Ma Sư Xuống Núi
Chương 45: Vệ Tiểu Điệp.
Cố Thừa Trạch gật đầu đáp ứng. Hắn chỉ nhìn thoáng qua Vệ Thành một cái, đã lập tức mang theo Lục Dạ cùng một chỗ rơi xuống.
Bắt gặp một màn này, cả người Vệ Thành liền căng cứng, muốn xuất thủ. Nhưng nửa đường lại bị lão giả chặn lại.
Lão giả lắc đầu, ngưng trọng nhìn chăm chú vào Kỉ Tình. Có một câu nói rất hay, đó chính là nghé con không sợ cọp. So với Vệ Thành, lão giả lại càng khắc sâu sự khủng bố của Kỉ Tình.
Lão dám khẳng định, nếu lúc này chính mình hoặc Vệ Thành xuất thủ ngăn cản. Y nhất định sẽ nói được làm được, hủy diệt Vệ gia!
Bởi vì dọc đường đã nghe Cố Thừa Trạch tỉ mỉ kể ra tao ngộ của mình, cho nên, đối với việc ác của đám thân thích này, Lục Dạ cũng xem như hiểu rõ.
Hắn nâng lên chân nhỏ, tùy ý đi đến trước mặt một cái nữ hài tử khoảng 10 tuổi.
"Kẻ này là đường tỷ thứ tư của ta."
"Nga." Nghe Cố Thừa Trạch giới thiệu, Lục Dạ liền nhẹ gật đầu. Sau đó mới nâng giọng hỏi nữ hài :"Ngươi chính là kẻ thường hay bắt sư huynh ta bò xuống đất làm ghế ngồi. Thả rắn vào trong phòng hắn?"
"Là ta thì đã thế nào, các ngươi..." Nữ hài không chút sợ hãi hất cằm. Rõ ràng là sự khinh thị đối với Cố Thừa Trạch đã sớm khắc sâu vào trong cốt tủy của nàng.
Nhìn thấy bộ dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nữ hài. Lục Dạ chỉ nhếch miệng cười, lộ ra một chiếc răng nanh nho nhỏ :"Tốt, có cốt khí a."
Thế nhưng, chỉ vừa dứt lời, Lục Dạ liền đã không chút do dự đá ra một cước, rơi thẳng vào trên hông của nữ hài.
Ngay tức khắc, một tiếng 'răng rắc' do xương cốt đứt gãy liền vang lên. Kèm theo đó là tiếng thét lên cùng tiếng khóc thất thanh của nàng ta.
Nếu không ngoài dự liệu, thì nữ hài này cả đời cũng sẽ không thể đứng thẳng được nữa.
Lạnh lùng liếc xéo nàng, khi thấy Lục Dạ nhìn mình, Cố Thừa Trạch liền gật đầu, tỏ vẻ đã vừa lòng với hành động của hắn. Sau đó, cả hai lại tiếp tục chuyển sự chú ý sang mục tiêu khác.
Đối phương là một nam nhân mặc y phục tương đối sáng sủa. Dung mạo có chút ốm yếu, lộ ra một cỗ đê hèn.
"Kẻ này là chấp sự quản lý nô bộc trong Vệ gia."
Lục Dạ nhướng mày, nhưng bởi vì nam nhân là đang quỳ gối, cho nên hắn cũng không cần ngẩng cao đầu, làm khí thế của bản thân bị giảm sút.
"Nghe nói, trước kia ngươi thường xuyên bắt sư huynh của ta cọ rửa mao xí a?" Gương mặt vẫn ẩn chứa ý cười vô ưu, giọng điệu bâng quơ của Lục Dạ chỉ tựa như đang hỏi : Hôm nay ăn gì?
Tận mắt chứng kiến Lục Dạ không chút do dự đánh tiểu thư trọng thương. Bây giờ, thấy bọn hắn đang đi về phía mình, nam nhân ngay lập tức liền hoảng loạn.
"Ta...ta đúng là đã từng sai bảo tên tạp...đại thiếu gia đi rửa mao xí. Thế nhưng, rửa mao xí cũng không tính là chuyện gì quá mức to tát a."
"Đúng vậy, rửa mao xí là chuyện nhỏ." Nghe nam tử biện luận, Lục Dạ liền gật đầu tán đồng. Ngay khi gã mừng thầm trong lòng, cho rằng bản thân đã thoát được một kiếp. Thì bất chợt, Lục Dạ lại tựa tiếu phi tiếu truy vấn.
"Chỉ là, mao xí nhà các ngươi là dát vàng sao? Mỗi ngày lại phải cọ rửa 40 lần!!?"
Giọng vừa nâng cao, Lục Dạ liền đã không chút do dự một quyền đấm tới. Đem nam tử trực tiếp đấm trật quai hàm, vài cây răng đều văng ra, trộn lẫn với máu tươi.
Lúc này, thê tử của Vệ Thành liền đã không nhìn nổi nữa, chỉ ngón tay vào mặt Cố Thừa Trạch, hoa dung thất sắc mắng :"Cố Thừa Trạch! Ngươi cái bạch nhãn lang này!"
"Ngươi ăn của Vệ gia ta, mặc của Vệ gia ta, bây giờ lại dẫn người đến lăng nhục Vệ gia, lương tâm của ngươi là bị chó ăn rồi sao? Chúng ta mới là thân nhân của ngươi..."
"Ha, thân nhân? Ngươi có biết, khi nghe thấy hai chữ này từ trong miệng ngươi nói ra, ta có cảm giác gì không?" Cố Thừa Trạch cười lạnh, tựa như giễu cợt, lại tựa như bi đát :"Dạ dày cuộn trào, thật buồn nôn."
Đối với lão yêu bà này, Cố Thừa Trạch có thể nói là vô cùng thống hận. Bên ngoài luôn ra vẻ rộng lượng bao dung, nhưng thực chất, bên trong lại độc ác như rắn rết.
"Ngươi giống như rất thích mắng chửi người a?" Tiến về trước, Lục Dạ liền ngoẹo đầu hỏi.
So với Cố Thừa Trạch, thê tử của Vệ Thành hiển nhiên lại càng sợ hãi Lục Dạ hơn một chút. Một quý phụ nhân đoan trang như bà ta, lúc này lại đang quỳ sụp trên đất, không ngừng lùi về sau.
"Ngươi không được qua đây! A!"
Lục Dạ trực tiếp đưa tay bắt lấy tóc của bà ta. Hung hăng quăng cho mỗi bên mặt một cái tát. Lực đạo rất lớn, trực tiếp đem bà ta đánh đến đầu váng mắt hoa, khóe miệng đều rách ra.
"Ta giỏi nhất, chính là trị đám người miệng tiện như ngươi vậy." Lục Dạ khinh thường hừ lạnh, cũng lười đến tra tấn bà ta nữa. Trực tiếp vận lực đá thẳng lên trên bụng bà ta, như đá một cái bao tải.
Đối với hạ tràng của bà ta, sắc mặt Cố Thừa Trạch vẫn nhàn nhạt không một tia gợn sóng. Lúc này, ánh mắt hắn lại chậm rãi tìm tòi trong đám gia quyến Vệ gia, cuối cùng cũng tìm tới thân ảnh đang giấu kín trong đó.
"Đừng lo, ta vẫn chưa quên ngươi."
Theo tầm mắt của hắn nhìn sang, Lục Dạ cũng nhìn thấy được chân diện mục của kẻ này. Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi, dung mạo xuất chúng, bất phàm. Mắt ngọc lấp lánh, thâm thuý dịu dàng. Không khó nhìn ra được đây là một tiểu mỹ nhân bại hoại.
Lúc này, bị phát hiện, Vệ Tiểu Điệp liền ra vẻ khiếp nhược nhu nhu thanh gọi :"Đệ đệ."
"Cố Thừa Trạch, tên tạp chủng nhà ngươi mau dừng tay lại cho ta." Đoán được mục tiêu kế tiếp của bọn họ, Vệ Thành rốt cuộc cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Đối với việc làm của Vệ Tiểu Điệp trong những năm qua, lão làm sao lại có thể không biết được?
Thê tử chết cũng không sau, đổi một cái liền là. Thế nhưng, Vệ Tiểu Điệp lại chính là nữ nhi mà lão yêu thương nhất. Sao lão có thể trơ mắt nhìn nàng bị giết chết được?
"Ô ô...đệ đệ...ngươi vì sao lại hung dữ với ta như vậy a...ta đã làm sai gì sao?"
Vệ Tiểu Điệp ngay lập tức liền khóc nức nở, tha thiết chân thành đến mức chín thành người ở đây đều tin.
Thế nhưng, trong đó hiển nhiên cũng không có Lục Dạ. Hắn trực tiếp tiến tới, đưa tay bóp lấy quai hàm của nàng. Trực tiếp lôi đến trước mặt mình.
"Ngươi..." Vệ Tiểu Điệp tròn xoe mắt nhìn Lục Dạ, đôi mắt vẫn còn lập lòe lệ quang, chọc người trìu mến.
"Đừng dùng loại giả tạo đáng ghê tởm này lên người ta."
Lắc đầu cười gằn, khi những người khác còn chưa kịp ngờ tới, thì hắn đã không hề chần chừ tát thẳng lên gương mặt trắng mịn của Vệ Tiểu Điệp, làm nàng ta lập tức ngã ra đất.
"Ta không ngại đánh nữ nhân. Hơn nữa, còn sẽ giết nữ nhân."
Bước chân nhẹ nhàng đi tới bên người nàng, Lục Dạ liền rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống, lạnh rên :"Các ngươi nên cảm tạ trời đất, người mà các ngươi chọc phải là sư huynh của ta đi."
"Nếu người mà các ngươi chọc là ta. Thì ngày hôm nay, sẽ không chỉ là vài người bị đánh như vậy đâu. Ta sẽ đem mười tám đời tổ tông của các ngươi đều đào lên, tiên thi một lượt. Nhường Vệ gia các ngươi gà chó không yên."
( tiên thi : quất xác.)