Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 12: Ai là kẻ dã man nhất
Mắt thấy tộc nhân cả đám nằm xuống bên cạnh Tạp Tây đang tả xung hữu đột những dã man nhân ở cạnh đó vừa sợ vừa giận, tất cả đều đánh tới. Không ai chú ý tới ở trên ngọn cây và trong bụi cỏ không biết khi nào có thêm một con Giác phong thú to như nắm tay.
"Sát "Tạp Tây kêu lên và giả vờ lao về tên Dã Man Nhân ở gần nhất đánh tới, không khỏi hưng phấn trong lòng. Hắn không thể nào nghĩ tới, Dương Lăng lại có thể nghĩ ra một diệu kế như vậy, nếu vừa nãy Tạp Tây kính phục hắn bởi thực lực cường đại, thì bây giờ còn lại là tâm phục khẩu phục vì mưu kế hơn người.
-Không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ không khách khí!
Ngả Lỵ Ti cắn răng đem tất cả Dã Man Nhân đang vô lực nằm trên mặt đất trói lại. Nhìn cánh tay dã man nhân so với eo của mình còn lớn hơn, nàng vừa kích động vừa khẩn trương, e sợ mấy tên này phản ứng.
Theo sự bạo loạn ở phía này làn khói đen phía đối diện cũng từ từ nhạt đi, hiển nhiên cuộc hiến tế của Dã Man Nhân đã bị cắt ngang. Bây giờ bắt trói thêm được một tên, khả năng ông nội của mình được cứu càng tăng lên khiến Ngả Lỵ Ti càng ngày càng hưng phấn, thỉnh thoảng cảm kích nhìn lên phía Dương Lăng vẫn đang nấp ở trên ngọn cây.
Trong mắt Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng là một người thần bí. Nàng chưa từng thấy có triệu hồi sư nào có nhiều ma thú như vậy, cũng chưa thấy triệu hồi sư nào lại đi khế ước với ma thú cấp thấp như Giác phong thú và Tà nhãn. Nhưng không thể nghi ngờ, Dương Lăng có thực lực rất kinh người, cực kỳ kinh người.
Ngoài thực lực kinh người, Ngả Lỵ Ti cũng chưa thấy qua người đàn ông nào có tóc đen, mắt đen. Ánh mắt của hắn có khi nóng cháy, có khi thâm thúy giống vực sâu. Nhưng bất luận thế nào, Ngả Lỵ Ti cũng không thể quên được cảm giác khi hắn ôm chặt nàng, vừa có cảm giác run vừa khác thường.
Dưới cơn tức giận, Dã Man Nhân nóng giận lao tới, nhưng bởi vì đường ra quá nhỏ. Mỗi lần chỉ có thể lên được hai gã nên bọn họ không thể phát huy lợi thế về số lượng, gấp đến độ những tên ở phía sau luôn miệng gào to.
Một tên Dã Man Nhân lao lên, Giác phong thú giấu ở gần đó lại bắn ra một cái vòi độc gần như trong suốt, khiến cho bọn chúng trong nháy mắt mất đi tri giác rồi chịu một búa do Tạp Tây hung hăng chém xuống.
Mắt thấy Tạp Tây vô cùng dũng mãnh, Dã Man Nhân vừa giận vừa sợ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghi ngờ rằng còn có nguyên nhân nào khác. Cứ như vậy, theo số lượng Dã Man Nhân lao lên thì cũng càng ngày càng nhiều Dã Man Nhân bị bắt, cả Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti tay đều mỏi nhừ. Dần dần, Dã Man Nhân tổn thất càng ngày càng nhiều.
-Cả một lũ ngũ, đều cho ta lui lại.
Ngay khi những chiếc vòi độc của Giác phong thú đều sắp bắn hết, tộc trưởng Dã Man Nhân mang theo một nhóm thân vệ tinh anh chạy tới quát :
-Hừ, bằng hữu nếu đã tới bộ lạc Dã Man Nhân của chúng ta, sao không công khai đi vào.
