Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 133: Phản kích
“Ngươi sẽ gặp báo ứng." ___
Chương thứ một trăm ba mươi ba: Phản kích
Hơi nước trà dày đặc, che khuất hai mắt Khang phi.
Tôn Di Ca, ngươi nghĩ như vậy là sẽ kết thúc sao? Bổn cung hết lần này tới lần khác bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi lại liên tục mạo phạm bổn cung. Lần này, ai cũng không cứu được ngươi!
Buổi chiều mấy ngày sau, Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh đi Ngự Hoa Viên. Đúng là xuân về hoa nở, trong Ngự Hoa Viên nở rộ là hoa, trông thấy mà khiến lòng người vui vẻ.
Khang phi đi rất chậm, dường như đối với mỗi một đóa hoa cũng đều rất thích thú. Dương Quỳnh chậm rãi đi theo phía sau.
“Sắc mặt của ngươi khó coi như vậy, lần tới bổn cung cũng không dám dẫn ngươi đi nữa, làm hỏng hứng trí của bổn cung." Khang phi cũng không quay đầu lại nói.
Lúc này Dương Quỳnh mới miễn cưỡng lộ ra chút ý cười.
“Người không làm chủ được cảm xúc của mình, sẽ không làm được đại sự." Khang phi nhìn nàng một cái, nói tiếp, “Bổn cung biết ngươi muốn lấy lại công bằng cho Thiên Linh. Nhưng ngươi có biết công bằng là cái gì không? Công bằng, bất luận qua bao lâu, cũng vẫn sẽ là công lý chính nghĩa. Đúng đúng sai sai, đều tự có phán xét, sớm một ngày, muộn một ngày cũng không quan trọng. Bộ dạng bây giờ của ngươi, Thiên Linh nhìn thấy cũng sẽ không an lòng."
Dương Quỳnh gật đầu, “Ta sẽ nghe lời nương nương."
Khang phi thấy nàng vẫn không lên tinh thần được, âm thầm lắc đầu, “Trong tay ngươi không phải còn có thanh kiếm Ánh Nguyệt được Hoàng thượng ngự tứ sao? Ngươi có còn nhớ khi Hoàng thượng thưởng kiếm này cho ngươi đã nói gì không?"
Dương Quỳnh sửng sốt, “Hoàng thượng muốn ta cầm kiếm này bảo vệ nương nương an toàn."
Khang phi gật đầu, “Nếu bổn cung gặp nguy hiểm, thanh kiếm này của ngươi có thể phát huy tác dụng rồi."
Dương Quỳnh nghe xong vẫn không hiểu đột nhiên Khang phi nhắc tới chuyện này là có ý gì.
Hai người nói xong, liền chuyển hướng đi về phía đình mà mọi người thường hay nghỉ ngơi. Bây giờ tiết trời vẫn hơi lạnh, bởi vậy nơi này cũng không có phi tần nào khác. Khang phi vào đình, sớm đã có tiểu cung nữ trải một cái đệm thật dày trên mặt ghế đá. Khang phi ngồi xuống, còn chưa mở miệng, đã thấy Dương Quỳnh quay đầu nhìn về phía cửa Ngự Hoa Viên.
Khang phi cũng quay lại nhìn, khóe miệng khẽ cong lên cười như không cười. Một người đi tới, không ai khác chính là Tôn Bảo lâm. Tay Dương Quỳnh không tự chủ nắm chặt thành nắm đấm. Vết thương trên tay nàng đã kết vảy, chỉ cần không quá dùng sức, sẽ không chảy máu.
“Vẻ mặt của ngươi đáng sợ như vậy, muốn dọa người khác sao." Khang phi kéo nàng một cái.
Dương Quỳnh vội vàng thu lại ánh mắt cừu hận, thay bằng vẻ mặt bình thường.
Tôn Bảo lâm nhìn thấy Khang phi, lập tức bước tới, đi vào trong đình, hành lễ với Khang phi nói, “Thần thiếp tham kiến Khang phi nương nương."Khang phi khoát tay, “Miễn lễ, đứng lên đi."
