Mặc Ái
Chương 45: Phiên ngoại 5 : Ai kiếp trước, ai kiếp này
“Viêm nhi…" Mặc Thanh cầm lấy xiêm y bên cạnh, tùy tiện mặc lên, đợi đến khi hắn đuổi theo ra ngoài, đã không còn bóng dáng của người kia.
Im lặng thở dài, bầu không khí tốt đẹp như vậy lại bị chính mình phá hủy, muốn dỗ dành Viêm nhi lần nữa e là rất khó khăn a. Kỳ thực bây giờ trong lòng đang lo lắng Mặc Viêm sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, lòng tự trọng của nam nhân đều rất cao, huống chi tính tình của Viêm nhi lại kiêu ngạo như vậy.
Nghĩ tới nơi Mặc Viêm đang đi tới, hắn không chút do dự lập tức đuổi theo.
Sau khi Mặc Viêm nổi giận đùng đùng bỏ đi, liền trực tiếp hướng về phía ngọn núi. Tiểu Xám bị Mặc Thanh nhốt trong trận pháp, hữu khí vô lực quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ, móng vuốt sắc nhọn liên tục cào lên kết giới vô hình. Bộ lông xám đã không còn vẻ óng mượt như lúc bình thường, cái đuôi cũng mềm nhũn rủ xuống.
“Tiểu Xám". Mặc Viêm nhẹ nhàng phá bỏ kết giới của Mặc Thanh.
Lỗ tai khẽ động, một thân ảnh màu xám tro đột ngột nhảy lên, trực tiếp nhào vào lòng Mặc Viêm, khiến cho Mặc Viêm bị đụng lui về phía sau mấy bước mới dừng lại, nếu không phải thân thể y quanh năm luyện võ mà trở nên rắn chắc, chỉ sợ đã bị đụng ngã từ lâu.
Tiểu Xám dùng hai chân sau làm trụ dựng thẳng thân mình, hai chân trước khoác lên bả vai Mặc Viêm, đầu chui vào trong ngực y, ô ô khóc không ngừng, còn liên tục oán giận: “Chủ nhân… Tiểu Xám lại bị khi dễ, ngươi phải làm chủ cho tiểu Xám a! Ta biết Mặc Thanh sớm đã nhìn ta không vừa mắt, luôn muốn đem ta đi hầm canh mà…"
Mặc Viêm nghe nó quỷ khóc thần sầu, than trời trách đất một đống, vừa khóc vừa kêu gào, tâm tình vốn có chút không vui liền trở nên sáng khoái hơn, khóe miệng cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc. Ta dẫn ngươi xuống núi tìm đồ ăn ngon".
Tiểu Xám vừa nghe, nước mắt lập tức dừng lại, híp mặt lộ ra biểu tình chờ mong, đầu lưỡi đỏ au vươn ra liếm liếm khuôn mặt Mặc Viêm, vô cùng vui vẻ thu hồi hai chân trước của mình, bắt đầu vờn xung quanh người y, lượn lờ đến nổi làm cho Mặc Viêm hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể tức giận đưa chân đá nó một cước.
“Đừng vội mừng, theo không kịp ta sẽ bỏ ngươi lại". Nói xong liền xoay người đi trước, tiểu Xám ở phía sau không ngừng đuổi theo.
Chờ Mặc Thanh đến nơi, liền phát hiện trận pháp của mình đã sớm bị phá, bóng dáng của tiểu Xám cũng không thấy đâu, không cần suy nghĩ cũng biết, là do Mặc Viêm đã thả nó ra, việc này khiến cho Mặc Thanh có chút buồn bực.
Viêm nhi cư nhiên lại đối tốt với con chó chết tiệt kia như vậy, thật sự là làm cho hắn ghen tị mà, bất quá nghĩ đến sáng nay mới khiến y tức giận, hắn liền cảm thấy chột dạ, còn không nhanh chóng đuổi theo dỗ dành bảo bối cho tốt a.
Tu vi của Mặc Viêm cũng chỉ mới có trăm năm mà thôi, so với cái tên Thần nào đó đã sống lâu tới nỗi ngang ngửa trời đất, đương nhiên không thể bì lại. Y cũng biết trên đời này, mặc kệ y trốn ở bất kỳ nơi nào Mặc Thanh cũng sẽ tìm ra được, vì vậy cũng không cần che giấu khí tức của mình, nghênh ngang xuất hiện ở Chỉ Lan thành, mang theo tiểu Xám đã ngụy trang thành sủng vật đi dạo.
Chỉ Lan thành, chính là bởi vì một cây hoa lan mà thành danh, hầu như nhà nhà đều yêu thích trồng lan, đặc biệt còn có cả chợ hoa.
Chợ hoa này chỉ mở vào ngày mùng một và mười lăm, toàn bộ chợ hoa đều là giống các loại lan, cũng không thiếu những loại giống quý hiếm, chỉ cần ngươi có thể đưa ra giá cao, ngay lập tức sẽ có ngươi đưa hàng tới. Mặc Viêm trong lòng có chút buồn bực, vừa đúng lúc đến ngày chợ hoa mở, liền mang theo tiểu Xám dạo một vòng.
Kỳ thực y cũng không hiểu gì về lan, cũng không yêu thích hoa. Bất quá trong Thần mộ chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, cho dù là nước từ khe núi chảy xuống hay là động vật, thực vật đều được hấp thụ linh khí mà sinh trưởng, khoảng đất phía trước căn phòng nhỏ mọc lên một loài hoa kỳ lạ, được y tưới nước mỗi ngày, xanh tươi mọng nước, hương thơm ngọt ngào lan xa, không một loài hoa nào sánh bằng.
Đột nhiên ở nơi nào đó phát ra tiếng ồn ào, vừa quay đầu lại liền thấy một đám người đang thưởng thức một chậu hoa lan, y không khỏi tò mò tiến lại gần nhìn thử, là một nam tử gầy yếu đang cầm một chậu lan, bị người xem vây ở giữa. Hoa lan này cánh hoa không nở, nhưng phiến lá lại xanh um tươi tốt, nhìn qua sức sống có vẻ rất mãnh liệt, chẳng qua đất trồng của cây lan này chỉ là đất trồng bình thường mà thôi.
“Các vị hương thân, gia phụ bệnh nặng, cần có tiền để lo thuốc men, vì vậy tiểu sinh mới đem cực phẩm trân quý trong nhà là loài ‘Lan cánh sen’ này ra bán. Các vị đều là người trong nghề, chắc biết rõ giá cả của nó, hôm nay tiểu sinh ra giá năm mươi lượng, mong các vị ra tay tương trợ".
Mọi người nghị luận ầm ĩ, lại không có người nào nguyện ý ra giá. Mặc Viêm có chút ngạc nhiên, tiến tới nhìn một chút, một thư sinh gầy nhom ốm yếu ôm một chậu lan, đứng cô đơn trong đám người, cây lan này không ra hoa cũng chẳng kết quả, chỉ có vài phiến lá mà thôi, nhìn qua càng giống như đang ôm một chậu rau hẹ lớn vậy.
Những lời nghị luận của mọi người xung quanh Mặc Viêm đều nghe nhất thanh sở thị, ‘Lan cánh sen’ này quả thật là cực phẩm, một chậu ‘Lan cánh sen’ đã nở hoa giá của nó ít nhất cũng phải năm trăm lượng, nhưng hôm nay thư sinh này chỉ ra giá có năm mươi lượng, mọi người ai cũng nghi ngờ trong đó nhất định có bẫy.
Mấy người trong nghề tiến lên cẩn thận xem xét một lượt, phiến lá kia vô cùng bình thường, trong lúc nhất thời cũng không thể tìm ra cái gì, cuối cùng tất cả đều thấy nhàm chán mà tản ra, mánh khóe dùng hàng nhái để lừa tiền như thế này cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì đáng kinh ngạc, bọn quý tộc lại càng không coi ra gì.
Thư sinh kia nhìn mọi người dần dần tản đi, trong lòng lo lắng không thôi, nhưng không có ai tin tưởng y, chỉ có thể ngơ ngác đứng sững tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào cho tốt.
Mặc Viêm nhìn y khóc không ra nước mắt, tâm hóa tro tàn, bất giác nảy sinh thương cảm, hơi tiến lên, ngay sau đó lại ngây ngẩn cả người, vừa rồi ở khoảng cách xa, không thấy rõ, lúc này tiến lại gần liền vô cùng ngạc nhiên và kinh hỉ không thôi.
Người trước mắt tuy không cùng một người, nhưng khuôn mặt tương tự và khí tức quen thuộc như vậy, Mặc Viêm không thể nào quên được. Thần Mộc đã chuyển thế…Bất quá đời này trải qua có chút nhấp nhô.
Lấy ra một tờ ngân phiếu nhẹ nhàng nhét vào trong tay y, Mặc Viêm đối với vị thư sinh vẫn còn đang ngốc lăng này mỉm cười: “Nếu không ngại thì bán cho ta đi".
Thư sinh cúi đầu nhìn thoáng qua tờ ngân phiếu, nhất thời cứng ngắc, tay chân run rẩy nói: “Vị công tử này…Cái, cái này thì nhiều quá rồi!" Tờ ngân phiếu này, trị giá cả ngàn lượng a.
“Không nhiều đâu, ta thấy gốc lan này xem ra là một giống tốt". Mặc Viêm lắc đầu, tiếp lấy chậu lan từ trong tay y, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhìn khuôn mặt vừa vui mừng vừa lo sợ, Mặc Viêm nhàn nhạt mở miệng: “Đời này ngươi chắc chắn có chuyện cần làm, tâm nguyện to lớn, không nên vì cực khổ trước mắt mà đánh mất tiền đồ bản thân".
“A! Công tử…" Đối phương hoàn toàn ngốc lăng, đợi đến khi phục hồi tinh thần, bóng dáng Mặc Viêm đã hòa vào dòng người biến mất.
Tiểu Xám đi bên cạnh Mặc Viêm, nhìn Mặc Viêm như có điều suy nghĩ, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân nhận thức người vừa rồi?"
“Ừ?" Mặc Viêm kinh ngạc cúi đầu nhìn tiểu Xám, tiểu Xám nhanh trí giải thích: “Tính tình của chủ nhân rất lạnh nhạt, bình thường sẽ không đi quản chuyện của người khác, hôm nay không chỉ xen vào, còn cố ý chỉ rõ hướng đi cho người kia, đây là lần đầu tiên".
Nghe tiểu Xám giải thích, Mặc Viêm gật đầu, trong tâm lại nhớ về chuyện cũ năm xưa.
____END PN5_
Im lặng thở dài, bầu không khí tốt đẹp như vậy lại bị chính mình phá hủy, muốn dỗ dành Viêm nhi lần nữa e là rất khó khăn a. Kỳ thực bây giờ trong lòng đang lo lắng Mặc Viêm sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, lòng tự trọng của nam nhân đều rất cao, huống chi tính tình của Viêm nhi lại kiêu ngạo như vậy.
Nghĩ tới nơi Mặc Viêm đang đi tới, hắn không chút do dự lập tức đuổi theo.
Sau khi Mặc Viêm nổi giận đùng đùng bỏ đi, liền trực tiếp hướng về phía ngọn núi. Tiểu Xám bị Mặc Thanh nhốt trong trận pháp, hữu khí vô lực quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ, móng vuốt sắc nhọn liên tục cào lên kết giới vô hình. Bộ lông xám đã không còn vẻ óng mượt như lúc bình thường, cái đuôi cũng mềm nhũn rủ xuống.
“Tiểu Xám". Mặc Viêm nhẹ nhàng phá bỏ kết giới của Mặc Thanh.
Lỗ tai khẽ động, một thân ảnh màu xám tro đột ngột nhảy lên, trực tiếp nhào vào lòng Mặc Viêm, khiến cho Mặc Viêm bị đụng lui về phía sau mấy bước mới dừng lại, nếu không phải thân thể y quanh năm luyện võ mà trở nên rắn chắc, chỉ sợ đã bị đụng ngã từ lâu.
Tiểu Xám dùng hai chân sau làm trụ dựng thẳng thân mình, hai chân trước khoác lên bả vai Mặc Viêm, đầu chui vào trong ngực y, ô ô khóc không ngừng, còn liên tục oán giận: “Chủ nhân… Tiểu Xám lại bị khi dễ, ngươi phải làm chủ cho tiểu Xám a! Ta biết Mặc Thanh sớm đã nhìn ta không vừa mắt, luôn muốn đem ta đi hầm canh mà…"
Mặc Viêm nghe nó quỷ khóc thần sầu, than trời trách đất một đống, vừa khóc vừa kêu gào, tâm tình vốn có chút không vui liền trở nên sáng khoái hơn, khóe miệng cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc. Ta dẫn ngươi xuống núi tìm đồ ăn ngon".
Tiểu Xám vừa nghe, nước mắt lập tức dừng lại, híp mặt lộ ra biểu tình chờ mong, đầu lưỡi đỏ au vươn ra liếm liếm khuôn mặt Mặc Viêm, vô cùng vui vẻ thu hồi hai chân trước của mình, bắt đầu vờn xung quanh người y, lượn lờ đến nổi làm cho Mặc Viêm hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể tức giận đưa chân đá nó một cước.
“Đừng vội mừng, theo không kịp ta sẽ bỏ ngươi lại". Nói xong liền xoay người đi trước, tiểu Xám ở phía sau không ngừng đuổi theo.
Chờ Mặc Thanh đến nơi, liền phát hiện trận pháp của mình đã sớm bị phá, bóng dáng của tiểu Xám cũng không thấy đâu, không cần suy nghĩ cũng biết, là do Mặc Viêm đã thả nó ra, việc này khiến cho Mặc Thanh có chút buồn bực.
Viêm nhi cư nhiên lại đối tốt với con chó chết tiệt kia như vậy, thật sự là làm cho hắn ghen tị mà, bất quá nghĩ đến sáng nay mới khiến y tức giận, hắn liền cảm thấy chột dạ, còn không nhanh chóng đuổi theo dỗ dành bảo bối cho tốt a.
Tu vi của Mặc Viêm cũng chỉ mới có trăm năm mà thôi, so với cái tên Thần nào đó đã sống lâu tới nỗi ngang ngửa trời đất, đương nhiên không thể bì lại. Y cũng biết trên đời này, mặc kệ y trốn ở bất kỳ nơi nào Mặc Thanh cũng sẽ tìm ra được, vì vậy cũng không cần che giấu khí tức của mình, nghênh ngang xuất hiện ở Chỉ Lan thành, mang theo tiểu Xám đã ngụy trang thành sủng vật đi dạo.
Chỉ Lan thành, chính là bởi vì một cây hoa lan mà thành danh, hầu như nhà nhà đều yêu thích trồng lan, đặc biệt còn có cả chợ hoa.
Chợ hoa này chỉ mở vào ngày mùng một và mười lăm, toàn bộ chợ hoa đều là giống các loại lan, cũng không thiếu những loại giống quý hiếm, chỉ cần ngươi có thể đưa ra giá cao, ngay lập tức sẽ có ngươi đưa hàng tới. Mặc Viêm trong lòng có chút buồn bực, vừa đúng lúc đến ngày chợ hoa mở, liền mang theo tiểu Xám dạo một vòng.
Kỳ thực y cũng không hiểu gì về lan, cũng không yêu thích hoa. Bất quá trong Thần mộ chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, cho dù là nước từ khe núi chảy xuống hay là động vật, thực vật đều được hấp thụ linh khí mà sinh trưởng, khoảng đất phía trước căn phòng nhỏ mọc lên một loài hoa kỳ lạ, được y tưới nước mỗi ngày, xanh tươi mọng nước, hương thơm ngọt ngào lan xa, không một loài hoa nào sánh bằng.
Đột nhiên ở nơi nào đó phát ra tiếng ồn ào, vừa quay đầu lại liền thấy một đám người đang thưởng thức một chậu hoa lan, y không khỏi tò mò tiến lại gần nhìn thử, là một nam tử gầy yếu đang cầm một chậu lan, bị người xem vây ở giữa. Hoa lan này cánh hoa không nở, nhưng phiến lá lại xanh um tươi tốt, nhìn qua sức sống có vẻ rất mãnh liệt, chẳng qua đất trồng của cây lan này chỉ là đất trồng bình thường mà thôi.
“Các vị hương thân, gia phụ bệnh nặng, cần có tiền để lo thuốc men, vì vậy tiểu sinh mới đem cực phẩm trân quý trong nhà là loài ‘Lan cánh sen’ này ra bán. Các vị đều là người trong nghề, chắc biết rõ giá cả của nó, hôm nay tiểu sinh ra giá năm mươi lượng, mong các vị ra tay tương trợ".
Mọi người nghị luận ầm ĩ, lại không có người nào nguyện ý ra giá. Mặc Viêm có chút ngạc nhiên, tiến tới nhìn một chút, một thư sinh gầy nhom ốm yếu ôm một chậu lan, đứng cô đơn trong đám người, cây lan này không ra hoa cũng chẳng kết quả, chỉ có vài phiến lá mà thôi, nhìn qua càng giống như đang ôm một chậu rau hẹ lớn vậy.
Những lời nghị luận của mọi người xung quanh Mặc Viêm đều nghe nhất thanh sở thị, ‘Lan cánh sen’ này quả thật là cực phẩm, một chậu ‘Lan cánh sen’ đã nở hoa giá của nó ít nhất cũng phải năm trăm lượng, nhưng hôm nay thư sinh này chỉ ra giá có năm mươi lượng, mọi người ai cũng nghi ngờ trong đó nhất định có bẫy.
Mấy người trong nghề tiến lên cẩn thận xem xét một lượt, phiến lá kia vô cùng bình thường, trong lúc nhất thời cũng không thể tìm ra cái gì, cuối cùng tất cả đều thấy nhàm chán mà tản ra, mánh khóe dùng hàng nhái để lừa tiền như thế này cũng không phải là lần đầu tiên, không có gì đáng kinh ngạc, bọn quý tộc lại càng không coi ra gì.
Thư sinh kia nhìn mọi người dần dần tản đi, trong lòng lo lắng không thôi, nhưng không có ai tin tưởng y, chỉ có thể ngơ ngác đứng sững tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào cho tốt.
Mặc Viêm nhìn y khóc không ra nước mắt, tâm hóa tro tàn, bất giác nảy sinh thương cảm, hơi tiến lên, ngay sau đó lại ngây ngẩn cả người, vừa rồi ở khoảng cách xa, không thấy rõ, lúc này tiến lại gần liền vô cùng ngạc nhiên và kinh hỉ không thôi.
Người trước mắt tuy không cùng một người, nhưng khuôn mặt tương tự và khí tức quen thuộc như vậy, Mặc Viêm không thể nào quên được. Thần Mộc đã chuyển thế…Bất quá đời này trải qua có chút nhấp nhô.
Lấy ra một tờ ngân phiếu nhẹ nhàng nhét vào trong tay y, Mặc Viêm đối với vị thư sinh vẫn còn đang ngốc lăng này mỉm cười: “Nếu không ngại thì bán cho ta đi".
Thư sinh cúi đầu nhìn thoáng qua tờ ngân phiếu, nhất thời cứng ngắc, tay chân run rẩy nói: “Vị công tử này…Cái, cái này thì nhiều quá rồi!" Tờ ngân phiếu này, trị giá cả ngàn lượng a.
“Không nhiều đâu, ta thấy gốc lan này xem ra là một giống tốt". Mặc Viêm lắc đầu, tiếp lấy chậu lan từ trong tay y, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhìn khuôn mặt vừa vui mừng vừa lo sợ, Mặc Viêm nhàn nhạt mở miệng: “Đời này ngươi chắc chắn có chuyện cần làm, tâm nguyện to lớn, không nên vì cực khổ trước mắt mà đánh mất tiền đồ bản thân".
“A! Công tử…" Đối phương hoàn toàn ngốc lăng, đợi đến khi phục hồi tinh thần, bóng dáng Mặc Viêm đã hòa vào dòng người biến mất.
Tiểu Xám đi bên cạnh Mặc Viêm, nhìn Mặc Viêm như có điều suy nghĩ, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân nhận thức người vừa rồi?"
“Ừ?" Mặc Viêm kinh ngạc cúi đầu nhìn tiểu Xám, tiểu Xám nhanh trí giải thích: “Tính tình của chủ nhân rất lạnh nhạt, bình thường sẽ không đi quản chuyện của người khác, hôm nay không chỉ xen vào, còn cố ý chỉ rõ hướng đi cho người kia, đây là lần đầu tiên".
Nghe tiểu Xám giải thích, Mặc Viêm gật đầu, trong tâm lại nhớ về chuyện cũ năm xưa.
____END PN5_
Tác giả :
ssy124