Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 115: Thiên tài đại chiến
Hoàng Thiên…
Hoàng Thiên…
Cuộc đời hắn, từ khi sinh ra đã tràn đầy những biến cố tàn khốc.
Mỗi một lần trải qua, đều khiến hắn phải đau khổ, phải thay đổi.
Mỗi một lần như thế, hắn luôn giữ cho mình một tia hi vọng mong manh, một tia hi vọng làm động lực để hắn bám víu vào cuộc đời, để hắn được tồn tại trên thế giới này. Nhưng mà cái hi vọng mong manh đó, xa vời lắm, nhỏ nhoi lắm, và hắn chẳng bao giờ có thể chạm tới được.
Rồi thời gian dần trôi, từng tia hi vọng nhỏ nhoi dần, mong manh dần, cuối cùng bị thực tại nhẫn tâm dẫm nát.
Hóa ra tuyệt vọng nhất không phải là khi không còn tia hi vọng nào, mà là còn lại hi vọng, nhưng không bao giờ có thể chạm tới nó. Tuyệt vọng vì tia hi vọng cuối cùng, mãi mãi không thể nào trở thành hiện thực.
Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra được thế giới này tàn khốc.
Cha mẹ rời xa, đệ đệ rời xa, hắn hi vọng được gặp lại họ… xa vời sao?
Bạn bè rời xa, hắn hi vọng gặp lại họ… nhưng gặp lại rồi có gì vui chăng, khi mà họ lần lượt quay lưng lại với hắn, hắn làm gì sai sao?
Một đứa trẻ mới lớn, khi mà những người khác được gia đình bao bọc, gia tộc che chở, tông môn ủng hộ. Còn hắn phải bươn chải để được sinh tồn, để mạnh mẽ hơn.
Hắn không phải là người hiền lành, nhưng cũng chẳng phải là một người độc ác. Hắn có cách sống, có đạo của riêng mình. Nhưng Thiên kia lại chẳng buông tha, muốn hủy đi tất cả của hắn.
Đạo của hắn không phải giết người, nhưng vì sinh tồn, hắn phải giết người.
Tâm của hắn không độc ác, nhưng vì sinh tồn, hắn phải trở nên độc ác.
Hắn tu luyện để được sống, để có thể mạnh lên, rồi đùng một cái hắn bị đạo thương, đi đến chung cực cuộc đời.
Cuộc đời hắn cứ thế bị đùa bỡn, hắn dần đánh mất đi bản thân mình, hắn chìm vào khủng hoảng.
Tại sao lại bất công với hắn như thế… tại sao?
…
Ma Thần Đệ Nhất Biến, là trạng thái mạnh mẽ nhất của Hoàng Thiên, hắn từ khi ngộ ra đến nay rất ít lần tiến vào, mà hắn một khi tiến vào, là có người phải ngã xuống, bất kể tốt xấu đúng sai. Dường như đối mặt với trạng thái đó của hắn, không ai trên thế gian này có tư cách sống sót.
- Ngươi!
Thanh Hoa hô lên sợ hãi, vẻ mặt nàng trắng bạch một mảnh. Vì nàng nhìn thấy, nơi đầu kia của chiếc đàn cổ bắt đầu xuất hiện những vết nứt chạy dài, bị Hoàng Thiên dùng nắm tay bóp vỡ. Lực lượng phải mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể làm được điều này chứ, phải biết đây là một kiện cổ bảo, rắn chắc vô cùng.
- Răng rắc! Rầm!
Cuối cùng, không nhanh không chậm, Hoàng Thiên rống lên một tiếng giận giữ, tay trái hết sức đấm vào giữa thân đàn một quyền, sinh sinh đem nó đánh gãy làm hai phần.
- Chính là các ngươi ép ta…
Bước một cái vụt tới trước mặt Thanh Hoa, khuôn mặt hắn gần như chạm vào trán của nàng, cúi đầu nhìn xuống. Ánh mắt của hắn lành lạnh vô tình, nhìn chằm chằm vào Thanh Hoa, bật cười dữ tợn mà thốt lên.
Trong lòng hắn bao nhiêu uất ức, bao nhiêu hận thù lúc này đều bộc phát, vừa ác độc, vừa thê lương.
