Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 9: Tặng lễ
“Nương nương, nô tỳ đối với nơi này hết thảy cũng chưa quen. Người này xử trí như nào xin nương nương chỉ bảo." Dương Quỳnh trên mặt kính cẩn, trong lòng lại âm thầm kêu: “Nương nương của ta, người cũng đừng chơi ta."
Khang phi nhíu mày, trên mặt rốt cục cũng có điểm màu sắc, miễn cưỡng nhìn ra chút ít tâm tình nghịch ngợm. Nàng đứng dậy, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái đèn lồng tinh xảo đưa cho Dương Quỳnh, “Mang lồng đèn thắp, đặt ở trên cây đại thụ trong sân. Nhớ kỹ đèn lồng phải hướng về phía Nam."
Dương Quỳnh làm theo, chỉ chốc lát sau, bóng đen lấp lóe, Mặc Diệp đến. Lúc này Dương Quỳnh mới hiểu, đèn lồng là phương thức liên lạc.
Mặc Diệp vừa đến liền nhìn thấy hắc y nhân nằm trên mặt đất, hắn như thường lệ hành lễ, sau đó mới hỏi: “Nương nương, người này là..."
Khang phi nói: “Là tới giết ta. Bị Thanh Diệp chế ngự, đã bất tỉnh."
Mặc Diệp có chút giật mình nhìn Dương Quỳnh. Tỷ tỷ của mình, Mặc Diệp hiểu rất rõ. Tuy rằng tâm tư kín đáo, y thuật không tệ, nhưng võ công nửa điểm cũng sẽ không biết. Hiện tại hắn rốt cục bắt đầu tin tưởng, Thanh Diệp trước mắt, thật sự không phải tỷ tỷ của mình.
“Tìm ngươi là muốn ngươi xử lý sạch sẽ người này, không được để ai phát hiện." Ngữ khí của Khang phi rất quái lạ. Dương Quỳnh mơ hồ cảm thấy, lời nàng nói còn có hàm ý khác, Mặc Diệp có thể nghe hiểu. Duy chỉ có chính mình, giống như kẻ ngốc, mờ mịt nhìn hai người bọn họ.
Mặc Diệp mang theo hắc y nhân rời đi, Khang phi nhìn chân trời âm u, nói: “Sắc trời còn sớm, người cũng đi ngủ một lát đi. Đêm nay có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa."
Dương Quỳnh lui xuống, trở lại phòng của mình, nằm trên giường suy nghĩ chuyện tối nay. Việc này càng nghĩ càng kinh hãi, thích khách đó! Các nàng dĩ nhiên gặp phải thích khách! Thân thủ của đối phương thế nào, nàng thấy rõ ràng, nếu toàn lực đánh, mình tuyệt đối không phải đối thủ. Xem ra nếu muốn sống sót, so với tưởng tượng của nàng còn khó hơn nhiều. Một đêm này, bởi vì có tâm sự, Dương Quỳnh ngủ cũng không an ổn. Một lúc mơ thấy mình bị thích khách đâm chết, lúc sau lại mơ thấy mình cùng Khang phi bị chặt đầu, tiếp theo lại mơ thấy mình trở về hiện đại, chưa kịp cười, lại bị một loạt súng bắn chết, nàng sợ tới mức giật mình tỉnh lại.
Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, rót chén nước uống, Dương Quỳnh thoáng bình phục tâm tình, thầm nghĩ: “Không thể tiếp tục như vậy. Nếu không, chưa cần đợi xảy ra chuyện, chính mình cũng bị hù chết." Nàng đẩy cửa ra, thoáng nhìn sắc trời, trời vừa mới tờ mờ sáng, bên ngoài sương mù dày đặc, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Dương Quỳnh sửa soạn chính mình, ra ngoài bắt đầu một ngày làm việc. Bận bịu một hồi, sắc trời sáng rõ. Nàng đi mời Khang phi rời giường, gõ cửa đi vào, phát hiện Khang phi đã sớm thức giấc, đang ngồi trước gương trang điểm. Nhắc tới trang điểm, Dương Quỳnh thật sự rất hổ thẹn. Nàng cái gì cũng có thể học, duy chỉ có trang điểm, làm sao cũng học không được. Trang phục của mình còn miễn miễn cưỡng cưỡng mặc xong, trang phục của Khang phi, nàng thực không dám đụng. Qua mấy lần Khang phi cũng hiểu, dạy dỗ Dương Quỳnh so với tự mình động thủ khó hơn nhiều, vì thế cũng hết hi vọng.
