Ma Vương Vú Em
Chương 32: Dấu Chân Máu
Mặc cho Nam Tước hỏi thế nào thì cậu bé cũng chỉ trả lời một câu đó là “đến đổi tiền", dần dần, Nam tước cũng nóng nảy, đứa trẻ trước mặt đúng là một thằng ngu, chỉ biết tới đổi tiền, đối phương có thể tìm được một đứa ngu ngốc như này làm người đưa tin đúng là tài năng mà.
“Mẹ nó, nhóc con! Tao hỏi mày, ngài Nord ở đâu? Mày có nói hay không?"
Cậu bé vừa nghe tiếng quát liền giật mình, giống như là bị dọa sợ, cậu ôm bé gái, run lẩy bẩy, tùy thời đều có thể chạy trốn. Nam tước còn muốn quát lần nữa thì người hầu bên cạnh vội vàng ngăn lại, khuyên bảo.
Nam Tước cũng biết, bây giờ mà đuổi cậu bé đi thì người tên Nord kia cũng sẽ đi, trong lúc mấu chốt như hiện tại thì không nên tạo ra thêm sự cố, cần hoàn thành mục đích của mình mới tốt.
Rất nhanh thì có một người hầu cầm một túi tiền đưa tới trước mặt cậu bé, cậu nhận túi tiền, còn không dám đếm đã muốn chạy trốn.
“Chậm đã, chậm đã! Xin lỗi vì đã dọa cậu lúc nãy, xin cậu tha thứ cho ta."
Nam tước sợ tên nhóc này trở về nói những lời không hay cho đối phương nên vội vàng nhận sai. Dần dần, cậu bé tỉnh táo lại, mặc dù còn có một chút sợ hãi nhưng tay chân đã không còn run rẩy nữa.
Cậu bé cầm túi tiền rời đi phủ Nam tước, mang theo cả hi vọng của ông ta. Bóng người của cậu rất nhanh liền biến mất trong các con hẻm nhỏ của cái trấn này, người theo dõi cậu muốn đi tới tìm kiếm thì...
Chỉ còn nhìn thấy những bông tuyết trắng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Trong một cái góc không đáng chú ý, có một đống tiền đang xếp trước mặt một tên ăn mày nhỏ.
Tổng cộng 52 tiền.
Sau khi đếm xong tiền thì Ngu Ngốc cho tiền vào trong túi. Cậu ôm lấy đứa bé, đứng dậy.
“Chúc mừng nhóc, trong vòng hai ngày thành công đạt được số tiền dự kiến. Cảm giác như thế nào? Có thể đạt được mục đích của mình thông qua lừa gạt và hãm hại, rất dễ chịu đúng không?"
Huyết đồng nhìn chằm chằm vào Ngu Ngốc, ánh sáng đỏ lập lòe như muốn nhuộm đỏ bông tuyết bên cạnh.
Mặt của Ngu Ngốc vẫn không có biểu lộ gì. Cậu không cảm thấy dễ chịu, cũng không thấy vui sướng. Thậm chí cậu còn không có cảm giác gì cả. Bởi vì đối với cậu, lừa gạt không phải là một loại phương pháp ức hiếp kẻ khác cũng không phải để chứng minh trí thông minh của mình mà đó là để sống sót. Giống như con chuột muốn bắt gián ăn vậy, không có vui vẻ, không hưng phấn và cũng không dễ chịu. Cũng chả cần để ý tới người bị hãm hại gặp được bất hạnh, cậu chỉ muốn sống, rất bình thường giống như ăn và ngủ vậy.
Ngu Ngốc lẳng lặng đi tới nhà ga, sự lạnh lùng của cậu khiến Ám Diệt có chút không vui. Cho nên sự chú ý của nó chuyển dời tới những “cảnh đẹp" bên đường.
Cướp bóc, trộm cắp, giết người đã xuất hiện rất nhiều trong hai ngày này. Trấn nhỏ đã phá sản thì trật tự cũng sụp đổ theo, các loại tội phạm tăng nhanh chóng tới mức đi đâu cũng gặp.
“Cứu, ai đó cứu tôi! Xin hãy tha cho tôi!"
Một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi lao ra từ trong một ngõ nhỏ, quần áo cô không chỉnh tề, trên mặt vương đầy nước mắt, những vết bầm tím có thể thấy được. Cô gái lao tới trước mặt Ngu Ngốc.
