Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn
Chương 213: Thánh Địa
Tinh linh đời đời tắm nước Sinh Mệnh để nối dõi, rõ ràng nhị nữ A Trúc và A La Ngạn đây là phá luật, nếu quy ra tội có thể đó là tội chết, hoặc nhẹ cũng là gạch tên ra khỏi gia phả, đã biết là tội nặng tới mức đó mà còn đi mang thai ngoài lề, tội chồng thêm tội, con gái Nữ Hoàng xử như thứ dân.
Thiên Long không biết tại sao trời xui đất khiến lại bất tỉnh ở một gốc đại thụ, chạy còn không được vậy mà lại đi ngủ dưới gốc cây này, không phải Thiên Long cố tình, mà là những loại quả trên cái cây này thu hút Thiên Long đến, từ xa thấy quả như quả lê, nhưng thơm mùi xoài màu giống màu lựu, Thiên Long không kiềm chế được cắn một miếng, ai ngờ chưa ăn hết quả đã nằm vật cổ ra chết ngắc.
Đây là cây Túy Thiên Mộng, quả của chúng có công năng ngâm rượu uống vào cực dễ ngủ, mùi tương tỏa ra vạn dặm thiên lý giúp tộc Tinh Linh đi vào phạm vi mùi hương đó đều cảm giác buồn ngủ, ai không ngủ được đều có thể ngủ, khi tỉnh dậy tinh thần căng cứng thoải mái sung mãn.
~ aiz….
Vài canh giờ sau Thiên Long tỉnh dậy, lắc cái đầu choáng váng ngồi dựa vào gốc cây thở oxi cho bớt ngơ, ngủ một cái là mất ý thức mặc mạng sống cho kẻ khác, việc này làm Thiên Long vừa hoảng sợ vừa may mắn.
~ tỉnh rồi đó à…
Nghe tiếng rên ấm áp, Thiên Long nhảy dựng lên xuống tấn đưa tay thủ thế chiến đấu, nghiêm giọng:
~ quân tử động khẩu không động thủ, việc ai làm người đó chịu, ta không quen tên cầm thú súc vật không bằng kia!
Đột nhiên phía sau lưng Thiên Long một hơi thở ấm áp phả vào cổ, một cái móng tay vuốt nhẹ nơi yết hầu Thiên Long, làm Thiên Long chân đứng không vững khóc không ra nước mắt.
~ ồ… vậy sao? Thế khi trước ai hùng hùng hổ hổ nói với ta, kia là bạn thân của ngươi a…
Tinh Linh Nữ Hoàng sát khí đằng đằng, hiển nhiên nàng đang tức giận nộ thiên.
~ ta nói mà nàng cũng tin hả? Đừng ngây thơ vậy a…
~ A.. a…
Còn chưa nói hết vành tai bị véo hướng một lực tới gốc cây Túy Thiên Mộng, Thiên Long hét thảm bị Tinh Linh Nữ Hoàng kéo vào gốc cây, xong Thiên Long rồi.
Cả hai nhìn nhau không nói lời nào, một bên ngại đỏ mặt một bên tức muốn thổ huyết.
~ ta quyết định rồi, bạn thân của ngươi đã xâm hại cùng làm hai đứa con gái ta có thai, cho nên quan hệ đã rõ, ngươi mất quyền theo đuổi ta!
Lời như đinh đóng cột, tim Thiên Long loạn nhịp vài cái, cuối cùng cũng nặng nề gật đầu:
~ thôi cũng được, nàng đã quyết định ta làm ý trung nhân của nàng thì ta cũng không cần theo đuổi làm gì, đợi ta về chuẩn bị in thiệp rồi phát đi vậy, tuy quyết định của nàng hơi gấp nhưng ta thông cảm được.
~ ngươi câm miệng…
Tinh Linh Nữ Hoàng mặt đỏ phừng phừng, ngày nào cũng bị Thiên Long làm tổn thương trái tim bé nhỏ của nàng, làm Tinh Linh Nữ Hoàng giận muốn khóc, nhưng cũng không làm gì được a, cứ muốn đả kích hắn một cái, liền bị Thiên Long bẻ lái còn lụa hơn phim Ấn.
Thiên Long được đà, vỗ vỗ bụng bia Tinh Linh Nữ Hoàng cười sảng khoái:
~ đợi mấy hôm ta bận, không đến đây ăn đầy tháng con bé, nàng nhớ nhắc nó có cha đó, không nó tủi!
~ Cút…
Muốn nói dối là con trong bụng là của Độc Cô Cầu Bại hay Hắc Ám Tinh Linh gì gì đó, mà lại chưa từng nói dối bao giờ, nói một cái là bị phát hiện ngay, nên thôi!
~ ngươi về nhắc tên bại hoại kia, rảnh đến tìm ta, ta muốn đối chất với hắn một tý…
~ thành giao!
Vuốt mồ hôi lạnh Thiên Long coi như qua được một kiếp, ai làm người đó chịu, cái này Thiên Long không chịu nổi đả kích, không thể bị nhận sát thương hộ thằng gây họa được.
~ được rồi đưa ta đến nơi chứa Linh Dịch đi.
~ được.
Tinh Linh Nữ Hoàng lấy lại vẻ vui vẻ, dẫn Thiên Long tới tuyệt địa của Tinh Linh, nơi Sinh Mệnh Chi Tuyền là thánh địa của toàn tộc, chỉ những cô gái đến tuổi một nghìn, cái tuổi trăng tròn đẹp nhất thời con gái của tộc Tinh Linh, liền được một vé vào Thánh Địa tắm một lần, sau một lần là liền có mang, đó gọi là nối truyền huyết mạnh.
Tới nơi, quét mắt bốn bể, Thiên Long phải thán phục cái nơi Thánh Địa này, bốn bề núi non, rừng cây bạt ngàn, đặc biệt nhất là, toàn bộ bên trong này rất rất nhiều Linh Dược có giá trị liên giới.
~ haha…
~ hehe… tiểu Sâm Sâm ngươi mau đứng lại…
Một gốc Hóa Huyết Nhân Sâm đang đuổi một gốc Tuyết Sâm bạch sắc, cả hai vui đùa chán chê, và còn rất nhiều rất nhiều những Linh Dược hóa hình đang tung tăng chạy nhảy, kìm nén dục vọng muốn mượn vài gốc Linh Dược, Thiên Long nhắm mắt làm ngơ một đường đi thẳng tiếp.
Tới bên trong trung tâm chính là một cái giếng đường kính một trượng sâu không thấy đáy, bốn phía là một trụ đá xếp hình trận pháp bảo vệ, trên mỗi trụ đá là một viên Thạch Nhũ Sinh Mệnh.
~ vù vù…
Phất tay một cái trận pháp biến mất, đi lên trên viền Giếng, Tinh Linh Nữ Hoàng chỉ:
~ phía bên kia là cội nguồn của Tinh Linh, nơi đó là nơi sử dụng nhiều Linh Dịch Sinh Mệnh nhất, thấy mấy cái cây Thánh kia không? Mỗi một cây sẽ sinh ra một quả thất sắc kim quang.
~ mỗi ba ngàn năm những quả đó sẽ nở ra một Tinh Linh, mang trên mình huyết mạch thuần túy nhất, đó là để đảm bảo Tinh Linh lười sinh con, hay trải qua kiếp nạn mà diệt vong hết, nói chung bên đó là giống F0 của loài người các ngươi hay nói.
~ phía bên kia là khu vực của Linh Dược, chúng cũng hấp thụ Linh Dịch Sinh Mệnh, vừa để tăng linh trí, cùng với giảm quá trình hóa hình.
~ phía xa xa là nơi ở của một vài tiền bối yêu thú Thượng Cổ, ta cũng không biết, tại chưa qua đó bao giờ!
~ ngươi biết vậy được rồi, có kể tiếp vài ngày cũng không hết đâu, còn nhiều nơi khác nữa!
Thiên Long tò mò hỏi:
~ ta có thể hỏi chút, thịt của yêu thú thượng cổ ăn có khác yêu thú hiện tại không?
Tinh Linh Nữ Hoàng nghe xong lông mao dựng hết lên, trợn trắng mắt nhìn Thiên Long, trong lòng thì cầu nguyện cho đừng ai nghe thấy, ta hoàn toàn không quen tên này, người lạ thôi.
~ ăn được, nhưng dai lắm!
