Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi
Chương 74
Tương phùng
Gió tuyết đang dày, bông tuyết phất phới phủ kín đại địa, bị gió tây điên cuồng gào thét cuồn cuộn thổi lên, thấu xương như đao cắt, trên đường phố cũng thanh lãnh dị thường, ngẫu nhiên có người đi đường chưa về tới nhà, đội chiên mạo thật dày, bụm tai che mũi, cước bộ vội vàng, thời tiết như vậy hẳn là sẽ không ai đến, A Phúc buông rèm cửa thật dày, cuối cùng nhìn lại con phố màu trắng mênh mông, nghĩ thầm hôm nay rốt cuộc có thể thanh nhàn một chút. Nhưng, đường phố xa xa, hai thân ảnh mơ hồ lại nháy mắt hấp dẫn ánh mắt A Phúc, cước bộ nhẹ nhàng đạp trên mặt tuyết, đại tuyết bay tán loạn, khuôn mặt họ mơ hồ không rõ, lại có loại ấm áp kỳ dị tràn ngập lan ra, thời tiết rét đậm, hai người áo lông nhẹ nhẹ, phảng phất như chỉ đạp thanh du ngoạn, thong dong, nhàn nhã, cho đến lúc cước bộ của họ dừng ở cửa.
" Khách nhân nhiều hơn tửu lâu."
Một bạch y nam tử trong đó ngẩng đầu lên, đôi môi mảnh tràn ra một nụ cười ôn nhu.
" Ha ha, tên này rất quen thuộc, ngươi nói chúng ta có thể gặp được cố nhân hay không."
" Phải không? Chúng ta hôm nay nghỉ tạm ở đây đi!"
Khuôn mặt nam tử kia ẩn dưới mũ che, lại tự có một cỗ khí phách cường liệt, và ôn nhu càng sâu hơn nữa.
Sau lần đó, đã phiêu bạc bên ngoài hai năm rồi, núi cao sông lớn, đình đài lầu các, đã không biết nhìn thấy bao nhiêu, cuộc sống như vậy, có một người ở cùng, liền không biết cô độc. Nụ cười nam tử ẩn dưới vành nón, Lạc Vấn Tâm lại như cảm nhận được, ngoái đầu nhìn lại, một nụ cười mỉm hiểu ý, ngọt ngào nhàn nhạt tràn ngập từ đó.
" Ngươi.. Ngươi không phải đại chưởng quỹ sao?"
A Phúc run rẩy nhìn nam tử trước mặt, một hình tượng đáng sợ nào đó đã thành thâm căn cố đế trong lòng.
" Ân?"
Lạc Vấn Tâm có hứng thú nhìn hài tử này, thanh âm vẫn ôn hòa.
" Ta đáng sợ như vậy sao?"
Sau một lúc lâu, A Phúc dùng sức gõ đầu mình, vẻ mặt ảo não.
" Ai nha, sao ta lại ngốc như vậy… Đại chưởng quỹ sẽ không cười như thế, vị công tử này, là tiểu nhân nhận sai người, hai vị khách quan thỉnh qua bên này."
Khom thắt lưng đưa hai người vào đại đường, A Phúc nhiệt tình phá lệ, một nửa là vì ban nãy mình thất thố, một nửa là vì nụ cười ấm áp như ánh nắng của Lạc Vấn Tâm, người khách nhân còn lại vẫn không tháo mũ xuống, chỉ thấp giọng nói cái gì đó bên tai Lạc Vấn Tâm, đùa đến nam tử ôn nhu kia lại là một trận cười, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ít ỏi trong tửu lâu, A Phúc si ngốc ở một bên nhìn, nếu đại chưởng quỹ cũng cười như vậy, e rằng hai chưởng quầy cũng thua kém hắn. Đang nghĩ thế, một cỗ hàn ý mãnh liệt từ sau lưng lan ra, A Phúc nơm nớp lo sợ quay đầu, hoá ra tận thế thật sự đã tới.
" Uy, sao ngươi đối với một tiểu quỷ như vậy cũng cười tủm tỉm…"
Ngữ khí làm nũng oán giận, tuy rất muốn nói dùng trên người nam tử mang mũ này rất không thích hợp, nhưng bây giờ chính là một tình huống như vậy, y dính sát vào thân thể Lạc Vấn Tâm ấm áp, tuy không thấy rõ biểu tình, lại có thể đoán ra đang hưởng thụ vô cùng thoải mái, dù sao mỹ nhân trong ngực cũng từng là giấc mộng nam nhân.
" Ha ha, ca ca, *** này quả nhiên là của ngươi."
Lạc Vấn Tâm cũng không quay đầu lại, hắn chỉ nhấp một ngụm trà, thuần hương đạm đạm, mùi vị ôn nhuận, không hổ là tửu lâu nổi danh nhất Lạc Dương, nước trà miễn phí cũng là trà Long Tĩnh thượng phẩm.
Người tới ngồi đối diện Lạc Vấn Tâm, vẻ mặt băng lãnh sâu thẳm như biển rộng, khiến người ta vĩnh viễn nhìn không thấu tâm tư của hắn. Nhưng luôn có mấy người là ngoại lệ.
" Ca, hai năm không gặp, ngươi bây giờ cởi mở hơn trước kia nhiều."
Mọi người sặc cơm.
Lạc Vô Trần hừ một tiếng, mày nhăn càng chặt, núi lửa muốn bạo phát, mọi người trong lòng mặc niệm đọc kinh cầu, hy vọng đệ đệ không biết từ chỗ nào thoát ra này bình an vượt qua kiếp nạn.
" Ha ha, ca ca vẫn đáng yêu như vậy…"
Sờ, sờ nữa, Lạc Vấn Tâm tiếp tục sờ mái tóc đen bóng của Lạc Vô Trần, cười rực rỡ, búi tóc vốn một sợi cũng không loạn bị hắn sờ thành tổ chim, rốt cuộc, Lạc Vô Trần bỗng nhiên rút kiếm, sợi tóc tung bay, mũ che của nam tử mang mũ rơi trên mặt đất, mà người đã đứng ở phía xa.
" Hừ, phản ứng trái lại rất nhanh."
Thu kiếm, trên khuôn mặt băng lãnh của Lạc Vô Trần hiện lên một chút hài lòng, lại bỗng nhiên lấy làm kinh hãi, nam tử cười gượng xoa má trái, ngũ quan thâm thúy như cẩm thạch điêu khắc, nhưng má bên trái lại thêm một vết thương đập vào mắt. Da Luật Sơn, nam nhân từng tà khí tuấn mỹ, vết thương nhìn thấy ghê người kia, phảng phất như tiên nhân rơi vào ma đạo, khiến người ta không đành lòng.
" Sao, quá giật mình?"
Da Luật Sơn cầm lấy mũ trong tay, cười bất đắc dĩ.
" Gì thế? Chẳng lẽ là Lạc Vấn Tâm đến?"
Từ lầu hai vang lên một tiếng huyên náo, một bạch y mĩ nhân nào đó đột nhiên đâm vào ngực Lạc Vô Trần, nhìn mọi người cứng ngắc ở một bên, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Da Luật Sơn.
" A, Da Luật Sơn, ngươi đẹp ra!"
Bạch y mĩ nhân thuấn di đến trước mặt mỹ nam, vẻ mặt say mê.
" Ngươi bây giờ hảo có vị nam nhân, ta thích nhất…"
" Liễu Sinh Hương!"
Lạc Vô Trần nắm tay thành quyền, vẻ mặt muốn đánh người.
" Thật sự mà, ngươi xem Da Luật Sơn nhìn thật hảo, bất quá ta yêu nhất cũng chỉ là ngươi thôi, Trần Trần!"