“Mẹ nó, dám chạy à? Lúc cha mày siết nợ bọn tao thì tại sao ông ta không tha cho chúng tao? Chạy được sao?"
Không đợi cô chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì có ba cánh tay túm chặt tóc, bả vai và cánh tay cô lại. Những người đàn ông đó cười gằn một tiếng, kéo cô gái vào trong ngõ nhỏ. Cô chảy nước mắt, vươn tay ra, cầu xin cậu bé trước mắt có thể cứu mình.
Biểu lộ trên mặt Ngu Ngốc vẫn không thay đổi, thậm chí cậu còn không nhìn cô gái kia một chút nào cả, tiếp tục đi về nhà ga. Mặc kệ tiếng cười ô uế của người đàn ông lẫn tiếng kêu cứu nhỏ dần của cô gái.
Loại tình hình này cậu đã thấy rất nhiều, nhiều tới nỗi cậu đã xem nó là một phần của cuộc sống. Những mặt âm u của Nagle từ trước tới nay đều không thiếu cưỡng hiếp và giết người, đối với Ngu Ngốc mà nói thì từ trước tới nay đều không có đúng sai, chỉ xem ngươi có tư cách sống sót hay không mà thôi, đạo lý rất đơn giản như vậy.
“Mẹ nó, dám cắn tao à?"
Trong ngõ nhỏ truyền tới tiếng gầm thét của người đàn ông, sau đó tiếng kêu cứu của cô gái cũng im lặng. Sau ba mươi giây, ba người đàn ông còn chưa kịp kéo khóa quần đã vội vàng chạy ra ngoài.
Ngu Ngốc vẫn đi tiếp, trong tiếng cười của Ám Diệt và bông tuyết bay lượn đầy trời, cậu đi trên con đường của trấn nhỏ đã sắp diệt vong này, đi tới nhà ga, mua được vé xe.
“Ô"
Vì sao?
Ngu Ngốc cúi đầu xuống, ánh mắt băng lãnh nhìn bé gái trong ngực. Bé vẫn nhắm hai mắt, giống như là đã sốt, thân thể run rẩy vì lạnh...
Lạnh sao? Nhưng mà hai ngày trước nó không run rẩy như thế này a? Tại sao bây giờ nó lại thấy... lạnh như vậy?
Ngu Ngốc không nghĩ ra nguyên nhân nên cậu cũng không nghĩ nữa, bởi vì không thể đoán được ý nghĩ của trẻ sơ sinh. Cậu đi vào nơi chờ xe, yên lặng đợi đoàn tàu tới, chờ tới lượt mình rời khỏi cái trấn nhỏ này.
“Ô ô ô, ông đúng là đáng chết mà, đều do ông tham món lợi nhỏ! Ông còn bán nhà của chúng ta, lấy tiền đóng học của con nữa. Ông đúng là vô dụng."
Khi cậu đứng trên hành lang thì có tiếng nói truyền tới từ bên cạnh. Ngu Ngốc không có nghiêng đầu nhìn, cậu không quan tâm tới chuyện này. Nhưng mà Ám Diệt thì khác, nó rất vui vẻ mà mở mắt ra, nhìn tình huống bên cạnh.
Đó là một nhà bốn người, người đàn ông giống như là một người nhu nhược, tay trái nắm tay của một bé gái khoảng tám, chín tuổi còn tay phải thì cầm một túi đồ. Người phụ nữ bên cạnh thì ôm một đứa bé trai khoảng hai, ba tuổi vẫn đang mắng người đàn ông của chính mình.
“Ông nói gì đi! Tôi thật sự là mù rồi nên mới gả cho loại người như ông! Thật sự là vô dụng, cả ngày chỉ làm những việc tay chân. Bạn bè tôi đều gả cho người giàu có nhưng tại sao tôi lại gả cho ông chứ? Bây giờ thì tốt rồi, lần đầu động não thì mất cả nhà! Ông định bù đắp cho tôi thế nào? Ông nói một câu a!"
Người phụ nữ vừa khóc vừa nháo, không nhìn tới ánh mắt của người xung quanh, có lẽ là chưa hết giận nên bóp chặt vào cánh tay của người đàn ông.
Người đàn ông vẫn chịu đựng, chỉ cúi đầu xuống, không nói lời nào. Đúng là một người thật thà, nhưng vợ anh ta thấy vậy thì càng giận, sử dụng lực càng ngày càng lớn. Cánh tay anh ta bị bóp chảy cả máu nhưng vẫn không nói một lời nào cả.
Hai đứa bé bắt đầu khóc, tiếng khóc của chúng làm người phụ nữ càng khó chịu. Cô cũng khóc, vừa khóc vừa chửi chồng mình, sau đó bắt đầu đánh.
Đoàn tàu đi tới trong tiếng mắng chửi của người phụ nữ. Đoàn tàu dài có một ống khói lớn đang đi về nhà ga, đi tới bến đợi.
Tiếng mắng chửi của người phụ nữ bị tiếng còi của tàu che đi. Đợi tới lúc đoàn tàu sắp tới thì...
Người đàn ông vứt bỏ hành lý, giữ chặt tay của vợ và ôm lấy hai đứa bé, nhảy xuống đường sắt.
Đám người vội vàng lui lại.
Tiếng kêu gào kinh hoàng đã bị tiếng còi át đi, không ai nghe được cả. Những người đứng gần chưa kịp lui lại đã bị máu bắn khắp người.
Máu, cũng bắn tung tóe lên mặt Ngu Ngốc, không có chút nhiệt độ nào. Ánh mắt cậu vẫn bình thản, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, yên lặng nhìn đoàn tàu dừng hẳn, cửa xe mở ra. Trên bậc thang đi vào toa tàu còn có một cẳng tay ngắn của đứa bé, cánh tay đang rỉ máu, nhuộm đỏ mặt đất.
Ngu Ngốc bước đi, biểu lộ vẫn bình thường, cậu giẫm lên bậc thang nhiễm máu đó rồi lên đoàn tàu.
Ám Diệt đang cười, rất tán thưởng Ngu Ngốc. Cậu đi trên hành lang, in lên hành lang một loạt dấu chân máu. Khi cậu tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống thì tiếng nói của Ám Diệt mới vang lên:
“Bước đi đầu tiên trên con đường hắc ám, nhóc đi rất tốt. Ha ha ha ha ha!!"
Tiếng cười điên dại của Ám Diệt quanh quẩn trong đầu cậu làm cậu có chút khó chịu. Ngu Ngốc nâng tay phải lên, lau vết máu trên mặt. Cậu cảm thấy mệt mỏi vì hai ngày này thần kinh của cậu vẫn kéo căng, sợ tính toán của mình có sai lầm. Hiện tại, cuối cùng cậu cũng có thể thả lỏng một chút, rời khỏi cái trấn nhỏ đã hết giá trị lợi dụng này.
“Mẹ nó, nhóc con! Tao hỏi mày, ngài Nord ở đâu? Mày có nói hay không?"
Cậu bé vừa nghe tiếng quát liền giật mình, giống như là bị dọa sợ, cậu ôm bé gái, run lẩy bẩy, tùy thời đều có thể chạy trốn. Nam tước còn muốn quát lần nữa thì người hầu bên cạnh vội vàng ngăn lại, khuyên bảo.
Nam Tước cũng biết, bây giờ mà đuổi cậu bé đi thì người tên Nord kia cũng sẽ đi, trong lúc mấu chốt như hiện tại thì không nên tạo ra thêm sự cố, cần hoàn thành mục đích của mình mới tốt.
Rất nhanh thì có một người hầu cầm một túi tiền đưa tới trước mặt cậu bé, cậu nhận túi tiền, còn không dám đếm đã muốn chạy trốn.
“Chậm đã, chậm đã! Xin lỗi vì đã dọa cậu lúc nãy, xin cậu tha thứ cho ta."
Nam tước sợ tên nhóc này trở về nói những lời không hay cho đối phương nên vội vàng nhận sai. Dần dần, cậu bé tỉnh táo lại, mặc dù còn có một chút sợ hãi nhưng tay chân đã không còn run rẩy nữa.
Cậu bé cầm túi tiền rời đi phủ Nam tước, mang theo cả hi vọng của ông ta. Bóng người của cậu rất nhanh liền biến mất trong các con hẻm nhỏ của cái trấn này, người theo dõi cậu muốn đi tới tìm kiếm thì...
Chỉ còn nhìn thấy những bông tuyết trắng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Trong một cái góc không đáng chú ý, có một đống tiền đang xếp trước mặt một tên ăn mày nhỏ.
Tổng cộng 52 tiền.
Sau khi đếm xong tiền thì Ngu Ngốc cho tiền vào trong túi. Cậu ôm lấy đứa bé, đứng dậy.
“Chúc mừng nhóc, trong vòng hai ngày thành công đạt được số tiền dự kiến. Cảm giác như thế nào? Có thể đạt được mục đích của mình thông qua lừa gạt và hãm hại, rất dễ chịu đúng không?"
Huyết đồng nhìn chằm chằm vào Ngu Ngốc, ánh sáng đỏ lập lòe như muốn nhuộm đỏ bông tuyết bên cạnh.
Mặt của Ngu Ngốc vẫn không có biểu lộ gì. Cậu không cảm thấy dễ chịu, cũng không thấy vui sướng. Thậm chí cậu còn không có cảm giác gì cả. Bởi vì đối với cậu, lừa gạt không phải là một loại phương pháp ức hiếp kẻ khác cũng không phải để chứng minh trí thông minh của mình mà đó là để sống sót. Giống như con chuột muốn bắt gián ăn vậy, không có vui vẻ, không hưng phấn và cũng không dễ chịu. Cũng chả cần để ý tới người bị hãm hại gặp được bất hạnh, cậu chỉ muốn sống, rất bình thường giống như ăn và ngủ vậy.
Ngu Ngốc lẳng lặng đi tới nhà ga, sự lạnh lùng của cậu khiến Ám Diệt có chút không vui. Cho nên sự chú ý của nó chuyển dời tới những “cảnh đẹp" bên đường.
Cướp bóc, trộm cắp, giết người đã xuất hiện rất nhiều trong hai ngày này. Trấn nhỏ đã phá sản thì trật tự cũng sụp đổ theo, các loại tội phạm tăng nhanh chóng tới mức đi đâu cũng gặp.
“Cứu, ai đó cứu tôi! Xin hãy tha cho tôi!"
Một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi lao ra từ trong một ngõ nhỏ, quần áo cô không chỉnh tề, trên mặt vương đầy nước mắt, những vết bầm tím có thể thấy được. Cô gái lao tới trước mặt Ngu Ngốc.
“Mẹ nó, dám chạy à? Lúc cha mày siết nợ bọn tao thì tại sao ông ta không tha cho chúng tao? Chạy được sao?"
Không đợi cô chạy ra khỏi ngõ nhỏ thì có ba cánh tay túm chặt tóc, bả vai và cánh tay cô lại. Những người đàn ông đó cười gằn một tiếng, kéo cô gái vào trong ngõ nhỏ. Cô chảy nước mắt, vươn tay ra, cầu xin cậu bé trước mắt có thể cứu mình.
Biểu lộ trên mặt Ngu Ngốc vẫn không thay đổi, thậm chí cậu còn không nhìn cô gái kia một chút nào cả, tiếp tục đi về nhà ga. Mặc kệ tiếng cười ô uế của người đàn ông lẫn tiếng kêu cứu nhỏ dần của cô gái.
Loại tình hình này cậu đã thấy rất nhiều, nhiều tới nỗi cậu đã xem nó là một phần của cuộc sống. Những mặt âm u của Nagle từ trước tới nay đều không thiếu cưỡng hiếp và giết người, đối với Ngu Ngốc mà nói thì từ trước tới nay đều không có đúng sai, chỉ xem ngươi có tư cách sống sót hay không mà thôi, đạo lý rất đơn giản như vậy.
“Mẹ nó, dám cắn tao à?"
Trong ngõ nhỏ truyền tới tiếng gầm thét của người đàn ông, sau đó tiếng kêu cứu của cô gái cũng im lặng. Sau ba mươi giây, ba người đàn ông còn chưa kịp kéo khóa quần đã vội vàng chạy ra ngoài.
Ngu Ngốc vẫn đi tiếp, trong tiếng cười của Ám Diệt và bông tuyết bay lượn đầy trời, cậu đi trên con đường của trấn nhỏ đã sắp diệt vong này, đi tới nhà ga, mua được vé xe.
“Ô"
Vì sao?
Ngu Ngốc cúi đầu xuống, ánh mắt băng lãnh nhìn bé gái trong ngực. Bé vẫn nhắm hai mắt, giống như là đã sốt, thân thể run rẩy vì lạnh...
Lạnh sao? Nhưng mà hai ngày trước nó không run rẩy như thế này a? Tại sao bây giờ nó lại thấy... lạnh như vậy?
Ngu Ngốc không nghĩ ra nguyên nhân nên cậu cũng không nghĩ nữa, bởi vì không thể đoán được ý nghĩ của trẻ sơ sinh. Cậu đi vào nơi chờ xe, yên lặng đợi đoàn tàu tới, chờ tới lượt mình rời khỏi cái trấn nhỏ này.
“Ô ô ô, ông đúng là đáng chết mà, đều do ông tham món lợi nhỏ! Ông còn bán nhà của chúng ta, lấy tiền đóng học của con nữa. Ông đúng là vô dụng."
Khi cậu đứng trên hành lang thì có tiếng nói truyền tới từ bên cạnh. Ngu Ngốc không có nghiêng đầu nhìn, cậu không quan tâm tới chuyện này. Nhưng mà Ám Diệt thì khác, nó rất vui vẻ mà mở mắt ra, nhìn tình huống bên cạnh.
Đó là một nhà bốn người, người đàn ông giống như là một người nhu nhược, tay trái nắm tay của một bé gái khoảng tám, chín tuổi còn tay phải thì cầm một túi đồ. Người phụ nữ bên cạnh thì ôm một đứa bé trai khoảng hai, ba tuổi vẫn đang mắng người đàn ông của chính mình.
“Ông nói gì đi! Tôi thật sự là mù rồi nên mới gả cho loại người như ông! Thật sự là vô dụng, cả ngày chỉ làm những việc tay chân. Bạn bè tôi đều gả cho người giàu có nhưng tại sao tôi lại gả cho ông chứ? Bây giờ thì tốt rồi, lần đầu động não thì mất cả nhà! Ông định bù đắp cho tôi thế nào? Ông nói một câu a!"
Người phụ nữ vừa khóc vừa nháo, không nhìn tới ánh mắt của người xung quanh, có lẽ là chưa hết giận nên bóp chặt vào cánh tay của người đàn ông.
Người đàn ông vẫn chịu đựng, chỉ cúi đầu xuống, không nói lời nào. Đúng là một người thật thà, nhưng vợ anh ta thấy vậy thì càng giận, sử dụng lực càng ngày càng lớn. Cánh tay anh ta bị bóp chảy cả máu nhưng vẫn không nói một lời nào cả.
Hai đứa bé bắt đầu khóc, tiếng khóc của chúng làm người phụ nữ càng khó chịu. Cô cũng khóc, vừa khóc vừa chửi chồng mình, sau đó bắt đầu đánh.
Đoàn tàu đi tới trong tiếng mắng chửi của người phụ nữ. Đoàn tàu dài có một ống khói lớn đang đi về nhà ga, đi tới bến đợi.
Tiếng mắng chửi của người phụ nữ bị tiếng còi của tàu che đi. Đợi tới lúc đoàn tàu sắp tới thì...
Người đàn ông vứt bỏ hành lý, giữ chặt tay của vợ và ôm lấy hai đứa bé, nhảy xuống đường sắt.
Đám người vội vàng lui lại.
Tiếng kêu gào kinh hoàng đã bị tiếng còi át đi, không ai nghe được cả. Những người đứng gần chưa kịp lui lại đã bị máu bắn khắp người.
Máu, cũng bắn tung tóe lên mặt Ngu Ngốc, không có chút nhiệt độ nào. Ánh mắt cậu vẫn bình thản, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, yên lặng nhìn đoàn tàu dừng hẳn, cửa xe mở ra. Trên bậc thang đi vào toa tàu còn có một cẳng tay ngắn của đứa bé, cánh tay đang rỉ máu, nhuộm đỏ mặt đất.
Ngu Ngốc bước đi, biểu lộ vẫn bình thường, cậu giẫm lên bậc thang nhiễm máu đó rồi lên đoàn tàu.
Ám Diệt đang cười, rất tán thưởng Ngu Ngốc. Cậu đi trên hành lang, in lên hành lang một loạt dấu chân máu. Khi cậu tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống thì tiếng nói của Ám Diệt mới vang lên:
“Bước đi đầu tiên trên con đường hắc ám, nhóc đi rất tốt. Ha ha ha ha ha!!"
Tiếng cười điên dại của Ám Diệt quanh quẩn trong đầu cậu làm cậu có chút khó chịu. Ngu Ngốc nâng tay phải lên, lau vết máu trên mặt. Cậu cảm thấy mệt mỏi vì hai ngày này thần kinh của cậu vẫn kéo căng, sợ tính toán của mình có sai lầm. Hiện tại, cuối cùng cậu cũng có thể thả lỏng một chút, rời khỏi cái trấn nhỏ đã hết giá trị lợi dụng này.
Tác giả :
Bàn Cổ Hỗn Độn