Ma Vũ Đại Lục Hành Ký
Chương 27: Lưu lại
“Chung quy nghĩ thấy chúng ta đã ở chỗ này không ít thời gian, nhưng mà tổng cộng tính qua thời gian cũng bất quá là vài ngày."
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nắm tay, đi ở phía sau Tom, nhỏ giọng nói.
“Không thích ở đây sao?"
Tiểu Ngân hỏi.
Bạch Hành lắc đầu, “Không có đâu, chỉ là chiến tranh còn chưa bắt đầu cũng đã làm tôi nghĩ thấy mệt mỏi."
Tiểu Ngân an ủi sờ sờ mái tóc đen trơn mượt của y, phát hiện xúc cảm trước sau như một rất là tốt, vì thế lại sờ nhiều vài cái.
“Tom, hai ngày này tình huống thương vong của chiến sĩ thế nào?"
Bạch Hành tùy Tiểu Ngân ôn nhu vuốt ve tóc của mình, dù sao anh cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu rất thoải mái, mở miệng hướng Tom hỏi.
“Từ sau khi các anh đi, số lượng xương khô rốt cục bắt đầu giảm bớt. Chẳng qua sau đó lại xuất hiện xương khô cung tiễn thủ cùng xương khô ma pháp sư có thể công kích xa, làm cho binh lính dưới sự ứng phó không kịp đã tạo thành thương vong không nhỏ."
Trăm người – chỉ là thời gian hai ngày, vẫn là một trận chiến đấu nho nhỏ thôi.
“Người của trường học biểu hiện thế nào?"
“Các anh là người của trường học này? Thực lực trái lại rất không tệ, nhưng với tư cách binh sĩ của quân đội mà nói còn rất chưa đủ tư cách, may mắn tiến bộ của bọn họ xem như tốt. Trong trận chiến hôm qua bọn họ cũng xuất rất nhiều sức lực, mấy ma pháp sư của học viện hai anh có thể tiến hành công kích xa, mà mấy chiến sĩ yếu nhất cũng đạt tới cấp sáu, thực lực rất không tệ."
Bạch Hành vừa lòng gật đầu, mấy học viên của trường học ma vũ Hoàng gia Forde kỳ thật tuyệt đại bộ phận đều là rất nhiệt huyết. Trường học hoàng gia này, cùng trường học bình thường có một chỗ khác nhau rất lớn chính là giáo dục tư tưởng chính trị so với trường học khác nhiều hơn nhiều.
Bình thường tư tưởng trung quân ái quốc được truyền dạy nhiều, hiện tại đứng trước nghĩa lớn sinh tử tồn vong của đại lục, biểu hiện của mấy học viên này sẽ không thua người khác.
“Tôi nói, hai người các anh tập luyện như thế nào vậy, trẻ tuổi như vậy đã đến Thánh cấp."
Tom quay đầu, vươn tay chính là muốn ôm bả vai của Bạch Hành, kết quả trong cái nhìn chòng chọc của Tiểu Ngân mà thu hồi cánh tay.
Bạch Hành nhún nhún vai, Tiểu Ngân thì không biết đã sống bao nhiêu năm, anh thì là bị tia sét bổ trúng. Hiển nhiên hai loại phương pháp đều không thích hợp phổ biến, chuyện này xác suất thành công đều thấp đến mức độ nhận thức ít (Sự kiện xác xuất thấp ý tứ chính là tỷ lệ phát sinh cực kỳ thấp, cơ hồ là chuyện không thể xảy ra, sở dĩ nói thành tỷ lệ thấp là bởi vì trên thế giới này không có chuyện gì mà không thể xảy ra.). Sau khi làm ra động tác này, anh có chút đăm chiêu nhìn xem Tom, “Anh nhìn sơ qua cùng thời điểm lần đầu tiên gặp mặt rất không giống nhau."
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, người này chính là một tướng lĩnh nghiêm túc trang nghiêm, vui giận không hiện ra sắc mặt, mà hiện tại, nói rõ ràng một chút người này chính là một quân nhân lõi đời, quân nhân lưu manh, vẻ mặt lém lỉnh cười xấu xa.
“Anh cũng không ngẫm lại cái thời điểm kia nếu tôi bộ dáng này thì sao có thể áp chế đám người trường học các anh, tuyệt đại bộ phận mấy người các anh đều là thiên tư bất phàm, từ nhỏ ở trong hâm mộ cùng khích lệ của người khác mà lớn lên, ít nhiều đều sẽ có chút tự cho mình siêu phàm, nói thật, rất là không tốt."
Bạch Hành gật đầu, vậy à. “Nhưng mà, người của người học chúng tôi một khi huấn luyện tốt rồi, tuyệt đối là tinh binh."
“Nhưng để huấn luyện tốt bọn họ cũng không dễ dàng."
Tom hừ nhẹ một tiếng, mà đám người trường học bọn họ kia, muốn huấn luyện một chút để có chút hình dáng cũng không khó, nhưng huấn luyện thành binh sĩ của pháo đài Snow như vậy liền khó à.
