Ma Vương Tuyệt Tình
Chương 24: Thỏa hiệp
Trưa hôm ấy, Cổ Nghịch Hàn cho người mang ngọ thiện vào, nhưng nàng vẫn nhất mực nằm yên trên long sàng, không có dấu hiệu rời khỏi, quan nội thị đành phải để lại trên bàn và lui ra. Nhân được tin báo, mày hắn khẽ chau lại một chút nhưng tuyệt nhiên không có thêm động thái nào.
Cơn đau đã vơi đi nhiều, Vũ Đồng khẽ lắc người, cám giác xé rách dưới thân vẫn còn âm ỉ, phải rồi, hắn muốn nàng cả 1 đêm cơ mà. Nàng cười khổ, nhìn vào vết hoa đỏ tươi. bàn tay nhỏ nắm chặt lại, đôi mắt ráo hoảnh. Nàng khóc quá nhiều rồi, van xin cũng quá nhiều rồi, còn sức lực đâu cơ chứ.
Thu dọn mảnh quần áo bị xé rách nham nhở, nàng cột chặt lại, sau đó dứt khoát kéo tấm trải trên long sàng, cuộn lại rồi ôm đi ra ngoài. Trở về nơi của nàng thôi!
Nàng không muốn hắn nhìn thấy, thật sự không muốn, bởi điều này chỉ làm hắn khẳng định thêm rằng, hắn đã đoạt được nàng, và rồi hắn làn gười đầu tiên, và từ nay nàng phải lệ thuộc vào hắn. Không, không muốn!
Chiều hôm đấy, Cổ Nghịch Hàn trở về nội điện, trên sàn sạch sẽ như chưa từng xảy ra trận điên cuồng nào. Hắn bước về phía giường, nàng đã không còn nằm ở đó. Ngay cả tấm tấm trải giường cũng biến mất, mùi hương của nàng, vết tích của nàng, dấu vết chứng tỏ nàng đã trở thành người của hắn cũng không còn ở đây. Nàng căm hận đến nỗi một chút cũng không lưu lại cho hắn. ánh mắt hắn lóe lên trong thoáng chốc rồi trở về thâm trầm như cũ. “Vũ Đồng, ngươi tưởng ngươi là ai mà dám cao ngạo bỏ đi như vậy?".
Từ ngày được Cổ Nghịch Hàn lâm hạnh tại Hỏa Vương Điện, ánh nhìn của chúng nô tài đối với Vũ Đồng cũng thay đổi. Họ kính cẩn hơn nhưng cũng dò xét hơn.
Trước kia, Vũ Đồng là người vô hình, nàng chỉ như cái bóng quanh quẩn Đạm Tình Lâu mà thôi… đúng là quyền lực vương giả có khác.
Nhưng chuyện đó thì có ảnh hưởng gì đến nàng? Chẳng liên quan gì? nàng vẫn như trước tha thẩn bên góc vườn bỏ hoang cũ kỹ.
- Tại sao Vũ Phi vẫn ở tại Đạm Tình Lâu, cái nơi rách nát ấy chứ?
- Thật kỳ lạ, Cương đã thị tẩm nàng ta, thế mà vẫn không có gì thay đổi trong thân phận và địa vị, ít ra cũng phải lên được hàng quý phi chứ?
- Không ban cho cung điện lớn hơn thì cũng phải truyền lệnh sửa sag lại nơi này chứ, thật là….
- Nhưng mà, từ lần đó đến nay đã được một tuần trăng rồi nhưng không thấy Vương truyền thị tẩm nữa…
- Chắc chắn là phụng bồi không chu đáo nên bị thất sủng rồi….
- Đúng là vậy rồi, nhìn xem, chẳng có chút gì gọi là hấp dẫn phong tình, như chúng mình còn chả bằng, sao dám so sánh với hàng quý phi chứ….
Những cung nữ thì thầm to nhỏ mỗi khi đi ngang qua đây, nhưng mặc kệ, nàng coi như gió thoảng bên tai. Chỉ chăm chăm nhìn lên trời. Sau ngày ấy, nàng không còn nghĩ đến nhiều, nỗi đâu thể xác đã nguôi ngoai Mỗi ngày nàng đều đếm đủ thời gian trôi. Được một tháng rồi, Mai không đến, Trúc cũng ko còn xuất hiện…..
Mới nói đến đây, sau lưng có tiếng chân người dẫm trên lá, nàng hờ hững quay đầu lại. Là mái tóc đen ấy, nó vẫn bay trong gió, trong mắt nàng, đó là hình ảnh rất đẹp…..
- Sao… sao Tướng Quân lại đến được nơi này?
- Nàng không cần lo lắng, ta sẽ đi ngay thôi… Chỉ là….
Nàng nghiêng đầu cười nhẹ: “Chỉ là gì?"
- Muốn nhìn thấy người đã tuột khỏi tay…..Trúc nhẹ giọng.
Nước mắt lại rơi nữa rồ, chỉ duy nhất có một người có thể làm nàng rơi lệ như vậy. Và hắn đang đứng trước mặt nàng, cười với nàng,quan tâm nàng. Nàng muốn chạy lại ôm hắn, vuốt tóc hắn, nói với hắn rằng “Không sao đâu". Nhưng hình ảnh kia như cuốn phim tua lại những hình ảnh khủng khiếp ấy. Nàng khựng lại, chua xót nhìn hắn:
- Nhìn rồi thì có thể trở về….
- Ta không để ý…
- Hả? Nàng ngẩng đầu mở to đôi mắt nhìn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói
- Ta tình nguyện không để ý đến… Trong mắt ta, nàng vẫn đẹp, vẹn nguyên như thế…. Tiểu Đồng? Trúc nhìn nàng mỉm cười dịu dàng, dáng người hắn đã gầy hơn trước nhiều, gò má xương xương lộ ra trong không khí, làn da khá nhợt nhạt nhưng mà cảm giác ấm áp hắn mang lại cho nàng chưa bao giờ thay đổi.
Hai con người đứng đối diện nhau, không nói thêm nhưng chắc hẳn trong lòng họ hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Chỉ nhẹ nhàng một cái vuốt tóc, chỉ nhẹ nhàng một cái chạm tay hay là một cái nắm vai chặt chẽ, thế thôi mà sao khóe mắt nóng hổi. Chỉ có thể gục đầu vào lồng ngực người đó mà khóc cho thỏa hết những cơn hận trong lòng. Nàng biết, hắn là người đầu tiên mà nàng có thể dựa vào và khóc ngon lành như thế.
- Chủ nhân, ngài đưa Tướng Quân vào đây là có ý gì?
- Ta chỉ muốn cho hắn xác định lại thôi…
- Hắn… hắn nào?
- Rồi ngươi sẽ biết….
Xuân đã tàn, hoa rơi lả tả trên nền đất, dưới cái náng vàng vọt đầu hè, sắc tím càng nổi bật hơn trên nền hoa bạch mai trắng muốt. Mái tóc trắng xóa tung bay, đôi môi hồng tím vẽ một đường cong trên gương mặt. “Hãy đẩy nhanh tiến độ… sắp đến rồi…."
Đạm Tình Lâu
Trăng đã lên cao, Hoa Nhi nửa tỉnh nửa mê nằm gian ngoài. Rầm một tiếng cánh cửa bị đẩy bung ra, nàng hoảng hồn ngồi dậy, trước mắt là ánh sáng lóa mắt của những ngọn lửa bập bùng.
Nàng chưa kịp lên tiếng, cả người bị lực ép vô hình phải quỳ xuống. Người có áp lức lớn như thế ngoài chủ nhân ra chỉ có thể là một người cao cao tại thượng tại đây: Vương.
Cổ Nghịch Hàn từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống thân hình run rẩy đang quỳ dưới chân. Hắn hỏi một câu bâng quơ: “Ở đâu"
Hoa Nhi như bị ai bóp nghẹt họng, ú ớ, sau khi hắn mở lời, cổ họng chợt thanh lại, nàng lắp bắp: “Vũ phi đang ngủ ở trong"
Đôi mắt long lên một màu đỏ tươi đáng sợ, chúng nô tài rét run, kiếm cớ lùi ra, Hoa Nhi sợ hãi không sao nhấc thân lên được. Hắn phất tay hạ lệnh: “Đưa ra ngoài đợi hình phạt". Hoa Nhi bị lôi xềnh xệch trên sàn nhà, nháy mát hiểu được hết tất cả mọi chuyện. Không lẽ… Vương…." Xin tha cho nô tỳ, cầu Vương tha cho nô tỳ, nô tỳ hoàn toàn không biết chuyện gì…." Hoa Nhi chợt khóc lớn đánh thức Vũ Đồng đang ngủ. Cổ Nghịch Hàn im lặng ngồi ngoài sảnh.
Vũ Đồng không kịp thay y phục, chạy rất nhanh ra ngoài, nhìn hết thảy cảnh đang diễn ra, kinh hồn bạt vía muốn khuỵu xuống. Hoa Nhi vẫn khóc lớn: “Nương nương cứu nô tỳ, nô tỳ hoàn toàn không biết gì hết…". Vũ Đồng đến gần đanh giọng: “Vương. Hoa Nhi đã làm sai điều gì mà bị trói phạt như thế"
- Phận nô tỳ mà không chăm lo tốt cho chủ nhân, có phải là tội nặng? Hắn chậm rãi nhả từng chữ
- Hoa Nhi hầu hạ ta rất tốt, chưa làm sai điều gì cả…. Nàng run giọng trấn định âm thanh
- Hầu hạ rất tốt, kể cả việc sắp đặt cho phi tần của vua gặp gỡ nhân tình. Hắn quắc mắt nhìn Vũ Đồng, đôi mắt màu đỏ như nhìn xuyên qua nàng. Thân mình nàng run lẩy bẩy, lắp bắp nói không nên lời: “ngươi… ngươi…"
- Hoa Nhi không có, thật sự Hoa Nhi không biết gì hết, cầu Vương khai ân…. Hoa Nhi nghe đến đây, dập đầu xuống đất đến nứt toác ra, khóc thê thảm.
Vũ Đồng đứng chết trân tại chỗ nhìn hắn. mãi sau, nhìn thấy trên mặt Hoa Nhi toàn là máu, mà Cổ Nghịch Hàn không có ý định buông tha, đứng lên đi về phía Hoa Nhi, giơ tay đặt lên đầu, mặt Hoa Nhi đã tái nhợt. Vũ Đồng kịp định thần hét lớn:
- Thả Hoa Nhi ra, cầu Vương thả Hoa Nhi ra, tất cả lỗi là tại thiếp… thỉnh Vương trách phạt thiếp mà tha cho Hoa Nhi một con đường sống…! Vũ Đồng quỳ xuống dưới chân Cổ Nghịch Hàn, nắm lấu gấu hắc bào, đối mắt rưng rưng, đầu dập sát xuống đất….
- Đưa nô tỳ này ra ngoài, snag1 mai trẫm sẽ xử sau. Hắn lạnh giọng truyền lệnh
Tất cả những tên nô tài có mặt nhanh chóng lôi Hoa Nhi ra, không dám dừng tay nửa khắc.
Toàn bộ mọi người đã rút ra ngoài cnah giữ, hắn vẫn đứng đấy, từ trên cao nhìn xuống Vũ Đồng đang dập đầu dưới đất. Một lực mạnh bất chợt kèm chặt cái cằn của nàng. “Vui vẻ lắm sao…?"
Vũ Đồng im lặng, quay mặt đi, hắn thì thầm bên tai nàng: “Ngươi vẫn học không ngoan, phải không?"
- Thật sự là không có gì xảy ra….
- Thật là không có gì xảy ra sao, nhưng ta lại thấy có đấy…..
Cổ Nghịch Hàn xốc nàng đứng dậy, tay nắm lấy lọn tóc dài, tay khác ép chặt người nàng vào hắn không còn kẽ hở, bắt nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn:
- Nói… các ngươi đã làm gì sau lưng ta?
- Không… không có….
- Hắn làm thế này với ngươi? tay Cổ Nghịch Hàn lần đến eo của nàng bấu chặt. Vũ Đồng lắc đầu quầy quậy…
- Hay thế này? Bàn tay đã bò lên trên vùng nảy nở êm ái của nàng, bóp mạnh, những ngón tay vẫn vân vê hai nụ hoa bên ngoài lớp áo ngủ mỏng. “Nói…"
- Không có… thật sự là không có, ta với Trúc không hề xảy ra chuyện gì, đừng bôi nhọ danh dự của ta? Vũ Đồng nhìn vào mắt hắn, khẩn khoản, van xin…
- Vậy thì, thực hiện nghĩa vụ của ngươi đi, để ta xem trên cơ thể ngươi còn lưu lại vết tích nào không? Hắn cười tà, thổi hơi nóng vào tai nàng. Nàng khiếp sợ, những hình ảnh kia vẫn chưa thoát đi làm nàng sợ hãi vô cùng, bây giờ…. lại muốn tiếp tục sao?
- Không làm ơn, đừng đối xử với tôi như vậy, Vương có thể dụng hình với tôi nhưng làm ơn đừng đối xử với tôi như vậy….!
- Được, vậy thì ngày mai nhặt xác của con bé cung nữ kia nhé?
Hắn thả nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, bạc môi vẽ lên một đường cong gợi tình chết người tr6ên gương mặt quá đỗi tuấn mỹ kia. Hắn xoay bước., rời đi.
- Khoan đã….!
Cơn đau đã vơi đi nhiều, Vũ Đồng khẽ lắc người, cám giác xé rách dưới thân vẫn còn âm ỉ, phải rồi, hắn muốn nàng cả 1 đêm cơ mà. Nàng cười khổ, nhìn vào vết hoa đỏ tươi. bàn tay nhỏ nắm chặt lại, đôi mắt ráo hoảnh. Nàng khóc quá nhiều rồi, van xin cũng quá nhiều rồi, còn sức lực đâu cơ chứ.
Thu dọn mảnh quần áo bị xé rách nham nhở, nàng cột chặt lại, sau đó dứt khoát kéo tấm trải trên long sàng, cuộn lại rồi ôm đi ra ngoài. Trở về nơi của nàng thôi!
Nàng không muốn hắn nhìn thấy, thật sự không muốn, bởi điều này chỉ làm hắn khẳng định thêm rằng, hắn đã đoạt được nàng, và rồi hắn làn gười đầu tiên, và từ nay nàng phải lệ thuộc vào hắn. Không, không muốn!
Chiều hôm đấy, Cổ Nghịch Hàn trở về nội điện, trên sàn sạch sẽ như chưa từng xảy ra trận điên cuồng nào. Hắn bước về phía giường, nàng đã không còn nằm ở đó. Ngay cả tấm tấm trải giường cũng biến mất, mùi hương của nàng, vết tích của nàng, dấu vết chứng tỏ nàng đã trở thành người của hắn cũng không còn ở đây. Nàng căm hận đến nỗi một chút cũng không lưu lại cho hắn. ánh mắt hắn lóe lên trong thoáng chốc rồi trở về thâm trầm như cũ. “Vũ Đồng, ngươi tưởng ngươi là ai mà dám cao ngạo bỏ đi như vậy?".
Từ ngày được Cổ Nghịch Hàn lâm hạnh tại Hỏa Vương Điện, ánh nhìn của chúng nô tài đối với Vũ Đồng cũng thay đổi. Họ kính cẩn hơn nhưng cũng dò xét hơn.
Trước kia, Vũ Đồng là người vô hình, nàng chỉ như cái bóng quanh quẩn Đạm Tình Lâu mà thôi… đúng là quyền lực vương giả có khác.
Nhưng chuyện đó thì có ảnh hưởng gì đến nàng? Chẳng liên quan gì? nàng vẫn như trước tha thẩn bên góc vườn bỏ hoang cũ kỹ.
- Tại sao Vũ Phi vẫn ở tại Đạm Tình Lâu, cái nơi rách nát ấy chứ?
- Thật kỳ lạ, Cương đã thị tẩm nàng ta, thế mà vẫn không có gì thay đổi trong thân phận và địa vị, ít ra cũng phải lên được hàng quý phi chứ?
- Không ban cho cung điện lớn hơn thì cũng phải truyền lệnh sửa sag lại nơi này chứ, thật là….
- Nhưng mà, từ lần đó đến nay đã được một tuần trăng rồi nhưng không thấy Vương truyền thị tẩm nữa…
- Chắc chắn là phụng bồi không chu đáo nên bị thất sủng rồi….
- Đúng là vậy rồi, nhìn xem, chẳng có chút gì gọi là hấp dẫn phong tình, như chúng mình còn chả bằng, sao dám so sánh với hàng quý phi chứ….
Những cung nữ thì thầm to nhỏ mỗi khi đi ngang qua đây, nhưng mặc kệ, nàng coi như gió thoảng bên tai. Chỉ chăm chăm nhìn lên trời. Sau ngày ấy, nàng không còn nghĩ đến nhiều, nỗi đâu thể xác đã nguôi ngoai Mỗi ngày nàng đều đếm đủ thời gian trôi. Được một tháng rồi, Mai không đến, Trúc cũng ko còn xuất hiện…..
Mới nói đến đây, sau lưng có tiếng chân người dẫm trên lá, nàng hờ hững quay đầu lại. Là mái tóc đen ấy, nó vẫn bay trong gió, trong mắt nàng, đó là hình ảnh rất đẹp…..
- Sao… sao Tướng Quân lại đến được nơi này?
- Nàng không cần lo lắng, ta sẽ đi ngay thôi… Chỉ là….
Nàng nghiêng đầu cười nhẹ: “Chỉ là gì?"
- Muốn nhìn thấy người đã tuột khỏi tay…..Trúc nhẹ giọng.
Nước mắt lại rơi nữa rồ, chỉ duy nhất có một người có thể làm nàng rơi lệ như vậy. Và hắn đang đứng trước mặt nàng, cười với nàng,quan tâm nàng. Nàng muốn chạy lại ôm hắn, vuốt tóc hắn, nói với hắn rằng “Không sao đâu". Nhưng hình ảnh kia như cuốn phim tua lại những hình ảnh khủng khiếp ấy. Nàng khựng lại, chua xót nhìn hắn:
- Nhìn rồi thì có thể trở về….
- Ta không để ý…
- Hả? Nàng ngẩng đầu mở to đôi mắt nhìn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói
- Ta tình nguyện không để ý đến… Trong mắt ta, nàng vẫn đẹp, vẹn nguyên như thế…. Tiểu Đồng? Trúc nhìn nàng mỉm cười dịu dàng, dáng người hắn đã gầy hơn trước nhiều, gò má xương xương lộ ra trong không khí, làn da khá nhợt nhạt nhưng mà cảm giác ấm áp hắn mang lại cho nàng chưa bao giờ thay đổi.
Hai con người đứng đối diện nhau, không nói thêm nhưng chắc hẳn trong lòng họ hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Chỉ nhẹ nhàng một cái vuốt tóc, chỉ nhẹ nhàng một cái chạm tay hay là một cái nắm vai chặt chẽ, thế thôi mà sao khóe mắt nóng hổi. Chỉ có thể gục đầu vào lồng ngực người đó mà khóc cho thỏa hết những cơn hận trong lòng. Nàng biết, hắn là người đầu tiên mà nàng có thể dựa vào và khóc ngon lành như thế.
- Chủ nhân, ngài đưa Tướng Quân vào đây là có ý gì?
- Ta chỉ muốn cho hắn xác định lại thôi…
- Hắn… hắn nào?
- Rồi ngươi sẽ biết….
Xuân đã tàn, hoa rơi lả tả trên nền đất, dưới cái náng vàng vọt đầu hè, sắc tím càng nổi bật hơn trên nền hoa bạch mai trắng muốt. Mái tóc trắng xóa tung bay, đôi môi hồng tím vẽ một đường cong trên gương mặt. “Hãy đẩy nhanh tiến độ… sắp đến rồi…."
Đạm Tình Lâu
Trăng đã lên cao, Hoa Nhi nửa tỉnh nửa mê nằm gian ngoài. Rầm một tiếng cánh cửa bị đẩy bung ra, nàng hoảng hồn ngồi dậy, trước mắt là ánh sáng lóa mắt của những ngọn lửa bập bùng.
Nàng chưa kịp lên tiếng, cả người bị lực ép vô hình phải quỳ xuống. Người có áp lức lớn như thế ngoài chủ nhân ra chỉ có thể là một người cao cao tại thượng tại đây: Vương.
Cổ Nghịch Hàn từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống thân hình run rẩy đang quỳ dưới chân. Hắn hỏi một câu bâng quơ: “Ở đâu"
Hoa Nhi như bị ai bóp nghẹt họng, ú ớ, sau khi hắn mở lời, cổ họng chợt thanh lại, nàng lắp bắp: “Vũ phi đang ngủ ở trong"
Đôi mắt long lên một màu đỏ tươi đáng sợ, chúng nô tài rét run, kiếm cớ lùi ra, Hoa Nhi sợ hãi không sao nhấc thân lên được. Hắn phất tay hạ lệnh: “Đưa ra ngoài đợi hình phạt". Hoa Nhi bị lôi xềnh xệch trên sàn nhà, nháy mát hiểu được hết tất cả mọi chuyện. Không lẽ… Vương…." Xin tha cho nô tỳ, cầu Vương tha cho nô tỳ, nô tỳ hoàn toàn không biết chuyện gì…." Hoa Nhi chợt khóc lớn đánh thức Vũ Đồng đang ngủ. Cổ Nghịch Hàn im lặng ngồi ngoài sảnh.
