Ma Vương Vú Em
Chương 17: Suy Nghĩ Không Đủ Cẩn Thận
Cậu bé đã rời khỏi hành lang, kéo cửa sau ra, gió lạnh liền đập vào mặt. Cậu bé đi ra con hẻm, đóng cửa lại. Bé gái trong ngực đã ngủ say lần nữa, sờ vào gò má bé một chút thì thấy bé sốt cao lại trở về khi đi trong gió lạnh. Cậu ngẩng đầu lên, chuẩn bị đi tới phòng khám...
“Là nơi này sao?"
Đột nhiên có một âm thanh rất gấp gáp truyền tới từ trên đường cái. Một đám binh lính đi tới cửa chính của Phấn Hồng Nữ Lang. Những đôi trai gái nhìn thấy như vậy thì thi nhau tránh đường, các binh lính lập tức xông vào quán rượu mà không bị trở ngại chút nào, bắt đầu lục soát.
Cậu bé đang chuẩn bị bước vào đường cái thấy vậy thì lại trở lại con hẻm âm u bởi vì cậu nhìn thấy người cầm đầu lại chính là người hộ vệ bên cạnh cô bé kia. Cũng chính lúc này lại có một đội binh lính chạy qua hắn, đi tới con hẻm cửa sau của quán rượu. Còn một tên ăn mày nhỏ đứng bên đường thì ai mà quan tâm chứ?
Người ngoài thì không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu bé lại nghĩ tới cô bé đó. Nên cậu cúi đầu, bước nhanh đi ra hẻm nhỏ, chạy nhanh rời đi nơi này. Sự thật chứng minh lựa chọn của cậu là chính xác. Bởi vì năm phút sau, một cô bé mặc bộ hầu gái, khoác trên mình một cái áo choàng, biểu lộ rất tức giận đi ra ngoài trong sự bảo vệ của một đám binh lính. Sau mười phút đồng hồ nữa thì người trung niên kia và Hồ Ly cũng bị kiếm kề cổ lôi ra.
Tuyết vẫn đang rơi, trang trí cho thế giới này.
Đã tới khuya rồi, đèn đường đã bị tuyết bao phủ, ánh sáng sau khi đi qua lớp tuyết đó chỉ có thể phát sáng yếu ớt.
Xoạt, xoạt, xoạt...
Giày vải rách rưới rơi vào trong tuyết, đầu ngón chân đã bị đóng băng và chảy máu. Đôi chân nhỏ này đã không nghỉ ngơi, không biết thoải mái là cái gì, chúng chỉ tiếp tục nhiệm vụ của mình, đi tiếp trên con đường đầy tuyết này.
Bé gái trong ngực cậu đã tốt hơn trước nhiều, sốt cũng đỡ hơn nửa rồi. Mỏi mệt và cơn đau từ châm cứu để bé ngủ thật say.
Trên lưng cậu treo hai cái túi nhỏ. Một cái chứa hai mươi bảy tiền còn thừa còn một cái khác chứa thuốc mua trong tiệm thuốc. Xiềng xích trên tay bị hơi lạnh thấm vào làm cậu càng lạnh. Cậu lấy chăn lông quấn chặt mình và bé gái, bước nhanh trở về nhà.
“Này, nhóc con loài người. Nếu như nhóc nhận tiền từ tay người trung niên kia chậm hơn ba phút, thì bây giờ có lẽ cũng bị những binh lính kia bắt lấy và tra tấn nhỉ?"
Huyết Đồng mở ra, tiếng nói của Ám Diệt vang lên trong đầu cậu bé.
“Khà khà, trước đó nhìn nhóc bận như vậy nên không làm phiền nhóc. Bây giờ chúng ta có thời gian thì có thể nói cho ta biết, nhóc làm thế nào được như vậy?"
Cậu vẫn ngậm miệng, tiếp tục đi về phía trước.
“Hừ, đầu tiên, ta công nhận phản ứng nhạy bén của nhóc, cũng phải khen ngợi sự phán đoán chuẩn xác của nhóc. Nhưng mà còn vài vấn đề, ta cần câu trả lời từ nhóc."
“Một, nhóc vì sao đoán được người muốn mua hàng là người trung niên kia mà không phải là ông già hơn năm mươi tuổi như tên Hồ Ly nói?"
“Hai, trong quá trình mua bán thì biểu hiện trên mặt Hồ Ly thay đổi vài lần, nhóc nghĩ như thế nào?"
“Ba, nhóc tại sao muốn làm việc lừa bán phụ nữ này? Nó rất nguy hiểm và cũng rất không hợp lý."
“Được rồi, trả lời ta đi, loài người."
Cậu thở dài một hơi, cậu đã hơi mệt rồi. Trong một đêm gió tuyết này, một đứa bé mười tuổi đã tiếp nhận quá nhiều thứ mà người bình thường không thể tiếp nhận, thậm chí ngay cả người lớn cũng có nhiều người không thể tưởng tượng được sự xấu xa và tội ác đã xảy ra. Cậu bé đã sống trong rãnh nước bẩn như này đã lâu, vẫn sống tới được bây giờ. Cậu tiếp tục bước đi về nhà của mình.
Ám Diệt đang đợi câu trả lời, nó rất có tính nhẫn nại để nghe được câu trả lời của cậu bé. Con ngươi màu đỏ rực rất hứng thú mà nhìn thẳng vào “chủ ký sinh" hiện tại, muốn biết câu trả lời của cậu để biết cậu có “tư cách" không.
“... Bởi vì..."
Từng luồng khí màu trắng từ trong miệng cậu phả ra ngoài.
“Hắn là con người."
Bước chân vẫn không ngừng lại, tốc độ vẫn không giảm bớt.
“Là con người thì đều sẽ nói dối, dù đang bị uy hiếp nhưng mà cũng không thể tin tưởng đối phương nói tất cả đều là thật."
“Haha, thú vị. Đối với người như Hồ Ly mà nói, không thể nói hết mọi chuyện khi bị một đứa bé uy hiếp cả. Hắc hắc, chắc chắn lúc đó hắn bảo nhóc ra ngoài lừa gái, là để cho nhóc không thể lừa được mà bị bắt chứ? Dù sao chỉ là một đứa bé muốn bắt cóc cô gái thì cực khó. Ừ, nói tiếp đi."
“Tôi đã quan sát hắn, hắn từng nói cần cô bé để hoàn thành cuộc mua bán. Nhưng mà hắn lại không lo lắng chút nào."
“Haha, hắn đã chuẩn bị trước cũng chứng minh hắn nói dối. Nếu mà hắn vội vã hoàn thành cuộc mua bán này chắc chắn hắn sẽ không bình tĩnh như vậy. Cho nên?"
“Cho nên, vấn đề thứ hai đã có đáp án. Hắn đã sớm lừa được một bé gái, nói với tôi chỉ là nói dối mà thôi. Muốn đuổi tôi đi và mong tôi bị bắt chắc là đúng."
Ám Diệt vui sướng, cười ha hả trong đầu cậu bé.
“Thú vị, nói cách khác là từ đầu nhóc đều không tin hắn nói. Nên khi thấy nhóc lừa được một cô bé thì mới kinh ngạc như vậy."
“Đúng vậy, nhưng mà không chỉ như vậy. Hắn đúng là không nghĩ tôi có thể lừa được, nên hắn đoán tôi có thể tìm được nơi mà hắn giấu cô bé đã bị lừa kia không, dựa vào đó mà đòi tiền. Khi hắn thấy hướng đi của chúng ta cũng không phải nơi giấu cô bé kia nên mới buông lỏng."
“Haha, nhóc con. Đúng là làm khó ngươi. Đi đầu tiên mà vẫn thấy được biểu cảm của tên Hồ Ly vào lúc cuối, rất không tệ."
Cậu im lặng một chút rồi chậm rãi nói:
“Nhờ vào đèn pha lê, gương đồng trên cửa nhà, sự phản quang của đồ trang sức của những nữ nhân đi ngược hướng có thể nhìn được rất rõ ràng."
Ám Diệt cười lạnh:
“Như vậy, trả lời ta vấn đề thứ ba đi. Hắn ta đã có bé gái rồi thì vì sao nhóc vẫn mạo hiểm đi lừa bé gái? Trực tiếp tìm tới nơi hắn đã giấu người rồi nói ra không tốt hơn sao?"
Chỉ cần xuyên qua một ngõ nhỏ nữa là tới nhà rồi. Cậu bé nhìn bé gái trong ngực, thấy bé vẫn ngủ ngon thì mới nói ra:
“Bởi vì tôi không biết nơi giấu người."
“Trong tiệm rượu đó rất nhiều nơi tôi không thể đi vào, khắp nơi đều có người trông coi. Cho nên tôi chỉ có thể lừa một cô gái tới thì mới có tiền."
Tất cả vấn đề của Ám Diệt đã có đáp án. Tất nhiên là nó đã sớm biết đáp án rồi, chỉ chờ lấy đáp án của cậu bé xem có phù hợp yêu cầu của nó hay không mà thôi. Kết quả đã chứng minh nó rất hài lòng về kí chủ hiện tại.
“Làm rất tốt, khả năng suy tính và chấp hành của nhóc rất tốt. Hắc hắc, nhưng nhóc vẫn còn mắc phải hai sai lầm, nhóc biết là gì không?"
Cậu lặng yên suy nghĩ rồi gật gật đầu.
“Haha, sai lầm thứ nhất đó là nhóc lừa được con nhóc kia mà chưa kịp "xử lý" thì đã bị cứu ra rồi. Nhưng nếu chỉ đơn giản bị cứu ra thì không sao, nhưng vấn đề là con nhóc đó cũng vẫn chưa bị làm nhục mà đã bị cứu ra rồi."
“Điều này để cho con nhóc đó nhớ kỹ mặt của nhóc, mà có thể có nhiều người tới cứu như vậy tất nhiên là người có thân phận rất cao. Chỉ tính một đám thủ vệ kia, khi phát hiện nó mất tích thì có thể triệu tập một đám người, trong thời gian cực ngắn điều tra quán rượu thì đã thấy được thân phận không tầm thường. Nhóc bị vị đại tiểu thư kia hận thì hậu quả có thể không chịu nổi."
Đi qua một con đường tắt cuối cùng thì cậu cũng tới được cây cầu. Cậu đi chậm lại một chút, hối hận một chút vì đã không thể cẩn thận hơn.
“Sai lầm thứ hai, nhóc biết là gì không?"
Cậu bé thở dài, nói ra:
“Sai lầm thứ hai là tôi không nên tham 50 đồng tiền công này. Đáng lẽ ra tôi chỉ cần lấy tới 30 Xu ở trong quán rượu rồi lập tức đưa cho họ chìa khóa. Giấu bé gái này một chút rồi nhanh chóng đi thông báo cho đội canh gác, sẽ có thu hoạch nhiều hơn 50 Xu."
“Đúng vậy, nhóc mắc hai sai lầm này. Chứng tỏ nhóc vẫn còn suy nghĩ không đủ, chưa thỏa đáng, vẫn còn quá non."
Cậu bé không nói thêm gì nữa. Cậu biết những quyết định của mình vẫn chưa đủ bình tĩnh, chưa thể suy nghĩ tới những chi tiết nhỏ. Cậu biết mình chỉ là một con chuột sống trong cống rãnh mà thôi, bằng trí thông minh như vậy mà có thể sống tới bây giờ là rất may mắn.
Bão tuyết vẫn cứ thổi, mảnh băng vụn đập vào người làm cậu đau nhức. Cậu sắp về tới nhà của mình rồi.
Nhà...
“Là nơi này sao?"
Đột nhiên có một âm thanh rất gấp gáp truyền tới từ trên đường cái. Một đám binh lính đi tới cửa chính của Phấn Hồng Nữ Lang. Những đôi trai gái nhìn thấy như vậy thì thi nhau tránh đường, các binh lính lập tức xông vào quán rượu mà không bị trở ngại chút nào, bắt đầu lục soát.
Cậu bé đang chuẩn bị bước vào đường cái thấy vậy thì lại trở lại con hẻm âm u bởi vì cậu nhìn thấy người cầm đầu lại chính là người hộ vệ bên cạnh cô bé kia. Cũng chính lúc này lại có một đội binh lính chạy qua hắn, đi tới con hẻm cửa sau của quán rượu. Còn một tên ăn mày nhỏ đứng bên đường thì ai mà quan tâm chứ?
Người ngoài thì không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu bé lại nghĩ tới cô bé đó. Nên cậu cúi đầu, bước nhanh đi ra hẻm nhỏ, chạy nhanh rời đi nơi này. Sự thật chứng minh lựa chọn của cậu là chính xác. Bởi vì năm phút sau, một cô bé mặc bộ hầu gái, khoác trên mình một cái áo choàng, biểu lộ rất tức giận đi ra ngoài trong sự bảo vệ của một đám binh lính. Sau mười phút đồng hồ nữa thì người trung niên kia và Hồ Ly cũng bị kiếm kề cổ lôi ra.
Tuyết vẫn đang rơi, trang trí cho thế giới này.
Đã tới khuya rồi, đèn đường đã bị tuyết bao phủ, ánh sáng sau khi đi qua lớp tuyết đó chỉ có thể phát sáng yếu ớt.
Xoạt, xoạt, xoạt...
Giày vải rách rưới rơi vào trong tuyết, đầu ngón chân đã bị đóng băng và chảy máu. Đôi chân nhỏ này đã không nghỉ ngơi, không biết thoải mái là cái gì, chúng chỉ tiếp tục nhiệm vụ của mình, đi tiếp trên con đường đầy tuyết này.
Bé gái trong ngực cậu đã tốt hơn trước nhiều, sốt cũng đỡ hơn nửa rồi. Mỏi mệt và cơn đau từ châm cứu để bé ngủ thật say.
Trên lưng cậu treo hai cái túi nhỏ. Một cái chứa hai mươi bảy tiền còn thừa còn một cái khác chứa thuốc mua trong tiệm thuốc. Xiềng xích trên tay bị hơi lạnh thấm vào làm cậu càng lạnh. Cậu lấy chăn lông quấn chặt mình và bé gái, bước nhanh trở về nhà.
“Này, nhóc con loài người. Nếu như nhóc nhận tiền từ tay người trung niên kia chậm hơn ba phút, thì bây giờ có lẽ cũng bị những binh lính kia bắt lấy và tra tấn nhỉ?"
Huyết Đồng mở ra, tiếng nói của Ám Diệt vang lên trong đầu cậu bé.
“Khà khà, trước đó nhìn nhóc bận như vậy nên không làm phiền nhóc. Bây giờ chúng ta có thời gian thì có thể nói cho ta biết, nhóc làm thế nào được như vậy?"
Cậu vẫn ngậm miệng, tiếp tục đi về phía trước.
“Hừ, đầu tiên, ta công nhận phản ứng nhạy bén của nhóc, cũng phải khen ngợi sự phán đoán chuẩn xác của nhóc. Nhưng mà còn vài vấn đề, ta cần câu trả lời từ nhóc."
“Một, nhóc vì sao đoán được người muốn mua hàng là người trung niên kia mà không phải là ông già hơn năm mươi tuổi như tên Hồ Ly nói?"
“Hai, trong quá trình mua bán thì biểu hiện trên mặt Hồ Ly thay đổi vài lần, nhóc nghĩ như thế nào?"
“Ba, nhóc tại sao muốn làm việc lừa bán phụ nữ này? Nó rất nguy hiểm và cũng rất không hợp lý."
“Được rồi, trả lời ta đi, loài người."
Cậu thở dài một hơi, cậu đã hơi mệt rồi. Trong một đêm gió tuyết này, một đứa bé mười tuổi đã tiếp nhận quá nhiều thứ mà người bình thường không thể tiếp nhận, thậm chí ngay cả người lớn cũng có nhiều người không thể tưởng tượng được sự xấu xa và tội ác đã xảy ra. Cậu bé đã sống trong rãnh nước bẩn như này đã lâu, vẫn sống tới được bây giờ. Cậu tiếp tục bước đi về nhà của mình.
Ám Diệt đang đợi câu trả lời, nó rất có tính nhẫn nại để nghe được câu trả lời của cậu bé. Con ngươi màu đỏ rực rất hứng thú mà nhìn thẳng vào “chủ ký sinh" hiện tại, muốn biết câu trả lời của cậu để biết cậu có “tư cách" không.
“... Bởi vì..."
Từng luồng khí màu trắng từ trong miệng cậu phả ra ngoài.
“Hắn là con người."
Bước chân vẫn không ngừng lại, tốc độ vẫn không giảm bớt.
“Là con người thì đều sẽ nói dối, dù đang bị uy hiếp nhưng mà cũng không thể tin tưởng đối phương nói tất cả đều là thật."
“Haha, thú vị. Đối với người như Hồ Ly mà nói, không thể nói hết mọi chuyện khi bị một đứa bé uy hiếp cả. Hắc hắc, chắc chắn lúc đó hắn bảo nhóc ra ngoài lừa gái, là để cho nhóc không thể lừa được mà bị bắt chứ? Dù sao chỉ là một đứa bé muốn bắt cóc cô gái thì cực khó. Ừ, nói tiếp đi."
“Tôi đã quan sát hắn, hắn từng nói cần cô bé để hoàn thành cuộc mua bán. Nhưng mà hắn lại không lo lắng chút nào."
“Haha, hắn đã chuẩn bị trước cũng chứng minh hắn nói dối. Nếu mà hắn vội vã hoàn thành cuộc mua bán này chắc chắn hắn sẽ không bình tĩnh như vậy. Cho nên?"
“Cho nên, vấn đề thứ hai đã có đáp án. Hắn đã sớm lừa được một bé gái, nói với tôi chỉ là nói dối mà thôi. Muốn đuổi tôi đi và mong tôi bị bắt chắc là đúng."
Ám Diệt vui sướng, cười ha hả trong đầu cậu bé.
“Thú vị, nói cách khác là từ đầu nhóc đều không tin hắn nói. Nên khi thấy nhóc lừa được một cô bé thì mới kinh ngạc như vậy."
“Đúng vậy, nhưng mà không chỉ như vậy. Hắn đúng là không nghĩ tôi có thể lừa được, nên hắn đoán tôi có thể tìm được nơi mà hắn giấu cô bé đã bị lừa kia không, dựa vào đó mà đòi tiền. Khi hắn thấy hướng đi của chúng ta cũng không phải nơi giấu cô bé kia nên mới buông lỏng."
“Haha, nhóc con. Đúng là làm khó ngươi. Đi đầu tiên mà vẫn thấy được biểu cảm của tên Hồ Ly vào lúc cuối, rất không tệ."
Cậu im lặng một chút rồi chậm rãi nói:
“Nhờ vào đèn pha lê, gương đồng trên cửa nhà, sự phản quang của đồ trang sức của những nữ nhân đi ngược hướng có thể nhìn được rất rõ ràng."
Ám Diệt cười lạnh:
“Như vậy, trả lời ta vấn đề thứ ba đi. Hắn ta đã có bé gái rồi thì vì sao nhóc vẫn mạo hiểm đi lừa bé gái? Trực tiếp tìm tới nơi hắn đã giấu người rồi nói ra không tốt hơn sao?"
Chỉ cần xuyên qua một ngõ nhỏ nữa là tới nhà rồi. Cậu bé nhìn bé gái trong ngực, thấy bé vẫn ngủ ngon thì mới nói ra:
“Bởi vì tôi không biết nơi giấu người."
“Trong tiệm rượu đó rất nhiều nơi tôi không thể đi vào, khắp nơi đều có người trông coi. Cho nên tôi chỉ có thể lừa một cô gái tới thì mới có tiền."
Tất cả vấn đề của Ám Diệt đã có đáp án. Tất nhiên là nó đã sớm biết đáp án rồi, chỉ chờ lấy đáp án của cậu bé xem có phù hợp yêu cầu của nó hay không mà thôi. Kết quả đã chứng minh nó rất hài lòng về kí chủ hiện tại.
“Làm rất tốt, khả năng suy tính và chấp hành của nhóc rất tốt. Hắc hắc, nhưng nhóc vẫn còn mắc phải hai sai lầm, nhóc biết là gì không?"
Cậu lặng yên suy nghĩ rồi gật gật đầu.
“Haha, sai lầm thứ nhất đó là nhóc lừa được con nhóc kia mà chưa kịp "xử lý" thì đã bị cứu ra rồi. Nhưng nếu chỉ đơn giản bị cứu ra thì không sao, nhưng vấn đề là con nhóc đó cũng vẫn chưa bị làm nhục mà đã bị cứu ra rồi."
“Điều này để cho con nhóc đó nhớ kỹ mặt của nhóc, mà có thể có nhiều người tới cứu như vậy tất nhiên là người có thân phận rất cao. Chỉ tính một đám thủ vệ kia, khi phát hiện nó mất tích thì có thể triệu tập một đám người, trong thời gian cực ngắn điều tra quán rượu thì đã thấy được thân phận không tầm thường. Nhóc bị vị đại tiểu thư kia hận thì hậu quả có thể không chịu nổi."
Đi qua một con đường tắt cuối cùng thì cậu cũng tới được cây cầu. Cậu đi chậm lại một chút, hối hận một chút vì đã không thể cẩn thận hơn.
“Sai lầm thứ hai, nhóc biết là gì không?"
Cậu bé thở dài, nói ra:
“Sai lầm thứ hai là tôi không nên tham 50 đồng tiền công này. Đáng lẽ ra tôi chỉ cần lấy tới 30 Xu ở trong quán rượu rồi lập tức đưa cho họ chìa khóa. Giấu bé gái này một chút rồi nhanh chóng đi thông báo cho đội canh gác, sẽ có thu hoạch nhiều hơn 50 Xu."
“Đúng vậy, nhóc mắc hai sai lầm này. Chứng tỏ nhóc vẫn còn suy nghĩ không đủ, chưa thỏa đáng, vẫn còn quá non."
Cậu bé không nói thêm gì nữa. Cậu biết những quyết định của mình vẫn chưa đủ bình tĩnh, chưa thể suy nghĩ tới những chi tiết nhỏ. Cậu biết mình chỉ là một con chuột sống trong cống rãnh mà thôi, bằng trí thông minh như vậy mà có thể sống tới bây giờ là rất may mắn.
Bão tuyết vẫn cứ thổi, mảnh băng vụn đập vào người làm cậu đau nhức. Cậu sắp về tới nhà của mình rồi.
Nhà...
Tác giả :
Bàn Cổ Hỗn Độn