Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 63: Ghen tuông
“Chúng ta hình như đem Lôi Ưng, Gấu con và Ưng con quên mất." Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Hành tỉnh lại, cơ thể còn lưu lại một chút suy yếu và không khỏe, chẳng qua tinh thần tốt hơn nhiều, đầu cũng không đau như vậy.
Lười biếng nằm ở trên giường, bên người là Tiểu Ngân thân hình tinh tráng, cảm giác ấm áp sự mềm dẻo làm anh cảm thấy thoải mái cực ký.
Tiểu Ngân không đáp lại những lời này, nâng đầu của y nằm ở trước ngực của mình, ôn nhu hôn lên.
Khẽ dính sát vào cánh môi, làm môi hai người ôn nhu ma sát, mang theo tôn tình và quyến luyến nồng đậm.
Bạch Hành thở dài đón nhận môi của hắn, Tiểu Ngân hiếm khi ôn nhu được như vậy…
Tiểu Ngân dùng răng năng cạ cạ cắn cánh môi của Bạch Hành bị mình hôn đến đỏ đỏ, ngậm giữ, dịu dàng liếm mút, ngẫu nhiên còn dùng đầu lưỡi liếm qua trên mặt.
Khi làm hô hấp của Bạch Hành trở nên có chút dồn dập, hắn mới tách môi Bạch Hành ra, xâm nhập vào trong khoang miệng ấm áp trơn ướt của y.
Cách tay dùng sức đem cơ thể Bạch Hành ôm lên, để y ghé vào trên người của mình, hôn không hề dịu dàng, trở nên cuồng dã như dĩ vãng.
Đầu lưỡi ở trong miệng của Bạch Hành thô bạo quấy nhiễu, ôm lấy lưỡi của y cùng nhau dây dưa triền miên…
“Hô hô…"
Sau khi vừa hôn xong, Bạch Hành đem đầu chôn ở cổ Tiểu Ngân, hô hấp dồn dập mà nóng rực liền đánh vào trên cổ mẫn cảm của Tiểu Ngân
Cánh tay ôm lưng Bạch Hành không nhịn được chặt vài phần.
Cảm giác được nơi nào đó của thân hình mềm dẻo dưới thân khác thường, Bạch Hành cười khẽ.
“Muốn hả?"
Tiểu Ngân cư nhiên thật sự bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.
Sau vài phút cân nhắc mới đưa ra trả lời.
“Hôm nay tộc Tinh Linh đã muốn tới."
Bạch Hành ngẩng đầu, chống trán Tiểu Ngân.
“Cho nên?"
“Không liên quan chuyện của chúng ta." Tiểu Ngân ngẩng đầu, lại dịu dàng khẽ chạm môi của Bạch Hành, thỉnh thoảng lại ở khóe môi của y in xuống nụ hôn vụn vặt.
“Nói đúng!" Bạch Hành cười cúi đầu, chủ động hôn lên Tiểu Ngân…
Môi lưỡi kịch liệt dây dưa cùng nhau, tiếng thở dốc nam tính càng thêm dồn dập lên, nhất thời cả trong phòng đều tràn ngập hơi thở *** mãnh liệt.
Cơ thể Bạch Hành gắt dao dán ở trên mặt trên của Tiểu Ngân, cơ thể hai người vô ý thức cọ đối phương.
Hai tay Tiểu Ngân lại nắm lấy cái mông cong vểnh lại tràn ngập co dãn của Bạch Hành, vuốt ve, làm chỗ đó trên tay mình hiến hóa hình dạng.
Chút cảm giác đau mang theo kích thích mãnh liệt từ vú truyền đến, những kích thích đó trực tiếp hóa thành khoái cảm truyền vào trong đại não Bạch Hành.
“A, Tiểu Ngân——" Bạch Hành hô hấp dồn dập gọi tên Tiểu Ngân, âm thanh bởi vì cảm xúc nào đó đã bộc phát mà trở nên khàn khàn.
“Ta ở đây."
Tiểu Ngân bận rộn gặm cổ và bả vai Bạch Hành, ở chỗ đó lưu lại dấu vết nhạt thật sâu. Nhưng mà áo choàng pháp sư trên người Bạch Hành ngăn cản tiến bước gặm cắn của hắn.
Hắn không kiên nhẫn xoay người dậy, thuận tiện mang theo Bạch Hành ghé vào trên người hắn, bàn tay to bắt đầu thô lỗ cởi quần áo trên người Bạch Hành.
Bạch Hành cũng không có tốt hơn Tiểu Ngân bao nhiêu.
Ngón tay thon dài của anh cũng đang ở trên người Tiểu Ngân hành động, muốn càng thêm gần sát cảm thụ da thịt non mềm và thân hình mềm dẻo có lực của Tiểu Ngân. Còn có, chỉ có Tiểu Ngân mới có thể làm cho anh mất đi lý trí…
Mặc dù bận rộn cởi quần áo của đối phương, môi hai người vẫn dán liền, không tách ra, hút liếm lẫn nhau cái miệng ngọt ngào của đối phương, khiến cho đối phương và mình càng nhiều khoái cảm.
“A ——"
Cảm giác da thịt thân cận làm Bạch Hành không kiềm được thở dài ra tiếng…
Tiểu Ngân ngồi xếp bằng, đem Bạch Hành đặt ở trên đùi của mình, đem chân thẳng tắp thon dài của y đặt ở sườn eo của mình, môi liên tục ở trên người y lướt đi, một tay cầm phân thân đứng thẳng của Bạch Hành, một tay khắc trực tiếp đến giữa bắp đùi của y, vội vàng xoa ấn nếp nhăn xung quanh chỗ sắp tiếp nhận mình.
“Ư a – a – ha ——" Bạch Hành rên rỉ ôm sát cổ Tiểu Ngân, ngực dán vào Tiểu Ngân ma sát, eo mảnh mềm cũng theo tay của Tiểu Ngân lắc lư.
Trong đong đưa, mông và đùi của anh không ngừng ma sát dục vọng bộc phát của Tiểu Ngân, động tác của anh hiển nhiên kích thích của Tiểu Ngân. Chỉ nghe Tiểu Ngân thở dốc một tiếng, một ngón tay liền tiến vào dũng đạo chưa trải qua trơn ướt gì.
Có chút thô lỗ tiến vào bất ngờ xảy ra làm Bạch Hành ít nhiều cảm giác được một chút không khỏe.
“Tiểu Ngân!"
Ngón tay Tiểu Ngân liên tục ở trong dũng đạo ẩm ướt chặt khít của Bạch Hành cắm rút, cảm giác được vách ruột chỗ đó bóng loáng cùng co rút trong dũng đạo mang đến cảm nhận trơn ướt, dục vọng của hắn càng phát ra trướng đau.
Tay an ủi phân thân của Bạch Hành động tác nhanh hơn, Tiểu Ngân rút ra ngón tay của mình, từ trong nhẫn lấy ra thuốc bôi trơn lúc trước Rooney đưa, lấy ra lại có chút do dự.
Trừ thứ của mình, hắn không muốn để cái gì khác tiến vào cơ thể của Bạch Hành – nhất là có chứa mùi, hắn không muốn trên người Bạch trừ mùi vị của bản thân và hắn lị có mùi vị gì khác.
Do dự một chút, hắn bỏ qua thuốc bôi trơn trên tay.
“Bạch, chúng ta không cần cái kia được không?"
Đắm chìm trong khoái cảm bàn tay to của Tiểu Ngân mang đến Bạch Hành trì độn một chút mới phản ứng được dã thú nhà mình đang hỏi cái gì.
“Sao – làm sao ——" Tay Tiểu Ngân hơi chút co lại, lập tức cắt đứt lời của Bạch Hành, “Có thể – a ha ——"
Tốt lắm!
Tiểu Ngân lập tức đem thuốc bôi trơn trên tay ném ra xa xa.
Ngón tay vừa mới rời đi không bao lâu lại nhớ tới trong dũng đạo của Bạch Hành, trước là động vài cái, sau đó không đợi kịp duỗi tiến hai ngón tay.
Bạch Hành hít vào một hơi.
“Tiểu Ngân ——"
“Đau?"
“—— Cũng được."
“Ta sẽ không để em bị thương." Tiểu Ngân nhanh chóng cam đoan.
Bạch Hành muốn đánh người! Không, đánh sói!
Mức độ là không bị thương, ý tứ chính là nói chỉ cần không bị thương, đau một chút không sao!
Bạch Hành dám lấy đầu mình cam đoan, người này khẳng định là sau khi làm mình quen không cần thuốc bôi trơn hắn có thể muồn làm gì thì làm!
“Bạch, Bạch – ta không thích trên người em có hương vị khác." Bản năng của dã thú!
Bạch Hành cắn răng một cái.
“Tùy anh!"
Kết quả, Tiểu Ngân lập tức rút hai ngón tay ra, đem cực lớn của mình để vào, ở trong tiếng hút khí của Bạch Hành đâm vào!
“A – khốn nạn!"
Bạch Hành đau đến mặt mũi trắng bệch.
Vốn đã không được làm trơn, TIểu Ngân cư nhiên mới dùng xong hai ngón tay đã tiến vào, Bạch Hành không bị thương cảm thấy mình là thiên phú dị bẩm!
Tiểu Ngân hôn hôn cái trán của y, sau đó lấp kín môi y, bắt đầu thong thả tiến vào.
Trong dũng đạo khô khốc mà chặt khít, làm Tiểu Ngân cũng bắt đầu đau đớn.
“Bạch, thả lỏng…"
Bạch Hành ôm cổ hắn đến chính là một ngụm!
Anh con mẹ nó nói dễ dàng quá ha, có bản lĩnh anh để em cái gì cũng không làm cứ trực tiếp tiến vào rồi thả lỏng xem!
Trong lòng mắng, nhưng cơ thể vẫn là theo lời hắn chậm rãi bắt đầu thả lỏng xuống.
Tiểu Ngân ở trước cơ thể cứng ngắc của y dịu dàng an ủi, hôn hôn cái trán, hôn hôn khóe miệng. Tay cũng tới chỗ dục vọng rủ xuống của y, dịu dàng thăm hỏi.
Nhưng dục vọng bộc phát thân dưới kia một khắc cũng không dừng lại vẫn như cũ chậm rãi xâm lấn cơ thể Bạch Hàn.
Tư thế này vốn chính là một tư thế có thể tiên vào rất sâu, chưa đến một hồi, trái lại chân chính để hắn đi vào.
Cao hứng mà vỗ xuống mông Bạch Hành hai cái, Tiểu Ngân như thưởng cho hôn nhẹ khóe môi Bạch Hành.
“Bạch, đều đi vào…"
“Đừng động…"
Bạch Hành như cầu xin nói, tiến vào như thế không có bôi trơn không có tiền diễn thật sự là rất kịch liệt, anh có chút không chịu nổi…
“Tiểu Ngân – a ——"
Tiểu Ngân liếm mút vành tai tinh tế của y, hơi thở nóng hầm hập phun ở sau tai mẫn cảm của y.
“Không sao, em có thể…" Ngoài miệng dịu dàng nói, nhưng mà lại bắt đầu chậm rãi động rút dục vọng của mình.
Bạch Hành bắt đầu nức nở.
Con mắt lệ lưng tròng, cảm nhận cực lớn xúc cảm rõ ràng của Tiểu Ngân hung hăng mà cạ qua vách ruột mềm mại của mình, hình dạng chỗ đó rõ ràng làm Bạch Hành cảm thấy có chút kinh tâm.
Cố tình, sau vài lần, Bạch Hành bắt đầu cảm giác được ngoài đau đớn lại nổi lên một loại cảm giác đặc biệt cực kỳ mãnh liệt.
“Ô ô – Tiểu Ngân ——" Nước mắt theo khóe mắt anh chảy xuống, gương mặt tao nhã một mảnh ướt sũng, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.
Đáng tiếc chính là, loại tội nghiệp này không có đổi lại nửa phần thương tiếc và mềm lòng của Tiểu Ngân. Ngược lại làm cho hắn càng thêm nổi lên một loại khoái cảm quái lạ.
Loại bộ dáng này của Bạch, chỉ có hắn có thể thấy được. Bạch như vậy, là bởi vì hắn mà hiện ra, chỉ thuộc về một mình hắn. Bạch sẽ không để một người nào ngoại trừ hắn nhìn thấy bản thân như vậy!
Suy nghĩ như vậy làm Tiểu Ngân cảm thấy thỏa mãn và vui sướng.
Dục vọng chôn sâu trong cơ thể Bạch Hành bắt đầu tăng tốc độ đâm vào, đưa tới Bạch Hành càng thêm cao giọng gào khóc, lại nửa điểm cũng không làm y bị thương.
Làm Bạch Hành kêu khóc khi lần thứ hai đạt tới cao triều, anh cả người mềm nhũn ở trên người Tiểu Ngân.
Dũng đạo trơn ướt hung hăng co rút lại, đè ép phân thân của Tiểu Ngân. Cái loại bao vây chặt khít này làm hắn lập tức nhanh hơn động tác của mình, sau vài bước cũng bắn ở trong cơ thể Bạch Hành.
Bạch Hành hoàn toàn không nhúc nhích.
Tư thế như vậy, quá trình như vậy, đối với anh mà nói quả thật có thể nói là kinh tâm động phách!
Nhưng mà, dã thú nhà anh làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn như thế?
Cứ tư thế hai người cơ thể gắn liền, Tiểu Ngân đem Bạch Hành đẩy ngã ở trên giường, nâng chân dài của Bạch Hành lên đặt ở trên vai của mình, bắt đầu một lần chinh phạt khác…
Ngoài cửa, Maude mang theo ba con ma thú rừng rậm Sương Mù tiến đến trả lại trầm mặc ôm lấy Gấu con thịt núc ních, xoay người liền rời đi.
Đi không được?!
Cảm giác được áo choàng của mình bị kéo lại, Maude cúi đầu, đối diện một đôi mắt đen nhỏ lóe ra ánh sáng hiếu kỳ.
Ưng con liều mạng ngậm góc áo của Maude, không cho anh rời đi.
Maude quay đầu lại liếc một cái phòng đang không ngừng truyền ra âm thanh khiến kẻ khác mặt đỏ tai hồng.
Cúi đầu, còn thật sự đối với Ưng con nói: “Rất rõ ràng," Vừa lòng thấy Ưng con buông mỏ của mình ra, còn nghiêm túc nghe mình giảng nói, “Tiểu Ngân quên một ít trận ma pháp quan trọng. Thật sự là không tốt – ừ, cũng không thể nói không tốt, chính là rất không tốt. Tốt nhất vẫn là không nên quên mới khá tốt ——"
Nói xong nhấc chân bước đi.
Kết quả, vẫn là đi không được ——
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lôi Ưng một bên rõ ràng là xem diễn.
“Kỳ thật loại chuyện này ta cũng không có kinh nghiệm, ngươi có thể hỏi ba ba ngươi, kinh nghiệm của hắn khẳng định rất phong phú!"
Sau đó, Maude nhìn thấy Ưng con líu ríu chiêm chiếp trong chớp mắt từ Lôi Ưng cao ngạo biến thành chim sẻ, quấn ở bên người ba ba mình, vừa lòng cong lên khóe miệng, xoa xoa cái lổ tai nhỏ lông xù của Gấu con, cúi đầu ở trên cái bụng mềm mềm lông xung của nó xoa hai cái, rời đi…
Cùng lúc đó, quân đội của Tinh Linh rốt cục đã đến.
Sinh vật trên đại lục đều có cùng chung một nhận biết, tộc Tinh Linh là con cưng của ông trời. Bọn họ có cõi lòng thanh bạch mà tĩnh lặng, sinh mệnh kéo dài, tư chất cực kỳ xuất sắc và dung mạo tuyệt đẹp.
Trên người bọn họ tựa hồ tập trung toàn bộ tốt đẹp, mỗi một Tinh Linh đều làm cho người ta không tự chủ được muốn trầm mê trong mỹ mạo của bọn họ, đáng tiếc sẽ được Tinh Linh nhìn trúng ngoại trừ tộc nhân của bọn họ ra, chỉ có lác đác Thú tộc không có nhiều và Nhân tộc thì càng thêm rất ít ỏi đáng thương…
Mấy Thú tộc nửa người nửa thú kia tốt ở chỗ nào hả!!!
Vì thế Nhân tộc rốt cục tìm được một khuyết điểm của tộc Tinh Linh – con mắt không được tốt!
Lần này Tinh Linh đến đây mười vạn tộc nhân, xem qua một mảnh người đẹp mênh mông bát ngát, quả thật làm đám háo sắc có một loại cảm giác cho dù lập tức chết ở trong Đại Chiến cũng chết không đáng tiếc.
Đáng tiếc chính là nhóm Tinh Linh xinh đẹp rõ ràng đối với bọn họ không có cảm giác đồng dạng, bọn họ hoặc là cao ngạo đứng thẳng không để ý tới con người, hoặc là như đang xem xét động vật hiếm thấy giống nhau cùng đám đồng bạn vui cười đối với loài người xung quanh giống như chỉ chỏ – điều này đối với loài người mà nói thật đúng là một cảm giác mới lạ – bình thường chúng tộc khác nhìn thấy loài người luôn phòng bị thậm chí là căm thù, cơ hội bị trở thành động vật hiếm có cũng không nhiều…
“Maude, anh làm sao ở đây?" Andreu kinh ngạc nhìn thấy Maude vốn nên đang chuẩn bị vật tư của Tinh Linh xuất hiện ở chỗ ngoài phòng làm việc.
Thuận tiện xem Gấu con vài lần, từ lần trước sau khi Bé đáng yêu đi ra, đối với động vật nhỏ đáng yêu, nhất là động vật nhỏ xuất hiện ở trên chiến trường này, Andreu thật sự là có chút – lá gan run rẩy…
“Trả lại của rơi." Maude giơ Gấu con lên, ý bảo của rơi là vật nhỏ trong tay của mình.
Nhìn nhìn phương hướng y đi tới, Andreu hiểu được, có chút lo lắng nhìn xem Gấu con trong tay Maude, khôn biết đối phương được xưng là của rơi trong lòng có thể mất hứng hay không.
Kết quả anh thấy Maude dịu dàng đem Gấu con ôm lại trong lòng, sau đó cái ‘Của rơi’ kia vẻ mặt hưởng thụ ở trong lòng Maude cọ sát…
—— Andreu anh làm sao từ trên mặt con gấu kia nhìn ra được biểu tình hưởng thụ được?
Làm cho anh tức giận chính là, Maude thế nhưng không có phản cảm gì để cho con sắc gấu kia ăn đậu hủ của y!!!
Thật sự là! Hơi quá đáng!!!!
Andreu thoáng cái ngăn lại đường Maude rời đi.
“Tôi giúp anh ôm nhé, tên nhóc này béo như thế khẳng định rất nặng đi?"
Vẻ mặt quan tâm mỉm cười.
Gấu con nghe hiểu được tiếng người nghe thấy người khác nói mình béo rất u buồn ở trong lòng Maude dụi dụi tiếp.
Andreu trong lòng đã bắt đầu thiêu đốt – nổi giận!
Maude lắc đầu.
“Sẽ không, vừa được, ôm vào rất thoải mái, hơn nữa một chút cũng không nặng."
Gấu con lập tức phấn chấn!
Nụ cười trên mặt Andreu có chút tạm dừng một chút, lặng lẽ trừng mắt Gấu con một cái – kỳ thật bản thân anh rất rõ ràng đối với Maude mà nói lặng lẽ trừng và quang minh chính đại trừng nhìn cũng giống nhau, không có khả năng không bị phát hiện. Nhưng mà, anh vẫn là không dám quang minh chính đại trừng…
“Bạch Hành và Tiểu Ngân không có sao?" Nói sang chuyện khác, “Nếu không tôi tìm người giúp anh đi tìm bọn họ đi." Thật nhanh chút đem con sắc gấu này đuổi đi!
Sắc thành như vậy Tiểu Ngân làm sao chịu đựng được nó a a a!
Maude trầm mặc một chút.
“Bọn họ có."
“Vậy anh vì sao không đem nó trả về?"
“Bọn họ có việc…"
“Sẽ không là!" Từ trong âm thanh không khác lắm cực kỳ nhỏ của Maude, Andreu nghe ra chút gì đó, kinh ngạc hỏi.
“Ừ."
Không thể nào, không phải nói Bạch tinh thần cạn kiệt sao? Làm sao khôi phục nhanh như vậy? Cho dù khôi phục cũng không gấp gáp thành như vậy đi, thật sự là – hâm mộ quá…
Người trong lòng đối với tâm ý của mình luôn luôn không đáp lại Andreu vô cùng hâm mộ cuộc sống ‘Tính’ phúc của Bạch Hành và Tiểu Ngân.
“Anh đến đây làm gì?"
Maude thấy hắn chậm chạp không nói chuyện, chủ động mà nói.
“Tìm Tiểu Ngân, nhóm Tinh Linh đến rồi."
“Vậy liên quan gì bọn họ?" Maude khó hiểu hỏi.
“Tôi nghĩ Bạch có thể đối với tộc Tinh Linh sẽ tò mò, muốn gọi anh ấy đi xem, chẳng qua hiện tại xem ra không quan trọng. Maude, anh muốn đi xem không?"
“Tôi đã thấy Tinh Linh."
“Nhưng mà cái đó không giống, đại quân Tinh Linh nha, nhìn qua thật sự là tráng lệ!"
Maude trầm mặc trong chốc lát.
“Anh thích tôi sao?"
Andreu gật đầu.
“Vậy vì sao còn muốn để tôi đi xem Tinh Linh chứ? Tinh Linh rất đẹp lại rất hấp dẫn người, anh không sợ tôi thích Tinh Linh sao?"
Maude thật sự không có ý tứ khác, thuần túy là tò mò. Bởi vì trên sách nói, bình thường nếu thích một người sẽ nghĩ đem người đó giấu đi, không để cho cơ hội người đó thích người khác – đem người mình thích đẩy vào những người khác, ở trong mắt Maude mà vô cùng ngu ngốc, điển hình tài liệu giảng dạy phản diện.
Andreu cười.
“Maude, anh nếu nói dễ dàng bị hấp dẫn tôi cũng không cần vất vả nhiều năm như vậy." Anh nhìn xem Maude, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, “Maude, anh biết không? Tôi luôn tin rằng, trên thế giới này nếu ngay cả tôi cũng không thể đả động được tâm của anh, như vậy cũng không sẽ có ai có thể đả động được anh."
“Anh vì cái gì lại tự tin như thế?"
Maude nghi hoặc nhìn xem hắn.
“Muốn đả động anh phải có tình cảm chân thành, người có được loại tình cảm này thường thường rất đơn thuần, hoặc là nói sống rất đơn giản. Anh sẽ không coi trọng người như vậy, bởi vì từng trải của anh làm anh nghĩ thấy đơn thuần là nhược điểm, anh không có biện pháp chịu được nhược điểm ngoại trừ Lankers như thế. Mà người có thể cùng anh sánh vai, lại có được tình cảm có thể đả động được anh có năng lực tiến vào trong mắt anh ngoại trừ tôi còn có ai đây? Hoặc có lẽ tương lai sẽ xuất hiện một người như vậy, nhưng người đó so với tôi chậm nhiều như vậy, nếu ngay cả tôi cũng không thể để anh an tâm phó thác tình cảm, một người mới xuất hiện không bao lâu thì làm sao có thể làm được. Anh cho tới bây giờ không phải một người sẽ làm theo cảm tính mà."
Lười biếng nằm ở trên giường, bên người là Tiểu Ngân thân hình tinh tráng, cảm giác ấm áp sự mềm dẻo làm anh cảm thấy thoải mái cực ký.
Tiểu Ngân không đáp lại những lời này, nâng đầu của y nằm ở trước ngực của mình, ôn nhu hôn lên.
Khẽ dính sát vào cánh môi, làm môi hai người ôn nhu ma sát, mang theo tôn tình và quyến luyến nồng đậm.
Bạch Hành thở dài đón nhận môi của hắn, Tiểu Ngân hiếm khi ôn nhu được như vậy…
Tiểu Ngân dùng răng năng cạ cạ cắn cánh môi của Bạch Hành bị mình hôn đến đỏ đỏ, ngậm giữ, dịu dàng liếm mút, ngẫu nhiên còn dùng đầu lưỡi liếm qua trên mặt.
Khi làm hô hấp của Bạch Hành trở nên có chút dồn dập, hắn mới tách môi Bạch Hành ra, xâm nhập vào trong khoang miệng ấm áp trơn ướt của y.
Cách tay dùng sức đem cơ thể Bạch Hành ôm lên, để y ghé vào trên người của mình, hôn không hề dịu dàng, trở nên cuồng dã như dĩ vãng.
Đầu lưỡi ở trong miệng của Bạch Hành thô bạo quấy nhiễu, ôm lấy lưỡi của y cùng nhau dây dưa triền miên…
“Hô hô…"
Sau khi vừa hôn xong, Bạch Hành đem đầu chôn ở cổ Tiểu Ngân, hô hấp dồn dập mà nóng rực liền đánh vào trên cổ mẫn cảm của Tiểu Ngân
Cánh tay ôm lưng Bạch Hành không nhịn được chặt vài phần.
Cảm giác được nơi nào đó của thân hình mềm dẻo dưới thân khác thường, Bạch Hành cười khẽ.
“Muốn hả?"
Tiểu Ngân cư nhiên thật sự bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.
Sau vài phút cân nhắc mới đưa ra trả lời.
“Hôm nay tộc Tinh Linh đã muốn tới."
Bạch Hành ngẩng đầu, chống trán Tiểu Ngân.
“Cho nên?"
“Không liên quan chuyện của chúng ta." Tiểu Ngân ngẩng đầu, lại dịu dàng khẽ chạm môi của Bạch Hành, thỉnh thoảng lại ở khóe môi của y in xuống nụ hôn vụn vặt.
“Nói đúng!" Bạch Hành cười cúi đầu, chủ động hôn lên Tiểu Ngân…
Môi lưỡi kịch liệt dây dưa cùng nhau, tiếng thở dốc nam tính càng thêm dồn dập lên, nhất thời cả trong phòng đều tràn ngập hơi thở *** mãnh liệt.
Cơ thể Bạch Hành gắt dao dán ở trên mặt trên của Tiểu Ngân, cơ thể hai người vô ý thức cọ đối phương.
Hai tay Tiểu Ngân lại nắm lấy cái mông cong vểnh lại tràn ngập co dãn của Bạch Hành, vuốt ve, làm chỗ đó trên tay mình hiến hóa hình dạng.
Chút cảm giác đau mang theo kích thích mãnh liệt từ vú truyền đến, những kích thích đó trực tiếp hóa thành khoái cảm truyền vào trong đại não Bạch Hành.
“A, Tiểu Ngân——" Bạch Hành hô hấp dồn dập gọi tên Tiểu Ngân, âm thanh bởi vì cảm xúc nào đó đã bộc phát mà trở nên khàn khàn.
“Ta ở đây."
Tiểu Ngân bận rộn gặm cổ và bả vai Bạch Hành, ở chỗ đó lưu lại dấu vết nhạt thật sâu. Nhưng mà áo choàng pháp sư trên người Bạch Hành ngăn cản tiến bước gặm cắn của hắn.
Hắn không kiên nhẫn xoay người dậy, thuận tiện mang theo Bạch Hành ghé vào trên người hắn, bàn tay to bắt đầu thô lỗ cởi quần áo trên người Bạch Hành.
Bạch Hành cũng không có tốt hơn Tiểu Ngân bao nhiêu.
Ngón tay thon dài của anh cũng đang ở trên người Tiểu Ngân hành động, muốn càng thêm gần sát cảm thụ da thịt non mềm và thân hình mềm dẻo có lực của Tiểu Ngân. Còn có, chỉ có Tiểu Ngân mới có thể làm cho anh mất đi lý trí…
Mặc dù bận rộn cởi quần áo của đối phương, môi hai người vẫn dán liền, không tách ra, hút liếm lẫn nhau cái miệng ngọt ngào của đối phương, khiến cho đối phương và mình càng nhiều khoái cảm.
“A ——"
Cảm giác da thịt thân cận làm Bạch Hành không kiềm được thở dài ra tiếng…
Tiểu Ngân ngồi xếp bằng, đem Bạch Hành đặt ở trên đùi của mình, đem chân thẳng tắp thon dài của y đặt ở sườn eo của mình, môi liên tục ở trên người y lướt đi, một tay cầm phân thân đứng thẳng của Bạch Hành, một tay khắc trực tiếp đến giữa bắp đùi của y, vội vàng xoa ấn nếp nhăn xung quanh chỗ sắp tiếp nhận mình.
“Ư a – a – ha ——" Bạch Hành rên rỉ ôm sát cổ Tiểu Ngân, ngực dán vào Tiểu Ngân ma sát, eo mảnh mềm cũng theo tay của Tiểu Ngân lắc lư.
Trong đong đưa, mông và đùi của anh không ngừng ma sát dục vọng bộc phát của Tiểu Ngân, động tác của anh hiển nhiên kích thích của Tiểu Ngân. Chỉ nghe Tiểu Ngân thở dốc một tiếng, một ngón tay liền tiến vào dũng đạo chưa trải qua trơn ướt gì.
Có chút thô lỗ tiến vào bất ngờ xảy ra làm Bạch Hành ít nhiều cảm giác được một chút không khỏe.
“Tiểu Ngân!"
Ngón tay Tiểu Ngân liên tục ở trong dũng đạo ẩm ướt chặt khít của Bạch Hành cắm rút, cảm giác được vách ruột chỗ đó bóng loáng cùng co rút trong dũng đạo mang đến cảm nhận trơn ướt, dục vọng của hắn càng phát ra trướng đau.
Tay an ủi phân thân của Bạch Hành động tác nhanh hơn, Tiểu Ngân rút ra ngón tay của mình, từ trong nhẫn lấy ra thuốc bôi trơn lúc trước Rooney đưa, lấy ra lại có chút do dự.
Trừ thứ của mình, hắn không muốn để cái gì khác tiến vào cơ thể của Bạch Hành – nhất là có chứa mùi, hắn không muốn trên người Bạch trừ mùi vị của bản thân và hắn lị có mùi vị gì khác.
Do dự một chút, hắn bỏ qua thuốc bôi trơn trên tay.
“Bạch, chúng ta không cần cái kia được không?"
Đắm chìm trong khoái cảm bàn tay to của Tiểu Ngân mang đến Bạch Hành trì độn một chút mới phản ứng được dã thú nhà mình đang hỏi cái gì.
“Sao – làm sao ——" Tay Tiểu Ngân hơi chút co lại, lập tức cắt đứt lời của Bạch Hành, “Có thể – a ha ——"
Tốt lắm!
Tiểu Ngân lập tức đem thuốc bôi trơn trên tay ném ra xa xa.
Ngón tay vừa mới rời đi không bao lâu lại nhớ tới trong dũng đạo của Bạch Hành, trước là động vài cái, sau đó không đợi kịp duỗi tiến hai ngón tay.
Bạch Hành hít vào một hơi.
“Tiểu Ngân ——"
“Đau?"
“—— Cũng được."
“Ta sẽ không để em bị thương." Tiểu Ngân nhanh chóng cam đoan.
Bạch Hành muốn đánh người! Không, đánh sói!
Mức độ là không bị thương, ý tứ chính là nói chỉ cần không bị thương, đau một chút không sao!
Bạch Hành dám lấy đầu mình cam đoan, người này khẳng định là sau khi làm mình quen không cần thuốc bôi trơn hắn có thể muồn làm gì thì làm!
“Bạch, Bạch – ta không thích trên người em có hương vị khác." Bản năng của dã thú!
Bạch Hành cắn răng một cái.
“Tùy anh!"
Kết quả, Tiểu Ngân lập tức rút hai ngón tay ra, đem cực lớn của mình để vào, ở trong tiếng hút khí của Bạch Hành đâm vào!
“A – khốn nạn!"
Bạch Hành đau đến mặt mũi trắng bệch.
Vốn đã không được làm trơn, TIểu Ngân cư nhiên mới dùng xong hai ngón tay đã tiến vào, Bạch Hành không bị thương cảm thấy mình là thiên phú dị bẩm!
Tiểu Ngân hôn hôn cái trán của y, sau đó lấp kín môi y, bắt đầu thong thả tiến vào.
Trong dũng đạo khô khốc mà chặt khít, làm Tiểu Ngân cũng bắt đầu đau đớn.
“Bạch, thả lỏng…"
Bạch Hành ôm cổ hắn đến chính là một ngụm!
Anh con mẹ nó nói dễ dàng quá ha, có bản lĩnh anh để em cái gì cũng không làm cứ trực tiếp tiến vào rồi thả lỏng xem!
Trong lòng mắng, nhưng cơ thể vẫn là theo lời hắn chậm rãi bắt đầu thả lỏng xuống.
Tiểu Ngân ở trước cơ thể cứng ngắc của y dịu dàng an ủi, hôn hôn cái trán, hôn hôn khóe miệng. Tay cũng tới chỗ dục vọng rủ xuống của y, dịu dàng thăm hỏi.
Nhưng dục vọng bộc phát thân dưới kia một khắc cũng không dừng lại vẫn như cũ chậm rãi xâm lấn cơ thể Bạch Hàn.
Tư thế này vốn chính là một tư thế có thể tiên vào rất sâu, chưa đến một hồi, trái lại chân chính để hắn đi vào.
Cao hứng mà vỗ xuống mông Bạch Hành hai cái, Tiểu Ngân như thưởng cho hôn nhẹ khóe môi Bạch Hành.
“Bạch, đều đi vào…"
“Đừng động…"
Bạch Hành như cầu xin nói, tiến vào như thế không có bôi trơn không có tiền diễn thật sự là rất kịch liệt, anh có chút không chịu nổi…
“Tiểu Ngân – a ——"
Tiểu Ngân liếm mút vành tai tinh tế của y, hơi thở nóng hầm hập phun ở sau tai mẫn cảm của y.
“Không sao, em có thể…" Ngoài miệng dịu dàng nói, nhưng mà lại bắt đầu chậm rãi động rút dục vọng của mình.
Bạch Hành bắt đầu nức nở.
Con mắt lệ lưng tròng, cảm nhận cực lớn xúc cảm rõ ràng của Tiểu Ngân hung hăng mà cạ qua vách ruột mềm mại của mình, hình dạng chỗ đó rõ ràng làm Bạch Hành cảm thấy có chút kinh tâm.
Cố tình, sau vài lần, Bạch Hành bắt đầu cảm giác được ngoài đau đớn lại nổi lên một loại cảm giác đặc biệt cực kỳ mãnh liệt.
“Ô ô – Tiểu Ngân ——" Nước mắt theo khóe mắt anh chảy xuống, gương mặt tao nhã một mảnh ướt sũng, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.
Đáng tiếc chính là, loại tội nghiệp này không có đổi lại nửa phần thương tiếc và mềm lòng của Tiểu Ngân. Ngược lại làm cho hắn càng thêm nổi lên một loại khoái cảm quái lạ.
Loại bộ dáng này của Bạch, chỉ có hắn có thể thấy được. Bạch như vậy, là bởi vì hắn mà hiện ra, chỉ thuộc về một mình hắn. Bạch sẽ không để một người nào ngoại trừ hắn nhìn thấy bản thân như vậy!
Suy nghĩ như vậy làm Tiểu Ngân cảm thấy thỏa mãn và vui sướng.
Dục vọng chôn sâu trong cơ thể Bạch Hành bắt đầu tăng tốc độ đâm vào, đưa tới Bạch Hành càng thêm cao giọng gào khóc, lại nửa điểm cũng không làm y bị thương.
Làm Bạch Hành kêu khóc khi lần thứ hai đạt tới cao triều, anh cả người mềm nhũn ở trên người Tiểu Ngân.
Dũng đạo trơn ướt hung hăng co rút lại, đè ép phân thân của Tiểu Ngân. Cái loại bao vây chặt khít này làm hắn lập tức nhanh hơn động tác của mình, sau vài bước cũng bắn ở trong cơ thể Bạch Hành.
Bạch Hành hoàn toàn không nhúc nhích.
Tư thế như vậy, quá trình như vậy, đối với anh mà nói quả thật có thể nói là kinh tâm động phách!
Nhưng mà, dã thú nhà anh làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn như thế?
Cứ tư thế hai người cơ thể gắn liền, Tiểu Ngân đem Bạch Hành đẩy ngã ở trên giường, nâng chân dài của Bạch Hành lên đặt ở trên vai của mình, bắt đầu một lần chinh phạt khác…
Ngoài cửa, Maude mang theo ba con ma thú rừng rậm Sương Mù tiến đến trả lại trầm mặc ôm lấy Gấu con thịt núc ních, xoay người liền rời đi.
Đi không được?!
Cảm giác được áo choàng của mình bị kéo lại, Maude cúi đầu, đối diện một đôi mắt đen nhỏ lóe ra ánh sáng hiếu kỳ.
Ưng con liều mạng ngậm góc áo của Maude, không cho anh rời đi.
Maude quay đầu lại liếc một cái phòng đang không ngừng truyền ra âm thanh khiến kẻ khác mặt đỏ tai hồng.
Cúi đầu, còn thật sự đối với Ưng con nói: “Rất rõ ràng," Vừa lòng thấy Ưng con buông mỏ của mình ra, còn nghiêm túc nghe mình giảng nói, “Tiểu Ngân quên một ít trận ma pháp quan trọng. Thật sự là không tốt – ừ, cũng không thể nói không tốt, chính là rất không tốt. Tốt nhất vẫn là không nên quên mới khá tốt ——"
Nói xong nhấc chân bước đi.
Kết quả, vẫn là đi không được ——
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lôi Ưng một bên rõ ràng là xem diễn.
“Kỳ thật loại chuyện này ta cũng không có kinh nghiệm, ngươi có thể hỏi ba ba ngươi, kinh nghiệm của hắn khẳng định rất phong phú!"
Sau đó, Maude nhìn thấy Ưng con líu ríu chiêm chiếp trong chớp mắt từ Lôi Ưng cao ngạo biến thành chim sẻ, quấn ở bên người ba ba mình, vừa lòng cong lên khóe miệng, xoa xoa cái lổ tai nhỏ lông xù của Gấu con, cúi đầu ở trên cái bụng mềm mềm lông xung của nó xoa hai cái, rời đi…
Cùng lúc đó, quân đội của Tinh Linh rốt cục đã đến.
Sinh vật trên đại lục đều có cùng chung một nhận biết, tộc Tinh Linh là con cưng của ông trời. Bọn họ có cõi lòng thanh bạch mà tĩnh lặng, sinh mệnh kéo dài, tư chất cực kỳ xuất sắc và dung mạo tuyệt đẹp.
Trên người bọn họ tựa hồ tập trung toàn bộ tốt đẹp, mỗi một Tinh Linh đều làm cho người ta không tự chủ được muốn trầm mê trong mỹ mạo của bọn họ, đáng tiếc sẽ được Tinh Linh nhìn trúng ngoại trừ tộc nhân của bọn họ ra, chỉ có lác đác Thú tộc không có nhiều và Nhân tộc thì càng thêm rất ít ỏi đáng thương…
Mấy Thú tộc nửa người nửa thú kia tốt ở chỗ nào hả!!!
Vì thế Nhân tộc rốt cục tìm được một khuyết điểm của tộc Tinh Linh – con mắt không được tốt!
Lần này Tinh Linh đến đây mười vạn tộc nhân, xem qua một mảnh người đẹp mênh mông bát ngát, quả thật làm đám háo sắc có một loại cảm giác cho dù lập tức chết ở trong Đại Chiến cũng chết không đáng tiếc.
Đáng tiếc chính là nhóm Tinh Linh xinh đẹp rõ ràng đối với bọn họ không có cảm giác đồng dạng, bọn họ hoặc là cao ngạo đứng thẳng không để ý tới con người, hoặc là như đang xem xét động vật hiếm thấy giống nhau cùng đám đồng bạn vui cười đối với loài người xung quanh giống như chỉ chỏ – điều này đối với loài người mà nói thật đúng là một cảm giác mới lạ – bình thường chúng tộc khác nhìn thấy loài người luôn phòng bị thậm chí là căm thù, cơ hội bị trở thành động vật hiếm có cũng không nhiều…
“Maude, anh làm sao ở đây?" Andreu kinh ngạc nhìn thấy Maude vốn nên đang chuẩn bị vật tư của Tinh Linh xuất hiện ở chỗ ngoài phòng làm việc.
Thuận tiện xem Gấu con vài lần, từ lần trước sau khi Bé đáng yêu đi ra, đối với động vật nhỏ đáng yêu, nhất là động vật nhỏ xuất hiện ở trên chiến trường này, Andreu thật sự là có chút – lá gan run rẩy…
“Trả lại của rơi." Maude giơ Gấu con lên, ý bảo của rơi là vật nhỏ trong tay của mình.
