Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy
Chương 49: Bách quái lão nhân
Gặp lại Phong Vũ làm Thu Địch Phỉ nhớ tới Phong Nham, liền hỏi “ sao không thấy Phong Nham?"
Mộ Thiên Sơn cũng rất có trách nhiệm trả lời “ không phải lúc trước đại ca đã sai Phong Nham đi truyền lời sao, thuận tiện sai hắn dọc đường tìm hiểu xem có chuyện gì quái lạ phát sinh hay không"
Thu Địch Phỉ cảm thấy đại ca nhà nàng nói chuyện, hàm lượng trí tuệ ngày càng cao, có hai câu mà nàng suy nghĩ cẩn thận mất nửa ngày mới hiểu hết. Truyền lời chính là để Phong Nham đi nói với Kim Thiên Hương sau này không được tới Thiên Khuyết cung nữa, mà cái gọi là tìm hiểu xem có chuyện kỳ lạ gì phát sinh hay không, thực ra là tìm hiểu hành tung của Bách Quái lão nhân.
Thu Địch Phỉ suy nghĩ cẩn thận những lời hàm ý của Mộ Thiên Sơn xong, khóe miệng không khống chế được mà co rút lại
Có câu nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện liền, buổi sáng Thu Địch Phỉ vừa hỏi tới Phong Nham, buổi chiều đã thấy hắn xuất hiện trước mắt hai người.
Phong Nham mang theo một thân mệt mỏi phong trần báo cáo với lão đại nhà mình “ cung chủ, thước hạ đến khu vực gần Vô Thông thành thăm dò được trong thôn có một lão già quái dị chuyên làm những chuyện rất kỳ lạ"
“Ah?" Mộ Thiên Sơn cao giọng hỏi “ kỳ quái thế nào, nói nghe một chút"
Phong Nham trả lời “ nghe nói lão đầu này xem bệnh cho một cô nương trong Vô Thông thôn, làm cho bệnh căn bệnh ăn cay thì chảy máu nhiều năm của nàng hết hẳn, không ngờ cô nương này trong quá trình chữa bệnh đã nảy sinh tình cảm với lão đầu kia, một lòng muốn giả cho hắn. Mọi người thấy lão đầu kia nói cười vui vẻ tưởng đâu hắn đáp ứng lời cầu thân của cô nương kia, ai ngờ hắn lại cự tuyệt, nói rằng mình đã có ý trung nhân rồi, cô nương kia quyết tâm tìm hiểu chân tướng, sống chết muốn biết ý trung nhân của hắn là ai, thì lão đầu nói: là mẹ ngươi"
Thu Địch Phỉ đang bưng chén nước lên uống, vừa nghe lời của Phong Nham thì nước chưa kịp nuốt xuống đã phun gần hết ra ngoài, còn lại mấy giọt lẻ tẻ giày vò trong cổ họng làm nàng phải kho khan
Mộ Thiên Sơn sớm đã quen với hành vi cổ quái của sư phụ mình nên hoàn toàn vô cảm, mặc kệ là hắn nghe được chuyện tình ly kỳ tới mức nào thì cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Mộ Thiên Sơn đưa tay vuốt lưng Thu Địch Phỉ giúp nàng thuận khí, vừa ra hiệu bảo Phong Nham nói tiếp.
Phong Nham nuốt nước miếng một cái, nói tiếp: " mẹ cô nương kia nghe lão đầu nói xong thì cả kinh, nàng nói với lão đầu mình là quả phụ, sẽ thủ tiết cho vong phu cả đời, không thể gả hai lần. Lão đầu nghe mẹ cô nương kia nói xong chẳng những không thoái ý mà còn vui vẻ nói chủ ý này thật tốt, rất hợp với ý hắn, hắn nói hắn chỉ cần tìm một hồng nhan nói chuyện yêu đương mà không cần thành thân, cho nên hắn với mẹ cô nương kia quả là trời sinh một đôi"
Thu Địch Phỉ thật vất vả mới thuận khí, nghe Phong Nham nói xong lại thở hổn hển, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Mộ Thiên Sơn, ý nói: sư phụ của ngươi đúng là trâu bò, còn có bổ sung: khó trách ngươi cũng trâu bò như vậy, cuối cùng kết luận: đừng vuốt nữa được không, lưng ta bị ngươi gõ sắp gãy rồi.
Mộ Thiên Sơn thần sắc vẫn bình tĩnh, không vì hành vi biến thái của sư phụ ma khiếp sợ hay tức giận hỏi “ bụng của quả phụ kia rất lớn phải không?"
Hai mắt Phong Nham sáng rỡ, không chút che dấu sự sùng bái đối với chủ tử nhà mình, mạnh mẽ gật đầu nói “ ân, ân, đúng vậy, đúng vậy" Cung chủ thật giỏi, vậy mà cũng đoán được.
Mộ Thiên Sơn quay đầu giải thích với Thu Địch Phỉ “ hắn yêu thích không phải là quả phụ kia mà chính là bụng của nàng"
Vẻ nghi hoặc trên mặt Thu Địch Phỉ càng dày đặc, nàng từng nghe nói trong võ lâm có người khi luyện công không cẩn thận mà bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí không bình thường, sẽ nảy sinh sở thích luyến vật, luyến tay, luyến chân…gì gì đó, bình thường vẫn nghe nói đàn ông thích ngực to, lần đầu tiên mới nghe nói có người thích bụng bự.
Thu Địch Phỉ vẻ mặt ham học hỏi mà hỏi: “Vì sao hắn lại thích cái bụng?"
Mộ Thiên Sơn cho Phong Nham lui rồi kiên nhẫn giải thích cho Thu Địch Phỉ “ tình nhân của sư phụ ta năm đó có con với hắn, cuối cùng lại vì sinh khó mà chết, lão già chết tiệt đối với nàng ấn tượng sâu sắc, cho nên sau này hắn đối với những nữ nhân bụng to đều rất yêu thích"
Lời này nghe rất vô căn cứ, cực kỳ buồn cười nhưng Thu Địch Phỉ lại cảm thấy trong lòng dấy lên chua sót.
Phiền muộn nói “ đại ca, nếu ta chết đi thì sau này ngươi sẽ thích nữ nhân như thế nào?"
Mộ Thiên Sơn khuôn mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói “ Thu nhi không nên nói lung tung, có đại ca ở đây, ngươi không thể chết"
Nhìn khuôn mặt đông lạnh của Mộ Thiên Sơn, Thu Địch Phỉ biết hắn lại mất hứng, vội vàng tươi cười nói “ ta nói chơi thôi mà, đại ca, ngươi xem, chúng ta cũng đã tìm ra tung tích của lão già chết tiệt, tìm được hắn rồi thì sẽ có giải dược, lão thiên gia cũng sẽ không gọi ta đi sớm vậy đâu"
Khuôn mặt Mộ Thiên Sơn cũng dịu lại.
Có hắn ở đây, nhất định không cho phép nàng có việc gì.
Khi Thu Địch Phỉ cùng Mộ Thiên Sơn và Phong Nham tới Vô Thông thôn ở Vô Thông thành thì nàng bị một khung cảnh tráng lệ làm cho rung động thật sâu.
Trong ánh tà dương đỏ rực cuối chân trời, một lão đầu trung niên cao lớn, miệng đầu râu mép đang ra sức cầu ái với một phụ nhân trung niên bụng bự. Phụ nhân biểu tình như muốn chết, quyết tâm không thuận theo mà sau lưng lão đầu là một cô nương trẻ tuổi khóc lóc sướt mướt, ánh mắt ai oán nhìn lão đầu.
Thu Địch Phỉ chưa thấy qua người nào cường đại như vậy, có thể làm cho hai mẹ con đều đau khổ vì mình.
Lão đầu đang dây dưa với phụ nhân, quay đầu nhìn thấy Mộ Thiên Sơn thì lập tức bày ra biểu tình vui mừng quá đỗi.
Trong lúc Thu Địch Phỉ cho rằng lão đầu vì lâu không nhìn thấy ái đồ cho nên mới vui mừng như thế, ai ngờ lão đầu lại thốt ra môt câu làm cho linh hồn của nàng thổ huyết.
Lão đầu chỉ vào Mộ Thiên Sơn nói với tiểu cô nương sau lưng “ Mỹ Nha, Mỹ Nha. Ngươi thấy chưa, đây là đồ đệ của ta, ngươi xem hắn tuấn mỹ không? Mỹ Nha, ngươi đừng quấn lấy ta nữa, nếu ngươi an tâm để mẹ ngươi làm bạn với ta, ta hứa sẽ đem mỹ đồ đệ này cho ngươi làm tướng công"
Thu Địch Phỉ há mồm trợn mắt, toàn thân đơ như cây cơ.
Đúng là lão già chết tiệt ah. Lão bất tử. Xú lão đầu. Đúng là già mà không nên nết. Đồ đệ mà có thể tặng như tặng đồ chơi vậy sao? hắn, thật sự là…thật sự là một con bò già ah.
Mỹ Nha hai mắt ngấn nước, miệng ngậm chéo áo, hết nhìn lão già chết tiệt lại nhìn sang Mộ Thiên Sơn, vẻ mặt do dự mâu thuẫn.
Thu Địch Phỉ rất là khó chịu, đại ca thì không cần hỏi cũng biết, với cái tính tự kỷ siêu cấp của hắn thì khẳng định là càng khó chịu hơn nàng.
Mộ Thiên Sơn dùng ánh mắt như phóng ra vô số dao nhọn nói với lão già “ lão già chết tiệt, đừng nói lung tung, lời ngươi nói, không tính"
Bách quái lão đầu lập tức nhảy cẫng lên la to “ ai nha, như thế nào đây, ngươi quá lắm rồi, ngày cả lời của sư phụ cũng dám không nghe"
Thu Địch Phỉ nhớ tới Mộ Thiên Sơn từng nói lão già chết tiệt này tính tình biến thái, càng mắng hắn – hắn càng vui, nếu làm cho hắn cao hứng thì có thể hắn sẽ giao giải dược cho nàng. Vì vậy Thu tam tiểu thư hít sâu một hơi, duỗi ngón trỏ, khí thế bừng bừng chỉ vào mặt lão đầu, quát to “ lão già chết tiệt, ngươi nên sớm thu hồi ý tưởng chết tiệt của ngươi đi. Ta nói cho ngươi biết, đại ca là của ta, sống là người của ta, chết cũng là ma của ta, ngươi muốn đem hắn tặng cho người khác, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không mà ngay cả cái lỗ chuột cũng phá hỏng mà không để lại cho ngươi"
Lão đầu vẻ mặt mừng rỡ, giống như vui sướng vì bị người ta quát mắt, hứng thú nhìn Thu Địch Phỉ nói “hắc, ta thích thì đã sao, làm gì được ta?"
Thu Địch Phỉ lại càng khí thế hơn, lớn tiếng kêu gào “ lão già chết tiệt, ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn cố chấp như vậy, ta sẽ làm cho ngươi…cho ngươi…cả đời đều không thoải mái"
Lão già chết tiệt “Cắt" một tiếng, rất lơ đễnh nói: “Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có thể như thế nào để cho ta không thoải mái!"
Thu Địch Phỉ nhớ tới đại ca nàng từng nói lão già chết tiệt này sợ nhất là người dùng cấp bậc lễ nghĩa, quy tắc quy củ để đối xử với hắn, vì vậy nàng thu lại ngón tay, vẻ tức giận khí thế hừng hực cũng biến mất, thay vào đó là khiên cung thủ lễ, vái chào lão già chết tiệt một cái.