“Vậy mời anh cố gắng nhiều hơn đi chứ, loại chuyện này là đối với hai bên đều có lợi."
“Bạch, anh đã đã về rồi!"
Thấy bọn họ đi tới, Lankers cao hứng chạy tới, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười đỏ bừng nhìn qua so với lúc ở trong Mandeli rất có tinh thần.
“Ừm, cậu hai ngày này trải qua thế nào?"
“Hoàn hảo nha, trừ tên Kyle kia ra, cái khác đều rất tốt. Chuyện tốt nhất chính là toàn bộ xương khô đều bị diệt hết, cuộc chiến rốt cục chấm dứt rồi."
Nói tới đây, trên mặt Lankers chậm rãi như trút được gánh nặng. Nghĩ đến trận chiến đấu này cũng làm cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
“Ô, hai người các anh đã về rồi."
Lần này là Kyle, chàng trai nhiệt tình tóc đỏ lửa này ngạc nhiên mừng rỡ chạy đến trước mặt bọn họ, trực tiếp không đếm xỉa đến Lankers bên cạnh đang đối với anh xem thường, nhiệt tình đối với Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nói.
“Hai anh rốt cục đã trở lại," Andreu cũng đi tới, đứng ở bên người Lankers, rất có lễ độ cùng Tom bên cạnh cho một tiếng chào hỏi, “Sĩ quan huấn luyện Tom, chào anh."
“Tại sao chỉ có ba người các cậu, những người khác đâu?"
Phát hiện toàn bộ trên bãi tập chỉ có ba người bọn họ, Bạch Hành kinh ngạc hỏi. Lúc này cho dù sĩ quan huấn luyện Tom này vắng mặt các học viên cũng có thể tiến hành huấn luyện mới đúng a.
Lankers đầu tiên là nhìn Tom một cái, mới mở miệng trả lời nói: “Bọn họ đang thu dọn đồ đạc, chúng ta đã chuẩn bị trở về."
“Trở về rồi?"
“Trường học, thí luyện lần này đã xong. Từ đây trở về cũng không thể dùng truyền tống trận, nếu chúng ta hiện tại không xuất phát khi đi trở về, vậy không có cách nào vượt qua cuộc thi cuối kỳ."
Ngất nha, Bạch Hành xấu hổ, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt ở trên Đại Chiến, cái gì trường học a, cuộc thi a, toàn bộ hoàn toàn đều bị quăng sau đầu.
“Bạch, hai người các anh cũng đi thu dọn đồ đạc đi."
“Không," Bạch Hành ở trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác lắc lắc đầu, “Chúng tôi muốn ở lại đây."
“Cái gì?!"
Ba người khác kinh ngạc, Tom ngạc nhiên vui mừng.
“Cái chuyện này chúng tôi sẽ cùng trường học thương lượng xử lý, các cậu không cần lo lắng cho chúng tôi. Ngoài ra, các cậu trở về tu luyện cũng tốt, Đại Chiến tùy thời có thể bắt đầu."
Đang nói chuyện, một tên binh lính cấp bách vội vàng chạy tới, đối với Tom hành lễ sau đó nói: “Thượng tá Tom, Nguyên soái gọi anh lập tức mang Bạch cùng Ngân đến phủ Nguyên soái."
Bạch Hành nhìn xem ba người Lankers, Kyle và Andreu, “Vậy hẹn gặp lại."
Nói xong, liền đi theo bên người Tom hướng phủ Nguyên soái đi đến.
“Ta hy vọng các cậu có thể lưu lại."
Vừa thấy mặt, Nguyên soái Weson liền đi thẳng vấn đề nói.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn nhau, đều phát hiện ý cười trong mắt của nhau.
“Ông nội, Bạch hai người bọn họ đã quyết định lưu lại."
Tom khẩn cấp hướng ông nội khoe ra tin tức này.
Nghe vậy, trên mặt Weson nhất thời cười tươi. Trên chiến trường, hai vị cao thủ Thánh cấp này có thể tạo ra tác dụng rất lớn!
“Hai cậu xác định chưa?"
Lyme vẫn đang ở phủ Nguyên soái quan tâm hỏi.
“Vâng, chúng tôi quyết định."
Đêm đó, Tom vẻ mặt cười xấu xa đem bọn họ dẫn đến một cái phòng phía trước.
“Ha ha, đêm nay chiến đấu vừa lúc chấm dứt, các anh có thể hưởng thụ thật đã một chút rồi."
Bạch Hành tức giận muốn đuổi anh ta.
“Anh, cút đi!"
Nói xong, tức giận đem anh ta đuổi đi.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đi vào phòng, không biết có phải là bởi vì lới trước đó của Tom, một mình cùng Tiểu Ngân đứng ở trong phòng, anh chung quy cảm thấy có chút không được tự nhiên cùng xấu hổ.
“Ngữ khí vừa rồi của hắn ta là lạ."
Tiểu Ngân ánh mắt híp lại, có chút khó chịu – sau khi nghe xong lời Tom Bạch Hành đối với mình đột nhiên có chút trốn tránh, tên kia sẽ không là nói lời gì đó không tốt đi?
“Không có việc gì đâu, đêm nay muốn ăn gì đây, tôi ở đây còn có không ít thức ăn ngon."
“Cái này là gì?"
Tiểu Ngân còn giữ lại một chút bản năng của dã thú, lãnh địa của bản thân luôn phải được thường thường tuần tra một chút, thừa dịp Bạch Hành công phu đem thức ăn lấy ra, hắn đem cả phòng đều xem xét một lần, vừa lúc ở chân giường phát hiện một cuốn sách nhỏ.
“Cái gì là cái gì?"
Bạch Hành đã dọn xong cái bàn, nghe vậy tò mò đi tới, vừa lúc Tiểu Ngân mở cuốn sách nhỏ trên tay…
“Tom tên kia, tại sao lại đem loại đồ này đặt ở trong này?"
Anh một phen từ trong tay Tiểu Ngân đoạt đi cuốn sách nhỏ, kinh ngạc khẽ hô.
Cuốn sách này chính là ghi lại phương pháp huấn luyện binh lính của pháo đài Snow, còn có một số nơi quan trọng, tỷ như nói phủ Nguyên soái, khu ở các lãnh đạo quân đội, lương khố…Mấy địa phương quan trọng.
Bạch Hành đem cuốn sách nhỏ lật hai lần, “Anh ta đem cái này đưa chúng ta làm gì?"
Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Tiểu Ngân, con ngươi đen láy kia làm tâm Tiểu Ngân hơi bị rung động – tim đập nhanh rạo rực, đối mặt Bạch Hành, hắn càng ngày càng có một loại cảm giác kỳ quái, trước kia thời điểm chỉ có hai người bọn họ chưa xuất hiện qua cảm giác này.
“Không biết được."
Bản năng, cơ thể cường tráng của Tiểu Ngân lại bắt đầu dính sát Bạch Hành, tay cũng nắm lấy tay cầm cuốn sách nhỏ.
Tay Bạch Hành khẽ run lên, lại không né tránh, cơ thể ngược lại ngã về phía sau, để bản thân thoải mái dựa vào trên người Tiểu Ngân.
“Bỏ đi, mặc kệ anh ta, Tiểu Ngân, anh đem cái này sau khi xem xong nhớ rõ, tiếp đó đem vật này thiêu hủy."
“Ừ."
Tiểu Ngân được voi đòi tiên đem cánh tay ôm vào vòng eo mảnh khảnh của Bạch Hành.
Người này thật đúng là được voi đòi tiên, Bạch Hành khẽ cắn môi, vẫn là không nhúc nhích theo hắn.
“Ăn cơm đi, ăn cơm xong chúng ta đi tắm rửa."
“À."
——
“Tiểu Ngân ——"
“Ừ?"
“Anh đang làm gì?"
“Ngươi không phải nói lúc không có người khác có thể như này sao?" Ngữ khí rất vô tội rất thuần khiết.
Bạch Hành ngồi ở trên đùi Tiểu Ngân, chán nản.
Được voi đòi tiên là phát kiến dành cho anh đúng không!!!
“Như vầy ăn cơm rất không tiện."
Tìm cớ thích hợp…
“Không đâu, ngươi muốn ăn cái gì ta gắp cho ngươi."
Binh đến nước ngăn…
Bạch Hành không nói gì nữa.
Thật vất vả ăn cơm xong, bọn họ chuẩn bị đi tắm rửa.
Vui vui vẻ vẻ đi vào phòng tắm công cộng trước mắt, đột nhiên! Cái lổ tai của Tiểu Ngân giật giật, một phen giữ chặt Bạch Hành, đề phòng nhìn chằm chằm phòng tắm.
“Sao vậy?"
“Bên trong có động tĩnh!"
“Có người đang tắm rửa đi, mặc dù mấy học viên trường học đều quay về, một phòng tắm lớn như vậy trống không, có thể có người của doanh trại khác thừa dịp cơ hội này để tắm rửa."
Bạch Hành có chút do dự nói, lý do này liền ngay cả bản thân anh cũng thuyết phục không được, Tiểu Ngân làm sao sẽ ngay cả âm thanh tắm rửa cũng phân biệt không được đây?
Chẳng qua, không nên nha, chỗ này – vẫn là phòng tắm, làm sao có thể sẽ có phần tử khả nghi chứ?
“Ngươi ở đây, ta đi qua nhìn xem."
Nói xong, Tiểu Ngân buông tay Bạch Hành ra, lặng yên không tiếng động đi về phía trước.
Bạch Hành cũng không có khăng khăng đi theo, thực lực của anh cũng không như Tiểu Ngân, vẫn là không nên đi theo vướng bận thì tốt hơn. Dù sao khoảng cách cũng quá xa, nếu thực sự có chuyện gì, anh có thể tùy thời trợ giúp.
Chỉ thấy Tiểu Ngân cước bộ nhẹ nhàng, giữa hành động không có nửa điểm âm thanh, lặng lẽ đến gần phòng tắm, sau đó, một cước đá văng cánh cửa.
“Ai đó!"
Gầm nhẹ một tiếng…
Sau đó, liền không có âm thanh…
Bạch Hành thấy Tiểu Ngân cư nhiên sửng sờ tại chỗ.
Cái gì vậy a, thế nhưng có thể làm Tiểu Ngân bất động như núi sửng sờ tại chỗ?
Anh tò mò hướng bên kia đi hai bước, không có nghe thấy âm thanh cản lại của Tiểu Ngân, vì thế yên tâm lớn mật đi qua đó.
Sau đó nữa, anh cũng ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy trong phòng tắm hai người đàn ông thân dưới còn đang bảo trì trạng thái mập hợp, Bạch Hành một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Ngân dùng âm thanh chần chừ hiếm thấy hỏi: “Các ngươi tại sao đánh nhau vậy?"
Bạch Hành khuôn mặt trắng nõn lập tức bùm đỏ hoàn toàn, mắt thấy hai người bên trong như bị nước nóng phỏng thoáng cái tách ra – cái kia, cái kia từ chỗ đó lúc đi ra còn phát ra một tiếng âm thanh ái muội – a, trời ạ, là trò đùa đi!
Anh thật muốn oa oa gào lên!
Kéo Tiêu Ngân rõ ràng có không ít nghi vấn, Bạch Hành chạy trối chết.
Làm sao lại đụng tới loại chuyện này a!!!
Bạch Hành thực sự bắt đầu khóc thét ở trong lòng.
Hơn nữa, hai người kia cảm giác nhìn qua còn có chút nhìn quen mắt!!! 囧 Xong rồi 囧 Xong rồi…
Còn nữa a, Tiểu Ngân bên này nên giải thích như thế nào?
Rõ ràng cảm giác được lòng hiếu kỳ tò mò của người nào đó Bạch Hành lại ở trong lòng gào thét ——
“Chúng ta không đi tắm rửa sao?"
Tiểu Ngân không hiểu gì nhìn về phía Bạch Hành gương mặt đỏ bừng, nhìn thấy y kéo mình chạy vọt vào phòng, mạnh mẽ rót một ly nước lạnh trên bàn.
“Ơ, việc này, hay là chờ một chút đi."
Trước tiên chờ anh tiêu hóa một chút kích thích mới vừa nhận, thần a thần a thần a! Anh vừa rồi thực sự thấy được thấy được thấy được!!! Cái kia của người kia ở trong cái kia của người kia a a a!!!
“Vừa rồi ——"
“Ha ha, Tiểu Ngân, anh khát không? Uống chút nước đi, ha ha ——" Bạch Hành nịnh nọt đưa cho Tiểu Ngân một ly nước, “Trước khi tắm rửa uống một ly nước trợ giúp làm đẹp, có thể cho anh làn da rất tốt."
“Không cần, ta là muốn nói ——"
“Anh không khát hả, vậy, vậy, à, cái cuốn sách vừa rồi anh ghi nhớ đến đâu rồi? Nhớ kỹ nhanh lên đi, cái vật kia hẳn là rất quan trọng, nhớ rõ nhanh lên sau đó thiêu hủy đi ——"
Bạch Hành cảm thấy mặt mình cười sắp cứng đờ rồi.
“Vật kia trước khi ra ngoài cũng đã nhớ rõ thiêu hủy. Ta là muốn hỏi ——"
“A à! Cái kia, cái kia, à, cái kia ——"
“Tiểu Bạch!"
Tiểu Ngân quát khẽ một tiếng, ngăn cản mở miệng nữa.
Bạch Hành bị hoảng sợ đáng thương bẹp bẹp ngẩng đầu lên, nhìn thấy con ngươi xanh oánh nhuận của Tiểu Ngân.
“Bọn họ, vừa rồi đang làm gì?"
Nghĩ đến hai người vừa rồi kia, bọn họ lúc đó thân mật, thân mật của bọn họ, hắn từ trước đến giờ không biết giữa hai người còn có thể thân mật như vậy – môi lưỡi dây dưa, thân dưới còn – thân mật như vậy, hắn cùng Tiểu Bạch lúc nào thì có thể ——
Tay to bất tri bất giác phủ lên cánh môi mang theo sắc hồng của Bạch Hành, mang đến một trận cảm giác tê tê ngứa ngứa. Ngứa ngứa, hại Bạch Hành muốn dùng đầu lưỡi liếm liếm môi.
“Bọn họ, bọn họ——" Bạch Hành cúi đầu, đáng chết, nên giải thích thế nào đây, đôi mắt luôn luôn nhã nhặn chuyển a chuyển, nghĩ ra sao cũng không lấy ra được một cái cớ.
“Ra sao?"
Tiểu Ngân lúc này đã không quá chấp nhất câu trả lời, ánh mắt của hắn hoàn toàn bị hai phiến màu hồng của cánh môi hấp dẫn đi, nhịn không được cúi đầu – thân mật như vậy, hắn cũng muốn…
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nắm tay, đi ở phía sau Tom, nhỏ giọng nói.
“Không thích ở đây sao?"
Tiểu Ngân hỏi.
Bạch Hành lắc đầu, “Không có đâu, chỉ là chiến tranh còn chưa bắt đầu cũng đã làm tôi nghĩ thấy mệt mỏi."
Tiểu Ngân an ủi sờ sờ mái tóc đen trơn mượt của y, phát hiện xúc cảm trước sau như một rất là tốt, vì thế lại sờ nhiều vài cái.
“Tom, hai ngày này tình huống thương vong của chiến sĩ thế nào?"
Bạch Hành tùy Tiểu Ngân ôn nhu vuốt ve tóc của mình, dù sao anh cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu rất thoải mái, mở miệng hướng Tom hỏi.
“Từ sau khi các anh đi, số lượng xương khô rốt cục bắt đầu giảm bớt. Chẳng qua sau đó lại xuất hiện xương khô cung tiễn thủ cùng xương khô ma pháp sư có thể công kích xa, làm cho binh lính dưới sự ứng phó không kịp đã tạo thành thương vong không nhỏ."
Trăm người – chỉ là thời gian hai ngày, vẫn là một trận chiến đấu nho nhỏ thôi.
“Người của trường học biểu hiện thế nào?"
“Các anh là người của trường học này? Thực lực trái lại rất không tệ, nhưng với tư cách binh sĩ của quân đội mà nói còn rất chưa đủ tư cách, may mắn tiến bộ của bọn họ xem như tốt. Trong trận chiến hôm qua bọn họ cũng xuất rất nhiều sức lực, mấy ma pháp sư của học viện hai anh có thể tiến hành công kích xa, mà mấy chiến sĩ yếu nhất cũng đạt tới cấp sáu, thực lực rất không tệ."
Bạch Hành vừa lòng gật đầu, mấy học viên của trường học ma vũ Hoàng gia Forde kỳ thật tuyệt đại bộ phận đều là rất nhiệt huyết. Trường học hoàng gia này, cùng trường học bình thường có một chỗ khác nhau rất lớn chính là giáo dục tư tưởng chính trị so với trường học khác nhiều hơn nhiều.
Bình thường tư tưởng trung quân ái quốc được truyền dạy nhiều, hiện tại đứng trước nghĩa lớn sinh tử tồn vong của đại lục, biểu hiện của mấy học viên này sẽ không thua người khác.
“Tôi nói, hai người các anh tập luyện như thế nào vậy, trẻ tuổi như vậy đã đến Thánh cấp."
Tom quay đầu, vươn tay chính là muốn ôm bả vai của Bạch Hành, kết quả trong cái nhìn chòng chọc của Tiểu Ngân mà thu hồi cánh tay.
Bạch Hành nhún nhún vai, Tiểu Ngân thì không biết đã sống bao nhiêu năm, anh thì là bị tia sét bổ trúng. Hiển nhiên hai loại phương pháp đều không thích hợp phổ biến, chuyện này xác suất thành công đều thấp đến mức độ nhận thức ít (Sự kiện xác xuất thấp ý tứ chính là tỷ lệ phát sinh cực kỳ thấp, cơ hồ là chuyện không thể xảy ra, sở dĩ nói thành tỷ lệ thấp là bởi vì trên thế giới này không có chuyện gì mà không thể xảy ra.). Sau khi làm ra động tác này, anh có chút đăm chiêu nhìn xem Tom, “Anh nhìn sơ qua cùng thời điểm lần đầu tiên gặp mặt rất không giống nhau."
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, người này chính là một tướng lĩnh nghiêm túc trang nghiêm, vui giận không hiện ra sắc mặt, mà hiện tại, nói rõ ràng một chút người này chính là một quân nhân lõi đời, quân nhân lưu manh, vẻ mặt lém lỉnh cười xấu xa.
“Anh cũng không ngẫm lại cái thời điểm kia nếu tôi bộ dáng này thì sao có thể áp chế đám người trường học các anh, tuyệt đại bộ phận mấy người các anh đều là thiên tư bất phàm, từ nhỏ ở trong hâm mộ cùng khích lệ của người khác mà lớn lên, ít nhiều đều sẽ có chút tự cho mình siêu phàm, nói thật, rất là không tốt."
Bạch Hành gật đầu, vậy à. “Nhưng mà, người của người học chúng tôi một khi huấn luyện tốt rồi, tuyệt đối là tinh binh."
“Nhưng để huấn luyện tốt bọn họ cũng không dễ dàng."
Tom hừ nhẹ một tiếng, mà đám người trường học bọn họ kia, muốn huấn luyện một chút để có chút hình dáng cũng không khó, nhưng huấn luyện thành binh sĩ của pháo đài Snow như vậy liền khó à.
“Vậy mời anh cố gắng nhiều hơn đi chứ, loại chuyện này là đối với hai bên đều có lợi."
“Bạch, anh đã đã về rồi!"
Thấy bọn họ đi tới, Lankers cao hứng chạy tới, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười đỏ bừng nhìn qua so với lúc ở trong Mandeli rất có tinh thần.
“Ừm, cậu hai ngày này trải qua thế nào?"
“Hoàn hảo nha, trừ tên Kyle kia ra, cái khác đều rất tốt. Chuyện tốt nhất chính là toàn bộ xương khô đều bị diệt hết, cuộc chiến rốt cục chấm dứt rồi."
Nói tới đây, trên mặt Lankers chậm rãi như trút được gánh nặng. Nghĩ đến trận chiến đấu này cũng làm cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
“Ô, hai người các anh đã về rồi."
Lần này là Kyle, chàng trai nhiệt tình tóc đỏ lửa này ngạc nhiên mừng rỡ chạy đến trước mặt bọn họ, trực tiếp không đếm xỉa đến Lankers bên cạnh đang đối với anh xem thường, nhiệt tình đối với Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nói.
“Hai anh rốt cục đã trở lại," Andreu cũng đi tới, đứng ở bên người Lankers, rất có lễ độ cùng Tom bên cạnh cho một tiếng chào hỏi, “Sĩ quan huấn luyện Tom, chào anh."
“Tại sao chỉ có ba người các cậu, những người khác đâu?"
Phát hiện toàn bộ trên bãi tập chỉ có ba người bọn họ, Bạch Hành kinh ngạc hỏi. Lúc này cho dù sĩ quan huấn luyện Tom này vắng mặt các học viên cũng có thể tiến hành huấn luyện mới đúng a.
Lankers đầu tiên là nhìn Tom một cái, mới mở miệng trả lời nói: “Bọn họ đang thu dọn đồ đạc, chúng ta đã chuẩn bị trở về."
“Trở về rồi?"
“Trường học, thí luyện lần này đã xong. Từ đây trở về cũng không thể dùng truyền tống trận, nếu chúng ta hiện tại không xuất phát khi đi trở về, vậy không có cách nào vượt qua cuộc thi cuối kỳ."
Ngất nha, Bạch Hành xấu hổ, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt ở trên Đại Chiến, cái gì trường học a, cuộc thi a, toàn bộ hoàn toàn đều bị quăng sau đầu.
“Bạch, hai người các anh cũng đi thu dọn đồ đạc đi."
“Không," Bạch Hành ở trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác lắc lắc đầu, “Chúng tôi muốn ở lại đây."
“Cái gì?!"
Ba người khác kinh ngạc, Tom ngạc nhiên vui mừng.
“Cái chuyện này chúng tôi sẽ cùng trường học thương lượng xử lý, các cậu không cần lo lắng cho chúng tôi. Ngoài ra, các cậu trở về tu luyện cũng tốt, Đại Chiến tùy thời có thể bắt đầu."
Đang nói chuyện, một tên binh lính cấp bách vội vàng chạy tới, đối với Tom hành lễ sau đó nói: “Thượng tá Tom, Nguyên soái gọi anh lập tức mang Bạch cùng Ngân đến phủ Nguyên soái."
Bạch Hành nhìn xem ba người Lankers, Kyle và Andreu, “Vậy hẹn gặp lại."
Nói xong, liền đi theo bên người Tom hướng phủ Nguyên soái đi đến.
“Ta hy vọng các cậu có thể lưu lại."
Vừa thấy mặt, Nguyên soái Weson liền đi thẳng vấn đề nói.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn nhau, đều phát hiện ý cười trong mắt của nhau.
“Ông nội, Bạch hai người bọn họ đã quyết định lưu lại."
Tom khẩn cấp hướng ông nội khoe ra tin tức này.
Nghe vậy, trên mặt Weson nhất thời cười tươi. Trên chiến trường, hai vị cao thủ Thánh cấp này có thể tạo ra tác dụng rất lớn!
“Hai cậu xác định chưa?"
Lyme vẫn đang ở phủ Nguyên soái quan tâm hỏi.
“Vâng, chúng tôi quyết định."
Đêm đó, Tom vẻ mặt cười xấu xa đem bọn họ dẫn đến một cái phòng phía trước.
“Ha ha, đêm nay chiến đấu vừa lúc chấm dứt, các anh có thể hưởng thụ thật đã một chút rồi."
Bạch Hành tức giận muốn đuổi anh ta.
“Anh, cút đi!"
Nói xong, tức giận đem anh ta đuổi đi.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đi vào phòng, không biết có phải là bởi vì lới trước đó của Tom, một mình cùng Tiểu Ngân đứng ở trong phòng, anh chung quy cảm thấy có chút không được tự nhiên cùng xấu hổ.
“Ngữ khí vừa rồi của hắn ta là lạ."
Tiểu Ngân ánh mắt híp lại, có chút khó chịu – sau khi nghe xong lời Tom Bạch Hành đối với mình đột nhiên có chút trốn tránh, tên kia sẽ không là nói lời gì đó không tốt đi?
“Không có việc gì đâu, đêm nay muốn ăn gì đây, tôi ở đây còn có không ít thức ăn ngon."
“Cái này là gì?"
Tiểu Ngân còn giữ lại một chút bản năng của dã thú, lãnh địa của bản thân luôn phải được thường thường tuần tra một chút, thừa dịp Bạch Hành công phu đem thức ăn lấy ra, hắn đem cả phòng đều xem xét một lần, vừa lúc ở chân giường phát hiện một cuốn sách nhỏ.
“Cái gì là cái gì?"
Bạch Hành đã dọn xong cái bàn, nghe vậy tò mò đi tới, vừa lúc Tiểu Ngân mở cuốn sách nhỏ trên tay…
“Tom tên kia, tại sao lại đem loại đồ này đặt ở trong này?"
Anh một phen từ trong tay Tiểu Ngân đoạt đi cuốn sách nhỏ, kinh ngạc khẽ hô.
Cuốn sách này chính là ghi lại phương pháp huấn luyện binh lính của pháo đài Snow, còn có một số nơi quan trọng, tỷ như nói phủ Nguyên soái, khu ở các lãnh đạo quân đội, lương khố…Mấy địa phương quan trọng.
Bạch Hành đem cuốn sách nhỏ lật hai lần, “Anh ta đem cái này đưa chúng ta làm gì?"
Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Tiểu Ngân, con ngươi đen láy kia làm tâm Tiểu Ngân hơi bị rung động – tim đập nhanh rạo rực, đối mặt Bạch Hành, hắn càng ngày càng có một loại cảm giác kỳ quái, trước kia thời điểm chỉ có hai người bọn họ chưa xuất hiện qua cảm giác này.
“Không biết được."
Bản năng, cơ thể cường tráng của Tiểu Ngân lại bắt đầu dính sát Bạch Hành, tay cũng nắm lấy tay cầm cuốn sách nhỏ.
Tay Bạch Hành khẽ run lên, lại không né tránh, cơ thể ngược lại ngã về phía sau, để bản thân thoải mái dựa vào trên người Tiểu Ngân.
“Bỏ đi, mặc kệ anh ta, Tiểu Ngân, anh đem cái này sau khi xem xong nhớ rõ, tiếp đó đem vật này thiêu hủy."
“Ừ."
Tiểu Ngân được voi đòi tiên đem cánh tay ôm vào vòng eo mảnh khảnh của Bạch Hành.
Người này thật đúng là được voi đòi tiên, Bạch Hành khẽ cắn môi, vẫn là không nhúc nhích theo hắn.
“Ăn cơm đi, ăn cơm xong chúng ta đi tắm rửa."
“À."
——
“Tiểu Ngân ——"
“Ừ?"
“Anh đang làm gì?"
“Ngươi không phải nói lúc không có người khác có thể như này sao?" Ngữ khí rất vô tội rất thuần khiết.
Bạch Hành ngồi ở trên đùi Tiểu Ngân, chán nản.
Được voi đòi tiên là phát kiến dành cho anh đúng không!!!
“Như vầy ăn cơm rất không tiện."
Tìm cớ thích hợp…
“Không đâu, ngươi muốn ăn cái gì ta gắp cho ngươi."
Binh đến nước ngăn…
Bạch Hành không nói gì nữa.
Thật vất vả ăn cơm xong, bọn họ chuẩn bị đi tắm rửa.
Vui vui vẻ vẻ đi vào phòng tắm công cộng trước mắt, đột nhiên! Cái lổ tai của Tiểu Ngân giật giật, một phen giữ chặt Bạch Hành, đề phòng nhìn chằm chằm phòng tắm.
“Sao vậy?"
“Bên trong có động tĩnh!"
“Có người đang tắm rửa đi, mặc dù mấy học viên trường học đều quay về, một phòng tắm lớn như vậy trống không, có thể có người của doanh trại khác thừa dịp cơ hội này để tắm rửa."
Bạch Hành có chút do dự nói, lý do này liền ngay cả bản thân anh cũng thuyết phục không được, Tiểu Ngân làm sao sẽ ngay cả âm thanh tắm rửa cũng phân biệt không được đây?
Chẳng qua, không nên nha, chỗ này – vẫn là phòng tắm, làm sao có thể sẽ có phần tử khả nghi chứ?
“Ngươi ở đây, ta đi qua nhìn xem."
Nói xong, Tiểu Ngân buông tay Bạch Hành ra, lặng yên không tiếng động đi về phía trước.
Bạch Hành cũng không có khăng khăng đi theo, thực lực của anh cũng không như Tiểu Ngân, vẫn là không nên đi theo vướng bận thì tốt hơn. Dù sao khoảng cách cũng quá xa, nếu thực sự có chuyện gì, anh có thể tùy thời trợ giúp.
Chỉ thấy Tiểu Ngân cước bộ nhẹ nhàng, giữa hành động không có nửa điểm âm thanh, lặng lẽ đến gần phòng tắm, sau đó, một cước đá văng cánh cửa.
“Ai đó!"
Gầm nhẹ một tiếng…
Sau đó, liền không có âm thanh…
Bạch Hành thấy Tiểu Ngân cư nhiên sửng sờ tại chỗ.
Cái gì vậy a, thế nhưng có thể làm Tiểu Ngân bất động như núi sửng sờ tại chỗ?
Anh tò mò hướng bên kia đi hai bước, không có nghe thấy âm thanh cản lại của Tiểu Ngân, vì thế yên tâm lớn mật đi qua đó.
Sau đó nữa, anh cũng ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy trong phòng tắm hai người đàn ông thân dưới còn đang bảo trì trạng thái mập hợp, Bạch Hành một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại.
Cuối cùng, vẫn là Tiểu Ngân dùng âm thanh chần chừ hiếm thấy hỏi: “Các ngươi tại sao đánh nhau vậy?"
Bạch Hành khuôn mặt trắng nõn lập tức bùm đỏ hoàn toàn, mắt thấy hai người bên trong như bị nước nóng phỏng thoáng cái tách ra – cái kia, cái kia từ chỗ đó lúc đi ra còn phát ra một tiếng âm thanh ái muội – a, trời ạ, là trò đùa đi!
Anh thật muốn oa oa gào lên!
Kéo Tiêu Ngân rõ ràng có không ít nghi vấn, Bạch Hành chạy trối chết.
Làm sao lại đụng tới loại chuyện này a!!!
Bạch Hành thực sự bắt đầu khóc thét ở trong lòng.
Hơn nữa, hai người kia cảm giác nhìn qua còn có chút nhìn quen mắt!!! 囧 Xong rồi 囧 Xong rồi…
Còn nữa a, Tiểu Ngân bên này nên giải thích như thế nào?
Rõ ràng cảm giác được lòng hiếu kỳ tò mò của người nào đó Bạch Hành lại ở trong lòng gào thét ——
“Chúng ta không đi tắm rửa sao?"
Tiểu Ngân không hiểu gì nhìn về phía Bạch Hành gương mặt đỏ bừng, nhìn thấy y kéo mình chạy vọt vào phòng, mạnh mẽ rót một ly nước lạnh trên bàn.
“Ơ, việc này, hay là chờ một chút đi."
Trước tiên chờ anh tiêu hóa một chút kích thích mới vừa nhận, thần a thần a thần a! Anh vừa rồi thực sự thấy được thấy được thấy được!!! Cái kia của người kia ở trong cái kia của người kia a a a!!!
“Vừa rồi ——"
“Ha ha, Tiểu Ngân, anh khát không? Uống chút nước đi, ha ha ——" Bạch Hành nịnh nọt đưa cho Tiểu Ngân một ly nước, “Trước khi tắm rửa uống một ly nước trợ giúp làm đẹp, có thể cho anh làn da rất tốt."
“Không cần, ta là muốn nói ——"
“Anh không khát hả, vậy, vậy, à, cái cuốn sách vừa rồi anh ghi nhớ đến đâu rồi? Nhớ kỹ nhanh lên đi, cái vật kia hẳn là rất quan trọng, nhớ rõ nhanh lên sau đó thiêu hủy đi ——"
Bạch Hành cảm thấy mặt mình cười sắp cứng đờ rồi.
“Vật kia trước khi ra ngoài cũng đã nhớ rõ thiêu hủy. Ta là muốn hỏi ——"
“A à! Cái kia, cái kia, à, cái kia ——"
“Tiểu Bạch!"
Tiểu Ngân quát khẽ một tiếng, ngăn cản mở miệng nữa.
Bạch Hành bị hoảng sợ đáng thương bẹp bẹp ngẩng đầu lên, nhìn thấy con ngươi xanh oánh nhuận của Tiểu Ngân.
“Bọn họ, vừa rồi đang làm gì?"
Nghĩ đến hai người vừa rồi kia, bọn họ lúc đó thân mật, thân mật của bọn họ, hắn từ trước đến giờ không biết giữa hai người còn có thể thân mật như vậy – môi lưỡi dây dưa, thân dưới còn – thân mật như vậy, hắn cùng Tiểu Bạch lúc nào thì có thể ——
Tay to bất tri bất giác phủ lên cánh môi mang theo sắc hồng của Bạch Hành, mang đến một trận cảm giác tê tê ngứa ngứa. Ngứa ngứa, hại Bạch Hành muốn dùng đầu lưỡi liếm liếm môi.
“Bọn họ, bọn họ——" Bạch Hành cúi đầu, đáng chết, nên giải thích thế nào đây, đôi mắt luôn luôn nhã nhặn chuyển a chuyển, nghĩ ra sao cũng không lấy ra được một cái cớ.
“Ra sao?"
Tiểu Ngân lúc này đã không quá chấp nhất câu trả lời, ánh mắt của hắn hoàn toàn bị hai phiến màu hồng của cánh môi hấp dẫn đi, nhịn không được cúi đầu – thân mật như vậy, hắn cũng muốn…
Tác giả :
Linh Thệ