Ma Phu Giữa Đường
Chương 8
Tuy rằng không nghĩ nhưng cũng không thể trốn thoát. Tuy rằng phòng không ai canh gác, nhưng dường như toàn bộ căn phòng bị một cái lưới vô hình bao quanh, chỉ cần đi đến cửa lớn sẽ bị bắn ngược trở về, sau n lần thử đi qua, cái mông vì bị ngã mà muốn nở hoa, Tử Tuyết rốt cục cũng từ bỏ ý định chạy trốn trong đầu, có lẽ đây chính là “ kết giới" trong truyền thuyết đây.
Nhưng kỳ quái là Cúc Tâm có thể ra vào tự do, xem ra là do pháp lực của mình quá yếu đây ? nhưng như vậy thật sự là khi dễ người khác a…
Đành phải chờ nhận mệnh, đính hôn thì đính hôn, ai sợ ai ?
Chẳng qua cho đến bây giờ Tử Tuyết vẫn không biết người cùng với mình đính hôn là cái hình dáng gì ? Nhân ? thú ? hoa cỏ ?
Theo như cách nghĩ cá nhân, lỡ đâu cái tên kia là thú thì sao ? như vậy chẳng lẽ là nàng sẽ bị…nghĩ đến động phòng, Tử Tuyết nhịn không được sợ run cả người, cái này không thể trách tư tưởng của nàng không lành mạnh à, nếu hắn là con sói, hay con mèo thì khi sinh ra đưa nhỏ cùng lắm là người sói, người mèo gì gì đó, nhưng lỡ đầu là con heo, con lừa gì đó thì biết làm sao đây ?
Tử Tuyết không dám suy nghĩ, chỉ cảm thấy vạn phần may mắn, may mắn vì đính hôn, đính hôn sẽ không động phòng, biết đâu đến lúc đó sẽ có cơ hội chạy thoát cũng không chừng.
Đang lúc miên man suy nghĩ, bỗng đâu xuất hiện một đám người, mỗi người đều nâng một cái khay phía trên đều có cái gì đó, xem ra giờ lành đã đến.
Tử Tuyết mặc kệ đám người muốn làm gì trên cơ thể nàng, chẳng mấy chốc nàng cảm thấy trên người mình mang thêm vài chục cân, nàng thật lo lắng mình sẽ bị té xuống đất vì quá nặng.
Rốt cục đến ma điện, bởi vì không có khăn voan, nàng nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy, nhưng bị Cúc Tâm nhanh chóng kéo lại.
Cung điện lớn như vậy, lại đông nghịt người, không đúng tất cả đều là yêu ma. Không còn chỗ ngồi, Tử Tuyết thật sự lo lắng. Không phải chỉ đính hôn sao ? không phải mọi người ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm sao ? tại sao lại muốn làm phô trương như vậy ?
Lúc này, mọi ánh mắt trong đại điện đều tập trung trên người Tử Tuyết, hơn nữa cũng theo di chuyển của nàng mà di chuyển.
Tử Tuyết quan sát, biết chỗ ngồi nơi này được sắp xếp theo cấp bậc, trên cao kia hẳn là ma hoàng bời vì hai bên sườn hắn là hai hộ pháp, dưới có tứ tướng, xuống dưới nữa thì nàng không rõ….Trong lòng đã nắm rõ, nàng liền ổn định lại tinh thần, hướng về chiếc bàn ở thượng điện mà đi, nàng tự coi mình là Lâm Chí Linh, bọn họ chỉ là fan của nàng mà thôi…nhưng mà, vì sao hai chân lại không tự chủ được mà đấu nhau ?
Phong Mạch Hàn một thân trường bào màu đỏ, đứng trên cao, gương mặt không có biểu tình gì, một đôi mắt tinh anh tỏa sáng, một mái tóc đỏ cột ở phía sau càng tăng thêm vẻ kiệt ngạo, mang thêm một tia lãnh khốc cùng khí chất vương giả.
Trên cao nhìn xuống, nữ nhân đang bước đi tiêu sái, ngũ quan tinh mỹ, ở nhân gian cũng có thêm xem như là một mỹ nữ, nhưng ở Ma giới lại không thể tính là tuyệt sắc, nhưng ở đôi mắt lại có chút hấp dẫn, có chút linh khí bướng bỉnh….
Phong Mạch Hàn không tránh được giật mình, lại không tự chủ bước xuống bậc cao, sau đó dùng tay ôm qua thân…
Tử Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt cười như không cười, một khuôn mặt khốc tễ, sau đó liền cảm thấy máu cả người muốn sôi trào, cái mũi cũng muốn nóng lên, miệng cũng khô khốc…
“ Cô nương ?" Cúc Tâm ở bên cạnh nhăn mặt nhíu mày , ma hoàng bắt tay qua nàng làm sao lại không phản ứng ? vội vạng túm túm nàng.
A ? Tử Tuyết phục hồi lại tinh thần, vội vàng đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng có chút bồn chồn, thực dọa người, chỉ mong vừa rồi không bị lộ ra suy nghĩ trong lòng…sau đó hút cái mũi một chút, khóe miệng mỉm cười, chớp chớp đôi mắt, sau đó vội vàng đưa tay nắm lấy tay hắn…
Chu Diễm bên dưới nhìn rõ ràng biểu tình của Tử Tuyết, không khỏi bĩu môi, “ nữ nhân háo sắc."
Huyền Băng cũng hiểu rõ cười cười.
Phong Mạch Hàn nhìn ánh mắt của Tử Tuyết, đầu tiên là nao nao, lập tức lại dấy lên khóe miệng, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé chậm rãi bước lên đài cao, ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Trong lòng Tử Tuyết vốn sợ hãi đến cực điểm, nhưng được đối phương nắm lấy tay trong nháy mắt mới có chút bình tĩnh, sự ấm áp truyền từ lòng bà tay làm cho nàng có một cảm giác kiên định không thể gọi tên…. Cảm giác kiên định nha ! Tử Tuyết cũng bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì, Phong Mạch Hàn đã buông lỏng tay ra, lúc này hai người đều đứng trên phong đài cao.
Tử Tuyết khó xử nhìn chiếc ghế dựa, sau đó nhìn người bên cạnh, ngồi cũng không xong không ngồi cũng không xong. Chẳng lẽ muốn nàng đứng đó chứ ? làm Ma hậu cũng quá thê thảm, người khác đều ngồi chỉ riêng nàng đứng. Nhưng nàng lại không biết mọi chuyện lại bị nàng đoán đúng, Phong Mạch Hàn buông tay nàng, sau đó ngồi xuống trên ghế trương bích huy hoàng tượng trưng cho quyền lực của Hoàng đế.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào bọn họ.
Tử Tuyết nhăn mặt, nhăn cái mũi nhỏ, muốn chậm rãi đi đến bên cạnh, không nghĩ rằng bản thân nàng không thể cử động, đoán cũng có thể đoán được, bản thân nàng khẳng định đã bị thi pháp.
“ Đính hôn đại điển hiện tại bắt đầu." bỗng nhiên, một âm thanh thật lớn vang lên, làm cho Tử Tuyết nhảy dựng, quay đầu chỉ nhìn thấy một lão nhân một thân bạch y, ngay cả râu tóc lông mi đều là màu trắng đang đứng bên dưới bậc thang.
“ Đây là cái gì đây ?" Tử Tuyết trong lòng thầm oán, không khỏi nghĩ đến cái loại linh tinh thực vật màu trắng, nhưng chính là nghĩ lui nghĩ tới cũng không nghĩ ra được.
Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe trên không truyến đến từng trận ti trúc, nhìn theo chỉ thấy nhiểu mỹ nữ xuất hiện giữa không trung trong tay ôm nhạc khí biểu diễn một khúc rất thư hoãn, nghe rất thoải mái.
Khuôn mặt lạnh lùng của Phong Mạch Hàn thản nhiên mang theo một chút ý cười, khúc nhạc kết thúc, hắn chậm rãi đứng lên, một tay ôm lấy thắt lưng của Tử Tuyết , tay kia hướng vào khoảng không duỗi ra, nhất thời hào quang tỏa sáng, khiến cho ánh mắt của nàng không mở ra được, vội vàng dùng bàn tay cản lại ánh sáng.
Mọi người ở dưới đều trợn tròn ánh mắt mà nhìn.
Hào quang qua đi, trong tay Phong Mạch Hàn xuất hiện một chiếc vương miện nhỏ. Trong đại sảnh nhất thời xuất hiện một một trận hít vào, vật này là “ ma chi quan" tượng trưng cho thân phận và địa vị của Ma hậu. là chí bảo của ma giới, có được pháp lực và năng lượng khôn cùng.
Nghe nói, năm đó khi Ma tổ khia sáng Ma giới , dùng cực quang chi hỏa rèn luyện mấy vạn năm mới có thể có được một tấc huyền thiết chi ngọc, lại dùng ba giọt ma huyết của chính mình làm lời dẫn, trải qua bảy bảy bốn mươi chín vạn năm mới luyện thành ma chi quan, tặng cho hoàng hậu của mình….Nhưng lại không biết vì sao, qua rất nhiều đời ma hoàng cũng không có Ma hậu nào có thể có vinh hạnh đội lên ma chi quan này.
Nay ma chi quan lại xuất hiện, có thể không làm cho người khác không kích động sao ?
Đương nhiên Tử Tuyết không biết về truyền thuyết này, không khỏi bĩu môi, vật nhỏ này tuy xinh đẹp nhưng biểu tình của mọi người cũng không đến mức kinh ngạc như vậy chứ ?
Phong Mạch Hàn nhìn biểu tình khinh thường của Tử Tuyết, không khỏi nhíu mày.
Nháy mắt trong đại sảnh lạnh ngắt nhờ tờ, thậm chí Tử Tuyết có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Huyền Băng cùng Chu Diễm cùng há to miệng, không phải chỉ đính hôn sao ? lão đại như thế nào lại đem ma chi quan ra ? việc này không để ý không được a.
Vừa định nói ra, đã bị Phong Mạch Hàn khoát tay chặn lại, thanh âm khá lớn :" nếu đính hôn, sau này nàng sẽ trở thành ma hậu của ma giới, cho nên chuyện truyền chi ma chi quan cho nàng cũng chỉ là chuyện sớm muộn…."
Câu này vừa ra, mọi người ồ lên, nói cách khác, ma hoàng bọn họ muốn…định tình ?
“ Thỉnh ma hậu nhận ma chi quan…." Tiếp theo, lão nhân râu bạc bừng tình nhanh chóng hô to, nhất thời, giờ khắc mọi người chờ đợi dìa cổ cũng đã đến.
Đương nhiên cũng có người ra sức đoán tâm tư của Phong Mạch Hàn. Kỳ thật, ngay cả Phong Mạch hàn cũng không biết vì sao mình lại bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy, sau đó liền đem ma chi quan ra, chẳng qua hắn tự giải thích với chính mình là nữ nhân này đối với hắn rất khinh thường, nên cần phải ra sức mà giáo huấn nàng một chút….
Thực là như thế này sao ? vậy cần phải mỏi mắt mong chờ.
Nhưng kỳ quái là Cúc Tâm có thể ra vào tự do, xem ra là do pháp lực của mình quá yếu đây ? nhưng như vậy thật sự là khi dễ người khác a…
Đành phải chờ nhận mệnh, đính hôn thì đính hôn, ai sợ ai ?
Chẳng qua cho đến bây giờ Tử Tuyết vẫn không biết người cùng với mình đính hôn là cái hình dáng gì ? Nhân ? thú ? hoa cỏ ?
Theo như cách nghĩ cá nhân, lỡ đâu cái tên kia là thú thì sao ? như vậy chẳng lẽ là nàng sẽ bị…nghĩ đến động phòng, Tử Tuyết nhịn không được sợ run cả người, cái này không thể trách tư tưởng của nàng không lành mạnh à, nếu hắn là con sói, hay con mèo thì khi sinh ra đưa nhỏ cùng lắm là người sói, người mèo gì gì đó, nhưng lỡ đầu là con heo, con lừa gì đó thì biết làm sao đây ?
Tử Tuyết không dám suy nghĩ, chỉ cảm thấy vạn phần may mắn, may mắn vì đính hôn, đính hôn sẽ không động phòng, biết đâu đến lúc đó sẽ có cơ hội chạy thoát cũng không chừng.
Đang lúc miên man suy nghĩ, bỗng đâu xuất hiện một đám người, mỗi người đều nâng một cái khay phía trên đều có cái gì đó, xem ra giờ lành đã đến.
Tử Tuyết mặc kệ đám người muốn làm gì trên cơ thể nàng, chẳng mấy chốc nàng cảm thấy trên người mình mang thêm vài chục cân, nàng thật lo lắng mình sẽ bị té xuống đất vì quá nặng.
Rốt cục đến ma điện, bởi vì không có khăn voan, nàng nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy, nhưng bị Cúc Tâm nhanh chóng kéo lại.
Cung điện lớn như vậy, lại đông nghịt người, không đúng tất cả đều là yêu ma. Không còn chỗ ngồi, Tử Tuyết thật sự lo lắng. Không phải chỉ đính hôn sao ? không phải mọi người ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm sao ? tại sao lại muốn làm phô trương như vậy ?
Lúc này, mọi ánh mắt trong đại điện đều tập trung trên người Tử Tuyết, hơn nữa cũng theo di chuyển của nàng mà di chuyển.
Tử Tuyết quan sát, biết chỗ ngồi nơi này được sắp xếp theo cấp bậc, trên cao kia hẳn là ma hoàng bời vì hai bên sườn hắn là hai hộ pháp, dưới có tứ tướng, xuống dưới nữa thì nàng không rõ….Trong lòng đã nắm rõ, nàng liền ổn định lại tinh thần, hướng về chiếc bàn ở thượng điện mà đi, nàng tự coi mình là Lâm Chí Linh, bọn họ chỉ là fan của nàng mà thôi…nhưng mà, vì sao hai chân lại không tự chủ được mà đấu nhau ?
Phong Mạch Hàn một thân trường bào màu đỏ, đứng trên cao, gương mặt không có biểu tình gì, một đôi mắt tinh anh tỏa sáng, một mái tóc đỏ cột ở phía sau càng tăng thêm vẻ kiệt ngạo, mang thêm một tia lãnh khốc cùng khí chất vương giả.
Trên cao nhìn xuống, nữ nhân đang bước đi tiêu sái, ngũ quan tinh mỹ, ở nhân gian cũng có thêm xem như là một mỹ nữ, nhưng ở Ma giới lại không thể tính là tuyệt sắc, nhưng ở đôi mắt lại có chút hấp dẫn, có chút linh khí bướng bỉnh….
Phong Mạch Hàn không tránh được giật mình, lại không tự chủ bước xuống bậc cao, sau đó dùng tay ôm qua thân…
Tử Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt cười như không cười, một khuôn mặt khốc tễ, sau đó liền cảm thấy máu cả người muốn sôi trào, cái mũi cũng muốn nóng lên, miệng cũng khô khốc…
“ Cô nương ?" Cúc Tâm ở bên cạnh nhăn mặt nhíu mày , ma hoàng bắt tay qua nàng làm sao lại không phản ứng ? vội vạng túm túm nàng.
A ? Tử Tuyết phục hồi lại tinh thần, vội vàng đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng có chút bồn chồn, thực dọa người, chỉ mong vừa rồi không bị lộ ra suy nghĩ trong lòng…sau đó hút cái mũi một chút, khóe miệng mỉm cười, chớp chớp đôi mắt, sau đó vội vàng đưa tay nắm lấy tay hắn…
Chu Diễm bên dưới nhìn rõ ràng biểu tình của Tử Tuyết, không khỏi bĩu môi, “ nữ nhân háo sắc."
Huyền Băng cũng hiểu rõ cười cười.
Phong Mạch Hàn nhìn ánh mắt của Tử Tuyết, đầu tiên là nao nao, lập tức lại dấy lên khóe miệng, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé chậm rãi bước lên đài cao, ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Trong lòng Tử Tuyết vốn sợ hãi đến cực điểm, nhưng được đối phương nắm lấy tay trong nháy mắt mới có chút bình tĩnh, sự ấm áp truyền từ lòng bà tay làm cho nàng có một cảm giác kiên định không thể gọi tên…. Cảm giác kiên định nha ! Tử Tuyết cũng bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì, Phong Mạch Hàn đã buông lỏng tay ra, lúc này hai người đều đứng trên phong đài cao.
Tử Tuyết khó xử nhìn chiếc ghế dựa, sau đó nhìn người bên cạnh, ngồi cũng không xong không ngồi cũng không xong. Chẳng lẽ muốn nàng đứng đó chứ ? làm Ma hậu cũng quá thê thảm, người khác đều ngồi chỉ riêng nàng đứng. Nhưng nàng lại không biết mọi chuyện lại bị nàng đoán đúng, Phong Mạch Hàn buông tay nàng, sau đó ngồi xuống trên ghế trương bích huy hoàng tượng trưng cho quyền lực của Hoàng đế.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào bọn họ.
Tử Tuyết nhăn mặt, nhăn cái mũi nhỏ, muốn chậm rãi đi đến bên cạnh, không nghĩ rằng bản thân nàng không thể cử động, đoán cũng có thể đoán được, bản thân nàng khẳng định đã bị thi pháp.
“ Đính hôn đại điển hiện tại bắt đầu." bỗng nhiên, một âm thanh thật lớn vang lên, làm cho Tử Tuyết nhảy dựng, quay đầu chỉ nhìn thấy một lão nhân một thân bạch y, ngay cả râu tóc lông mi đều là màu trắng đang đứng bên dưới bậc thang.
“ Đây là cái gì đây ?" Tử Tuyết trong lòng thầm oán, không khỏi nghĩ đến cái loại linh tinh thực vật màu trắng, nhưng chính là nghĩ lui nghĩ tới cũng không nghĩ ra được.
Tiếng nói vừa dứt, chợt nghe trên không truyến đến từng trận ti trúc, nhìn theo chỉ thấy nhiểu mỹ nữ xuất hiện giữa không trung trong tay ôm nhạc khí biểu diễn một khúc rất thư hoãn, nghe rất thoải mái.
Khuôn mặt lạnh lùng của Phong Mạch Hàn thản nhiên mang theo một chút ý cười, khúc nhạc kết thúc, hắn chậm rãi đứng lên, một tay ôm lấy thắt lưng của Tử Tuyết , tay kia hướng vào khoảng không duỗi ra, nhất thời hào quang tỏa sáng, khiến cho ánh mắt của nàng không mở ra được, vội vàng dùng bàn tay cản lại ánh sáng.
Mọi người ở dưới đều trợn tròn ánh mắt mà nhìn.
Hào quang qua đi, trong tay Phong Mạch Hàn xuất hiện một chiếc vương miện nhỏ. Trong đại sảnh nhất thời xuất hiện một một trận hít vào, vật này là “ ma chi quan" tượng trưng cho thân phận và địa vị của Ma hậu. là chí bảo của ma giới, có được pháp lực và năng lượng khôn cùng.
Nghe nói, năm đó khi Ma tổ khia sáng Ma giới , dùng cực quang chi hỏa rèn luyện mấy vạn năm mới có thể có được một tấc huyền thiết chi ngọc, lại dùng ba giọt ma huyết của chính mình làm lời dẫn, trải qua bảy bảy bốn mươi chín vạn năm mới luyện thành ma chi quan, tặng cho hoàng hậu của mình….Nhưng lại không biết vì sao, qua rất nhiều đời ma hoàng cũng không có Ma hậu nào có thể có vinh hạnh đội lên ma chi quan này.
Nay ma chi quan lại xuất hiện, có thể không làm cho người khác không kích động sao ?
Đương nhiên Tử Tuyết không biết về truyền thuyết này, không khỏi bĩu môi, vật nhỏ này tuy xinh đẹp nhưng biểu tình của mọi người cũng không đến mức kinh ngạc như vậy chứ ?
Phong Mạch Hàn nhìn biểu tình khinh thường của Tử Tuyết, không khỏi nhíu mày.
Nháy mắt trong đại sảnh lạnh ngắt nhờ tờ, thậm chí Tử Tuyết có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Huyền Băng cùng Chu Diễm cùng há to miệng, không phải chỉ đính hôn sao ? lão đại như thế nào lại đem ma chi quan ra ? việc này không để ý không được a.
Vừa định nói ra, đã bị Phong Mạch Hàn khoát tay chặn lại, thanh âm khá lớn :" nếu đính hôn, sau này nàng sẽ trở thành ma hậu của ma giới, cho nên chuyện truyền chi ma chi quan cho nàng cũng chỉ là chuyện sớm muộn…."
Câu này vừa ra, mọi người ồ lên, nói cách khác, ma hoàng bọn họ muốn…định tình ?
“ Thỉnh ma hậu nhận ma chi quan…." Tiếp theo, lão nhân râu bạc bừng tình nhanh chóng hô to, nhất thời, giờ khắc mọi người chờ đợi dìa cổ cũng đã đến.
Đương nhiên cũng có người ra sức đoán tâm tư của Phong Mạch Hàn. Kỳ thật, ngay cả Phong Mạch hàn cũng không biết vì sao mình lại bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy, sau đó liền đem ma chi quan ra, chẳng qua hắn tự giải thích với chính mình là nữ nhân này đối với hắn rất khinh thường, nên cần phải ra sức mà giáo huấn nàng một chút….
Thực là như thế này sao ? vậy cần phải mỏi mắt mong chờ.
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên