Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
Chương 290: Bị lừa
~ Các ngươi là ai?
Thiên Ma nhìn bảy người Biệt Liên Viện đề phòng cao nhất có thể. Hơi thở trên người mỗi lão già đều lăng lệ âm trầm khủng bố, xem ra đã gặp phải cường địch!
~ Chúng ta là Bát Đại Tiên Lãng thủ hộ không gian bình lưu này!
Thất trưởng lão ung dung hai tay túi quần nhai kẹo cao su, đầu Thiên Ma đối diện thực lực rất cao thâm, ở trong vị diện thiên ma nhất định cũng là mãnh tướng, dù thế nào đi nữa cũng xấp xỉ đẳng cấp với nhau, đôi co vài câu cũng là chuyện bình thường.
~ Các ngươi rất mạnh, Nhưng tên còn lại quá yếu!
Nghe đầu Thiên Ma khinh bỉ Thiên Long tý thì từ cõi chết sống lại vặn cổ nó, ta đây bị gài… là bị gài đó.
~ Không! Nếu tính hắn thì là Chín, đội hình chúng ta thiếu mất một tên đang ở nơi khác.
~ Ra vậy!
Biệt Liên Viện cầm một cái lưới toàn móc câu ở mỗi chuôi lưới, lắc lắc nặng nề hướng đầu Thiên Ma hỏi:
~ Giờ ngươi đầu hàng hay ép buộc?
~ Các ngươi rất mạnh, nhưng ta ko sợ!
Thiên Ma khinh thường nhìn bảy lão già, tuy nó bị thương, nhưng là thương do cao thủ, ở vùng đất nguyền rủa chiến đấu cỡ nào, cao thủ cỡ nào nó còn thoát được tới đây, đã tới được đây rồi lại sợ bảy lão già này không bằng đi chết cho nhanh.
~ Ngu dốt!
Biệt Liên Viện chủ hừ lạnh, lão một thân già lụ khụ toát ra sức sống mãnh liệt, lão quăng cái chài lên trên không trung, một vầng hào quang cầu vồng tỏa ra giữa không gian u tối ma mị, chiếc chài càng lên cao càng phóng to, 370 cái lưỡi câu to bằng ngón út thì nay đã phóng lớn như một cái móc câu đại dương.
Phành…
Bảy lão già nhảy ra khỏi vị trí đứng vào hàng ngũ trận pháp, Thiên Long được đặt đúng vị trí số 8 thay cho Phó Viện chủ Đan Thần, thì ra có kế hoạch cả, không đem Thiên Long bỏ nơi nào chữa thương lại đưa vào mắt trận bỏ, cái này là chơi mất xác Thiên Long.
Réo… Réo…
Một trận pháp bát phong hình thành, Thiên Ma vô lực đứng giữa, bảy lão già và Thiên Long là tám hình thành bên ngoài một lớp quang mang tráo trận, tường đồng vách sắt nội bất xuất ngoại bất xâm.
Vô số phù văn chạy trên lớp quang mang không thể hiểu nổi một chữ, trên không trung, cái chài bắt đầu thể hiện, nó như một vị sứ giả âm binh khó tính, phóng móc sắt lưỡi câu đoạt mạng Thiên Ma.
Phành Phành Phành…
Thiên Ma bên trong né từng móc câu nhỏ có thể xuyên qua lớp sừng giáp của hắn ngọt như đường, không thể không né, nếu cường thế phản kích nhất định sẽ bị móc câu lôi cả xương ra ngoài là chuyện bình thường.
~ Ta giết các ngươi!
Muốn thoát phải diệt cỏ tận gốc, Thiên Ma ý thức được cần phải xử lý hết mấy lão già cùng Thiên Long bên ngoài mới thoát khốn được, nó bật lên như một u linh hóa thành một bóng ma, lao thẳng vào Thiên Long, hiện tại Thiên Long là yếu nhất, chỉ cần hạ sát Thiên Long là có thể phá tan phong ấn.
Phành Phành Phành…
Thiên Ma ra quyền cùng vũ kỹ của nó vào thành phù văn ảo ảnh, tất cả chiêu thức của nó đánh vào ảo ảnh trước mặt Thiên Long đều như đá rớt xuống nước, không thể làm gì, bất khả xâm phạm…
~ Nhanh!
Biệt Liên Viện chủ nạt lớn, Thiên Long đã không chịu nổi nữa, họ tuy tốn rất ít khí lực, Cửu Linh Lực trong cơ thể bọn họ rất dồi dào sử dụng trận pháp phóng ấn nãy giờ như một trâu mất ba cọng lông, không si nhê, nhưng Thiên Long lại khác, Nhân uân ma khí của hắn đã cạn sạch, chênh lệch quá lớn nội tình.
~ A… A…
Dưới sự thúc dục của mọi người, cái chài trên không trung như toát ra khí thế xung thiên, tốc độ ra móc câu thu lại gấp ba lần ban đầu, không kịp trở tay Thiên Ma bị móc câu trên không móc vào cơ thể, lúc móc câu đi ra đã mang theo từng bộ phận cơ thể hắn, năm quả tim hai mươi lá gan cùng hai mươi lá thận, hơn hết còn rất nhiều nội tạng khác, cái chài của Biệt Liên Viện chủ tên Thông Thiên Tạng Câu, nó có sức phá hủy lớp bảo vệ bên ngoài xuyên vào bên trong móc hết nội tạng kẻ địch, đây là một món bảo khí dùng để tra tấn kẻ địch thù hận xương tủy.
Triệt đi phong ấn, Thiên Long hai mắt trừng to muốn lòi ra ngoài, lòng trắng mắt nổi lên từng tia máu li ti thành lưới, hắn rên lên thống khổ:
~ Các ngươi giết ta đi!!!!
Quả thực đã hành hạ Thiên Long không thể không hơn, cho ăn đòn nhừ xương, rồi ném vào mắt trận hút cạn Ma khí cùng lôi khí, không còn một chút nào để chữa thương luôn, đau đớn ào về làm Thiên Long hét thảm bất tỉnh, đây là lần đầu Thiên Long bị chơi mà vẫn dẫn thân vào, trước kia nhìn Biệt Liên Viện chủ cười đểu phải nghi nghi rồi, thế mà vẫn rúc đầu vào rọ, không cái ngu nào bằng cái ngu này.
Ngũ trưởng lão gãi đầu nhét vào miệng Thiên Long một khỏa đan dược, đan lực vào cổ không nhanh không chậm đã hóa thành vô số tán khí bay đi chữa lành khắp cơ thể Thiên Long, giúp Thiên Long lấy lại một tia sinh mệnh là được, còn đâu tự Thiên Long có thể lo được.
Nhìn năm quả tim đang còn đập mọi người chỉ biết kinh thán, Thiên Ma không những to xác còn có năm cái mạng, phải giết cả năm quả tim mới triệt để giết chết được nó, nội tạng nhiều vô số kể.
~ Nội tạng chúng ta giữ lại, còn cái xác này đưa cho Hắc Long coi như đền bù đi, không có hắn cho nổ tung chân núi nhà chúng ta thì chỉ có ra đường ăn xin!
~ Hắn dám lắm, nên vậy đi.
~ Chả thế à, không cho hắn lợi ích đêm đến hắn phóng hỏa đốt Viện sưởi ấm cũng nên!
~ Thúi lắm! Hắn đốt rồi chứ đâu phải chưa đâu.
Mọi người bàn kế sách phân chia chiến tích, cái xác họ không đốt thì cũng chôn, cho Thiên Long đưa về làm cảnh cũng được đó a, lâu lâu dẫn huynh đệ lão bà về khoe chiến tích, chậc chậc… mặt mũi tươi cười phơi phới hắn ra chứ chả đùa.
Còn đồ tốt thì bọn họ phân chia hết, nội tạng Thiên Ma mới là thứ ngon nhất, không phải để ăn, mà là đưa cho phó Viện chủ Đan Thần, để hắn bào chế đan dược, đồ hiếm phải cất giấu đàng hoàng, đưa Thiên Long thì quá phí.
Khi Thiên Long tỉnh lại đã nằm trong một hang động, bên ngoài mọi người đang cười nói nướng thịt, cố gắng ngồi dậy điều khí lấy chút khí lực, phải rất mất nhiều thời gian Thiên Long mới loạng choạng đi ra ngoài được.
~ Ta bất tỉnh đã mấy ngày rồi?
Ngồi vào vị trí còn trống Thiên Long day trán hỏi, hỏi bừa đi, ai trả lời cũng được.
~ Bảy ngày!
~ Bảy ngày mà thương thế của ta như chưa từng phục hồi hay sao? Mệt quá…
~ Chịu….
Ném cho Thiên Long một miếng thịt, Đại trưởng lão một thân hắc y cơ thể thon thon nói:.
~ Lần này dẫn ngươi đi trải nghiệm nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao, cầm lấy!
Ném thêm cho Thiên Long một cái túi, nó chỉ to như túi thơm của một thiếu nữ thôi, Thiên Long rút dây mở ra bên trong xem có gì, hoàn toàn đen nhánh không một hạt bụi!
~ Đây là không gian thú nang, chứa được yêu thú sống bên trong, yêu thú bên trong sống hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì nhiều, ngươi đưa thần thức vào đánh dấu nhận đồ mới xem được.
~ Kỳ diệu vậy!
Thiên Long đưa thần thức vào, đánh dấu nhận chủ, ngó vào bên trong làm Thiên Long giật thót tim, là đầu Thiên Ma, nhưng đã không còn khí tức sinh mệnh, chứng tỏ đã chết. Ngắm thêm một chút tỉ mỉ Thiên Long mới rút thần thức ra.
Thiên Ma nhìn bảy người Biệt Liên Viện đề phòng cao nhất có thể. Hơi thở trên người mỗi lão già đều lăng lệ âm trầm khủng bố, xem ra đã gặp phải cường địch!
~ Chúng ta là Bát Đại Tiên Lãng thủ hộ không gian bình lưu này!
Thất trưởng lão ung dung hai tay túi quần nhai kẹo cao su, đầu Thiên Ma đối diện thực lực rất cao thâm, ở trong vị diện thiên ma nhất định cũng là mãnh tướng, dù thế nào đi nữa cũng xấp xỉ đẳng cấp với nhau, đôi co vài câu cũng là chuyện bình thường.
~ Các ngươi rất mạnh, Nhưng tên còn lại quá yếu!
Nghe đầu Thiên Ma khinh bỉ Thiên Long tý thì từ cõi chết sống lại vặn cổ nó, ta đây bị gài… là bị gài đó.
~ Không! Nếu tính hắn thì là Chín, đội hình chúng ta thiếu mất một tên đang ở nơi khác.
~ Ra vậy!
Biệt Liên Viện cầm một cái lưới toàn móc câu ở mỗi chuôi lưới, lắc lắc nặng nề hướng đầu Thiên Ma hỏi:
~ Giờ ngươi đầu hàng hay ép buộc?
~ Các ngươi rất mạnh, nhưng ta ko sợ!
Thiên Ma khinh thường nhìn bảy lão già, tuy nó bị thương, nhưng là thương do cao thủ, ở vùng đất nguyền rủa chiến đấu cỡ nào, cao thủ cỡ nào nó còn thoát được tới đây, đã tới được đây rồi lại sợ bảy lão già này không bằng đi chết cho nhanh.
~ Ngu dốt!
Biệt Liên Viện chủ hừ lạnh, lão một thân già lụ khụ toát ra sức sống mãnh liệt, lão quăng cái chài lên trên không trung, một vầng hào quang cầu vồng tỏa ra giữa không gian u tối ma mị, chiếc chài càng lên cao càng phóng to, 370 cái lưỡi câu to bằng ngón út thì nay đã phóng lớn như một cái móc câu đại dương.
Phành…
Bảy lão già nhảy ra khỏi vị trí đứng vào hàng ngũ trận pháp, Thiên Long được đặt đúng vị trí số 8 thay cho Phó Viện chủ Đan Thần, thì ra có kế hoạch cả, không đem Thiên Long bỏ nơi nào chữa thương lại đưa vào mắt trận bỏ, cái này là chơi mất xác Thiên Long.
Réo… Réo…
Một trận pháp bát phong hình thành, Thiên Ma vô lực đứng giữa, bảy lão già và Thiên Long là tám hình thành bên ngoài một lớp quang mang tráo trận, tường đồng vách sắt nội bất xuất ngoại bất xâm.
Vô số phù văn chạy trên lớp quang mang không thể hiểu nổi một chữ, trên không trung, cái chài bắt đầu thể hiện, nó như một vị sứ giả âm binh khó tính, phóng móc sắt lưỡi câu đoạt mạng Thiên Ma.
Phành Phành Phành…
Thiên Ma bên trong né từng móc câu nhỏ có thể xuyên qua lớp sừng giáp của hắn ngọt như đường, không thể không né, nếu cường thế phản kích nhất định sẽ bị móc câu lôi cả xương ra ngoài là chuyện bình thường.
~ Ta giết các ngươi!
Muốn thoát phải diệt cỏ tận gốc, Thiên Ma ý thức được cần phải xử lý hết mấy lão già cùng Thiên Long bên ngoài mới thoát khốn được, nó bật lên như một u linh hóa thành một bóng ma, lao thẳng vào Thiên Long, hiện tại Thiên Long là yếu nhất, chỉ cần hạ sát Thiên Long là có thể phá tan phong ấn.
Phành Phành Phành…
Thiên Ma ra quyền cùng vũ kỹ của nó vào thành phù văn ảo ảnh, tất cả chiêu thức của nó đánh vào ảo ảnh trước mặt Thiên Long đều như đá rớt xuống nước, không thể làm gì, bất khả xâm phạm…
~ Nhanh!
Biệt Liên Viện chủ nạt lớn, Thiên Long đã không chịu nổi nữa, họ tuy tốn rất ít khí lực, Cửu Linh Lực trong cơ thể bọn họ rất dồi dào sử dụng trận pháp phóng ấn nãy giờ như một trâu mất ba cọng lông, không si nhê, nhưng Thiên Long lại khác, Nhân uân ma khí của hắn đã cạn sạch, chênh lệch quá lớn nội tình.
~ A… A…
Dưới sự thúc dục của mọi người, cái chài trên không trung như toát ra khí thế xung thiên, tốc độ ra móc câu thu lại gấp ba lần ban đầu, không kịp trở tay Thiên Ma bị móc câu trên không móc vào cơ thể, lúc móc câu đi ra đã mang theo từng bộ phận cơ thể hắn, năm quả tim hai mươi lá gan cùng hai mươi lá thận, hơn hết còn rất nhiều nội tạng khác, cái chài của Biệt Liên Viện chủ tên Thông Thiên Tạng Câu, nó có sức phá hủy lớp bảo vệ bên ngoài xuyên vào bên trong móc hết nội tạng kẻ địch, đây là một món bảo khí dùng để tra tấn kẻ địch thù hận xương tủy.
Triệt đi phong ấn, Thiên Long hai mắt trừng to muốn lòi ra ngoài, lòng trắng mắt nổi lên từng tia máu li ti thành lưới, hắn rên lên thống khổ:
~ Các ngươi giết ta đi!!!!
Quả thực đã hành hạ Thiên Long không thể không hơn, cho ăn đòn nhừ xương, rồi ném vào mắt trận hút cạn Ma khí cùng lôi khí, không còn một chút nào để chữa thương luôn, đau đớn ào về làm Thiên Long hét thảm bất tỉnh, đây là lần đầu Thiên Long bị chơi mà vẫn dẫn thân vào, trước kia nhìn Biệt Liên Viện chủ cười đểu phải nghi nghi rồi, thế mà vẫn rúc đầu vào rọ, không cái ngu nào bằng cái ngu này.
Ngũ trưởng lão gãi đầu nhét vào miệng Thiên Long một khỏa đan dược, đan lực vào cổ không nhanh không chậm đã hóa thành vô số tán khí bay đi chữa lành khắp cơ thể Thiên Long, giúp Thiên Long lấy lại một tia sinh mệnh là được, còn đâu tự Thiên Long có thể lo được.
Nhìn năm quả tim đang còn đập mọi người chỉ biết kinh thán, Thiên Ma không những to xác còn có năm cái mạng, phải giết cả năm quả tim mới triệt để giết chết được nó, nội tạng nhiều vô số kể.
~ Nội tạng chúng ta giữ lại, còn cái xác này đưa cho Hắc Long coi như đền bù đi, không có hắn cho nổ tung chân núi nhà chúng ta thì chỉ có ra đường ăn xin!
~ Hắn dám lắm, nên vậy đi.
~ Chả thế à, không cho hắn lợi ích đêm đến hắn phóng hỏa đốt Viện sưởi ấm cũng nên!
~ Thúi lắm! Hắn đốt rồi chứ đâu phải chưa đâu.
Mọi người bàn kế sách phân chia chiến tích, cái xác họ không đốt thì cũng chôn, cho Thiên Long đưa về làm cảnh cũng được đó a, lâu lâu dẫn huynh đệ lão bà về khoe chiến tích, chậc chậc… mặt mũi tươi cười phơi phới hắn ra chứ chả đùa.
Còn đồ tốt thì bọn họ phân chia hết, nội tạng Thiên Ma mới là thứ ngon nhất, không phải để ăn, mà là đưa cho phó Viện chủ Đan Thần, để hắn bào chế đan dược, đồ hiếm phải cất giấu đàng hoàng, đưa Thiên Long thì quá phí.
Khi Thiên Long tỉnh lại đã nằm trong một hang động, bên ngoài mọi người đang cười nói nướng thịt, cố gắng ngồi dậy điều khí lấy chút khí lực, phải rất mất nhiều thời gian Thiên Long mới loạng choạng đi ra ngoài được.
~ Ta bất tỉnh đã mấy ngày rồi?
Ngồi vào vị trí còn trống Thiên Long day trán hỏi, hỏi bừa đi, ai trả lời cũng được.
~ Bảy ngày!
~ Bảy ngày mà thương thế của ta như chưa từng phục hồi hay sao? Mệt quá…
~ Chịu….
Ném cho Thiên Long một miếng thịt, Đại trưởng lão một thân hắc y cơ thể thon thon nói:.
~ Lần này dẫn ngươi đi trải nghiệm nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao, cầm lấy!
Ném thêm cho Thiên Long một cái túi, nó chỉ to như túi thơm của một thiếu nữ thôi, Thiên Long rút dây mở ra bên trong xem có gì, hoàn toàn đen nhánh không một hạt bụi!
~ Đây là không gian thú nang, chứa được yêu thú sống bên trong, yêu thú bên trong sống hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì nhiều, ngươi đưa thần thức vào đánh dấu nhận đồ mới xem được.
~ Kỳ diệu vậy!
Thiên Long đưa thần thức vào, đánh dấu nhận chủ, ngó vào bên trong làm Thiên Long giật thót tim, là đầu Thiên Ma, nhưng đã không còn khí tức sinh mệnh, chứng tỏ đã chết. Ngắm thêm một chút tỉ mỉ Thiên Long mới rút thần thức ra.
Tác giả :
Ngã Nhạn