Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 6: Liên minh
Lại một ngày sau giờ ngọ, ánh mặt trời vẫn còn ấm áp. Bởi vì chưa ăn, Khang phi lại ngủ. Tuy rằng Dương Quỳnh cũng cảm thấy sức khỏe mình không tốt, nhưng vẫn luyến tiếc mấy cái nấm mọc trên cây, kiên trì đi hái. Chính là đang hái một cây nấm, lại nghe thấy phía đại môn vang lên tiếng mở khóa lạch cạch, nàng sửng sốt một chút. Cơm trưa đã đưa tới, tại sao lại mở khóa? Trong chốc lát, đại môn bị chậm rãi đẩy ra, thân ảnh màu vàng xuất hiện dưới ánh mặt trời, in bóng lên mặt đất.
Đại não Dương Quỳnh bùng nổ, là Hoàng thượng! Phản ứng đầu tiên của nàng là vào hậu điện thông báo Khang phi, chân còn chưa động, đã nghe thấy tiếng thái giám lanh lảnh vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!"
Giọng nói này thức tỉnh Dương Quỳnh, nàng cũng coi như xem qua phim cổ trang, mấy ngày trước Khang phi lại dạy nàng một ít lễ nghi, liền vội ném cây nấm trong tay, quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Giày Hoàng thượng dừng lại trước mặt nàng, giọng nói trầm thấp chậm rãi hỏi: “Ngươi là cung nữ hầu hạ Khang phi?"
Tim đập thình thịch, Dương Quỳnh trả lời vô cùng cẩn thận: “Thưa Hoàng thượng, là nô tỳ."
“Khang phi mấy ngày này sống thế nào?"
Dương Quỳnh cả kinh, vấn đề này bảo nàng trả lời ra sao? Bị giam vào lãnh cung còn có thể sống thế nào? Một chữ - thảm! Chẳng lẽ Hoàng thượng đều thích hỏi những chuyện mà dùng chân nghĩ cũng hiểu?
“Thưa Hoàng thượng, đoạn thời gian này nương nương thân mình không được tốt, cả ngày nằm trên giường, người cũng gầy rất nhiều." Dương Quỳnh không biết nên nói hay không nên nói việc bị hạ độc, tốt nhất, vẫn là nói một ít việc bên lề.
Hoàng thượng âm thanh dừng trong chốc lát lại vang lên: “Đưa trẫm đi gặp Khang phi."
“Vâng." Dương Quỳnh như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy, dẫn Hoàng thượng cùng một đoàn người đi tới hậu điện.
Trong hậu điện, Khang phi nghe được động tĩnh, đoán trước là Hoàng thượng tới, nhẹ nhàng đứng dậy, hơi sửa sang lại trang dung, khiến cho mình thoạt nhìn không quá tiều tụy, nhưng cũng sẽ không có vẻ gọn gàng.
Hoàng thượng bước vào, nhìn thấy một Khang phi như vậy. Nàng đứng ở bên giường, cung y màu trắng bao bọc thân thể nhu nhược. Tóc đen như mực tùy ý búi lên, dùng một cây trâm gỗ mun, trừ cái đó ra, nàng toàn thân trên dưới không có một trang sức nào khác. Trên mặt tái nhợt, hai mắt trong suốt sáng ngời nhưng hàm súc nội liễm, khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười thản nhiên. Nhìn thấy Hoàng thượng bước vào, Khang phi khom người hành lễ nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Hoàng thượng không nói chuyện, cũng không cho Khang phi bình thân, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, mà Khang phi cũng không đứng dậy, như trước bảo trì động tác, không hề mất quy củ.
Dương Quỳnh thấy hai người giằng co như vậy, trong lòng âm thầm sốt ruột. Bầu không khí bởi vậy mà có vẻ quỷ dị. Đang quan sát, Dương Quỳnh cảm thấy phía sau có người kéo tay áo mình. Nàng lặng lẽ quay đầu lại, thấy một người dáng dấp đại thái giám hướng nàng liếc mắt ra hiệu, lúc này nàng mới chú ý tới, ngoại trừ mình, những người khác đều không theo Hoàng thượng vào hậu điện. Thái giám kia hướng mình nháy mắt, là muốn mình cũng lui ra ngoài. Không kịp nghĩ nhiều, thấy thái giám sắc mặt không tốt, Dương Quỳnh vội vàng lặng lẽ lui ra, cùng những người khác đứng ngoài cửa.
“Bình thân." Âm thanh Hoàng thượng rốt cục vang lên.
Khang phi vâng lời đứng thẳng người. Có lẽ thời gian hành lễ có chút dài, thân thể của nàng vốn rất suy yếu, vừa đứng dậy, cảm giác choáng váng ập tới, cả người hơi lảo đảo, ngã về phía sau. Nàng cùng Hoàng thượng đứng đối diện, nhưng lại không ngã về phía trước, hiển nhiên là không muốn để người khác nói nàng mượn cơ hội yêu thương ôm ấp, ý đồ thu lại Thánh tâm. Hoàng thượng đáy mắt thâm trầm, ở nơi này mà nàng vẫn còn ngạo khí như vậy sao? Lúc trước nàng cũng như thế, Hoàng thượng đi Cung Lung Hoa, nàng liền dốc lòng hầu hạ, ôn nhu làm bạn, Hoàng thượng không đi, nàng cũng sẽ không cố ý tranh sủng. Có khi Hoàng thượng cố ý lạnh nhạt nàng, hơn nửa tháng không đến Cung Lung Hoa, cũng không thấy nàng có vẻ nôn nóng. Lúc gặp lại, thậm chí cũng lười hỏi mình một câu. Thẩm Thu Hoa, ngươi một thân ngạo khí, vẫn không hết sao? Tâm tư xoay chuyển, thân hình Hoàng thượng ngừng lại một chút, nhưng trước khi Khang phi ngã xuống đất vẫn đỡ được nàng.
Khang phi chỉ là nhất thời choáng váng, đợi sau khi thanh tỉnh liền vội vàng đứng dậy, hai má đỏ bừng nói: “Là thần thiếp thất lễ."
Hoàng thượng nhìn hai tay trống trơn, có chút mất hứng. Nàng vốn là như vậy, sẽ không giống những phi tử khác ở trên người mình dụng tâm, điều này luôn làm cho hắn có cảm giác không cách nào hiểu rõ, “Thân thể không tốt nên nghỉ ngơi nhiều." Lời vừa ra khỏi miệng, một trận gió ập tới, thổi vào song cửa giấy bay phất phới.
Cung điện này đã hoang phế từ lâu, phần lớn song cửa giấy đều bị tổn hại. May mắn Dương Quỳnh xuất thân nghèo khổ, cái gì cũng có thể khoa tay múa chân, nàng đem tất cả song cửa giấy ở phòng không người ở trong Thiên Điện lấy xuống, dùng cơm tẻ cùng nước làm hồ dính lên cửa sổ. Tuy rằng mỹ quan kém không ít, nhưng tốt xấu còn có thể ngăn gió.
Cơn gió này làm ánh mắt Hoàng thượng chú ý đến song cửa giấy dày cộm, nhìn nửa ngày, nhưng không nói gì thêm. Quay đầu nói với Khang phi, “Trẫm đưa ngươi đến nơi này dưỡng bệnh, ngươi quen không?"
Khang phi nở nụ cười, ôn nhu yếu ớt, “Thần thiếp yêu thích thanh tịnh, nơi này rất tốt."
Hoàng thượng lại nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, ngữ khí ôn hòa nói: “Vậy thì tốt rồi." Sau đó lại nói: “Ngươi gầy đi nhiều."
Khang phi đưa tay sờ sờ mặt mình, “Thần thiếp dung nhan tiều tụy, ở trước mặt Hoàng thượng thất lễ rồi."
Hoàng thượng khoát tay, quay đầu nói với bên ngoài, “Thường Lộc."
Đại thái giám vừa rồi kéo Dương Quỳnh ra ngoài lập tức khom lưng chạy vào, “Hoàng thượng."
“Gọi cung nữ hầu hạ Khang phi tới đây, trẫm có lời muốn hỏi."
Thường Lộc lập tức đi ra ngoài kêu Thanh Diệp. Dương Quỳnh nội tâm bồn chồn, sau khi bước vào thành thành thật thật quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, không dám ngẩng đầu.
“Ngươi tên gì?" Hoàng thượng hỏi.
“Thưa Hoàng thượng, nô tỳ tên Thanh Diệp."
Hoàng thượng ngữ khí lạnh lùng nói: “Thanh Diệp, ngươi có biết tội của mình không?"
Dương Quỳnh trong lòng phát lạnh, thầm nói ta có tội gì? Ta ở chỗ này vất vả khổ sở hậu hạ nữ nhân của ngươi, ngươi vừa đến liền hỏi tội ta? Này còn Thiên Lý hay không?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lời này bất kể thế nào nàng cũng không dám nói. “Nô tỳ..." Nói được hai tiếng, cũng không nói thêm được gì.
“Hoàng thượng..." Khang phi ở một bên ôn nhu kêu một tiếng, câu tiếp theo lại bị Hoàng thượng giơ tay chặn lại.
“Thanh Diệp, trẫm hỏi ngươi, Khang phi tiều tụy như vậy, chẳng lẽ không phải tội của ngươi?"
Dương Quỳnh cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga (*)! Nàng chờ một chút, thấy Khang phi cũng không có ý nói tới việc bị hạ độc, trong lòng lập tức nộ khí, cũng bất chấp nhiều như vậy, một mạch đem chuyện bị hạ độc nói ra.
“Hoàng thượng, nô tỳ vì muốn cứu mạng nương nương, đã nhiều ngày không ngừng hái nấm, nếu như người không tin, đại khái có thể đến Thiên Điện nhìn, nơi đó còn rất nhiều nấm nô tỳ phơi nắng." Nói xong lời cuối, Dương Quỳnh còn dùng sức cấu véo bắp đùi mình, oan ức ép ra hai giọt nước mắt.
Hoàng thượng nghe xong thật lâu không nói gì. Một lúc lâu mới hướng Thường Lộc gật đầu. Thường Lộc lập tức đi ra ngoài, chắc hẳn là đi xem mấy cây nấm.
“Xảy ra việc này, vì sao ái phi không nói?" Hoàng thượng ngữ khí không tốt.
Khang phi nói: “Thưa Hoàng thượng, nếu như thần thiếp phạm sai lầm, cũng nên chịu chút trừng phạt. Bất quá đói thêm mấy ngày cũng không có việc gì lớn. Về phần người hạ độc..." Khang phi thoáng dừng lại, “Nghĩ cũng không phải ngoại nhân. Hoàng thượng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, thần thiếp không muốn người khó xử. Chỉ mong người nọ có thể mau chóng quay đầu là bờ, đừng đả thương hòa khí trong cung."
Hoàng thượng nghe xong lạnh lùng cười, “Không hổ là nữ nhi Thẩm gia, quả nhiên thông tình đạt lí!" Sau đó bước ra hậu điện, nói: “Đi Điện Thọ Lam."
“Hoàng thượng bãi giá Điện Thọ Lam." Thái giám cao giọng nói. Một đoàn người theo Hoàng thượng rời đi, đại môn khóa lại, hết thảy trở về yên tĩnh.
Dương Quỳnh tự nhiên là quỳ tiễn đưa Hoàng thượng khởi giá. Nhìn thấy người đều đi sạch sẽ, vừa mới đứng lên, xoa xoa đầu gối có chút đau, thầm mắng: “Chủ nghĩa phong kiến hại chết người."
Bước vào hậu điện, Khang phi đã ngồi ở trên giường, nhìn Dương Quỳnh tiến vào, liền hướng nàng mỉm cười, ý bào nàng ngồi xuống giường nhỏ, “Ngươi có chuyện muốn hỏi?"
Tâm tư bị nhìn thấu, Dương Quỳnh có chút lúng túng, cười cười, dò hỏi: “Nương nương, người biết mục đích Hoàng thượng tới đây?"
“Đương nhiên là đến xem bổn cung có giống như người khác nói tiều tụy không chịu nổi như vậy hay không." Khang phi cười vẫn ôn nhu yếu ớt, lời nói ra cũng rất nhẹ nhàng. “Dáng dấp hiện tại của bổn cung, ở trong mắt Hoàng thượng, dĩ nhiên là đáp án tốt nhất." Bộ dạng của nàng tuy rằng hơi hốc hác nhưng cũng không đến nỗi tàn tạ. Nếu đã nói như vậy, tự nhiên có người muốn gặp xui xẻo.
“Nương nương, tại sao vừa rồi người không cầu Hoàng thượng đưa người ra ngoài?" Đây là điểm mà Dương Quỳnh thấy kì quái nhất. Rõ ràng gặp được Hoàng thượng, hơn nữa nhìn bộ dạng của Hoàng thượng đối với Khang phi cũng không phải hoàn toàn hết tình hết nghĩa, vì sao Khang phi sẽ không cầu tình?
Ánh mắt Khang phi lướt qua Dương Quỳnh, nhìn về nơi vô định, “Cầu cũng vô dụng. Hoàng thượng quyết định, cho tới bây giờ không phải cầu là được."
“Vậy ít nhất nương nương cũng nên nói cho Hoàng thượng chuyện bị hạ độc. Hà tất phải rộng lượng như vậy?" Dương Quỳnh tiếp tục khó hiểu.
“Ngươi nghĩ Hoàng thượng không biết?" Khang phi khẽ chau mày, thần thái hơi lạnh lùng nghiêm nghị.
Dương Quỳnh lập tức minh bạch. Trong hậu cung, không hẳn chuyện gì Hoàng thượng cũng biết, nhưng nếu muốn biết, nhất định sẽ biết tường tận rõ ràng. Giả dụ Hoàng thượng đối với Khang phi chưa hết tình nghĩa, như vậy tình hình Khang phi ở bên này, tự nhiên cũng biết rõ. Hạ độc trong thức ăn, không phải chiêu cao minh, đương nhiên không gạt được Hoàng thượng. Biết rõ Khang phi bị hạ độc còn giả bộ như không biết, Dương Quỳnh trong lòng cười lạnh, Hoàng thượng đương nhiên cũng là một người lãnh huyết.
“Trước mắt chúng ta đã qua cửa ải này. Có điều cửa ải tiếp theo sẽ càng thêm hung hiểm." Khang phi ngữ khí chắc chắn, làm cho dương Quỳnh không dám hoài nghi tính chân thật trong lời nói của nàng.
“Cửa tiếp theo sẽ là gì?"
“Người hạ độc có lẽ đã không còn kiên nhẫn. Nếu như không độc chết, cũng không làm chúng ta chết đói được, đại khái sẽ dùng cách khác." Khang phi thở phào một cái, tiếp tục nói: “Bổn cung không biết ngươi, cũng không biết chuyện của ngươi. Ngươi không phải Thanh Diệp, bổn cung cũng không hy vọng ngươi uổng mạng. Lâm Phương các đã lâm vào hiểm cảnh, mạng sống của ngươi ra sao, chỉ còn trông chờ vào chính ngươi."
Dương Quỳnh chau mày, rốt cục hiểu được mục đích thực sự trong lời nói của Khang phi. Muốn chính mình bảo vệ Lâm Phương các? Nói đùa gì vậy? Chính mình chỉ có một người, ai biết đối phương có còn chuẩn bị thiên quân vạn mã dự định liều chết hay không?
(*) Đậu Nga: Nguyên là một nhân vật trong tác phẩm “Đậu Nga oan"của Quan Hán Khanh, môt người phụ nữ bị áp bức điển hình trong xã hội phong kiến, không nơi nương tựa, vô cớ bị hãm hại, đồng thời lại bị tham quan nhận hối lộ phán nàng tội chết, oan tình không có chỗ kêu, căn phẫn chửi thiên mắng địa: “Địa dã, ngươi làm địa nhưng không phân biệt được tốt xấu; Thiên dã, ngươi lại để cho kẻ dốt người ngu lên làm thiên!" Khi sắp chết còn thề nguyền, máu tươi của nàng bắn lên vải trắng ở pháp trường, tháng sáu tuyết bay đầy trời, nơi đó đại hạn ba năm.
Đại não Dương Quỳnh bùng nổ, là Hoàng thượng! Phản ứng đầu tiên của nàng là vào hậu điện thông báo Khang phi, chân còn chưa động, đã nghe thấy tiếng thái giám lanh lảnh vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!"
Giọng nói này thức tỉnh Dương Quỳnh, nàng cũng coi như xem qua phim cổ trang, mấy ngày trước Khang phi lại dạy nàng một ít lễ nghi, liền vội ném cây nấm trong tay, quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Giày Hoàng thượng dừng lại trước mặt nàng, giọng nói trầm thấp chậm rãi hỏi: “Ngươi là cung nữ hầu hạ Khang phi?"
Tim đập thình thịch, Dương Quỳnh trả lời vô cùng cẩn thận: “Thưa Hoàng thượng, là nô tỳ."
“Khang phi mấy ngày này sống thế nào?"
Dương Quỳnh cả kinh, vấn đề này bảo nàng trả lời ra sao? Bị giam vào lãnh cung còn có thể sống thế nào? Một chữ - thảm! Chẳng lẽ Hoàng thượng đều thích hỏi những chuyện mà dùng chân nghĩ cũng hiểu?
“Thưa Hoàng thượng, đoạn thời gian này nương nương thân mình không được tốt, cả ngày nằm trên giường, người cũng gầy rất nhiều." Dương Quỳnh không biết nên nói hay không nên nói việc bị hạ độc, tốt nhất, vẫn là nói một ít việc bên lề.
Hoàng thượng âm thanh dừng trong chốc lát lại vang lên: “Đưa trẫm đi gặp Khang phi."
“Vâng." Dương Quỳnh như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy, dẫn Hoàng thượng cùng một đoàn người đi tới hậu điện.
Trong hậu điện, Khang phi nghe được động tĩnh, đoán trước là Hoàng thượng tới, nhẹ nhàng đứng dậy, hơi sửa sang lại trang dung, khiến cho mình thoạt nhìn không quá tiều tụy, nhưng cũng sẽ không có vẻ gọn gàng.
Hoàng thượng bước vào, nhìn thấy một Khang phi như vậy. Nàng đứng ở bên giường, cung y màu trắng bao bọc thân thể nhu nhược. Tóc đen như mực tùy ý búi lên, dùng một cây trâm gỗ mun, trừ cái đó ra, nàng toàn thân trên dưới không có một trang sức nào khác. Trên mặt tái nhợt, hai mắt trong suốt sáng ngời nhưng hàm súc nội liễm, khóe môi nhợt nhạt khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười thản nhiên. Nhìn thấy Hoàng thượng bước vào, Khang phi khom người hành lễ nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Hoàng thượng không nói chuyện, cũng không cho Khang phi bình thân, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, mà Khang phi cũng không đứng dậy, như trước bảo trì động tác, không hề mất quy củ.
Dương Quỳnh thấy hai người giằng co như vậy, trong lòng âm thầm sốt ruột. Bầu không khí bởi vậy mà có vẻ quỷ dị. Đang quan sát, Dương Quỳnh cảm thấy phía sau có người kéo tay áo mình. Nàng lặng lẽ quay đầu lại, thấy một người dáng dấp đại thái giám hướng nàng liếc mắt ra hiệu, lúc này nàng mới chú ý tới, ngoại trừ mình, những người khác đều không theo Hoàng thượng vào hậu điện. Thái giám kia hướng mình nháy mắt, là muốn mình cũng lui ra ngoài. Không kịp nghĩ nhiều, thấy thái giám sắc mặt không tốt, Dương Quỳnh vội vàng lặng lẽ lui ra, cùng những người khác đứng ngoài cửa.
“Bình thân." Âm thanh Hoàng thượng rốt cục vang lên.
Khang phi vâng lời đứng thẳng người. Có lẽ thời gian hành lễ có chút dài, thân thể của nàng vốn rất suy yếu, vừa đứng dậy, cảm giác choáng váng ập tới, cả người hơi lảo đảo, ngã về phía sau. Nàng cùng Hoàng thượng đứng đối diện, nhưng lại không ngã về phía trước, hiển nhiên là không muốn để người khác nói nàng mượn cơ hội yêu thương ôm ấp, ý đồ thu lại Thánh tâm. Hoàng thượng đáy mắt thâm trầm, ở nơi này mà nàng vẫn còn ngạo khí như vậy sao? Lúc trước nàng cũng như thế, Hoàng thượng đi Cung Lung Hoa, nàng liền dốc lòng hầu hạ, ôn nhu làm bạn, Hoàng thượng không đi, nàng cũng sẽ không cố ý tranh sủng. Có khi Hoàng thượng cố ý lạnh nhạt nàng, hơn nửa tháng không đến Cung Lung Hoa, cũng không thấy nàng có vẻ nôn nóng. Lúc gặp lại, thậm chí cũng lười hỏi mình một câu. Thẩm Thu Hoa, ngươi một thân ngạo khí, vẫn không hết sao? Tâm tư xoay chuyển, thân hình Hoàng thượng ngừng lại một chút, nhưng trước khi Khang phi ngã xuống đất vẫn đỡ được nàng.
Khang phi chỉ là nhất thời choáng váng, đợi sau khi thanh tỉnh liền vội vàng đứng dậy, hai má đỏ bừng nói: “Là thần thiếp thất lễ."
Hoàng thượng nhìn hai tay trống trơn, có chút mất hứng. Nàng vốn là như vậy, sẽ không giống những phi tử khác ở trên người mình dụng tâm, điều này luôn làm cho hắn có cảm giác không cách nào hiểu rõ, “Thân thể không tốt nên nghỉ ngơi nhiều." Lời vừa ra khỏi miệng, một trận gió ập tới, thổi vào song cửa giấy bay phất phới.
Cung điện này đã hoang phế từ lâu, phần lớn song cửa giấy đều bị tổn hại. May mắn Dương Quỳnh xuất thân nghèo khổ, cái gì cũng có thể khoa tay múa chân, nàng đem tất cả song cửa giấy ở phòng không người ở trong Thiên Điện lấy xuống, dùng cơm tẻ cùng nước làm hồ dính lên cửa sổ. Tuy rằng mỹ quan kém không ít, nhưng tốt xấu còn có thể ngăn gió.
Cơn gió này làm ánh mắt Hoàng thượng chú ý đến song cửa giấy dày cộm, nhìn nửa ngày, nhưng không nói gì thêm. Quay đầu nói với Khang phi, “Trẫm đưa ngươi đến nơi này dưỡng bệnh, ngươi quen không?"
Khang phi nở nụ cười, ôn nhu yếu ớt, “Thần thiếp yêu thích thanh tịnh, nơi này rất tốt."
Hoàng thượng lại nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, ngữ khí ôn hòa nói: “Vậy thì tốt rồi." Sau đó lại nói: “Ngươi gầy đi nhiều."
Khang phi đưa tay sờ sờ mặt mình, “Thần thiếp dung nhan tiều tụy, ở trước mặt Hoàng thượng thất lễ rồi."
Hoàng thượng khoát tay, quay đầu nói với bên ngoài, “Thường Lộc."
Đại thái giám vừa rồi kéo Dương Quỳnh ra ngoài lập tức khom lưng chạy vào, “Hoàng thượng."
“Gọi cung nữ hầu hạ Khang phi tới đây, trẫm có lời muốn hỏi."
Thường Lộc lập tức đi ra ngoài kêu Thanh Diệp. Dương Quỳnh nội tâm bồn chồn, sau khi bước vào thành thành thật thật quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, không dám ngẩng đầu.
“Ngươi tên gì?" Hoàng thượng hỏi.
“Thưa Hoàng thượng, nô tỳ tên Thanh Diệp."
Hoàng thượng ngữ khí lạnh lùng nói: “Thanh Diệp, ngươi có biết tội của mình không?"
Dương Quỳnh trong lòng phát lạnh, thầm nói ta có tội gì? Ta ở chỗ này vất vả khổ sở hậu hạ nữ nhân của ngươi, ngươi vừa đến liền hỏi tội ta? Này còn Thiên Lý hay không?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lời này bất kể thế nào nàng cũng không dám nói. “Nô tỳ..." Nói được hai tiếng, cũng không nói thêm được gì.
“Hoàng thượng..." Khang phi ở một bên ôn nhu kêu một tiếng, câu tiếp theo lại bị Hoàng thượng giơ tay chặn lại.
“Thanh Diệp, trẫm hỏi ngươi, Khang phi tiều tụy như vậy, chẳng lẽ không phải tội của ngươi?"
Dương Quỳnh cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga (*)! Nàng chờ một chút, thấy Khang phi cũng không có ý nói tới việc bị hạ độc, trong lòng lập tức nộ khí, cũng bất chấp nhiều như vậy, một mạch đem chuyện bị hạ độc nói ra.
“Hoàng thượng, nô tỳ vì muốn cứu mạng nương nương, đã nhiều ngày không ngừng hái nấm, nếu như người không tin, đại khái có thể đến Thiên Điện nhìn, nơi đó còn rất nhiều nấm nô tỳ phơi nắng." Nói xong lời cuối, Dương Quỳnh còn dùng sức cấu véo bắp đùi mình, oan ức ép ra hai giọt nước mắt.
Hoàng thượng nghe xong thật lâu không nói gì. Một lúc lâu mới hướng Thường Lộc gật đầu. Thường Lộc lập tức đi ra ngoài, chắc hẳn là đi xem mấy cây nấm.
“Xảy ra việc này, vì sao ái phi không nói?" Hoàng thượng ngữ khí không tốt.
Khang phi nói: “Thưa Hoàng thượng, nếu như thần thiếp phạm sai lầm, cũng nên chịu chút trừng phạt. Bất quá đói thêm mấy ngày cũng không có việc gì lớn. Về phần người hạ độc..." Khang phi thoáng dừng lại, “Nghĩ cũng không phải ngoại nhân. Hoàng thượng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, thần thiếp không muốn người khó xử. Chỉ mong người nọ có thể mau chóng quay đầu là bờ, đừng đả thương hòa khí trong cung."
Hoàng thượng nghe xong lạnh lùng cười, “Không hổ là nữ nhi Thẩm gia, quả nhiên thông tình đạt lí!" Sau đó bước ra hậu điện, nói: “Đi Điện Thọ Lam."
“Hoàng thượng bãi giá Điện Thọ Lam." Thái giám cao giọng nói. Một đoàn người theo Hoàng thượng rời đi, đại môn khóa lại, hết thảy trở về yên tĩnh.
Dương Quỳnh tự nhiên là quỳ tiễn đưa Hoàng thượng khởi giá. Nhìn thấy người đều đi sạch sẽ, vừa mới đứng lên, xoa xoa đầu gối có chút đau, thầm mắng: “Chủ nghĩa phong kiến hại chết người."
Bước vào hậu điện, Khang phi đã ngồi ở trên giường, nhìn Dương Quỳnh tiến vào, liền hướng nàng mỉm cười, ý bào nàng ngồi xuống giường nhỏ, “Ngươi có chuyện muốn hỏi?"
Tâm tư bị nhìn thấu, Dương Quỳnh có chút lúng túng, cười cười, dò hỏi: “Nương nương, người biết mục đích Hoàng thượng tới đây?"
“Đương nhiên là đến xem bổn cung có giống như người khác nói tiều tụy không chịu nổi như vậy hay không." Khang phi cười vẫn ôn nhu yếu ớt, lời nói ra cũng rất nhẹ nhàng. “Dáng dấp hiện tại của bổn cung, ở trong mắt Hoàng thượng, dĩ nhiên là đáp án tốt nhất." Bộ dạng của nàng tuy rằng hơi hốc hác nhưng cũng không đến nỗi tàn tạ. Nếu đã nói như vậy, tự nhiên có người muốn gặp xui xẻo.
“Nương nương, tại sao vừa rồi người không cầu Hoàng thượng đưa người ra ngoài?" Đây là điểm mà Dương Quỳnh thấy kì quái nhất. Rõ ràng gặp được Hoàng thượng, hơn nữa nhìn bộ dạng của Hoàng thượng đối với Khang phi cũng không phải hoàn toàn hết tình hết nghĩa, vì sao Khang phi sẽ không cầu tình?
Ánh mắt Khang phi lướt qua Dương Quỳnh, nhìn về nơi vô định, “Cầu cũng vô dụng. Hoàng thượng quyết định, cho tới bây giờ không phải cầu là được."
“Vậy ít nhất nương nương cũng nên nói cho Hoàng thượng chuyện bị hạ độc. Hà tất phải rộng lượng như vậy?" Dương Quỳnh tiếp tục khó hiểu.
“Ngươi nghĩ Hoàng thượng không biết?" Khang phi khẽ chau mày, thần thái hơi lạnh lùng nghiêm nghị.
Dương Quỳnh lập tức minh bạch. Trong hậu cung, không hẳn chuyện gì Hoàng thượng cũng biết, nhưng nếu muốn biết, nhất định sẽ biết tường tận rõ ràng. Giả dụ Hoàng thượng đối với Khang phi chưa hết tình nghĩa, như vậy tình hình Khang phi ở bên này, tự nhiên cũng biết rõ. Hạ độc trong thức ăn, không phải chiêu cao minh, đương nhiên không gạt được Hoàng thượng. Biết rõ Khang phi bị hạ độc còn giả bộ như không biết, Dương Quỳnh trong lòng cười lạnh, Hoàng thượng đương nhiên cũng là một người lãnh huyết.
“Trước mắt chúng ta đã qua cửa ải này. Có điều cửa ải tiếp theo sẽ càng thêm hung hiểm." Khang phi ngữ khí chắc chắn, làm cho dương Quỳnh không dám hoài nghi tính chân thật trong lời nói của nàng.
“Cửa tiếp theo sẽ là gì?"
“Người hạ độc có lẽ đã không còn kiên nhẫn. Nếu như không độc chết, cũng không làm chúng ta chết đói được, đại khái sẽ dùng cách khác." Khang phi thở phào một cái, tiếp tục nói: “Bổn cung không biết ngươi, cũng không biết chuyện của ngươi. Ngươi không phải Thanh Diệp, bổn cung cũng không hy vọng ngươi uổng mạng. Lâm Phương các đã lâm vào hiểm cảnh, mạng sống của ngươi ra sao, chỉ còn trông chờ vào chính ngươi."
Dương Quỳnh chau mày, rốt cục hiểu được mục đích thực sự trong lời nói của Khang phi. Muốn chính mình bảo vệ Lâm Phương các? Nói đùa gì vậy? Chính mình chỉ có một người, ai biết đối phương có còn chuẩn bị thiên quân vạn mã dự định liều chết hay không?
(*) Đậu Nga: Nguyên là một nhân vật trong tác phẩm “Đậu Nga oan"của Quan Hán Khanh, môt người phụ nữ bị áp bức điển hình trong xã hội phong kiến, không nơi nương tựa, vô cớ bị hãm hại, đồng thời lại bị tham quan nhận hối lộ phán nàng tội chết, oan tình không có chỗ kêu, căn phẫn chửi thiên mắng địa: “Địa dã, ngươi làm địa nhưng không phân biệt được tốt xấu; Thiên dã, ngươi lại để cho kẻ dốt người ngu lên làm thiên!" Khi sắp chết còn thề nguyền, máu tươi của nàng bắn lên vải trắng ở pháp trường, tháng sáu tuyết bay đầy trời, nơi đó đại hạn ba năm.
Tác giả :
Liễm Chu