Khang phi quay đầu nhìn thoáng qua nàng, lại quay đầu tiếp tục nhìn vào gương trang điểm. “Tối hôm qua ngủ không ngon?" Âm thanh Khang phi thanh thanh lãnh lãnh nhẹ nhàng truyền tới.
Dương Quỳnh gật đầu nói: “Nô tỳ nằm mơ."
“Bị dọa sợ?" Khang phi quấn búi tóc hơi lỏng, trong tay cầm mộc châm tùy ý cài lên, bên trong vẻ đẹp thanh lệ còn có vũ mị trời sinh.
Dương Quỳnh nhìn đến có chút ngây người, một lát sau mới hoàn hồn, thử dò hỏi: “Nương nương, người..."
“Đêm qua vô duyên vô cớ mất một người, không dễ lừa gạt như vậy. Hôm nay trong cung nên có động thái." Khang phi nói xong, đứng dậy phủi phủi quần áo, cung y vốn là màu trắng, giờ lại càng lộ vẻ không nhiễm một hạt bụi, “Ngươi đi thu dọn trong ngoài phòng thật tốt, đừng để người khác nhìn ra điểm sơ hở nào." Nàng nói, sau đó đi tới xích đu trong sân ngồi nghỉ ngơi.
Dương Quỳnh lắc đầu, âm thầm thở dài, “Đã làm người thì đều muốn đứng trên kẻ khác, coi như bị đày vào lãnh cung, thì đến cùng người ta vẫn là chủ tử, so với một tiểu cung nữ như mình vẫn cường đại hơn nhiều." Đáng thương nàng hai mắt gấu trúc còn phải làm việc.
Hôm nay ánh nắng sáng ngời. Tuy rằng đã vào thu, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn cực kì độc. Khang phi ngồi trong sân dưới bóng cây, không biết đang suy nghĩ gì. Dương Quỳnh bận bịu trong ngoài phòng, việc mỗi ngày cũng chỉ có quét dọn, ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn Khang phi, nhưng hôm nay luôn cảm thấy nàng có chút không giống ngày thường.
Chưa tới buổi trưa, lại truyền đến một trận gõ cửa dồn dập. Khang phi mí mắt khẽ nâng, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, cười như không cười. Thấy Dương Quỳnh nhìn mình, nàng đứng dậy khẽ gật đầu, liền trực tiếp trở về phòng.
Dương Quỳnh đạt được chỉ thị, lập tức chạy ra mở cửa. Ngoài cửa là một đám thái giám, đi đằng trước là một người dáng dấp đại thái giám, thoáng đánh giá Dương Quỳnh, sau đó giọng the thé hỏi: “Khang phi nương nương có ở bên trong hay không?"
“Ở." Dương Quỳnh ngoan ngoãn trả lời, không dám nhiều một chữ.
Đại thái giám không thèm liếc nàng một cái, mang người cất bước tiến vào Lâm Phương các. Đi vào hậu điện, tới cửa phòng Khang phi thì đứng lại, cao giọng nói: “Nô tài Tôn Đức Trung ở Cung Hồng Huy thỉnh an Khang phi nương nương."
Một lát sau âm thanh của Khang phi mới từ trong phòng truyền ra, “Tôn công công hãy tiến vào nói chuyện."
Dương Quỳnh vội vàng mở cửa phòng. Tôn Đức Trung đi vào, hơi khom người, xem như là hành lễ với Khang phi.
Khang phi nhẹ nhàng khoát tay áo, hỏi: “Tôn công công thế nào sẽ tới Lâm Phương các?"
Tôn Đức Trung trên mặt tươi cười, hai mắt ngoan ngoãn không dám nhìn loạn, ngoài miệng trả lời rất lưu loát, “Thưa nương nương, nương nương nô tài thời gian trước cũng bị bệnh, mấy ngày nay vừa mới tốt lên chút ít, nghe nói nương nương người ở đây dưỡng bệnh, đặc biệt lệnh nô tài đưa tới đây mấy đồ dùng thường ngày. Mặc dù biết nương nương người cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng đây đều là tâm ý của nương nương nô tài."