Tiếp theo nàng cúi đầu, cực kỳ lễ phép, cực kỳ đúng chuẩn mực của tiểu thư khuê các, chậm rì rì nói với hắn “ tiểu nữ tử Thu Địch Phỉ ra mắt sư phụ đại nhân, tiểu nữ tử là tam nữ nhi của trang chủ Thu Dương sơn trang, từ nhỏ lớn lên trong núi, chưa từng xa nhà. Lần đó tiểu nữ tử theo lệnh cha xuống núi làm việc, tình cờ gặp lệnh đồ dưới chân núi. Lúc đầu hắn và ta đều không ai ưa ai, hắn đối với ta quá mức tuấn mỹ, mà ta đối với hắn lại quá mức bình thường nhưng do cơ duyên xảo hợp, ta cùng Sơn ca lại sớm chiều bên nhau suốt mười ngày, từ đó nảy sinh tình cảm, đến hôm nay thì tình yêu của hai ta đã trở nên sâu đậm, thực sự là không thể chia lìa được nữa, tiểu nữ tử bây giờ không thể không có hắn, chỉ mong tiền bối thành toán cho ước hẹn bạc đầu răng long của ta và Sơn ca. Sớm nghe tiền bối chính là bắc đẩu võ lâm, là người đức cao vọng trọng, mẫu mực hào hiệp, tướng mạo đường đường, phong lưu tiêu sái, cử chỉ phóng khoáng, làm người dứt khoát, thi ân không cần báo đáp, quả thật là đại hiệp nhất đẳng trong chốn võ lâm. Lòng ngưỡng mộ của tiểu nữ tử đối với tiền bối nhiều như nước sông lại mãnh liệt như sóng biển, lớp này xô lớp khác, lớp sau mạnh hơn lớp trước"
Thu Địch Phỉ từng câu từng chữ đều rất lễ phép lại tán dương Bách Quái lão nhân lên tận mây xanh, mà toàn bộ những chuyện này đều là những chuyện mà bình thường lão già chết tiệt ghét nhất. Cho nên khi Thu Địch Phỉ nói mới được một nửa, hắn đã lảo đảo đi tới vịn vào góc tường, nàng nói tới ba phần tư thì hắn run lên như cày sấy mà khi nàng nói hết thì khóe miệng hắn đã trào bọt mép.
Ngay lúc Thu Địch Phỉ mới nói được mấy câu, hắn đã muốn điểm huyệt câm của nàng, nhưng ai biểu hắn dạy đồ đệ quá giỏi, làm cho đồ đệ một thân võ công cao cường, bản lĩnh có khi còn hơn hắn mà đồ để kia lại coi tiểu cô nương này như bảo bối, che chở cẩn thân. Đồ đệ hắn trước giờ đều trưng ra bộ mặt cá chết, không chút biểu tình mà giờ nghe mấy lời buồn nôn của tiểu cô nương này lại ẩn ẩn cảm xúc, còn như muốn trêu chọc hắn. Đồ đệ hắn cũng trở nên buồn nôn như vậy, hắn có thể không tiêu đời không? Haizz
Lão đầu vừa dựa người vào tường sùi bọt mép, vừa đe dọa Thu Địch Phỉ “ nếu ngươi nói như vậy, ngươi có tin ta làm ngươi hay không?"
Thu Địch Phỉ vẫn giữ đúng khuôn phép, có hỏi tất sẽ trả lời “ tất nhiên là không thể, tiểu nữ tử nói không sai, hơn nữa Sơn ca nhất định cũng không đứng yên nhìn lão nhân gian người làm Địch Phỉ"
Bách quái lão đầu không thể nhịn được nữa gào lên một tiếng, quay người dùng sức đập vào tường để phát tiết cảm xúc, sau đó quay người nhìn Thu Địch Phỉ, rưng rưng cầu khẩn “ ngươi, coi như ta cầu ngươi, ngươi đừng có nói chuyện văn vẻ như vậy nữa. Ta cầu ngươi, cứ mắng chửi ta như lúc đầu đi, ngươi càng hảo hảo mắng chửi ta, ta sẽ không đem hắn tặng cho người khác, biết không?"
Thu Địch Phỉ khóe miệng co quắp, cố nhịn cười.
Mộ Thiên Sơn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, lòng tràn đầy vui sướng nói “ Thu nhi thật bản lãnh" sau đó lại nói với Bách Quái lão nhân “ lão già chết tiệt, đừng làm rộn nữa, tìm ngươi là có chuyện quan trọng, đưa bọn ta vào phòng ngươi đi"
Bách Quái đưa tay lên lau lung tung trên mặt, sau đó hất đầu nói “ không được, ta không rảnh, ta còn phải theo đuổi nữ nhân này"
Một thanh âm sợ hãi vang lên, phụ nhân trung niên thoáng run rẩy.
Đối mặt với thái độ không hợp tác của Bách Quái lão nhân, Thu Địch Phỉ lại tiếp tục cúi đầu, lễ phép quy củ nói “ sư phụ nếu không cùng ta và Sơn ca vào phòng thì tiểu nữ tử lại tiếp tục nói chuyện với lão nhân gia ngài". Cái rắm, ta sẽ làm cho lão già biến thái người điên luôn.
Bách Quái liền rên lên rồi quỳ xuống, ôm chân Thu Địch Phỉ, thành khẩn cầu xin “ cô nương, cô nãi nãi của ta, tổ tiên sống của ta. Tất cả đều nghe các ngươi, được chưa? Cầu ngươi nói chuyện dễ nghe một chút ah"
Thu Địch Phỉ bị Bách Quái ôm chân thì cả người cứng đờ, bắt gặp ánh mắt của Bách Quái chợt lóe lên kỳ dị, Tam cô nương liền thét to lên “ này, không cho phép không biết xấu hổ, ai hạ độc thì là con chó con"
Bách Quái liền tháo chạy, còn quay đầu hiếu kỳ nói “ hắc, ngươi được đó, làm sao ngươi biết ta muốn hạ độc?"
Thu Địch Phỉ đảo mắt nói “ có gì mà kỳ quái, nhìn tính tình thối của ngươi thì đủ biết, ngươi nhất định là muốn làm chuyện xấu. Huống hồ chi không chỉ một mình ngươi thích hạ độc, mà cả nhà ngươi đều thích vậy. Các đồ đệ của ngươi đều thích hạ độc ta". Hừ, để có được kinh nghiệm quý báu này, nàng đã phải trả gia bằng máu và nước mắt, sao có thể không hiểu được.
Thu Địch Phỉ đảo mắt một vòng nhìn về phía Mộ Thiên Sơn đang thảnh thơi ngồi trên ghế đá chờ xem náo nhiệt, có hắn làm chỗ dựa, nàng càng thêm yên tâm mà lớn lối với Bách Quái lão nhân, khoát tay ra hiệu hắn đến gần mình, thì thầm nói “ ta dạy cho ngươi phương pháp theo đuổi nữ nhân, đảm bảo có hiệu quả"
Bách Quái hai mắt sáng ngời, không ngừng gật đầu nói “ tốt, tốt"
Thu Địch Phỉ cười hắc hắc, nói: “Nhưng ngươi phải đáp ứng cho ta một chuyện, về phần là chuyện gì ta còn đang suy nghĩ, chờ ta nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết, khẳng định không phải là chuyện khó làm gì. Thành giao hay không?"
Bách Quái không chút do dự gật đầu nói: “Thành giao, thành giao! Ngươi nhanh dạy ta phương pháp theo đuổi mẹ Mỹ Nha đi" tán gái là trên hết, điều kiện gì cũng không sao.
Thu Địch Phỉ nghiêm trang nói: “Việc này kỳ thật rất dễ, đồ đệ ngươi nói cho ta biết ngươi thích nữ nhân bụng to, lão già chết tiệt, ta nói cho ngươi biết, trước tiên ngươi hãy cho mẹ Mỹ Nha ăn độc dược, sau đó bức nàng mỗi ngày đều ở với ngươi, nếu nàng không làm thì ngươi làm cho nàng mỗi ngày đều bị đau bụng, tiêu chảy, thời gian qua dần, bụng của nàng sẽ nhỏ đi, nàng không có bụng thì ngươi sẽ không thích nàng nữa. mà trước khi nàng nhỏ bụng, nếu nàng không nhịn được nỗi khổ bị tiêu chảy đau bụng thì dĩ nhiên là sẽ đi theo ngươi, đáp ứng làm tình nhân của ngươi…"
Thu Địch Phỉ trong lòng âm thầm sám hối với mẹ của Mỹ Nha: tha thứ cho ta đi, coi như là ta đang giúp ngươi giảm béo, ta cũng là lâm vào bước đường cùng ah.
Bách Quái nghe biện pháp của Thu Địch Phỉ xong thì cao hứng, liên tục vỗ tay la to “ hay lắm, hay lắm, tiểu nha đầu, chủ ý của ngươi rât tốt, rất cao minh"
Thu Địch Phỉ cười đắc ý: “Ta còn có thể làm tốt hơn nữa, cao kiến hơn nữa" đây là một cách tự khích lệ tinh thần trong chốn võ lâm.
Bách Quái vẻ mặt sùng bái nhìn Thu Địch Phỉ, Thu Địch Phỉ hắng giọng, làm ra vẻ suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới nghĩ ra chuyện nàng cần Bách Quái lão nhân làm cho mình “ ta nghĩ ra muốn ngươi làm gì cho ta rồi"
Lão đầu vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Làm gì?"
Thu Địch Phỉ vẻ mặt thâm trầm nói “ ta có nghe nói giải dược của đoạn tâm tán rất tốt, giống như một loại tiên đan, có thể giải được các loại độc bình thường. Vậy được rồi, ngươi cho ta một viên giải dược đoạn tâm tán đi"
Lão đầu nháy mắt mấy cái, mặt mũi tràn đầy chân thành nói: “Không có!"
Thu Địch Phỉ nhớ tới Mộ Thiên Sơn đã nói với nàng, lão già chết tiệt nói không có thì khẳng định là lão có rất nhiều, liền chỉa tay vào mặt hắn, hung hăng nói “ lão già chết tiệt, ngươi quá keo kiệt rồi, chỉ là muốn của ngươi một viên giải dược mà thôi, có cần tiếc của vậy không? ngươi đáng để cho toàn bộ võ lâm khinh bỉ ngươi?"
đồ vật, bình thường nói đến, hắn khẳng định đều là có rất lão hơn vì vậy trừng mắt, duỗi ra ngón trỏ đến hung hăng đâm hướng râu ria mặt nói: “Lão già chết tiệt, ngươi quá keo kiệt ngươi! Với ngươi muốn một khỏa phá dược hoàn mà thôi, về phần như vậy tốn sức ư! Ngươi đáng giá toàn bộ võ lâm mọi người khinh bỉ ngươi!"
Lão đầu bị chửi một hồi mà bộ dạng lại rất thoải, vẻ mặt biểu lộ say mê nói “ thật ra, vốn, thật sự có hai viên giải dược nhưng mà đã mất đi rồi"
Bách Quái lão nhân cao hứng còn Thu Địch Phỉ thì cứng người.
Mộ Thiên Sơn cũng tham gia, nghiêm mặt, trầm giọng nói “ mất đi đâu rồi?"
Bằng kinh nghiệm, Mộ đại gia đoán sư phụ biến thái của mình không có nói dối cho nên tâm trạng mới hoảng hốt như vậy.
Bách Quái nhìn Mộ Thiên Sơn, cảm giác được trên người đồ đệ vô thường của mình phát ra sát khí, lão đầu phát giác được tình thế của hắn rất nghiêm trọng, mà hai năm qua hắn chưa từng đánh thắng đồ đệ bảo bối của mình, vì vậy không dám gây rối nữa mà thành thành thật thật nói “ mấy ngày hôm trước ta đến Thông thành xem bệnh, chủ đề hôm đó là khám và chữa bệnh cho mỹ nhân, kết quả là có rất nhiều cô nương xinh đẹp đến khám bệnh, tiếc là không có ai bụng to, đáng ghét. Sau khi khám chữa bệnh chấm dứt, ta phát hiện đã mất đi không ít đồ vật trên người, hừ hôm nay ta kiểm tra lại đồ vật trên người mình mới phát hiện không có, khẳng định là do Thiên Thủ Phật hoặc là đệ tử chân truyền của hắn làm"
Mộ Thiên Sơn cau chặt hai hàng lông mày, thanh âm âm nhu vô cùng nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, ngài nói chúng ta nên đi đâu tìm Thiên Thủ Phật và truyền nhân của hắn?"
Bách Quái lão nhân nhìn đồ đệ bày ra vẻ mặt âm nhu thì thoáng run rẩy. Hắn biết đồ đệ vô thường đang tức giận.
Mộ Thiên Sơn mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thế nhưng mà, bất quá hắn chỉ làm mất hai viên giải dược thôi mà, thằng ranh con này có cần làm lớn chuyện vậy không?
Bách Quái lão nhân run run giọng nói “ không…không biết đi đâu tìm. Nếu không…ta lại mở một buổi khám chữa bệnh dành riêng cho mỹ nhân". Trời đất ơi, già thiệt rồi sao, sao đối mặt với đồ đệ như thế thì thân thể lại lạnh run chứ?
Mộ Thiên Sơn ôn nhu vô cùng nói: “Thiên Thủ Phật sao! Được rồi, ngày sau tìm được dược rồi, ta cũng muốn chặt hai cánh tay của hắn"
Bách Quái lão nhân nghe vậy thì khẳng định trăm phần trăm: tiểu đồ nhi của hắn thực sự nổi giận rồi.
