Ma Vương Tuyệt Tình
Chương 22: Chịu nhục (3)
Vũ Đồng giật nảy mình, ngước mắt lên nhìn về phía trường bào mà đỏ tía. Hắn lại xuất hiện, phá vỡ những giấc mộng đẹp đẽ của nàng. Trúc vẫn không quay lại, vòng tay vẫn siết lại như cũ. Hắn không muốn mở mắt, không muốn thoát khỏi cảm giác được ôm thân thể của nàng vào lòng.
- Các ngươi vẫn muốn làm trò trước mắt Trẫm? Cổ Nghịch Hàn trào phúng mở miệng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ma mị, gương mặt như hàn băng ngàn năm.
Vũ Đồng khá lo lắng, nàng vỗ vỗ vào vai Trúc, nhẹ mỉm cười với hắn, rồi rời ra, tiến lên phía trước, che chắn cho hắn, sau đó muốn quỳ xuống hành lễ.
Trúc thấy vậy quay người lại, khó khăn khuỵu chân, tung hô vạn tuế. Cổ Nghịch Hàn mắt lạnh nhìn thấy hết thảy, hắn không hề có bất kỳ độc thái nào cho biết sẽ miễn lễ hai con người quỳ trước mặt. Bạc môi phun ra những lời lạnh lẽo:
- Trẫm đang nhìn thấy cái gì đây? Phi tử sủng ái và Tướng Quân trung thành của mình dan díu nhau sao.
Trúc nhíu mày, hắn tính mở miệng, chợ nghe bên tai tiếng nói như sét đánh
- Là ta, không liên quan đến Tướng Quân, ta tâm si vọng tưởng….
Cổ Nghịch Hàn bắn những tia mắt sắc bén về phía thân hình nhỏ gầy trước mặt, khóe miệng mỗi lúc một cong lên. Một đường cong quỷ dị trên gương mặt quá đỗi đẹp đẽ và thập phần nguy hiểm của hắn.
- Tướng Quân lúc nào cũng trung thành với Dực Hỏa quốc. Làm sao có gan qua mặt Vương. Do ta tâm si vọng tưởng Tướng Quân trẻ tuổi tài cao, nên không nhịn được, muốn câu dẫn hắn….. Vũ Đồng ngước lên, đôi mắt trong vắt nhìn thẳng vào Cổ Nghịch Hàn, một sự kiên định lóa lên trong đáy mắt.
Nhất thời nghe xong lời nói này cả hai nam tử đều giật mình. Trúc nắm tay Vũ Đồng, hắn lắc đầu, miệng thốt lên từng tiếng:
- Không ….không phải… không phải như vậy…!
Vũ Đồng khoát tay hắn ra, nàng quay lại nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng: “Tướng Quân anh tuấn trẻ tuổi, người gặp người thích, điều đó là đương nhiên" đoạn nàng quay người lại, dập đầu: “Xin Vương tha mạng, là phi tử của Vương làm sai, xin lãnh nhận mọi hình phạt….!"
Một tràng cười cuồng tiếu vang vọng khắp đình, đôi huyết mâu mở trừng trừng nhìn nàng, ẩn giấu một cỗ lửa giận không nói nên lời
- Giỏi cho Vũ Phi, hay cho Vũ Phi. Nếu đã vậy, Trẫm không thể không thành toàn cho ngươi.
Cổ Nghịch Hàn thô bạo kéo tay Vũ Đồng rời đi, Trúc đứng dậy toan ngăn lại, đã bị một kình lực rất mạnh hất văng xa. Máu miệng hắn đã chảy xuống từ lúc nào, loạng choạng đứng lên một cách khó khăn sau cú hất…
- Không… dừng tay….ta đi theo ngươi….đừng ra tay với Trúc! Vũ Đồng mặt tái xanh, giữ lấy tay của Cổ Nghịch Hàn, thần sắc đã có chút hoảng hốt. Hắn không nói không rằng, nắm lấy eo nào rồi đi như cơn gió, để lại Trúc đang chống đỡ khổ sở trên mặt đất.
Hỏa Vương Điện
“Oành". cửa điện vang lên một tiếng thật to, quan nội thị và cung nữ quáng quàng chạy ra ngoài sau tiếng gầm của bậc đế vương bọn họ.
Vũ Đồng bị Cổ Nghịch Hàn ném xuống sàn nhà, từ trên cao nhìn xuống nàng, cái nhìn tàn độc vô cùng….
- Ngươi là gì, ở thế giới này của ta, hiện nay ngươi là gì?
Vũ Đồng im lặng, mắt nhìn xuống đất, không trả lời. Hắn bóp cằm nàng, cơ hồ như muốn bẻ gãy, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn
- Có phải ta để cho ngươi tư do lâu quá rồi nên ngươi quên mất thân phận của mình?
Lực đạo trên tay hắn càng mạnh hơn, nàng nghe đâu đây có tiếng vụn vỡ của xương hàm. Khó khăn lắm mở miệng:
- Từ trước đến nay, chưa bao giờ ta coi mình là phi tử của ngươi, tên bạo quân khát màu nhà ngươi, không xứng! Ngươi cảm thấy hành hạ ta vui lắm hả? Thế thì ta không ngại đâu!
Nói xong, nàng quay đầu đi, nhưng do cằm vẫn bị hắn nắm giữ nên không cách nàng lại phải nhìn thẳng vào mặt hắn.
- Đúng, trong mắt ngươi ta là bạo quân khát máu còn Trúc là anh hùng hiệp nghĩa của ngươi?
Vũ Đồng nhìn hắn cười khẩy, giọng đanh lại:
- Ngươi không bằng một móng chân của Trúc mà dòi mang ra so sánh với chàng sao, đừng nói lời thừa này với ta…..!
“Bốp", một tiếng vang lên thanh thúy, một nửa mặt nàng nóng bỏng, khóe mỗi chảy ra từng giọt máu rơi trên sàn nhà. Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, trông hắn giờ đây mới đáng sợ. Đôi mắt rực lên một màu đỏ, đôi tay hắn nổi đầy những đường gân đen thẫm, toàn thân hắn phát ra một cỗ nộ khí nguy hiểm, Vũ Đồng cảm thấy toàn thân dựng đứng lông tơ, muốn nói thêm nhưng vội nuốt vào bụng, hắn bây giờ còn đáng sợ hơn Tu La địa ngục, nàng lùi lại, lùi lại, đến tận góc bàn, hắn vẫn đứng đó nhìn nàng,, nhưng móng vuốt đỏ lúc ẩn lúc hiện trên những ngón tay thon dài.
Nhân lúc hăn chưa di chuyển, nàng quay người lại chui xuống gầm bàn, nhưng không thể, một sức hút cực đại lôi kéo nàng từ phía sau, nàng bay về phía sau, đầu đập mạnh một cái xuống đất, trên trán xuất hiện vết máu, nàng xây xẩm mặt mày, muốn bò ra tránh đi hắn, nhưng không thể.
Cổ Nghịch Hàn giẫm vào chân nàng đè mạnh gấu vày lụa đến rách bươm, đôi mắt long lên sòng sọc:
- Muốn chạy?
Nàng cơ bản đến lúc này đã cảm thấy sợ hãi tột cùng, hét lớn
- Buông ra, buông ta ra, cứu tôi với, người đâu cứu tôi….Nàng gượng dậy lấy tay đẩu chân hắn ra, nhưng căn bản chân hắn như tảng núi đè lên, không cách nào nhúc nhích, nàng khóc lên thất thanh, bất chấp tất cả:
- Trúc ơi, Trúc ơi cứu em…..
“Rắc" một tiếng, theo sau là tiếng hét đến tê tâm phế liệt của nữ nhân, chân nàng một lần nữa bị gãy, do hắn…
Dường như không cảm nhận được sự đau dớn của nàng, dường như nộ khí hắn tăng lên cao hơn, dường như hắn phát điên, hắn giơ tay, giật mạnh mái tóc dài xõa rũ rượi của nàng, thanh âm trầm thấp đáng sợ:
- Kêu đi, để xem tên Trúc của ngươi có cứu được ngươi không?
Mỗi một lần hắn nói, là lực đạo trên tay hắn lại tăng lên thêm, da đầu nàng như muốn bong ra, nàng cố gắng giãy dụa, không còn kiên dè gì nữa, nàng chửi loạn xạ:
-Buông ra, tên khốn khiếp này, bắt nạt phụ nữ hay lắm sao, buông ra, tên hỗn đản, ngươi không có quyền đối xử ta như vậy, buông ra…. buông ra ….aaaaaaaaaaaa!
- Được, có lẽ ngươi vẫn chưa nhận thức rõ được, để ta cho ngươi biết, ta có quyền như thế nào…Hắn dứt khoát buông tóc nàng ra, do bị kéo mạnh, lại buông ra quá đột ngột, một nửa bên má đập mạnh xuống sàn nhà trải thảm. Chưa kịp định thần lại, đã thấy một tiếng vải bị xé rách vang lên, nàng quay đầu lại, hóa ra, y phục trên người nàng, đang bị tên bạo quân hung hăng xé nát.
Vũ Đồng hoảng hồn dùng tay giữ lại, nhưng không, ngoại bào bị xé nát thành miếng vải vụn, rơi trên nền đất, bên trong nàng chỉ còn mỗi trung y trắng như tuyết, thời này không có đồ lót, vì thế hiện tại trên người nàng chỉ còn mỗi thứ này là che chắn cơ thể.
Khi nhìn thấy trung y hiện a trước mất, hắn chỉ sững lại vài giây, ngay lúc đó, Vũ Đồng liều mạng nhoài người ra ngoài, cổ chân bị nắm một cái, lại bị tụt về, tay áo bị rơi ra theo theo xé toạc. Bả vai trắng nõn lộ ra trong không khí. Cổ Nghịch Hàn lúc này, không có dấu hiệu ngừng tay lại.
Bây giờ Vũ Đồng mới cảm thấy hối hận, nàng khóc rưng rức cầu xin:
- Van ngươi, tha cho ta, ta sai rồi, cầu Vương tha cho ta…. tha cho ta….!
Hắn nheo đôi mắt đã đỏ một màu máu, vươn bàn tay vuốt nhẹ trên gò má sưng đỏ của nàng, cúi đầu thở nhẹ bên tai:
- Đã muộn rồi…..
Lời nói vừa dứt, trung y theo đó đã mở ra, nàng hiện tại đã lõa thể trên mặt đất. Cơ thể Vũ Đồng run lên, hai tay quơ quào trên mặt đất, Cổ Nghịch Hàn không chút lo ngại, một tay giữ chặt nàng, một tay nhanh nhẹn cởi ngoại bào. Trường bào vửa rơi xuống cũng là lúc khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ập xuống.
Trận mưa hôn rơi tới tấp trên mặt nàng, trên cổ nàng, nàng liều mạng giãy dụa nhưng vô phương, trong lúc đang muốn mở miệng chửi mắng, một đôi môi đẹp đẽ mềm mại phóng đại trước mắt, không chút dịu dàng tàn phá trên cánh môi hoa đào của nàng. Không chỉ hôn, mà còn là những vết cắn không nhẹ, đày đọa đôi môi của nàng, một lúc sau, chợt một lực đạo từ đâu, bóp mạnh cằm, theo lực đó, miệng và hàm của Vũ Đồng mở ra, cảm giác cái lưỡi của nàng bị cuốn lại, như có một con rắn cuốn trong khoang miệng, dây dưa tàn sát. Cảm giác không thoải mãn làm hắn cứ hút vào từng đợt nước bọt trong khoang miệng của nàng.
Trong đầu Cổ Nghịch Hàn hiện tại không còn nghĩ ngợi gì nữa, hắn chỉ còn lại khoái cảm hưởng thụ kích tình này. Đúng là hồi nãy, hắn vô cùng tức giận, một cỗ nộ khí không biết từ đâu sôi trào trong ngực hắn, khi nghe nàng chửi hắn, khi nghe nàng kêu tên Trúc, khi nàng so sánh hắn với người khác, khi nàng …..nhưng trong người hắn hiện tại chỉ còn là những đợt sóng kích thích, dục hỏa cuồn cuộn lên theo từng cái giãy dụa, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ là hôn nàng thôi mà mang lại cho hắn một cảm giác hưng phấn đến vậy. Lần trước cũng vậy….
Hắn cảm thấy vẫn còn chưa đủ, tay hắn lần lên eo của nàng, dò dẫm từng đường cong trên cơ thể, cảm nhận từng đợt run rẩy của thân hình nhỏ bé dưới thân. Thấy hắn còn muốn tiến thêm, nàng sợ hãi tột độ, nhưng cơ thể đàn ông mạnh mẽ mãnh liệt kèm chặt nàng không sao thoát ra được, đang loay hoay, đột nhiên một cảm giác ướt át trên ngực nàng truyền lại làm nàng giật bắn người. Hắn- tên bạo quân đang cúi đầu chăm chú liếm láp trên hai đầu nhũ hoa hồng hào của nàng. Không được! Trong đầu nàng đang gào thét từng hồi, nhưng vô ích, hắn vẫn tàn sát bừa bãi trên cơ thể đã không còn mảnh vải che thân.
Lực đạo xoa bóp trên tay hắn vẫn không giảm, cảm giác no đủ tràn đầy trong lòng bàn tay làm cho Cổ Nghịch Hàn sung sướng tột độ. Phần hạ thân theo từng động tác mà mỗi lúc một căng cứng lên. Hắn tiện tay cởi nốt những thứ vải vóc vướng víu trên người, lộ ra một thân hình hòan mỹ như điêu khắc mà thập phần rắn chắc, lồng ngực theo đó phập phồng từng đợt. Bất chấp người dưới thân la hét, van xin, nức nở, khóc lóc, hắn mặc kệ tất cả, chỉ muốn hưởng dụng thật nhiều.
Cho đến khi hai đầu nhũ đã dựng đứng và dính đầy nước bọt, hắn mới hài lòng mà rời đi, lần xuống dưới, lướt qua mảng bụng thon thả nhẵn nhụi của Vũ Đồng, vuốt ve phía đùi trong non mềm. Phần hạ phúc bên dưới, bắt đầu đau nhức, cứng rắn cọ lên bụng nàng cho nàng cảm nhận rõ sự tình đang biến hóa đến mức nào, mà tay hắn đã lần đến nơi tư mật nhất của nữ giới….
- Các ngươi vẫn muốn làm trò trước mắt Trẫm? Cổ Nghịch Hàn trào phúng mở miệng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ma mị, gương mặt như hàn băng ngàn năm.
Vũ Đồng khá lo lắng, nàng vỗ vỗ vào vai Trúc, nhẹ mỉm cười với hắn, rồi rời ra, tiến lên phía trước, che chắn cho hắn, sau đó muốn quỳ xuống hành lễ.
Trúc thấy vậy quay người lại, khó khăn khuỵu chân, tung hô vạn tuế. Cổ Nghịch Hàn mắt lạnh nhìn thấy hết thảy, hắn không hề có bất kỳ độc thái nào cho biết sẽ miễn lễ hai con người quỳ trước mặt. Bạc môi phun ra những lời lạnh lẽo:
- Trẫm đang nhìn thấy cái gì đây? Phi tử sủng ái và Tướng Quân trung thành của mình dan díu nhau sao.
Trúc nhíu mày, hắn tính mở miệng, chợ nghe bên tai tiếng nói như sét đánh
- Là ta, không liên quan đến Tướng Quân, ta tâm si vọng tưởng….
Cổ Nghịch Hàn bắn những tia mắt sắc bén về phía thân hình nhỏ gầy trước mặt, khóe miệng mỗi lúc một cong lên. Một đường cong quỷ dị trên gương mặt quá đỗi đẹp đẽ và thập phần nguy hiểm của hắn.
- Tướng Quân lúc nào cũng trung thành với Dực Hỏa quốc. Làm sao có gan qua mặt Vương. Do ta tâm si vọng tưởng Tướng Quân trẻ tuổi tài cao, nên không nhịn được, muốn câu dẫn hắn….. Vũ Đồng ngước lên, đôi mắt trong vắt nhìn thẳng vào Cổ Nghịch Hàn, một sự kiên định lóa lên trong đáy mắt.