Thanh Hoa trong lòng vẫn còn đang chìm trong kinh sợ, bị Hoàng Thiên áp sát như thế vẫn không có phản ứng gì. Bàn tay cầm cây đàn đã gãy nát có chút run run, trong đôi mắt ầng ậng đầy nước. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, tràn đầy thần sắc phức tạp. Hắn đánh gãy đi Thanh Nguyệt Cổ Cầm, hắn đã hủy đi Thanh Nguyệt Cổ Cầm… Hắn… hắn.
- Ngươi… Ngươi quá đáng lắm!
- Ta quá đáng...
Thanh Nguyệt Cổ Cầm bị đánh gãy, không còn công kích âm thanh nữa. Tinh thần Hoàng Thiên dần dần ổn định trở lại, sát khí trong mắt dần dần biến mất, có chút thẫn thờ nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng đang khóc.
Thứ hắn sợ nhất trên đời này chính là nước mắt của nữ nhân. Há to miệng như muốn nói gì đó, nhưng hắn lại chẳng thể nói ra. Hắn có thể nhận ra được trong đôi mắt của Thanh Hoa lúc này nhìn hắn, tràn đầy hận ý.
Vù!
Trong khoảnh khắc thất thần đó, một thân ảnh không biết từ đâu đột nhiên vụt tới, phóng một cước vào hông của hắn. Đang còn trong suy nghĩ miên man, hắn không kịp phản ứng, liền bị đá bay ngược ra xa, rơi ầm xuống dưới hồ nước.
- Tiểu tử đáng chết! Hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi nơi này.
Người tới là một thanh niên trẻ tuổi, một thân trường bào kim sắc, mái tóc dài cột gọn trên đầu, con ngươi xanh lam đặc biệt, ánh lên lam quang sắc bén. Trong tay cầm một cây trường côn mạnh mẽ, chỉ thẳng về phía Hoàng Thiên mà nói, không hề che giấu một chút sát khí nào.
Sự xuất hiện của hắn làm cho tất cả mọi người xung quanh đều bất ngờ, sau đó trở nên biến sắc. Có người kinh sợ thốt lên:
- Cổ Huyền Thái Tử!
- Hắn cũng tới nơi này sao?
- Mau đi thôi, đừng đụng vào hắn.
Hắn là Cổ Huyền, con trai của Cổ Ất đại đế, thế tử của Cổ Huyền Thiên Triều, một trong mười đại thế lực mạnh nhất Thiên Nguyên đại lục. Có thể nói trong lớp trẻ của Thiên Nguyên đại lục, từ gia thế đến thiên phú tu vi, hắn tuyệt đối có thể đứng ở tốp đầu, vượt xa cùng lứa.
Nghe nói kẻ này dã tâm cực lớn, hành động đều cực kỳ tàn độc quyết đoán, bất cứ kẻ nào dám đối đầu với hắn, tuyệt đối không có một kết cục tốt. Nhẹ thì bỏ mạng, nặng thì kéo theo cả người thân hoặc gia tộc chôn cùng, nhiêu đó đủ thấy được hắn ác độc cỡ nào.
Mà người ta đồn, hắn đang theo đuổi Thanh Hoa tiên tử đây này.
Nhìn Hoàng Thiên đang chật vật dưới hồ nước, mỗi người đều có cảm giác không giống nhau, có kẻ sợ hãi, có kẻ hả hê, cũng có kẻ thấy đáng thương cho hắn, vì hôm nay hắn không chỉ đắc tội Thanh Hoa, mà còn đắc tội với cả Cổ Huyền.
- Đánh chết hắn cho ta!
Rất là trực tiếp, rất là cường thế, Cổ Huyền thậm chí còn không có hỏi rõ nguyên nhân mọi chuyện, đã ra lệnh cho người của mình ra tay với Hoàng Thiên, muốn lấy mạng của hắn. Đây là kiêu căng ngạo mạn, và quả thực hắn có tư cách để kiêu căng ngạo mạn đấy. Nữ nhân mà hắn theo đuổi, không có kẻ nào được phép khinh nhờn, Hoàng Thiên phải chết.
- Vị huynh đệ này! Có gì từ từ nói, chỉ là hiểu lầm thôi mà!
Hàn Lâm lúc này đột nhiên tiến lên, trầm ổn nói, hắn muốn giảng hòa với đối phương. Không phải vì hắn sợ, mà vì bản tính của hắn như thế, theo hắn mọi chuyện vốn chẳng có gì, không nhất thiết phải xé to ra, tránh phiền phức không đáng có. Hơn nữa dẫu sao cũng do bên mình có lỗi trước.
Chỉ là hắn có ý tốt, nhưng đối phương thì không.
- Loại thấp kém như ngươi cũng dám xưng huynh đệ với ta, cút.
Cổ Huyền liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng khinh thường. Trường côn trong tay đảo mạnh vụt tới, mang theo kim quang phô thiên cái địa, đánh về phía Hàn Lâm.
Một đám người xung quanh đều bị một chiêu này dọa cho run sợ, bất an lui về phía sau. Thậm chí còn có một số kẻ tu vi yếu, bị chấn cho ho ra máu, bay ngược về phía sau.
Hàn Lâm tất nhiên không ngờ được đối phương lại không biết đạo lý như vậy, ra tay ác độc với hắn. Trước một chiêu cường thế này, hắn bắt buộc kết chéo hai tay, miễn cưỡng chống đỡ.
Một góc không gian nổ vang sáng chói, đất đá vụn vỡ tung bay tán loạn. Hai tay Hàn Lâm đau đớn tên dại, phốc một tiếng phun máu bay ngược ra đằng sau, miễn cưỡng đứng vững. Nơi cánh tay bị trường côn đánh vào đều có chút biến dạng, truyền đến từng hồi đau đớn.
Ánh mắt hắn không rời Cổ Huyền, tràn đầy lửa giận, kẻ này quá ngang ngược cùng càn rỡ.
Mà việc hắn có thể chống đỡ được một côn này cũng khiến cho toàn bộ mọi người quan chiến đều kinh ngạc, nhất là Cổ Huyền. Một chiêu kia của mình uy lực thế nào hắn biết rõ, tuyệt đối có thể lấy mạng đa phần Nguyên Đan tu sỹ, kể cả Nguyên Đan hậu kỳ. Vậy mà tên này lại có thể hoàn hảo tay không chống lại, tuyệt đối là một cái siêu cấp thiên tài.
Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến hắn thay đổi chủ ý, thậm chí ánh mắt khinh thường cũng không có mất đi, hừ lạnh nói:
- Cũng có chút thực lực, nhưng ngươi vẫn chưa có tư cách cùng ta nói chuyện. Nếu ngươi là huynh đệ của hắn, thì hôm nay cũng lưu lại đây đi.
Lời hắn vừa nói xong, xung quanh liền xuất hiện hơn mười mấy thân ảnh, mặc chiến giáp bạc sáng loáng, bao vây Hàn Lâm vào trong.
- Ngươi là cái thá gì mà dám nói huynh đệ ta như thế? Ta thấy kẻ không có tư cách nói chuyện là ngươi mới đúng đấy…
Lúc này Anh Vũ rốt cục lên tiếng rồi, hắn vọt lên một cái xuất hiện giữa đám người, song song đứng cùng với Hàn Lâm.
Nhìn hai tay huynh đệ mình bị thương, cơ thể của hắn khí huyết đều sôi trào cả lên. Ánh mắt hắn liếc qua Cổ Huyền tỏa ra sát khí lạnh lẽo, tên này lại dám ra tay với huynh đệ của hắn nặng như thế.
Nãy giờ hắn mê mẩn Thanh Hoa, nhưng không có nghĩa hắn trọng sắc khinh bạn. Bất cứ kẻ nào, dám chọc vào huynh đệ của hắn, chính là chọc vào hắn. Muốn giết huynh đệ của hắn, chính là muốn giết hắn, vì vậy không thể nào tha thứ. Chưa kể hắn đang có ý với Thanh Hoa đây, tên này lại cũng đang theo đuổi nàng, tất nhiên là cảm thấy rất khó chịu rồi.
Và một điều nữa, hắn rất thích đánh nhau đấy, mặc kệ ngươi là thái tử thế tử gì đó, dám đánh huynh đệ của ta, ta liền đánh ngươi cho cha mẹ cũng không nhận ra được.
Lời của hắn tất nhiên khiến mọi người tại nơi này đều ngây ra, tên này là bị ngu hay thần kinh có vấn đề, dám đứng tại nơi này chửi Cổ Huyền không có tư cách nói chuyện, đây là muốn chết.
