Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 200: Chiến Hoá Linh (thượng)
Hứa Thanh Hoa nhìn chằm chằm người thanh niên trước mắt, có chút giận giữ lên tiếng. Chỉ là chút thái độ này của nàng chẳng khiến cho Túc Đạo Long biến hoá, chỉ thấy hắn liếc qua Anh Vũ một hồi, sau đó mới tiến tới nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói:
- Thanh Hoa, đã lâu không gặp!
Không nghĩ rằng hắn sẽ hành động như thế, Hứa Thanh Hoa có chút bất ngờ không kịp phản ứng. Nhưng rất nhanh sau đó nàng liền rút tay về, lạnh lùng trả lời:
- Túc Đạo Long, xin ngươi tự trọng một chút. Chúng ta còn chưa có thân quen đến mức đó.
Một màn này để cho Túc Đạo Long sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt thoáng chốc lạnh đi, nhưng cũng không có thêm hành động gì, chỉ nói:
- Sớm muộn gì nàng cũng sẽ là thê tử của ta mà thôi, cần gì phải cố chấp như thế?
Ba năm trước, để củng cố địa vị và lôi kéo liên minh, Hứa Gia cùng với Thái Thanh Môn cao tầng đã sắp xếp một hồi hôn ước giữa hắn và Thanh Hoa. Chỉ cần kết được thông gia, lợi ích của hai bên sẽ bị giàng buộc, giúp bọn họ giữ được vị thế độc tôn của thế lực mình trong đại chiến. Dẫu sao, hai cái đại thế lực kết minh, tuyệt đối là một cỗ lực lượng cường đại mà không phải thế lực nào khác có thể đương đầu được.
Chỉ là Thanh Hoa thiếu nữ này tính cách quật cường, một mực không chấp nhận sự sắp đặt này của trưởng bối. Dưới sự phản đối kịch liệt của nàng, hôn sự này một mực bị kéo dài, đến tận bây giờ vẫn không thể thực hiện.
Nhưng mặc kệ nàng có phản đối hay không, Túc Đạo Long vẫn coi như là đầy đủ kiên nhẫn. Bởi hắn có đủ tự tin về bản thân, đủ tự tin để khiến cho người này trở thành nữ nhân của mình.
Hôm nay, gặp nàng đi cùng nam nhân khác khiến cho lòng hắn rất không thoải mái. Nữ nhân của hắn, tuyệt đối không được phép cùng người khác thân mật. Bất cứ kẻ nào đánh chủ ý tới nàng, đều không được phép tiếp tục sống.
Đoạn hắn đánh mắt về phía Anh Vũ, nhàn nhạt cười:
- Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi tốt nhất tránh xa nàng một chút, nàng không phải thứ thấp hèn như ngươi có thể theo đuổi.
Anh Vũ nãy giờ đứng bên cạnh còn chưa hiểu có chuyện gì, nghe thấy một lời này liền sầm mặt lại:
- Chạy từ đâu tới tên cô hồn, không được người đẹp đón chào liền cắn càn ah.
Một lời này để cho rất nhiều người biến sắc, tên Anh Vũ này cũng quá kiêu ngạo đi, dám nói chuyện với Túc Đạo Long như thế. Phải biết kẻ này nổi danh là hung nhân, âm hiểm vô cùng.
- Ngươi thật sự muốn chết?
Túc Đạo Long sắc mặt đen lại, trầm giọng nói. Hắn không thể ngờ được kẻ trước mắt này lại dám ăn nói với hắn như vậy, quả thực chán sống.
Không khí lúc này dương cung bạt kiếm, rất có xu thế một trận chiến.
- Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến hắn, đừng có lôi hắn vào.
Đúng lúc này, Hứa Thanh Hoa bỗng nhiên bước tới kéo Anh Vù về phía sau. Dĩ nhiên, nàng không muốn Anh Vũ vì chuyện của mình mà xảy ra xung đột với Túc Đạo Long.
- Ha ha! Ta còn tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ là tên nhát gan núp sau váy nữ nhân sao!
Thấy Hứa Thanh Hoa nắm tay Anh Vũ, Túc Đạo Long ánh mắt càng thêm lạnh, hướng về phía Anh Vũ mà khiêu khích. Hôm nay hắn tuyệt đối không thể buông tha kẻ này.
- Núp váy vợ mình thì lại có làm sao? Ngươi làm gì được ta, lại đây cắn ta nha.
Những tưởng Anh Vũ sẽ tức giận, hoặc chí ít là lên tiếng phản bác. Ai ngờ hắn lại vênh mặt nắm lấy tay của Thanh Hoa, cười cợt nhìn về phía Túc Đạo Long, dáng vẻ cực kỳ khoa trương. Hành động này của hắn quả thực quá mức mặt dày vô sỉ, khiến cho Thanh Hoa xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nhưng chỉ biết trừng mắt nhìn tới.
Còn đối với Túc Đạo Long, điều này chẳng khác nào mồi lửa đốt bùng lên lửa giận, khiến hắn giận đến xanh mặt, quát lớn:
- Súc sinh muốn chết.
Tiếng quát đùng đùng như tiếng sấm, hắn hai mắt ánh lên quang mang lạnh lẽo, vươn tay vỗ một chưởng về phía Anh Vũ. Nguyên lực cuồn cuộn như sóng lớn, một cái đại thủ chớp mắt từ trên trời hình thành vỗ xuống.
Một chiêu thập phần đơn giản, nhưng lại dũng mãnh tựa như thái sơn áp đảo, nghiền ép như thiên thần ma. Hắn bản thân trước đây vốn đã là một cái siêu cấp thiên tài, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Nay đã đột phá Hoá Linh, quá đủ để hắn xem thường bất cứ kẻ nào đồng lứa, Anh Vũ trước mắt này cũng không ngoại lệ.
- Túc Đạo Long, ngươi đừng quá đáng.
Không nghĩ Túc Đạo Long lại thật sự ra tay, Hứa Thanh Hoa giận giữ quát lên. Tay ngọc vươn tới, chớp mắt đánh tan công kích.
- Thanh Hoa, ngoan ngoãn đi sang một bên đi. Đừng tưởng bản toạ không dám ra tay với ngươi.
Loạng choạng lui về hai bước, Hứa Thanh Hoa thần sắc ngưng trọng. Dĩ nhiên vừa rồi giao thủ, nàng đã ăn một chút thiệt thòi.
Điều này khiến cho Anh Vũ sắc mặt tối đen, nội tâm thực sự nổi giận. Hắn bình thường có thể cười đùa cợt nhả, nhưng bản chất cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì. Túc Đạo Long hết lần này đến lần khác khiêu khích, lại còn ra tay với người mà hắn đang theo đuổi, quả thực muốn chết.
- Ngươi thử ra tay một lần nữa xem?
Lạnh lùng nhìn Túc Đạo Long một cái, Anh Vũ có chút gằn giọng nói ra, tràn đầy thách thức cùng uy hiếp.
Một lời này vừa ra, càng làm cho sắc mặt Túc Đạo Long trở nên âm trầm. Nhưng mà hắn không có đáp lời Anh Vũ, mà vẫn nhìn chằm chằm Hứa Thanh Hoa. Một hồi sau, vẫn không thấy nàng có ý định lui bước, hắn cười gằn:
- Ha ha! Rất tốt tiện nhân, hôm nay bản toạ phải hảo hảo dạy dỗ các ngươi, cho các ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng.
Hai mắt mãnh liệt, hắn quát lên một tiếng chói tai, lần nữa vươn ra cự thủ hướng về Anh Vũ mà chụp xuống.
Đùng một tiếng nổ lớn, cự thủ còn chưa chạm được tới người Anh Vũ, đã bị Thanh Hoa một chiêu ngăn cản, bộc phát nổ lớn.
- Tiện nhân! Cút sang một bên cho ta.
Trông thấy Hứa Thanh Hoa còn dám ngăn cản mình, Túc Đạo Long quát lên lạnh lẽo, trong tay xuất hiện phất trần, vụt tới.
Biến hoá này không khỏi khiến Thanh Hoa biến sắc, dĩ nhiên nàng có thể nhận ra được lai lịch của cây phất trần này. Nếu như quả thực lấy cứng đối cứng, liền là tự mình tìm chết.
Phanh… anh… anh…
Đương thời điểm mà Thanh Hoa định lui lại, đột nhiên một đạo quang mang từ phía sau nàng vút qua ngăn chặn lấy phất trần. Tiếng binh khí va chạm oanh oanh chói tai, khiến tất cả mọi người đều phải kinh hãi thất sắc. Một cỗ dao động dư chấn bộc phát, tựa hồ hoá thành cơn sóng lan tràn ra tứ phía, rung động một góc trời.
Chỉ thấy Túc Đạo Long vốn là thế tới như mãnh hổ, lúc này liên tục bạo lui mười mấy mét, trong tay phất trần vẫn còn đang cộng hưởng rung động, tê dại vô cùng.
Mà phía bên kia, Anh Vũ vốn đang trốn sau lưng Thanh Hoa, lúc này đây đã xuất hiện trước mặt nàng, sừng sững như thái sơn thượng cổ. Trong tay hắn, Đả Thần Côn lấp loé quang mang, ẩn ẩn một cỗ cảm giác bạo nổ, cương mãnh vô cùng.
Biến hoá này để cho toàn bộ mọi người đều lâm vào trong kinh sợ, dĩ nhiên không ai có thể ngờ được, một tên vốn còn núp sau váy nữ nhân, lúc này đây lại có thể bộc phát chiến lực kinh khủng như thế, đánh lui Túc Đạo Long.
- Ngươi coi lời của ta là không khí?
Anh Vũ ánh mắt ngưng tụ, nhìn lấy Túc Đạo Long, lạnh lùng nói ra. Hắn thực sự đã nổi giận.
- Hừ! Ngươi là cái thá gì?
Lúc này, Túc Đạo Long sắc mặt cũng lạnh đến cực điểm, như là bão tố tiến đến. Từ khi xuất đạo tới nay, hắn còn chưa bao giờ bị người xem thường như vậy, kẻ này đáng chết.
Nở ra một nụ cười tàn nhẫn, hắn thân thể vụt bay lên trên bầu trời. Phất trần trong tay một lần nữa biến hoá, bao quát cả bốn phương tám hướng.
- Mau lui về phía sau…
Những người đang quan chiến sắc mặt đại biến, vội vàng hô lên cảnh báo lẫn nhau. Điên cuồng bạo lui ra khỏi phạm vi chiến trường. Thậm chí có vài kẻ chậm chân, bị khí lãng của phất trần lan tới, chẳng khác nào bị núi lớn đụng vào, phun máu bay ngược về sau, thê thảm vô cùng.
Thế tới mạnh mẽ, nhưng mà Anh Vũ lúc này cũng thật sự bạo tẩu, hắn không những không lui về, mà còn đương đầu lao tới. Trên cánh tay Đả Thần Bổng sáng rực quang mang, toả ra khí tức đáng sợ, tựa như nhất trụ kình thiên, đỉnh thiên lập địa.
Đùng! Một tiếng nổ, hai bên lần nữa va chạm vào nhau. Trời đất lúc này gần như đảo lộn, oanh oanh rung động. Chớp mắt sau đó, hai cái thân ảnh bật ngược, lui mạnh về phương xa.
Túc Đạo Long lăng không mấy vòng, sau đó mới một cước đạp không, miễn cưỡng đứng lại. Chỉ là phía bên dưới hắn, đại địa bị một cước này nổ nát nứt toác, khủng khiếp vô cùng.
Mà nơi phương xa, Anh Vũ lăng không mà đứng, lãnh đạm nhìn về nơi này. Hắn… vậy mà đã đột phá Hoá Linh cảnh.
Đối chiến một màn, để cho nội tâm của Túc Đạo Long nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn trước nay luôn tự ngạo, đối với thực lực của bản thân vẫn luôn có một lòng tin tuyệt đối. Bạch Khôi, Trần Lôi, Đinh Phàm không ra, có ai xứng cùng hắn làm đối thủ?
Vậy mà hôm nay, một tên tiểu tử không tên không tuổi, lại có thể cùng hắn ngạnh kháng, cùng hắn ngang bằng, làm sao để chấp nhận.
Dĩ nhiên, hắn tự đại như thế là điều tất yếu, vì hắn có đủ lý do để tự đại. Nhưng mà hắn lại quá xem thường người khác, nhất là Anh Vũ.
Cứ cho là Anh Vũ không nổi danh bằng hắn, nhưng mà hắn là ai? Là cháu ruột của chí cường giả Lâm Thanh Phong, há lại có thể tầm thường. Một người được cường giả bậc này bồi dưỡng, tuyệt đối có thể so với bất cứ đại thế lực nào, thậm chí còn kinh khủng hơn gấp vô số lần.
- Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là đột phá Hoá Linh? Sống trên đời đôi lúc phải biết khiêm nhường, phải biết tiến biết thối… nếu không thì cũng chỉ mang về đại hoạ cho bản thân mà thôi.
Anh Vũ cười nhạt, nhìn thoáng qua Túc Đạo Long một cái, bình tĩnh mà nói. Lời này quả thực rất chính khí ngay thẳng, chiếm được rất nhiều người tán đồng.
- Thanh Hoa, đã lâu không gặp!
Không nghĩ rằng hắn sẽ hành động như thế, Hứa Thanh Hoa có chút bất ngờ không kịp phản ứng. Nhưng rất nhanh sau đó nàng liền rút tay về, lạnh lùng trả lời:
- Túc Đạo Long, xin ngươi tự trọng một chút. Chúng ta còn chưa có thân quen đến mức đó.
Một màn này để cho Túc Đạo Long sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt thoáng chốc lạnh đi, nhưng cũng không có thêm hành động gì, chỉ nói:
- Sớm muộn gì nàng cũng sẽ là thê tử của ta mà thôi, cần gì phải cố chấp như thế?
Ba năm trước, để củng cố địa vị và lôi kéo liên minh, Hứa Gia cùng với Thái Thanh Môn cao tầng đã sắp xếp một hồi hôn ước giữa hắn và Thanh Hoa. Chỉ cần kết được thông gia, lợi ích của hai bên sẽ bị giàng buộc, giúp bọn họ giữ được vị thế độc tôn của thế lực mình trong đại chiến. Dẫu sao, hai cái đại thế lực kết minh, tuyệt đối là một cỗ lực lượng cường đại mà không phải thế lực nào khác có thể đương đầu được.
Chỉ là Thanh Hoa thiếu nữ này tính cách quật cường, một mực không chấp nhận sự sắp đặt này của trưởng bối. Dưới sự phản đối kịch liệt của nàng, hôn sự này một mực bị kéo dài, đến tận bây giờ vẫn không thể thực hiện.
Nhưng mặc kệ nàng có phản đối hay không, Túc Đạo Long vẫn coi như là đầy đủ kiên nhẫn. Bởi hắn có đủ tự tin về bản thân, đủ tự tin để khiến cho người này trở thành nữ nhân của mình.
Hôm nay, gặp nàng đi cùng nam nhân khác khiến cho lòng hắn rất không thoải mái. Nữ nhân của hắn, tuyệt đối không được phép cùng người khác thân mật. Bất cứ kẻ nào đánh chủ ý tới nàng, đều không được phép tiếp tục sống.
Đoạn hắn đánh mắt về phía Anh Vũ, nhàn nhạt cười:
- Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi tốt nhất tránh xa nàng một chút, nàng không phải thứ thấp hèn như ngươi có thể theo đuổi.
Anh Vũ nãy giờ đứng bên cạnh còn chưa hiểu có chuyện gì, nghe thấy một lời này liền sầm mặt lại:
- Chạy từ đâu tới tên cô hồn, không được người đẹp đón chào liền cắn càn ah.
Một lời này để cho rất nhiều người biến sắc, tên Anh Vũ này cũng quá kiêu ngạo đi, dám nói chuyện với Túc Đạo Long như thế. Phải biết kẻ này nổi danh là hung nhân, âm hiểm vô cùng.
- Ngươi thật sự muốn chết?
Túc Đạo Long sắc mặt đen lại, trầm giọng nói. Hắn không thể ngờ được kẻ trước mắt này lại dám ăn nói với hắn như vậy, quả thực chán sống.
Không khí lúc này dương cung bạt kiếm, rất có xu thế một trận chiến.
- Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến hắn, đừng có lôi hắn vào.
Đúng lúc này, Hứa Thanh Hoa bỗng nhiên bước tới kéo Anh Vù về phía sau. Dĩ nhiên, nàng không muốn Anh Vũ vì chuyện của mình mà xảy ra xung đột với Túc Đạo Long.
- Ha ha! Ta còn tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ là tên nhát gan núp sau váy nữ nhân sao!
Thấy Hứa Thanh Hoa nắm tay Anh Vũ, Túc Đạo Long ánh mắt càng thêm lạnh, hướng về phía Anh Vũ mà khiêu khích. Hôm nay hắn tuyệt đối không thể buông tha kẻ này.
- Núp váy vợ mình thì lại có làm sao? Ngươi làm gì được ta, lại đây cắn ta nha.
Những tưởng Anh Vũ sẽ tức giận, hoặc chí ít là lên tiếng phản bác. Ai ngờ hắn lại vênh mặt nắm lấy tay của Thanh Hoa, cười cợt nhìn về phía Túc Đạo Long, dáng vẻ cực kỳ khoa trương. Hành động này của hắn quả thực quá mức mặt dày vô sỉ, khiến cho Thanh Hoa xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nhưng chỉ biết trừng mắt nhìn tới.
Còn đối với Túc Đạo Long, điều này chẳng khác nào mồi lửa đốt bùng lên lửa giận, khiến hắn giận đến xanh mặt, quát lớn:
- Súc sinh muốn chết.
Tiếng quát đùng đùng như tiếng sấm, hắn hai mắt ánh lên quang mang lạnh lẽo, vươn tay vỗ một chưởng về phía Anh Vũ. Nguyên lực cuồn cuộn như sóng lớn, một cái đại thủ chớp mắt từ trên trời hình thành vỗ xuống.
Một chiêu thập phần đơn giản, nhưng lại dũng mãnh tựa như thái sơn áp đảo, nghiền ép như thiên thần ma. Hắn bản thân trước đây vốn đã là một cái siêu cấp thiên tài, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Nay đã đột phá Hoá Linh, quá đủ để hắn xem thường bất cứ kẻ nào đồng lứa, Anh Vũ trước mắt này cũng không ngoại lệ.
- Túc Đạo Long, ngươi đừng quá đáng.
Không nghĩ Túc Đạo Long lại thật sự ra tay, Hứa Thanh Hoa giận giữ quát lên. Tay ngọc vươn tới, chớp mắt đánh tan công kích.
- Thanh Hoa, ngoan ngoãn đi sang một bên đi. Đừng tưởng bản toạ không dám ra tay với ngươi.
Loạng choạng lui về hai bước, Hứa Thanh Hoa thần sắc ngưng trọng. Dĩ nhiên vừa rồi giao thủ, nàng đã ăn một chút thiệt thòi.
Điều này khiến cho Anh Vũ sắc mặt tối đen, nội tâm thực sự nổi giận. Hắn bình thường có thể cười đùa cợt nhả, nhưng bản chất cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì. Túc Đạo Long hết lần này đến lần khác khiêu khích, lại còn ra tay với người mà hắn đang theo đuổi, quả thực muốn chết.
- Ngươi thử ra tay một lần nữa xem?
Lạnh lùng nhìn Túc Đạo Long một cái, Anh Vũ có chút gằn giọng nói ra, tràn đầy thách thức cùng uy hiếp.
Một lời này vừa ra, càng làm cho sắc mặt Túc Đạo Long trở nên âm trầm. Nhưng mà hắn không có đáp lời Anh Vũ, mà vẫn nhìn chằm chằm Hứa Thanh Hoa. Một hồi sau, vẫn không thấy nàng có ý định lui bước, hắn cười gằn:
- Ha ha! Rất tốt tiện nhân, hôm nay bản toạ phải hảo hảo dạy dỗ các ngươi, cho các ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng.
Hai mắt mãnh liệt, hắn quát lên một tiếng chói tai, lần nữa vươn ra cự thủ hướng về Anh Vũ mà chụp xuống.
Đùng một tiếng nổ lớn, cự thủ còn chưa chạm được tới người Anh Vũ, đã bị Thanh Hoa một chiêu ngăn cản, bộc phát nổ lớn.
- Tiện nhân! Cút sang một bên cho ta.
Trông thấy Hứa Thanh Hoa còn dám ngăn cản mình, Túc Đạo Long quát lên lạnh lẽo, trong tay xuất hiện phất trần, vụt tới.
Biến hoá này không khỏi khiến Thanh Hoa biến sắc, dĩ nhiên nàng có thể nhận ra được lai lịch của cây phất trần này. Nếu như quả thực lấy cứng đối cứng, liền là tự mình tìm chết.
Phanh… anh… anh…
Đương thời điểm mà Thanh Hoa định lui lại, đột nhiên một đạo quang mang từ phía sau nàng vút qua ngăn chặn lấy phất trần. Tiếng binh khí va chạm oanh oanh chói tai, khiến tất cả mọi người đều phải kinh hãi thất sắc. Một cỗ dao động dư chấn bộc phát, tựa hồ hoá thành cơn sóng lan tràn ra tứ phía, rung động một góc trời.
Chỉ thấy Túc Đạo Long vốn là thế tới như mãnh hổ, lúc này liên tục bạo lui mười mấy mét, trong tay phất trần vẫn còn đang cộng hưởng rung động, tê dại vô cùng.
Mà phía bên kia, Anh Vũ vốn đang trốn sau lưng Thanh Hoa, lúc này đây đã xuất hiện trước mặt nàng, sừng sững như thái sơn thượng cổ. Trong tay hắn, Đả Thần Côn lấp loé quang mang, ẩn ẩn một cỗ cảm giác bạo nổ, cương mãnh vô cùng.
Biến hoá này để cho toàn bộ mọi người đều lâm vào trong kinh sợ, dĩ nhiên không ai có thể ngờ được, một tên vốn còn núp sau váy nữ nhân, lúc này đây lại có thể bộc phát chiến lực kinh khủng như thế, đánh lui Túc Đạo Long.
- Ngươi coi lời của ta là không khí?
Anh Vũ ánh mắt ngưng tụ, nhìn lấy Túc Đạo Long, lạnh lùng nói ra. Hắn thực sự đã nổi giận.
- Hừ! Ngươi là cái thá gì?
Lúc này, Túc Đạo Long sắc mặt cũng lạnh đến cực điểm, như là bão tố tiến đến. Từ khi xuất đạo tới nay, hắn còn chưa bao giờ bị người xem thường như vậy, kẻ này đáng chết.
Nở ra một nụ cười tàn nhẫn, hắn thân thể vụt bay lên trên bầu trời. Phất trần trong tay một lần nữa biến hoá, bao quát cả bốn phương tám hướng.
- Mau lui về phía sau…
Những người đang quan chiến sắc mặt đại biến, vội vàng hô lên cảnh báo lẫn nhau. Điên cuồng bạo lui ra khỏi phạm vi chiến trường. Thậm chí có vài kẻ chậm chân, bị khí lãng của phất trần lan tới, chẳng khác nào bị núi lớn đụng vào, phun máu bay ngược về sau, thê thảm vô cùng.
Thế tới mạnh mẽ, nhưng mà Anh Vũ lúc này cũng thật sự bạo tẩu, hắn không những không lui về, mà còn đương đầu lao tới. Trên cánh tay Đả Thần Bổng sáng rực quang mang, toả ra khí tức đáng sợ, tựa như nhất trụ kình thiên, đỉnh thiên lập địa.
Đùng! Một tiếng nổ, hai bên lần nữa va chạm vào nhau. Trời đất lúc này gần như đảo lộn, oanh oanh rung động. Chớp mắt sau đó, hai cái thân ảnh bật ngược, lui mạnh về phương xa.
Túc Đạo Long lăng không mấy vòng, sau đó mới một cước đạp không, miễn cưỡng đứng lại. Chỉ là phía bên dưới hắn, đại địa bị một cước này nổ nát nứt toác, khủng khiếp vô cùng.
Mà nơi phương xa, Anh Vũ lăng không mà đứng, lãnh đạm nhìn về nơi này. Hắn… vậy mà đã đột phá Hoá Linh cảnh.
Đối chiến một màn, để cho nội tâm của Túc Đạo Long nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn trước nay luôn tự ngạo, đối với thực lực của bản thân vẫn luôn có một lòng tin tuyệt đối. Bạch Khôi, Trần Lôi, Đinh Phàm không ra, có ai xứng cùng hắn làm đối thủ?
Vậy mà hôm nay, một tên tiểu tử không tên không tuổi, lại có thể cùng hắn ngạnh kháng, cùng hắn ngang bằng, làm sao để chấp nhận.
Dĩ nhiên, hắn tự đại như thế là điều tất yếu, vì hắn có đủ lý do để tự đại. Nhưng mà hắn lại quá xem thường người khác, nhất là Anh Vũ.
Cứ cho là Anh Vũ không nổi danh bằng hắn, nhưng mà hắn là ai? Là cháu ruột của chí cường giả Lâm Thanh Phong, há lại có thể tầm thường. Một người được cường giả bậc này bồi dưỡng, tuyệt đối có thể so với bất cứ đại thế lực nào, thậm chí còn kinh khủng hơn gấp vô số lần.
- Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là đột phá Hoá Linh? Sống trên đời đôi lúc phải biết khiêm nhường, phải biết tiến biết thối… nếu không thì cũng chỉ mang về đại hoạ cho bản thân mà thôi.
Anh Vũ cười nhạt, nhìn thoáng qua Túc Đạo Long một cái, bình tĩnh mà nói. Lời này quả thực rất chính khí ngay thẳng, chiếm được rất nhiều người tán đồng.
Tác giả :
Đình Kiên