Nhất thời nghe xong lời nói này cả hai nam tử đều giật mình. Trúc nắm tay Vũ Đồng, hắn lắc đầu, miệng thốt lên từng tiếng:
- Không ….không phải… không phải như vậy…!
Vũ Đồng khoát tay hắn ra, nàng quay lại nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng: “Tướng Quân anh tuấn trẻ tuổi, người gặp người thích, điều đó là đương nhiên" đoạn nàng quay người lại, dập đầu: “Xin Vương tha mạng, là phi tử của Vương làm sai, xin lãnh nhận mọi hình phạt….!"
Một tràng cười cuồng tiếu vang vọng khắp đình, đôi huyết mâu mở trừng trừng nhìn nàng, ẩn giấu một cỗ lửa giận không nói nên lời
- Giỏi cho Vũ Phi, hay cho Vũ Phi. Nếu đã vậy, Trẫm không thể không thành toàn cho ngươi.
Cổ Nghịch Hàn thô bạo kéo tay Vũ Đồng rời đi, Trúc đứng dậy toan ngăn lại, đã bị một kình lực rất mạnh hất văng xa. Máu miệng hắn đã chảy xuống từ lúc nào, loạng choạng đứng lên một cách khó khăn sau cú hất…
- Không… dừng tay….ta đi theo ngươi….đừng ra tay với Trúc! Vũ Đồng mặt tái xanh, giữ lấy tay của Cổ Nghịch Hàn, thần sắc đã có chút hoảng hốt. Hắn không nói không rằng, nắm lấy eo nào rồi đi như cơn gió, để lại Trúc đang chống đỡ khổ sở trên mặt đất.
Hỏa Vương Điện
“Oành". cửa điện vang lên một tiếng thật to, quan nội thị và cung nữ quáng quàng chạy ra ngoài sau tiếng gầm của bậc đế vương bọn họ.
Vũ Đồng bị Cổ Nghịch Hàn ném xuống sàn nhà, từ trên cao nhìn xuống nàng, cái nhìn tàn độc vô cùng….
- Ngươi là gì, ở thế giới này của ta, hiện nay ngươi là gì?
Vũ Đồng im lặng, mắt nhìn xuống đất, không trả lời. Hắn bóp cằm nàng, cơ hồ như muốn bẻ gãy, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn
- Có phải ta để cho ngươi tư do lâu quá rồi nên ngươi quên mất thân phận của mình?
Lực đạo trên tay hắn càng mạnh hơn, nàng nghe đâu đây có tiếng vụn vỡ của xương hàm. Khó khăn lắm mở miệng:
- Từ trước đến nay, chưa bao giờ ta coi mình là phi tử của ngươi, tên bạo quân khát màu nhà ngươi, không xứng! Ngươi cảm thấy hành hạ ta vui lắm hả? Thế thì ta không ngại đâu!
Nói xong, nàng quay đầu đi, nhưng do cằm vẫn bị hắn nắm giữ nên không cách nàng lại phải nhìn thẳng vào mặt hắn.
- Đúng, trong mắt ngươi ta là bạo quân khát máu còn Trúc là anh hùng hiệp nghĩa của ngươi?
Vũ Đồng nhìn hắn cười khẩy, giọng đanh lại:
- Ngươi không bằng một móng chân của Trúc mà dòi mang ra so sánh với chàng sao, đừng nói lời thừa này với ta…..!
“Bốp", một tiếng vang lên thanh thúy, một nửa mặt nàng nóng bỏng, khóe mỗi chảy ra từng giọt máu rơi trên sàn nhà. Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, trông hắn giờ đây mới đáng sợ. Đôi mắt rực lên một màu đỏ, đôi tay hắn nổi đầy những đường gân đen thẫm, toàn thân hắn phát ra một cỗ nộ khí nguy hiểm, Vũ Đồng cảm thấy toàn thân dựng đứng lông tơ, muốn nói thêm nhưng vội nuốt vào bụng, hắn bây giờ còn đáng sợ hơn Tu La địa ngục, nàng lùi lại, lùi lại, đến tận góc bàn, hắn vẫn đứng đó nhìn nàng,, nhưng móng vuốt đỏ lúc ẩn lúc hiện trên những ngón tay thon dài.
