Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 20: Nỗi oan của đại kiếm sư
Lấy thanh trủy thủ ảm đạm vô quang từ trong không gian giới chỉ, Dương Lăng từ từ đi về phía Ba Đế Tứ.
Hàm răng Giác phong thú vô cùng sắc bén, đừng nói đao kiếm bình thường đến ngay cả trọng kiếm do ải nhân chế tạo cũng một ngụm cắn thành lỗ, nhưng cây trủy thủ nhặt được ở Ngõa Luân Á này thì lại nằm ngoài ý muốn của mọi người, mặc dù bên ngoài nhìn rất bình thường nhưng lại vô cùng sắc bén hơn nữa Giác phong thú cắn mạnh cũng không để lại một dấu vết nào cả.
-Ba Đế Tứ đại nhân, sanh tử là chuyện lớn, ngươi có cần suy nghĩ lại không? Dương Lăng lạnh lùng cười, lợi dụng lúc mọi người không để ý, lặng lẽ gọi ra một con Giác phong thú tiến hóa đến nhị giai, giấu vào trong ống tay áo.
-Nói đùa, Ba Đế Tứ ta cả đời đã chém không biết bao nhiêu cái đầu, làm sao phải sợ một tên nhóc con nhà ngươi?
Ba Đế Tứ rất tự hào, từ khi được kiếm thánh Ba Trát Khắc dạy đến nay, hắn chưa thua ở một trận quyết đấu chính thức nào, mà đảm nhiệm chức hoàng gia đại kiếm sư Ban Đồ đế quốc thì càng thêm vinh hoa phú quý.
Lấy được đầu tên này, có lẽ vẫn kịp trở về đế đô đánh bạc, Ba Đế Tứ vô cùng hưng phấn. Hắc không nghĩ đến mới thua mất hết nhà cửa ở sòng bạc Hoa Hồng thì đã có sinh ý tìm tới cửa, chỉ cần giết được Dương Lăng, hắn sẽ nhận được năm vạn tử tinh tệ.
Một tên triệu hồi sư không có đấu khí, muốn đánh thủng tấm lá chắn đã được hắn đưa đấu khí vào thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Ba Đế Tứ vô cùng khinh thường nhìn Dương Lăng đang đi tới gần, càng tâm phục khẩu phục mưu kế của Y Thước Á.
Hôm nay là ngày gian binh khí điếm của Dương Lăng khai trương, nếu Dương Lăng không dám tý thí cũng chính là thừa nhận vũ khí mà hắn bán là rác rưởi, sau này không thể nào buôn bán ở trên Duy Sâm Trấn, còn nếu hắn không biết sống chết vậy đúng là hợp với mưu kế mượn đao giết người của Y Thước Á.
-Dương Lăng, đừng đi , không nên đi tới!
Nhìn Ba Đế Tứ đã vận đấu khí sung mãn, lại nhìn Dương Lăng đang từng bước từng bước tiến lên, Tác Phỉ Á không để ý hết thảy chạy lên :
-Dương Lăng, không cần để ý đến tên điên này, chúng ta trở về Đặc Lạp Tư sâm lâm !
Mắt thấy Dương Lăng bị bắt buộc, Tác Phỉ Á thấy rất đau lòng nên không che giấu lòng mình nữa . Hy vọng Dương Lăng có thể buông tha tất cả, cùng sống một cuộc sống bình dị với nàng.
Chần chờ một lát, Ngả Lỵ Ti cũng chạy đến, hai mắt đã đỏ bừng :
-Dương đại ca, Tác Phỉ Á tỷ tỷ nói đúng đó, đây là một tên điên, không cần phải cùng hắn so đo.
Biết rõ thực lực của Ba Đế Tứ, đám người Tạp Tây cũng lao lên, tức giận nhìn chằm chằm tên Ba Đế Tứ đáng chết. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Ba Đế Tứ sớm đã bị bọn họ giết một vạn lần.
-Thật là quá đáng, một tên đại kiếm sư lại dùng thủ đoạn hạ tiện như thế này, đây không phải là cố ý giết người sao?
-Đúng, thật là quá đáng.
Mắt thấy tấm lá chắn đỏ bừng trong tay Ba Đế Tứ, mấy tên dong binh hiểu biết đều rõ một người không có đấu khí như Dương Lăng tuyệt đối sẽ không có phần thắng, hiểu được Ba Đế Tứ đây là đang cố ý muốn lấy mạng Dương Lăng, đều lớn tiếng nói.
-Hừ, ai không phục cứ lên đây, Ba Đế Tứ ta sẽ cho hắn ra đi .
Nghe mọi người nói, đại kiếm sư Ba Đế Tứ tức giận nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua chỗ nào thì mọi người đều ngậm miệng lại. Dù sao thực lực của một gã đại kiếm sư không phải chuyện đùa, cho dù là dong binh trải qua trăm trận cũng không dám mang họa vào thân, dù cho tức giận cũng không dám nói ra.
-Mật Tuyết Nhi, ta khẳng định đây một sự mưu sát, nếu tên đại kiếm sư này không có thù oán với người tuổi trẻ này thì cũng được kẻ thù của người tuổi trẻ mời tới!
Bên ngoài đám người có một nam một nữ cưỡi trên hai con ngựa trắng muốt. Người con trai ánh mắt sắc bén, trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, trên lưng đeo một thanh trọng kiếm, trong tay cầm theo một cây thương huyền thiết dài hai thước hiển nhiên là một gã kỵ sĩ tinh anh. Người con gái trên mặt che một cái khăn, trong tay cầm một cây ma pháp trượng màu đen to như chuôi đao hiển nhiên là một ma pháp sư thần bí.
-Khắc Lỗ Tư, là một thần điện kỵ sĩ, chẳng lẽ ngươi khoanh tay đứng nhìn sao ?
Cô gái ma pháp sư che mặt nhíu mày, nhìn Ba Đế Tứ ở cách đó một quãng nói :
-Chiến sĩ của Ban Đồ đế quốc càng ngày càng không có kỷ luật, đường đường là một gã đại kiếm sư mà phải dùng thủ đoạn như thế này với một người còn trẻ tuổi không có đấu khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nhìn cả một đám người, kỵ sĩ mặc trọng giáp lạnh lùng nói :
-Tên đại kiếm sư này quả thật là quá đáng nhưng Mật Tuyết Nhi nàng đừng quên lần này chúng ta có một nhiệm vụ bí mật, nếu ra tay sợ rằng bại lộ thân phận vậy thì không tốt chút nào!
Nghe Khắc Lỗ Tư nói như vậy, mà nhìn Dương Lăng không hề có đấu khí, ma pháp sư Mật Tuyết Nhi thở dài một hơi, không nói gì thêm, chỉ yên lặng nắm chặt pháp trượng.
-Các hương thân, vô cùng hạnh phúc khi mọi người có mặt tại đây hôm nay ! Dương Lăng nhẹ nhàng đẩy Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti ra, đi nhanh về phái Ba Đế Tứ :
-Trong tay ta là một cây chủy thủ bình thường do Ải nhân chế tạo ra, để cho các vị nhìn xem cuối cùng là tấm lá chắn của đại kiếm sư chắc chắn hay là chủy thủ của chúng ta sắc bén đây!
Giơ cây chủy thủ cho mọi người xung quanh xem, Dương Lăng mặt không đổi sắc đi về phía Ba Đế Tứ, giống như là không thèm để ý sự lợi hại của đại kiếm sư.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Dương Lăng từng bước từng bước đi tới gần, Ba Đế Tứ lạnh lùng cười, dồn hết đấu khí trong người lên trên tấm lá chắc trên tay phải. Nhất thời, tấm lá chắn phát ra một vòng ánh sáng đỏ, nếu nhìn từ xa giống như ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
-Trời ạ, đứa nhỏ đáng thương.
-Ta đã thấy kẻ ngu, nhưng chưa thấy tên nào ngu như thế này, tự đâm đầu vào chỗ chết.
-Hắc hắc, ta dám nói tên lão bản ít tuổi này là một tên suốt ngày chỉ biết ăn và uống, căn bản không biết đại kiếm sư lợi hại như thế nào!
Tên có mắt hình tam giác hả hê nói :
-Có trò hay xem rồi, gia tộc người tuổi trẻ này nhất định sẽ tìm tên đại kiếm sư mà liều mạng đây, ha ha.
Nhìn Ba Đế Tứ mạnh mẽ bức người cùng với Dương Lăng, mọi người đều bàn tán. Có người thì đồng tinh, cũng có người chửi Dương Lăng là kẻ ngu không biết tiến lui, còn có người hả hê.
Trong khi mọi người vẫn đang bàn tán, Dương Lăng cố gắng huy động vu lực trong cơ thể, đột nhiên gia tốc nhanh như tia chớp lao về phía Ba Đế Tứ đang khinh thường. Ống tay áo không cao không thấp vừa vặn nhắm ngay phía ngực của Ba Đế Tứ.
Ngay khi mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng Dương Lăng không nghi ngờ gì sẽ chết, thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Ba Đế Tứ đang khinh thường thì đột nhiên chấn động cả người, ngọn lửa màu đỏ trên tấm lá chắn nhanh chóng biến mất, chủy thủ của Dương Lăng theo sát phía sau, nhanh như chớp đâm một nhát -Phốc một tiếng xuyên qua tấm lá chắn cứng rắn.
Đường đường Hoàng gia đại kiếm sư của Ba Đồ đế quốc lại thua trên tay của một người trẻ tuổi không có chút đấu khí nào?
Trợn mắt há mồm nhìn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cả nửa ngày trôi qua mà mọi người chưa hồi phục lại tinh thần, toàn trường không một tiếng động, thẳng đến khi Dương Lăng đặt thanh chủy thủ lên cổ Ba Đế Tứ thì mọi người mới hét to lên.
-Giết chết hắn!
-Cắt cái đầu chó của hắn xuống!
Mọi người khản cổ kêu lên, nhất là dong binh càng vừa hô to vừa huy động vũ khí trong tay của mình. Xem ra tên đại kiếm sư kiêu ngạo đã sớm bị mọi người tức giận.
-Ngươi......
Ba Đế Tứ khinh thường nên bị Giác phong thú bắn ba cây châm độc, cả người vô lực. Vừa định mắng to Dương Lăng hèn hạ thì cảm thấy trên cổ đau xót, chảy xuống một tia máu.
-Xem ra, yết hầu của đại kiếm sư cũng giống người bình thường, cũng đổ máu đó chứ. Nhìn Ba Đế Tư đang hoảng sợ Dương Lăng lạnh lùng nói :
-Không biết chỉ dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu tốt hơn, hay dùng búa chặt đứt cái đầu heo của ngươi xuống tốt? Hay là cho ngũ mã phanh thây ngươi ra.
Nhìn hàn quang chợt léo lên trong mắt Dương Lăng, lại nhìn nụ cười lạnh lùng của hắn, Ba Đế Tứ cả người phát run, không dám nói cái gì, đứng im không nhúc nhích. Là một tên kiếm sư kinh nghiệm phong phú, hắn hiểu được chủy thủ đang để trên cổ mình sắc bén thế nào, chỉ cần Dương Lăng nhẹ nhàng cứa một nhát là mình phải vĩnh biệt cái thế giới tươi đẹp này.
Ba Đế Tứ hối hận vô cùng, độc ác nguyền rủa mười tám đời tổ tông của tên Y Thước Á. Nếu không phải mình khinh thường, đem tất cả đấu khí hộ thân vào tấm chắn, vậy thì hắn đường đường là một hoàng gia đại kiếm sư sao có thể để cho Dương Lăng đánh lén thành công. Nếu Y Thước Á cung cấp thông tin chính xác, hắn sao lại không phòng bị để gặp cảnh mặc cho người chém giết thế này.
Ma Thú lãnh chúa.
Hàm răng Giác phong thú vô cùng sắc bén, đừng nói đao kiếm bình thường đến ngay cả trọng kiếm do ải nhân chế tạo cũng một ngụm cắn thành lỗ, nhưng cây trủy thủ nhặt được ở Ngõa Luân Á này thì lại nằm ngoài ý muốn của mọi người, mặc dù bên ngoài nhìn rất bình thường nhưng lại vô cùng sắc bén hơn nữa Giác phong thú cắn mạnh cũng không để lại một dấu vết nào cả.
-Ba Đế Tứ đại nhân, sanh tử là chuyện lớn, ngươi có cần suy nghĩ lại không? Dương Lăng lạnh lùng cười, lợi dụng lúc mọi người không để ý, lặng lẽ gọi ra một con Giác phong thú tiến hóa đến nhị giai, giấu vào trong ống tay áo.
-Nói đùa, Ba Đế Tứ ta cả đời đã chém không biết bao nhiêu cái đầu, làm sao phải sợ một tên nhóc con nhà ngươi?
Ba Đế Tứ rất tự hào, từ khi được kiếm thánh Ba Trát Khắc dạy đến nay, hắn chưa thua ở một trận quyết đấu chính thức nào, mà đảm nhiệm chức hoàng gia đại kiếm sư Ban Đồ đế quốc thì càng thêm vinh hoa phú quý.
Lấy được đầu tên này, có lẽ vẫn kịp trở về đế đô đánh bạc, Ba Đế Tứ vô cùng hưng phấn. Hắc không nghĩ đến mới thua mất hết nhà cửa ở sòng bạc Hoa Hồng thì đã có sinh ý tìm tới cửa, chỉ cần giết được Dương Lăng, hắn sẽ nhận được năm vạn tử tinh tệ.
Một tên triệu hồi sư không có đấu khí, muốn đánh thủng tấm lá chắn đã được hắn đưa đấu khí vào thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Ba Đế Tứ vô cùng khinh thường nhìn Dương Lăng đang đi tới gần, càng tâm phục khẩu phục mưu kế của Y Thước Á.
Hôm nay là ngày gian binh khí điếm của Dương Lăng khai trương, nếu Dương Lăng không dám tý thí cũng chính là thừa nhận vũ khí mà hắn bán là rác rưởi, sau này không thể nào buôn bán ở trên Duy Sâm Trấn, còn nếu hắn không biết sống chết vậy đúng là hợp với mưu kế mượn đao giết người của Y Thước Á.
-Dương Lăng, đừng đi , không nên đi tới!
Nhìn Ba Đế Tứ đã vận đấu khí sung mãn, lại nhìn Dương Lăng đang từng bước từng bước tiến lên, Tác Phỉ Á không để ý hết thảy chạy lên :
-Dương Lăng, không cần để ý đến tên điên này, chúng ta trở về Đặc Lạp Tư sâm lâm !
Mắt thấy Dương Lăng bị bắt buộc, Tác Phỉ Á thấy rất đau lòng nên không che giấu lòng mình nữa . Hy vọng Dương Lăng có thể buông tha tất cả, cùng sống một cuộc sống bình dị với nàng.
Chần chờ một lát, Ngả Lỵ Ti cũng chạy đến, hai mắt đã đỏ bừng :
-Dương đại ca, Tác Phỉ Á tỷ tỷ nói đúng đó, đây là một tên điên, không cần phải cùng hắn so đo.
Biết rõ thực lực của Ba Đế Tứ, đám người Tạp Tây cũng lao lên, tức giận nhìn chằm chằm tên Ba Đế Tứ đáng chết. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Ba Đế Tứ sớm đã bị bọn họ giết một vạn lần.
-Thật là quá đáng, một tên đại kiếm sư lại dùng thủ đoạn hạ tiện như thế này, đây không phải là cố ý giết người sao?
-Đúng, thật là quá đáng.
Mắt thấy tấm lá chắn đỏ bừng trong tay Ba Đế Tứ, mấy tên dong binh hiểu biết đều rõ một người không có đấu khí như Dương Lăng tuyệt đối sẽ không có phần thắng, hiểu được Ba Đế Tứ đây là đang cố ý muốn lấy mạng Dương Lăng, đều lớn tiếng nói.
-Hừ, ai không phục cứ lên đây, Ba Đế Tứ ta sẽ cho hắn ra đi .
Nghe mọi người nói, đại kiếm sư Ba Đế Tứ tức giận nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua chỗ nào thì mọi người đều ngậm miệng lại. Dù sao thực lực của một gã đại kiếm sư không phải chuyện đùa, cho dù là dong binh trải qua trăm trận cũng không dám mang họa vào thân, dù cho tức giận cũng không dám nói ra.
-Mật Tuyết Nhi, ta khẳng định đây một sự mưu sát, nếu tên đại kiếm sư này không có thù oán với người tuổi trẻ này thì cũng được kẻ thù của người tuổi trẻ mời tới!
Bên ngoài đám người có một nam một nữ cưỡi trên hai con ngựa trắng muốt. Người con trai ánh mắt sắc bén, trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, trên lưng đeo một thanh trọng kiếm, trong tay cầm theo một cây thương huyền thiết dài hai thước hiển nhiên là một gã kỵ sĩ tinh anh. Người con gái trên mặt che một cái khăn, trong tay cầm một cây ma pháp trượng màu đen to như chuôi đao hiển nhiên là một ma pháp sư thần bí.
-Khắc Lỗ Tư, là một thần điện kỵ sĩ, chẳng lẽ ngươi khoanh tay đứng nhìn sao ?
Cô gái ma pháp sư che mặt nhíu mày, nhìn Ba Đế Tứ ở cách đó một quãng nói :
-Chiến sĩ của Ban Đồ đế quốc càng ngày càng không có kỷ luật, đường đường là một gã đại kiếm sư mà phải dùng thủ đoạn như thế này với một người còn trẻ tuổi không có đấu khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nhìn cả một đám người, kỵ sĩ mặc trọng giáp lạnh lùng nói :
-Tên đại kiếm sư này quả thật là quá đáng nhưng Mật Tuyết Nhi nàng đừng quên lần này chúng ta có một nhiệm vụ bí mật, nếu ra tay sợ rằng bại lộ thân phận vậy thì không tốt chút nào!
Nghe Khắc Lỗ Tư nói như vậy, mà nhìn Dương Lăng không hề có đấu khí, ma pháp sư Mật Tuyết Nhi thở dài một hơi, không nói gì thêm, chỉ yên lặng nắm chặt pháp trượng.
-Các hương thân, vô cùng hạnh phúc khi mọi người có mặt tại đây hôm nay ! Dương Lăng nhẹ nhàng đẩy Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti ra, đi nhanh về phái Ba Đế Tứ :
-Trong tay ta là một cây chủy thủ bình thường do Ải nhân chế tạo ra, để cho các vị nhìn xem cuối cùng là tấm lá chắn của đại kiếm sư chắc chắn hay là chủy thủ của chúng ta sắc bén đây!
Giơ cây chủy thủ cho mọi người xung quanh xem, Dương Lăng mặt không đổi sắc đi về phía Ba Đế Tứ, giống như là không thèm để ý sự lợi hại của đại kiếm sư.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Dương Lăng từng bước từng bước đi tới gần, Ba Đế Tứ lạnh lùng cười, dồn hết đấu khí trong người lên trên tấm lá chắc trên tay phải. Nhất thời, tấm lá chắn phát ra một vòng ánh sáng đỏ, nếu nhìn từ xa giống như ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
-Trời ạ, đứa nhỏ đáng thương.
-Ta đã thấy kẻ ngu, nhưng chưa thấy tên nào ngu như thế này, tự đâm đầu vào chỗ chết.
-Hắc hắc, ta dám nói tên lão bản ít tuổi này là một tên suốt ngày chỉ biết ăn và uống, căn bản không biết đại kiếm sư lợi hại như thế nào!
Tên có mắt hình tam giác hả hê nói :
-Có trò hay xem rồi, gia tộc người tuổi trẻ này nhất định sẽ tìm tên đại kiếm sư mà liều mạng đây, ha ha.
Nhìn Ba Đế Tứ mạnh mẽ bức người cùng với Dương Lăng, mọi người đều bàn tán. Có người thì đồng tinh, cũng có người chửi Dương Lăng là kẻ ngu không biết tiến lui, còn có người hả hê.
Trong khi mọi người vẫn đang bàn tán, Dương Lăng cố gắng huy động vu lực trong cơ thể, đột nhiên gia tốc nhanh như tia chớp lao về phía Ba Đế Tứ đang khinh thường. Ống tay áo không cao không thấp vừa vặn nhắm ngay phía ngực của Ba Đế Tứ.
Ngay khi mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng Dương Lăng không nghi ngờ gì sẽ chết, thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Ba Đế Tứ đang khinh thường thì đột nhiên chấn động cả người, ngọn lửa màu đỏ trên tấm lá chắn nhanh chóng biến mất, chủy thủ của Dương Lăng theo sát phía sau, nhanh như chớp đâm một nhát -Phốc một tiếng xuyên qua tấm lá chắn cứng rắn.
Đường đường Hoàng gia đại kiếm sư của Ba Đồ đế quốc lại thua trên tay của một người trẻ tuổi không có chút đấu khí nào?
Trợn mắt há mồm nhìn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cả nửa ngày trôi qua mà mọi người chưa hồi phục lại tinh thần, toàn trường không một tiếng động, thẳng đến khi Dương Lăng đặt thanh chủy thủ lên cổ Ba Đế Tứ thì mọi người mới hét to lên.
-Giết chết hắn!
-Cắt cái đầu chó của hắn xuống!
Mọi người khản cổ kêu lên, nhất là dong binh càng vừa hô to vừa huy động vũ khí trong tay của mình. Xem ra tên đại kiếm sư kiêu ngạo đã sớm bị mọi người tức giận.
-Ngươi......
Ba Đế Tứ khinh thường nên bị Giác phong thú bắn ba cây châm độc, cả người vô lực. Vừa định mắng to Dương Lăng hèn hạ thì cảm thấy trên cổ đau xót, chảy xuống một tia máu.
-Xem ra, yết hầu của đại kiếm sư cũng giống người bình thường, cũng đổ máu đó chứ. Nhìn Ba Đế Tư đang hoảng sợ Dương Lăng lạnh lùng nói :
-Không biết chỉ dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu tốt hơn, hay dùng búa chặt đứt cái đầu heo của ngươi xuống tốt? Hay là cho ngũ mã phanh thây ngươi ra.
Nhìn hàn quang chợt léo lên trong mắt Dương Lăng, lại nhìn nụ cười lạnh lùng của hắn, Ba Đế Tứ cả người phát run, không dám nói cái gì, đứng im không nhúc nhích. Là một tên kiếm sư kinh nghiệm phong phú, hắn hiểu được chủy thủ đang để trên cổ mình sắc bén thế nào, chỉ cần Dương Lăng nhẹ nhàng cứa một nhát là mình phải vĩnh biệt cái thế giới tươi đẹp này.
Ba Đế Tứ hối hận vô cùng, độc ác nguyền rủa mười tám đời tổ tông của tên Y Thước Á. Nếu không phải mình khinh thường, đem tất cả đấu khí hộ thân vào tấm chắn, vậy thì hắn đường đường là một hoàng gia đại kiếm sư sao có thể để cho Dương Lăng đánh lén thành công. Nếu Y Thước Á cung cấp thông tin chính xác, hắn sao lại không phòng bị để gặp cảnh mặc cho người chém giết thế này.
Ma Thú lãnh chúa.
Tác giả :
Cao Pha