Nhìn nhìn phương hướng y đi tới, Andreu hiểu được, có chút lo lắng nhìn xem Gấu con trong tay Maude, khôn biết đối phương được xưng là của rơi trong lòng có thể mất hứng hay không.
Kết quả anh thấy Maude dịu dàng đem Gấu con ôm lại trong lòng, sau đó cái ‘Của rơi’ kia vẻ mặt hưởng thụ ở trong lòng Maude cọ sát…
—— Andreu anh làm sao từ trên mặt con gấu kia nhìn ra được biểu tình hưởng thụ được?
Làm cho anh tức giận chính là, Maude thế nhưng không có phản cảm gì để cho con sắc gấu kia ăn đậu hủ của y!!!
Thật sự là! Hơi quá đáng!!!!
Andreu thoáng cái ngăn lại đường Maude rời đi.
“Tôi giúp anh ôm nhé, tên nhóc này béo như thế khẳng định rất nặng đi?"
Vẻ mặt quan tâm mỉm cười.
Gấu con nghe hiểu được tiếng người nghe thấy người khác nói mình béo rất u buồn ở trong lòng Maude dụi dụi tiếp.
Andreu trong lòng đã bắt đầu thiêu đốt – nổi giận!
Maude lắc đầu.
“Sẽ không, vừa được, ôm vào rất thoải mái, hơn nữa một chút cũng không nặng."
Gấu con lập tức phấn chấn!
Nụ cười trên mặt Andreu có chút tạm dừng một chút, lặng lẽ trừng mắt Gấu con một cái – kỳ thật bản thân anh rất rõ ràng đối với Maude mà nói lặng lẽ trừng và quang minh chính đại trừng nhìn cũng giống nhau, không có khả năng không bị phát hiện. Nhưng mà, anh vẫn là không dám quang minh chính đại trừng…
“Bạch Hành và Tiểu Ngân không có sao?" Nói sang chuyện khác, “Nếu không tôi tìm người giúp anh đi tìm bọn họ đi." Thật nhanh chút đem con sắc gấu này đuổi đi!
Sắc thành như vậy Tiểu Ngân làm sao chịu đựng được nó a a a!
Maude trầm mặc một chút.
“Bọn họ có."
“Vậy anh vì sao không đem nó trả về?"
“Bọn họ có việc…"
“Sẽ không là!" Từ trong âm thanh không khác lắm cực kỳ nhỏ của Maude, Andreu nghe ra chút gì đó, kinh ngạc hỏi.
“Ừ."
Không thể nào, không phải nói Bạch tinh thần cạn kiệt sao? Làm sao khôi phục nhanh như vậy? Cho dù khôi phục cũng không gấp gáp thành như vậy đi, thật sự là – hâm mộ quá…
Người trong lòng đối với tâm ý của mình luôn luôn không đáp lại Andreu vô cùng hâm mộ cuộc sống ‘Tính’ phúc của Bạch Hành và Tiểu Ngân.
“Anh đến đây làm gì?"
Maude thấy hắn chậm chạp không nói chuyện, chủ động mà nói.
“Tìm Tiểu Ngân, nhóm Tinh Linh đến rồi."
“Vậy liên quan gì bọn họ?" Maude khó hiểu hỏi.
“Tôi nghĩ Bạch có thể đối với tộc Tinh Linh sẽ tò mò, muốn gọi anh ấy đi xem, chẳng qua hiện tại xem ra không quan trọng. Maude, anh muốn đi xem không?"
“Tôi đã thấy Tinh Linh."
“Nhưng mà cái đó không giống, đại quân Tinh Linh nha, nhìn qua thật sự là tráng lệ!"
Maude trầm mặc trong chốc lát.
“Anh thích tôi sao?"
Andreu gật đầu.
“Vậy vì sao còn muốn để tôi đi xem Tinh Linh chứ? Tinh Linh rất đẹp lại rất hấp dẫn người, anh không sợ tôi thích Tinh Linh sao?"
Maude thật sự không có ý tứ khác, thuần túy là tò mò. Bởi vì trên sách nói, bình thường nếu thích một người sẽ nghĩ đem người đó giấu đi, không để cho cơ hội người đó thích người khác – đem người mình thích đẩy vào những người khác, ở trong mắt Maude mà vô cùng ngu ngốc, điển hình tài liệu giảng dạy phản diện.
Andreu cười.
“Maude, anh nếu nói dễ dàng bị hấp dẫn tôi cũng không cần vất vả nhiều năm như vậy." Anh nhìn xem Maude, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, “Maude, anh biết không? Tôi luôn tin rằng, trên thế giới này nếu ngay cả tôi cũng không thể đả động được tâm của anh, như vậy cũng không sẽ có ai có thể đả động được anh."
“Anh vì cái gì lại tự tin như thế?"
Maude nghi hoặc nhìn xem hắn.
“Muốn đả động anh phải có tình cảm chân thành, người có được loại tình cảm này thường thường rất đơn thuần, hoặc là nói sống rất đơn giản. Anh sẽ không coi trọng người như vậy, bởi vì từng trải của anh làm anh nghĩ thấy đơn thuần là nhược điểm, anh không có biện pháp chịu được nhược điểm ngoại trừ Lankers như thế. Mà người có thể cùng anh sánh vai, lại có được tình cảm có thể đả động được anh có năng lực tiến vào trong mắt anh ngoại trừ tôi còn có ai đây? Hoặc có lẽ tương lai sẽ xuất hiện một người như vậy, nhưng người đó so với tôi chậm nhiều như vậy, nếu ngay cả tôi cũng không thể để anh an tâm phó thác tình cảm, một người mới xuất hiện không bao lâu thì làm sao có thể làm được. Anh cho tới bây giờ không phải một người sẽ làm theo cảm tính mà."
Tác giả :
Linh Thệ