Nhân lúc hăn chưa di chuyển, nàng quay người lại chui xuống gầm bàn, nhưng không thể, một sức hút cực đại lôi kéo nàng từ phía sau, nàng bay về phía sau, đầu đập mạnh một cái xuống đất, trên trán xuất hiện vết máu, nàng xây xẩm mặt mày, muốn bò ra tránh đi hắn, nhưng không thể.
Cổ Nghịch Hàn giẫm vào chân nàng đè mạnh gấu vày lụa đến rách bươm, đôi mắt long lên sòng sọc:
- Muốn chạy?
Nàng cơ bản đến lúc này đã cảm thấy sợ hãi tột cùng, hét lớn
- Buông ra, buông ta ra, cứu tôi với, người đâu cứu tôi….Nàng gượng dậy lấy tay đẩu chân hắn ra, nhưng căn bản chân hắn như tảng núi đè lên, không cách nào nhúc nhích, nàng khóc lên thất thanh, bất chấp tất cả:
- Trúc ơi, Trúc ơi cứu em…..
“Rắc" một tiếng, theo sau là tiếng hét đến tê tâm phế liệt của nữ nhân, chân nàng một lần nữa bị gãy, do hắn…
Dường như không cảm nhận được sự đau dớn của nàng, dường như nộ khí hắn tăng lên cao hơn, dường như hắn phát điên, hắn giơ tay, giật mạnh mái tóc dài xõa rũ rượi của nàng, thanh âm trầm thấp đáng sợ:
- Kêu đi, để xem tên Trúc của ngươi có cứu được ngươi không?
Mỗi một lần hắn nói, là lực đạo trên tay hắn lại tăng lên thêm, da đầu nàng như muốn bong ra, nàng cố gắng giãy dụa, không còn kiên dè gì nữa, nàng chửi loạn xạ:
-Buông ra, tên khốn khiếp này, bắt nạt phụ nữ hay lắm sao, buông ra, tên hỗn đản, ngươi không có quyền đối xử ta như vậy, buông ra…. buông ra ….aaaaaaaaaaaa!
- Được, có lẽ ngươi vẫn chưa nhận thức rõ được, để ta cho ngươi biết, ta có quyền như thế nào…Hắn dứt khoát buông tóc nàng ra, do bị kéo mạnh, lại buông ra quá đột ngột, một nửa bên má đập mạnh xuống sàn nhà trải thảm. Chưa kịp định thần lại, đã thấy một tiếng vải bị xé rách vang lên, nàng quay đầu lại, hóa ra, y phục trên người nàng, đang bị tên bạo quân hung hăng xé nát.
Vũ Đồng hoảng hồn dùng tay giữ lại, nhưng không, ngoại bào bị xé nát thành miếng vải vụn, rơi trên nền đất, bên trong nàng chỉ còn mỗi trung y trắng như tuyết, thời này không có đồ lót, vì thế hiện tại trên người nàng chỉ còn mỗi thứ này là che chắn cơ thể.
Khi nhìn thấy trung y hiện a trước mất, hắn chỉ sững lại vài giây, ngay lúc đó, Vũ Đồng liều mạng nhoài người ra ngoài, cổ chân bị nắm một cái, lại bị tụt về, tay áo bị rơi ra theo theo xé toạc. Bả vai trắng nõn lộ ra trong không khí. Cổ Nghịch Hàn lúc này, không có dấu hiệu ngừng tay lại.
Bây giờ Vũ Đồng mới cảm thấy hối hận, nàng khóc rưng rức cầu xin:
- Van ngươi, tha cho ta, ta sai rồi, cầu Vương tha cho ta…. tha cho ta….!
Hắn nheo đôi mắt đã đỏ một màu máu, vươn bàn tay vuốt nhẹ trên gò má sưng đỏ của nàng, cúi đầu thở nhẹ bên tai:
- Đã muộn rồi…..
Lời nói vừa dứt, trung y theo đó đã mở ra, nàng hiện tại đã lõa thể trên mặt đất. Cơ thể Vũ Đồng run lên, hai tay quơ quào trên mặt đất, Cổ Nghịch Hàn không chút lo ngại, một tay giữ chặt nàng, một tay nhanh nhẹn cởi ngoại bào. Trường bào vửa rơi xuống cũng là lúc khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ập xuống.
Trận mưa hôn rơi tới tấp trên mặt nàng, trên cổ nàng, nàng liều mạng giãy dụa nhưng vô phương, trong lúc đang muốn mở miệng chửi mắng, một đôi môi đẹp đẽ mềm mại phóng đại trước mắt, không chút dịu dàng tàn phá trên cánh môi hoa đào của nàng. Không chỉ hôn, mà còn là những vết cắn không nhẹ, đày đọa đôi môi của nàng, một lúc sau, chợt một lực đạo từ đâu, bóp mạnh cằm, theo lực đó, miệng và hàm của Vũ Đồng mở ra, cảm giác cái lưỡi của nàng bị cuốn lại, như có một con rắn cuốn trong khoang miệng, dây dưa tàn sát. Cảm giác không thoải mãn làm hắn cứ hút vào từng đợt nước bọt trong khoang miệng của nàng.
Trong đầu Cổ Nghịch Hàn hiện tại không còn nghĩ ngợi gì nữa, hắn chỉ còn lại khoái cảm hưởng thụ kích tình này. Đúng là hồi nãy, hắn vô cùng tức giận, một cỗ nộ khí không biết từ đâu sôi trào trong ngực hắn, khi nghe nàng chửi hắn, khi nghe nàng kêu tên Trúc, khi nàng so sánh hắn với người khác, khi nàng …..nhưng trong người hắn hiện tại chỉ còn là những đợt sóng kích thích, dục hỏa cuồn cuộn lên theo từng cái giãy dụa, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ là hôn nàng thôi mà mang lại cho hắn một cảm giác hưng phấn đến vậy. Lần trước cũng vậy….
Hắn cảm thấy vẫn còn chưa đủ, tay hắn lần lên eo của nàng, dò dẫm từng đường cong trên cơ thể, cảm nhận từng đợt run rẩy của thân hình nhỏ bé dưới thân. Thấy hắn còn muốn tiến thêm, nàng sợ hãi tột độ, nhưng cơ thể đàn ông mạnh mẽ mãnh liệt kèm chặt nàng không sao thoát ra được, đang loay hoay, đột nhiên một cảm giác ướt át trên ngực nàng truyền lại làm nàng giật bắn người. Hắn- tên bạo quân đang cúi đầu chăm chú liếm láp trên hai đầu nhũ hoa hồng hào của nàng. Không được! Trong đầu nàng đang gào thét từng hồi, nhưng vô ích, hắn vẫn tàn sát bừa bãi trên cơ thể đã không còn mảnh vải che thân.
Lực đạo xoa bóp trên tay hắn vẫn không giảm, cảm giác no đủ tràn đầy trong lòng bàn tay làm cho Cổ Nghịch Hàn sung sướng tột độ. Phần hạ thân theo từng động tác mà mỗi lúc một căng cứng lên. Hắn tiện tay cởi nốt những thứ vải vóc vướng víu trên người, lộ ra một thân hình hòan mỹ như điêu khắc mà thập phần rắn chắc, lồng ngực theo đó phập phồng từng đợt. Bất chấp người dưới thân la hét, van xin, nức nở, khóc lóc, hắn mặc kệ tất cả, chỉ muốn hưởng dụng thật nhiều.
Cho đến khi hai đầu nhũ đã dựng đứng và dính đầy nước bọt, hắn mới hài lòng mà rời đi, lần xuống dưới, lướt qua mảng bụng thon thả nhẵn nhụi của Vũ Đồng, vuốt ve phía đùi trong non mềm. Phần hạ phúc bên dưới, bắt đầu đau nhức, cứng rắn cọ lên bụng nàng cho nàng cảm nhận rõ sự tình đang biến hóa đến mức nào, mà tay hắn đã lần đến nơi tư mật nhất của nữ giới….
Tác giả :
Mèo Mập Nhè