Vũ Đồng không kịp thay y phục, chạy rất nhanh ra ngoài, nhìn hết thảy cảnh đang diễn ra, kinh hồn bạt vía muốn khuỵu xuống. Hoa Nhi vẫn khóc lớn: “Nương nương cứu nô tỳ, nô tỳ hoàn toàn không biết gì hết…". Vũ Đồng đến gần đanh giọng: “Vương. Hoa Nhi đã làm sai điều gì mà bị trói phạt như thế"
- Phận nô tỳ mà không chăm lo tốt cho chủ nhân, có phải là tội nặng? Hắn chậm rãi nhả từng chữ
- Hoa Nhi hầu hạ ta rất tốt, chưa làm sai điều gì cả…. Nàng run giọng trấn định âm thanh
- Hầu hạ rất tốt, kể cả việc sắp đặt cho phi tần của vua gặp gỡ nhân tình. Hắn quắc mắt nhìn Vũ Đồng, đôi mắt màu đỏ như nhìn xuyên qua nàng. Thân mình nàng run lẩy bẩy, lắp bắp nói không nên lời: “ngươi… ngươi…"
- Hoa Nhi không có, thật sự Hoa Nhi không biết gì hết, cầu Vương khai ân…. Hoa Nhi nghe đến đây, dập đầu xuống đất đến nứt toác ra, khóc thê thảm.
Vũ Đồng đứng chết trân tại chỗ nhìn hắn. mãi sau, nhìn thấy trên mặt Hoa Nhi toàn là máu, mà Cổ Nghịch Hàn không có ý định buông tha, đứng lên đi về phía Hoa Nhi, giơ tay đặt lên đầu, mặt Hoa Nhi đã tái nhợt. Vũ Đồng kịp định thần hét lớn:
- Thả Hoa Nhi ra, cầu Vương thả Hoa Nhi ra, tất cả lỗi là tại thiếp… thỉnh Vương trách phạt thiếp mà tha cho Hoa Nhi một con đường sống…! Vũ Đồng quỳ xuống dưới chân Cổ Nghịch Hàn, nắm lấu gấu hắc bào, đối mắt rưng rưng, đầu dập sát xuống đất….
- Đưa nô tỳ này ra ngoài, snag1 mai trẫm sẽ xử sau. Hắn lạnh giọng truyền lệnh
Tất cả những tên nô tài có mặt nhanh chóng lôi Hoa Nhi ra, không dám dừng tay nửa khắc.
Toàn bộ mọi người đã rút ra ngoài cnah giữ, hắn vẫn đứng đấy, từ trên cao nhìn xuống Vũ Đồng đang dập đầu dưới đất. Một lực mạnh bất chợt kèm chặt cái cằn của nàng. “Vui vẻ lắm sao…?"
Vũ Đồng im lặng, quay mặt đi, hắn thì thầm bên tai nàng: “Ngươi vẫn học không ngoan, phải không?"
- Thật sự là không có gì xảy ra….
- Thật là không có gì xảy ra sao, nhưng ta lại thấy có đấy…..
Cổ Nghịch Hàn xốc nàng đứng dậy, tay nắm lấy lọn tóc dài, tay khác ép chặt người nàng vào hắn không còn kẽ hở, bắt nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn:
- Nói… các ngươi đã làm gì sau lưng ta?
- Không… không có….
- Hắn làm thế này với ngươi? tay Cổ Nghịch Hàn lần đến eo của nàng bấu chặt. Vũ Đồng lắc đầu quầy quậy…
- Hay thế này? Bàn tay đã bò lên trên vùng nảy nở êm ái của nàng, bóp mạnh, những ngón tay vẫn vân vê hai nụ hoa bên ngoài lớp áo ngủ mỏng. “Nói…"
- Không có… thật sự là không có, ta với Trúc không hề xảy ra chuyện gì, đừng bôi nhọ danh dự của ta? Vũ Đồng nhìn vào mắt hắn, khẩn khoản, van xin…
- Vậy thì, thực hiện nghĩa vụ của ngươi đi, để ta xem trên cơ thể ngươi còn lưu lại vết tích nào không? Hắn cười tà, thổi hơi nóng vào tai nàng. Nàng khiếp sợ, những hình ảnh kia vẫn chưa thoát đi làm nàng sợ hãi vô cùng, bây giờ…. lại muốn tiếp tục sao?
- Không làm ơn, đừng đối xử với tôi như vậy, Vương có thể dụng hình với tôi nhưng làm ơn đừng đối xử với tôi như vậy….!
- Được, vậy thì ngày mai nhặt xác của con bé cung nữ kia nhé?
Hắn thả nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, bạc môi vẽ lên một đường cong gợi tình chết người tr6ên gương mặt quá đỗi tuấn mỹ kia. Hắn xoay bước., rời đi.
- Khoan đã….!
Tác giả :
Mèo Mập Nhè