Ma Thần Tướng Quân
Quyển 6 - Chương 5: Cùng sơn ác thủy

Ma Thần Tướng Quân

Quyển 6 - Chương 5: Cùng sơn ác thủy

Ads Đưa mắt nhìn bọn người Dương Chính rời đi, Hắc Diệu Hoa trầm tư suy nghĩ.

Mấy nhân vật thượng tầng của Hắc Diệu gia tộc đều tụ tập bên người y, một người trẻ tuổi trong đó hỏi:"Thúc, người cảm thấy lãnh chủ này thế nào?"

Hắc Diệu Hoa trầm ngâm:"Xem ra tựa hồ không giống như những lãnh chủ trước, trên thân có khí chất quý tộc rõ rệt nhưng ta chưa từng thấy qua một lãnh chủ khiêm tốn như vậy. Theo như sự chuẩn bị chiêu đãi hôm nay của chúng ta, nếu đổi lại là một quý tộc khác thì nói không chừng đã đắc tội với y. Nhưng ta không hề thấy vẻ khó chịu nào trên mặt hắn. Hơn nữa hắn đối xử với trẻ em rất tốt, lại còn đưa lễ vật cho KHải Lệ và Sóc Phong."

"Có phải giả vờ như vậy để cho bọn ta mất cảnh giác hay không?" Một người đầu tóc trắng xóa dáng vẻ tang thương hoài nghi.

"Không giống." Hắc Diệu Hoa quay đầu nhìn vợ mình:"Mã Lợi Á, nữ nhân các nàng tinh tế hơn, nàng cảm thấy hắn như thế nào?"

Mã Lợi Á nhíu mày suy nghĩ một lúc.

"Hắn là người tốt."

Nghe thê tử nói vậy, Hắc Diệu Hoa đầu mày giãn ra, không nói gì nữa.

Dương Chính ở lại Đức Khắc Lan một ngày, so với Tiêu Lan quáng mạch thì công tác phòng hộ của Đức Khắc Lan tốt hơn nhiều.

Hầm mỏ đào không quá sâu, Hắc Diệu gia tộc đưa năm trăm công nhân lên núi làm việc, thủ hạ của Dương Chính cũng có một trăm năm mươi thân vệ phụ trách công tác bảo an của Đức Khắc Lan. Cứ tình hình này thì chĩ cần không gặp phải cường đạo quáng mạch của Đức Khắc Lan có thể đảm bảo được an toàn.

Dương Chính đứng trên sàn tàu nhìn Đức Khắc Lan dần dần xa tít, đồng thời cũng suy nghĩ về những gì hắn đã thấy đã nghe một ngày nay.

Theo những gì một ngày nay thấy được, cả thế lực của Đức Khắc Lan tuy không bằng bọn người ở Tiêu Lan nhưng Hắc Diệu gia tộc hiển nhiên không phải là bọn quỷ hút máu như Tiêu Lan. Bọn họ dung hợp với tầng lớp bình dân, tịnh không hề cướp đoạt quyền sống của họ, trái lại bọn người Tiêu Lan tuy thế lực rất lớn nhưng uy tín trong dân chúng còn xa mới bằng được Hắc Diệu gia tộc.

Điều này không khỏi làm cho Dương Chính suy nghĩ kỹ càng hơn.

Hắc Diệu gia tộc lẽ nào thực sự là đại công vô tư, là lương đống quốc gia vì nước vì dân?

Trên thế giới này thực sự có người không quá tham lam sao?

Nếu như thực sự có người chân chính suy nghĩ cho dân chúng sợ rằng cũng ít ỏi đến đáng thương, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.

Chúng ta cần phải tin rằng, nhân tính không chỉ có mặt tối.

Nhân tính vẫn còn có mặt tốt đẹp.

Dương Chính cảm thấy những gì Hắc Diệu gia tộc làm thực sự khiến người ta bội phục.

Bọn họ công chính vô tư, dẫn dắt dân chúng tìm đường sống sót trong thời loạn thế.

Dương Chính thậm chí còn cảm thấy nếu như Uy Cổ Lan hiện tại không phải loạn lạc thì ở thời đại hòa bình để cho Hắc Diệu gia tộc lãnh tụ so với hắn làm thì còn tốt hơn nhiều.

Vì Dương Chính biết bản thân mình tuy có tiềm chất chính trị gia nhưng cuối cùng vẫn không có khí chất lãnh đạo.

Tính cách bản thân hắn vốn kiệt ngạo, lại thêm nhiệt huyết không cam chịu tịch mịch, thực sự không thể giống như hạng lãnh tụ có thể buông bỏ mọi thứ riêng tư để một lòng vì nước vì dân được.

Ài!

Hắc Diệu Hoa!

Dương Chính thầm mặc niệm, nhớ kỹ người này!

Hiện tại Dương Chính cần đến quáng mạch Tứ Bàn Thủy, quáng mạch cuối cùng.

Theo Huyết Lang giới thiệu, Tiêu Lan phân phối một trăm binh sĩ, Đức Khắc Lan phân phối một trăm năm mươi binh sĩ nhưng lại phân phối tới hai trăm năm mươi binh sĩ ở Tứ Bàn Thủy.

Từ tỷ lệ phân phối binh sĩ có thể nhìn ra được.

Dương Chính đã từng phảng phất cảm giác được Tứ Bàn Thủy chính là quáng mạch bất an nhất.

Tình báo của Huyết Lang xác thực đã minh chứng rằng Dương Chính đoán đúng.

Tứ Bàn Thủy tiếp cận biên giới, địa thế hiểm ác, vì nằm độc lập trong dãy núi, vùng phụ cận không có thành trấn lớn, thậm chí cả thôn làng nhỏ cũng không có.

Thế lực nào muốn tiến vào Tứ Bàn Thủy đều bị địa hình hiểm ác và tình thế phức tạp ngăn trở.

Dần dần Tứ Bàn Thủy phát triển thành một vùng đất hỗn loạn.

Các lộ nhân mã đều muốn chia một chén canh ở Tứ Bàn Thủy, bọn họ đánh nhau ở Tứ Bàn Thủy kịch liệt, không ai chịu nhường ai.

Cả thế lực quan lại căn bản cũng đừng nghĩ tới việc chiếm cứ nơi này.

Số lượng tư binh của một lãnh chủ có thể có thật sự quá ít, mấy vị lãnh chủ tiền nhiệm mấy lần muốn khống chế Tứ Bàn Thủy nhưng bị các bọn ngưu quỷ xà thần tiêu hao đại bộ phận lực lượng, sau đó trực tiếp giết chết họ. Tình huống ở Tứ Bàn Thủy này đã được báo lên trên mấy lần nhưng đều bị ách lại ở Cự Mã tỉnh, vài lần tiễu phỉ đều chỉ là ứng phó cho qua.

Giờ đây, địa phương này loạn càng thêm loạn.

Đang còn suy nghĩ phía trước bỗng hiện lên một tầng hơi nước, trong hơi nước ẩn ước hiện ra một toà núi to lớn giống như cự thú đang ngủ say.

Chỉ nghe thuyền phu quát lớn:"Đại nhân, tiếp theo là đã tiến vào địa giới của Tứ Bàn Thủy, ngài mau vào trong khoang đi."

Dương Chính khẽ gật đầu nhưng không hề di động, hắn nhìn chăm chú vào vụ khí càng lúc càng dày đặc xung quanh.

Tứ Bàn ác thủy, quỷ thần thối lui.

Đây chính là ngạn ngữ lưu truyền trong dân gian.

Tuy không đến mức khủng bố như vậy nhưng cũng đủ để cho người ta cảnh giác.

Sau khi tiến vào Tứ Bàn Thủy, vụ khí càng thêm dày đặc, thủy lưu chảy xiết, làm cho người ta sợ hãi nhất chính là đá ngầm thần xuất quỷ một, chỉ cần sơ ý thì sẽ thuyền hủy thân vong.

Không giống với hai quáng mạch kia, cho dù chưa đến thời kỳ hồng thủy ba năm một lần Tứ Bàn Thủy quanh năm vẫn bị nước bao vây. Chính là do địa phương như thế nên quan viên rất khó cắm rễ ở đây. Trên đường đi, thuyền phu kinh nghiệm phong phú khống chế chiếc Lục ngôi thuyền linh hoạt như con cá nhỏ bơi lội trong dòng sông, có lúc Dương Chính nhìn thấy đá ngầm đen kịt dưới đáy nước cách thuyền không đầy ba xích, thực sự là vô cùng nguy hiểm.

Bốn bề đều là vách núi cao vạn trượng, hơn nữa chạy dài không dứt khiến Dương Chính nhớ tới Trường Giang Tam Hiệp.

Nhưng hắn tuyệt không hề có ý sợ hãi cái gọi là "Hai bên sông vượn cũng khó leo" này.

Tứ Bàn Thủy âm u tĩnh mịch, trừ tiếng dòng nước xô vào đá ngầm ra thì thảy đều tĩnh lặng đến đáng sợ.

Trong làn hơi nước, vách núi cao vạn trượng gây cảm giác áp bức khó nói ra lời.

Chiếc Lục ngôi thuyền càng lúc càng vào sâu, sau khi xuyên qua một miệng cốc hẹp dài, phía trước giống như miệng kèn nở rộng ra.

Thuyền phu còn chưa hoan hô thành tiếng chúc mừng mình đã xuyên qua được Tử vong hiệp cốc thì đã nghe thấy tiếng người ở phía trước vang tới.

..........

Sau khi đi qua hiệp cốc này, hơi nước tuy còn nhưng đã lưu động, vụ khí mờ nhạt đi nhiều nhưng phạm vi bao phủ lại rộng lớn hơn.

Chỉ thấy bạch vụ phía trước đã xuất hiện không ít đốm đen.

Thuyền phu chỉ nhìn một cái, sắc mặt tức thì trắng thảm, so với lúc xuyên qua Tử Vong hiệp cốc thì còn khẩn trương hơn cả trăm lần. Hắn nỗ lực khống chế thuyền giảm tốc, run rẩy nói:"Đại ... đại nhân, thủy đạo."

Dương Chính sớm đã nhìn ra động tĩnh khả nghi của đối phương.

Hắn bước tới mấy bước vung tay trầm giọng nói:"Đừng khẩn trương, bọn chúng chưa chắc đã phát hiện ra chúng ta, cứ cập vào bờ mà chạy."

Dưới ánh mắt của Dương Chính, thuyền phu cảm thấy phảng phất như cái gọi là lòng tin, thỷu đạo cũng không đáng sợ giống như tưởng tượng. Cảm giác kỳ quái đó làm hắn hưng phấn, chân tay linh hoạt khống chế thuyền chạy vào vách núi, hắn hoàn toàn không biết rằng đã bị Dương Chính dùng Thông linh thuật ảnh hưởng.

Đồng thời, Huyết Lang cùng mười tên thân vệ vũ trang đầy đủ đứng trên sàn tàu.

Dáng vẻ bọn họ không có chút sợ hãi nào, cho dù thủy đạo trước mặt nhân số còn gấp mấy lần họ.

Các điểm đen trong vụ khí lúc thì hiện rõ lúc thì mơ hồ, thanh âm cũng khi gần khi xa.

Dương Chính biết đây chính là ảnh hưởng của vụ khí.

Hiện tại hắn không muốn kinh động bất cứ ai, với nhân thủ của bọn họ, chính diện đối kháng với thủy đạo thực sự là bất trí.

Thuyền phu cơ hồ phát huy thực lực gấp đôi bình thường của mình, khống chế Lục ngôi thuyền tiến tới chỗ cách vách núi chưa đầy năm mét.

Lúc này mọi người cầu trời phù hộ.

Vì vách núi trước mặt đột nhiên xuất hiện một khối đá, thuyền phu chỉ có thể bẻ thuyền hướng ra ngoài.

Ai nấy đều mồ hôi đầy mặt, kể cả Dương Chính cũng nắm chặt lấy chuôi đao, đây thực sự là sinh tử treo trên đầu cọng tóc. Ngay trên vách núi nhô ra chợt xuất hiện một vòng cung, Lục ngôi thuyền chỉ kinh không hiểm lách vào trong đó ngay kịp lúc trước khi thuyền đội của thủy đạo lướt sát qua. Mọi người nhịn không được đều cảm thán là mình may mắn.

Một tiếng ma sát nhỏ vang lên bên tai Dương Chính.

Tròng mắt hắn tức thì co rút lại, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn nhưng đã không kịp.

Hắn chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, cột buồm đã chạm vào vách núi vừa mới ly khai làm rơi một khối đá nhỏ xuống.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, khối đá rơi xuống nước tạo thành thanh âm rất rõ ràng.

Gió thổi tới, vụ khí đằng xa nhạt dần.

Dương Chính cơ hồ đồng thời nhìn thấy vô số cặp mắt tham lam trên các điểm đen phát ra ánh sáng giống như loài sói đang rình mò.

Tim hắn nhảy vọt lên rồi bình tĩnh trở lại, một loại cảm giác bình tĩnh đột nhiên lan tỏa khắp toàn thân.

Ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông đều mở ra, tà khí quỷ dị từ đó xuất ra.

Hắn lạnh lùng bình tĩnh quan sát nhìn những điểm đen đang phá sóng lướt tới, còn có tiếng hò hét chói tai. Dương Chính nhìn thuyền phu đang mồ hôi như tắm nói:"Muốn giữ mạng thì nhanh chóng lái thuyền, tới đất liền thì bọn ta còn có một tia sinh cơ."

Sau đó hắn lại nói với Huyết Lang:"Các ngươi ở đây tùy thời phản kích, chú ý bảo hộ thuyền phu, bọn tạp ngư này khẳng định là sẽ bắn tên."

Huyết Lang nghe thấy ý tứ của Dương Chính kinh hãi nói:"Đại nhân, còn ngài?"

Dương Chính nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Hắn vận động tay chân làm mấy động tác khởi động cho nóng người.

"Ta à, đương nhiên là xuống nước gặp gỡ bọn chúng... Các ngươi lưu lại đây, đây là mệnh lệnh."

Nói xong câu cuối cùng, Dương Chính đã giống như con cá linh hoạt lặn vào trong nước.

Nước sông lạnh lẽo bao phủ khắp toàn thân hắn, Dương Chính giẫm mạnh vào thuyền một cái lặn sâu xuống đáy nước, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.

Lục ngôi thuyền liều mạng chạy về phía trước, ba mươi hai chiếc thuyền thủy đạo phía sau đuổi theo truy cản.

Một lá cờ hình khô lâu màu tím của thủy đạo đón gió căng phồng lên.

"Lục ngôi thuyền (thuyền sáu buồm), một chiếc, mẹ nó, cá lớn nha, ha ha ha..." Một tên mập đứng trên chiếc Tứ ngôi thuyền đưa kính viễn vọng quan sát, há chiếc miệng to như chậu máu cười ha hả.

Thuyền trên Lam phong đại lục đều dựa theo số lượng buồm mà phân chia.

Một buồm là thấp nhất, tám buồm là cao nhất.

Giống như bọn thủy đạo ở Uy Cổ Lan đa số là thuyền nhỏ một, hai buồm, có chiếc thuyền bốn buồm đã là không tệ, nhìn thấy Lục ngôi thuyền, hơn nữa chỉ có một chiếc tuyệt đối chính là cá lớn, cho dù đối phương không có gì, chỉ cần cướp được thuyền đã là quá đủ rồi.

Thảo nào tên lãnh đạo Bàn Đầu Ngư thủy đạo lại hưng phấn như vậy.

Lục ngôi thuyền kiên cố bền chắc, tốc độ lại nhanh nhưng so với thuyền nhỏ một buồm của thủy đạo thì rõ ràng nặng nề hơn, huống gì ở địa hình phức tạp ít gió như ở Tứ Bàn Thủy này, Lục ngôi thuyền không phát huy được toàn bộ tốc độ. Tuy nhờ vào thủ đoạn linh hoạt của thuyền phu mà chạy thoát nhưng cự li càng lúc càng rút ngắn.

Vụ khí tan đi, thanh âm huyên náo của bọn thủy đạo vang vào hai bên vách núi vọng lại ầm ầm.

Người trên Lục ngôi thuyền đều khẩn trương đến toát mồ hôi.

Nhân số chênh lệch quá lớn. Nhìn bọn thủy đạo tạo thành đội hình cánh quạt bao vây, Huyết Lang nghiến răng hạ lệnh cho mười tên thủ hạ:"Khởi cung, xạ tiễn."

Một ngàn thân vệ đội của Dương Chính đương nhiên đều là binh sĩ siêu đẳng tuyển lựa từ Ma thần doanh, hơn nữa trang bị tốt nhất ở Đông tuyến. Thần tý cung, tinh thiết tiễn, điển thiết đao, bì giáp bằng da trâu, toàn bộ là của quân đội.

Huyết Lang vừa hạ lệnh, mười tên binh sĩ giương Thần tý cung lên.

Thần tý cung cự ly xạ trình gấp ba lần một chiếc cung bình thường, cần phải dùng chân mới kéo ra được.

Dây cung kéo căng ra, run run không ngớt.

Mười tên binh sĩ lực khí tuy rất mạnh nhưng dưới áp lực của cung tên sắc mặt cũng đỏ bừng.

Chỉ nghe Huyết Lang quát nhẹ một tiếng, mười mũi tên đồng thời bắn ra, dây cung rung mạnh mang theo chiến âm mạnh mẽ, mũi tên phá tan vụ khí, chỉ sát na đã biến thành mười đạo ánh sáng vút qua trời....

Bọn thủy đạo căn bản không hề phòng bị, bọn chúng không tin rằng trên thế gian này lại có cung tiễn xạ trình xa như vậy.

Chỉ do dự một thoáng mười mũi tên đã bay tới trước mắt, hung mãnh hạ xuống.

Sàn tàu dày mấy thốn cũng giống như là giấy, "bá" một tiếng, mũi tên đã cắm ngập đến một nửa.

Cột buồm bị bắn trúng răng rắc mấy tiếng gãy thành mấy đoạn, dưới sức gió cả cột buồm ngã xuống thuyền.

Người bị bắn trúng là thảm nhất, dụng cụ hộ thân giống như không khí, người bị bắn trúng bị đà bay của mũi tên kéo lui ra sau một đoạn rồi mới ngã xuống thuyền, chớp mắt nước sông đã chuyển thành màu đỏ.

Bọn thủy đạo bị mũi tên lực đạo khủng bố chấn nhiếp.

Tiếng la thét hung hăng ban đầu cũng im bặt.

Im lặng một cách quỷ dị, cả đến một tiếng la thảm cũng không có, vì người trúng tiễn đều chết trong nháy mắt.

Trên Lục ngôi thuyền, bọn binh sĩ vừa bắn tên đã ngồi bên mạn thuyền nghỉ ngơi. Loại cung này thực đã quá phí sức, cho dù đã cải tiến mấy lần nhưng cũng không thể bắn liên tiếp được, hơn nữa chỉ bắn tối đa được năm lần thì sức lực của binh sĩ cũng cạn kiệt, không thể nào kéo cung được nữa.

Vì vậy thời gian càng trở nên quý giá, Huyết Lang thúc giục bọn thuyền phu nhanh chóng chèo đi.

Tiếng mái chèo gỗ khua trên mặt nước làm bọn thủy đạo đang ngơ ngẩn tỉnh lại.

Mùi máu tanh tịnh không thể làm cho bọn chúng mất đi lòng tham, Bàn Đầu Ngư (Cá mè hoa) thủ lĩnh thủy đạo vung hai thanh đoản đao rống to:"Đuổi, nhanh chóng đuổi theo giết sạch chúng."

Hắn rống lên mấy tiếng rồi nhảy vào trong khoang thuyền ẩn nấp, khi không còn ai bên mình mới lau mồ hôi lạnh mắng:"Đáng chết, cung tên gì ghê gớm thế này?"

Vừa rồi một mũi tên bay lướt qua da đầu của hắn, lực xuyên thấu đáng sợ đó đến giờ nhớ lại hắn vẫn còn toát mồ hôi lạnh.

Ngơ ngẩn một lúc hắn lại bước ra cao giọng quát:"Xông lên, tấn công chúng, ai cướp được thuyền của chúng lão tử cho hắn làm nhị đương gia."

Hắn la xong thì rụt cổ lại, sau đó tiếng cung tên đáng sợ lại vang lên phía bên ngoài.

Sau khi nhốn nháo, có hai chiếc thuyền cột buồm bị bắn gãy, tạm thời mất đi khả năng di chuyển.

Thủy đạo bị kích khởi huyết tính truy đuổi không ngừng. Tên bắn tuy mạnh nhưng cuối cùng thì sức lực có hạn không thể nào tạo thành uy hiếp chân chính đối với số đông thủy đạo.

Sau năm lần bắn tên.

Binh sĩ trên Lục ngôi thuyền tay cũng sưng lên, lần này bọn họ đã ra sức gấp mấy lần bình thường.

Huyết Lang ra lệnh cho họ ngừng lại, xoa bóp cánh tay của nhau.

Thần tý cung không thể sử dụng được nữa, bằng không thì cánh tay của bọn binh sĩ này khẳng định sẽ bị phế hoàn toàn, còn không bằng bảo lưu thực lực trước mặt, cho dù bị bọn thủy đạo đuổi kịp vẫn còn có thể có cơ hội liều mạng cuối cùng.

Lúc này, bọn thủy đạo đã đuổi kịp vào trong xạ trình của chúng cũng bắt đầu sử dụng trường cung thô lậu để phản kích.

Mũi tên bằng gỗ bắn lộp độp vào trên Lục ngôi thuyền.

Tuy sức lực không quá mạnh nhưng cũng gây phiền phức.

Huyết Lang vung thiết kiếm đỡ gạt tên bay loạn xạ.

Lục ngôi thuyền giống như một con cá to béo rẽ nước chém sóng bỏ chạy, phía sau là một bầy cá ăn thịt đuổi theo.

Càng lúc càng gần, Lục ngôi thuyền càng lúc càng hiện rõ trước mắt bọn cường đạo.

Bọn thủy đạo giống như ngửi thấy được mùi hương hấp dẫn của thịt béo.

Bàn Đầu Ngư sớm đã bước khỏi khoang thuyền, hắn dùng viễn vọng kính quan sát một hồi rồi hưng phấn khích lệ thủ hạ:"Bọn chúng nhân số rất ít, nhanh lên."

Mấy chiếc thuyền một cột buồm tốc độ nhanh nhất điên cuồng lao lên.

Tiếng cười sắc nhọn chói tai của bọn thủy đạo vang lên bên tai Huyết Lang, hắn lắc mạnh đầu, vươn cổ thét lớn, lúc bọn thủy đạo vừa xáp lại gần thì cảm giác yếu thế do ít người chạy trốn đột nhiên biến mất. Đã không thể chạy, chém giết không thể tránh khỏi, chiến ý cuồng nhiệt của các chiến sĩ tức thì hừng hực bộc phát.

Trừ bọn thuyền phu đáng thương còn đang liều mạng muốn chạy trốn ra, Huyết Lang và binh sĩ lúc này sát ý đã tràn ngập.

Trong đầu chỉ còn khái niệm giết địch mà thôi.

Nhưng mà.

Chiếc thuyền một buồm chạy tới đầu tiên đột nhiên có chút dị dạng.

Tốc độ của chúng không ngừng chậm lại.

Chỉ nghe mấy tên thủy đạo trên thuyền vừa kinh vừa giận thét:"Thuyền bị ngập nước rồi, sao lại như thế?"

Bọn thủy đạo trên mấy chiếc thuyền chậm hơn chỉ có thể buồn bã nhìn mấy chiếc thuyền nhỏ lao tới Lục ngôi thuyền trước.

Bất quá, nỗi buồn này chỉ duy trì được một lát thì đã trở thành hạnh tai lạc họa (vui mừng khi thấy người khác gặp nạn).

Vì chúng nghe thấy thuyền nhỏ phía trước đều phát ra tiếng kêu kinh hãi giận dữ:"Thuyền bị ngập nước."

Không lâu sau, năm chiếc thuyền một buồm chạy đầu tiên đã truyền lại tin tức không tốt.

Đáy thuyền của chúng đều bị đục thủng mấy lỗ lớn.

Lúc này, dù cho có ngu ngốc đến đâu bọn chúng cũng đều biết đây tuyệt không phải là chuyện ngẫu nhiên.

"Dưới nước có người đục thuyền, đáng chết thật!" Bọn thủy đạo nhốn nháo la hét, thủy đạo trên năm chiếc thuyền đã nhảy xuống dưới nước.

Bọn chúng đánh cướp mua bán trên mặt nước, tên nào cũng tinh thông thủy tính.

Vì vậy nên dù thuyền bị đục chúng vẫn không hoảng hốt mà từng tên một nhảy xuống nước để tìm kẻ đục thuyền.

Dị trạng trên những chiếc thuyền một buồm cũng đều lọt vào trong mắt Bàn Đầu Ngư.

Có thể làm thủ lĩnh thủy đạo hắn đương nhiên không phải là đồ ngốc, nhanh chóng phát giác chuyện kỳ lạ bên trong, liền nhanh chóng hạ lệnh:"Các thuyền cảnh giới, phái người hạ thủy bảo hộ đáy thuyền."

Ngay lúc này trên mặt nước xuất hiện bảy, tám bộ cỗ thi thể không đầu.

Bọt máu sủi từ cổ và khí quản bị cắt đứt không ngừng trào ra ngoài.

Cảnh tượng tàn khốc và quỷ dị này làm cho bọn thủy đạo da đầu phát ngứa.

Bọn Bàn Đầu Ngư không phải là chưa từng thấy người máu, cho dù là dùng đao thật thương thật đối diện với kẻ ác tâm gấp trăm lần vẫn chịu được.

Nhưng dưới đáy nước u tĩnh này cả một điểm cũng không rõ ràng, chưa biết gì đã chết thì không ai có thể tiếp thụ.

"Cẩn thận, đừng hành động đơn độc." Không thể lui quân, Bàn Đầu Ngư hướng về mặt nước rống to.

Thế nhưng thi thể không ngừng nổi lên.

Cả một khu vực đều bị máu nhuộm đỏ.

"Là người hay là quỷ?" Bọn thủy đạo trời không sợ đất không sợ cũng hoảng hốt.

Sau khi hơn hai mươi người chết, cuối cùng từng người trong bọn thủy đạo nổi lên mặt nước áp vào mạn thuyền.

Lấy từng chiếc thuyền làm trung tâm, cứ trôi nổi trên mặt nước, bọn chúng ánh mắt sợ hãi nhìn chăm chú vào mặt nước, sợ là "thứ gì đó" dưới nước biến chúng thành thi thể không đầu.

Tịnh không phải là không có ai thấy gì nhưng nước sông đục ngầu đã ảnh hưởng thị tuyến của chúng. Chúng chỉ thấy đồng bọn bị một bóng đen quấn lấy chặt đứt đầu lâu, đến lúc chúng muốn đến cứu viện thì bóng đen đã biến mất dưới đáy sông, từ bóng dáng có thể đoán được là sinh vật có hình người.

Lúc bọn thủy đạo hoảng hốt không biết làm sao thì Huyết Lang biết rất rõ đó chính là kiệt tác của Dương Chính.

Cố kìm nén sát ý sôi trào, họ thúc giục thuyền phu chèo nhanh đi. Tuy muốn ra tay giết sạch bọn thủy đạo nhưng đối diện với tình huống chênh lệch nhân số quá lớn này họ cũng biết hiện giờ không phải lúc, tương lai còn có cơ hội.

Thuyền phu thì không cần phải nói, cố gắng hết sức chèo về phía trước, cự ly giữa Lục ngôi thuyền và thủy đạo càng ngày càng xa.

Thủy đạo chưa từng gặp qua trường hợp này bao giờ.

Bàn Đầu Ngư sắc mặt âm trầm, thịt ngon tới miệng còn bị vuột, thực sự không phải là tác phong của thủy đạo.

Nhưng mà... Bóng đen dưới đáy nước.

Nó giống như tòa núi lớn đè lên tim bọn chúng.

"Đại đương gia, đuổi hay không đuổi?" Mấy tên thủy đạo bên mình Bàn Đầu Ngư vẫn còn tham lam nhìn chằm chằm vào Lục ngôi thuyền đang dần đi xa hung hăng hỏi.

Bàn Đầu Ngư lấy viễn vọng kính lên nhìn rồi bỏ xuống, mắt nhìn Lục ngôi thuyền đang dần biến mất trong làn sương mù.

Hắn đập mạnh tay phải lên mạn thuyền, lớn tiếng quát:"Đuổi."

Vừa nói dứt tiếng, một mũi tên bắn ra khỏi mặt nước cắm thẳng vào tim hắn.

"Đại đương gia!" Bọn thủy đạo kinh hãi vây quanh Bàn Đầu Ngư, mũi tên này chỉ là tên gỗ bình thường nhưng lại phá tan nhuyễn giáp trên ngực hắn. Bàn Đầu Ngư còn chưa chết, lực lượng của mũi tên cuối cùng vẫn còn không đủ chỉ cắm vào trong thịt một thốn, Bàn Đầu Ngư thân hình to béo, vết thương này không quá đáng ngại.

Nhưng mũi tên giống như u hồn đòi mạng này lại lấy đi mất nửa cái mạng của hắn.

Mũi tên bắn từ đáy nước lên, còn là tên bằng gỗ, dưới nhiều sự tác động bất lợi như vậy mà vẫn bắn trúng ngực hắn, còn có thể phá tan kim ti nhuyễn giáp làm bằng trọng kim. Hắn càng nghĩ càng thấy đối thủ đáng sợ, nếu như mũi tên này bắn từ trên bờ thì hắn căn bản không thoát khỏi cái chết. Không có ai dám đem tính mạng ra đùa, Bàn Đầu Ngư vội vàng dừng thuyền lại, hắn hiện tại cảm thấy cần phải tránh càng xa Lục ngôi thuyền càng tốt...

Tránh xa càng nhanh càng tốt!

Lục ngôi thuyền cuối cùng cũng bỏ thuyền đội của bọn thủy đạo lại phía sau.

Huyết Lang và binh sĩ ngồi trên sàn thuyền, bọn thuyền phu hoan hô thành tiếng, đây thực sự là tìm sống trong cái chết.

Nhớ lại vừa rồi bị bọn thủy đạo truy đuổi, cảm giác khẩn trương, sợ hãi, lo lắng, hốt hoảng giờ đây lại là một cảm giác kích thích, khiến cho bọn họ cảm giác được sự trân quý của sinh mệnh.

Đuôi thuyền chợt vang lên một tiếng động.

Mọi người đều vừa mới thoát khỏi bóng đen tử thần, thần kinh mẫn cảm cực độ, đều giật mìn kêu thành tiếng, ai nấy đều bật dậy rút kiếm thủ thế.

Nhưng đến lúc thấy người ướt sũng nước này bọn binh sĩ đều hạ kiếm vui mừng nói:"Đại nhân."

Dương Chính leo lên thuyền nằm lăn ra sàn, cả binh sĩ cất tiếng gọi hắn cũng không thể trả lời, chỉ lắc lắc đầu, sau đó thở dốc liên hồi.

Sắc mặt hắn xanh lè, hiển nhiên là do thiếu dưỡng khí quá độ.

Dương Chính vừa rồi ẩn tại đáy nước gần nửa canh giờ, đã tiếp cận với cực hạn thân thể của hắn, cho dù thân thể hắn được Ba Bỉ cải tạo cường hãn vô cùng nhưng cũng không thể không hít thở, hơn nữa ở đáy nước vì muốn giữ thần bí hắn liên tục sử dụng tinh thần lực, tinh thần ti để khống chế cục diện, đục thuyền giết người trong vô hình.

Vì vậy đừng cho rằng Dương Chính vừa rồi đại phát thần uy là chuyện dễ dàng, trên người cũng không có một vết thương nào nhưng thực sự thì vất vả không dưới một trường chiến đấu sinh tử. Hắn đã hao tận toàn lực, đến mũi tên cuối cùng bắn vào Bàn Đầu Ngư không phải hắn không muốn giết y nhưng thực sự là làm không nổi, một tiễn đó đã hao tận tia khí lực cuối cùng của hắn.

Nếu như thủy đạo vẫn không bỏ cuộc thì Dương Chính chỉ còn cách trồi lên mặt nước liều mạng. Lúc đó thắng bại thế nào còn rất khó mà biết trước.

Ít nhất là đa số người trên Lục ngôi thuyền đều không tránh khỏi cái chết.

Thở dốc mấy phút, di chứng do sử dụng tinh thần lực quá độ cũng giảm bớt, Dương Chính khó khăn đứng dậy từ sàn thuyền, thực lực của hắn phải nói là kinh người, một người có thể đánh lui mấy trăm thủy đạo, nhưng so sánh với lực lượng nghịch thiên của bọn người sâu không thể dò Tư Gia Lệ thì Dương Chính không hề có chút vui mừng.

Muốn gặp lại bọn người cao cao tại thượng đó, còn có thể nói chuyện bình đẳng với họ thì Dương Chính còn phải đi một đoạn đường dài.

Con đường phía trước còn dài dằng dặc.

Lục ngôi thuyền cuối cùng cũng đến đích. Nơi này là một bến cảng thô lậu, bên bến cảng có một nhóm binh sĩ đang canh gác.

Mấy chiếc thuyền buôn đang bốc dỡ hàng hóa dưới sự giám sát của binh sĩ. Lục ngôi thuyền xuất hiện làm họ cảnh giác vô cùng, đến sau khi nhìn rõ người trên thuyền họ mới thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa Dương Chính xuất hiện còn làm cho họ mừng rỡ vô cùng.

Bọn binh sĩ được phái đến đây sớm đã hiểu rõ hình thế hiểm ác của Tứ Bàn Thủy quáng mạch.

Trước khi Dương Chính đến, Huyết Lang cũng bị thương ngay tại nơi này.

Một trường huyết chiến khi đó tuy đánh lui được địch nhân nhưng bên ta cũng bị thương thảm trọng.

Bọn binh sĩ ở bến cảng ít nhiều gì cũng đã bị thương, sĩ khí sa sút.

Dương Chính đến đây giúp cho bọn họ thêm kiên cường. Đây đều là tử đệ binh của Đông tuyến phái đến, không ai không kính ngưỡng Dương Chính, bằng không bọn họ đã chẳng chịu liều mạng theo hắn đến nơi hiểm ác thế này. Bỏ đi quân chức cũng đại biểu rằng bọn họ bỏ đi cơ hội được lập công thăng chức trong quân đội.

Dương Chính không cách nào lý giải được tư duy của người ở thế giới này.

Hắn là người hiện đại, cho nên đối với việc cống hiến hết mình cho người khác thậm chí không tiếc sinh mệnh đều là chuyện không tưởng trừ khi bỏ ra cái giá đầy đủ. Nhưng người ở thời đại này lại vì người mình kính ngưỡng mà đi chết không hề có chút do dự.

Loại cảm tình kịch liệt này tuy làm Dương Chính có chút nực cười nhưng nhìn thấy ánh mắt "lúc nào cũng sẵn sàng chết cho ngài" của bọn binh sĩ thủ hạ thì khóe mắt hắn cũng cay cay.

Không kể thế nào, người đều có cảm tình, Dương Chính cũng không ngoại lệ.

Trên Lục ngôi thuyền có không ít đồ ủy lạo, đây đều là lễ vật của địa đầu xà Tiêu Lan thành, Dương Chính mượn hoa hiến Phật ủy lạo cho thủ hạ.

Binh sĩ được phái đến Tứ Bàn Thủy trừ những người phải đi tuần tra đều tập hợp lại.

Sau khi Dương Chính gặp mặt binh sĩ, đưa cho họ một ít thịt dê, heo nướng thì cử hành tửu yến đơn giản.

Hơn hai trăm binh sĩ đều ngồi quanh đống lửa hồng.

Dương Chính cùng mọi người đều dùng chén lớn uống rượu, trước tiên uống liền ba chén với bọn họ, không khí tức thì trở nên náo nhiệt. Bọn người quân nhân vốn đã hào sảng, lúc đầu còn chút câu nệ sau khi uống rượu thì đều trở nên phóng tứ, ăn lớn uống lớn, phát tiết mọi nỗi buồn phiền nhiều ngày qua.

Dương Chính để cho bọn họ phát tiết hết mới cầm một bình rượu đến bên đống lửa, ánh lửa thấp thoáng chiếu rọi thân hình của hắn.

Hắn thét lớn:"Mọi người yên lặng cho ta nói mấy câu."

Bọn binh sĩ đều yên lặng, thanh âm của Dương Chính rót vào tai họ rất rõ ràng:"Lúc ta không ở đây mọi người đã phải khổ cực rồi. Cục thế Uy Cổ Lan rất loạn thậm chí có thể so với Đông tuyến. Ở Đông tuyến cố nhiên là nguy hiểm nhưng các ngươi còn có cơ hội thăng tiến nhưng theo ta đến Uy Cổ Lan, chỉ có thể chết nhưng các ngươi vẫn chỉ là thân vệ. Những việc này khi xưa ta đã nói qua, các ngươi không lời oán trách một lòng một ý đi theo ta, ta rất cảm động, cho nên bình rượu này, ta kính các ngươi."

Dương Chính ngửa cổ uống cạn bình rượu, binh sĩ đều vỗ tay hoan hô, hắn tiện tay ném bình rượu đi, giơ cao tay nói:"Nghe ta nói, các ngươi theo ta, tuy là các ngươi hộ vệ ta nhưng ta cũng có trách nhiệm giúp các ngươi sống được phong quang thoải mái, bằng không các ngươi theo ta cũng không có ý nghĩa gì. Nơi Tứ Bàn Thủy này hiểm ác dị thường, để các ngươi lại cũng không có tác dụng gì lớn, ngày mai theo ta về quận thủ."

Một câu đột ngột này của Dương Chính làm không khí nhiệt liệt toàn trường trở nên ngưng trụ.

"Bọn tôi không sợ chết, đại nhân." Không biết là ai la lên đầu tiên, tức thì dẫn đến bọn binh sĩ đều bộc phát theo.

Dương Chính thấy bọn họ náo nhiệt đến thế cũng không vội phản bác mà im lặng đứng ngay đó. Bọn binh sĩ cảm thấy bất kính liền dần dần im lặng.

"Đưa các ngươi về quận thủ không phải là để an hưởng vui chơi mà do ta có việc quan trọng hơn cho các ngươi làm. Ở Uy Cổ Lan ta chỉ có một ngàn thân vệ, người chân chính có thể tín nhiệm chỉ có một ngàn người. Tiêu Lan, Đức Khắc Lan, biên giới đều cần người, ta không thể đi được, chỉ có thể nhờ các ngươi đi thay mà thôi."

Nghe Dương Chính bình tĩnh nói, bọn binh sĩ vừa rồi kích động đều im phăng phắt, tập quán của họ chính là phục tùng mệnh lệnh, chỉ cần không phải ở không nhàn hạ là được.

Dương Chính nói xong tửu yến lại tiếp tục như cũ.

Sau khi hắn đi xuống, Huyết Lang nhanh chóng đi tới thấp giọng nói:"Đại nhân, ngài rút hết người ở đây đi thì quáng mạch này làm sao đây, chỉ sợ sẽ gây loạn."

Dương Chính mỉm cười:"Loạn, bây giờ không loạn sao? Quáng mạch Tứ Bàn Thủy trừ khi có đủ binh lực khống chế bằng không chỉ lún sâu vào vũng bùn này thôi. Với lực lượng hiện giờ của bọn ta thì không nên tiêu hao. Huyết Lang, binh lính trong tay ta không nhiều..."

"Huống gì ta bỏ không quáng mạch này cũng làm giảm bớt áp lực cho hai quáng mạch khác. Nếu như bọn thủy đạo Uy Cổ Lan giống như một bầy chó điên thì chúng nhất định sẽ không bỏ qua miếng thịt béo Tứ Bàn Thủy này đâu."

"Đại nhân anh minh." Huyết Lang không phải ngu ngốc, nói đến đây liền hiểu rõ ý đồ của Dương Chính, lựa đúng thời cơ vỗ mông ngựa.

Ngày hôm sau.

Công sự quân sự ở Tứ Bàn Thủy thảy đều được dọn sạch.

Quặng sắt tồn trữ đều được thủ hạ của Dương Chính vận chuyển đi hết, hơn hai trăm binh sĩ chia làm tám chiếc Tứ ngôi thuyền, cả đoàn người kéo nhau đi đến huyện Uy Cổ Lan.

Quả nhiên tin tức quân trú đóng ly khai ngày hôm đó truyền đi nhanh chóng như bồ câu đưa thư.

Các mạng lưới tình báo của thủy đạo lưu lại Tứ Bàn Thủy nhanh chóng thông báo tin tức quan trọng này cho thủ lĩnh.

Nhất thời, bốn phương xôn xao, các phương thế lực đều từng bước chuyển động.

Thủy đạo có đầu óc còn đang hoài nghi bên quan lại có dùng kế dụ cá vào rọ hay không nên không dám hành động. Thủy đạo không có đầu óc nhanh chóng chiêu tập nhân mã đến đánh giết Tứ Bàn Thủy, sau khi mấy băng nhóm cướp được đầy túi thì bọn thủy đạo có đầu óc cũng không nhịn nổi.

Trong vòng nửa tháng ít nhất là có hơn trăm thế lực thủy đạo ở gần Tứ Bàn Thủy bị dao động, dẫn đến một trường đại chiến tranh đoạt tài nguyên.

Chỗ nào cũng thấy chém giết, cướp bóc.

Cả Tứ Bàn Thủy đều tanh mùi máu, thuyền bè rách nát, thi thể nát bét đầy nơi sông núi.

Lòng tham của con người không thể nào áp chế được.

Cuộc chém giết quy mô lớn loại này đã lâu không xuất hiện, cho dù là thủy đạo ít nhạy bén nhất cũng phát hiện được nhân tố bất an nhưng nhìn thấy người khác từng thuyền từng thuyền chở đầy quáng thạch ra vào Tứ Bàn Thủy thì lòng đố kỵ lại lấn át lý trí.

Huống gì trong lòng chúng còn trông chờ một tia may mắn, ai cũng cho người khác là ngu xuẩn, ai cũng cho rằng mình sẽ là người thắng lợi cuối cùng.

Tâm lý vi diệu đó làm bọn chúng không chịu dễ dàng thối lui, cuộc chiến giữa thủy đạo cứ thế kéo dài ngày này sang ngày khác.

Một tháng sau, ít nhất là năm mươi thế lực thủy đạo đã bị chôn vùi tại Tứ Bàn Thủy.

Nhưng mà cá lớn chân chính vẫn còn chưa xuất hiện.

Chương ngư đạo thần bí.

Thiết nương tử thực lực xuất chúng.

Còn có mấy thế lực lớn nhân số hơn ngàn người cũng tịnh không hề tham gia chiến tranh.​
Tác giả : Kiều Phong
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại