Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 58: Thiên đại hiểu lầm
Khoanh chân ngồi xếp bằng trong sân, Dương Lăng phát hiện năng lượng màu xanh biếc trong cơ thể càng thêm nồng hậu. Nếu nói trước kia chỉ là một cây gậy màu xanh biếc, bây giờ lại là một con sông xanh biếc chạy phi nước kiệu, cùng với vu lực màu đỏ máu hoàn toàn dung hợp làm một thể.
Sinh mệnh năng lượng có thể tự động chữa thương?
Nhớ tới sự khác thường của ma thú trong sâm lâm, nhớ tới chúng nó có thể tự động khôi phục vết thương, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghi hoặc liền làm rách một vết thương nhỏ trên tay phải, quả nhiên, vết thương liền tự động cầm máu, nhanh chóng khôi phục.
Vô cùng mừng rỡ, Dương Lăng lẳng lặng nghiên cứu sự bất đồng do Táng mạng chi tuyền mang lại. Chỉ một lát tu luyện, hắn cảm giác được tốc độ vận hành của vu lực nhanh hơn bình thường, càng dễ dàng hấp thu thiên địa linh khí trong sân hơn, tu luyện đạt hiệu quả gấp đôi. Cùng lúc đó, ý thức dễ dàng tiến vào trong không gian vu tháp, tựa hồ tinh thần lực cũng được đề cao rất nhiều.
Bên trong không gian vu tháp thần bí, đông đảo khô mộc chiến sĩ đã hóa làm đại thụ cao lớn, Tà nhãn cùng Giác phong thú đều mở rộng miệng nuốt vào đám sương trắng tán phát ra từ vu tháp.
Chẳng biết từ lúc nào trong không gian vu tháp xuất hiện một bãi cỏ rộng lớn, cả người trắng như tuyết thú một sừng cùng với con thú một sừng nhỏ cùng ở trên bãi cỏ đang chơi đùa. Thấy thân ảnh của Dương Lăng, con thú một sừng nhỏ chạy tới như con gió, từ khi đem nó thuần hóa, tiểu tử đáng yêu này đặc biệt thích theo người.
Cưỡi thú một sừng chạy vài vòng trên bãi cỏ rộng lớn, Dương Lăng cảm giác cả không gian dường như lớn không ít, lờ mờ cảm giác tất cả tựa hồ đều có liên quan đến sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc trong cơ thể. Tựa hồ sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc càng mạnh, tốc độ tu luyện vu quyết càng nhanh, theo vu lực nhanh chóng tăng lên, không gian kỳ diệu này cũng theo đó càng lớn.
-Đại nhân, đại nhân !
Đang khi Dương Lăng chuẩn bị cẩn thận thăm dò không gian vu tháp, liền truyền đến một tiếng kêu loáng thoáng. Vừa đi ra ngoài thì thấy lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ đầu đầy mồ hôi đang đứng ở cửa.
-Đại nhân, ngươi muốn tìm các cô gái trẻ ?
Mục Nhĩ Bá Kỳ có chút chần chờ.
-Ồ, sao, tìm không được à?
Lau mồ hôi trên trán, Mục Nhĩ Bá Kỳ khẩn trương nói :
-Không, đại nhân, không phải không tìm được, mà là nhiều người lắm, cơ hồ cửa thành sắp bị vỡ đến nơi rồi?
Cửa thành cơ hồ rất nhanh bị phá hủy?
Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ giải thích mới hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai, sau khi tin tức Dương Lăng muốn tìm các cô nương xinh đẹp truyền ra, tất cả cư dân trong Duy Sâm Trấn đều sôi trào lên. Dương Lăng có tiền có thế, hơn nữa anh tuấn tiêu sái, đã sớm trở thành đối tượng ngưỡng mộ của đông đảo cô gái trẻ tuổi. Đối với các nàng mà nói, đừng nói làm một thị nữ bên cạnh, mà chính là một tình nhân không có danh phận cũng rất nguyện ý. Huống chi, Dương Lăng còn không có lập gia đình, thị nữ thiếp thân nói không chừng một ngày nào đó sẽ chuyển thành người vợ chính thức.
Giàu có, người độc thân giàu có. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong mắt người dân trong trấn, Dương Lăng xuất thân từ một gia đình giàu có, đem con gái gả cho hắn tương đương với việc trèo lên một cây đại thụ, tiếp cận một cái kho báu. Cái gì khác không nói, quần áo tư trang cũng có thể cho mình ăn cả đời. Vì vậy, tất cả đem con gái của mình đến tham gia cuộc tuyển chọn của Dương Lăng.
-Đại nhân, có yêu cầu gì hay không đối với việc tuyển các cô thị nữ thiếp thân xinh đẹp?
Thân là quản gia của nhà giàu có nhiều năm, Mục Nhĩ Bá Kỳ kinh nghiệm phong phú đối với Dương Lăng không có bất kỳ sự chuẩn bị chọn lựa, hắn cảm giác quả thực chính là làm xấu hổ thể diện quý tộc. Nếu để cho hắn thao tác, tối thiểu cũng phải chuẩn bị một tháng.
Tuyển thị nữ thiếp thân xinh đẹp cho mình?
Dương Lăng thiếu chút nữa ngất đi, hiểu được lão quản gia hiểu lầm ý tứ của mình:
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, sao lại nghĩ đi đâu vậy? Lữ quán sắp khai trương, ta muốn tìm một chút cô gái phục vụ mà thôi
Cô gái phục vụ cho quán rượu?
Mục Nhĩ Bá Kỳ đầu lớn như đấu, hiểu lầm này, ngoài ý muốn, thật sự quá ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ tới Dương Lăng trước mặt mọi người nói muốn tuyển chọn cô gái xinh đẹp chuyện môn phục vụ; hiểu lầm, không nghĩ tới Dương Lăng chỉ là vì lữ quán sắp mở cửa mà tuyển nữ phục vụ mà thôi.
-Đại nhân, vậy người dân bên ngoài làm thế nào bây giờ ?
Nhớ tới đông đảo người dân trong trấn nhiệt tình như lửa, Mục Nhĩ Bá Kỳ khó khăn nuốt nước miếng.
-Việc này ngươi tự mình quản lý, sau đó xem xét chọn người cho tốt, buổi tối thì trở lại tìm ta.
Tục thoại nói, lực lượng của quần chúng rất ghê gớm, Dương Lăng không muốn đi ra ngoài bị nước miếng của mọi người làm chết đuối. Có Mục Nhĩ Bá Kỳ một khối tiến bài miễn phí, không sử dụng đúng là lãng phí.
Sau khi lắc đầu cười khổ, thấy Dương Lăng xoay người bỏ đi, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ chần chờ một lát, ngạnh trứ da đầu nói:
-Đại nhân, còn có một việc nữa, chuyện về tiểu thư Tác Phỉ Á.
-Ồ, Tác Phỉ Á làm sao?
-Sáng sớm nay Tác Phỉ Á tiểu thư từ Tinh linh bộ lạc chạy tới đâu, nghe nói người muốn chọn thị nữ. Nàng, nàng khóc ngay tại chỗ rồi chạy ra ngoài !
Việc hiểu lầm này đúng lần này thật sự ồn ào quá lớn, Mục Nhĩ Bá Kỳ cảm giác thật sự choáng váng, nói tiếp:
-Lo lắng nàng gặp chuyện gì nguy hiểm, lúc ấy ta bảo Tạp Tây mang theo đám hộ vệ đuổi theo, nhưng cho tới bây giờ chưa có tin tức gì, chỉ thấy một mẩu giấy trên người sư thứu.
Mảnh giấy Tác Phỉ Á lưu lại rất đơn giản, trên chỉ viết mấy chữ rất đẹp:
-Dương Lăng. Ta hận ngươi.
-Đúng là nha đầu ngốc!
Dương Lăng gọi ra thú một sừng, xoay người cưỡi lên lưng nó:
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, nhanh chóng phát động mọi người tìm kiếm xem Tác Phỉ Á đang ở đâu, nhanh!
Lời còn chưa dứt, Dương Lăng đã cưỡi thú một sừng lao đi. Người dân vẫn vây bắt ở cửa thành chỉ cảm thấy một bóng trắng bay qua đầu, còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần, Dương Lăng đã biến mất không thấy.
Tác Phỉ Á tại Duy Sâm Trấn không có bạn bè, ngoại trừ Duy Sâm Trấn cùng Quán rượu Dạ lai hương, nàng không tới nơi nào. Chẳng lẽ, trong cơn thương tâm nàng trực tiếp chạy về Tinh linh bộ lạc?
Nhìn bầu trời đang dần lặn về tây, Dương Lăng lông mày nhíu chặt. Vào buổi tối, là lúc hoạt động tích cực nhất của ma thú trong Đặc Lạp Tư sâm lâm, cho dù một gã đại kiếm sư cũng không dám một mình tiến vào. Với thể lực yếu ớt của Tác Phỉ Á, nếu gặp phải ma thú hung mãnh thì tuyệt đối lành ít dữ nhiều.
Không cưỡi sư thứu, với thể lực của Tác Phỉ Á tuyệt đối không có cách nào đi được quá xa trong rừng, cho nên Dương Lăng cưỡi thú một sừng chạy tới sâm lâm bên ngoài Duy Sâm Trấn. Nhưng vòng vo vài vòng cũng không phát hiện được tung tích Tác Phỉ Á, lại gặp phải vài tên đạo tặc đang say rượu.
-Mấy vị dũng sĩ, có hay không thấy một cô gái tinh linh đi ngang qua nơi này?
Không hề có đầu mối, Dương Lăng không thể làm gì khác hpn là phải hỏi mấy tên đạo tặc trước mặt. Có lẽ mèo mù cũng có thể đánh chết chuột già.
-Ồ, hóa ra là Dương đại nhân, ta là em họ cuả A Cổ Tô, gọi là A Khắc Tô.
Bị Dương Lăng đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, một tên tiểu tử nhanh chóng phản ứng.
-Ồ, thật là trùng hợp! Dương Lăng miễn cưỡng cười cười, tiếp theo nói:
-A Khắc Tô, có hay không thấy một cô gái tinh linh chạy ngang qua đây?
-Để ta nghĩ lại .
A Khắc Tô trầm tư một lát, nói:
-Buổi chiều khi ta đang nằm ngủ dưới một gốc cây đại thụ thì nghe thấy tiếng hét của một người đàn bà. Đi qua nhìn lại thấy một cô gái tinh linh rất đẹp đứng lên từ trong một cái hỗ, vừa khóc vừa chạy vào sâu trong rừng, ngay cả cái khăn tay rơi ra cũng không chú ý tới. Chẳng lẽ nàng là người mà ngươi muốn tìm?
Cầm lấy cái khăn mà A Khắc Tô đưa cho, Dương Lăng nhẹ nhàng ngửi được một mùi thơm ngát nhàn nhạt đặc thù của Tác Phỉ Á. Không nghĩ tới, may mắn tìm được tung tích.
-A Cổ Tô, mang huynh đệ của ngươi tìm quản gia của ta, hắn sẽ thưởng cho các ngươi một ít tiền, đi đi.
Nói vài câu đơn giản, Dương Lăng cưỡi thú một sừng hỏa tốc rời đi, biết được phương hướng cụ thể Tác Phỉ Á đi, vậy dễ dàng xử lý hơn. Đồng thời, thưởng cho mấy tên không nghề nghiệp này mấy tinh tệ cũng tính là biểu đạt một chút lòng cảm ơn. Bọn họ mặc dù cả ngày không làm việc tốt gì, nhưng trộm gà bắt chó, các loại tin tức thì cực kỳ linh thông, có lẽ ngày nào đó còn có thể sử dụng một chút.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Sinh mệnh năng lượng có thể tự động chữa thương?
Nhớ tới sự khác thường của ma thú trong sâm lâm, nhớ tới chúng nó có thể tự động khôi phục vết thương, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghi hoặc liền làm rách một vết thương nhỏ trên tay phải, quả nhiên, vết thương liền tự động cầm máu, nhanh chóng khôi phục.
Vô cùng mừng rỡ, Dương Lăng lẳng lặng nghiên cứu sự bất đồng do Táng mạng chi tuyền mang lại. Chỉ một lát tu luyện, hắn cảm giác được tốc độ vận hành của vu lực nhanh hơn bình thường, càng dễ dàng hấp thu thiên địa linh khí trong sân hơn, tu luyện đạt hiệu quả gấp đôi. Cùng lúc đó, ý thức dễ dàng tiến vào trong không gian vu tháp, tựa hồ tinh thần lực cũng được đề cao rất nhiều.
Bên trong không gian vu tháp thần bí, đông đảo khô mộc chiến sĩ đã hóa làm đại thụ cao lớn, Tà nhãn cùng Giác phong thú đều mở rộng miệng nuốt vào đám sương trắng tán phát ra từ vu tháp.
Chẳng biết từ lúc nào trong không gian vu tháp xuất hiện một bãi cỏ rộng lớn, cả người trắng như tuyết thú một sừng cùng với con thú một sừng nhỏ cùng ở trên bãi cỏ đang chơi đùa. Thấy thân ảnh của Dương Lăng, con thú một sừng nhỏ chạy tới như con gió, từ khi đem nó thuần hóa, tiểu tử đáng yêu này đặc biệt thích theo người.
Cưỡi thú một sừng chạy vài vòng trên bãi cỏ rộng lớn, Dương Lăng cảm giác cả không gian dường như lớn không ít, lờ mờ cảm giác tất cả tựa hồ đều có liên quan đến sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc trong cơ thể. Tựa hồ sinh mệnh năng lượng màu xanh biếc càng mạnh, tốc độ tu luyện vu quyết càng nhanh, theo vu lực nhanh chóng tăng lên, không gian kỳ diệu này cũng theo đó càng lớn.
-Đại nhân, đại nhân !
Đang khi Dương Lăng chuẩn bị cẩn thận thăm dò không gian vu tháp, liền truyền đến một tiếng kêu loáng thoáng. Vừa đi ra ngoài thì thấy lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ đầu đầy mồ hôi đang đứng ở cửa.
-Đại nhân, ngươi muốn tìm các cô gái trẻ ?
Mục Nhĩ Bá Kỳ có chút chần chờ.
-Ồ, sao, tìm không được à?
Lau mồ hôi trên trán, Mục Nhĩ Bá Kỳ khẩn trương nói :
-Không, đại nhân, không phải không tìm được, mà là nhiều người lắm, cơ hồ cửa thành sắp bị vỡ đến nơi rồi?
Cửa thành cơ hồ rất nhanh bị phá hủy?
Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ giải thích mới hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nguyên lai, sau khi tin tức Dương Lăng muốn tìm các cô nương xinh đẹp truyền ra, tất cả cư dân trong Duy Sâm Trấn đều sôi trào lên. Dương Lăng có tiền có thế, hơn nữa anh tuấn tiêu sái, đã sớm trở thành đối tượng ngưỡng mộ của đông đảo cô gái trẻ tuổi. Đối với các nàng mà nói, đừng nói làm một thị nữ bên cạnh, mà chính là một tình nhân không có danh phận cũng rất nguyện ý. Huống chi, Dương Lăng còn không có lập gia đình, thị nữ thiếp thân nói không chừng một ngày nào đó sẽ chuyển thành người vợ chính thức.
Giàu có, người độc thân giàu có. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong mắt người dân trong trấn, Dương Lăng xuất thân từ một gia đình giàu có, đem con gái gả cho hắn tương đương với việc trèo lên một cây đại thụ, tiếp cận một cái kho báu. Cái gì khác không nói, quần áo tư trang cũng có thể cho mình ăn cả đời. Vì vậy, tất cả đem con gái của mình đến tham gia cuộc tuyển chọn của Dương Lăng.
-Đại nhân, có yêu cầu gì hay không đối với việc tuyển các cô thị nữ thiếp thân xinh đẹp?
Thân là quản gia của nhà giàu có nhiều năm, Mục Nhĩ Bá Kỳ kinh nghiệm phong phú đối với Dương Lăng không có bất kỳ sự chuẩn bị chọn lựa, hắn cảm giác quả thực chính là làm xấu hổ thể diện quý tộc. Nếu để cho hắn thao tác, tối thiểu cũng phải chuẩn bị một tháng.
Tuyển thị nữ thiếp thân xinh đẹp cho mình?
Dương Lăng thiếu chút nữa ngất đi, hiểu được lão quản gia hiểu lầm ý tứ của mình:
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, sao lại nghĩ đi đâu vậy? Lữ quán sắp khai trương, ta muốn tìm một chút cô gái phục vụ mà thôi
Cô gái phục vụ cho quán rượu?
Mục Nhĩ Bá Kỳ đầu lớn như đấu, hiểu lầm này, ngoài ý muốn, thật sự quá ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ tới Dương Lăng trước mặt mọi người nói muốn tuyển chọn cô gái xinh đẹp chuyện môn phục vụ; hiểu lầm, không nghĩ tới Dương Lăng chỉ là vì lữ quán sắp mở cửa mà tuyển nữ phục vụ mà thôi.
-Đại nhân, vậy người dân bên ngoài làm thế nào bây giờ ?
Nhớ tới đông đảo người dân trong trấn nhiệt tình như lửa, Mục Nhĩ Bá Kỳ khó khăn nuốt nước miếng.
-Việc này ngươi tự mình quản lý, sau đó xem xét chọn người cho tốt, buổi tối thì trở lại tìm ta.
Tục thoại nói, lực lượng của quần chúng rất ghê gớm, Dương Lăng không muốn đi ra ngoài bị nước miếng của mọi người làm chết đuối. Có Mục Nhĩ Bá Kỳ một khối tiến bài miễn phí, không sử dụng đúng là lãng phí.
Sau khi lắc đầu cười khổ, thấy Dương Lăng xoay người bỏ đi, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ chần chờ một lát, ngạnh trứ da đầu nói:
-Đại nhân, còn có một việc nữa, chuyện về tiểu thư Tác Phỉ Á.
-Ồ, Tác Phỉ Á làm sao?
-Sáng sớm nay Tác Phỉ Á tiểu thư từ Tinh linh bộ lạc chạy tới đâu, nghe nói người muốn chọn thị nữ. Nàng, nàng khóc ngay tại chỗ rồi chạy ra ngoài !
Việc hiểu lầm này đúng lần này thật sự ồn ào quá lớn, Mục Nhĩ Bá Kỳ cảm giác thật sự choáng váng, nói tiếp:
-Lo lắng nàng gặp chuyện gì nguy hiểm, lúc ấy ta bảo Tạp Tây mang theo đám hộ vệ đuổi theo, nhưng cho tới bây giờ chưa có tin tức gì, chỉ thấy một mẩu giấy trên người sư thứu.
Mảnh giấy Tác Phỉ Á lưu lại rất đơn giản, trên chỉ viết mấy chữ rất đẹp:
-Dương Lăng. Ta hận ngươi.
-Đúng là nha đầu ngốc!
Dương Lăng gọi ra thú một sừng, xoay người cưỡi lên lưng nó:
-Mục Nhĩ Bá Kỳ, nhanh chóng phát động mọi người tìm kiếm xem Tác Phỉ Á đang ở đâu, nhanh!
Lời còn chưa dứt, Dương Lăng đã cưỡi thú một sừng lao đi. Người dân vẫn vây bắt ở cửa thành chỉ cảm thấy một bóng trắng bay qua đầu, còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần, Dương Lăng đã biến mất không thấy.
Tác Phỉ Á tại Duy Sâm Trấn không có bạn bè, ngoại trừ Duy Sâm Trấn cùng Quán rượu Dạ lai hương, nàng không tới nơi nào. Chẳng lẽ, trong cơn thương tâm nàng trực tiếp chạy về Tinh linh bộ lạc?
Nhìn bầu trời đang dần lặn về tây, Dương Lăng lông mày nhíu chặt. Vào buổi tối, là lúc hoạt động tích cực nhất của ma thú trong Đặc Lạp Tư sâm lâm, cho dù một gã đại kiếm sư cũng không dám một mình tiến vào. Với thể lực yếu ớt của Tác Phỉ Á, nếu gặp phải ma thú hung mãnh thì tuyệt đối lành ít dữ nhiều.
Không cưỡi sư thứu, với thể lực của Tác Phỉ Á tuyệt đối không có cách nào đi được quá xa trong rừng, cho nên Dương Lăng cưỡi thú một sừng chạy tới sâm lâm bên ngoài Duy Sâm Trấn. Nhưng vòng vo vài vòng cũng không phát hiện được tung tích Tác Phỉ Á, lại gặp phải vài tên đạo tặc đang say rượu.
-Mấy vị dũng sĩ, có hay không thấy một cô gái tinh linh đi ngang qua nơi này?
Không hề có đầu mối, Dương Lăng không thể làm gì khác hpn là phải hỏi mấy tên đạo tặc trước mặt. Có lẽ mèo mù cũng có thể đánh chết chuột già.
-Ồ, hóa ra là Dương đại nhân, ta là em họ cuả A Cổ Tô, gọi là A Khắc Tô.
Bị Dương Lăng đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, một tên tiểu tử nhanh chóng phản ứng.
-Ồ, thật là trùng hợp! Dương Lăng miễn cưỡng cười cười, tiếp theo nói:
-A Khắc Tô, có hay không thấy một cô gái tinh linh chạy ngang qua đây?
-Để ta nghĩ lại .
A Khắc Tô trầm tư một lát, nói:
-Buổi chiều khi ta đang nằm ngủ dưới một gốc cây đại thụ thì nghe thấy tiếng hét của một người đàn bà. Đi qua nhìn lại thấy một cô gái tinh linh rất đẹp đứng lên từ trong một cái hỗ, vừa khóc vừa chạy vào sâu trong rừng, ngay cả cái khăn tay rơi ra cũng không chú ý tới. Chẳng lẽ nàng là người mà ngươi muốn tìm?
Cầm lấy cái khăn mà A Khắc Tô đưa cho, Dương Lăng nhẹ nhàng ngửi được một mùi thơm ngát nhàn nhạt đặc thù của Tác Phỉ Á. Không nghĩ tới, may mắn tìm được tung tích.
-A Cổ Tô, mang huynh đệ của ngươi tìm quản gia của ta, hắn sẽ thưởng cho các ngươi một ít tiền, đi đi.
Nói vài câu đơn giản, Dương Lăng cưỡi thú một sừng hỏa tốc rời đi, biết được phương hướng cụ thể Tác Phỉ Á đi, vậy dễ dàng xử lý hơn. Đồng thời, thưởng cho mấy tên không nghề nghiệp này mấy tinh tệ cũng tính là biểu đạt một chút lòng cảm ơn. Bọn họ mặc dù cả ngày không làm việc tốt gì, nhưng trộm gà bắt chó, các loại tin tức thì cực kỳ linh thông, có lẽ ngày nào đó còn có thể sử dụng một chút.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Tác giả :
Cao Pha