Kẻ nịnh hót ghé sấp trên đầu vai người nào đó, lại bị vô tình hất văng. Ngay sau đó, trong góc trực tiếp diễn ra cố sự bi thảm của cải thìa.
" Ha ha, Lạc Vấn Tâm, đã lâu không gặp."
Một nam nhân bỗng nhiên xuất hiện, đệm thêm tiếng cười ôn hòa bỗng nhiên truyền đến, y sam tím không gió vẫn bay, cao quý xuất trần phảng phất như thần linh thiên thượng, y mỉm cười nhìn Da Luật Sơn.
" Chắc hẳn ngươi chính là Da Luật Sơn."
" Nga, các ngươi có thể còn chưa biết ta, ta gọi là Nguyệt Dương, là phu quân của Lạc Vô Trần."
" Cái gì?"
Ba tiếng thán phục đồng thời phát ra, còn đệm thêm tiếng rống giận thở gấp của một người nữa, Lạc Vấn Tâm nhìn người nào đó nháy mắt bùng nổ trong góc, cùng Da Luật Sơn bốn mắt nhìn nhau.
" Ha ha, chuyện rất dài…." Nguyệt Dương không phải không có đắc ý, cười nói." Sau này các ngươi sẽ hiểu, phải không, Vô Trần."
" Nguyệt Dương, ta không đội trời chung với ngươi"
Liễu Sinh Hương đột ngột sát nhập, nháy mắt liền đánh lộn với Nguyệt Dương phong độ cao nhã kia, hiện trường cực điểm hỗn loạn.
" Các ngươi đều cút cho ta!"
Phanh! Phanh!
Ma vương bị bỏ một bên thật lâu rốt cuộc bạo phát. Trên đường đột ngột thêm hai tượng băng nghệ thuật.
" Ca, xem ra ngươi cũng rất hạnh phúc nhỉ!"
Lạc Vấn Tâm kéo tay Da Luật Sơn, cười ngọt ngào.
" Bất quá chúng ta cũng không thể kém ngươi nga."
Gió tuyết đang dày, bông tuyết phất phới phủ kín đại địa, bị gió tây điên cuồng gào thét cuồn cuộn thổi lên, thấu xương như đao cắt, trên đường phố cũng thanh lãnh dị thường, ngẫu nhiên có người đi đường chưa về tới nhà, đội chiên mạo thật dày, bụm tai che mũi, cước bộ vội vàng, thời tiết như vậy hẳn là sẽ không ai đến, A Phúc buông rèm cửa thật dày, cuối cùng nhìn lại con phố màu trắng mênh mông, nghĩ thầm hôm nay rốt cuộc có thể thanh nhàn một chút. Nhưng, đường phố xa xa, hai thân ảnh mơ hồ lại nháy mắt hấp dẫn ánh mắt A Phúc, cước bộ nhẹ nhàng đạp trên mặt tuyết, đại tuyết bay tán loạn, khuôn mặt họ mơ hồ không rõ, lại có loại ấm áp kỳ dị tràn ngập lan ra, thời tiết rét đậm, hai người áo lông nhẹ nhẹ, phảng phất như chỉ đạp thanh du ngoạn, thong dong, nhàn nhã, cho đến lúc cước bộ của họ dừng ở cửa.
" Khách nhân nhiều hơn tửu lâu."
Một bạch y nam tử trong đó ngẩng đầu lên, đôi môi mảnh tràn ra một nụ cười ôn nhu.
" Ha ha, tên này rất quen thuộc, ngươi nói chúng ta có thể gặp được cố nhân hay không."
" Phải không? Chúng ta hôm nay nghỉ tạm ở đây đi!"
Khuôn mặt nam tử kia ẩn dưới mũ che, lại tự có một cỗ khí phách cường liệt, và ôn nhu càng sâu hơn nữa.
