Mạc Phụ Hàn Hạ
Quyển 2 - Chương 21
Nhưng lúc này trong đầu Mộc Hàn Hạ lại nghĩ đến chuyện khác, bảo cô đi xã giao với Dung Duyệt, chuyện này hoàn toàn có thể gọi cô vào văn phòng nói. Trong văn phòng anh cũng có máy lọc nước, không cần phải đến phòng trà nước, nhưng anh không giống như lãnh đạo đối với cấp dưới gọi cô vào phòng, mà đi theo cô vào phòng trà nước, đi đến trước mặt cô nói. Cô nhất thời không biết trả lời thế nào, đúng lúc này di động vang lên, Lão Phương gọi đến. Cô như được đại xá, liếc mắt nhìn Lâm Mạc Thần, sau đó ra khỏi phòng trà nước:“A lô, Lão Phương, vâng, nhà hàng kia ngay bên cạnh..."
Lâm Mạc Thần nhìn cô đi xa không quay đầu lại, im lặng đứng yên.
Khi Lâm Mạc Thần xuống lầu, quản lí công ty bất động sản đứng chờ bên cạnh xe, nhìn một mình anh đi xuống kinh ngạc hỏi:“Lâm tổng, quản lí Mộc đâu?"
Lâm Mạc Thần thản nhiên nói:“Cô ấy có chuyện quan trọng hơn." Đặt áo khoác lên tay, anh mở cửa xe ra bước vào.
Quản lí bất động sản hơi buồn bực, hình như anh ta cảm thấy Lâm tổng không vui.
Xe chạy trong bóng đêm, nhanh chóng đến nhà hàng đã hẹn.
Lâm Mạc Thần hoàn toàn yên lặng, vì sự tức giận của cô mà từng đợt sóng khẽ dâng lên trong lòng, đành tạm thời để sau đầu. Anh mang theo các cấp dưới, đẩy cửa, ngẩng đầu đã thấy Tha Vĩ ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn thấy anh, ánh mắt trở nên thâm trầm, sau đó nở nụ cười.
Hắn ta dẫn đầu, nên mấy người bên Dung Duyệt đều đứng dậy:“Hoan nghênh, Lâm tổng."
Lâm Mạc Thần lộ ra nụ cười như gió xuân, bước chân dài đi qua bắt tay Tha Vĩ:“Tha tổng, anh quá khách khí rồi, Phong Thần chúng tôi vô cùng vinh hạnh được hợp tác với Dung Duyệt." Bình thường anh vốn cư xử tốt, hôm nay anh vẫn quét mắt nhìn người của Dung Duyệt một vòng. Những người khác khi tiếp nhận ánh mắt của anh cũng không tự chủ được nghĩ, nghe người bên ngoài đồn Lâm tổng này thủ đoạn tàn nhẫn, không nghĩ tới lại là một người thân thiết khách khí như vậy.
Con người không đánh người cười, hiện tại anh chiếm được tiện nghi, đồng thời cũng làm ra vẻ khiêm tốn, khiến trong lòng Tha Vĩ cũng hơi thoải mái, khẽ cười nói:“Sao lại nói vậy, Lâm tổng đừng khách khí, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, về sau gọi tôi là Lão Tha được rồi. Lại đây ngồi đi."
Một đám đàn ông ngồi xuống.
Ăn uống linh đình, không khí vui vẻ, Tha Vĩ nói một số chuyện ở thành phố Lâm ít người biết đến khiến cả phòng tâng bốc cười to. Lâm Mạc Thần cũng kể một số chuyện thú vị ở Mĩ, ôn hòa, ngôn ngữ hài hước. Trong lúc đó lại thảo luận về tương lai hợp tác của hai bên, hoàn toàn không còn rút đao kiếm như mấy hôm trước.
Chỉ là khi giữa bữa tiệc, khi Lâm Mạc Thần nâng chén rượu lên mời, trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng Mộc Hàn Hạ. Anh không ngừng nghĩ đến nếu lúc này cô ở đây, tất nhiên cũng là bộ dáng mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng trong mắt tất nhiên vẫn có nụ cười giảo hoạt, cười sự dối trá của những người đàn ông này.
A...
Cùng lúc đó, Mộc Hàn Hạ đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ lịch sự tao nhã bên bờ sông với Phương Trừng Châu. Phương Trừng Châu ngẩng đầu nhìn ánh sáng uốn lượn trên con sông nhỏ, còn có nhiều người dân đang đi tản bộ, hơi cảm thán:“Đến thành phố Lâm lâu như vậy còn chưa từng nhìn thấy cảnh đêm đẹp như vậy."
Mộc Hàn Hạ đang gọi đồ ăn, nghe vậy cười nói:“Đúng vậy, chú không thể luôn cải trang đi tuần ở quán cà phê lập nghiệp, chú cũng phải nhìn những người bình thường như bọn cháu nữa chứ."
Phương Trừng Châu mỉm cười gật đầu. Ông thích Mộc Hàn Hạ ở điểm này, hoàn toàn không e ngại và giả vờ khi ở cạnh ông, vẫn là cô nhóc lanh lợi trượng nghĩa như khi mới quen. Ông thưởng thức khí chất tinh anh đen xen với phố phường trên người cô, nhưng ông không biết chẳng bao lâu sau, khi đối mặt với lãnh đạo cô cũng thận trọng dè dặt.
Cô đang thay đổi, trưởng thành dần. Trong nửa năm ngắn ngủi, bởi vì đi theo người nào đó phóng khoáng, cô từng co đầu rụt cổ, mới từ từ thả lỏng, dần dần lộ ra tính cách kiêu ngạo luôn phải kiềm nén.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ cũng rõ ràng, mơ hồ không thể cưỡng nổi.
Lúc này Phương Trừng Châu hỏi:“Giành được mảnh đất A, giá trị của công ty cháu cũng tăng lên nhỉ?"
Mộc Hàn Hạ cười:“Có lẽ vậy ạ."
Ánh mắt của Phường Trừng Châu đã sớm nhìn ra trong ánh mắt của cô nhóc hình như hơi ảm đạm, lại có chút không yên lòng. Ông khẽ cười nói:“Giá trị con người của ông chủ Lâm Mạc Thần của các cháu, mấy hôm trước có người tính ra nói có thể đạt năm trăm triệu đấy. Du học sinh nước ngoài tuổi còn trẻ như vậy, đúng là không đơn giản."
Con số này khiến Mộc Hàn Hạ hơi mò mịt. Đúng vậy giá trị con người của anh những năm trăm triệu đấy...
Phương Trừng Châu chuyển sang chuyện khác:“Hai người các cháu còn chưa giải quyết xong à?"
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, nở nụ cười:“Lão Phương, chú nói gì vậy ạ?" Phương Trừng Châu chỉ mỉm cười. Một lát sau, Mộc Hàn Hạ cũng không phủ nhận, chỉ khẽ nói:“Lão Phương, thật ra cháu không muốn quan tâm gì hết, nhưng cháu muốn đánh cược một phen."
Đánh cược tuy anh từng lạnh nhạt, nhưng cũng thật lòng với cô.
Đánh cược tình yêu đã tiến vào sinh mệnh của cô sẽ kết quả ngọt, sẽ không phụ lòng cô như dũng khí vốn như miếng băng mỏng.
Nhưng Mộc Hàn Hạ không nghĩ tới, mới ăn cơm xong, đồng nghiệp đã nhanh chóng gọi cho cô, là quản lý công ty bất động sản, giọng điệu lo lắng mà kì quái:“Quản lí Mộc, cô có biết Lâm tổng ở đâu không?"
Lúc đó đã là hơn chín giờ tối, Mộc Hàn Hạ vừa tiễn Lão Phương, một mình đứng ở ven đường đáp:“Không phải anh ấy đi cùng anh tới bữa tiệc của Dung Duyệt sao?"
“Đúng vậy!" Đối phương đáp,“Nhưng chúng tôi vừa tan tiệc, anh ấy nói đi WC, sau đó không thấy bóng dáng đâu. Gọi điện cũng không bắt máy, cũng không thấy xe đâu. Vừa rồi nhân viên giữ cửa nhà hàng nói, nhìn thấy anh ấy lái xe đi rồi, nhưng anh ấy không dặn dò ai cả."
Mộc Hàn Hạ sửng sốt.
Quản lí tiếp tục nói:“Nhưng buổi xã giao hôm nay, Lâm tổng uống không ít rượu. Tôi sợ anh ấy gặp chuyện không may. Đã phái người đến khách sạn anh ấy ở tìm, nhưng không tìm thấy. Anh ấy cũng không đến công ty. Cô có biết anh ấy đi đâu không?"
Đêm nay, nhóm tâm phúc công ty Lâm Mạc Thần đều lo lắng tìm kiếm anh khắp nơi. Mọi người cũng nghi hoặc, ông chủ bình thường khôn khéo trầm ổn, hôm nay tại sao lại làm chuyện tùy hứng khiến bọn họ không tìm được?
Bọn họ vô cùng lo lắng, còn Mộc Hàn Hạ chỉ đứng bên đường một lát, rồi gọi xe đi đến nhà hàng nhỏ Lâm Mạc Thần từng đưa cô đi.
Trời bắt đầu lất phất mưa.
Nhà hàng đã đóng cửa, ông chủ vẫn nhận ra cô, khi kéo cửa sắt còn cười với cô, Mộc Hàn Hạ lại quay đầu đến nhà máy.
Đêm hôm đó, Lâm Mạc Thần ôm cô từ phía sau ở nơi này.
Chẳng lẽ tâm ý của anh là bắt đầu từ đêm hôm đó sao?
Nhưng vẫn như cũ không có ai. Bảo vệ cửa vô cùng chắc chắn nói với cô:“Lâm tổng chưa từng tới. Yên tâm, anh ấy đến đây mà tôi còn không biết sao, nửa đêm anh ấy tới đây làm gì?"
Mộc Hàn Hạ đứng ở cửa nhà máy, đưa mắt nhìn xung quanh, thành phố trong màn mưa vô cùng yên tĩnh. Cô bỗng nhiên hơi tức giận, rốt cuộc anh muốn làm gì? Là chắc chắn cô sẽ tìm anh sao? Nhưng anh làm sao có thể làm chuyện ngây thơ như vậy. Hay là anh thực sự say rồi?
Lâm Mạc Thần nhìn cô đi xa không quay đầu lại, im lặng đứng yên.
Khi Lâm Mạc Thần xuống lầu, quản lí công ty bất động sản đứng chờ bên cạnh xe, nhìn một mình anh đi xuống kinh ngạc hỏi:“Lâm tổng, quản lí Mộc đâu?"
Lâm Mạc Thần thản nhiên nói:“Cô ấy có chuyện quan trọng hơn." Đặt áo khoác lên tay, anh mở cửa xe ra bước vào.
Quản lí bất động sản hơi buồn bực, hình như anh ta cảm thấy Lâm tổng không vui.
Xe chạy trong bóng đêm, nhanh chóng đến nhà hàng đã hẹn.
Lâm Mạc Thần hoàn toàn yên lặng, vì sự tức giận của cô mà từng đợt sóng khẽ dâng lên trong lòng, đành tạm thời để sau đầu. Anh mang theo các cấp dưới, đẩy cửa, ngẩng đầu đã thấy Tha Vĩ ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn thấy anh, ánh mắt trở nên thâm trầm, sau đó nở nụ cười.
Hắn ta dẫn đầu, nên mấy người bên Dung Duyệt đều đứng dậy:“Hoan nghênh, Lâm tổng."
Lâm Mạc Thần lộ ra nụ cười như gió xuân, bước chân dài đi qua bắt tay Tha Vĩ:“Tha tổng, anh quá khách khí rồi, Phong Thần chúng tôi vô cùng vinh hạnh được hợp tác với Dung Duyệt." Bình thường anh vốn cư xử tốt, hôm nay anh vẫn quét mắt nhìn người của Dung Duyệt một vòng. Những người khác khi tiếp nhận ánh mắt của anh cũng không tự chủ được nghĩ, nghe người bên ngoài đồn Lâm tổng này thủ đoạn tàn nhẫn, không nghĩ tới lại là một người thân thiết khách khí như vậy.
Con người không đánh người cười, hiện tại anh chiếm được tiện nghi, đồng thời cũng làm ra vẻ khiêm tốn, khiến trong lòng Tha Vĩ cũng hơi thoải mái, khẽ cười nói:“Sao lại nói vậy, Lâm tổng đừng khách khí, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, về sau gọi tôi là Lão Tha được rồi. Lại đây ngồi đi."
Một đám đàn ông ngồi xuống.
Ăn uống linh đình, không khí vui vẻ, Tha Vĩ nói một số chuyện ở thành phố Lâm ít người biết đến khiến cả phòng tâng bốc cười to. Lâm Mạc Thần cũng kể một số chuyện thú vị ở Mĩ, ôn hòa, ngôn ngữ hài hước. Trong lúc đó lại thảo luận về tương lai hợp tác của hai bên, hoàn toàn không còn rút đao kiếm như mấy hôm trước.
Chỉ là khi giữa bữa tiệc, khi Lâm Mạc Thần nâng chén rượu lên mời, trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng Mộc Hàn Hạ. Anh không ngừng nghĩ đến nếu lúc này cô ở đây, tất nhiên cũng là bộ dáng mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhưng trong mắt tất nhiên vẫn có nụ cười giảo hoạt, cười sự dối trá của những người đàn ông này.
A...
Cùng lúc đó, Mộc Hàn Hạ đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ lịch sự tao nhã bên bờ sông với Phương Trừng Châu. Phương Trừng Châu ngẩng đầu nhìn ánh sáng uốn lượn trên con sông nhỏ, còn có nhiều người dân đang đi tản bộ, hơi cảm thán:“Đến thành phố Lâm lâu như vậy còn chưa từng nhìn thấy cảnh đêm đẹp như vậy."
Mộc Hàn Hạ đang gọi đồ ăn, nghe vậy cười nói:“Đúng vậy, chú không thể luôn cải trang đi tuần ở quán cà phê lập nghiệp, chú cũng phải nhìn những người bình thường như bọn cháu nữa chứ."
Phương Trừng Châu mỉm cười gật đầu. Ông thích Mộc Hàn Hạ ở điểm này, hoàn toàn không e ngại và giả vờ khi ở cạnh ông, vẫn là cô nhóc lanh lợi trượng nghĩa như khi mới quen. Ông thưởng thức khí chất tinh anh đen xen với phố phường trên người cô, nhưng ông không biết chẳng bao lâu sau, khi đối mặt với lãnh đạo cô cũng thận trọng dè dặt.
Cô đang thay đổi, trưởng thành dần. Trong nửa năm ngắn ngủi, bởi vì đi theo người nào đó phóng khoáng, cô từng co đầu rụt cổ, mới từ từ thả lỏng, dần dần lộ ra tính cách kiêu ngạo luôn phải kiềm nén.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ cũng rõ ràng, mơ hồ không thể cưỡng nổi.
Lúc này Phương Trừng Châu hỏi:“Giành được mảnh đất A, giá trị của công ty cháu cũng tăng lên nhỉ?"
Mộc Hàn Hạ cười:“Có lẽ vậy ạ."
Ánh mắt của Phường Trừng Châu đã sớm nhìn ra trong ánh mắt của cô nhóc hình như hơi ảm đạm, lại có chút không yên lòng. Ông khẽ cười nói:“Giá trị con người của ông chủ Lâm Mạc Thần của các cháu, mấy hôm trước có người tính ra nói có thể đạt năm trăm triệu đấy. Du học sinh nước ngoài tuổi còn trẻ như vậy, đúng là không đơn giản."