Khang phi gật đầu cười nói: “Chu tỷ tỷ đúng là hữu tâm. Trở về báo cho nương nương các ngươi, nói ta ở chỗ này mọi chuyện đều tốt, nàng không cần lo lắng. Nàng cũng phải chăm sóc cẩn thận thân mình, trời chuyển lạnh, chớ để bị bệnh."
Tôn Đức Trung nói: “Nương nương dặn dò, nô tài nhớ kỹ, nếu nương nương không có phân phó gì khác, nô tài xin trở về phục mệnh."
“Đi đi. Thanh Diệp, thay bổn cung tiễn Tôn công công." Khang phi mỉm cười nói.
“Vâng." Dương Quỳnh theo Tôn Đức Trung đi ra, tiếp nhận lễ vật, đưa đoàn người bọn hắn ra cửa.
Đóng cửa lại, Dương Quỳnh lập tức vào phòng gặp Khang phi. Khang phi ngồi trên ghế, thấy nàng bước tới, nói: “Ngươi muốn hỏi bổn cung, thích khách tối qua có phải do bọn hắn phái tới hay không?"
Dương Quỳnh gật đầu.
“Ngươi nghĩ thế nào?" Khang phi lại đem vấn đề hỏi trở lại.
Dương Quỳnh trong lòng hơi suy nghĩ một lúc, nói: “Thưa nương nương, lúc đầu nô tỳ cũng cho là như vậy, thế nhưng về sau suy nghĩ cẩn thận lại thấy không giống. Nếu thật là Tôn công công bọn hắn phái người tới, vậy lúc này bọn họ đến, chẳng phải là không đánh đã khai?"
Khang phi gật gật đầu, “Ngươi cũng không phải kẻ ngốc. Cung Hồng Huy là chỗ ở của Cẩm phi Chu Vân Tuyết. Nàng là người tranh cường háo thắng, bốn năm trước sau khi sẩy thai, thân thể có chút suy yếu, mấy năm qua bắt đầu thu liễm. Bổn cung cùng nàng vốn chỉ là hời hợt, ba năm trước, sau khi bổn cung sẩy thai, quan hệ cùng nàng mới dần dần gần gũi. Đại khái là đồng bệnh tương liên, đều là mẫu thân không bảo về được hài tử." Khang phi nói đến đây, cười cười, mới tiếp tục nói: “Thích khách không phải nàng phái tới. Mặc dù trong hậu cung nói giao tình có chút buồn cười, nhưng mà nàng với bổn cung đều cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn. Trong cung này nếu cả lời Chu tỷ tỷ cũng không thể tin tưởng, thật sự bổn cung cũng không còn ai có thể tín nhiệm. Huống chi, nàng cũng không có lý do để hại bổn cung. Nếu như bổn cung chết rồi, nàng cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Trái lại, bổn cung còn sống, nhưng có thể hấp dẫn chú ý của người ngoài, trở thành bia đỡ tốt nhất cho nàng."
Dương Quỳnh lúc này mới biết Khang phi cũng là người mất đi hài tử, không khỏi có chút thương cảm nàng. Khang phi tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói: “Trong hậu cung, mất đi hài tử là việc nhỏ không đáng nói. Sinh ra hài tử có thể trưởng thành hay không đều là ẩn số, huống chi là còn trong bụng mẹ."
“Nương nương, người không hận sao?" Dương Quỳnh cũng không phải một người quá nhạy cảm, nhưng không biết vì cái gì, đối với nữ tử áo trắng trước mặt này, lời của nàng cứ như vậy thốt ra.
Khang phi lắc đầu, “Nếu là hận, trong cung này có quá nhiều việc cùng người cần hận. Bổn cung ở chỗ này đã muốn thật lâu, hận không được."
“Chẳng lẽ hài tử của người cứ như vậy mất đi sao?" Dương Quỳnh nhíu mày.