Sau lần đó, đã phiêu bạc bên ngoài hai năm rồi, núi cao sông lớn, đình đài lầu các, đã không biết nhìn thấy bao nhiêu, cuộc sống như vậy, có một người ở cùng, liền không biết cô độc. Nụ cười nam tử ẩn dưới vành nón, Lạc Vấn Tâm lại như cảm nhận được, ngoái đầu nhìn lại, một nụ cười mỉm hiểu ý, ngọt ngào nhàn nhạt tràn ngập từ đó.
" Ngươi.. Ngươi không phải đại chưởng quỹ sao?"
A Phúc run rẩy nhìn nam tử trước mặt, một hình tượng đáng sợ nào đó đã thành thâm căn cố đế trong lòng.
" Ân?"
Lạc Vấn Tâm có hứng thú nhìn hài tử này, thanh âm vẫn ôn hòa.
" Ta đáng sợ như vậy sao?"
Sau một lúc lâu, A Phúc dùng sức gõ đầu mình, vẻ mặt ảo não.
" Ai nha, sao ta lại ngốc như vậy… Đại chưởng quỹ sẽ không cười như thế, vị công tử này, là tiểu nhân nhận sai người, hai vị khách quan thỉnh qua bên này."
Khom thắt lưng đưa hai người vào đại đường, A Phúc nhiệt tình phá lệ, một nửa là vì ban nãy mình thất thố, một nửa là vì nụ cười ấm áp như ánh nắng của Lạc Vấn Tâm, người khách nhân còn lại vẫn không tháo mũ xuống, chỉ thấp giọng nói cái gì đó bên tai Lạc Vấn Tâm, đùa đến nam tử ôn nhu kia lại là một trận cười, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ít ỏi trong tửu lâu, A Phúc si ngốc ở một bên nhìn, nếu đại chưởng quỹ cũng cười như vậy, e rằng hai chưởng quầy cũng thua kém hắn. Đang nghĩ thế, một cỗ hàn ý mãnh liệt từ sau lưng lan ra, A Phúc nơm nớp lo sợ quay đầu, hoá ra tận thế thật sự đã tới.
" Uy, sao ngươi đối với một tiểu quỷ như vậy cũng cười tủm tỉm…"
Ngữ khí làm nũng oán giận, tuy rất muốn nói dùng trên người nam tử mang mũ này rất không thích hợp, nhưng bây giờ chính là một tình huống như vậy, y dính sát vào thân thể Lạc Vấn Tâm ấm áp, tuy không thấy rõ biểu tình, lại có thể đoán ra đang hưởng thụ vô cùng thoải mái, dù sao mỹ nhân trong ngực cũng từng là giấc mộng nam nhân.
" Ha ha, ca ca, *** này quả nhiên là của ngươi."
Lạc Vấn Tâm cũng không quay đầu lại, hắn chỉ nhấp một ngụm trà, thuần hương đạm đạm, mùi vị ôn nhuận, không hổ là tửu lâu nổi danh nhất Lạc Dương, nước trà miễn phí cũng là trà Long Tĩnh thượng phẩm.
Người tới ngồi đối diện Lạc Vấn Tâm, vẻ mặt băng lãnh sâu thẳm như biển rộng, khiến người ta vĩnh viễn nhìn không thấu tâm tư của hắn. Nhưng luôn có mấy người là ngoại lệ.
" Ca, hai năm không gặp, ngươi bây giờ cởi mở hơn trước kia nhiều."
Mọi người sặc cơm.
Lạc Vô Trần hừ một tiếng, mày nhăn càng chặt, núi lửa muốn bạo phát, mọi người trong lòng mặc niệm đọc kinh cầu, hy vọng đệ đệ không biết từ chỗ nào thoát ra này bình an vượt qua kiếp nạn.
" Ha ha, ca ca vẫn đáng yêu như vậy…"
Sờ, sờ nữa, Lạc Vấn Tâm tiếp tục sờ mái tóc đen bóng của Lạc Vô Trần, cười rực rỡ, búi tóc vốn một sợi cũng không loạn bị hắn sờ thành tổ chim, rốt cuộc, Lạc Vô Trần bỗng nhiên rút kiếm, sợi tóc tung bay, mũ che của nam tử mang mũ rơi trên mặt đất, mà người đã đứng ở phía xa.
" Hừ, phản ứng trái lại rất nhanh."
Thu kiếm, trên khuôn mặt băng lãnh của Lạc Vô Trần hiện lên một chút hài lòng, lại bỗng nhiên lấy làm kinh hãi, nam tử cười gượng xoa má trái, ngũ quan thâm thúy như cẩm thạch điêu khắc, nhưng má bên trái lại thêm một vết thương đập vào mắt. Da Luật Sơn, nam nhân từng tà khí tuấn mỹ, vết thương nhìn thấy ghê người kia, phảng phất như tiên nhân rơi vào ma đạo, khiến người ta không đành lòng.
" Sao, quá giật mình?"
Da Luật Sơn cầm lấy mũ trong tay, cười bất đắc dĩ.
" Gì thế? Chẳng lẽ là Lạc Vấn Tâm đến?"
Từ lầu hai vang lên một tiếng huyên náo, một bạch y mĩ nhân nào đó đột nhiên đâm vào ngực Lạc Vô Trần, nhìn mọi người cứng ngắc ở một bên, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Da Luật Sơn.
" A, Da Luật Sơn, ngươi đẹp ra!"
Bạch y mĩ nhân thuấn di đến trước mặt mỹ nam, vẻ mặt say mê.
" Ngươi bây giờ hảo có vị nam nhân, ta thích nhất…"
" Liễu Sinh Hương!"
Lạc Vô Trần nắm tay thành quyền, vẻ mặt muốn đánh người.
" Thật sự mà, ngươi xem Da Luật Sơn nhìn thật hảo, bất quá ta yêu nhất cũng chỉ là ngươi thôi, Trần Trần!"
Kẻ nịnh hót ghé sấp trên đầu vai người nào đó, lại bị vô tình hất văng. Ngay sau đó, trong góc trực tiếp diễn ra cố sự bi thảm của cải thìa.
" Ha ha, Lạc Vấn Tâm, đã lâu không gặp."
Một nam nhân bỗng nhiên xuất hiện, đệm thêm tiếng cười ôn hòa bỗng nhiên truyền đến, y sam tím không gió vẫn bay, cao quý xuất trần phảng phất như thần linh thiên thượng, y mỉm cười nhìn Da Luật Sơn.
" Chắc hẳn ngươi chính là Da Luật Sơn."
" Nga, các ngươi có thể còn chưa biết ta, ta gọi là Nguyệt Dương, là phu quân của Lạc Vô Trần."
" Cái gì?"
Ba tiếng thán phục đồng thời phát ra, còn đệm thêm tiếng rống giận thở gấp của một người nữa, Lạc Vấn Tâm nhìn người nào đó nháy mắt bùng nổ trong góc, cùng Da Luật Sơn bốn mắt nhìn nhau.
" Ha ha, chuyện rất dài…." Nguyệt Dương không phải không có đắc ý, cười nói." Sau này các ngươi sẽ hiểu, phải không, Vô Trần."
" Nguyệt Dương, ta không đội trời chung với ngươi"
Liễu Sinh Hương đột ngột sát nhập, nháy mắt liền đánh lộn với Nguyệt Dương phong độ cao nhã kia, hiện trường cực điểm hỗn loạn.
" Các ngươi đều cút cho ta!"
Phanh! Phanh!
Ma vương bị bỏ một bên thật lâu rốt cuộc bạo phát. Trên đường đột ngột thêm hai tượng băng nghệ thuật.
" Ca, xem ra ngươi cũng rất hạnh phúc nhỉ!"
Lạc Vấn Tâm kéo tay Da Luật Sơn, cười ngọt ngào.
" Bất quá chúng ta cũng không thể kém ngươi nga."
Tác giả :
Quỷ Thiên Tài