Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 122: Cự giải chu

Sau nửa ngày trầm tư, nhớ tới hắc tương qua uy lực quá lớn, Dương Lăng vẫn quyết định đánh bạc một phen, cắn răng chỉ huy ma thú đại quân từ từ đi về phía sơn cốc.
Đại quân Thực nhân ma phía trước, Tượng đá quỷ bảo vệ phía sau, Giác phong thú bay vòng vòng trên không, phụ trách yểm hộ từ trên không cho đại quân, số còn lại bài thành một trận hình phòng ngự vòng tròn. Từng bước, từng bước, vô cùng cẩn thận đi về phía trước.
Cửa vào sơn cốc rất rộng, nhưng khắp lợi đều là loạn thạch, hơn nữa hai vách núi dựng đứng, thoạt nhìn khiến cho người ta áp lực vô cùng.
Nếu so sánh với bên ngoài thì bên trong sơn cốc càng lạnh và tối đen, đừng nói là tinh linh thể chất yếu, ngay cả Dương Lăng thi thoảng cũng run lên. Nếu nói bên ngoài sơn cốc là rét lạnh thì bên trong sơn cốc thì là rất giá lạnh.
Khí lạnh như rắn độc xuyên qua áo bông dày đặc, từ mỗi một lỗ chân lông thẩm thấu vào trong cơ thể. Tay chân tê dại, da đầu đau vô cùng, tựa hồ ngay cả linh hồn đều cũng muốn bị đóng băng.
Ô ……
Mọi người còn chưa đi được vài bước, sâu trong sơn cốc truyền ra một trận thanh âm cổ quái. Giống như tiếng gió, hay là tiếng gào của dã thú, lại giống như một cơn gió lạnh thổi ngang qua tâm trí mỗi người.
"Đại nhân, hay là trở về tập trung tất cả võ sĩ rồi hãy tiến đến"
A Cổ Tô khẩn trương nhìn Dương Lăng, nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, vô cùng khẩn trương. Nhớ tới hồi nhỏ nghe được rất nhiều truyền thuyết mờ ảo, thỉnh thoảng hoảng sợ nhìn trái ngó phải, nghi thần nghi quỷ.
"Đúng, đúng, đúng, đại nhân, hay là chúng ta đi ra ngoài nghe" Trưởng lão địa tinh lớn tiếng phụ họa ý kiến của A Cổ Tô, không biết vì sao hắn có một cảm giác rất không tốt, dường như bầu trời tối đen trên đầu bất kỳ lúc nào đều cũng có thể rơi xuống.
"Nhiều người, không nhất định đã là chuyện tốt" Dương Lăng trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Với thực lực của chúng ta, cho dù gặp phải ma thú cấp tám hậu kỳ thậm chí cấp chín cũng không phải không có khả năng liều mạng. Cho dù không thể chiến thắng thì cũng có thể lui ra, không có gì phải sợ cả. Nhưng phải nhớ kỹ, phải giữ vững trận hình, tuyệt đối không được hành động lỗ mãng"
Mặc dù sơn cốc còn âm u hơn so với hắn tưởng tượng, nhưng không có gì phải sợ hãi hết, Dương Lăng không muốn nửa đường mà rút lui. Hắn có một cảm giác, chỉ cần kiên trì, thì ngoại trừ mỏ lưu huỳnh to lớn, thì còn có thể tìm được không ít bảo bối hiếm thấy.
Căn cứ do thám hồi báo, bên ngoài sơn cốc là các dãy núi nối liền nhau, cưỡi ngựa chạy hơn một canh giờ vẫn chưa nhìn thấy cuối, không ai biết sơn cốc quỷ dị này dài bao nhiêu.
Được Dương Lăng trấn an, mọi người đều lấy lại tinh thần. Dọc theo đường đi, thi thoảng gặp phải một ít hài cốt không đầy đủ, có chút mất chân mất tay, có một chút chỉ còn chiếc đầu lâu. Dưới ánh sáng mờ mịt, hài cốt phát ra những điểm lân quang, khiến cho người ta nhìn thấy sợ hãi vô cùng.
Mọi người vừa từ từ đi tới, vừa dò xét địa hình xung quanh, phái ra rất nhiều do thám và Giác phong thú đi trước dò đường, để tránh phải lọt vào tập kích bất ngờ của quân địch. Trên đường gặp được đồ vật có giá trị đều thu hồi tất cả.
Sau khi đưa khoảng nửa canh giờ, mùi lưu huỳnh trong không khí càng ngày càng đậm, phỏng chừng cách mỏ lưu huỳnh chỉ còn một đoạn khoảng cách, dọc đường đi cũng không gặp phải quái vật nào, nhưng tìm thấy không ít đồ vật trên các thi thể. Có đao kiếm sắc bén, có áo giáp, có tinh tệ, ngoài ra còn có không ít pháp trượng và các đồ vật kỳ quái.
Cầm một cây pháp trượng màu đen do Thực nhân ma đưa cho, Dương Lăng tuy vẫn bảo trì bình tĩnh nhưng trong lòng lại dấy động như sóng biển. Từ cây pháp trượng không ánh sáng này, hắn cảm giác được ma lực khổng lồ, nhìn hoa văn trên cây pháp trượng, hắn rốt cuộc cũng tin tưởng lời nói của Trưởng lão hồ tộc.
Dũng sĩ bị chết ở sơn cốc thì ngoại trừ kiếm sư và ma pháp sư bình thường còn có không ít Đại kiếm sư hoặc đại ma pháp sư. Thậm chí còn có cả kiếm thánh và ma đạo sư.
Sau khi một tên do thám mang về một Không gian giới chỉ, Dương Lăng vô cùng kích động, vừa cảm giác được một mối nguy hiểm trước đó chưa từng có. Không gian giới chỉ vô cùng hiếm thấy trên đại lục này, người đeo Không gian giới chỉ thân thế không phải tầm thường. Ở tình huống bình thường chỉ có một gã ma đạo sư mới có năng lực đeo một Không gian giới chỉ cũng như bảo toàn nó.
Rốt cuộc đây là quái vật gì mà khiến cho đám người mạnh như ma đạo sư hay kiếm thánh phải chết ở đây?
Càng đi về phía trước, bảo vật nhặt được càng nhiều, thì Dương Lăng càng khẩn trương. Cùng lúc đó, không biết có phải nhìn lầm hay không, mà cảm giác bị nhìn trộm càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn nghe được tiếng cười lạnh khinh thường. Ấn ký hình tháp giữa trán càng ngày càng nóng lên, từ từ nhảy lên.
Chi ……
Ngay khi Dương Lăng chần chờ có lập tức rút lui hay không, đột nhiên, lang chu vương điên cuồng hét lên chói tai, chỉ huy đại quân con nhện tập trung đề phòng.
"Không hay, nhanh, thu trận hình nhỏ lại, nhanh"
Mặc dù không hiểu lang chu vương cảm giác được điều nguy hiểm gì, nhưng Dương Lăng không dám chần chờ, nhanh chóng thu nhỏ trận hình. Để cho Tà nhãn phòng ngự yếu kém ở giữa, dùng Thực nhân ma và khô mộc chiến sĩ làm tấm chắn, tạo nên trận phòng ngự hình tròn vô cùng chắc chắn.
Thu được mệnh lệnh, đám do thám rất nhanh lao vào trong trận, vài tên Dã man nhân ở xa nhất cũng cắn răng chạy như điên, sử dụng hết tất cả sức lực của cơ thể. Song ngay khi bọn hắn còn cách đại trận có 20 bước, thì đột nhiên tai nạn xảy ra.
"Sát, sát" vài tiếng, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện những cây đinh sắc bén, trực tiếp đánh tới các tên do thám không kịp phòng bị. Những cái gai sắc bén đâm vào trong lòng ngực bọn họ, đâm xuyên xương sống bọn họ, lộ ra phần mũi sắc bén ở sau lưng.
Sau khi thành công, một đám con nhện tám chân kích thước cỡ cái bồn tắm từ dưới đất chui lên, chia làm hai đường.
Một đội lao lên giết chết mọi người, hai cái máy chém leo léo hàn quang, một cỗ nọc độc vô cùng khó ngửi, tầm bắn xa hơn rất nhiều so với đại quân con nhện mà lang chu vương cầm đầu. Một đội thì chui xuống dưới đất, phát ra từng mũi gai sắc bén.
"Trời ạ, cự giải chu. Đại nhân, rút lui, mau rút lui"
Nhìn rậm rạp con nhện đang lao tới như thủy triều, Trưởng lão địa tinh kinh hoàng thất sắc. Còn tộc nhân phía sau hắn thì càng run rẩy cả người.
Theo truyền thuyết, cự giải chu là quái vật đến từ địa ngục. Không chỉ có lực lượng cường đại, có nọc độc chết người và lợi trảo sắc bén, nhưng lại có thể chui xuống dưới đất phát ra những chiếc đinh kinh khủng, khiến cho người khác không có đường mà chạy trốn.
Cự giải chu?
Nhìn cự giải chu giống như con nhện lông đỏ đã tiến hóa, Dương Lăng nuốt nước miếng một cách khó khăn. Lợi trảo sắc bén, nọc độc đầy trời, số lượng khổng lồ trách không được tại sao Bán thú nhân lại tổn thất nặng nề, trách không được khắp nơi sơn cốc đầy thi thể.
"Rút lui, toàn quân lui lại, nhanh"
Qua cơn khiếp sợ, Dương Lăng nhanh chóng phản ứng lại, chuẩn bị phái ra Tượng đá quỷ cản phía sau, chỉ huy đại quân nhanh chóng rút lui. Nhưng lới còn chưa dứt thì chung quanh lại chui ra rất nhiều lang chu vương, trong nháy mắt lọt vào vòng vây.
Trong cơn tuyệt vọng, Dương Lăng không thể làm gì khác hơn là chỉ huy đại quân phòng thù.
Điên cuồng lao lên, còn không có đánh chết được vài con Cự giải chu, thì hơn mười tên Thực nhân ma đã trúng nọc độc và đinh sắc của đối phương, ngã xuống đất. Cây đinh sắc bén đâm thủng bàn chân bọn họ, nọc độc chết người thì ăn mòn cơ thể và xương cốt bọn họ, trong nháy mắt chỉ còn lại một mảnh máu tươi.
Dưới sự chỉ huy của Tà nhãn bạo quân, tà nhãn đại quân phát ra một vòng ánh sáng mạnh chói mắt. Tuy nhiên, không biết là con mắt Cự giải chu khác thường hay là chúng nó phản ứng quá nhanh nên cơ bản không có tác dụng gì.
Đối mặt với đông đảo Cự giải chu, đối mặt với nọc độc kinh khủng của chúng, Giác phong thú và Tượng đá quỷ cơ bản không có cách nào tới gần, bởi vì tầm bắn không đủ, nên đại quân con nhện cũng không có đất dụng võ, chỉ có Tà nhãn đại quân được Tà nhãn bạo quân chỉ huy điên cuồng phản kích, cố gắng đứng vững được các đợt công kích của đối phương.
Thú một sừng cũng theo sự chỉ huy của Dương Lăng phát ra từng đạo từng đạo tia chớp, điên cuồng công kích Cự giải chu đến tập kích. Tuy nhiên Cự giải chu quá nhiều, giết mãi không hết.
Cự giải chu càng ngày càng đến nhiều, theo từng bước từng bước chúng nó tới gần, đám Thực nhân ma và Dã man nhân bên ngoài cùng đều trúng chiêu. Có chút bị trúng nọi độc trong nháy mắt bị ăn mòn thành một đám lỗ nhỏ, có chút bị các cây đinh sắc bén đâm phải, tay chân co quắp người đầy vết máu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Làm sao bây giờ ?
Nhìn thấy nọc độc đầy trời, Dương Lăng khẩn trương đến độ cả người đầy mồ hôi. Nếu chỉ có một mình mình thì nói không chừng còn có thể cưỡi thú một sừng chạy nhanh khỏi đây, nếu bên người chỉ có ma thú đại quân thì cũng có thể thu hồi bọn chúng vào vu tháp rồi nhanh chóng chạy trốn, nhưng đám Dã man nhân, tinh linh, Thực nhân ma và địa tinh thì làm thế nào bây giờ?
Cây đinh sắc bén rất nhiều, ngay cả tấm chắn dày cũng không thể đỡ được cùng với nọc độc chết người, đối mặt với Cự giải chu số lượng khổng lồ, mọi người không khỏi đều cảm thấy hoảng sợ. Nếu so với đinh sắt thì nọc độc của cự giải chu càng thêm kinh khủng.
Vào thời khắc mấu chốt, ra tay cứu đại quân không phải Tà nhãn đội quân pháo cao xạ, cũng không phải Giác phong thú giống như máy bay chiến đấu, mà là địa tinh vẫn làm chim mồi, nhát gan như chuột.
Dưới sự chỉ huy của Trưởng lão địa tinh, vài tên địa tinh ma pháp sư rất nhanh phát ra ma pháp trận hệ thổ, liên thủ thi triển một vòng phòng ngự hệ thổ rộng lớn, cố gắng ngăn cản nọc độc của đám Cự giải chu.
Chi ……
Nọc độc của Cự giải chu chạm phải vòng bảo hộ thì phát ra thanh âm chói tai, toát ra một cỗ khói trắng nồng đậm.
"Đại nhân, Cự giải chu công kích quá dày đặc, vòng phòng ngự nhiều nhất chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, nhất định phải nghĩ biện pháp lao ra thật nhanh"
Hít một hơi thật sâu, Trưởng lão địa tinh hoảng sợ nhắc nhở Dương Lăng. Hắn không dám tưởng tượng nếu như thời gian hết, vòng phòng ngự mất tác dụng thì lấy cái gì ngăn cản thế tiến công của Cự giải chu.
"Hừ, nửa canh giờ là đủ rồi, đủ để khiến chúng nó có thể đến mà không thể trở về"
Nhìn Cự giải chu từng bước từng bước tiến lại gần, Dương Lăng cắn răng quyết định đánh bạc một phen, đợi Cự giải chu đều lao hết lên đây, liền chỉ huy Tà nhãn và đại quân con nhện điên cuồng phản kích.
Không có nọc độc uy hiếp Tà nhãn và đại quân con nhện điên cuồng tấn công, quét sạch quân địch, trước khi Cự giải chu trốn xuống mặt đất liền bị chúng nó đánh chết hết.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Tác giả : Cao Pha
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại