Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
Chương 81: Thu vạn niên quy tiên
Thu Địch Phỉ vốn đang cho rằng Vân Tố đang êm đẹp thì sao chết được thì Uông Chiên Thắng đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc nàng mới hiểu Vân Tố đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy cho nên hắn làm mọi việc hết thảy cũng vì nàng.
Uông Chiến Thắng mặt mày dữ tợn, uy hiếp Vân Tố “ ta và ngươi kết minh là vì cái gì? Thu Vạn Niên đã sớm có mưu đồ, cưới hai muội muội ta, cưới hai nữ nhân hắn không yêu là vì cái gì? Hôm nay hắn mang theo binh lính ra tiền tuyến chém giết, hắn có thể từ bỏ nữ nhi của mình, ngươi cần gì phải che chở nàng như vậy, Vân Tố, ngươi điên rồi phải không?"
Tuy đã sớm tiếp nhận sự thật cha mình từ bỏ mình nhưng khi nghe nhắc tới, Thu Địch Phỉ không khỏi đau lòng.
Vân Tố nhìn sắc mặt trắng bệch của Thu Địch Phỉ, đáy lòng tràn ngập thương tiếc, lạnh giọng nói với Uông Chiến Thắng “ ta chính là muốn che chở cho nàng đó, ngươi muốn mang nàng đi thì đánh thắng ta rồi mới nói"
Uông Chiến Thắng cũng cười lạnh “ ngươi cố ý hủy minh ước giữa chúng ta, cũng được, nghe nói tuyệt tình công uy lực mãnh liệt, hôm nay lĩnh giáo thử một chút"
Vừa dứt lời đã vung tay tấn công Vân Tố.
Vân Tố cười lạnh nói “ Uông tướng quân, cần gì phải gấp gáp, còn chưa nói xong đã ra tay, hành vi này có khác gì đánh lén, không sợ mất uy danh của đại tướng quân cùng thân phận trưởng bối sao?"
Uông Chiến Thắng có chút túng quẫn, hừ một tiếng rồi lại cưỡng từ đoạt lý nói “ chuyện quốc gia đại sự không giống như tranh đấu trong võ lâm, người làm chuyện lớn sao có thể câu nệ tiểu tiết, để ý mấy chuyện sĩ diện hão" dứt lời lại tiến lên tấn công.
Vân Tố nhàn nhạt nói “ cũng phải, nếu ngày sau Uông tướng quân có thể nhất thống thiên hạ lên làm hoàng đế liền đem tất cả những người biết chuyện hôm nay xử tử hết, khi đó sẽ không truyền ra tin tức làm tổn hại tới thiên uy rồi"
Uông Chiến Thắng nghe vậy thì động tác chậm lại, thần sắc trên mặt biến hóa kỳ lạ, nhìn Vân Tố, do dự một lát rồi nói “ được rồi, để không mang tiếng, hôm nay ta và ngươi sẽ đánh nhau theo quy củ võ lâm đi. Ngươi là hậu bối, ta nhường ngươi một chiêu, nhưng cho dù ngươi đánh trước hay ta thì người thua vẫn là ngươi, ai động thủ trước thì sao đâu"
Vân Tố cười lạnh nói “ đã cho ta phát chiêu trước, vậy lại xin Uông tướng quân thêm một chuyện nữa, hiện tại ta khát quá, muốn uống một chén trà xong mới có thể đánh với ngươi được". Nói xong mặc kệ Uông Chiến Thắng phản ứng thế nào, đã đi đến cạnh Thu Địch Phỉ, cầm chung trà lên, chậm rãi uống.
Trong lòng Thu Địch Phỉ có một cảm giác rất kỳ lạ.
Vân Tố chưa bao giờ là kẻ dài dòng, hắn thiếu kiên nhẫn hơn bất kỳ người nào khác, nhưng bây giờ hắn dùng đủ mọi cách để kéo dài thời gian, ngay cả chuyện uống trà cũng lôi ra làm cớ đến tột cùng là vì sao? thực ra cho dù miễn cưỡng kéo dài thời gian thì bọn họ cũng vẫn dữ nhiều lành ít mà.
Đón ánh mắt của Thu Địch Phỉ, Vân Tố cười nhạt nói “ Tử Hà, ta có thể làm đó, nhớ kỹ những gì chúng ta đã nói, nếu ta mất, hàng năm tới ngày nay nhớ vãi cho ta một chén rượu, ta sẽ đến uống với ngươi…nhất định đừng quên ta"
Dứt lời quay người, không nhìn tới Thu Địch Phỉ hai mắt phiếm hồng nữa, không nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng nữa, không để nàng có thời gian hiểu hắn muốn nói gì.
Hai thân ảnh triền đấu với nhau, trong mắt người khác chỉ là đánh nhau với tốc độ ánh sáng, trong mắt Thu Địch Phỉ và Lạc Y là vô số lần bọn họ đứng trước bờ vực sinh tử.
Thu Địch Phỉ biết rõ, với võ công của Vân Tố thì chưa chắc thua Uông Chiến Thắng nhưng mà mấy tháng quá hắn không ngừng động tình, thổ huyết, phá công, hắn đã không còn là một cao thủ công phu quỷ dị như trước kia nữa.
Một trăm chiêu qua đi, điều Thu Địch Phỉ lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Vân Tố không kịp vận công, lộ ra sơ hở, Uông Chiến Thắng không bỏ qua cơ hội, lập tức hạ sát thủ.
Thu Địch Phỉ lòng tràn ngập đau đớn, vì nàng mà Tấn Hoa đã chết, bây giờ lại tới lượt Vân Tố sao?
Ngay thời điểm chưởng phong của Uông Chiến Thắng sắp đánh xuống người Vân Tố thì Thu Địch Phỉ không kịp nghĩ gì nhiều, vội nhào qua, ý muốn ngăn cản chưởng phong thay Vân Tố.
Nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng và giận dữ của Vân Tố, nàng chờ đợi cảm giác đau đớn tràn lan thân thể nhưng mà chờ đợi thật lâu cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Thu Địch Phỉ mở mắt ra, không khỏi khiếp sợ vì cảnh tượng trước mắt, cả người không thể nhúc nhích.
Nàng không thấy đau là vì đã có người thay nàng hứng lấy một chưởng của Uông Chiến Thắng. Người đó lại là…cha của nàng, Thu Vạn Niên.
Thu Địch Phỉ nhìn Thu Vạn Niên đang nằm trên đất không ngừng thổ huyết, khổ sở trong lòng dâng cao như thủy triều, bao phủ toàn bộ cõi lòng nàng.
Hắn vẫn luôn tỏ ra không cần nàng, nhưng trong lúc nguy cấp hắn lại quên mình thay nàng nhận một chưởng. Hắn lúc trước lạnh lùng vô tình nhưng vào thời khắc đứng trước cái chết, hắn lại không do dự mà dùng mạng của hắn để đổi lại mạng của nàng.
Thu Địch Phỉ ngồi xuống bên cạnh Thu Vạn Niên, nước mắt cuồn cuộn chảy, thanh âm run rẩy nghẹn ngào “ cha, ngươi sao lại làm vậy? ngươi bị thương nặng lắm không?"
Thu Vạn Niên tựa vào ngực Thu Địch Phỉ, cố hết sức lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười nói “ Tiểu tam nhi, đừng trách cha trước kia đối với ngươi không tốt…cha chỉ là có sứ mạng…không có quyền hưởn thụ niềm vui gia đình…" thanh âm dần suy yếu cho đến lúc im hẳn, Thu Địch Phỉ ra sức gật đầu, nghẹn ngào nói “ ta…không trách ngươi, ngươi là cha ta, vĩnh viễn là vậy"
Thu Vạn Niên quay đầu nhìn Vân Tố, dốc hết sức nói “ thiếu chủ, lão thần vô dụng, đi trước ngươi một bước. Trước kia ta giận ngươi lòng dạ đàn bà, làm chuyện đại sự lại không bỏ được nhi nữ tư tình, không ngờ tới cuối cùng ta cũng không bỏ được. Tiểu tam nhi…Phỉ nhi…ta có lỗi với nàng. Sau này, ta không buộc ngươi làm gì nữa…ngươi muốn làm gì thì làm đi, gánh vác trách nhiệm phục quốc quả thật rất mệt mỏi, nếu ngươi muốn từ bỏ thì bỏ đi. Con người sớm muộn gì cũng phải chết, nếu ta sớm trúng một chưởng để có thể tỉnh ngộ sớm hơn thì tốt quá…"
Thanh âm tắt hẳn, bờ môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể cũng dần trở nên lạnh buốt.
Một người đang sống sờ sờ mà thoáng chốc đã nhắm mắt xuôi tay.
Uông Chiến Thắng nhìn hai người, không kiên nhẫn nói “ ta đã cho các ngươi thời gian nói lời tạm biệt trước khi chết, Vân Tố, đừng trách ta không khách khí, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi yên tâm, ta chỉ giết ngươi, còn nàng dù sao ta cũng muốn giữ lại để uy hiếp Mộ Thiên Sơn"
Vân Tố lúc đánh nhau đã bị nội thương, lại chứng kiến Thu Vạn Niên chết trước mặt mình, khí huyết càng thêm xung động, cắn chặt răng nói “chỉ sợ mọi việc không theo ý ngươi, dù ngươi có thể giết chết ta nhưng chưa chắc có thể mang nàng đi"
Uông Chiến Thắng cuồng vọng cười to, âm thầm vận lực ý đồ tung ra một chưởng trí mạng nhưng chưa kịp động thủ thì trước mắt đã tràn ngập khói mê.
Khói mê tan đi thì trước mắt đã hoàn toàn trống rỗng.
Vân Tố không thấy. Thu Địch Phỉ không thấy. Ngay cả thi thể của Thu Vạn Niên cũng không thấy.
Uông Chiến Thắng thẹn quá hóa giận, tung chưởng đánh về phía cây đại thụ to lớn mấy người ôm mới xuể. Ầm một tiếng, cây đại thụ lập tức ngã đổ, nhưng thanh âm đó dù to cũng không to bằng tiếng nghiến răng tức giận của Uông Chiến Thắng.
Hừ, bọn họ lại có thể trốn thoát ngay trước mặt hắn.
Uông Chiến Thắng mặt mày dữ tợn, uy hiếp Vân Tố “ ta và ngươi kết minh là vì cái gì? Thu Vạn Niên đã sớm có mưu đồ, cưới hai muội muội ta, cưới hai nữ nhân hắn không yêu là vì cái gì? Hôm nay hắn mang theo binh lính ra tiền tuyến chém giết, hắn có thể từ bỏ nữ nhi của mình, ngươi cần gì phải che chở nàng như vậy, Vân Tố, ngươi điên rồi phải không?"
Tuy đã sớm tiếp nhận sự thật cha mình từ bỏ mình nhưng khi nghe nhắc tới, Thu Địch Phỉ không khỏi đau lòng.
Vân Tố nhìn sắc mặt trắng bệch của Thu Địch Phỉ, đáy lòng tràn ngập thương tiếc, lạnh giọng nói với Uông Chiến Thắng “ ta chính là muốn che chở cho nàng đó, ngươi muốn mang nàng đi thì đánh thắng ta rồi mới nói"
Uông Chiến Thắng cũng cười lạnh “ ngươi cố ý hủy minh ước giữa chúng ta, cũng được, nghe nói tuyệt tình công uy lực mãnh liệt, hôm nay lĩnh giáo thử một chút"
Vừa dứt lời đã vung tay tấn công Vân Tố.
Vân Tố cười lạnh nói “ Uông tướng quân, cần gì phải gấp gáp, còn chưa nói xong đã ra tay, hành vi này có khác gì đánh lén, không sợ mất uy danh của đại tướng quân cùng thân phận trưởng bối sao?"
Uông Chiến Thắng có chút túng quẫn, hừ một tiếng rồi lại cưỡng từ đoạt lý nói “ chuyện quốc gia đại sự không giống như tranh đấu trong võ lâm, người làm chuyện lớn sao có thể câu nệ tiểu tiết, để ý mấy chuyện sĩ diện hão" dứt lời lại tiến lên tấn công.
Vân Tố nhàn nhạt nói “ cũng phải, nếu ngày sau Uông tướng quân có thể nhất thống thiên hạ lên làm hoàng đế liền đem tất cả những người biết chuyện hôm nay xử tử hết, khi đó sẽ không truyền ra tin tức làm tổn hại tới thiên uy rồi"
Uông Chiến Thắng nghe vậy thì động tác chậm lại, thần sắc trên mặt biến hóa kỳ lạ, nhìn Vân Tố, do dự một lát rồi nói “ được rồi, để không mang tiếng, hôm nay ta và ngươi sẽ đánh nhau theo quy củ võ lâm đi. Ngươi là hậu bối, ta nhường ngươi một chiêu, nhưng cho dù ngươi đánh trước hay ta thì người thua vẫn là ngươi, ai động thủ trước thì sao đâu"
Vân Tố cười lạnh nói “ đã cho ta phát chiêu trước, vậy lại xin Uông tướng quân thêm một chuyện nữa, hiện tại ta khát quá, muốn uống một chén trà xong mới có thể đánh với ngươi được". Nói xong mặc kệ Uông Chiến Thắng phản ứng thế nào, đã đi đến cạnh Thu Địch Phỉ, cầm chung trà lên, chậm rãi uống.
Trong lòng Thu Địch Phỉ có một cảm giác rất kỳ lạ.
Vân Tố chưa bao giờ là kẻ dài dòng, hắn thiếu kiên nhẫn hơn bất kỳ người nào khác, nhưng bây giờ hắn dùng đủ mọi cách để kéo dài thời gian, ngay cả chuyện uống trà cũng lôi ra làm cớ đến tột cùng là vì sao? thực ra cho dù miễn cưỡng kéo dài thời gian thì bọn họ cũng vẫn dữ nhiều lành ít mà.
Đón ánh mắt của Thu Địch Phỉ, Vân Tố cười nhạt nói “ Tử Hà, ta có thể làm đó, nhớ kỹ những gì chúng ta đã nói, nếu ta mất, hàng năm tới ngày nay nhớ vãi cho ta một chén rượu, ta sẽ đến uống với ngươi…nhất định đừng quên ta"
Dứt lời quay người, không nhìn tới Thu Địch Phỉ hai mắt phiếm hồng nữa, không nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng nữa, không để nàng có thời gian hiểu hắn muốn nói gì.
Hai thân ảnh triền đấu với nhau, trong mắt người khác chỉ là đánh nhau với tốc độ ánh sáng, trong mắt Thu Địch Phỉ và Lạc Y là vô số lần bọn họ đứng trước bờ vực sinh tử.
Thu Địch Phỉ biết rõ, với võ công của Vân Tố thì chưa chắc thua Uông Chiến Thắng nhưng mà mấy tháng quá hắn không ngừng động tình, thổ huyết, phá công, hắn đã không còn là một cao thủ công phu quỷ dị như trước kia nữa.
Một trăm chiêu qua đi, điều Thu Địch Phỉ lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Vân Tố không kịp vận công, lộ ra sơ hở, Uông Chiến Thắng không bỏ qua cơ hội, lập tức hạ sát thủ.
Thu Địch Phỉ lòng tràn ngập đau đớn, vì nàng mà Tấn Hoa đã chết, bây giờ lại tới lượt Vân Tố sao?
Ngay thời điểm chưởng phong của Uông Chiến Thắng sắp đánh xuống người Vân Tố thì Thu Địch Phỉ không kịp nghĩ gì nhiều, vội nhào qua, ý muốn ngăn cản chưởng phong thay Vân Tố.
Nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng và giận dữ của Vân Tố, nàng chờ đợi cảm giác đau đớn tràn lan thân thể nhưng mà chờ đợi thật lâu cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Thu Địch Phỉ mở mắt ra, không khỏi khiếp sợ vì cảnh tượng trước mắt, cả người không thể nhúc nhích.
Nàng không thấy đau là vì đã có người thay nàng hứng lấy một chưởng của Uông Chiến Thắng. Người đó lại là…cha của nàng, Thu Vạn Niên.
Thu Địch Phỉ nhìn Thu Vạn Niên đang nằm trên đất không ngừng thổ huyết, khổ sở trong lòng dâng cao như thủy triều, bao phủ toàn bộ cõi lòng nàng.
Hắn vẫn luôn tỏ ra không cần nàng, nhưng trong lúc nguy cấp hắn lại quên mình thay nàng nhận một chưởng. Hắn lúc trước lạnh lùng vô tình nhưng vào thời khắc đứng trước cái chết, hắn lại không do dự mà dùng mạng của hắn để đổi lại mạng của nàng.
Thu Địch Phỉ ngồi xuống bên cạnh Thu Vạn Niên, nước mắt cuồn cuộn chảy, thanh âm run rẩy nghẹn ngào “ cha, ngươi sao lại làm vậy? ngươi bị thương nặng lắm không?"
Thu Vạn Niên tựa vào ngực Thu Địch Phỉ, cố hết sức lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười nói “ Tiểu tam nhi, đừng trách cha trước kia đối với ngươi không tốt…cha chỉ là có sứ mạng…không có quyền hưởn thụ niềm vui gia đình…" thanh âm dần suy yếu cho đến lúc im hẳn, Thu Địch Phỉ ra sức gật đầu, nghẹn ngào nói “ ta…không trách ngươi, ngươi là cha ta, vĩnh viễn là vậy"
Thu Vạn Niên quay đầu nhìn Vân Tố, dốc hết sức nói “ thiếu chủ, lão thần vô dụng, đi trước ngươi một bước. Trước kia ta giận ngươi lòng dạ đàn bà, làm chuyện đại sự lại không bỏ được nhi nữ tư tình, không ngờ tới cuối cùng ta cũng không bỏ được. Tiểu tam nhi…Phỉ nhi…ta có lỗi với nàng. Sau này, ta không buộc ngươi làm gì nữa…ngươi muốn làm gì thì làm đi, gánh vác trách nhiệm phục quốc quả thật rất mệt mỏi, nếu ngươi muốn từ bỏ thì bỏ đi. Con người sớm muộn gì cũng phải chết, nếu ta sớm trúng một chưởng để có thể tỉnh ngộ sớm hơn thì tốt quá…"
Thanh âm tắt hẳn, bờ môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, thân thể cũng dần trở nên lạnh buốt.
Một người đang sống sờ sờ mà thoáng chốc đã nhắm mắt xuôi tay.
Uông Chiến Thắng nhìn hai người, không kiên nhẫn nói “ ta đã cho các ngươi thời gian nói lời tạm biệt trước khi chết, Vân Tố, đừng trách ta không khách khí, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi yên tâm, ta chỉ giết ngươi, còn nàng dù sao ta cũng muốn giữ lại để uy hiếp Mộ Thiên Sơn"
Vân Tố lúc đánh nhau đã bị nội thương, lại chứng kiến Thu Vạn Niên chết trước mặt mình, khí huyết càng thêm xung động, cắn chặt răng nói “chỉ sợ mọi việc không theo ý ngươi, dù ngươi có thể giết chết ta nhưng chưa chắc có thể mang nàng đi"
Uông Chiến Thắng cuồng vọng cười to, âm thầm vận lực ý đồ tung ra một chưởng trí mạng nhưng chưa kịp động thủ thì trước mắt đã tràn ngập khói mê.
Khói mê tan đi thì trước mắt đã hoàn toàn trống rỗng.
Vân Tố không thấy. Thu Địch Phỉ không thấy. Ngay cả thi thể của Thu Vạn Niên cũng không thấy.
Uông Chiến Thắng thẹn quá hóa giận, tung chưởng đánh về phía cây đại thụ to lớn mấy người ôm mới xuể. Ầm một tiếng, cây đại thụ lập tức ngã đổ, nhưng thanh âm đó dù to cũng không to bằng tiếng nghiến răng tức giận của Uông Chiến Thắng.
Hừ, bọn họ lại có thể trốn thoát ngay trước mặt hắn.
Tác giả :
Hồng Cửu