Con số này khiến Mộc Hàn Hạ hơi mò mịt. Đúng vậy giá trị con người của anh những năm trăm triệu đấy...
Phương Trừng Châu chuyển sang chuyện khác:“Hai người các cháu còn chưa giải quyết xong à?"
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, nở nụ cười:“Lão Phương, chú nói gì vậy ạ?" Phương Trừng Châu chỉ mỉm cười. Một lát sau, Mộc Hàn Hạ cũng không phủ nhận, chỉ khẽ nói:“Lão Phương, thật ra cháu không muốn quan tâm gì hết, nhưng cháu muốn đánh cược một phen."
Đánh cược tuy anh từng lạnh nhạt, nhưng cũng thật lòng với cô.
Đánh cược tình yêu đã tiến vào sinh mệnh của cô sẽ kết quả ngọt, sẽ không phụ lòng cô như dũng khí vốn như miếng băng mỏng.
Nhưng Mộc Hàn Hạ không nghĩ tới, mới ăn cơm xong, đồng nghiệp đã nhanh chóng gọi cho cô, là quản lý công ty bất động sản, giọng điệu lo lắng mà kì quái:“Quản lí Mộc, cô có biết Lâm tổng ở đâu không?"
Lúc đó đã là hơn chín giờ tối, Mộc Hàn Hạ vừa tiễn Lão Phương, một mình đứng ở ven đường đáp:“Không phải anh ấy đi cùng anh tới bữa tiệc của Dung Duyệt sao?"
“Đúng vậy!" Đối phương đáp,“Nhưng chúng tôi vừa tan tiệc, anh ấy nói đi WC, sau đó không thấy bóng dáng đâu. Gọi điện cũng không bắt máy, cũng không thấy xe đâu. Vừa rồi nhân viên giữ cửa nhà hàng nói, nhìn thấy anh ấy lái xe đi rồi, nhưng anh ấy không dặn dò ai cả."
Mộc Hàn Hạ sửng sốt.
Quản lí tiếp tục nói:“Nhưng buổi xã giao hôm nay, Lâm tổng uống không ít rượu. Tôi sợ anh ấy gặp chuyện không may. Đã phái người đến khách sạn anh ấy ở tìm, nhưng không tìm thấy. Anh ấy cũng không đến công ty. Cô có biết anh ấy đi đâu không?"
Đêm nay, nhóm tâm phúc công ty Lâm Mạc Thần đều lo lắng tìm kiếm anh khắp nơi. Mọi người cũng nghi hoặc, ông chủ bình thường khôn khéo trầm ổn, hôm nay tại sao lại làm chuyện tùy hứng khiến bọn họ không tìm được?
Bọn họ vô cùng lo lắng, còn Mộc Hàn Hạ chỉ đứng bên đường một lát, rồi gọi xe đi đến nhà hàng nhỏ Lâm Mạc Thần từng đưa cô đi.
Trời bắt đầu lất phất mưa.
Nhà hàng đã đóng cửa, ông chủ vẫn nhận ra cô, khi kéo cửa sắt còn cười với cô, Mộc Hàn Hạ lại quay đầu đến nhà máy.
Đêm hôm đó, Lâm Mạc Thần ôm cô từ phía sau ở nơi này.
Chẳng lẽ tâm ý của anh là bắt đầu từ đêm hôm đó sao?
Nhưng vẫn như cũ không có ai. Bảo vệ cửa vô cùng chắc chắn nói với cô:“Lâm tổng chưa từng tới. Yên tâm, anh ấy đến đây mà tôi còn không biết sao, nửa đêm anh ấy tới đây làm gì?"
Mộc Hàn Hạ đứng ở cửa nhà máy, đưa mắt nhìn xung quanh, thành phố trong màn mưa vô cùng yên tĩnh. Cô bỗng nhiên hơi tức giận, rốt cuộc anh muốn làm gì? Là chắc chắn cô sẽ tìm anh sao? Nhưng anh làm sao có thể làm chuyện ngây thơ như vậy. Hay là anh thực sự say rồi?
Tác giả :
Đinh Mặc