Tôn Bảo lâm đứng lên, ngồi xuống đối diện Khang phi, “Hôm nay nương nương thật có nhã hứng."
Khang phi cười nói, “Ngày xuân về hoa nở, tất nhiên muốn đi ra ngoài thưởng thức một chút. Không phải muội muội cũng có hứng trí sao?"
Tôn Bảo lâm cũng cười, nhưng lại cười có phần quỷ dị, “Thần thiếp không được thăng quan tiến chức thuận lợi như nương nương. Hiện giờ cũng chỉ là một Bảo lâm, ngay cả ngồi ở đây cũng sợ nương nương không vừa mắt, thì thần thiếp nào còn hứng trí gì nữa?"
“Đường dưới chân là tự mình đi. Bản thân muội muội không chịu thua kém, lại oán được ai?" Khang phi nói xong một chữ cuối cùng, quét ánh mắt về phía Tôn Bảo lâm, mang theo sự lạnh lùng khinh bỉ.
Tôn Bảo lâm lập tức cả giận nói, “Nương nương, thời gian thần thiếp vào cung cũng không ngắn. Luận gia thế, luận dung mạo, luận tài năng có chỗ nào không bằng người khác? Nương nương hà cớ phải châm chọc?"
“Ngươi đang chất vấn bổn cung sao? Theo lý thuyết, bổn cung không cần phải trả lời ngươi. Có điều bổn cung cũng đang buồn chán, vậy nói thêm với ngươi vài câu. Muội muội vào cung được sủng ái, không phải là dựa vào vũ kĩ có một không hai trong Hậu cung đó sao? Hiện giờ muội muội còn có thể khiêu vũ được nữa không?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tôn Bảo lâm đột ngột thay đổi. Nàng đứng dậy dò hỏi, “Làm sao ngươi biết?"
Khang phi bật cười, “Ngươi xem bổn cung nhảy thiên sí vũ, nếu bây giờ còn có thể khiêu vũ, vậy là bổn cung đánh giá thấp ngươi rồi."
Tôn Bảo lâm có ngốc cũng nghe ra được ý tứ của Khang phi. Nàng chỉ vào Khang phi nói, “Ngươi... Ngươi cố ý! Ngươi cố ý để ta xem ngươi nhảy thiên sí vũ! Ngươi cố ý khiến ta không thể khiêu vũ được nữa! Là ngươi hủy hoại ta! Là ngươi!"
Khang phi thấy Tôn Bảo lâm kích động như vậy, càng bình tĩnh hơn, “Ngày đó bổn cung đã khuyên can ngươi rồi, nhưng ngươi lại khăng khăng cố chấp, thiêu hủy cố gắng nhiều năm của mình, cũng hủy đi cơ hội tranh sủng của ngươi. Muội muội, là do ngươi ngu xuẩn, oán hận được ai?"
Dương Quỳnh đứng ở phía sau Khang phi, nàng cảm thấy hôm nay Khang phi nói chuyện rất khác với ngày thường, giống như cố ý muốn chọc tức Tôn Bảo lâm.
Quả nhiên, Tôn Bảo lâm không kiềm chế được lửa giận, giơ tay muốn đánh Khang phi. Mắt Khang phi không chớp, Dương Quỳnh ở phía sau đã ra tay cản Tôn Bảo lâm lại.
“Tôn Bảo lâm, mời ngươi tự trọng."
Tôn Bảo lâm thấy Dương Quỳnh, càng tức giận hơn, “Ngươi là cái thá gì? Mà dám ngăn cản ta?"
Cừu hận vừa mới được Dương Quỳnh áp xuống, giờ lại dâng lên. Nàng bước lên trước, che chở cho Khang phi ở phía sau, “Tôn Bảo lâm, ta là nữ quan tứ phẩm được Hoàng thượng khâm phong. Ngươi nói là ta cái thá gì?"