Mộ Thiên Sơn cũng rất có trách nhiệm trả lời “ không phải lúc trước đại ca đã sai Phong Nham đi truyền lời sao, thuận tiện sai hắn dọc đường tìm hiểu xem có chuyện gì quái lạ phát sinh hay không"
Thu Địch Phỉ cảm thấy đại ca nhà nàng nói chuyện, hàm lượng trí tuệ ngày càng cao, có hai câu mà nàng suy nghĩ cẩn thận mất nửa ngày mới hiểu hết. Truyền lời chính là để Phong Nham đi nói với Kim Thiên Hương sau này không được tới Thiên Khuyết cung nữa, mà cái gọi là tìm hiểu xem có chuyện kỳ lạ gì phát sinh hay không, thực ra là tìm hiểu hành tung của Bách Quái lão nhân.
Thu Địch Phỉ suy nghĩ cẩn thận những lời hàm ý của Mộ Thiên Sơn xong, khóe miệng không khống chế được mà co rút lại
Có câu nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện liền, buổi sáng Thu Địch Phỉ vừa hỏi tới Phong Nham, buổi chiều đã thấy hắn xuất hiện trước mắt hai người.
Phong Nham mang theo một thân mệt mỏi phong trần báo cáo với lão đại nhà mình “ cung chủ, thước hạ đến khu vực gần Vô Thông thành thăm dò được trong thôn có một lão già quái dị chuyên làm những chuyện rất kỳ lạ"
“Ah?" Mộ Thiên Sơn cao giọng hỏi “ kỳ quái thế nào, nói nghe một chút"
Phong Nham trả lời “ nghe nói lão đầu này xem bệnh cho một cô nương trong Vô Thông thôn, làm cho bệnh căn bệnh ăn cay thì chảy máu nhiều năm của nàng hết hẳn, không ngờ cô nương này trong quá trình chữa bệnh đã nảy sinh tình cảm với lão đầu kia, một lòng muốn giả cho hắn. Mọi người thấy lão đầu kia nói cười vui vẻ tưởng đâu hắn đáp ứng lời cầu thân của cô nương kia, ai ngờ hắn lại cự tuyệt, nói rằng mình đã có ý trung nhân rồi, cô nương kia quyết tâm tìm hiểu chân tướng, sống chết muốn biết ý trung nhân của hắn là ai, thì lão đầu nói: là mẹ ngươi"
Thu Địch Phỉ đang bưng chén nước lên uống, vừa nghe lời của Phong Nham thì nước chưa kịp nuốt xuống đã phun gần hết ra ngoài, còn lại mấy giọt lẻ tẻ giày vò trong cổ họng làm nàng phải kho khan
Mộ Thiên Sơn sớm đã quen với hành vi cổ quái của sư phụ mình nên hoàn toàn vô cảm, mặc kệ là hắn nghe được chuyện tình ly kỳ tới mức nào thì cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Mộ Thiên Sơn đưa tay vuốt lưng Thu Địch Phỉ giúp nàng thuận khí, vừa ra hiệu bảo Phong Nham nói tiếp.
Phong Nham nuốt nước miếng một cái, nói tiếp: " mẹ cô nương kia nghe lão đầu nói xong thì cả kinh, nàng nói với lão đầu mình là quả phụ, sẽ thủ tiết cho vong phu cả đời, không thể gả hai lần. Lão đầu nghe mẹ cô nương kia nói xong chẳng những không thoái ý mà còn vui vẻ nói chủ ý này thật tốt, rất hợp với ý hắn, hắn nói hắn chỉ cần tìm một hồng nhan nói chuyện yêu đương mà không cần thành thân, cho nên hắn với mẹ cô nương kia quả là trời sinh một đôi"
Thu Địch Phỉ thật vất vả mới thuận khí, nghe Phong Nham nói xong lại thở hổn hển, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Mộ Thiên Sơn, ý nói: sư phụ của ngươi đúng là trâu bò, còn có bổ sung: khó trách ngươi cũng trâu bò như vậy, cuối cùng kết luận: đừng vuốt nữa được không, lưng ta bị ngươi gõ sắp gãy rồi.
Mộ Thiên Sơn thần sắc vẫn bình tĩnh, không vì hành vi biến thái của sư phụ ma khiếp sợ hay tức giận hỏi “ bụng của quả phụ kia rất lớn phải không?"
Hai mắt Phong Nham sáng rỡ, không chút che dấu sự sùng bái đối với chủ tử nhà mình, mạnh mẽ gật đầu nói “ ân, ân, đúng vậy, đúng vậy" Cung chủ thật giỏi, vậy mà cũng đoán được.
Mộ Thiên Sơn quay đầu giải thích với Thu Địch Phỉ “ hắn yêu thích không phải là quả phụ kia mà chính là bụng của nàng"
Vẻ nghi hoặc trên mặt Thu Địch Phỉ càng dày đặc, nàng từng nghe nói trong võ lâm có người khi luyện công không cẩn thận mà bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí không bình thường, sẽ nảy sinh sở thích luyến vật, luyến tay, luyến chân…gì gì đó, bình thường vẫn nghe nói đàn ông thích ngực to, lần đầu tiên mới nghe nói có người thích bụng bự.
Thu Địch Phỉ vẻ mặt ham học hỏi mà hỏi: “Vì sao hắn lại thích cái bụng?"
Mộ Thiên Sơn cho Phong Nham lui rồi kiên nhẫn giải thích cho Thu Địch Phỉ “ tình nhân của sư phụ ta năm đó có con với hắn, cuối cùng lại vì sinh khó mà chết, lão già chết tiệt đối với nàng ấn tượng sâu sắc, cho nên sau này hắn đối với những nữ nhân bụng to đều rất yêu thích"
Lời này nghe rất vô căn cứ, cực kỳ buồn cười nhưng Thu Địch Phỉ lại cảm thấy trong lòng dấy lên chua sót.
Phiền muộn nói “ đại ca, nếu ta chết đi thì sau này ngươi sẽ thích nữ nhân như thế nào?"
Mộ Thiên Sơn khuôn mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói “ Thu nhi không nên nói lung tung, có đại ca ở đây, ngươi không thể chết"
Nhìn khuôn mặt đông lạnh của Mộ Thiên Sơn, Thu Địch Phỉ biết hắn lại mất hứng, vội vàng tươi cười nói “ ta nói chơi thôi mà, đại ca, ngươi xem, chúng ta cũng đã tìm ra tung tích của lão già chết tiệt, tìm được hắn rồi thì sẽ có giải dược, lão thiên gia cũng sẽ không gọi ta đi sớm vậy đâu"
Khuôn mặt Mộ Thiên Sơn cũng dịu lại.
Có hắn ở đây, nhất định không cho phép nàng có việc gì.
Khi Thu Địch Phỉ cùng Mộ Thiên Sơn và Phong Nham tới Vô Thông thôn ở Vô Thông thành thì nàng bị một khung cảnh tráng lệ làm cho rung động thật sâu.
Trong ánh tà dương đỏ rực cuối chân trời, một lão đầu trung niên cao lớn, miệng đầu râu mép đang ra sức cầu ái với một phụ nhân trung niên bụng bự. Phụ nhân biểu tình như muốn chết, quyết tâm không thuận theo mà sau lưng lão đầu là một cô nương trẻ tuổi khóc lóc sướt mướt, ánh mắt ai oán nhìn lão đầu.
Thu Địch Phỉ chưa thấy qua người nào cường đại như vậy, có thể làm cho hai mẹ con đều đau khổ vì mình.
Lão đầu đang dây dưa với phụ nhân, quay đầu nhìn thấy Mộ Thiên Sơn thì lập tức bày ra biểu tình vui mừng quá đỗi.
Trong lúc Thu Địch Phỉ cho rằng lão đầu vì lâu không nhìn thấy ái đồ cho nên mới vui mừng như thế, ai ngờ lão đầu lại thốt ra môt câu làm cho linh hồn của nàng thổ huyết.
Lão đầu chỉ vào Mộ Thiên Sơn nói với tiểu cô nương sau lưng “ Mỹ Nha, Mỹ Nha. Ngươi thấy chưa, đây là đồ đệ của ta, ngươi xem hắn tuấn mỹ không? Mỹ Nha, ngươi đừng quấn lấy ta nữa, nếu ngươi an tâm để mẹ ngươi làm bạn với ta, ta hứa sẽ đem mỹ đồ đệ này cho ngươi làm tướng công"
Thu Địch Phỉ há mồm trợn mắt, toàn thân đơ như cây cơ.
Đúng là lão già chết tiệt ah. Lão bất tử. Xú lão đầu. Đúng là già mà không nên nết. Đồ đệ mà có thể tặng như tặng đồ chơi vậy sao? hắn, thật sự là…thật sự là một con bò già ah.
Mỹ Nha hai mắt ngấn nước, miệng ngậm chéo áo, hết nhìn lão già chết tiệt lại nhìn sang Mộ Thiên Sơn, vẻ mặt do dự mâu thuẫn.
Thu Địch Phỉ rất là khó chịu, đại ca thì không cần hỏi cũng biết, với cái tính tự kỷ siêu cấp của hắn thì khẳng định là càng khó chịu hơn nàng.
Mộ Thiên Sơn dùng ánh mắt như phóng ra vô số dao nhọn nói với lão già “ lão già chết tiệt, đừng nói lung tung, lời ngươi nói, không tính"
Bách quái lão đầu lập tức nhảy cẫng lên la to “ ai nha, như thế nào đây, ngươi quá lắm rồi, ngày cả lời của sư phụ cũng dám không nghe"
Thu Địch Phỉ nhớ tới Mộ Thiên Sơn từng nói lão già chết tiệt này tính tình biến thái, càng mắng hắn – hắn càng vui, nếu làm cho hắn cao hứng thì có thể hắn sẽ giao giải dược cho nàng. Vì vậy Thu tam tiểu thư hít sâu một hơi, duỗi ngón trỏ, khí thế bừng bừng chỉ vào mặt lão đầu, quát to “ lão già chết tiệt, ngươi nên sớm thu hồi ý tưởng chết tiệt của ngươi đi. Ta nói cho ngươi biết, đại ca là của ta, sống là người của ta, chết cũng là ma của ta, ngươi muốn đem hắn tặng cho người khác, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không mà ngay cả cái lỗ chuột cũng phá hỏng mà không để lại cho ngươi"
Lão đầu vẻ mặt mừng rỡ, giống như vui sướng vì bị người ta quát mắt, hứng thú nhìn Thu Địch Phỉ nói “hắc, ta thích thì đã sao, làm gì được ta?"
Thu Địch Phỉ lại càng khí thế hơn, lớn tiếng kêu gào “ lão già chết tiệt, ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn cố chấp như vậy, ta sẽ làm cho ngươi…cho ngươi…cả đời đều không thoải mái"
Lão già chết tiệt “Cắt" một tiếng, rất lơ đễnh nói: “Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có thể như thế nào để cho ta không thoải mái!"
Thu Địch Phỉ nhớ tới đại ca nàng từng nói lão già chết tiệt này sợ nhất là người dùng cấp bậc lễ nghĩa, quy tắc quy củ để đối xử với hắn, vì vậy nàng thu lại ngón tay, vẻ tức giận khí thế hừng hực cũng biến mất, thay vào đó là khiên cung thủ lễ, vái chào lão già chết tiệt một cái.
Tiếp theo nàng cúi đầu, cực kỳ lễ phép, cực kỳ đúng chuẩn mực của tiểu thư khuê các, chậm rì rì nói với hắn “ tiểu nữ tử Thu Địch Phỉ ra mắt sư phụ đại nhân, tiểu nữ tử là tam nữ nhi của trang chủ Thu Dương sơn trang, từ nhỏ lớn lên trong núi, chưa từng xa nhà. Lần đó tiểu nữ tử theo lệnh cha xuống núi làm việc, tình cờ gặp lệnh đồ dưới chân núi. Lúc đầu hắn và ta đều không ai ưa ai, hắn đối với ta quá mức tuấn mỹ, mà ta đối với hắn lại quá mức bình thường nhưng do cơ duyên xảo hợp, ta cùng Sơn ca lại sớm chiều bên nhau suốt mười ngày, từ đó nảy sinh tình cảm, đến hôm nay thì tình yêu của hai ta đã trở nên sâu đậm, thực sự là không thể chia lìa được nữa, tiểu nữ tử bây giờ không thể không có hắn, chỉ mong tiền bối thành toán cho ước hẹn bạc đầu răng long của ta và Sơn ca. Sớm nghe tiền bối chính là bắc đẩu võ lâm, là người đức cao vọng trọng, mẫu mực hào hiệp, tướng mạo đường đường, phong lưu tiêu sái, cử chỉ phóng khoáng, làm người dứt khoát, thi ân không cần báo đáp, quả thật là đại hiệp nhất đẳng trong chốn võ lâm. Lòng ngưỡng mộ của tiểu nữ tử đối với tiền bối nhiều như nước sông lại mãnh liệt như sóng biển, lớp này xô lớp khác, lớp sau mạnh hơn lớp trước"
Thu Địch Phỉ từng câu từng chữ đều rất lễ phép lại tán dương Bách Quái lão nhân lên tận mây xanh, mà toàn bộ những chuyện này đều là những chuyện mà bình thường lão già chết tiệt ghét nhất. Cho nên khi Thu Địch Phỉ nói mới được một nửa, hắn đã lảo đảo đi tới vịn vào góc tường, nàng nói tới ba phần tư thì hắn run lên như cày sấy mà khi nàng nói hết thì khóe miệng hắn đã trào bọt mép.
Ngay lúc Thu Địch Phỉ mới nói được mấy câu, hắn đã muốn điểm huyệt câm của nàng, nhưng ai biểu hắn dạy đồ đệ quá giỏi, làm cho đồ đệ một thân võ công cao cường, bản lĩnh có khi còn hơn hắn mà đồ để kia lại coi tiểu cô nương này như bảo bối, che chở cẩn thân. Đồ đệ hắn trước giờ đều trưng ra bộ mặt cá chết, không chút biểu tình mà giờ nghe mấy lời buồn nôn của tiểu cô nương này lại ẩn ẩn cảm xúc, còn như muốn trêu chọc hắn. Đồ đệ hắn cũng trở nên buồn nôn như vậy, hắn có thể không tiêu đời không? Haizz
Lão đầu vừa dựa người vào tường sùi bọt mép, vừa đe dọa Thu Địch Phỉ “ nếu ngươi nói như vậy, ngươi có tin ta làm ngươi hay không?"
Thu Địch Phỉ vẫn giữ đúng khuôn phép, có hỏi tất sẽ trả lời “ tất nhiên là không thể, tiểu nữ tử nói không sai, hơn nữa Sơn ca nhất định cũng không đứng yên nhìn lão nhân gian người làm Địch Phỉ"
Bách quái lão đầu không thể nhịn được nữa gào lên một tiếng, quay người dùng sức đập vào tường để phát tiết cảm xúc, sau đó quay người nhìn Thu Địch Phỉ, rưng rưng cầu khẩn “ ngươi, coi như ta cầu ngươi, ngươi đừng có nói chuyện văn vẻ như vậy nữa. Ta cầu ngươi, cứ mắng chửi ta như lúc đầu đi, ngươi càng hảo hảo mắng chửi ta, ta sẽ không đem hắn tặng cho người khác, biết không?"
Thu Địch Phỉ khóe miệng co quắp, cố nhịn cười.
Mộ Thiên Sơn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, lòng tràn đầy vui sướng nói “ Thu nhi thật bản lãnh" sau đó lại nói với Bách Quái lão nhân “ lão già chết tiệt, đừng làm rộn nữa, tìm ngươi là có chuyện quan trọng, đưa bọn ta vào phòng ngươi đi"
Bách Quái đưa tay lên lau lung tung trên mặt, sau đó hất đầu nói “ không được, ta không rảnh, ta còn phải theo đuổi nữ nhân này"
Một thanh âm sợ hãi vang lên, phụ nhân trung niên thoáng run rẩy.
Đối mặt với thái độ không hợp tác của Bách Quái lão nhân, Thu Địch Phỉ lại tiếp tục cúi đầu, lễ phép quy củ nói “ sư phụ nếu không cùng ta và Sơn ca vào phòng thì tiểu nữ tử lại tiếp tục nói chuyện với lão nhân gia ngài". Cái rắm, ta sẽ làm cho lão già biến thái người điên luôn.
Bách Quái liền rên lên rồi quỳ xuống, ôm chân Thu Địch Phỉ, thành khẩn cầu xin “ cô nương, cô nãi nãi của ta, tổ tiên sống của ta. Tất cả đều nghe các ngươi, được chưa? Cầu ngươi nói chuyện dễ nghe một chút ah"
Thu Địch Phỉ bị Bách Quái ôm chân thì cả người cứng đờ, bắt gặp ánh mắt của Bách Quái chợt lóe lên kỳ dị, Tam cô nương liền thét to lên “ này, không cho phép không biết xấu hổ, ai hạ độc thì là con chó con"
Bách Quái liền tháo chạy, còn quay đầu hiếu kỳ nói “ hắc, ngươi được đó, làm sao ngươi biết ta muốn hạ độc?"
Thu Địch Phỉ đảo mắt nói “ có gì mà kỳ quái, nhìn tính tình thối của ngươi thì đủ biết, ngươi nhất định là muốn làm chuyện xấu. Huống hồ chi không chỉ một mình ngươi thích hạ độc, mà cả nhà ngươi đều thích vậy. Các đồ đệ của ngươi đều thích hạ độc ta". Hừ, để có được kinh nghiệm quý báu này, nàng đã phải trả gia bằng máu và nước mắt, sao có thể không hiểu được.
Thu Địch Phỉ đảo mắt một vòng nhìn về phía Mộ Thiên Sơn đang thảnh thơi ngồi trên ghế đá chờ xem náo nhiệt, có hắn làm chỗ dựa, nàng càng thêm yên tâm mà lớn lối với Bách Quái lão nhân, khoát tay ra hiệu hắn đến gần mình, thì thầm nói “ ta dạy cho ngươi phương pháp theo đuổi nữ nhân, đảm bảo có hiệu quả"
Bách Quái hai mắt sáng ngời, không ngừng gật đầu nói “ tốt, tốt"
Thu Địch Phỉ cười hắc hắc, nói: “Nhưng ngươi phải đáp ứng cho ta một chuyện, về phần là chuyện gì ta còn đang suy nghĩ, chờ ta nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết, khẳng định không phải là chuyện khó làm gì. Thành giao hay không?"
Bách Quái không chút do dự gật đầu nói: “Thành giao, thành giao! Ngươi nhanh dạy ta phương pháp theo đuổi mẹ Mỹ Nha đi" tán gái là trên hết, điều kiện gì cũng không sao.
Thu Địch Phỉ nghiêm trang nói: “Việc này kỳ thật rất dễ, đồ đệ ngươi nói cho ta biết ngươi thích nữ nhân bụng to, lão già chết tiệt, ta nói cho ngươi biết, trước tiên ngươi hãy cho mẹ Mỹ Nha ăn độc dược, sau đó bức nàng mỗi ngày đều ở với ngươi, nếu nàng không làm thì ngươi làm cho nàng mỗi ngày đều bị đau bụng, tiêu chảy, thời gian qua dần, bụng của nàng sẽ nhỏ đi, nàng không có bụng thì ngươi sẽ không thích nàng nữa. mà trước khi nàng nhỏ bụng, nếu nàng không nhịn được nỗi khổ bị tiêu chảy đau bụng thì dĩ nhiên là sẽ đi theo ngươi, đáp ứng làm tình nhân của ngươi…"
Thu Địch Phỉ trong lòng âm thầm sám hối với mẹ của Mỹ Nha: tha thứ cho ta đi, coi như là ta đang giúp ngươi giảm béo, ta cũng là lâm vào bước đường cùng ah.
Bách Quái nghe biện pháp của Thu Địch Phỉ xong thì cao hứng, liên tục vỗ tay la to “ hay lắm, hay lắm, tiểu nha đầu, chủ ý của ngươi rât tốt, rất cao minh"
Thu Địch Phỉ cười đắc ý: “Ta còn có thể làm tốt hơn nữa, cao kiến hơn nữa" đây là một cách tự khích lệ tinh thần trong chốn võ lâm.
Bách Quái vẻ mặt sùng bái nhìn Thu Địch Phỉ, Thu Địch Phỉ hắng giọng, làm ra vẻ suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới nghĩ ra chuyện nàng cần Bách Quái lão nhân làm cho mình “ ta nghĩ ra muốn ngươi làm gì cho ta rồi"
Lão đầu vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Làm gì?"
Thu Địch Phỉ vẻ mặt thâm trầm nói “ ta có nghe nói giải dược của đoạn tâm tán rất tốt, giống như một loại tiên đan, có thể giải được các loại độc bình thường. Vậy được rồi, ngươi cho ta một viên giải dược đoạn tâm tán đi"
Lão đầu nháy mắt mấy cái, mặt mũi tràn đầy chân thành nói: “Không có!"
Thu Địch Phỉ nhớ tới Mộ Thiên Sơn đã nói với nàng, lão già chết tiệt nói không có thì khẳng định là lão có rất nhiều, liền chỉa tay vào mặt hắn, hung hăng nói “ lão già chết tiệt, ngươi quá keo kiệt rồi, chỉ là muốn của ngươi một viên giải dược mà thôi, có cần tiếc của vậy không? ngươi đáng để cho toàn bộ võ lâm khinh bỉ ngươi?"
đồ vật, bình thường nói đến, hắn khẳng định đều là có rất lão hơn vì vậy trừng mắt, duỗi ra ngón trỏ đến hung hăng đâm hướng râu ria mặt nói: “Lão già chết tiệt, ngươi quá keo kiệt ngươi! Với ngươi muốn một khỏa phá dược hoàn mà thôi, về phần như vậy tốn sức ư! Ngươi đáng giá toàn bộ võ lâm mọi người khinh bỉ ngươi!"
Lão đầu bị chửi một hồi mà bộ dạng lại rất thoải, vẻ mặt biểu lộ say mê nói “ thật ra, vốn, thật sự có hai viên giải dược nhưng mà đã mất đi rồi"
Bách Quái lão nhân cao hứng còn Thu Địch Phỉ thì cứng người.
Mộ Thiên Sơn cũng tham gia, nghiêm mặt, trầm giọng nói “ mất đi đâu rồi?"
Bằng kinh nghiệm, Mộ đại gia đoán sư phụ biến thái của mình không có nói dối cho nên tâm trạng mới hoảng hốt như vậy.
Bách Quái nhìn Mộ Thiên Sơn, cảm giác được trên người đồ đệ vô thường của mình phát ra sát khí, lão đầu phát giác được tình thế của hắn rất nghiêm trọng, mà hai năm qua hắn chưa từng đánh thắng đồ đệ bảo bối của mình, vì vậy không dám gây rối nữa mà thành thành thật thật nói “ mấy ngày hôm trước ta đến Thông thành xem bệnh, chủ đề hôm đó là khám và chữa bệnh cho mỹ nhân, kết quả là có rất nhiều cô nương xinh đẹp đến khám bệnh, tiếc là không có ai bụng to, đáng ghét. Sau khi khám chữa bệnh chấm dứt, ta phát hiện đã mất đi không ít đồ vật trên người, hừ hôm nay ta kiểm tra lại đồ vật trên người mình mới phát hiện không có, khẳng định là do Thiên Thủ Phật hoặc là đệ tử chân truyền của hắn làm"
Mộ Thiên Sơn cau chặt hai hàng lông mày, thanh âm âm nhu vô cùng nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, ngài nói chúng ta nên đi đâu tìm Thiên Thủ Phật và truyền nhân của hắn?"
Bách Quái lão nhân nhìn đồ đệ bày ra vẻ mặt âm nhu thì thoáng run rẩy. Hắn biết đồ đệ vô thường đang tức giận.
Mộ Thiên Sơn mà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thế nhưng mà, bất quá hắn chỉ làm mất hai viên giải dược thôi mà, thằng ranh con này có cần làm lớn chuyện vậy không?
Bách Quái lão nhân run run giọng nói “ không…không biết đi đâu tìm. Nếu không…ta lại mở một buổi khám chữa bệnh dành riêng cho mỹ nhân". Trời đất ơi, già thiệt rồi sao, sao đối mặt với đồ đệ như thế thì thân thể lại lạnh run chứ?
Mộ Thiên Sơn ôn nhu vô cùng nói: “Thiên Thủ Phật sao! Được rồi, ngày sau tìm được dược rồi, ta cũng muốn chặt hai cánh tay của hắn"
Bách Quái lão nhân nghe vậy thì khẳng định trăm phần trăm: tiểu đồ nhi của hắn thực sự nổi giận rồi.
Tác giả :
Hồng Cửu