Cảm giác được một cỗ sát khí lạnh lẽo đánh vào người mình, Dương Lăng hiểu được mình chỉ lừa gạt được dã man nhân bình thường nhưng không thể lừa được lão hồ ly Dã Man Nhân tộc trưởng này.
Dương Lăng vừa lộ diện, một gã đứng phía sau tộc trưởng Dã Man Nhân chấn động cả người, hoảng sợ nói :
-Tộc trưởng, chính là hắn, chính là ma thú của hắn phá hủy tất cả
May mắn chạy trốn được, tên này hoảng sợ thông báo tất cả cho tộc trưởng. Đối với hắn mà nói, có thể triệu hồi đại lượng ma thú về trợ chiến, Dương Lăng là một kẻ còn kinh khủng hơn cả ác ma.
-Tiến hóa tới nhị cấp Giác phong thú, hừ nguyên lai như vậy.
Với ánh mắt lợi hại tộc trưởng Dã Man Nhân nhanh chóng phát hiện ra tung tích của Giác phong thú, hiểu được tại sao Tạp Tây lại thần dũng như vây, nhìn chằm chằm vào Dương Lăng, lạnh lùng nói :
-Ngươi tới cùng là ai, tới nơi này có mục đích gì ?
-Tại hạ Dương Lăng, hôm nay tới đây mục đích rất đơn giản.
Dương Lăng lạnh lùng cười, chậm rãi nói :
-Giao ra tất cả tù binh, sau đó bồi thường tổn thất cho chúng ta, chỉ từng đó mà thôi.
Tộc trưởng Dã Man Nhân còn không nói gì, một tên dã man nhân bên cạnh hắn đã rống lên :
-Thúi lắm, nếu đã tới nơi này, thì đừng nghĩ còn sống trở về! giao ra tất cả tù binh, ngươi cứ mơ đi, hừ.
Nhìn thấy cả đám dã man nhân chỉ dám nói mà không có ra tay nên cả Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti đều ngầm thở dài một hơi. Cây có bóng như người có danh, xem ra sau một trận đánh đại thắng, Dương Lăng đã để lại trong lòng Dã Man Nhân cái bóng không nhỏ. Nếu không, thay đổi là người khác thì sợ rằng tộc trưởng Dã Man Nhân sớm đã đem theo đại quân tiến lên đồ sát rồi.
Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti thở phào nhưng theo cảm giác ấn ký hình tháp tại mi tâm đột nhiên nhảy lên, Dương Lăng càng thêm cảnh giác, hắn lập tức phái ra một đội Giác phong thú đi dò xét, rất nhanh phát hiện dưới nước có đại quân Dã Man Nhân đang lén lút tiến tới, ra là đối phương đang dùng kế nghi binh.
Ám độ trần thương?
Dương Lăng lạnh lùng cười, con ngươi đảo một vòng, nghĩ ra một cái chủ ý. Nếu Dã Man Nhân muốn dùng kế, hắn cũng không ngại cho bọn hắn một điều kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
-Dương đại nhân, gặp mặt lần đầu tiên, đây coi như là đưa cho ngươi quà gặp mặt, xin mời nhận cho!
Nghe thủ hạ phía sau hồi báo nên biết rằng những tên phụ trách đánh lén sẽ nhanh chóng đến được vị trí nên tên tộc trưởng Dã Man Nhân không còn lo lắng, hướng thân vệ ở bên cạnh đánh ánh mắt, tên này nhanh chóng ném một cái bao tải ra.
Tạp Tây tò mò tiến lên, -Sát một tiếng xé mở bao tải. Sắc mặt hắn bất ngờ nhanh chóng tái nhợt, chỉ vào Dã Man Nhân nói không lên lời. Ngả Lỵ Ti nghi hoặc đi lên nhìn, thất thanh kêu một tiếng, cả người run rẩy. Hóa ra, trong bao có ba cái đầu người đầy máu me, hai mắt mở trừng trừng, tất cả đều đã chết không nhắm mắt.
-Tốt, tốt, tốt lễ vật này đúng là rất tốt!
Dương Lăng cười giận dữ :
-Đã vậy lần đầu gặp mặt ta cũng đưa cho tộc trưởng một chút lễ vật!
Lấy răng trả răng, lấy máu trả bằng máu.
Ngửi thấy mùi máu tươi, đông đảo Giác phong thú đã sớm bạo động, nếu không phải Dương Lăng cực lực áp chế, chúng đã sớm nhào tới đám tù binh Dã Man Nhân mà cắn xé. Vì trả thù cùng chấn nhiếp Dã Man Nhân, Dương Lăng không ngại để cho Dã Man Nhân thấy dược sự lợi hại của Giác phong thú.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Dã Man Nhân, Dương Lăng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, trong nháy mắt, từ ngọn cây, bụi cỏ trong chui ra một đàn Giác phong thú dày đặc bay lượn khắp không trung -Hô một tiếng hướng Dã Man Nhân tù binh lao xuống.
-Không, cứu mạng
-Tộc trưởng, cứu mạng
Lũ tù binh cực lực giãy dụa, nhưng Giác phong thú một ngụm cắn xé một miếng thịt lớn. Trong chớp mắt, có người đau đến lăn dài trên đất có người nội tạng chảy ra. Có người thậm chí bị Giác phong thú nháy mắt cắn nuốt, ngoại trừ một chút vết máu ra thì ngay cả lông đều không lưu lại.
Nhìn như tình cảnh như địa ngục, nghe tộc nhân kêu thảm thiết khản cả giọng, dù bản tính tàn nhẫn Dã Man Nhân cũng không khỏi da đầu tên dại, cả người run lên, kể cả tộc trưởng Dã Man Nhân cũng không ngoại lệ. Lễ vật này của Dương Lăng thật kinh người quá mức, bọn họ không thể nghĩ tới trên đại lục này còn có người càng dã man hơn mình.
-Hừ, xem ai sẽ chết thảm hơn
Cắn chặt răng, tộc trưởng Dã Man Nhân vung tay lên, nhất thời một đoàn dũng sĩ Dã Man Nhân từ dười nước lao lên, giơ những chiếc búa lớn sắc bén hướng về phía Dương Lăng đánh tới.
Không kịp ứng phó, Tạp Tây vẻ mặt hoảng sợ, cắn chặt răng, cầm lấy búa lớn kiên quyết xông lên:
-Đại nhân, đi, người mang Ngả Lỵ Ti đi trước, nhanh lên!
-Đại nhân, làm sao bây giờ?
Ngả Lỵ Ti thất thần, bất lực nhìn lao tới lượng lớn Dã Man Nhân, hồn nhiên không phát hiện phía sau không biết sao xuất hiện một đoán Tà nhãn với sát khí đằng đằng
-Không có việc gì, yên tâm đi!
Dương Lăng ôm lấy Ngả Lỵ Ti, lạnh lùng nói :
-Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đất chặn. Nếu Dã Man Nhân đều muốn đi đầu thai sớm, vậy ta không thể làm gì khác hơn là giúp bọn họ ra đi!
Cùng lúc đó, nhìn đám Dã Man Nhân đang điên cuồng kêu gào, Tạp Tây trong lòng suy tư lẫn lộn. Không nghĩ tới mới được Dương Lăng cứu ra không lâu, lại nhanh chóng gặp phải tử thần, nguyện vọng về nhà bây giờ lại trở lên xa xôi mơ hồ. Nhưng nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn vẫn không do dự mà lao lên.
-Sát!
Tạp Tây giơ cao cái búa trong tay, song không đợi hắn bổ xuống thì một chuyện xảy ra ngoài ý muốn! Theo tiếng kêu thảm thiết, từng tên Dã Man Nhân đang lao tới liền bị quang đạn dày đặc bắn thành mảnh nhỏ.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
"Sát "Tạp Tây kêu lên và giả vờ lao về tên Dã Man Nhân ở gần nhất đánh tới, không khỏi hưng phấn trong lòng. Hắn không thể nào nghĩ tới, Dương Lăng lại có thể nghĩ ra một diệu kế như vậy, nếu vừa nãy Tạp Tây kính phục hắn bởi thực lực cường đại, thì bây giờ còn lại là tâm phục khẩu phục vì mưu kế hơn người.
-Không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ không khách khí!
Ngả Lỵ Ti cắn răng đem tất cả Dã Man Nhân đang vô lực nằm trên mặt đất trói lại. Nhìn cánh tay dã man nhân so với eo của mình còn lớn hơn, nàng vừa kích động vừa khẩn trương, e sợ mấy tên này phản ứng.
Theo sự bạo loạn ở phía này làn khói đen phía đối diện cũng từ từ nhạt đi, hiển nhiên cuộc hiến tế của Dã Man Nhân đã bị cắt ngang. Bây giờ bắt trói thêm được một tên, khả năng ông nội của mình được cứu càng tăng lên khiến Ngả Lỵ Ti càng ngày càng hưng phấn, thỉnh thoảng cảm kích nhìn lên phía Dương Lăng vẫn đang nấp ở trên ngọn cây.
Trong mắt Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng là một người thần bí. Nàng chưa từng thấy có triệu hồi sư nào có nhiều ma thú như vậy, cũng chưa thấy triệu hồi sư nào lại đi khế ước với ma thú cấp thấp như Giác phong thú và Tà nhãn. Nhưng không thể nghi ngờ, Dương Lăng có thực lực rất kinh người, cực kỳ kinh người.
Ngoài thực lực kinh người, Ngả Lỵ Ti cũng chưa thấy qua người đàn ông nào có tóc đen, mắt đen. Ánh mắt của hắn có khi nóng cháy, có khi thâm thúy giống vực sâu. Nhưng bất luận thế nào, Ngả Lỵ Ti cũng không thể quên được cảm giác khi hắn ôm chặt nàng, vừa có cảm giác run vừa khác thường.
Dưới cơn tức giận, Dã Man Nhân nóng giận lao tới, nhưng bởi vì đường ra quá nhỏ. Mỗi lần chỉ có thể lên được hai gã nên bọn họ không thể phát huy lợi thế về số lượng, gấp đến độ những tên ở phía sau luôn miệng gào to.
Một tên Dã Man Nhân lao lên, Giác phong thú giấu ở gần đó lại bắn ra một cái vòi độc gần như trong suốt, khiến cho bọn chúng trong nháy mắt mất đi tri giác rồi chịu một búa do Tạp Tây hung hăng chém xuống.
Mắt thấy Tạp Tây vô cùng dũng mãnh, Dã Man Nhân vừa giận vừa sợ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghi ngờ rằng còn có nguyên nhân nào khác. Cứ như vậy, theo số lượng Dã Man Nhân lao lên thì cũng càng ngày càng nhiều Dã Man Nhân bị bắt, cả Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti tay đều mỏi nhừ. Dần dần, Dã Man Nhân tổn thất càng ngày càng nhiều.
-Cả một lũ ngũ, đều cho ta lui lại.
Ngay khi những chiếc vòi độc của Giác phong thú đều sắp bắn hết, tộc trưởng Dã Man Nhân mang theo một nhóm thân vệ tinh anh chạy tới quát :
-Hừ, bằng hữu nếu đã tới bộ lạc Dã Man Nhân của chúng ta, sao không công khai đi vào.
Cảm giác được một cỗ sát khí lạnh lẽo đánh vào người mình, Dương Lăng hiểu được mình chỉ lừa gạt được dã man nhân bình thường nhưng không thể lừa được lão hồ ly Dã Man Nhân tộc trưởng này.
Dương Lăng vừa lộ diện, một gã đứng phía sau tộc trưởng Dã Man Nhân chấn động cả người, hoảng sợ nói :
-Tộc trưởng, chính là hắn, chính là ma thú của hắn phá hủy tất cả
May mắn chạy trốn được, tên này hoảng sợ thông báo tất cả cho tộc trưởng. Đối với hắn mà nói, có thể triệu hồi đại lượng ma thú về trợ chiến, Dương Lăng là một kẻ còn kinh khủng hơn cả ác ma.
-Tiến hóa tới nhị cấp Giác phong thú, hừ nguyên lai như vậy.
Với ánh mắt lợi hại tộc trưởng Dã Man Nhân nhanh chóng phát hiện ra tung tích của Giác phong thú, hiểu được tại sao Tạp Tây lại thần dũng như vây, nhìn chằm chằm vào Dương Lăng, lạnh lùng nói :
-Ngươi tới cùng là ai, tới nơi này có mục đích gì ?
-Tại hạ Dương Lăng, hôm nay tới đây mục đích rất đơn giản.
Dương Lăng lạnh lùng cười, chậm rãi nói :
-Giao ra tất cả tù binh, sau đó bồi thường tổn thất cho chúng ta, chỉ từng đó mà thôi.
Tộc trưởng Dã Man Nhân còn không nói gì, một tên dã man nhân bên cạnh hắn đã rống lên :
-Thúi lắm, nếu đã tới nơi này, thì đừng nghĩ còn sống trở về! giao ra tất cả tù binh, ngươi cứ mơ đi, hừ.
Nhìn thấy cả đám dã man nhân chỉ dám nói mà không có ra tay nên cả Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti đều ngầm thở dài một hơi. Cây có bóng như người có danh, xem ra sau một trận đánh đại thắng, Dương Lăng đã để lại trong lòng Dã Man Nhân cái bóng không nhỏ. Nếu không, thay đổi là người khác thì sợ rằng tộc trưởng Dã Man Nhân sớm đã đem theo đại quân tiến lên đồ sát rồi.
Tạp Tây và Ngả Lỵ Ti thở phào nhưng theo cảm giác ấn ký hình tháp tại mi tâm đột nhiên nhảy lên, Dương Lăng càng thêm cảnh giác, hắn lập tức phái ra một đội Giác phong thú đi dò xét, rất nhanh phát hiện dưới nước có đại quân Dã Man Nhân đang lén lút tiến tới, ra là đối phương đang dùng kế nghi binh.
Ám độ trần thương?
Dương Lăng lạnh lùng cười, con ngươi đảo một vòng, nghĩ ra một cái chủ ý. Nếu Dã Man Nhân muốn dùng kế, hắn cũng không ngại cho bọn hắn một điều kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
-Dương đại nhân, gặp mặt lần đầu tiên, đây coi như là đưa cho ngươi quà gặp mặt, xin mời nhận cho!
Nghe thủ hạ phía sau hồi báo nên biết rằng những tên phụ trách đánh lén sẽ nhanh chóng đến được vị trí nên tên tộc trưởng Dã Man Nhân không còn lo lắng, hướng thân vệ ở bên cạnh đánh ánh mắt, tên này nhanh chóng ném một cái bao tải ra.
Tạp Tây tò mò tiến lên, -Sát một tiếng xé mở bao tải. Sắc mặt hắn bất ngờ nhanh chóng tái nhợt, chỉ vào Dã Man Nhân nói không lên lời. Ngả Lỵ Ti nghi hoặc đi lên nhìn, thất thanh kêu một tiếng, cả người run rẩy. Hóa ra, trong bao có ba cái đầu người đầy máu me, hai mắt mở trừng trừng, tất cả đều đã chết không nhắm mắt.
-Tốt, tốt, tốt lễ vật này đúng là rất tốt!
Dương Lăng cười giận dữ :
-Đã vậy lần đầu gặp mặt ta cũng đưa cho tộc trưởng một chút lễ vật!
Lấy răng trả răng, lấy máu trả bằng máu.
Ngửi thấy mùi máu tươi, đông đảo Giác phong thú đã sớm bạo động, nếu không phải Dương Lăng cực lực áp chế, chúng đã sớm nhào tới đám tù binh Dã Man Nhân mà cắn xé. Vì trả thù cùng chấn nhiếp Dã Man Nhân, Dương Lăng không ngại để cho Dã Man Nhân thấy dược sự lợi hại của Giác phong thú.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Dã Man Nhân, Dương Lăng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, trong nháy mắt, từ ngọn cây, bụi cỏ trong chui ra một đàn Giác phong thú dày đặc bay lượn khắp không trung -Hô một tiếng hướng Dã Man Nhân tù binh lao xuống.
-Không, cứu mạng
-Tộc trưởng, cứu mạng
Lũ tù binh cực lực giãy dụa, nhưng Giác phong thú một ngụm cắn xé một miếng thịt lớn. Trong chớp mắt, có người đau đến lăn dài trên đất có người nội tạng chảy ra. Có người thậm chí bị Giác phong thú nháy mắt cắn nuốt, ngoại trừ một chút vết máu ra thì ngay cả lông đều không lưu lại.
Nhìn như tình cảnh như địa ngục, nghe tộc nhân kêu thảm thiết khản cả giọng, dù bản tính tàn nhẫn Dã Man Nhân cũng không khỏi da đầu tên dại, cả người run lên, kể cả tộc trưởng Dã Man Nhân cũng không ngoại lệ. Lễ vật này của Dương Lăng thật kinh người quá mức, bọn họ không thể nghĩ tới trên đại lục này còn có người càng dã man hơn mình.
-Hừ, xem ai sẽ chết thảm hơn
Cắn chặt răng, tộc trưởng Dã Man Nhân vung tay lên, nhất thời một đoàn dũng sĩ Dã Man Nhân từ dười nước lao lên, giơ những chiếc búa lớn sắc bén hướng về phía Dương Lăng đánh tới.
Không kịp ứng phó, Tạp Tây vẻ mặt hoảng sợ, cắn chặt răng, cầm lấy búa lớn kiên quyết xông lên:
-Đại nhân, đi, người mang Ngả Lỵ Ti đi trước, nhanh lên!
-Đại nhân, làm sao bây giờ?
Ngả Lỵ Ti thất thần, bất lực nhìn lao tới lượng lớn Dã Man Nhân, hồn nhiên không phát hiện phía sau không biết sao xuất hiện một đoán Tà nhãn với sát khí đằng đằng
-Không có việc gì, yên tâm đi!
Dương Lăng ôm lấy Ngả Lỵ Ti, lạnh lùng nói :
-Binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đất chặn. Nếu Dã Man Nhân đều muốn đi đầu thai sớm, vậy ta không thể làm gì khác hơn là giúp bọn họ ra đi!
Cùng lúc đó, nhìn đám Dã Man Nhân đang điên cuồng kêu gào, Tạp Tây trong lòng suy tư lẫn lộn. Không nghĩ tới mới được Dương Lăng cứu ra không lâu, lại nhanh chóng gặp phải tử thần, nguyện vọng về nhà bây giờ lại trở lên xa xôi mơ hồ. Nhưng nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn vẫn không do dự mà lao lên.
-Sát!
Tạp Tây giơ cao cái búa trong tay, song không đợi hắn bổ xuống thì một chuyện xảy ra ngoài ý muốn! Theo tiếng kêu thảm thiết, từng tên Dã Man Nhân đang lao tới liền bị quang đạn dày đặc bắn thành mảnh nhỏ.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Tác giả :
Cao Pha