Tôn Bảo lâm tức đến mức cả người run rẩy, lớn tiếng nói, “Khang phi nương nương, đây là nô tài của ngươi sao? Loại không hiểu quy củ này, phạm thượng!"Khang phi cười lạnh nói, “Muội muội nói chuyện phải biết trước biết sau. Thứ nhất, Thanh Diệp nàng là nữ quan, không phải nô tài. Thứ hai, hôm nay muội muội là chính lục phẩm, Thanh Diệp lại là chính tứ phẩm, rốt cuộc là ai phạm thượng đây?"
Tôn Bảo lâm đại khái là bị tức đến mức hung hãn, dĩ nhiên không nói được một lời.
“Ở trong cung này, muốn sống tốt, nhất định phải tranh sủng. Hiện giờ muội muội đối với lời này của bổn cung, hẳn là đã thấm thía sâu sắc rồi chứ?" Lời Khang phi nói như con dao, đâm mạnh vào tim của Tôn Bảo lâm.
Tôn Bảo lâm tức giận đến phát run, chỉ vào Khang phi nói. “Ngươi sẽ gặp báo ứng!"
Khang phi nở nụ cười lưu luyến bịn rịn, đứng dậy đến cạnh Tôn Bảo lâm, nhỏ giọng nói thầm câu gì đó với nàng. Sắc mặt của Tôn Bảo lâm nháy mắt như tro tàn.
Tôn Bảo lâm trợn to mắt nhìn Khang phi, “Làm sao ngươi biết được?"
Khóe miệng Khang phi hàm chứa ý cười, dịu dàng nói, “Chuyện bổn cung biết, còn nhiều hơn ngươi tưởng. Ngươi cho rằng nàng sẽ thật sự giúp ngươi sao? Nâng đỡ một Tài tử không có một chút căn cơ vốn liếng nào thượng vị, so với nâng đỡ người không thể tranh sủng như ngươi có lợi hơn nhiều. Nàng là người thông minh, mà người thông minh thì sao có thể làm chuyện ngu ngốc được?"
“Không, ta không tin! Ngươi lừa ta!" Ánh mắt Tôn Bảo lâm cuồng dại, gần như mất kiểm soát.
Mắt phượng của Khang phi híp lại, chậm rãi nói, “Nếu ngươi không tin, đại khái có thể đến hỏi nàng. Có điều dù sao ngươi và bổn cung cũng là cùng một sư môn, kế thừa một phái. Bổn cung khuyên ngươi, ngươi đã là quân cờ bị phế, làm người nên khiêm tốn, mới có thể bình an qua ngày. Nếu không, không cần nàng ra tay, chỉ tùy tiện mấy nô tài, cũng đã có thể lấy mạng của ngươi. Lời bổn cung muốn nói chỉ có vậy, muội muội trở về suy nghĩ cho kĩ đi."
Khang phi nói xong, dẫn người rời đi.
Tôn Bảo lâm đứng một lúc, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Tiếng cười thê lương, khiến cho người ta không dám nghe nhiều.
Đoàn người của Khang phi vừa đi không bao xa, nghe được tiếng cười đều quay đầu nhìn lại.
Dương Quỳnh nói, “Nương nương, có phải nàng điên rồi không?"
“Điên rồi không phải rất tốt sao? Không điên sẽ đau khổ." Lúc này trong mắt Khang phi, rốt cuộc cũng có một chút xót thương. Nàng ngẩng đầu lên, thầm nói trong lòng, “Sư phụ, thật có lỗi. Đệ tử cuối cùng của người, ta không giữ được."
Trở lại Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh hỏi vì sao Khang phi muốn chọc tức Tôn Bảo lâm.
Khang phi nói, “Bổn cung biết hôm nay Tôn Bảo lâm sẽ tới Ngự Hoa Viên, nên mới ở đó đợi nàng. Lòng dạ của Tôn Bảo lâm không sâu, rất dễ bị người khác xúi giục. Bổn cung chọc giận nàng, là vì muốn nàng làm ầm ĩ. Còn làm đến mức nào, bổn cung cũng không quan tâm. Dù sao Tôn Bảo lâm cũng không giữ lại được, nàng chết, chúng ta mới có thể tiếp tục hành văn."
“Nương nương, chuyện này vừa vặn có thể nghiệm chứng suy đoán của người, đúng không?" Nếu Tôn Bảo lâm tới Cung Hưng Hòa, vậy chứng minh Khang phi đoán không sai.
“Chỉ sợ sự việc sẽ không dễ dàng như vậy. Có lẽ Trịnh Quý phi sẽ không để cho Tôn Bảo lâm có cơ hội làm loạn." Kỳ thật có chuyện Khang phi vẫn luôn hiểu rõ, nhưng không nói với Dương Quỳnh. Nàng đang đánh cược, cược ông trời sẽ giúp mình.
Quả nhiên Tôn Bảo lâm tới Cung Hưng Hòa, vừa vào cửa liền chất vấn Trịnh Quý phi, “Vì sao Quý phi nương nương lại bỏ mặc thần thiếp?"
Trịnh Quý phi ngồi trong phòng sưởi, tuy rằng đã khai xuân, nhưng nàng đang mang thai, đặc biệt sợ lạnh. Lúc này ôm cái bao tay sưởi ấm nhìn Tôn Bảo lâm thở hổn hển, lắc lắc đầu, “Ngươi có làm theo lời bổn cung nói sao? Tôn Di Ca, bổn cung chỉ coi trọng người biết nghe lời. Không nghe bổn cung, đương nhiên sẽ không được bổn cung ủng hộ."
Tôn Bảo lâm nhất thời không nói gì. Nàng quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói, “Nương nương, người cứu thần thiếp đi! Thần thiếp không muốn ở chỗ đó nữa, nơi đó còn lạnh hơn cả lãnh cung, còn có con chuột bò qua bò lại. Người nghĩ cách giúp thần thiếp đi, thần thiếp không xin gì khác, chỉ xin người có thể cho thần thiếp quay về Thiên Nhu Uyển, thần thiếp đã thỏa mãn lắm rồi. Thần thiếp nhất định sẽ hoàn toàn nghe lời của người." Bên cạnh nàng đã không còn tâm phúc, cuộc sống tất nhiên không dễ chịu.
Trịnh Quý phi thở dài, “Bởi vì ngươi, mà ta phải loại bỏ Thiên Linh, một quân cờ tốt như vậy, ngươi còn chưa bồi thường cho bổn cung đây." Nàng sờ sờ cái bụng còn chưa lộ ra của mình, nói. “Cũng được, coi như bổn cung tích đức làm việc thiện. Tôn Bảo lâm, nhân nào quả đó, việc này do Khang phi dựng lên, nếu ngươi muốn phục vị, đương nhiên là phải cầu xin Khang phi."
Tôn Bảo lâm lau nước mắt, “Nương nương, thần thiếp hại nàng như vậy, sao nàng có thể giúp thần thiếp phục vị được?"
Trịnh Quý phi đi đến trước mặt nàng nói, “Muội muội ngốc, nói chuyện tử tế tất nhiên nàng sẽ không đồng ý. Dù sao cũng đã trở mặt rồi, ngươi còn sợ gì nữa?"
Thấy Tôn Bảo lâm ngây ngốc nghe lời mình, giọng của Trịnh Quý phi càng mềm nhẹ hơn, “Đừng quên, ngươi và nàng đều là đệ tử của Lục Khuynh Nương, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật Tổ, nàng có thể làm gì ngươi nào? Chuyện lần này, nếu là người khác thì chỉ sợ đã sớm được ban lụa trắng tự vẫn rồi, nhưng chẳng phải ngươi vẫn bình an vô sự đó sao? Tôn Bảo lâm, nếu Khang phi có nhược điểm, vậy ngươi phải tóm lấy nhược điểm này của nàng, đừng để cho nàng có cơ hội xoay người." Trịnh Quý phi cười mang theo sự mê hoặc, lời nói trong miệng phun ra rơi xuống lòng của Tôn Bảo lâm, nảy sinh tác dụng.
Chương thứ một trăm ba mươi ba: Phản kích
Hơi nước trà dày đặc, che khuất hai mắt Khang phi.
Tôn Di Ca, ngươi nghĩ như vậy là sẽ kết thúc sao? Bổn cung hết lần này tới lần khác bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi lại liên tục mạo phạm bổn cung. Lần này, ai cũng không cứu được ngươi!
Buổi chiều mấy ngày sau, Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh đi Ngự Hoa Viên. Đúng là xuân về hoa nở, trong Ngự Hoa Viên nở rộ là hoa, trông thấy mà khiến lòng người vui vẻ.
Khang phi đi rất chậm, dường như đối với mỗi một đóa hoa cũng đều rất thích thú. Dương Quỳnh chậm rãi đi theo phía sau.
“Sắc mặt của ngươi khó coi như vậy, lần tới bổn cung cũng không dám dẫn ngươi đi nữa, làm hỏng hứng trí của bổn cung." Khang phi cũng không quay đầu lại nói.
Lúc này Dương Quỳnh mới miễn cưỡng lộ ra chút ý cười.
“Người không làm chủ được cảm xúc của mình, sẽ không làm được đại sự." Khang phi nhìn nàng một cái, nói tiếp, “Bổn cung biết ngươi muốn lấy lại công bằng cho Thiên Linh. Nhưng ngươi có biết công bằng là cái gì không? Công bằng, bất luận qua bao lâu, cũng vẫn sẽ là công lý chính nghĩa. Đúng đúng sai sai, đều tự có phán xét, sớm một ngày, muộn một ngày cũng không quan trọng. Bộ dạng bây giờ của ngươi, Thiên Linh nhìn thấy cũng sẽ không an lòng."
Dương Quỳnh gật đầu, “Ta sẽ nghe lời nương nương."
Khang phi thấy nàng vẫn không lên tinh thần được, âm thầm lắc đầu, “Trong tay ngươi không phải còn có thanh kiếm Ánh Nguyệt được Hoàng thượng ngự tứ sao? Ngươi có còn nhớ khi Hoàng thượng thưởng kiếm này cho ngươi đã nói gì không?"
Dương Quỳnh sửng sốt, “Hoàng thượng muốn ta cầm kiếm này bảo vệ nương nương an toàn."
Khang phi gật đầu, “Nếu bổn cung gặp nguy hiểm, thanh kiếm này của ngươi có thể phát huy tác dụng rồi."
Dương Quỳnh nghe xong vẫn không hiểu đột nhiên Khang phi nhắc tới chuyện này là có ý gì.
Hai người nói xong, liền chuyển hướng đi về phía đình mà mọi người thường hay nghỉ ngơi. Bây giờ tiết trời vẫn hơi lạnh, bởi vậy nơi này cũng không có phi tần nào khác. Khang phi vào đình, sớm đã có tiểu cung nữ trải một cái đệm thật dày trên mặt ghế đá. Khang phi ngồi xuống, còn chưa mở miệng, đã thấy Dương Quỳnh quay đầu nhìn về phía cửa Ngự Hoa Viên.
Khang phi cũng quay lại nhìn, khóe miệng khẽ cong lên cười như không cười. Một người đi tới, không ai khác chính là Tôn Bảo lâm. Tay Dương Quỳnh không tự chủ nắm chặt thành nắm đấm. Vết thương trên tay nàng đã kết vảy, chỉ cần không quá dùng sức, sẽ không chảy máu.
“Vẻ mặt của ngươi đáng sợ như vậy, muốn dọa người khác sao." Khang phi kéo nàng một cái.
Dương Quỳnh vội vàng thu lại ánh mắt cừu hận, thay bằng vẻ mặt bình thường.
Tôn Bảo lâm nhìn thấy Khang phi, lập tức bước tới, đi vào trong đình, hành lễ với Khang phi nói, “Thần thiếp tham kiến Khang phi nương nương."Khang phi khoát tay, “Miễn lễ, đứng lên đi."
Tôn Bảo lâm đứng lên, ngồi xuống đối diện Khang phi, “Hôm nay nương nương thật có nhã hứng."
Khang phi cười nói, “Ngày xuân về hoa nở, tất nhiên muốn đi ra ngoài thưởng thức một chút. Không phải muội muội cũng có hứng trí sao?"
Tôn Bảo lâm cũng cười, nhưng lại cười có phần quỷ dị, “Thần thiếp không được thăng quan tiến chức thuận lợi như nương nương. Hiện giờ cũng chỉ là một Bảo lâm, ngay cả ngồi ở đây cũng sợ nương nương không vừa mắt, thì thần thiếp nào còn hứng trí gì nữa?"
“Đường dưới chân là tự mình đi. Bản thân muội muội không chịu thua kém, lại oán được ai?" Khang phi nói xong một chữ cuối cùng, quét ánh mắt về phía Tôn Bảo lâm, mang theo sự lạnh lùng khinh bỉ.
Tôn Bảo lâm lập tức cả giận nói, “Nương nương, thời gian thần thiếp vào cung cũng không ngắn. Luận gia thế, luận dung mạo, luận tài năng có chỗ nào không bằng người khác? Nương nương hà cớ phải châm chọc?"
“Ngươi đang chất vấn bổn cung sao? Theo lý thuyết, bổn cung không cần phải trả lời ngươi. Có điều bổn cung cũng đang buồn chán, vậy nói thêm với ngươi vài câu. Muội muội vào cung được sủng ái, không phải là dựa vào vũ kĩ có một không hai trong Hậu cung đó sao? Hiện giờ muội muội còn có thể khiêu vũ được nữa không?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tôn Bảo lâm đột ngột thay đổi. Nàng đứng dậy dò hỏi, “Làm sao ngươi biết?"
Khang phi bật cười, “Ngươi xem bổn cung nhảy thiên sí vũ, nếu bây giờ còn có thể khiêu vũ, vậy là bổn cung đánh giá thấp ngươi rồi."
Tôn Bảo lâm có ngốc cũng nghe ra được ý tứ của Khang phi. Nàng chỉ vào Khang phi nói, “Ngươi... Ngươi cố ý! Ngươi cố ý để ta xem ngươi nhảy thiên sí vũ! Ngươi cố ý khiến ta không thể khiêu vũ được nữa! Là ngươi hủy hoại ta! Là ngươi!"
Khang phi thấy Tôn Bảo lâm kích động như vậy, càng bình tĩnh hơn, “Ngày đó bổn cung đã khuyên can ngươi rồi, nhưng ngươi lại khăng khăng cố chấp, thiêu hủy cố gắng nhiều năm của mình, cũng hủy đi cơ hội tranh sủng của ngươi. Muội muội, là do ngươi ngu xuẩn, oán hận được ai?"
Dương Quỳnh đứng ở phía sau Khang phi, nàng cảm thấy hôm nay Khang phi nói chuyện rất khác với ngày thường, giống như cố ý muốn chọc tức Tôn Bảo lâm.
Quả nhiên, Tôn Bảo lâm không kiềm chế được lửa giận, giơ tay muốn đánh Khang phi. Mắt Khang phi không chớp, Dương Quỳnh ở phía sau đã ra tay cản Tôn Bảo lâm lại.
“Tôn Bảo lâm, mời ngươi tự trọng."
Tôn Bảo lâm thấy Dương Quỳnh, càng tức giận hơn, “Ngươi là cái thá gì? Mà dám ngăn cản ta?"
Cừu hận vừa mới được Dương Quỳnh áp xuống, giờ lại dâng lên. Nàng bước lên trước, che chở cho Khang phi ở phía sau, “Tôn Bảo lâm, ta là nữ quan tứ phẩm được Hoàng thượng khâm phong. Ngươi nói là ta cái thá gì?"
Tôn Bảo lâm tức đến mức cả người run rẩy, lớn tiếng nói, “Khang phi nương nương, đây là nô tài của ngươi sao? Loại không hiểu quy củ này, phạm thượng!"Khang phi cười lạnh nói, “Muội muội nói chuyện phải biết trước biết sau. Thứ nhất, Thanh Diệp nàng là nữ quan, không phải nô tài. Thứ hai, hôm nay muội muội là chính lục phẩm, Thanh Diệp lại là chính tứ phẩm, rốt cuộc là ai phạm thượng đây?"
Tôn Bảo lâm đại khái là bị tức đến mức hung hãn, dĩ nhiên không nói được một lời.
“Ở trong cung này, muốn sống tốt, nhất định phải tranh sủng. Hiện giờ muội muội đối với lời này của bổn cung, hẳn là đã thấm thía sâu sắc rồi chứ?" Lời Khang phi nói như con dao, đâm mạnh vào tim của Tôn Bảo lâm.
Tôn Bảo lâm tức giận đến phát run, chỉ vào Khang phi nói. “Ngươi sẽ gặp báo ứng!"
Khang phi nở nụ cười lưu luyến bịn rịn, đứng dậy đến cạnh Tôn Bảo lâm, nhỏ giọng nói thầm câu gì đó với nàng. Sắc mặt của Tôn Bảo lâm nháy mắt như tro tàn.
Tôn Bảo lâm trợn to mắt nhìn Khang phi, “Làm sao ngươi biết được?"
Khóe miệng Khang phi hàm chứa ý cười, dịu dàng nói, “Chuyện bổn cung biết, còn nhiều hơn ngươi tưởng. Ngươi cho rằng nàng sẽ thật sự giúp ngươi sao? Nâng đỡ một Tài tử không có một chút căn cơ vốn liếng nào thượng vị, so với nâng đỡ người không thể tranh sủng như ngươi có lợi hơn nhiều. Nàng là người thông minh, mà người thông minh thì sao có thể làm chuyện ngu ngốc được?"
“Không, ta không tin! Ngươi lừa ta!" Ánh mắt Tôn Bảo lâm cuồng dại, gần như mất kiểm soát.
Mắt phượng của Khang phi híp lại, chậm rãi nói, “Nếu ngươi không tin, đại khái có thể đến hỏi nàng. Có điều dù sao ngươi và bổn cung cũng là cùng một sư môn, kế thừa một phái. Bổn cung khuyên ngươi, ngươi đã là quân cờ bị phế, làm người nên khiêm tốn, mới có thể bình an qua ngày. Nếu không, không cần nàng ra tay, chỉ tùy tiện mấy nô tài, cũng đã có thể lấy mạng của ngươi. Lời bổn cung muốn nói chỉ có vậy, muội muội trở về suy nghĩ cho kĩ đi."
Khang phi nói xong, dẫn người rời đi.
Tôn Bảo lâm đứng một lúc, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Tiếng cười thê lương, khiến cho người ta không dám nghe nhiều.
Đoàn người của Khang phi vừa đi không bao xa, nghe được tiếng cười đều quay đầu nhìn lại.
Dương Quỳnh nói, “Nương nương, có phải nàng điên rồi không?"
“Điên rồi không phải rất tốt sao? Không điên sẽ đau khổ." Lúc này trong mắt Khang phi, rốt cuộc cũng có một chút xót thương. Nàng ngẩng đầu lên, thầm nói trong lòng, “Sư phụ, thật có lỗi. Đệ tử cuối cùng của người, ta không giữ được."
Trở lại Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh hỏi vì sao Khang phi muốn chọc tức Tôn Bảo lâm.
Khang phi nói, “Bổn cung biết hôm nay Tôn Bảo lâm sẽ tới Ngự Hoa Viên, nên mới ở đó đợi nàng. Lòng dạ của Tôn Bảo lâm không sâu, rất dễ bị người khác xúi giục. Bổn cung chọc giận nàng, là vì muốn nàng làm ầm ĩ. Còn làm đến mức nào, bổn cung cũng không quan tâm. Dù sao Tôn Bảo lâm cũng không giữ lại được, nàng chết, chúng ta mới có thể tiếp tục hành văn."
“Nương nương, chuyện này vừa vặn có thể nghiệm chứng suy đoán của người, đúng không?" Nếu Tôn Bảo lâm tới Cung Hưng Hòa, vậy chứng minh Khang phi đoán không sai.
“Chỉ sợ sự việc sẽ không dễ dàng như vậy. Có lẽ Trịnh Quý phi sẽ không để cho Tôn Bảo lâm có cơ hội làm loạn." Kỳ thật có chuyện Khang phi vẫn luôn hiểu rõ, nhưng không nói với Dương Quỳnh. Nàng đang đánh cược, cược ông trời sẽ giúp mình.
Quả nhiên Tôn Bảo lâm tới Cung Hưng Hòa, vừa vào cửa liền chất vấn Trịnh Quý phi, “Vì sao Quý phi nương nương lại bỏ mặc thần thiếp?"
Trịnh Quý phi ngồi trong phòng sưởi, tuy rằng đã khai xuân, nhưng nàng đang mang thai, đặc biệt sợ lạnh. Lúc này ôm cái bao tay sưởi ấm nhìn Tôn Bảo lâm thở hổn hển, lắc lắc đầu, “Ngươi có làm theo lời bổn cung nói sao? Tôn Di Ca, bổn cung chỉ coi trọng người biết nghe lời. Không nghe bổn cung, đương nhiên sẽ không được bổn cung ủng hộ."
Tôn Bảo lâm nhất thời không nói gì. Nàng quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói, “Nương nương, người cứu thần thiếp đi! Thần thiếp không muốn ở chỗ đó nữa, nơi đó còn lạnh hơn cả lãnh cung, còn có con chuột bò qua bò lại. Người nghĩ cách giúp thần thiếp đi, thần thiếp không xin gì khác, chỉ xin người có thể cho thần thiếp quay về Thiên Nhu Uyển, thần thiếp đã thỏa mãn lắm rồi. Thần thiếp nhất định sẽ hoàn toàn nghe lời của người." Bên cạnh nàng đã không còn tâm phúc, cuộc sống tất nhiên không dễ chịu.
Trịnh Quý phi thở dài, “Bởi vì ngươi, mà ta phải loại bỏ Thiên Linh, một quân cờ tốt như vậy, ngươi còn chưa bồi thường cho bổn cung đây." Nàng sờ sờ cái bụng còn chưa lộ ra của mình, nói. “Cũng được, coi như bổn cung tích đức làm việc thiện. Tôn Bảo lâm, nhân nào quả đó, việc này do Khang phi dựng lên, nếu ngươi muốn phục vị, đương nhiên là phải cầu xin Khang phi."
Tôn Bảo lâm lau nước mắt, “Nương nương, thần thiếp hại nàng như vậy, sao nàng có thể giúp thần thiếp phục vị được?"
Trịnh Quý phi đi đến trước mặt nàng nói, “Muội muội ngốc, nói chuyện tử tế tất nhiên nàng sẽ không đồng ý. Dù sao cũng đã trở mặt rồi, ngươi còn sợ gì nữa?"
Thấy Tôn Bảo lâm ngây ngốc nghe lời mình, giọng của Trịnh Quý phi càng mềm nhẹ hơn, “Đừng quên, ngươi và nàng đều là đệ tử của Lục Khuynh Nương, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt Phật Tổ, nàng có thể làm gì ngươi nào? Chuyện lần này, nếu là người khác thì chỉ sợ đã sớm được ban lụa trắng tự vẫn rồi, nhưng chẳng phải ngươi vẫn bình an vô sự đó sao? Tôn Bảo lâm, nếu Khang phi có nhược điểm, vậy ngươi phải tóm lấy nhược điểm này của nàng, đừng để cho nàng có cơ hội xoay người." Trịnh Quý phi cười mang theo sự mê hoặc, lời nói trong miệng phun ra rơi xuống lòng của Tôn Bảo lâm, nảy sinh tác dụng.
Tác giả :
Liễm Chu