngập trong một góc sân. Làm cho người ta liên tưởng đến hồ nước Thiên Sơn lạnh lẻo, khiến không khí nóng bức này tăng thêm một tia mát mẻ.
Lúc trước, Liên Nhi cố ý chỉ trồng nghiên tiên màu lam, nói là đến lúc đó có thể biết hiệu quả. Hiện tại xem ra, y nói hẳn chính là hiệu quả này rồi.
Đẩy cửa ra. Không ai? Đi đến sau bình phong, liền thấy một màn hoạt sắc sinh hương.
Sương khói lượn lờ.
Nước gợn lăn tăn.
Thiên hạ ta yêu nghiêng đầu, im lặng tựa vào mộc dũng, nặng nề ngủ. Lông mi dài công như hình ảnh của hai phiến quạt, cái mũi khéo léo, đôi môi hồng nhạt khẽ chu ra, kiều diễm ướt át. Da thịt trắng nõn phủ màu đỏ nhàn nhạt, vô cùng mịn màng. Tóc đen thật dài rối tung, có vài sợi nổi trên mặt nước. Dưới nắng chiều, cả người y đều bao phủ trong ánh sáng mờ nhạt. Hơn nữa sương mù mông lung, khiến cho y nhìn qua giống như một tiên tử vô ý rơi vào phàm trần, lại giống ——
Yêu tinh.
Một thủy yêu mị nhân!
Trên người lập tức liền dâng lên dục vọng như hỏa. Cười khổ một tiếng, cố tự áp chế dục hỏa, đi ra phía trước.
“Liên Nhi... Liên Nhi..."
Y mơ hồ mở mắt, trong ánh mắt tròn tròn như bịt kín một tầng hơi nước.
Trong lòng run lên, không tự chủ được tới gần y.
“Sao lại ở trong này ngủ? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Cũng không phải tiểu hài tử, như thế nào vẫn không hiểu nên chăm sóc chính mình...
Y hừ nhẹ một tiếng, làm như không nghe thấy, lại nhắm mắt lại.
“Ngoan đứng lên, phải ngủ trên giường."
Một chút động tĩnh cũng không có.
Thở dài một tiếng, ôm y từ trong mộc dũng ra, thật cẩn thận lau khô thân mình, lại ôm lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn. Trời biết lúc đó phải có tự chủ thế nào mới có thể không để bản thân nhào lên ăn y.
Liên Nhi a Liên Nhi, ta rốt cuộc nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Ta không muốn thương tổn ngươi... Nếu ngươi biết phụ thân mình tồn tại tâm tư xấu xa như vậy với ngươi, ngươi nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm đi? Vì sao chúng ta là phụ tử mà? Vì sao ngươi là hài tử của ta mà? Ông trời a! Chẳng lẽ ta về sau phải nhìn ngươi ôm nữ nhân khác thành thân sao?
Ra ngoài tản bộ.
Khi ngẩng đầu, thế nhưng lại tới Mẫu Đơn các.
Tới bây giờ cũng không biết, bản thân sẽ có lúc một mình uống rượu giải sầu.
Một thiếu niên ở trên đài đánh đàn thê thê ngải ngải, một thân tuyết y, dáng người mảnh khảnh, cằm đầy đặn, làn da trắng nõn. Là một thanh quan. Không bao lâu liền bị người khác đùa giỡn, làm cho hắn có chút đau đầu. Vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà, hắn có mặt mày tương tự Liên Nhi... Tuy rằng vừa thấy thì không giống, nhưng cẩn thận nhìn một cái, vẫn có chỗ tương tự, đặc biệt khi đáng thương nhìn người khác. Ma xui quỷ khiến, lại cùng hắn vào phòng. Là bởi vì, hắn tên Liên sao?
Liên Nhi...
Sau đó ta bế hắn.
“Liên Nhi..."
Liên Nhi, ngươi cũng sẽ ở dưới thân ta rên rỉ thở dốc sao?
Liên Nhi, ngươi cũng sẽ đón ý nói hùa ta như vậy sao?
Liên Nhi, như thế nào mới có thể khiến ngươi yêu ta?
Liên Nhi...
Sáng sớm tỉnh lại liền hối hận.
Ta sao lại coi hắn như Liên Nhi mà? Hoàn toàn là hai người bất đồng mà! Ta sao có thể coi hắn như Liên Nhi mà ôm hắn mà? Này căn bản là vũ nhục Liên Nhi! Liên Nhi, ta phản bội ngươi sao? Ta phản bội ngươi...
Khi thấy Liên Nhi đứng trước mặt ta, một khắc kia, kinh ngạc, bối rối, hối hận ùn ùn kéo đến phía ta.
Liên Nhi, ngươi vì sao khóc? Ta thương tổn ngươi sao? Ta hại ngươi đau lòng sao?
“Liên Nhi, vì cái gì khóc a?" Ta cẩn thận hỏi.
“Ta, ta không biết."
Không biết?
“Như thế nào không biết mà?" Chẳng lẽ..."Là bởi vì phụ thân đi thanh lâu sao?"
“Ân."
Thế nhưng như ta nghĩ không?
“Ghét phụ thân đi thanh lâu?"
“Ân."
“Vì cái gì ghét phụ thân đi thanh lâu mà?"
“Không thích thanh lâu."
“Nhưng trước kia phụ thân đi thanh lâu xem bệnh Liên Nhi không phải cũng đi theo sao?" Ta còn nghiêm túc nhìn y.
“Kia không giống với."
“Làm sao không giống?"
“Phụ thân đi làm... loại chuyện này."
“Liên Nhi không thích phụ thân làm loại chuyện này?"
“Ân. Mẫu thân nói qua, loại chuyện này là cùng người mình thích mới có thể làm được."
“Ý Liên Nhi, là không thích phụ thân cùng người khác làm loại chuyện này?"
Y gật đầu.
“Vì cái gì?" Ta cẩn thận khống chế hô hấp.
“Phụ thân như vậy, là phản bội mẫu thân, mẫu thân sẽ bị thương tâm."
...
Là như thế sao? Y chỉ là vì nương của y...
Vì cái gì ta cảm giác trái tim giống như nứt ra một cái khe từ giữa nhỉ?
Đau.
Ta đang kỳ vọng cái gì? Kỳ vọng Liên Nhi sẽ ghen tị sao? Như Sao có thể mà? Ta là phụ thân của y a!
Lúc trước, Liên Nhi cố ý chỉ trồng nghiên tiên màu lam, nói là đến lúc đó có thể biết hiệu quả. Hiện tại xem ra, y nói hẳn chính là hiệu quả này rồi.
Đẩy cửa ra. Không ai? Đi đến sau bình phong, liền thấy một màn hoạt sắc sinh hương.
Sương khói lượn lờ.
Nước gợn lăn tăn.
Thiên hạ ta yêu nghiêng đầu, im lặng tựa vào mộc dũng, nặng nề ngủ. Lông mi dài công như hình ảnh của hai phiến quạt, cái mũi khéo léo, đôi môi hồng nhạt khẽ chu ra, kiều diễm ướt át. Da thịt trắng nõn phủ màu đỏ nhàn nhạt, vô cùng mịn màng. Tóc đen thật dài rối tung, có vài sợi nổi trên mặt nước. Dưới nắng chiều, cả người y đều bao phủ trong ánh sáng mờ nhạt. Hơn nữa sương mù mông lung, khiến cho y nhìn qua giống như một tiên tử vô ý rơi vào phàm trần, lại giống ——
Yêu tinh.
Một thủy yêu mị nhân!
Trên người lập tức liền dâng lên dục vọng như hỏa. Cười khổ một tiếng, cố tự áp chế dục hỏa, đi ra phía trước.
“Liên Nhi... Liên Nhi..."
Y mơ hồ mở mắt, trong ánh mắt tròn tròn như bịt kín một tầng hơi nước.
Trong lòng run lên, không tự chủ được tới gần y.
“Sao lại ở trong này ngủ? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"
Cũng không phải tiểu hài tử, như thế nào vẫn không hiểu nên chăm sóc chính mình...
Y hừ nhẹ một tiếng, làm như không nghe thấy, lại nhắm mắt lại.
“Ngoan đứng lên, phải ngủ trên giường."
Một chút động tĩnh cũng không có.
Thở dài một tiếng, ôm y từ trong mộc dũng ra, thật cẩn thận lau khô thân mình, lại ôm lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn. Trời biết lúc đó phải có tự chủ thế nào mới có thể không để bản thân nhào lên ăn y.
Liên Nhi a Liên Nhi, ta rốt cuộc nên bắt ngươi làm sao bây giờ? Ta không muốn thương tổn ngươi... Nếu ngươi biết phụ thân mình tồn tại tâm tư xấu xa như vậy với ngươi, ngươi nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm đi? Vì sao chúng ta là phụ tử mà? Vì sao ngươi là hài tử của ta mà? Ông trời a! Chẳng lẽ ta về sau phải nhìn ngươi ôm nữ nhân khác thành thân sao?
Ra ngoài tản bộ.
Khi ngẩng đầu, thế nhưng lại tới Mẫu Đơn các.
Tới bây giờ cũng không biết, bản thân sẽ có lúc một mình uống rượu giải sầu.
Một thiếu niên ở trên đài đánh đàn thê thê ngải ngải, một thân tuyết y, dáng người mảnh khảnh, cằm đầy đặn, làn da trắng nõn. Là một thanh quan. Không bao lâu liền bị người khác đùa giỡn, làm cho hắn có chút đau đầu. Vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà, hắn có mặt mày tương tự Liên Nhi... Tuy rằng vừa thấy thì không giống, nhưng cẩn thận nhìn một cái, vẫn có chỗ tương tự, đặc biệt khi đáng thương nhìn người khác. Ma xui quỷ khiến, lại cùng hắn vào phòng. Là bởi vì, hắn tên Liên sao?
Liên Nhi...
Sau đó ta bế hắn.
“Liên Nhi..."
Liên Nhi, ngươi cũng sẽ ở dưới thân ta rên rỉ thở dốc sao?
Liên Nhi, ngươi cũng sẽ đón ý nói hùa ta như vậy sao?
Liên Nhi, như thế nào mới có thể khiến ngươi yêu ta?
Liên Nhi...
Sáng sớm tỉnh lại liền hối hận.
Ta sao lại coi hắn như Liên Nhi mà? Hoàn toàn là hai người bất đồng mà! Ta sao có thể coi hắn như Liên Nhi mà ôm hắn mà? Này căn bản là vũ nhục Liên Nhi! Liên Nhi, ta phản bội ngươi sao? Ta phản bội ngươi...
Khi thấy Liên Nhi đứng trước mặt ta, một khắc kia, kinh ngạc, bối rối, hối hận ùn ùn kéo đến phía ta.
Liên Nhi, ngươi vì sao khóc? Ta thương tổn ngươi sao? Ta hại ngươi đau lòng sao?
“Liên Nhi, vì cái gì khóc a?" Ta cẩn thận hỏi.
“Ta, ta không biết."
Không biết?
“Như thế nào không biết mà?" Chẳng lẽ..."Là bởi vì phụ thân đi thanh lâu sao?"
“Ân."
Thế nhưng như ta nghĩ không?
“Ghét phụ thân đi thanh lâu?"
“Ân."
“Vì cái gì ghét phụ thân đi thanh lâu mà?"
“Không thích thanh lâu."
“Nhưng trước kia phụ thân đi thanh lâu xem bệnh Liên Nhi không phải cũng đi theo sao?" Ta còn nghiêm túc nhìn y.
“Kia không giống với."
“Làm sao không giống?"
“Phụ thân đi làm... loại chuyện này."
“Liên Nhi không thích phụ thân làm loại chuyện này?"
“Ân. Mẫu thân nói qua, loại chuyện này là cùng người mình thích mới có thể làm được."
“Ý Liên Nhi, là không thích phụ thân cùng người khác làm loại chuyện này?"
Y gật đầu.
“Vì cái gì?" Ta cẩn thận khống chế hô hấp.
“Phụ thân như vậy, là phản bội mẫu thân, mẫu thân sẽ bị thương tâm."
...
Là như thế sao? Y chỉ là vì nương của y...
Vì cái gì ta cảm giác trái tim giống như nứt ra một cái khe từ giữa nhỉ?
Đau.
Ta đang kỳ vọng cái gì? Kỳ vọng Liên Nhi sẽ ghen tị sao? Như Sao có thể mà? Ta là phụ thân của y a!
Tác giả :
Lâu Liên Thanh