Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi
Chương 49: Ngươi Muốn Chết Như Thế Nào? (2)
Nói xong, liền đem vòng phỉ thúy ném trên mặt Mục Ti Cẩn, vòng tay nện ở trên mặt nàng, máu tươi từ trên mặt nàng phun ra, chợt rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.
Thấy cảnh này, Vân Liên Kỳ trong mắt đẹp dường như muốn nhỏ ra huyết, nàng lạnh giọng ra lệnh: "Tìm kiếm cho ta!"
Tiện nhân này! Thế mà cầm cái giả lừa gạt nàng! Coi nàng là tiểu hài ba tuổi sao? !
Mục Ti Cẩn cho bảo bối là thật, không có sai, chỉ là bảo bối kia, Vân Liên Kỳ không dùng được mà thôi.
Một mực đứng ở sau lưng ảnh vệ đem Mục Ti Cẩn bao vây, xuất ra một dây gai vừa to vừa dài, đưa nàng cột vào trên ghế, Mục Ti Cẩn mặc dù đã có tuổi, nhưng phong vận vẫn còn, dáng người mỹ lệ, có mấy cái ảnh vệ còn đối nàng giở trò, lợi dụng sờ mó.
Nàng không có linh khí, trong mắt bọn hắn giống như sâu kiến, trong nháy mắt liền có thể bị bóp chết.
Mục Ti Cẩn chưa bao giờ nhận qua nhục nhã như vậy, nàng vừa thẹn vừa giận, trong mắt đẹp xẹt qua hận ý, có chút cuồng loạn nói: "Vân Liên Kỳ, ngươi sẽ không sống tốt hơn đâu!"
"Hừ." Vân Liên Kỳ cười lạnh, lại hạ một đạo mệnh lệnh, "Lột sạch quần áo tiện phụ này cho ta!"
"Vâng, công chúa." Mười người đồng loạt đáp, động tác lưu loát đến trước mặt Mục Ti Cẩn, duỗi tay ra.
"Xoẹt!" một tiếng, Mục Ti Cẩn quần áo trên người bị xé nứt, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, tay của đàn ông ở trên người nàng không an phận du tẩu, còn có một người thậm chí xuất thủ tại nàng trước ngực hung hăng bóp một cái.
Mục Ti Cẩn thân thể run nhè nhẹ, cảm giác chưa từng xấu hổ tự nhiên sinh ra, để cho nàng không nhịn được nghĩ nôn mửa, nàng đầu có chút choáng, tâm không khỏi tràn đầy tuyệt vọng.
Nàng thẹn đối với gia tộc, thẹn với Tiểu Ngư.
Nàng đã không ôm hy vọng sinh tồn, nội tâm chỉ hy vọng Tiểu Ngư có thể sống thật khỏe.
"Dừng tay cho ta!" Một tiếng gầm thét bỗng nhiên truyền đến, chỉ thấy một đạo thân ảnh nhỏ gầy từ ngoài cửa vọt vào.
Tịch Nhiêu đi theo Mục Lăng Ngư sau lưng, đưa tay ở giữa, một đạo vô hình linh khí đem đám ảnh vệ cùng Mục Ti Cẩn tách ra, trên người nàng dây gai cũng cắt ra.
Mục Lăng Ngư chạy vội ôm lấy mẫu thân, ôm thật chặt nàng, thủy lam trong mắt tràn đầy đau lòng: "Mẫu thân ngươi chịu ủy khuất rồi."
Nếu là nàng chậm thêm một bước, không biết mẫu thân sẽ bị đối xử thế nào![nguồn webtruyen.com]
Nàng nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nhưng là chịu đựng không để rơi, nàng còn nhớ rõ Tịch Nhiêu dặn dò.
"Mục Lăng Ngư! Ngươi tiểu tiện nhân thế mà đã trở về!" Vân Liên Kỳ nổi giận đùng đùng đẩy một tên ảnh vệ trên người nàng ra, nhìn người tới, sắc mặt phát xanh, "Người tới, đem Mục Lăng Ngư cũng thu thập cho bản công chúa!"
Nếu là lúc trước, nàng sẽ còn trước mặt Quý Thương giả bộ, hiện tại Quý Thương đã là người của nàng, thêm nữa bản thân hắn cũng phi thường chán ghét Mục Lăng Ngư, cho nên căn bản không có thu liễm tính khí.
Vừa nhìn thấy Mục Lăng Ngư làm hỏng chuyện tốt của nàng, tại chỗ liền mắng, căn bản không có chú ý sau đó ba người đến.
Quý Thương nhìn về phía Mục Lăng Ngư ánh mắt thoáng có chút phức tạp, nắm bả vai Vân Liên Kỳ lực đạo mạnh thêm vài phần.
Mấy tháng không thấy, Mục Lăng Ngư giống như có chỗ không đúng rồi.
"Ồ? Ngươi muốn thu thập nàng, hỏi qua ý kiến của ta chưa?" Tịch Nhiêu thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, thanh âm của nàng xinh đẹp mà u lãnh.
"Các ngươi là ai?" Vân Liên Kỳ nhìn lại, mới phát giác ngoại trừ Mục Lăng Ngư còn có những người khác tới.
Tiểu cô nương áo đỏ liễm diễm, trên mặt đeo sa đỏ, thấy không rõ dung mạo, khi nàng nhìn thấy Tịch Nhiêu một đôi mắt bạc giống như sao sáng, đáy mắt xẹt qua một tia ghen ghét.
Cặp mắt kia, quá đẹp.
Xinh đẹp đến phảng phất hết thảy tất cả sự vật tốt đẹp cũng không bằng đôi mắt kia , khiến cho người đố kỵ đến phát cuồng.
"Không có quan hệ gì với ngươi." Tịch Nhiêu thanh âm có chút yêu dã, mềm mại mị hoặc nhưng lại băng lãnh vô song.
Nàng có chút nhíu mày, Vân Liên Kỳ nhìn nàng bằng ánh mắt đó khiến nàng rất không thích.
Vân Liên Kỳ còn chưa bao giờ bị người lạnh nhạt như vậy, nàng vừa muốn nổi giận, liền thấy được một khuôn mặt tuấn mỹ vô song, mắt đỏ yêu dã, bá khí cuồng quyến, bẩm sinh tôn quý khí thế, phảng phất thiên chi kiêu tử, để cho người ta không tự giác muốn thần phục.
Liền đứng ở đó, chỉ là nhìn một chút, thiên địa cũng chấn động theo.
Nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua nam nhân có khí thế đồng thời tuấn mỹ như thế, mắt lộ ra một chút si mê, hoàn toàn không thấy vừa rồi ương ngạnh phách lối, không để mắt đến Tịch Nhiêu ôn nhu nói: "Vị công tử này đại danh là gì? Đây là việc riêng của hoàng gia, còn mời công tử không cần nhúng tay."
Quý Thương thấy Vân Liên Kỳ biến hóa, nhìn về phía Tương Yêu Tước ánh mắt chợt lóe hung ác.
Nào biết trước mặt tuấn mỹ nam nhân, nhìn cũng không nhìn nàng một chút, xem nàng coi là không khí, Vân Liên Kỳ sắc mặt có chút khó coi.
Thuận theo ánh mắt của hắn, Vân Liên Kỳ chú ý tới nam nhân một mực đang nhìn người đứng ở trước mặt hắn Tịch Nhiêu, nàng tâm lập tức dâng lên một cỗ khó tả ghen ghét.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào việc của người khác, Thanh Long quốc hoàng thất không phải ngươi có thể chọc nổi!" Vân Liên Kỳ bị Tương Yêu Tước ngó lơ, đem oán khí toàn bộ đổ lên Tịch Nhiêu, ngữ khí có vẻ hơi lạnh.
"Việc riêng? Muội muội ta sự tình, thế nào lại là chuyện riêng?" Tịch Nhiêu bên môi gợi lên một vòng tiếu dung, dù bận vẫn ung dung liếc xéo Vân Liên Kỳ.
Thời điểm Mục Lăng Ngư vì nàng mà hủy dung nhan, Tịch Nhiêu tâm đã đem Mục Lăng Ngư xem như thân muội muội đối đãi.
Hoàng thất là cái thá gì, nàng trước kia ở thần giới còn không có mấy người dám chọc giận nàng.
Quý Thương nguyên bản ánh mắt vẫn dừng trên người Vân Liên Kỳ, nghe nói như thế tò mò nhìn về phía Tịch Nhiêu, đối diện là cặp mắt màu bạc đặc biệt, không khỏi lung lay tâm thần, phảng phất một giây sau liền muốn đem hắn hút vào.
Mục Lăng Ngư đem mẫu thân đỡ ngồi ở trên giường, nghe đến lời này tâm không khỏi run lên, nội tâm không nói ra được tâm tình phức tạp.
Nhiêu tỷ tỷ lại đem nàng coi như muội muội ruột? Bất kể là vì ứng phó Vân Liên Kỳ, hay là thật lòng, đều để nàng càng thêm cảm động.
Dọc theo con đường này Tiểu Ngư đơn giản đem bọn hắn quan hệ nói rõ, Vân Liên Kỳ này trong cung không quen nhìn nàng và mẹ được sủng ái, thường xuyên khi dễ nàng, thậm chí còn đoạt thanh mai trúc mã của nàng làm vị hôn phu.
Người có thể bị cướp đi, hơn phân nửa đều không phải là cái gì chính nhân quân tử.
Tịch Nhiêu không khỏi đánh giá Quý Thương vài lần, tướng mạo ôn nhu, cử chỉ tao nhã, nhìn Vân Liên Kỳ trong mắt tràn đầy tình ý, phảng phất trong mắt hắn chỉ có một mình nàng.
Nhìn xong Tịch Nhiêu cảm thấy một trận ác tâm, nàng cuối cùng đưa ra chỉ có bốn chữ: Mặt người dạ thú.
"Ta làm sao không biết Mục Lăng Ngư có thêm một người tỷ tỷ? Chẳng lẽ là Mục Ti Cẩn cái tiện phụ này trước khi tiến vào hoàng cung đã tư sinh?" Vân Liên Kỳ cười nhạo nhìn nàng.
Những cường giả tại Thánh Linh Đại Lục tiếng tăm lừng lẫy nàng đều gặp qua, đám người này rất lạ mắt, chắc hẳn là một số tán tu từ đâu tới, hẳn không có cái gì thế lực.
Không có bối cảnh còn muốn ở nơi này giương oai?
Mục Lăng Ngư tiện nhân này! Tưởng tùy tiện từ nơi nào tìm đến mấy người liền có thể đối phó nàng?
Thật sự là buồn cười!