Ma Thiên Ký
Chương 321: Ma mục
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nila32
Từ hồi suýt bị người ta đoạt xá, khi trở về tông môn, hắn đã đi tìm khá nhiều điển tịch có liên quan đến vấn đề này để đọc từ biết được vài chuyện tu luyện giả nhân họa đắc phúc sau khi bị người khác đoạt xá thất bại.
Những người này đều có Tinh Thần lực mạnh mẽ hơn trước hoặc cắn nuốt luôn một phần trí nhớ của kẻ đoạt xá, từ đó dễ dàng học được một ít công pháp bí thuật. Cũng có người, tuy là không bị đoạt xá thành công, nhưng sau đó đầu óc lại bị tinh thần lực của người đoạt xá để lại ảnh hưởng dẫn đến điên loạn mà chết. Còn hắn chẳng qua chỉ là chiếm lợi được chút ít trí nhớ về thượng cổ văn tự của người đoạt xá, nên chỉ là chuyện hết sức bình thường. Nhưng khi Liễu Minh cố nghĩ tới lai lịch của cổ văn màu tím, thì lại chẳng nhớ ra được gì. Tuy vậy mặc kệ thế nào, hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt này bèn nhìn chẳm chằm vào tấm lân phiến. Một hồi sau, hắn nhận ra mảnh lân phiến này hình như to hơn mấy cái xung quanh một ít, màu cũng sẫm hơn. Hắn còn đang nhìn, thì lân phiến lại lóe lên hắc quang, cổ văn màu tím lại hiện lên, vẫn là chữ hồi nãy. Liễu Minh lập tức chú tâm ghi nhớ, chăm chú đứng nhìn. Sau đó, cái chữ kia cứ hiện ra, lặp đi lặp lại, đến một lúc, hắn buột miệng đọc ra một âm tiết tối nghĩa khó hiểu.
"Phốc" một tiếng,
Chữ cổ kia lập tức dừng lại, chỗ trống bên cạnh lóe lên hào quang nhàn nhạt, một chữ cổ khác hiện ra. Con ngươi Liễu Minh hơi rụt lại, nhưng trong miệng vẫn không chút do dự đọc lên ký tự cổ văn kia. Khi hai chữ cổ đều dừng lại, trên lân phiến liền hiện lên chữ thứ ba. Cứ như vậy, mỗi khi hiện ra một từ mới, Liễu Minh lại đọc lên thành tiếng. Một lát sau, chín chữ cổ hiện thành một hàng, chớp động, nhưng không phát sinh thêm chuyện gì. Liễu Minh chau mày dựng lên, tại nguyên chỗ trầm ngâm một lúc, đột ngột đọc một hơi cả chín chữ lên, hình như là một loại pháp quyết nào đó.
"Phanh" một tiếng.
Khi hắn đọc xong chữ cuối cùng, chín chữ cổ đều mờ đi rồi biến mất, nhưng từ bên trong người Cự Túc lại vang lên một tiếng động nho nhỏ trầm đục. Tuy thanh âm không lớn, nhưng chẳng biết tại sao lại làm cho trái tim Liễu Minh nhảy lên theo. Liễu Minh cả kinh tiếp đó theo bản năng lập tức lùi lại mấy bước. Sau mấy hơi thở, âm thanh trầm đục trong người Cự Túc lại truyền ra, lần này lớn hơn lần trước một chút.Trái tim của Liễu Minh lại nhảy lên theo.
Âm thanh trầm đục trong người Cự Túc theo một quy luật liên tiếp truyền ra, tiếng vang càng lúc càng lớn,, càng lúc càng nhanh, giống như trong ấy có một trái tim đang từ từ sống lại. Một lát sau, cả tế đàn đều vang vọng cái âm thanh "Phanh phanh" hữu lực ấy. Liễu Minh đặt tay lên ngực, sắc mặt cực kỳ khó coi. Trái tim hắn đập cùng điệu với âm thanh bên trong Cự Túc, dù hắn có cố gắng cỡ nào, cũng không điều khiển được nó. Mỗi lần trái tim của hắn nhảy lên, máu huyết trong người lại cuộn trào, cảm giác vô cùng khó chịu.
"Không tốt!"
Liễu Minh không chút do dự xoay người, phá không chạy khỏi tế đàn. Tuy hắn không biết Cự Túc xuất hiện dị biến gì, nhưng để đề phòng, tránh ra xa một chút thì tốt hơn. Nhưng ngay lúc ấy, âm thanh bên trong Cự Túc két một tiếng dừng lại, bên ngoài chiếc vảy hiện ra màng tơ bạc chằng chịt, dần biến thành một con mắt màu bạc to cỡ quả trứng gà, con mắt nhúc nhích, nhìn thẳng vào Liễu Minh, những sợi tơ bạc bên trong con mắt bỗng nhiên lóe to ra. Chỉ sau một khắc, Liễu Minh cảm giác không khí xung quanh bị xiết chặt, một cỗ hấp lực cực lớn xuất hiện từ phía sau, cuốn lấy hắn kéo hắn bay ngược lại.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi kinh hãi. Hắn ngoái đầu lại xem, nhìn thấy con mắt màu bạc trên lân phiến, trong lòng trầm xuống, không kịp suy nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, hai tay đánh một quyền, thân hình đang bay lùi lập tức khựng lại, hắn vung tay một cái, đoản kiếm vàng lăng không hiện ra, hướng phía sau lưng chém mạnh một nhát.
"XÌ... " một tiếng!
Kim quang vừa lóe, cỗ hấp lực vô hình liền bị chém cho đứt đoạn. Liễu Minh vui vẻ, tay bấm pháp quyết, muốn chạy đi. Nhưng trên tế đàn lại chợt vang lên một tiếng "Oanh" trầm đục, tất cả lân phiến bên ngoài Cự Túc theo đó đồng loạt dựng đứng, mỗi mảnh lân phiến đều chớp động ngân quang, trên mỗi mảnh đều xuất hiện một con mắt bạc, phải chừng ba bốn trăm cái, gắn chặt vào Liễu Minh. Họ Liễu thấy vậy, cả người lạnh toát, vụ giao đang bay quanh người hóa thành hắc khí cuốn lấy hắn bay vọt đi, vèo một cái đã bay xa hơn trăm trượng. Liễu Minh thở phào, tưởng là đã thoát, không ngờ gai bạc trong mỗi con mắt trên Cự Túc lại lóe lên, phun ra một sợi tơ bạc, lóe lên một cái bay vào hư không rồi biến mất.
Không gian chung quanh Liễu Minh chấn động, mấy trăm sợi tơ bạc từ trong hư không đột ngột phun ra, xuyên qua các lớp màn sáng bao quanh người hắn, quấn chặt lấy hắn, kéo hắn về phía tế đàn. Liễu Minh điên cuồng thúc giục pháp quyết, nhưng pháp lực trong người sau khi bị tơ bạc cuốn lấy thì đã bị ngưng trệ, đồng thời một luồng năng lượng không biết tên điên cuồng truyền vào trong người hắn, làm tứ chi hắn bải hoải, không còn khí lực. Đến lúc này, nội tâm của hắn đã trầm hẳn xuống.
Cùng lúc ấy, lớp xích màu trắng quấn quanh Cự Túc vốn hơn phân nửa vùi sâu vào trong Cự Túc, lại ông ông nổi lên. Những sợi xích chuyển thành bảy màu, tỏa ra từng sợi lửa vàng, quấn chặt vào nhau. Bị sợi xích bảy màu siết chặt, cộng thêm bị lửa vàng nướng, mấy trăm con mắt bạc chớp chớp, phát ra thanh âm "Xì xì" quái dị, bằng mắt thường cũng nhìn thấy được chúng đang bị thu nhỏ lại. Cùng lúc, bên dưới Cự Túc xuất hiện một vết tích, vết tích mở to dần, lộ ra một cái miệng lớn đầy máu, hướng mở miệng chính là Liễu Minh đang bị tơ bạc kéo tới. Liễu Minh nhìn thấy cái miệng máu, thì hoảng sợ, nhưng cả người đã bị kềm chế, chỉ đành giương mắt nhìn mình từng chút từng chút bị lôi lại gần tế đàn. Hắn quyết định, khi đến chỗ Cự Túc, sẽ liều mạng hi sinh Chân Nguyên, phóng xuất Thiên Cương Kiếm phôi trong người ra. Hắn nghĩ, nếu phóng ra được hết uy năng khủng bố bên trong kiếm phôi, chắc chắn có thể làm tổn thương Cự Túc, đây là thủ đoạn duy nhất còn lại của hắn.
Chỉ cần hắn vượt qua được, lớp xích bảy màu kia sẽ lại trấn áp Cự Túc như trước. Nhưng đột nhiên trong người Liễu Minh lại truyền ra một cảm giác quen thuộc khác thường. Hắn giật mình, lập tức quét tinh thần lực vào trong thể nội, thấy bên trong cái bong bóng khí óng ánh cỡ hạt đậu chẳng biết từ đâu ra kia bên trong Linh Hải, đang chớp động, bên trong truyền ra một cảm giác khát vọng nhắm thẳng vào Cự Túc đang bị phong ấn trên tế đàn.
Liễu Minh mừng rỡ, bong bóng khí thần kia bí lại bắt đầu cục cựa rồi.
"Phốc" một tiếng.
Đám tơ bạc đang quấn quanh người Liễu Minh đột nhiên bốc cháy, hóa thành khói xanh biến mất. Tơ bạc vừa biến mất, thân hình hắn cũng dừng lại, không bị lôi kéo nữa, pháp lực và tứ chi cũng lập tức khôi phục bình thường. Cự Túc trên tế đàn bị lửa vàng nướng, mấy trăm con mắt bạc trên lân phiến đã biến mất, lớp xích bảy màu siết chặt thêm xuống, giằng co với Cự Túc. Cái miệng kia cố gắng vận hết sức mở to, hắc khí trong miệng ào ạt phóng ra.
Liễu Minh vô cùng mừng rỡ.
Cái bong bóng khí thần bí này quả nhiên có liên quan tới tứ chi bị phong ấn của Cự Ma!
Nhưng chỉ sau một khắc, cái miệng to của Cự Túc đột nhiên phát ra một tiếng kêu quái dị, rồi "Phanh" một tiếng, phun ra một cột sáng màu đen, vượt qua không gian, chui vào trong người Liễu Minh, điên cuồng lao thẳng về phía cái bong bóng khí thần bí.
Liễu Minh tức thì trước mắt tối sầm, hai tai "Ô...ô...n...g" một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Cột sáng màu đen từ cái miệng kia vẫn không ngừng phun ra, chui vào người Liễu Minh, còn bản thân Cự Túc thì thu nhỏ lại theo tốc độ mắt thường cũng thấy được, bắt đầu trở nên hơi khô quắt. Cùng đó, những sợi xích bảy màu lại ông ông rung lên, thả ra những đoàn lửa vàng rực rỡ, như muốn biến cả tế đàn thành biển lửa.
...
Liễu Minh mở to mắt, nhìn cảnh tượng chung quanh, không khỏi cười khổ. Hắn lại thình lình bị lôi vào trong không gian tối tăm thần bí. Có điều không gian lần này so với lần trước không khác mấy!
Liễu Minh kiểm tra thoáng qua, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống xếp bằng, im lặng suy nghĩ lại mọi việc.
Quá rõ ràng! Lần này hắn bị lôi vào đây chắc chắn có liên quan tới cột sáng do Cự Túc phun ra. Hắn vừa tiếp xúc với nó, thần thức đã bị lôi kéo vào không gian này, nhưng vẫn thông qua Tinh Thần lực cảm ứng được Ma khí khủng bố ẩn chứa bên trong cột sáng. Từ chuyện hồi trước bong bóng khí thần bí hấp thụ Pháp lực của hắn nhiều lần và chuyện cự thủ chống trời mất tích, hắn rút ra kết luận rằng điều kiện để thần thức của hắn có thể tiến vào không gian này, chính là bong bóng khí phải hấp thu được rất nhiều năng lượng. Mỗi lần hấp thu năng lượng, bong bóng khí sẽ làm cho không gian này thay đổi một chút, điều đó sẽ lại tác động đến mức độ năng lượng cần hấp thụ cho lần tiếp theo.
Biên: nila32
Từ hồi suýt bị người ta đoạt xá, khi trở về tông môn, hắn đã đi tìm khá nhiều điển tịch có liên quan đến vấn đề này để đọc từ biết được vài chuyện tu luyện giả nhân họa đắc phúc sau khi bị người khác đoạt xá thất bại.
Những người này đều có Tinh Thần lực mạnh mẽ hơn trước hoặc cắn nuốt luôn một phần trí nhớ của kẻ đoạt xá, từ đó dễ dàng học được một ít công pháp bí thuật. Cũng có người, tuy là không bị đoạt xá thành công, nhưng sau đó đầu óc lại bị tinh thần lực của người đoạt xá để lại ảnh hưởng dẫn đến điên loạn mà chết. Còn hắn chẳng qua chỉ là chiếm lợi được chút ít trí nhớ về thượng cổ văn tự của người đoạt xá, nên chỉ là chuyện hết sức bình thường. Nhưng khi Liễu Minh cố nghĩ tới lai lịch của cổ văn màu tím, thì lại chẳng nhớ ra được gì. Tuy vậy mặc kệ thế nào, hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt này bèn nhìn chẳm chằm vào tấm lân phiến. Một hồi sau, hắn nhận ra mảnh lân phiến này hình như to hơn mấy cái xung quanh một ít, màu cũng sẫm hơn. Hắn còn đang nhìn, thì lân phiến lại lóe lên hắc quang, cổ văn màu tím lại hiện lên, vẫn là chữ hồi nãy. Liễu Minh lập tức chú tâm ghi nhớ, chăm chú đứng nhìn. Sau đó, cái chữ kia cứ hiện ra, lặp đi lặp lại, đến một lúc, hắn buột miệng đọc ra một âm tiết tối nghĩa khó hiểu.
"Phốc" một tiếng,
Chữ cổ kia lập tức dừng lại, chỗ trống bên cạnh lóe lên hào quang nhàn nhạt, một chữ cổ khác hiện ra. Con ngươi Liễu Minh hơi rụt lại, nhưng trong miệng vẫn không chút do dự đọc lên ký tự cổ văn kia. Khi hai chữ cổ đều dừng lại, trên lân phiến liền hiện lên chữ thứ ba. Cứ như vậy, mỗi khi hiện ra một từ mới, Liễu Minh lại đọc lên thành tiếng. Một lát sau, chín chữ cổ hiện thành một hàng, chớp động, nhưng không phát sinh thêm chuyện gì. Liễu Minh chau mày dựng lên, tại nguyên chỗ trầm ngâm một lúc, đột ngột đọc một hơi cả chín chữ lên, hình như là một loại pháp quyết nào đó.
"Phanh" một tiếng.
Khi hắn đọc xong chữ cuối cùng, chín chữ cổ đều mờ đi rồi biến mất, nhưng từ bên trong người Cự Túc lại vang lên một tiếng động nho nhỏ trầm đục. Tuy thanh âm không lớn, nhưng chẳng biết tại sao lại làm cho trái tim Liễu Minh nhảy lên theo. Liễu Minh cả kinh tiếp đó theo bản năng lập tức lùi lại mấy bước. Sau mấy hơi thở, âm thanh trầm đục trong người Cự Túc lại truyền ra, lần này lớn hơn lần trước một chút.Trái tim của Liễu Minh lại nhảy lên theo.
Âm thanh trầm đục trong người Cự Túc theo một quy luật liên tiếp truyền ra, tiếng vang càng lúc càng lớn,, càng lúc càng nhanh, giống như trong ấy có một trái tim đang từ từ sống lại. Một lát sau, cả tế đàn đều vang vọng cái âm thanh "Phanh phanh" hữu lực ấy. Liễu Minh đặt tay lên ngực, sắc mặt cực kỳ khó coi. Trái tim hắn đập cùng điệu với âm thanh bên trong Cự Túc, dù hắn có cố gắng cỡ nào, cũng không điều khiển được nó. Mỗi lần trái tim của hắn nhảy lên, máu huyết trong người lại cuộn trào, cảm giác vô cùng khó chịu.
"Không tốt!"
Liễu Minh không chút do dự xoay người, phá không chạy khỏi tế đàn. Tuy hắn không biết Cự Túc xuất hiện dị biến gì, nhưng để đề phòng, tránh ra xa một chút thì tốt hơn. Nhưng ngay lúc ấy, âm thanh bên trong Cự Túc két một tiếng dừng lại, bên ngoài chiếc vảy hiện ra màng tơ bạc chằng chịt, dần biến thành một con mắt màu bạc to cỡ quả trứng gà, con mắt nhúc nhích, nhìn thẳng vào Liễu Minh, những sợi tơ bạc bên trong con mắt bỗng nhiên lóe to ra. Chỉ sau một khắc, Liễu Minh cảm giác không khí xung quanh bị xiết chặt, một cỗ hấp lực cực lớn xuất hiện từ phía sau, cuốn lấy hắn kéo hắn bay ngược lại.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi kinh hãi. Hắn ngoái đầu lại xem, nhìn thấy con mắt màu bạc trên lân phiến, trong lòng trầm xuống, không kịp suy nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, hai tay đánh một quyền, thân hình đang bay lùi lập tức khựng lại, hắn vung tay một cái, đoản kiếm vàng lăng không hiện ra, hướng phía sau lưng chém mạnh một nhát.
"XÌ... " một tiếng!
Kim quang vừa lóe, cỗ hấp lực vô hình liền bị chém cho đứt đoạn. Liễu Minh vui vẻ, tay bấm pháp quyết, muốn chạy đi. Nhưng trên tế đàn lại chợt vang lên một tiếng "Oanh" trầm đục, tất cả lân phiến bên ngoài Cự Túc theo đó đồng loạt dựng đứng, mỗi mảnh lân phiến đều chớp động ngân quang, trên mỗi mảnh đều xuất hiện một con mắt bạc, phải chừng ba bốn trăm cái, gắn chặt vào Liễu Minh. Họ Liễu thấy vậy, cả người lạnh toát, vụ giao đang bay quanh người hóa thành hắc khí cuốn lấy hắn bay vọt đi, vèo một cái đã bay xa hơn trăm trượng. Liễu Minh thở phào, tưởng là đã thoát, không ngờ gai bạc trong mỗi con mắt trên Cự Túc lại lóe lên, phun ra một sợi tơ bạc, lóe lên một cái bay vào hư không rồi biến mất.
Không gian chung quanh Liễu Minh chấn động, mấy trăm sợi tơ bạc từ trong hư không đột ngột phun ra, xuyên qua các lớp màn sáng bao quanh người hắn, quấn chặt lấy hắn, kéo hắn về phía tế đàn. Liễu Minh điên cuồng thúc giục pháp quyết, nhưng pháp lực trong người sau khi bị tơ bạc cuốn lấy thì đã bị ngưng trệ, đồng thời một luồng năng lượng không biết tên điên cuồng truyền vào trong người hắn, làm tứ chi hắn bải hoải, không còn khí lực. Đến lúc này, nội tâm của hắn đã trầm hẳn xuống.
Cùng lúc ấy, lớp xích màu trắng quấn quanh Cự Túc vốn hơn phân nửa vùi sâu vào trong Cự Túc, lại ông ông nổi lên. Những sợi xích chuyển thành bảy màu, tỏa ra từng sợi lửa vàng, quấn chặt vào nhau. Bị sợi xích bảy màu siết chặt, cộng thêm bị lửa vàng nướng, mấy trăm con mắt bạc chớp chớp, phát ra thanh âm "Xì xì" quái dị, bằng mắt thường cũng nhìn thấy được chúng đang bị thu nhỏ lại. Cùng lúc, bên dưới Cự Túc xuất hiện một vết tích, vết tích mở to dần, lộ ra một cái miệng lớn đầy máu, hướng mở miệng chính là Liễu Minh đang bị tơ bạc kéo tới. Liễu Minh nhìn thấy cái miệng máu, thì hoảng sợ, nhưng cả người đã bị kềm chế, chỉ đành giương mắt nhìn mình từng chút từng chút bị lôi lại gần tế đàn. Hắn quyết định, khi đến chỗ Cự Túc, sẽ liều mạng hi sinh Chân Nguyên, phóng xuất Thiên Cương Kiếm phôi trong người ra. Hắn nghĩ, nếu phóng ra được hết uy năng khủng bố bên trong kiếm phôi, chắc chắn có thể làm tổn thương Cự Túc, đây là thủ đoạn duy nhất còn lại của hắn.
Chỉ cần hắn vượt qua được, lớp xích bảy màu kia sẽ lại trấn áp Cự Túc như trước. Nhưng đột nhiên trong người Liễu Minh lại truyền ra một cảm giác quen thuộc khác thường. Hắn giật mình, lập tức quét tinh thần lực vào trong thể nội, thấy bên trong cái bong bóng khí óng ánh cỡ hạt đậu chẳng biết từ đâu ra kia bên trong Linh Hải, đang chớp động, bên trong truyền ra một cảm giác khát vọng nhắm thẳng vào Cự Túc đang bị phong ấn trên tế đàn.
Liễu Minh mừng rỡ, bong bóng khí thần kia bí lại bắt đầu cục cựa rồi.
"Phốc" một tiếng.
Đám tơ bạc đang quấn quanh người Liễu Minh đột nhiên bốc cháy, hóa thành khói xanh biến mất. Tơ bạc vừa biến mất, thân hình hắn cũng dừng lại, không bị lôi kéo nữa, pháp lực và tứ chi cũng lập tức khôi phục bình thường. Cự Túc trên tế đàn bị lửa vàng nướng, mấy trăm con mắt bạc trên lân phiến đã biến mất, lớp xích bảy màu siết chặt thêm xuống, giằng co với Cự Túc. Cái miệng kia cố gắng vận hết sức mở to, hắc khí trong miệng ào ạt phóng ra.
Liễu Minh vô cùng mừng rỡ.
Cái bong bóng khí thần bí này quả nhiên có liên quan tới tứ chi bị phong ấn của Cự Ma!
Nhưng chỉ sau một khắc, cái miệng to của Cự Túc đột nhiên phát ra một tiếng kêu quái dị, rồi "Phanh" một tiếng, phun ra một cột sáng màu đen, vượt qua không gian, chui vào trong người Liễu Minh, điên cuồng lao thẳng về phía cái bong bóng khí thần bí.
Liễu Minh tức thì trước mắt tối sầm, hai tai "Ô...ô...n...g" một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Cột sáng màu đen từ cái miệng kia vẫn không ngừng phun ra, chui vào người Liễu Minh, còn bản thân Cự Túc thì thu nhỏ lại theo tốc độ mắt thường cũng thấy được, bắt đầu trở nên hơi khô quắt. Cùng đó, những sợi xích bảy màu lại ông ông rung lên, thả ra những đoàn lửa vàng rực rỡ, như muốn biến cả tế đàn thành biển lửa.
...
Liễu Minh mở to mắt, nhìn cảnh tượng chung quanh, không khỏi cười khổ. Hắn lại thình lình bị lôi vào trong không gian tối tăm thần bí. Có điều không gian lần này so với lần trước không khác mấy!
Liễu Minh kiểm tra thoáng qua, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống xếp bằng, im lặng suy nghĩ lại mọi việc.
Quá rõ ràng! Lần này hắn bị lôi vào đây chắc chắn có liên quan tới cột sáng do Cự Túc phun ra. Hắn vừa tiếp xúc với nó, thần thức đã bị lôi kéo vào không gian này, nhưng vẫn thông qua Tinh Thần lực cảm ứng được Ma khí khủng bố ẩn chứa bên trong cột sáng. Từ chuyện hồi trước bong bóng khí thần bí hấp thụ Pháp lực của hắn nhiều lần và chuyện cự thủ chống trời mất tích, hắn rút ra kết luận rằng điều kiện để thần thức của hắn có thể tiến vào không gian này, chính là bong bóng khí phải hấp thu được rất nhiều năng lượng. Mỗi lần hấp thu năng lượng, bong bóng khí sẽ làm cho không gian này thay đổi một chút, điều đó sẽ lại tác động đến mức độ năng lượng cần hấp thụ cho lần tiếp theo.
Tác giả :
Vong Ngữ