- Rất tốt! Rất tốt! Huynh đệ rất tốt! Lâu lắm không có xuất thế, liền bị các ngươi xem thường rồi, đến một con chó cũng dám trước mặt ta sủa bậy…
Cổ Huyền nhìn Anh Vũ bật cười, ánh mắt chuyển thành độc ác, hôm nay hắn muốn giết chết ba tên này, trời cũng không cứu được.
- Lải nhải cái gì vậy, có ngon thì nhào vô đây, còn không thì cút con bà ngươi đi… à không, ta phải tẩn ngươi một trận cái đã… đừng cút vội.
Anh Vũ trước giờ luôn coi trọng mặt mũi, giờ bị Cổ Huyền chửi thì càng bốc lên nộ khí. Không có kiêng nể chút nào mà mắng, lời lẽ càng thêm tục tĩu.
Tất cả mọi người đều không biết nói gì nữa, tên này tuyệt đối điên rồi.
Cổ Huyền nụ cười trên môi thoáng chốc cứng lại, giật giật từng hồi. Hắn từ khi sinh ra cho tới giờ, chưa có một kẻ nào dám trước mặt hắn chửi mắng như thế. Đây là một nỗi ô nhục, tôn nghiêm của hắn không cho phép điều đó, không cho phép kẻ này được sống.
Cánh tay hắn chậm dãi giơ trường côn lên, bộc phát ra lực lượng vô biên không ngớt, phách xuống một côn.
Cổ Huyền đã sớm đạt tới đỉnh cao của Nguyên Đan, thực lực có thể nói đăng phong đạo cực, gần như vô địch trong Nguyên Đan kỳ. Một chiêu này lại phát ra toàn bộ mười thành thực lực là mạnh mẽ cỡ nào.
Anh Vũ cười lạnh, sát khí cũng bộc phát toàn bộ, không lùi mà tiến. Trong tay xuất hiện một thanh trường côn, thần khí tuôn trào - Đả Thần Bổng.
Hai cái siêu cấp thiên tài, siêu cấp thân phận, đánh nhau rồi.
Hoàng Thiên…
Cuộc đời hắn, từ khi sinh ra đã tràn đầy những biến cố tàn khốc.
Mỗi một lần trải qua, đều khiến hắn phải đau khổ, phải thay đổi.
Mỗi một lần như thế, hắn luôn giữ cho mình một tia hi vọng mong manh, một tia hi vọng làm động lực để hắn bám víu vào cuộc đời, để hắn được tồn tại trên thế giới này. Nhưng mà cái hi vọng mong manh đó, xa vời lắm, nhỏ nhoi lắm, và hắn chẳng bao giờ có thể chạm tới được.
Rồi thời gian dần trôi, từng tia hi vọng nhỏ nhoi dần, mong manh dần, cuối cùng bị thực tại nhẫn tâm dẫm nát.
Hóa ra tuyệt vọng nhất không phải là khi không còn tia hi vọng nào, mà là còn lại hi vọng, nhưng không bao giờ có thể chạm tới nó. Tuyệt vọng vì tia hi vọng cuối cùng, mãi mãi không thể nào trở thành hiện thực.
Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra được thế giới này tàn khốc.
Cha mẹ rời xa, đệ đệ rời xa, hắn hi vọng được gặp lại họ… xa vời sao?
Bạn bè rời xa, hắn hi vọng gặp lại họ… nhưng gặp lại rồi có gì vui chăng, khi mà họ lần lượt quay lưng lại với hắn, hắn làm gì sai sao?
Một đứa trẻ mới lớn, khi mà những người khác được gia đình bao bọc, gia tộc che chở, tông môn ủng hộ. Còn hắn phải bươn chải để được sinh tồn, để mạnh mẽ hơn.
Hắn không phải là người hiền lành, nhưng cũng chẳng phải là một người độc ác. Hắn có cách sống, có đạo của riêng mình. Nhưng Thiên kia lại chẳng buông tha, muốn hủy đi tất cả của hắn.
Đạo của hắn không phải giết người, nhưng vì sinh tồn, hắn phải giết người.
Tâm của hắn không độc ác, nhưng vì sinh tồn, hắn phải trở nên độc ác.
Hắn tu luyện để được sống, để có thể mạnh lên, rồi đùng một cái hắn bị đạo thương, đi đến chung cực cuộc đời.
Cuộc đời hắn cứ thế bị đùa bỡn, hắn dần đánh mất đi bản thân mình, hắn chìm vào khủng hoảng.
Tại sao lại bất công với hắn như thế… tại sao?
…
Ma Thần Đệ Nhất Biến, là trạng thái mạnh mẽ nhất của Hoàng Thiên, hắn từ khi ngộ ra đến nay rất ít lần tiến vào, mà hắn một khi tiến vào, là có người phải ngã xuống, bất kể tốt xấu đúng sai. Dường như đối mặt với trạng thái đó của hắn, không ai trên thế gian này có tư cách sống sót.
- Ngươi!
Thanh Hoa hô lên sợ hãi, vẻ mặt nàng trắng bạch một mảnh. Vì nàng nhìn thấy, nơi đầu kia của chiếc đàn cổ bắt đầu xuất hiện những vết nứt chạy dài, bị Hoàng Thiên dùng nắm tay bóp vỡ. Lực lượng phải mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể làm được điều này chứ, phải biết đây là một kiện cổ bảo, rắn chắc vô cùng.
- Răng rắc! Rầm!
Cuối cùng, không nhanh không chậm, Hoàng Thiên rống lên một tiếng giận giữ, tay trái hết sức đấm vào giữa thân đàn một quyền, sinh sinh đem nó đánh gãy làm hai phần.
- Chính là các ngươi ép ta…
Bước một cái vụt tới trước mặt Thanh Hoa, khuôn mặt hắn gần như chạm vào trán của nàng, cúi đầu nhìn xuống. Ánh mắt của hắn lành lạnh vô tình, nhìn chằm chằm vào Thanh Hoa, bật cười dữ tợn mà thốt lên.
Trong lòng hắn bao nhiêu uất ức, bao nhiêu hận thù lúc này đều bộc phát, vừa ác độc, vừa thê lương.
Thanh Hoa trong lòng vẫn còn đang chìm trong kinh sợ, bị Hoàng Thiên áp sát như thế vẫn không có phản ứng gì. Bàn tay cầm cây đàn đã gãy nát có chút run run, trong đôi mắt ầng ậng đầy nước. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, tràn đầy thần sắc phức tạp. Hắn đánh gãy đi Thanh Nguyệt Cổ Cầm, hắn đã hủy đi Thanh Nguyệt Cổ Cầm… Hắn… hắn.
- Ngươi… Ngươi quá đáng lắm!
- Ta quá đáng...
Thanh Nguyệt Cổ Cầm bị đánh gãy, không còn công kích âm thanh nữa. Tinh thần Hoàng Thiên dần dần ổn định trở lại, sát khí trong mắt dần dần biến mất, có chút thẫn thờ nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng đang khóc.
Thứ hắn sợ nhất trên đời này chính là nước mắt của nữ nhân. Há to miệng như muốn nói gì đó, nhưng hắn lại chẳng thể nói ra. Hắn có thể nhận ra được trong đôi mắt của Thanh Hoa lúc này nhìn hắn, tràn đầy hận ý.
Vù!
Trong khoảnh khắc thất thần đó, một thân ảnh không biết từ đâu đột nhiên vụt tới, phóng một cước vào hông của hắn. Đang còn trong suy nghĩ miên man, hắn không kịp phản ứng, liền bị đá bay ngược ra xa, rơi ầm xuống dưới hồ nước.
- Tiểu tử đáng chết! Hôm nay ngươi đừng mong rời khỏi nơi này.
Người tới là một thanh niên trẻ tuổi, một thân trường bào kim sắc, mái tóc dài cột gọn trên đầu, con ngươi xanh lam đặc biệt, ánh lên lam quang sắc bén. Trong tay cầm một cây trường côn mạnh mẽ, chỉ thẳng về phía Hoàng Thiên mà nói, không hề che giấu một chút sát khí nào.
Sự xuất hiện của hắn làm cho tất cả mọi người xung quanh đều bất ngờ, sau đó trở nên biến sắc. Có người kinh sợ thốt lên:
- Cổ Huyền Thái Tử!
- Hắn cũng tới nơi này sao?
- Mau đi thôi, đừng đụng vào hắn.
Hắn là Cổ Huyền, con trai của Cổ Ất đại đế, thế tử của Cổ Huyền Thiên Triều, một trong mười đại thế lực mạnh nhất Thiên Nguyên đại lục. Có thể nói trong lớp trẻ của Thiên Nguyên đại lục, từ gia thế đến thiên phú tu vi, hắn tuyệt đối có thể đứng ở tốp đầu, vượt xa cùng lứa.
Nghe nói kẻ này dã tâm cực lớn, hành động đều cực kỳ tàn độc quyết đoán, bất cứ kẻ nào dám đối đầu với hắn, tuyệt đối không có một kết cục tốt. Nhẹ thì bỏ mạng, nặng thì kéo theo cả người thân hoặc gia tộc chôn cùng, nhiêu đó đủ thấy được hắn ác độc cỡ nào.
Mà người ta đồn, hắn đang theo đuổi Thanh Hoa tiên tử đây này.
Nhìn Hoàng Thiên đang chật vật dưới hồ nước, mỗi người đều có cảm giác không giống nhau, có kẻ sợ hãi, có kẻ hả hê, cũng có kẻ thấy đáng thương cho hắn, vì hôm nay hắn không chỉ đắc tội Thanh Hoa, mà còn đắc tội với cả Cổ Huyền.
- Đánh chết hắn cho ta!
Rất là trực tiếp, rất là cường thế, Cổ Huyền thậm chí còn không có hỏi rõ nguyên nhân mọi chuyện, đã ra lệnh cho người của mình ra tay với Hoàng Thiên, muốn lấy mạng của hắn. Đây là kiêu căng ngạo mạn, và quả thực hắn có tư cách để kiêu căng ngạo mạn đấy. Nữ nhân mà hắn theo đuổi, không có kẻ nào được phép khinh nhờn, Hoàng Thiên phải chết.
- Vị huynh đệ này! Có gì từ từ nói, chỉ là hiểu lầm thôi mà!
Hàn Lâm lúc này đột nhiên tiến lên, trầm ổn nói, hắn muốn giảng hòa với đối phương. Không phải vì hắn sợ, mà vì bản tính của hắn như thế, theo hắn mọi chuyện vốn chẳng có gì, không nhất thiết phải xé to ra, tránh phiền phức không đáng có. Hơn nữa dẫu sao cũng do bên mình có lỗi trước.
Chỉ là hắn có ý tốt, nhưng đối phương thì không.
- Loại thấp kém như ngươi cũng dám xưng huynh đệ với ta, cút.
Cổ Huyền liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng khinh thường. Trường côn trong tay đảo mạnh vụt tới, mang theo kim quang phô thiên cái địa, đánh về phía Hàn Lâm.
Một đám người xung quanh đều bị một chiêu này dọa cho run sợ, bất an lui về phía sau. Thậm chí còn có một số kẻ tu vi yếu, bị chấn cho ho ra máu, bay ngược về phía sau.
Hàn Lâm tất nhiên không ngờ được đối phương lại không biết đạo lý như vậy, ra tay ác độc với hắn. Trước một chiêu cường thế này, hắn bắt buộc kết chéo hai tay, miễn cưỡng chống đỡ.
Một góc không gian nổ vang sáng chói, đất đá vụn vỡ tung bay tán loạn. Hai tay Hàn Lâm đau đớn tên dại, phốc một tiếng phun máu bay ngược ra đằng sau, miễn cưỡng đứng vững. Nơi cánh tay bị trường côn đánh vào đều có chút biến dạng, truyền đến từng hồi đau đớn.
Ánh mắt hắn không rời Cổ Huyền, tràn đầy lửa giận, kẻ này quá ngang ngược cùng càn rỡ.
Mà việc hắn có thể chống đỡ được một côn này cũng khiến cho toàn bộ mọi người quan chiến đều kinh ngạc, nhất là Cổ Huyền. Một chiêu kia của mình uy lực thế nào hắn biết rõ, tuyệt đối có thể lấy mạng đa phần Nguyên Đan tu sỹ, kể cả Nguyên Đan hậu kỳ. Vậy mà tên này lại có thể hoàn hảo tay không chống lại, tuyệt đối là một cái siêu cấp thiên tài.
Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến hắn thay đổi chủ ý, thậm chí ánh mắt khinh thường cũng không có mất đi, hừ lạnh nói:
- Cũng có chút thực lực, nhưng ngươi vẫn chưa có tư cách cùng ta nói chuyện. Nếu ngươi là huynh đệ của hắn, thì hôm nay cũng lưu lại đây đi.
Lời hắn vừa nói xong, xung quanh liền xuất hiện hơn mười mấy thân ảnh, mặc chiến giáp bạc sáng loáng, bao vây Hàn Lâm vào trong.
- Ngươi là cái thá gì mà dám nói huynh đệ ta như thế? Ta thấy kẻ không có tư cách nói chuyện là ngươi mới đúng đấy…
Lúc này Anh Vũ rốt cục lên tiếng rồi, hắn vọt lên một cái xuất hiện giữa đám người, song song đứng cùng với Hàn Lâm.
Nhìn hai tay huynh đệ mình bị thương, cơ thể của hắn khí huyết đều sôi trào cả lên. Ánh mắt hắn liếc qua Cổ Huyền tỏa ra sát khí lạnh lẽo, tên này lại dám ra tay với huynh đệ của hắn nặng như thế.
Nãy giờ hắn mê mẩn Thanh Hoa, nhưng không có nghĩa hắn trọng sắc khinh bạn. Bất cứ kẻ nào, dám chọc vào huynh đệ của hắn, chính là chọc vào hắn. Muốn giết huynh đệ của hắn, chính là muốn giết hắn, vì vậy không thể nào tha thứ. Chưa kể hắn đang có ý với Thanh Hoa đây, tên này lại cũng đang theo đuổi nàng, tất nhiên là cảm thấy rất khó chịu rồi.
Và một điều nữa, hắn rất thích đánh nhau đấy, mặc kệ ngươi là thái tử thế tử gì đó, dám đánh huynh đệ của ta, ta liền đánh ngươi cho cha mẹ cũng không nhận ra được.
Lời của hắn tất nhiên khiến mọi người tại nơi này đều ngây ra, tên này là bị ngu hay thần kinh có vấn đề, dám đứng tại nơi này chửi Cổ Huyền không có tư cách nói chuyện, đây là muốn chết.
- Rất tốt! Rất tốt! Huynh đệ rất tốt! Lâu lắm không có xuất thế, liền bị các ngươi xem thường rồi, đến một con chó cũng dám trước mặt ta sủa bậy…
Cổ Huyền nhìn Anh Vũ bật cười, ánh mắt chuyển thành độc ác, hôm nay hắn muốn giết chết ba tên này, trời cũng không cứu được.
- Lải nhải cái gì vậy, có ngon thì nhào vô đây, còn không thì cút con bà ngươi đi… à không, ta phải tẩn ngươi một trận cái đã… đừng cút vội.
Anh Vũ trước giờ luôn coi trọng mặt mũi, giờ bị Cổ Huyền chửi thì càng bốc lên nộ khí. Không có kiêng nể chút nào mà mắng, lời lẽ càng thêm tục tĩu.
Tất cả mọi người đều không biết nói gì nữa, tên này tuyệt đối điên rồi.
Cổ Huyền nụ cười trên môi thoáng chốc cứng lại, giật giật từng hồi. Hắn từ khi sinh ra cho tới giờ, chưa có một kẻ nào dám trước mặt hắn chửi mắng như thế. Đây là một nỗi ô nhục, tôn nghiêm của hắn không cho phép điều đó, không cho phép kẻ này được sống.
Cánh tay hắn chậm dãi giơ trường côn lên, bộc phát ra lực lượng vô biên không ngớt, phách xuống một côn.
Cổ Huyền đã sớm đạt tới đỉnh cao của Nguyên Đan, thực lực có thể nói đăng phong đạo cực, gần như vô địch trong Nguyên Đan kỳ. Một chiêu này lại phát ra toàn bộ mười thành thực lực là mạnh mẽ cỡ nào.
Anh Vũ cười lạnh, sát khí cũng bộc phát toàn bộ, không lùi mà tiến. Trong tay xuất hiện một thanh trường côn, thần khí tuôn trào - Đả Thần Bổng.
Hai cái siêu cấp thiên tài, siêu cấp thân phận, đánh nhau rồi.
Tác giả :
Đình Kiên