Ma Thần Chúa Tể
Chương 4: Bóng tối
Đằng xa, Trần Phi bình thản nhìn lũ trẻ nhảy nhót, trong lòng cảm thán không thôi. Thế giới này lũ trẻ trưởng thành rất sớm, mới vài tuổi đầu, chỏm răng còn chưa mọc đã hiểu thế nào là luyện võ rồi. Làm một người bảo hộ thôn nhỏ, Trần Phi không khỏi cảm thấy mình nên dạy một ít thứ cho lũ nhỏ.
Nghĩ xem, mình có thể dạy bọn chúng cái gì đây?
Hình như mình chẳng có thứ gì để dạy bọn nhỏ.
Trần Phi yên lặng vuốt trán, thật là xấu hổ.
Nhìn bầu trời trên cao, thái dương nở rộ chiếu muôn ngàn tia ánh nắng xuyên thấu mây xanh, phủ một tầng nắng nhợt nhạt lên đại địa. Trên đó, chim cò ẩn hiện, tung cánh mà bay, vô cùng thư thả.
Nhìn một lúc, cảm thấy ánh nắng có chút khó chịu, Trần Phi cau mày quay đầu, nhìn về trong núi.
Ngoài kia, trong bóng đêm rốt cuộc tồn tại cái gì? Vì sao đêm đến, vạn vật đều bị nó ăn mòn sinh mạng?
Trần Phi đi tới cổng thôn, ngồi ngốc một chỗ.
Từ xa có một bóng người thất thểu đi đến. Tóc búi cao, dung nhan lộng lẫy, trên thân mặc đạo bào, nhuốm vệt máu. Hông mang trường kiếm, mơ hồ tản ra ánh sáng thánh khiết.
Là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Trần Phi ngây người ra một lúc, chợt nhìn thấy nàng ngã xuống, cánh tay thon dài chống lấy mặt đất, máu tươi từ cánh tay chảy xuống, vô cùng dọa người.
“Uy, ngươi có sao không?"
Trần Phi bước nhanh đến, muốn đỡ nàng đứng dậy.
Bất quá khi vừa vươn tay ra, nữ tử kia chợt đặt tay lên trường kiếm bên hông.
Keng!!!
Trường kiếm thon dài phát ra tiếng vang lanh lảnh, phát ra hàn mang khiếp người.
Nữ tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phi, móc từ trong ngực ra một chuỗi đồng tiền, cắn răng nói: “Ta cần chỗ dưỡng thương."
Trần Phi cau mày, cười lạnh: “Ta có thể cho ngươi chỗ để ngươi dưỡng thương, nhưng ngươi tự bước được sao?"
Nàng cười lạnh, loạng choạng đứng dậy, trường kiếm cầm trên tay, lạnh lùng nói: “Dẫn ta đi."
Ánh mắt sắc bén, ẩn hiện một tia uể oải, không che giấu được Trần Phi.
Trần Phi thẫn thờ nhìn nàng, cảm thấy mình đã đánh giá thấp sự kiên cường của nàng rồi. Một nữ nhân kiên cường, ngay cả sắp chết cũng gắng gượng kiên cường, một nữ tử kiên cường như vậy, thật là hiếm thấy.
Bất quá...
Kiên cường, hắc, sờ mặt một cái, dày, mẹ nó dày như tường thành.
Trong tiếng hô kinh hãi của nữ nhân, Trần Phi thành thục bế nàng lên, mặt kệ máu tanh bám đầy vào người, thậm chí mặc kệ tiếng rên đau đớn của nàng.
Hắn bế nàng bước vào thôn.
Đi vô cùng dứt khoát.
Dù cho trong ngực, nữ nhân đã kề kiếm vào cổ.
“Hắc, chảy máu, mẹ nó, nữ nhân điên."
Trần Phi cười khổ, tiếp tục bước.
Nữ nhân sững sờ nhìn nam nhân đang ôm mình, trong nhất thời không biết phải nên làm gì. Từ xưa tới nay chưa từng có nam nhân nào dám làm thế với nàng, vì nàng kiêu ngạo, nàng lực áp quần hùng, có tư bản để kiêu ngạo. Nàng là thiên chi kiêu nữ, là phượng trong loài người, thế nhưng lúc này, hết thảy đều vô dụng.
Nàng, bị một nam nhân xa lạ bế.
Một nam nhân bỉ ổi.
Bỉ ổi vô cùng.
Trường kiếm chạm cổ, rướm máu.
Nữ nhân sững sờ, nam nhân khổ sở, dưới ánh nắng, phá lệ nổi bật.
...
Trong phòng nhỏ, Tô Quân lạnh nhạt nhìn lũ trẻ đang luyện võ ở bên ngoài, trong mắt toát ra thần sắc hiếu kỳ.
Nàng rất tò mò, những đứa trẻ trong thôn nhỏ này vì sao lại phải chăm chỉ làm những việc nhàm chán không có tiền đồ như vậy. Trong thế giới của nàng, muốn trở nên mạnh mẽ thì phải tập luyện công pháp, chứ không phải múa như mèo cào như thế này. Hơn nữa bọn nó có biết hay không, thế giới bên ngoài rất là tàn khốc, không hề đẹp đẽ như trong suy nghĩ của bọn nó. Ở ngoài kia, nguy hiểm trùng trùng, ngay cả cường giả mạnh mẽ nhất, cũng có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Nếu đã không có tiền đồ, tại sao lại phải chăm chỉ? Thế giới ngoài kia bao la, nhưng hung hiểm, tại sao phải cố gắng bước đến?
Có ai đã từng nói cho bọn nó biết những điều đó hay không?
Nàng xoa khóe mắt, thần sắc lần nữa trở thành lạnh lùng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Quân đứng dậy, bởi vì trên người có diệu dược nên chỉ cần dưỡng thương nửa ngày là thương thế trên người nàng đã hoàn toàn lành lặn.
Bước đến mở cửa, khi nhìn thấy gương mặt kia, nàng lập lực mặt lạnh đóng cửa.
Bên ngoài, Trần Phi có chút cười khổ đứng đấy, hồi lâu mới nói: “Ta chỉ đến nhắc ngươi trời tối chớ ra ngoài, muốn đi, ngày mai hẳn đi."
Nói xong cũng mặc kệ nàng có nghe hay không, lập tức rời đi.
Trong phòng, Tô Quân lạnh lùng hừ một tiếng ngồi xuống giường xếp bằng. Bất quá được một lúc, lại chợt đứng dậy rồi đi đến cửa sổ, đưa mắt nhìn bầu trời đang tối đi, nghi hoặc không biết nam nhân kia có ý gì.
...
Cửa thôn, mấy chục thôn dân đứng tụm lại. Trưởng thôn đứng phía trước, ánh mắt chờ mong nhìn bóng lưng nam tử trước mặt.
Trần Phi buồn bực, rất buồn bực.
Hắn không muốn làm người tốt, nhưng không vô tình đến mức vô trách nhiệm.
Phá vỡ tượng đá là hắn.
Cứu thôn dân cũng là hắn.
Hắn cứu mọi người, cũng gián tiếp hại mọi người. Cho nên hắn bị gán trách nhiệm, trách nhiệm cao cả, cũng có thể chết người.
Hắn phải đối chọi tồn tại kia.
Trong đêm tối.
Đứng trước cổng thôn, Trần Phi nhìn trời dần tối đen. Cảm giác này, gần như quen thuộc, giống như quay lại mấy ngày trước, khi ở trong thế giới hắc ám.
Hắn ngồi trên vương tọa, bên dưới thi xác thần linh chất đầy.
Ngó nhìn trời cao.
Vung vẩy tay chân.
Cười...
...Bỉ ổi.
“Hắc...!!!"
Nghĩ xem, mình có thể dạy bọn chúng cái gì đây?
Hình như mình chẳng có thứ gì để dạy bọn nhỏ.
Trần Phi yên lặng vuốt trán, thật là xấu hổ.
Nhìn bầu trời trên cao, thái dương nở rộ chiếu muôn ngàn tia ánh nắng xuyên thấu mây xanh, phủ một tầng nắng nhợt nhạt lên đại địa. Trên đó, chim cò ẩn hiện, tung cánh mà bay, vô cùng thư thả.
Nhìn một lúc, cảm thấy ánh nắng có chút khó chịu, Trần Phi cau mày quay đầu, nhìn về trong núi.
Ngoài kia, trong bóng đêm rốt cuộc tồn tại cái gì? Vì sao đêm đến, vạn vật đều bị nó ăn mòn sinh mạng?
Trần Phi đi tới cổng thôn, ngồi ngốc một chỗ.
Từ xa có một bóng người thất thểu đi đến. Tóc búi cao, dung nhan lộng lẫy, trên thân mặc đạo bào, nhuốm vệt máu. Hông mang trường kiếm, mơ hồ tản ra ánh sáng thánh khiết.
Là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Trần Phi ngây người ra một lúc, chợt nhìn thấy nàng ngã xuống, cánh tay thon dài chống lấy mặt đất, máu tươi từ cánh tay chảy xuống, vô cùng dọa người.
“Uy, ngươi có sao không?"
Trần Phi bước nhanh đến, muốn đỡ nàng đứng dậy.
Bất quá khi vừa vươn tay ra, nữ tử kia chợt đặt tay lên trường kiếm bên hông.
Keng!!!
Trường kiếm thon dài phát ra tiếng vang lanh lảnh, phát ra hàn mang khiếp người.
Nữ tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phi, móc từ trong ngực ra một chuỗi đồng tiền, cắn răng nói: “Ta cần chỗ dưỡng thương."
Trần Phi cau mày, cười lạnh: “Ta có thể cho ngươi chỗ để ngươi dưỡng thương, nhưng ngươi tự bước được sao?"
Nàng cười lạnh, loạng choạng đứng dậy, trường kiếm cầm trên tay, lạnh lùng nói: “Dẫn ta đi."
Ánh mắt sắc bén, ẩn hiện một tia uể oải, không che giấu được Trần Phi.
Trần Phi thẫn thờ nhìn nàng, cảm thấy mình đã đánh giá thấp sự kiên cường của nàng rồi. Một nữ nhân kiên cường, ngay cả sắp chết cũng gắng gượng kiên cường, một nữ tử kiên cường như vậy, thật là hiếm thấy.
Bất quá...
Kiên cường, hắc, sờ mặt một cái, dày, mẹ nó dày như tường thành.
Trong tiếng hô kinh hãi của nữ nhân, Trần Phi thành thục bế nàng lên, mặt kệ máu tanh bám đầy vào người, thậm chí mặc kệ tiếng rên đau đớn của nàng.
Hắn bế nàng bước vào thôn.
Đi vô cùng dứt khoát.
Dù cho trong ngực, nữ nhân đã kề kiếm vào cổ.
“Hắc, chảy máu, mẹ nó, nữ nhân điên."
Trần Phi cười khổ, tiếp tục bước.
Nữ nhân sững sờ nhìn nam nhân đang ôm mình, trong nhất thời không biết phải nên làm gì. Từ xưa tới nay chưa từng có nam nhân nào dám làm thế với nàng, vì nàng kiêu ngạo, nàng lực áp quần hùng, có tư bản để kiêu ngạo. Nàng là thiên chi kiêu nữ, là phượng trong loài người, thế nhưng lúc này, hết thảy đều vô dụng.
Nàng, bị một nam nhân xa lạ bế.
Một nam nhân bỉ ổi.
Bỉ ổi vô cùng.
Trường kiếm chạm cổ, rướm máu.
Nữ nhân sững sờ, nam nhân khổ sở, dưới ánh nắng, phá lệ nổi bật.
...
Trong phòng nhỏ, Tô Quân lạnh nhạt nhìn lũ trẻ đang luyện võ ở bên ngoài, trong mắt toát ra thần sắc hiếu kỳ.
Nàng rất tò mò, những đứa trẻ trong thôn nhỏ này vì sao lại phải chăm chỉ làm những việc nhàm chán không có tiền đồ như vậy. Trong thế giới của nàng, muốn trở nên mạnh mẽ thì phải tập luyện công pháp, chứ không phải múa như mèo cào như thế này. Hơn nữa bọn nó có biết hay không, thế giới bên ngoài rất là tàn khốc, không hề đẹp đẽ như trong suy nghĩ của bọn nó. Ở ngoài kia, nguy hiểm trùng trùng, ngay cả cường giả mạnh mẽ nhất, cũng có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Nếu đã không có tiền đồ, tại sao lại phải chăm chỉ? Thế giới ngoài kia bao la, nhưng hung hiểm, tại sao phải cố gắng bước đến?
Có ai đã từng nói cho bọn nó biết những điều đó hay không?
Nàng xoa khóe mắt, thần sắc lần nữa trở thành lạnh lùng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Quân đứng dậy, bởi vì trên người có diệu dược nên chỉ cần dưỡng thương nửa ngày là thương thế trên người nàng đã hoàn toàn lành lặn.
Bước đến mở cửa, khi nhìn thấy gương mặt kia, nàng lập lực mặt lạnh đóng cửa.
Bên ngoài, Trần Phi có chút cười khổ đứng đấy, hồi lâu mới nói: “Ta chỉ đến nhắc ngươi trời tối chớ ra ngoài, muốn đi, ngày mai hẳn đi."
Nói xong cũng mặc kệ nàng có nghe hay không, lập tức rời đi.
Trong phòng, Tô Quân lạnh lùng hừ một tiếng ngồi xuống giường xếp bằng. Bất quá được một lúc, lại chợt đứng dậy rồi đi đến cửa sổ, đưa mắt nhìn bầu trời đang tối đi, nghi hoặc không biết nam nhân kia có ý gì.
...
Cửa thôn, mấy chục thôn dân đứng tụm lại. Trưởng thôn đứng phía trước, ánh mắt chờ mong nhìn bóng lưng nam tử trước mặt.
Trần Phi buồn bực, rất buồn bực.
Hắn không muốn làm người tốt, nhưng không vô tình đến mức vô trách nhiệm.
Phá vỡ tượng đá là hắn.
Cứu thôn dân cũng là hắn.
Hắn cứu mọi người, cũng gián tiếp hại mọi người. Cho nên hắn bị gán trách nhiệm, trách nhiệm cao cả, cũng có thể chết người.
Hắn phải đối chọi tồn tại kia.
Trong đêm tối.
Đứng trước cổng thôn, Trần Phi nhìn trời dần tối đen. Cảm giác này, gần như quen thuộc, giống như quay lại mấy ngày trước, khi ở trong thế giới hắc ám.
Hắn ngồi trên vương tọa, bên dưới thi xác thần linh chất đầy.
Ngó nhìn trời cao.
Vung vẩy tay chân.
Cười...
...Bỉ ổi.
“Hắc...!!!"
Tác giả :
Giẫm Nát Cửu Tiêu