“Mất hài tử như vậy đâu chỉ dừng lại ở một mình bổn cung? Người ngoài còn có thể nhẫn, tại sao bổn cung không thể nhẫn? Ở hậu cung to lớn này, nhìn bề ngoài đều là phi tần cấp bậc nghiêm ngặt, không được vượt quy củ. Nhưng nói cho cùng, còn không phải đều là nữ nhân? Cẩn thận từng li từng tí đạt được Hoàng thượng sủng ái, lưu lại được hài tử dù chỉ là nữ nhi, nhìn như có nữ nhi kề bên, về già có nơi nương tựa. Kỳ thật nữ nhân Hoàng gia, ai mà không chết già trong cung?"
Dương Quỳnh không phản bác được. Đối với thâm cung, nàng hoàn toàn không biết. Cho dù đã ở nơi này hai tháng, nhưng mỗi ngày sớm chiều ở chung cũng chỉ có Khang phi một người. Có thể làm cho nàng nói được mấy câu như vậy, là cần bao nhiêu kinh nghiệm. Dương Quỳnh cảm thấy, sở dĩ Khang phi đối với chuyện bị đày vào lãnh cung không để ý chút nào, là bởi vì nàng đối với cuộc sống thâm cung đã hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn toàn buông tay. Loại hết hy vọng này không phải hoàn toàn do mất đi sủng ái của Hoàng thượng, mà là cuộc sống của bản thân, hoặc nói là do thân phận của nàng. Có lẽ Khang phi đã thấy rõ, cũng hiểu rõ bi kịch của mình, căn nguyên không phải do được Hoàng thượng sủng ái hay không, mà do thân phận phi tử của Hoàng thượng. Ngẫm lại cũng đúng, được hay không được sủng ái thì như thế nào? Lấy sắc hầu người, sắc suy tự nhiên yêu trì, một khi xuân tận hồng nhan lão, chính là hoa rơi người mất cũng không biết.
“Vậy... nương nương nghĩ, Chu Cẩm phi hôm nay phái người đến là có ý gì?" Dương Quỳnh quyết định đổi chủ đề khác.
“Cất kĩ những đồ được đưa tới, có thể sử dụng liền sử dụng. Buổi tối gọi Mặc Diệp đến, hắn sẽ nói cho ngươi biết." Khang phi nói xong liền đi một bên viết chữ.
A? Dương Quỳnh sững sờ không biết phản ứng thế nào. Cái này cũng quá nhanh đi? Nhưng mình cũng hết cách, ai bảo người ta là nương nương đây?
Khang phi nhíu mày, trên mặt rốt cục cũng có điểm màu sắc, miễn cưỡng nhìn ra chút ít tâm tình nghịch ngợm. Nàng đứng dậy, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái đèn lồng tinh xảo đưa cho Dương Quỳnh, “Mang lồng đèn thắp, đặt ở trên cây đại thụ trong sân. Nhớ kỹ đèn lồng phải hướng về phía Nam."
Dương Quỳnh làm theo, chỉ chốc lát sau, bóng đen lấp lóe, Mặc Diệp đến. Lúc này Dương Quỳnh mới hiểu, đèn lồng là phương thức liên lạc.
Mặc Diệp vừa đến liền nhìn thấy hắc y nhân nằm trên mặt đất, hắn như thường lệ hành lễ, sau đó mới hỏi: “Nương nương, người này là..."
Khang phi nói: “Là tới giết ta. Bị Thanh Diệp chế ngự, đã bất tỉnh."
Mặc Diệp có chút giật mình nhìn Dương Quỳnh. Tỷ tỷ của mình, Mặc Diệp hiểu rất rõ. Tuy rằng tâm tư kín đáo, y thuật không tệ, nhưng võ công nửa điểm cũng sẽ không biết. Hiện tại hắn rốt cục bắt đầu tin tưởng, Thanh Diệp trước mắt, thật sự không phải tỷ tỷ của mình.
“Tìm ngươi là muốn ngươi xử lý sạch sẽ người này, không được để ai phát hiện." Ngữ khí của Khang phi rất quái lạ. Dương Quỳnh mơ hồ cảm thấy, lời nàng nói còn có hàm ý khác, Mặc Diệp có thể nghe hiểu. Duy chỉ có chính mình, giống như kẻ ngốc, mờ mịt nhìn hai người bọn họ.
Mặc Diệp mang theo hắc y nhân rời đi, Khang phi nhìn chân trời âm u, nói: “Sắc trời còn sớm, người cũng đi ngủ một lát đi. Đêm nay có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa."
Dương Quỳnh lui xuống, trở lại phòng của mình, nằm trên giường suy nghĩ chuyện tối nay. Việc này càng nghĩ càng kinh hãi, thích khách đó! Các nàng dĩ nhiên gặp phải thích khách! Thân thủ của đối phương thế nào, nàng thấy rõ ràng, nếu toàn lực đánh, mình tuyệt đối không phải đối thủ. Xem ra nếu muốn sống sót, so với tưởng tượng của nàng còn khó hơn nhiều. Một đêm này, bởi vì có tâm sự, Dương Quỳnh ngủ cũng không an ổn. Một lúc mơ thấy mình bị thích khách đâm chết, lúc sau lại mơ thấy mình cùng Khang phi bị chặt đầu, tiếp theo lại mơ thấy mình trở về hiện đại, chưa kịp cười, lại bị một loạt súng bắn chết, nàng sợ tới mức giật mình tỉnh lại.
Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, rót chén nước uống, Dương Quỳnh thoáng bình phục tâm tình, thầm nghĩ: “Không thể tiếp tục như vậy. Nếu không, chưa cần đợi xảy ra chuyện, chính mình cũng bị hù chết." Nàng đẩy cửa ra, thoáng nhìn sắc trời, trời vừa mới tờ mờ sáng, bên ngoài sương mù dày đặc, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Dương Quỳnh sửa soạn chính mình, ra ngoài bắt đầu một ngày làm việc. Bận bịu một hồi, sắc trời sáng rõ. Nàng đi mời Khang phi rời giường, gõ cửa đi vào, phát hiện Khang phi đã sớm thức giấc, đang ngồi trước gương trang điểm. Nhắc tới trang điểm, Dương Quỳnh thật sự rất hổ thẹn. Nàng cái gì cũng có thể học, duy chỉ có trang điểm, làm sao cũng học không được. Trang phục của mình còn miễn miễn cưỡng cưỡng mặc xong, trang phục của Khang phi, nàng thực không dám đụng. Qua mấy lần Khang phi cũng hiểu, dạy dỗ Dương Quỳnh so với tự mình động thủ khó hơn nhiều, vì thế cũng hết hi vọng.
Khang phi quay đầu nhìn thoáng qua nàng, lại quay đầu tiếp tục nhìn vào gương trang điểm. “Tối hôm qua ngủ không ngon?" Âm thanh Khang phi thanh thanh lãnh lãnh nhẹ nhàng truyền tới.
Dương Quỳnh gật đầu nói: “Nô tỳ nằm mơ."
“Bị dọa sợ?" Khang phi quấn búi tóc hơi lỏng, trong tay cầm mộc châm tùy ý cài lên, bên trong vẻ đẹp thanh lệ còn có vũ mị trời sinh.
Dương Quỳnh nhìn đến có chút ngây người, một lát sau mới hoàn hồn, thử dò hỏi: “Nương nương, người..."
“Đêm qua vô duyên vô cớ mất một người, không dễ lừa gạt như vậy. Hôm nay trong cung nên có động thái." Khang phi nói xong, đứng dậy phủi phủi quần áo, cung y vốn là màu trắng, giờ lại càng lộ vẻ không nhiễm một hạt bụi, “Ngươi đi thu dọn trong ngoài phòng thật tốt, đừng để người khác nhìn ra điểm sơ hở nào." Nàng nói, sau đó đi tới xích đu trong sân ngồi nghỉ ngơi.
Dương Quỳnh lắc đầu, âm thầm thở dài, “Đã làm người thì đều muốn đứng trên kẻ khác, coi như bị đày vào lãnh cung, thì đến cùng người ta vẫn là chủ tử, so với một tiểu cung nữ như mình vẫn cường đại hơn nhiều." Đáng thương nàng hai mắt gấu trúc còn phải làm việc.
Hôm nay ánh nắng sáng ngời. Tuy rằng đã vào thu, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn cực kì độc. Khang phi ngồi trong sân dưới bóng cây, không biết đang suy nghĩ gì. Dương Quỳnh bận bịu trong ngoài phòng, việc mỗi ngày cũng chỉ có quét dọn, ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn Khang phi, nhưng hôm nay luôn cảm thấy nàng có chút không giống ngày thường.
Chưa tới buổi trưa, lại truyền đến một trận gõ cửa dồn dập. Khang phi mí mắt khẽ nâng, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, cười như không cười. Thấy Dương Quỳnh nhìn mình, nàng đứng dậy khẽ gật đầu, liền trực tiếp trở về phòng.
Dương Quỳnh đạt được chỉ thị, lập tức chạy ra mở cửa. Ngoài cửa là một đám thái giám, đi đằng trước là một người dáng dấp đại thái giám, thoáng đánh giá Dương Quỳnh, sau đó giọng the thé hỏi: “Khang phi nương nương có ở bên trong hay không?"
“Ở." Dương Quỳnh ngoan ngoãn trả lời, không dám nhiều một chữ.
Đại thái giám không thèm liếc nàng một cái, mang người cất bước tiến vào Lâm Phương các. Đi vào hậu điện, tới cửa phòng Khang phi thì đứng lại, cao giọng nói: “Nô tài Tôn Đức Trung ở Cung Hồng Huy thỉnh an Khang phi nương nương."
Một lát sau âm thanh của Khang phi mới từ trong phòng truyền ra, “Tôn công công hãy tiến vào nói chuyện."
Dương Quỳnh vội vàng mở cửa phòng. Tôn Đức Trung đi vào, hơi khom người, xem như là hành lễ với Khang phi.
Khang phi nhẹ nhàng khoát tay áo, hỏi: “Tôn công công thế nào sẽ tới Lâm Phương các?"
Tôn Đức Trung trên mặt tươi cười, hai mắt ngoan ngoãn không dám nhìn loạn, ngoài miệng trả lời rất lưu loát, “Thưa nương nương, nương nương nô tài thời gian trước cũng bị bệnh, mấy ngày nay vừa mới tốt lên chút ít, nghe nói nương nương người ở đây dưỡng bệnh, đặc biệt lệnh nô tài đưa tới đây mấy đồ dùng thường ngày. Mặc dù biết nương nương người cũng không thiếu mấy thứ này, nhưng đây đều là tâm ý của nương nương nô tài."
Khang phi gật đầu cười nói: “Chu tỷ tỷ đúng là hữu tâm. Trở về báo cho nương nương các ngươi, nói ta ở chỗ này mọi chuyện đều tốt, nàng không cần lo lắng. Nàng cũng phải chăm sóc cẩn thận thân mình, trời chuyển lạnh, chớ để bị bệnh."
Tôn Đức Trung nói: “Nương nương dặn dò, nô tài nhớ kỹ, nếu nương nương không có phân phó gì khác, nô tài xin trở về phục mệnh."
“Đi đi. Thanh Diệp, thay bổn cung tiễn Tôn công công." Khang phi mỉm cười nói.
“Vâng." Dương Quỳnh theo Tôn Đức Trung đi ra, tiếp nhận lễ vật, đưa đoàn người bọn hắn ra cửa.
Đóng cửa lại, Dương Quỳnh lập tức vào phòng gặp Khang phi. Khang phi ngồi trên ghế, thấy nàng bước tới, nói: “Ngươi muốn hỏi bổn cung, thích khách tối qua có phải do bọn hắn phái tới hay không?"
Dương Quỳnh gật đầu.
“Ngươi nghĩ thế nào?" Khang phi lại đem vấn đề hỏi trở lại.
Dương Quỳnh trong lòng hơi suy nghĩ một lúc, nói: “Thưa nương nương, lúc đầu nô tỳ cũng cho là như vậy, thế nhưng về sau suy nghĩ cẩn thận lại thấy không giống. Nếu thật là Tôn công công bọn hắn phái người tới, vậy lúc này bọn họ đến, chẳng phải là không đánh đã khai?"
Khang phi gật gật đầu, “Ngươi cũng không phải kẻ ngốc. Cung Hồng Huy là chỗ ở của Cẩm phi Chu Vân Tuyết. Nàng là người tranh cường háo thắng, bốn năm trước sau khi sẩy thai, thân thể có chút suy yếu, mấy năm qua bắt đầu thu liễm. Bổn cung cùng nàng vốn chỉ là hời hợt, ba năm trước, sau khi bổn cung sẩy thai, quan hệ cùng nàng mới dần dần gần gũi. Đại khái là đồng bệnh tương liên, đều là mẫu thân không bảo về được hài tử." Khang phi nói đến đây, cười cười, mới tiếp tục nói: “Thích khách không phải nàng phái tới. Mặc dù trong hậu cung nói giao tình có chút buồn cười, nhưng mà nàng với bổn cung đều cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn. Trong cung này nếu cả lời Chu tỷ tỷ cũng không thể tin tưởng, thật sự bổn cung cũng không còn ai có thể tín nhiệm. Huống chi, nàng cũng không có lý do để hại bổn cung. Nếu như bổn cung chết rồi, nàng cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Trái lại, bổn cung còn sống, nhưng có thể hấp dẫn chú ý của người ngoài, trở thành bia đỡ tốt nhất cho nàng."
Dương Quỳnh lúc này mới biết Khang phi cũng là người mất đi hài tử, không khỏi có chút thương cảm nàng. Khang phi tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói: “Trong hậu cung, mất đi hài tử là việc nhỏ không đáng nói. Sinh ra hài tử có thể trưởng thành hay không đều là ẩn số, huống chi là còn trong bụng mẹ."
“Nương nương, người không hận sao?" Dương Quỳnh cũng không phải một người quá nhạy cảm, nhưng không biết vì cái gì, đối với nữ tử áo trắng trước mặt này, lời của nàng cứ như vậy thốt ra.
Khang phi lắc đầu, “Nếu là hận, trong cung này có quá nhiều việc cùng người cần hận. Bổn cung ở chỗ này đã muốn thật lâu, hận không được."
“Chẳng lẽ hài tử của người cứ như vậy mất đi sao?" Dương Quỳnh nhíu mày.
“Mất hài tử như vậy đâu chỉ dừng lại ở một mình bổn cung? Người ngoài còn có thể nhẫn, tại sao bổn cung không thể nhẫn? Ở hậu cung to lớn này, nhìn bề ngoài đều là phi tần cấp bậc nghiêm ngặt, không được vượt quy củ. Nhưng nói cho cùng, còn không phải đều là nữ nhân? Cẩn thận từng li từng tí đạt được Hoàng thượng sủng ái, lưu lại được hài tử dù chỉ là nữ nhi, nhìn như có nữ nhi kề bên, về già có nơi nương tựa. Kỳ thật nữ nhân Hoàng gia, ai mà không chết già trong cung?"
Dương Quỳnh không phản bác được. Đối với thâm cung, nàng hoàn toàn không biết. Cho dù đã ở nơi này hai tháng, nhưng mỗi ngày sớm chiều ở chung cũng chỉ có Khang phi một người. Có thể làm cho nàng nói được mấy câu như vậy, là cần bao nhiêu kinh nghiệm. Dương Quỳnh cảm thấy, sở dĩ Khang phi đối với chuyện bị đày vào lãnh cung không để ý chút nào, là bởi vì nàng đối với cuộc sống thâm cung đã hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn toàn buông tay. Loại hết hy vọng này không phải hoàn toàn do mất đi sủng ái của Hoàng thượng, mà là cuộc sống của bản thân, hoặc nói là do thân phận của nàng. Có lẽ Khang phi đã thấy rõ, cũng hiểu rõ bi kịch của mình, căn nguyên không phải do được Hoàng thượng sủng ái hay không, mà do thân phận phi tử của Hoàng thượng. Ngẫm lại cũng đúng, được hay không được sủng ái thì như thế nào? Lấy sắc hầu người, sắc suy tự nhiên yêu trì, một khi xuân tận hồng nhan lão, chính là hoa rơi người mất cũng không biết.
“Vậy... nương nương nghĩ, Chu Cẩm phi hôm nay phái người đến là có ý gì?" Dương Quỳnh quyết định đổi chủ đề khác.
“Cất kĩ những đồ được đưa tới, có thể sử dụng liền sử dụng. Buổi tối gọi Mặc Diệp đến, hắn sẽ nói cho ngươi biết." Khang phi nói xong liền đi một bên viết chữ.
A? Dương Quỳnh sững sờ không biết phản ứng thế nào. Cái này cũng quá nhanh đi? Nhưng mình cũng hết cách, ai bảo người ta là nương nương đây?
Tác giả :
Liễm Chu