Một cái giọng khàn khàn như kiểu vạn năm chưa nói bao giờ lên tiếng, làm Tinh Linh Nữ Hoàng tý thì xỉu, Thiên Long thì ù ù khạc khạc, khi nãy cảm nhận vài cái tinh thần lực cường đại đè lên làm Thiên Long tức giận, không phải lỡ miệng mà là cố tình hỏi. Mà cái âm giọng kia chứa một lượng lớn Tinh Thần lực, làm đầu óc Thiên Long choáng váng muốn xỉu.
Tinh thần quét qua người biến mất dần dần, Thiên Long thở phào một hơi, thượng cổ quái vật đúng là thượng cổ quái vật, chỉ là tinh thần dò xét cũng khiến Thiên Long hắn muốn vỡ nát tinh thần của mình, nếu như gặp kẻ khác chắc đi tong rồi, may sao có Sinh Mệnh Chi Tuyền trước nay giúp hắn củng cố tinh thần bền vững, cùng với rèn luyện.
~ ngươi đó…
Tinh Linh Nữ Hoàng liếc nhẹ yêu kiều một cái, thật muốn làm người ta sợ chết khiếp mới thôi, ngươi trêu ta thấy ta hiền lại đi chọc cả các vị tổ tổ của mẫu thân ta, đồ điên chính hiệu. Tinh Linh Nữ Hoàng nghĩ chắc phải dẫn Thiên Long đi dạo một vòng, để cho Thiên Long biết mình đáng sợ cỡ nào mới được. Hiền riết được đà lấn cao.
~ haha… ta chỉ lỡ miệng thôi, biết thế để ra bên ngoài hỏi cũng chưa muộn.
~ A… ta giết ngươi…
Tinh Linh Nữ Hoàng giận sôi máu, ngươi câm miệng một chút đi hộ ta với a… Tinh Linh Nữ Hoàng rút được một chút kinh nghiệm, đó là khi thời khắc quan trọng, tốt nhất im lặng đừng có hỏi Thiên Long làm cái gì đừng quan tâm hắn, cứ để hắn làm gì thì làm, đừng có mở lời.
Xoa xoa bụng bia Tinh Linh Nữ Hoàng cười khan, Thiên Long bị nàng bịp miệng lại không nói nổi một câu.
~ ngươi phải thật im lặng đó, ta có việc phải đi ra ngoài một chút!
~ được.
Thấy thần tình Tinh Linh Nữ Hoàng nghiêm khắc, Thiên Long cũng biết nhường đường, kệ nàng đi, làm gì thì cứ làm.
Thiên Long không biết tại sao trời xui đất khiến lại bất tỉnh ở một gốc đại thụ, chạy còn không được vậy mà lại đi ngủ dưới gốc cây này, không phải Thiên Long cố tình, mà là những loại quả trên cái cây này thu hút Thiên Long đến, từ xa thấy quả như quả lê, nhưng thơm mùi xoài màu giống màu lựu, Thiên Long không kiềm chế được cắn một miếng, ai ngờ chưa ăn hết quả đã nằm vật cổ ra chết ngắc.
Đây là cây Túy Thiên Mộng, quả của chúng có công năng ngâm rượu uống vào cực dễ ngủ, mùi tương tỏa ra vạn dặm thiên lý giúp tộc Tinh Linh đi vào phạm vi mùi hương đó đều cảm giác buồn ngủ, ai không ngủ được đều có thể ngủ, khi tỉnh dậy tinh thần căng cứng thoải mái sung mãn.
~ aiz….
Vài canh giờ sau Thiên Long tỉnh dậy, lắc cái đầu choáng váng ngồi dựa vào gốc cây thở oxi cho bớt ngơ, ngủ một cái là mất ý thức mặc mạng sống cho kẻ khác, việc này làm Thiên Long vừa hoảng sợ vừa may mắn.
~ tỉnh rồi đó à…
Nghe tiếng rên ấm áp, Thiên Long nhảy dựng lên xuống tấn đưa tay thủ thế chiến đấu, nghiêm giọng:
~ quân tử động khẩu không động thủ, việc ai làm người đó chịu, ta không quen tên cầm thú súc vật không bằng kia!
Đột nhiên phía sau lưng Thiên Long một hơi thở ấm áp phả vào cổ, một cái móng tay vuốt nhẹ nơi yết hầu Thiên Long, làm Thiên Long chân đứng không vững khóc không ra nước mắt.
~ ồ… vậy sao? Thế khi trước ai hùng hùng hổ hổ nói với ta, kia là bạn thân của ngươi a…
Tinh Linh Nữ Hoàng sát khí đằng đằng, hiển nhiên nàng đang tức giận nộ thiên.
~ ta nói mà nàng cũng tin hả? Đừng ngây thơ vậy a…
~ A.. a…
Còn chưa nói hết vành tai bị véo hướng một lực tới gốc cây Túy Thiên Mộng, Thiên Long hét thảm bị Tinh Linh Nữ Hoàng kéo vào gốc cây, xong Thiên Long rồi.
Cả hai nhìn nhau không nói lời nào, một bên ngại đỏ mặt một bên tức muốn thổ huyết.
~ ta quyết định rồi, bạn thân của ngươi đã xâm hại cùng làm hai đứa con gái ta có thai, cho nên quan hệ đã rõ, ngươi mất quyền theo đuổi ta!
Lời như đinh đóng cột, tim Thiên Long loạn nhịp vài cái, cuối cùng cũng nặng nề gật đầu:
~ thôi cũng được, nàng đã quyết định ta làm ý trung nhân của nàng thì ta cũng không cần theo đuổi làm gì, đợi ta về chuẩn bị in thiệp rồi phát đi vậy, tuy quyết định của nàng hơi gấp nhưng ta thông cảm được.
~ ngươi câm miệng…
Tinh Linh Nữ Hoàng mặt đỏ phừng phừng, ngày nào cũng bị Thiên Long làm tổn thương trái tim bé nhỏ của nàng, làm Tinh Linh Nữ Hoàng giận muốn khóc, nhưng cũng không làm gì được a, cứ muốn đả kích hắn một cái, liền bị Thiên Long bẻ lái còn lụa hơn phim Ấn.
Thiên Long được đà, vỗ vỗ bụng bia Tinh Linh Nữ Hoàng cười sảng khoái:
~ đợi mấy hôm ta bận, không đến đây ăn đầy tháng con bé, nàng nhớ nhắc nó có cha đó, không nó tủi!
~ Cút…
Muốn nói dối là con trong bụng là của Độc Cô Cầu Bại hay Hắc Ám Tinh Linh gì gì đó, mà lại chưa từng nói dối bao giờ, nói một cái là bị phát hiện ngay, nên thôi!
~ ngươi về nhắc tên bại hoại kia, rảnh đến tìm ta, ta muốn đối chất với hắn một tý…
~ thành giao!
Vuốt mồ hôi lạnh Thiên Long coi như qua được một kiếp, ai làm người đó chịu, cái này Thiên Long không chịu nổi đả kích, không thể bị nhận sát thương hộ thằng gây họa được.
~ được rồi đưa ta đến nơi chứa Linh Dịch đi.
~ được.
Tinh Linh Nữ Hoàng lấy lại vẻ vui vẻ, dẫn Thiên Long tới tuyệt địa của Tinh Linh, nơi Sinh Mệnh Chi Tuyền là thánh địa của toàn tộc, chỉ những cô gái đến tuổi một nghìn, cái tuổi trăng tròn đẹp nhất thời con gái của tộc Tinh Linh, liền được một vé vào Thánh Địa tắm một lần, sau một lần là liền có mang, đó gọi là nối truyền huyết mạnh.
Tới nơi, quét mắt bốn bể, Thiên Long phải thán phục cái nơi Thánh Địa này, bốn bề núi non, rừng cây bạt ngàn, đặc biệt nhất là, toàn bộ bên trong này rất rất nhiều Linh Dược có giá trị liên giới.
~ haha…
~ hehe… tiểu Sâm Sâm ngươi mau đứng lại…
Một gốc Hóa Huyết Nhân Sâm đang đuổi một gốc Tuyết Sâm bạch sắc, cả hai vui đùa chán chê, và còn rất nhiều rất nhiều những Linh Dược hóa hình đang tung tăng chạy nhảy, kìm nén dục vọng muốn mượn vài gốc Linh Dược, Thiên Long nhắm mắt làm ngơ một đường đi thẳng tiếp.
Tới bên trong trung tâm chính là một cái giếng đường kính một trượng sâu không thấy đáy, bốn phía là một trụ đá xếp hình trận pháp bảo vệ, trên mỗi trụ đá là một viên Thạch Nhũ Sinh Mệnh.
~ vù vù…
Phất tay một cái trận pháp biến mất, đi lên trên viền Giếng, Tinh Linh Nữ Hoàng chỉ:
~ phía bên kia là cội nguồn của Tinh Linh, nơi đó là nơi sử dụng nhiều Linh Dịch Sinh Mệnh nhất, thấy mấy cái cây Thánh kia không? Mỗi một cây sẽ sinh ra một quả thất sắc kim quang.
~ mỗi ba ngàn năm những quả đó sẽ nở ra một Tinh Linh, mang trên mình huyết mạch thuần túy nhất, đó là để đảm bảo Tinh Linh lười sinh con, hay trải qua kiếp nạn mà diệt vong hết, nói chung bên đó là giống F0 của loài người các ngươi hay nói.
~ phía bên kia là khu vực của Linh Dược, chúng cũng hấp thụ Linh Dịch Sinh Mệnh, vừa để tăng linh trí, cùng với giảm quá trình hóa hình.
~ phía xa xa là nơi ở của một vài tiền bối yêu thú Thượng Cổ, ta cũng không biết, tại chưa qua đó bao giờ!
~ ngươi biết vậy được rồi, có kể tiếp vài ngày cũng không hết đâu, còn nhiều nơi khác nữa!
Thiên Long tò mò hỏi:
~ ta có thể hỏi chút, thịt của yêu thú thượng cổ ăn có khác yêu thú hiện tại không?
Tinh Linh Nữ Hoàng nghe xong lông mao dựng hết lên, trợn trắng mắt nhìn Thiên Long, trong lòng thì cầu nguyện cho đừng ai nghe thấy, ta hoàn toàn không quen tên này, người lạ thôi.
~ ăn được, nhưng dai lắm!
Một cái giọng khàn khàn như kiểu vạn năm chưa nói bao giờ lên tiếng, làm Tinh Linh Nữ Hoàng tý thì xỉu, Thiên Long thì ù ù khạc khạc, khi nãy cảm nhận vài cái tinh thần lực cường đại đè lên làm Thiên Long tức giận, không phải lỡ miệng mà là cố tình hỏi. Mà cái âm giọng kia chứa một lượng lớn Tinh Thần lực, làm đầu óc Thiên Long choáng váng muốn xỉu.
Tinh thần quét qua người biến mất dần dần, Thiên Long thở phào một hơi, thượng cổ quái vật đúng là thượng cổ quái vật, chỉ là tinh thần dò xét cũng khiến Thiên Long hắn muốn vỡ nát tinh thần của mình, nếu như gặp kẻ khác chắc đi tong rồi, may sao có Sinh Mệnh Chi Tuyền trước nay giúp hắn củng cố tinh thần bền vững, cùng với rèn luyện.
~ ngươi đó…
Tinh Linh Nữ Hoàng liếc nhẹ yêu kiều một cái, thật muốn làm người ta sợ chết khiếp mới thôi, ngươi trêu ta thấy ta hiền lại đi chọc cả các vị tổ tổ của mẫu thân ta, đồ điên chính hiệu. Tinh Linh Nữ Hoàng nghĩ chắc phải dẫn Thiên Long đi dạo một vòng, để cho Thiên Long biết mình đáng sợ cỡ nào mới được. Hiền riết được đà lấn cao.
~ haha… ta chỉ lỡ miệng thôi, biết thế để ra bên ngoài hỏi cũng chưa muộn.
~ A… ta giết ngươi…
Tinh Linh Nữ Hoàng giận sôi máu, ngươi câm miệng một chút đi hộ ta với a… Tinh Linh Nữ Hoàng rút được một chút kinh nghiệm, đó là khi thời khắc quan trọng, tốt nhất im lặng đừng có hỏi Thiên Long làm cái gì đừng quan tâm hắn, cứ để hắn làm gì thì làm, đừng có mở lời.
Xoa xoa bụng bia Tinh Linh Nữ Hoàng cười khan, Thiên Long bị nàng bịp miệng lại không nói nổi một câu.
~ ngươi phải thật im lặng đó, ta có việc phải đi ra ngoài một chút!
~ được.
Thấy thần tình Tinh Linh Nữ Hoàng nghiêm khắc, Thiên Long cũng biết nhường đường, kệ nàng đi, làm gì thì cứ làm.
Tác giả :
Ngã Nhạn