Ma Thần Tướng Quân
Quyển 19 - Chương 5: Phong khiếu
Lốc xoáy do Dương Chính phóng ra càng lúc càng lớn, giữa không trung bay nhanh về phía trước.
Phong nguyên tố cuồng bạo đổ vào lốc xoáy Dương Chính tạo nên, chỉ ngắn ngủi mấy giây đã hình thành một cơn lốc khổng lồ đường kính mấy km. Chỉ là lốc xoáy do hắn chế tạo hiện đang tranh đấu cùng trời đất, lốc xoáy càng lớn thì Dương Chính phải chịu đựng sức ép càng mạnh, dần dần, lốc xoáy của hắn giống như một con rồng không ngừng lớn mạnh, trở thành cơn lốc lớn nhất trong trời đất.
Dùng lực lượng của gió đối kháng với lực lượng của gió, sức mạnh của lốc xoáy đã vượt qua mức tưởng tượng của Dương Chính, hiện tại hắn chỉ có thể gắng sức kiên trì.
Không biết đã bao lâu, giống như cỗ máy đang chạy chợt bị cúp điện, áp lực xung quanh bỗng dưng biến mất.
Màu đen vô cùng vô tận ập đến, mưa trút như thác nước.
Dương Chính rơi xuống đất.
Hắn hoài nghi mình có phải đã chết hay chưa, cảm giác toàn thân không chút khí lực này đã lâu lắm chưa từng xuất hiện.
Khi áp lực chung quanh đột nhiên biến mất, sức đề kháng trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra, giống như lò xo bị ép đến cực điểm, khi ngoại lực không còn thì lập tức bung ra hết cỡ, cảm giác mệt mỏi yếu ớt tăng lên gấp mấy chục lần, Dương Chính cảm thấy mình giống như lọt vào một phiến mây mù êm ái, cơ hồ muốn ngủ mê vĩnh viễn.
Rất lâu sau, hắn mới cất tiếng rên trầm đục, hắn còn chưa chết.
"Ngươi tỉnh rồi!" Thanh âm thản nhiên vang lên bên tai Dương Chính.
Hắn nhìn sang, Mật Tuyết Nhi đang đứng bên người hắn, nước mưa vừa rơi xuống đã bị ánh sáng nhàn nhạt trên người nó gạt bắn ra.
Hắn muốn ngồi dậy nhưng người vô lực ngã nhào xuống đất.
Tử Tâm cúi xuống, đặt tay lên ngực hắn, một dòng khí ấm áp tiến vào thân thể Dương Chính, tức thì cảm giác mệt mỏi và đau đớn của hắn liền giảm bớt.
Tuy vẫn không còn khí lực như trước nhưng thân thể đã tốt hơn.
"Đa tạ!" Dương Chính vừa rồi trong lốc xoáy không hề chú ý đến Tử Tâm, vì hắn biết Tử Tâm nhất định không việc gì.
"Có cảm giác thân thể biến hóa không?" Tử Tâm hỏi.
Dương Chính ngẩn người, biến hóa?
"Thử khống chế tinh thần nguyên lực trong cơ thể ngươi xem!" Tử Tâm nói.
Dương Chính đưa tay, ý niệm theo tâm động, tinh thần nguyên lực giống như sợi tơ mảnh chậm rãi phóng ra ngón tay hắn... tức thì, phong nguyên tố xung quanh rung động ùa về đầu ngón tay hắn, khiến cho Dương Chính kinh hãi nhất là hắn có thể cảm giác được lực lượng của phong nguyên tố một cách rất rõ ràng, giống như mình hít thở.
Nếu là lúc trước, một tia tinh thần lực của hắn tuyệt đối không thể sản sinh ra cảm giác kỳ dị như vậy, năng lượng của gió thân mật với hắn phi thường, không ngừng thông qua tinh thần nguyên lực mà lưu chuyển vào trong cơ thể, hắn cảm giác khí lực của mình từ từ gia tăng.
"Đây là chuyện gì?" Dương Chính ngạc nhiên hỏi.
Tử Tâm nói:"Vừa rồi ngươi khống chế lốc xoáy hơn xa mình tưởng tượng, tinh thần nguyên lực cuối cùng đã có đột phá, lực lượng của gió trong lúc sinh tử quan đầu sinh ra cảm ngộ mới, ngươi đã mở được phong khiếu!"
"Phong khiếu?"
Tử Tâm gật đầu:"Đúng vậy! Ứng dụng của tinh thần nguyên lực chính là một môn học vấn cực kỳ cao thâm, trong đó quan trọng nhất là cơ sở và cảm ngộ. Ngươi đã có cơ sở rất tốt, tinh thần nguyên lực trong cơ thể hùng hậu vô cùng nhưng đó không phải do ngươi tu luyện mà có, cho nên cảm ngộ và khống chế tinh thần nguyên lực ngươi vẫn còn là người đứng ngoài cửa, nếu muốn khống chế hoàn hảo thì ngươi phải có thiên phú kinh người, học tập rất nhanh, nhưng còn cảm ngộ thì ngươi không thể chỉ nhờ mà vào thiên phú mà tăng tiến nhanh chóng được. Ngươi không có nhiều thời gian, nếu muốn cảm ngộ được sâu sắc thì chỉ có chọn lựa đi đường tắt gian nan vô cùng mà thôi, ví dụ như tự đưa mình vào trong một thế giới chỉ có thuần túy một loại lực lượng, giống như thế giới của gió vừa rồi, phong nguyên tố là chủ đạo, cả thế giới biến thành một không gian chỉ thuần túy là phong nguyên tố, bài xích tất cả nguyên tố khác, lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để ngươi đề cao cảm ngộ của bản thân, vì trong thế giới đó ngươi không cảm thụ được bất kỳ lực lượng nào khác, ngươi là người xâm nhập cũng sẽ chịu vận mệnh bị phong nguyên tốc bài xích hủy diệt, ngươi chỉ có thể biến mình thành một ngọn gió, nếu ngươi đã có thể biến thành "ngọn gió" thì cả phong nguyên tố cũng sẽ nhận ngươi là đồng bạn, như vậy ngươi đã cảm ngộ được gió, mở được phong khiếu!"
"Còn nếu như ta cảm ngộ không được thì sao?" Dương Chính nhìn Tử Tâm hỏi.
"Tử vong, ngươi đã không có biện pháp đối kháng được với lực lượng của không gian đó thì ta cũng không còn cách nào cứu nổi." Tử Tâm bình thản nói, ngữ khí như đang nói chuyện chơi đùa.
Dương Chính im lặng hồi lâu mới hỏi:"Vừa rồi ngươi nói phong khiếu là do cảm ngộ được phong, vậy còn hỏa khiếu, thủy khiếu các loại thì sao?"
Tử Tâm à một tiếng:"Tinh thần nguyên lực là một loại lực lượng thần kỳ nhất, nó cơ hồ có thể cảm ngộ được bất kỳ loại lực lượng nào khác, cảm ngộ càng nhiều thì khai khiếu càng nhiều, hơn nữa khi mở ra được một khiếu thì ngươi sẽ miễn dịch với công kích loại đó, giống như hiện tại bất kỳ ma pháp phong hệ nào cũng không thể tổn hại được ngươi, cho dù là cấm chú mà nhân loại đề cập!"
"Nói như vậy thì chỉ cần ta có thể sống sót thoát khỏi các không gian chỉ thuần túy một loại nguyên tố thì có thể cảm ngộ được lực lượng của loại nguyên tố đó?"
"Trên lý thuyết là vậy, vì không gian chỉ thuần túy một loại nguyên tố có tính bài xích rất mạnh mẽ đối với bất kỳ lực lượng nào khác, đồng thời cũng khiến ngươi nhận biết rất sâu sắc về loại nguyên tố đó. À., ngươi muốn nhờ vào đó để giúp mình "khai khiếu" sao? Không thể được, không gian thuần nguyên tố có nhiều khó khăn ngươi không thể nghĩ ra nổi đâu, vì nó cần lực lượng rất hùng hậu, nếu như không đủ lực lượng thì không thể nào cấu thành thế giới thuần nguyên tố, hơn nữa loại cảm ngộ này một lần còn được, nếu như mỗi lần đều dùng biện pháp kỹ xảo thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, vừa rồi ngươi cũng đã biết qua phong thế giới nguy hiểm đến mức nào rồi đó." Tử Tâm bình tĩnh phân tích.
Lúc này một tiếng sấm vang dội nổi lên.
Dương Chính và Tử Tâm đều giật mình ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy "lỗ đen" ở đường chân trời phảng phất như đang hút lấy tất cả ánh sáng.
"Đó là gì?"
Dương Chính chỉ vào lỗ đen khổng lồ đó hỏi, Tử Tâm ánh mắt lộ vẻ mê mang:"Không thể nào, lẽ nào là..."
Nàng không nói tiếp, còn hắc sắc càng lúc càng mở rộng.
Cách họ chừng trăm mét, Tiểu Hắc đang nằm trên mặt đất, nó bị trọng thương, đã được Tử Tâm trị liệu, hiện nay đang ngủ mê man.
Hồi lâu sau, bầu trời tối sầm phía trước cuối cùng đã có biến hóa, giống như là một hòn đá rơi vào trong hồ nước yên tĩnh, bề mặt màu đen trơn láng như mặt kính bắt đầu gợn sóng.
Nó vừa gợn sóng, trời đất đều biến sắc.
Từng tầng mây đen trĩu nặng không ngừng ùn ùn cuộn đến, gió lốc trên hoang mạc càng thêm hung mãnh, sấm chớp liên hồi, thậm chí thiểm điện ngoằn nghèo như rắn, to lớn như cột nhà đánh mạnh xuống phía bên trái Dương Chính chừng trăm mét, tạo thành một cái hố to, uy thế tuyệt không thua gì lốc xoáy vừa rồi.
Dương Chính nhờ vào phong lực mới khống chế được lơ lửng trên không, giơ tay lau mồ hôi trán.
Không khí ẩn ước có mùi khen khét, đây có thể là ảo giác sai lầm của hắn, lôi điện to lớn như vậy, uy lực trời đất sức người sao có thể chống chọi?
Dương Chính quay đầu, Tử Tâm gương mặt không chút kinh hoảng, chỉ là đôi mày lá liễu nhíu lại, lộ vẻ ngưng trọng, biểu tình ngưng trọng thế này bình thường Dương Chính chưa từng thấy qua.
Nàng nhìn "lỗ đen" phía xa, nhíu mày mấy lượt, chậm rãi nói:"Nếu thật sự là nó thì chúng ta đang rất nguy hiểm."
Tình hình có thể khiến Tử Tâm thốt ra từ "nguy hiểm" đủ biết đáng sợ cỡ nào, Dương Chính hít một hơi khí lạnh, vừa rồi ngay cả trong lốc xoáy đó nàng ta vẫn còn rất an nhàn.
"Rốt cục đó là gì?"
Tử Tâm ngưng giọng nói:"Điểm uốn không gian!"
"Sao?" Dương Chính kinh hãi, kích động vô cùng, vì điểm uốn không gian đại biểu cho lối vào đường hầm thời không có thể xuyên việt sang thế giới khác, nó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn có thể từ địa cầu đến được nơi đây.
"Ta cần phải đi xem thử! Ngươi mang Mật Tuyết Nhi đi, giúp ta chiếu cố cho nó!" Cơ hồ trong sát na, Dương Chính liền hạ một quyết định điên cuồng.
Đây không chỉ thuần túy là hiếu kỳ, mà vì Dương Chính chưa hề quên được hoài niệm "cố hương", cho dù hắn đã dốc bao tâm huyết cho Lam Phong đại lục nhưng địa cầu vẫn là nhà của hắn, hắn không dám ảo vọng có thể thông qua điểm uốn không gian này về nhà nhưng ít nhất cũng có thể tăng thêm một phần cảm ngộ, vì tương lai mà giữ lại một tia hy vọng.
Vô luận từ phương diện nào, hắn cũng đều không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.
Gió lạnh, mưa ào vẫn không sao thổi bay, cuốn đi vô số tình cảm phức tạp đang dâng lên trong đầu Dương Chính.
Hắn đi về phía lỗ đen, nước đọng trên mặt đất bị bàn chân hắn dẫm lên tạo thành thủy hoa tung tóe, Tử Tâm vẫn đi theo sau hắn, nàng ta rõ ràng rất trấn định, nước mưa rơi cách thân hình nàng một xích liền bị gạt bắn ra, thân thể cũng phát ánh sáng nhàn nhạt, giống như một ngọn đèn.
Họ càng lúc càng lại gần...
Gió càng thổi mạnh, mưa càng dữ dội, lôi điện trên không càng thêm đáng sợ.
Từng tiếng sấm rền vang lên bên tai Dương Chính, nếu như Dương Chính không cảm ngộ được lực lượng của phong nguyên tố, có thể biến đổi thân hình tự nhiên như ý thì sợ là hắn sớm đã bị thiểm điện đánh trúng.
Phong nguyên tố cuồng bạo đổ vào lốc xoáy Dương Chính tạo nên, chỉ ngắn ngủi mấy giây đã hình thành một cơn lốc khổng lồ đường kính mấy km. Chỉ là lốc xoáy do hắn chế tạo hiện đang tranh đấu cùng trời đất, lốc xoáy càng lớn thì Dương Chính phải chịu đựng sức ép càng mạnh, dần dần, lốc xoáy của hắn giống như một con rồng không ngừng lớn mạnh, trở thành cơn lốc lớn nhất trong trời đất.
Dùng lực lượng của gió đối kháng với lực lượng của gió, sức mạnh của lốc xoáy đã vượt qua mức tưởng tượng của Dương Chính, hiện tại hắn chỉ có thể gắng sức kiên trì.
Không biết đã bao lâu, giống như cỗ máy đang chạy chợt bị cúp điện, áp lực xung quanh bỗng dưng biến mất.
Màu đen vô cùng vô tận ập đến, mưa trút như thác nước.
Dương Chính rơi xuống đất.
Hắn hoài nghi mình có phải đã chết hay chưa, cảm giác toàn thân không chút khí lực này đã lâu lắm chưa từng xuất hiện.
Khi áp lực chung quanh đột nhiên biến mất, sức đề kháng trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra, giống như lò xo bị ép đến cực điểm, khi ngoại lực không còn thì lập tức bung ra hết cỡ, cảm giác mệt mỏi yếu ớt tăng lên gấp mấy chục lần, Dương Chính cảm thấy mình giống như lọt vào một phiến mây mù êm ái, cơ hồ muốn ngủ mê vĩnh viễn.
Rất lâu sau, hắn mới cất tiếng rên trầm đục, hắn còn chưa chết.
"Ngươi tỉnh rồi!" Thanh âm thản nhiên vang lên bên tai Dương Chính.
Hắn nhìn sang, Mật Tuyết Nhi đang đứng bên người hắn, nước mưa vừa rơi xuống đã bị ánh sáng nhàn nhạt trên người nó gạt bắn ra.
Hắn muốn ngồi dậy nhưng người vô lực ngã nhào xuống đất.
Tử Tâm cúi xuống, đặt tay lên ngực hắn, một dòng khí ấm áp tiến vào thân thể Dương Chính, tức thì cảm giác mệt mỏi và đau đớn của hắn liền giảm bớt.
Tuy vẫn không còn khí lực như trước nhưng thân thể đã tốt hơn.
"Đa tạ!" Dương Chính vừa rồi trong lốc xoáy không hề chú ý đến Tử Tâm, vì hắn biết Tử Tâm nhất định không việc gì.
"Có cảm giác thân thể biến hóa không?" Tử Tâm hỏi.
Dương Chính ngẩn người, biến hóa?
"Thử khống chế tinh thần nguyên lực trong cơ thể ngươi xem!" Tử Tâm nói.
Dương Chính đưa tay, ý niệm theo tâm động, tinh thần nguyên lực giống như sợi tơ mảnh chậm rãi phóng ra ngón tay hắn... tức thì, phong nguyên tố xung quanh rung động ùa về đầu ngón tay hắn, khiến cho Dương Chính kinh hãi nhất là hắn có thể cảm giác được lực lượng của phong nguyên tố một cách rất rõ ràng, giống như mình hít thở.
Nếu là lúc trước, một tia tinh thần lực của hắn tuyệt đối không thể sản sinh ra cảm giác kỳ dị như vậy, năng lượng của gió thân mật với hắn phi thường, không ngừng thông qua tinh thần nguyên lực mà lưu chuyển vào trong cơ thể, hắn cảm giác khí lực của mình từ từ gia tăng.
"Đây là chuyện gì?" Dương Chính ngạc nhiên hỏi.
Tử Tâm nói:"Vừa rồi ngươi khống chế lốc xoáy hơn xa mình tưởng tượng, tinh thần nguyên lực cuối cùng đã có đột phá, lực lượng của gió trong lúc sinh tử quan đầu sinh ra cảm ngộ mới, ngươi đã mở được phong khiếu!"
"Phong khiếu?"
Tử Tâm gật đầu:"Đúng vậy! Ứng dụng của tinh thần nguyên lực chính là một môn học vấn cực kỳ cao thâm, trong đó quan trọng nhất là cơ sở và cảm ngộ. Ngươi đã có cơ sở rất tốt, tinh thần nguyên lực trong cơ thể hùng hậu vô cùng nhưng đó không phải do ngươi tu luyện mà có, cho nên cảm ngộ và khống chế tinh thần nguyên lực ngươi vẫn còn là người đứng ngoài cửa, nếu muốn khống chế hoàn hảo thì ngươi phải có thiên phú kinh người, học tập rất nhanh, nhưng còn cảm ngộ thì ngươi không thể chỉ nhờ mà vào thiên phú mà tăng tiến nhanh chóng được. Ngươi không có nhiều thời gian, nếu muốn cảm ngộ được sâu sắc thì chỉ có chọn lựa đi đường tắt gian nan vô cùng mà thôi, ví dụ như tự đưa mình vào trong một thế giới chỉ có thuần túy một loại lực lượng, giống như thế giới của gió vừa rồi, phong nguyên tố là chủ đạo, cả thế giới biến thành một không gian chỉ thuần túy là phong nguyên tố, bài xích tất cả nguyên tố khác, lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để ngươi đề cao cảm ngộ của bản thân, vì trong thế giới đó ngươi không cảm thụ được bất kỳ lực lượng nào khác, ngươi là người xâm nhập cũng sẽ chịu vận mệnh bị phong nguyên tốc bài xích hủy diệt, ngươi chỉ có thể biến mình thành một ngọn gió, nếu ngươi đã có thể biến thành "ngọn gió" thì cả phong nguyên tố cũng sẽ nhận ngươi là đồng bạn, như vậy ngươi đã cảm ngộ được gió, mở được phong khiếu!"
"Còn nếu như ta cảm ngộ không được thì sao?" Dương Chính nhìn Tử Tâm hỏi.
"Tử vong, ngươi đã không có biện pháp đối kháng được với lực lượng của không gian đó thì ta cũng không còn cách nào cứu nổi." Tử Tâm bình thản nói, ngữ khí như đang nói chuyện chơi đùa.
Dương Chính im lặng hồi lâu mới hỏi:"Vừa rồi ngươi nói phong khiếu là do cảm ngộ được phong, vậy còn hỏa khiếu, thủy khiếu các loại thì sao?"
Tử Tâm à một tiếng:"Tinh thần nguyên lực là một loại lực lượng thần kỳ nhất, nó cơ hồ có thể cảm ngộ được bất kỳ loại lực lượng nào khác, cảm ngộ càng nhiều thì khai khiếu càng nhiều, hơn nữa khi mở ra được một khiếu thì ngươi sẽ miễn dịch với công kích loại đó, giống như hiện tại bất kỳ ma pháp phong hệ nào cũng không thể tổn hại được ngươi, cho dù là cấm chú mà nhân loại đề cập!"
"Nói như vậy thì chỉ cần ta có thể sống sót thoát khỏi các không gian chỉ thuần túy một loại nguyên tố thì có thể cảm ngộ được lực lượng của loại nguyên tố đó?"
"Trên lý thuyết là vậy, vì không gian chỉ thuần túy một loại nguyên tố có tính bài xích rất mạnh mẽ đối với bất kỳ lực lượng nào khác, đồng thời cũng khiến ngươi nhận biết rất sâu sắc về loại nguyên tố đó. À., ngươi muốn nhờ vào đó để giúp mình "khai khiếu" sao? Không thể được, không gian thuần nguyên tố có nhiều khó khăn ngươi không thể nghĩ ra nổi đâu, vì nó cần lực lượng rất hùng hậu, nếu như không đủ lực lượng thì không thể nào cấu thành thế giới thuần nguyên tố, hơn nữa loại cảm ngộ này một lần còn được, nếu như mỗi lần đều dùng biện pháp kỹ xảo thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, vừa rồi ngươi cũng đã biết qua phong thế giới nguy hiểm đến mức nào rồi đó." Tử Tâm bình tĩnh phân tích.
Lúc này một tiếng sấm vang dội nổi lên.
Dương Chính và Tử Tâm đều giật mình ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy "lỗ đen" ở đường chân trời phảng phất như đang hút lấy tất cả ánh sáng.
"Đó là gì?"
Dương Chính chỉ vào lỗ đen khổng lồ đó hỏi, Tử Tâm ánh mắt lộ vẻ mê mang:"Không thể nào, lẽ nào là..."
Nàng không nói tiếp, còn hắc sắc càng lúc càng mở rộng.
Cách họ chừng trăm mét, Tiểu Hắc đang nằm trên mặt đất, nó bị trọng thương, đã được Tử Tâm trị liệu, hiện nay đang ngủ mê man.
Hồi lâu sau, bầu trời tối sầm phía trước cuối cùng đã có biến hóa, giống như là một hòn đá rơi vào trong hồ nước yên tĩnh, bề mặt màu đen trơn láng như mặt kính bắt đầu gợn sóng.
Nó vừa gợn sóng, trời đất đều biến sắc.
Từng tầng mây đen trĩu nặng không ngừng ùn ùn cuộn đến, gió lốc trên hoang mạc càng thêm hung mãnh, sấm chớp liên hồi, thậm chí thiểm điện ngoằn nghèo như rắn, to lớn như cột nhà đánh mạnh xuống phía bên trái Dương Chính chừng trăm mét, tạo thành một cái hố to, uy thế tuyệt không thua gì lốc xoáy vừa rồi.
Dương Chính nhờ vào phong lực mới khống chế được lơ lửng trên không, giơ tay lau mồ hôi trán.
Không khí ẩn ước có mùi khen khét, đây có thể là ảo giác sai lầm của hắn, lôi điện to lớn như vậy, uy lực trời đất sức người sao có thể chống chọi?
Dương Chính quay đầu, Tử Tâm gương mặt không chút kinh hoảng, chỉ là đôi mày lá liễu nhíu lại, lộ vẻ ngưng trọng, biểu tình ngưng trọng thế này bình thường Dương Chính chưa từng thấy qua.
Nàng nhìn "lỗ đen" phía xa, nhíu mày mấy lượt, chậm rãi nói:"Nếu thật sự là nó thì chúng ta đang rất nguy hiểm."
Tình hình có thể khiến Tử Tâm thốt ra từ "nguy hiểm" đủ biết đáng sợ cỡ nào, Dương Chính hít một hơi khí lạnh, vừa rồi ngay cả trong lốc xoáy đó nàng ta vẫn còn rất an nhàn.
"Rốt cục đó là gì?"
Tử Tâm ngưng giọng nói:"Điểm uốn không gian!"
"Sao?" Dương Chính kinh hãi, kích động vô cùng, vì điểm uốn không gian đại biểu cho lối vào đường hầm thời không có thể xuyên việt sang thế giới khác, nó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn có thể từ địa cầu đến được nơi đây.
"Ta cần phải đi xem thử! Ngươi mang Mật Tuyết Nhi đi, giúp ta chiếu cố cho nó!" Cơ hồ trong sát na, Dương Chính liền hạ một quyết định điên cuồng.
Đây không chỉ thuần túy là hiếu kỳ, mà vì Dương Chính chưa hề quên được hoài niệm "cố hương", cho dù hắn đã dốc bao tâm huyết cho Lam Phong đại lục nhưng địa cầu vẫn là nhà của hắn, hắn không dám ảo vọng có thể thông qua điểm uốn không gian này về nhà nhưng ít nhất cũng có thể tăng thêm một phần cảm ngộ, vì tương lai mà giữ lại một tia hy vọng.
Vô luận từ phương diện nào, hắn cũng đều không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.
Gió lạnh, mưa ào vẫn không sao thổi bay, cuốn đi vô số tình cảm phức tạp đang dâng lên trong đầu Dương Chính.
Hắn đi về phía lỗ đen, nước đọng trên mặt đất bị bàn chân hắn dẫm lên tạo thành thủy hoa tung tóe, Tử Tâm vẫn đi theo sau hắn, nàng ta rõ ràng rất trấn định, nước mưa rơi cách thân hình nàng một xích liền bị gạt bắn ra, thân thể cũng phát ánh sáng nhàn nhạt, giống như một ngọn đèn.
Họ càng lúc càng lại gần...
Gió càng thổi mạnh, mưa càng dữ dội, lôi điện trên không càng thêm đáng sợ.
Từng tiếng sấm rền vang lên bên tai Dương Chính, nếu như Dương Chính không cảm ngộ được lực lượng của phong nguyên tố, có thể biến đổi thân hình tự nhiên như ý thì sợ là hắn sớm đã bị thiểm điện đánh trúng.
Tác giả :
Kiều Phong