Ma Pháp Sư Thiên Tài
Quyển 1 - Chương 4: Mạnh mẽ giữ gìn tình thân
Trước kia Lâm Huyền Băng là một cô nhi, căn bản là không có người thân, lúc ở thiên tuyệt môn, trong mắt người khác môn chủ đối với nàng rất tốt, nhưng có ai biết môn chủ kỳ thực chỉ xem nàng như một công cụ kiếm tiền mà thôi. Đối với một sát thủ có thể kiếm cho hắn một đống tiền lớn mà nói, hắn cho rằng chỉ cần bố thí một chút quan tâm có thể đổi lấy sự trung thành của nàng, kỳ thực Lâm Huyền Băng căn bản là khinh thường thủ đoạn vụng về kia của hắn, kiếp trước nàng không có tín ngưỡng, không có khát khao, càng không có mục tiêu và lý tưởng, mỗi ngày chỉ nhận nhiệm vụ rồi thi hành, chỉ dựa vào đó mà sống.
Lâm Huyền Băng đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, hai tay nàng nâng bát mì lên, hơi nóng trong chén nhè nhẹ dâng lên, trong lúc nhất thời hai mắt nàng dường như có chút mê man.
“Băng nhi, qua hôm nay con đã chính thức mười bốn tuổi rồi, aiz." Hách Ngưng Chi nói đến đây rồi thở dài một hơi, sau đó bà nói tiếp: “Sang năm, dòng họ Lâm thị muốn tổ chức thí nghiệm thiên phú, nếu con vẫn không có chút đấu khí hay thiên phú ma pháp nào thì làm sao bây giờ?"
Hách Ngưng Chi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của Lâm Huyền Băng, lúc ánh mắt bà nhìn Lâm Huyền Băng có ẩn ẩn lo lắng. Mộ đệ tử không có thiên phú được sinh trong gia tộc còn không bằng những đứa trẻ được sinh trong gia đình bình thường, bởi vì bị gia tộc khinh thường cho nên mới bị mọi người khinh thường.
“Băng nhi, nếu thật sự không có thiên phú cũng không sao, mẹ nhất định sẽ mang con đi khỏi Hiên Viên thành." Hách Ngưng Chi nhìn cửa như đang hạ quyết tâm, bà vừa vuốt tóc Lâm Huyền Băng, vừa nhẹ nhàng nói .
“Mẫu thân." Lâm Huyền Băng điều chỉnh ánh mắt nhìn Hách Ngưng Chi, nhìn thấy trên mặt Hách Ngưng Chi tràn ngập ánh sáng từ ái nhu hòa, trong lòng nàng chảy qua qua dòng nước ấm. Đây là mẫu thân thương yêu sao? Mẫu thân vô tư đối xửn với con mình sao? Cảm giác cũng thật ấm áp.
“Mau ăn đi, lạnh sẽ không ăn ngon." Hách Ngưng Chi mỉm cười nhìn Lâm Huyền Băng.
“Vậy còn mẹ?" Lâm Huyền Băng chú ý tới trước mặt chỉ có một chén, vậy của mẫu thân đâu? Bà ấy ăn cái gì?
“Mẹ sao? Mẹ đã ăn rồi." Hách Ngưng Chi vẫn mỉm cười nói với Lâm Huyền Băng.
Gạt người. Lâm Huyền Băng nhìn Hách Ngưng Chi, trong lòng đã biết nguyên nhân. Chỉ có điều vì mẫu thân là vì nàng nên không lập tức vạch trần mà lựa chọn một cách ôn hòa khác.
“Mẫu thân, con không ăn được nhiều như vậy, chúng ta mỗi người một nửa." Lâm Huyền Băng để chén mì lên bàn, xoay người đi đến trong phòng bếp tính đi lấy thêm cái bát.
Mà Hách Ngưng Chi nhìn bóng lưng Lâm Huyền Băng rời đi, khóe mắt hơi ẩm ướt. Ánh mắt nhu hòa nhìn ra ngoài cửa, trong lòng chỉ dám lén lút nghĩ: “Thiên Tông, Băng nhi chúng ta bây giờ vẫn chưa biết chuyện, chàng đang ở đâu? Bọn họ đều nói chàng đã chết, nhưng là ta không tin, ta vẫn cảm thấy chàng còn sống, nhưng là vì sao đã chín năm rồi, chàng vẫn không có tin tức gì? Nhanh về nhà một chút, ta và Băng nhi đều đang chờ chàng."
“Mẫu thân, mẹ đang nhìn cái gì vậy?" Lúc Lâm Huyền Băng trở lại trong phòng, đã phát hiện Hách Ngưng Chi vụng trộm gạt nước mắt. Nàng nhìn ngoài cửa một chút, lại không thấy ai là sao? Chẳng lẽ bà lại nhớ phụ thân rồi? Lâm Huyền Băng lúc đã hoàn toàn đã nhận định cơ thể này và Hách Ngưng Chi. Nàng âm thầm thề trong lòng, những chuyện trước kia Lâm Huyền Băng không làm được, nàng nhất định sẽ thay nàng ấy làm được, đối tốt với mẫu thân, nàng nhất định sẽ không khiến nàng ấy thất vọng, cũng nhất định sẽ không để bà chịu khổ.
“Không có gì." Hách Ngưng Chi lấy mu bàn tay lau nước mắt dính trên khóe mắt mình, trên mặt đã tươi cười.
Là nhớ phụ thân sao? Lâm Huyền Băng nhìn bộ dạng Hách Ngưng Chi, không khỏi liên tưởng. Mẫu thân và phụ thân thành thân sáu năm, phụ thân khi làm nhiệm vụ thì mất tích, mẫu thân một mình mang theo nàng cùng sống chín năm, trong chín năm này, không có phụ thân che chở, các nàng lại bị gia tộc khinh thường. Lúc nàng nhập vào thân thể này đã hiểu rõ.
“Mẫu thân, mẹ yên tâm, về sau chuyện của con mẹ không cần quan tâm, con sẽ trở nên nổi bật." Lâm Huyền Băng cầm tay Hách Ngưng Chi kiên định nói.
“Ừ, được." Hách Ngưng Chi vuốt đầu Lâm Huyền Băng, con gái thế nào bà biết rất rõ, tuy rằng ở sâu trong lòng cũng không cho là thật, dù sao con gái cũng đang an ủi bà, vậy nên cho dù biết đây là chuyện không thể nhưng trong lòng cũng cảm thấy được an ủi hơn nhiều. Bà dịu dàng nhìn con gái, phảng phất như cảm thấy con gái mới qua một ngày đã trưởng thành hơn nhiều.
“Mẫu thân, chúng ta không nghĩ nữa, ăn cơm trước." Lâm Huyền Băng để cái chén không lên bàn, chia một nửa chén mì ra, đồ ăn đơn sơ, trong lòng Lâm Huyền Băng có chút xót xa, về sau nàng nhất định phải cho mẫu thân cuộc sông tốt nhất, để mẫu thân không phải lo lắng điều gì.
“Ừ." Hách Ngưng Chi thấy trên mặt con gái xuất hiện tia uất ức nên cũng không từ chối. Hai người mỗi người một chén, lẳng lặng ăn.
Đang lúc các nàng đang ăn, gian ngoài đột nhiên có người đi vào.
“Lâm Huyền Băng." Người cầm đầu vừa vào cửa liền gọi thẳng tên Lâm Huyền Băng.
“Lâm quản sự." Hách Ngưng Chi nhìn người tới liền đứng lên, ngữ khí cung kính gọi một tiếng.
“Ừ." Lâm quản sự lên tiếng mà mắt cũng không thèm liếc Hách Ngưng Chi một cái.
Lâm Huyền Băng thấy vậy, trong lòng lóe lên một tia âm trầm, ánh mắt nàng thanh lãnh nhìn quản gia trước mặt, dựa theo bối phận, quản gia chỉ là một hạ nhân, nhưng lão ta ta cũng xem như là nhân vật có thực quyền ở Lâm gia, cho nên không ít người Lâm gia đều nịnh bợ lão, mà các nàng cô nhi quả phụ, không có bối cảnh chỗ dựa vững chắc, Lâm quản gia này đương nhiên cũng không để các nàng vào mắt. Chỉ là không biết hôm nay ngọn gió nào đã thổi lão tới viện nhỏ chỗ nàng?
“Có việc sao?" Lâm Huyền Băng thanh lãnh hỏi một tiếng. Tuy rằng địa vị của Lâm quản sự này trong gia tộc cao hơn so với các đệ tử một chút dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, một hạ nhân còn kiêu căng hơn chủ nhân của mình, quả thật khiến người ta không ưa nổi. Mà Lâm Huyền Băng và Hách Ngưng Chi tuy rằng không có địa vị gì tại gia tộc Lâm thị nhưng tốt xấu gia gia nàng vẫn là trưởng tộc dòng họ Lâm thị, Lâm quản sự lấy thái độ cao cao tại thượng này đối với Lâm Huyền Băng làm nàng cảm giác vô cùng khó chịu. Cho nên khẩu khí của nàng đối lão đương nhiên cũng không có gì phải khách khí.
Lâm quản sự liếc mắt nhìn Lâm Huyền Băng một cái, phát hiện hôm nay nàng không cung kính với lão như ngày thường, trong lòng có chút bất mãn, nhưng đối phương dù sao vẫn là cháu gái tộc trưởng, lão cũng không thể gây sự, “Tộc trưởng gọi ngươi đến tiền viện, hôm nay là ngày thí nghiệm thiên phú, không phải ngươi đã quên chuyện quan trọng này rồi chứ?"
Câu nói của lão tràn đầy ý châm chọc nàng là một phế vật. Aiz, thí nghiệm thiên phú hàng năm vì phế vật này mà khiến cả gia tộc đã trở thành đề tài để mọi người trên đại lục mang ra nói chuyện phiếm.
“Ừ." Lâm Huyền Băng không buồn để ý sự châm chọc của Lâm quản gia, trong đầu nàng lúc này đang truyền ra tin tức, thì ra gia tộc Lâm thị này hàng năm đều sẽ thí nghiệm thiên phú của đệ tử, kiểm tra bọn họ trong một năm có dụng công tu luyện hay không, để đốc thúc nhóm đệ tử trẻ tuổi. Chỉ có điều không phải hằng năm Lâm quản gia đều phái hạ nhân tới thông báo sao? Sao hôm nay lại tự vác mông tới đây? Trong này chắc hẳn là có nguyên nhân.
Lâm Huyền Băng đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, hai tay nàng nâng bát mì lên, hơi nóng trong chén nhè nhẹ dâng lên, trong lúc nhất thời hai mắt nàng dường như có chút mê man.
“Băng nhi, qua hôm nay con đã chính thức mười bốn tuổi rồi, aiz." Hách Ngưng Chi nói đến đây rồi thở dài một hơi, sau đó bà nói tiếp: “Sang năm, dòng họ Lâm thị muốn tổ chức thí nghiệm thiên phú, nếu con vẫn không có chút đấu khí hay thiên phú ma pháp nào thì làm sao bây giờ?"
Hách Ngưng Chi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của Lâm Huyền Băng, lúc ánh mắt bà nhìn Lâm Huyền Băng có ẩn ẩn lo lắng. Mộ đệ tử không có thiên phú được sinh trong gia tộc còn không bằng những đứa trẻ được sinh trong gia đình bình thường, bởi vì bị gia tộc khinh thường cho nên mới bị mọi người khinh thường.
“Băng nhi, nếu thật sự không có thiên phú cũng không sao, mẹ nhất định sẽ mang con đi khỏi Hiên Viên thành." Hách Ngưng Chi nhìn cửa như đang hạ quyết tâm, bà vừa vuốt tóc Lâm Huyền Băng, vừa nhẹ nhàng nói .
“Mẫu thân." Lâm Huyền Băng điều chỉnh ánh mắt nhìn Hách Ngưng Chi, nhìn thấy trên mặt Hách Ngưng Chi tràn ngập ánh sáng từ ái nhu hòa, trong lòng nàng chảy qua qua dòng nước ấm. Đây là mẫu thân thương yêu sao? Mẫu thân vô tư đối xửn với con mình sao? Cảm giác cũng thật ấm áp.
“Mau ăn đi, lạnh sẽ không ăn ngon." Hách Ngưng Chi mỉm cười nhìn Lâm Huyền Băng.
“Vậy còn mẹ?" Lâm Huyền Băng chú ý tới trước mặt chỉ có một chén, vậy của mẫu thân đâu? Bà ấy ăn cái gì?
“Mẹ sao? Mẹ đã ăn rồi." Hách Ngưng Chi vẫn mỉm cười nói với Lâm Huyền Băng.
Gạt người. Lâm Huyền Băng nhìn Hách Ngưng Chi, trong lòng đã biết nguyên nhân. Chỉ có điều vì mẫu thân là vì nàng nên không lập tức vạch trần mà lựa chọn một cách ôn hòa khác.
“Mẫu thân, con không ăn được nhiều như vậy, chúng ta mỗi người một nửa." Lâm Huyền Băng để chén mì lên bàn, xoay người đi đến trong phòng bếp tính đi lấy thêm cái bát.
Mà Hách Ngưng Chi nhìn bóng lưng Lâm Huyền Băng rời đi, khóe mắt hơi ẩm ướt. Ánh mắt nhu hòa nhìn ra ngoài cửa, trong lòng chỉ dám lén lút nghĩ: “Thiên Tông, Băng nhi chúng ta bây giờ vẫn chưa biết chuyện, chàng đang ở đâu? Bọn họ đều nói chàng đã chết, nhưng là ta không tin, ta vẫn cảm thấy chàng còn sống, nhưng là vì sao đã chín năm rồi, chàng vẫn không có tin tức gì? Nhanh về nhà một chút, ta và Băng nhi đều đang chờ chàng."
“Mẫu thân, mẹ đang nhìn cái gì vậy?" Lúc Lâm Huyền Băng trở lại trong phòng, đã phát hiện Hách Ngưng Chi vụng trộm gạt nước mắt. Nàng nhìn ngoài cửa một chút, lại không thấy ai là sao? Chẳng lẽ bà lại nhớ phụ thân rồi? Lâm Huyền Băng lúc đã hoàn toàn đã nhận định cơ thể này và Hách Ngưng Chi. Nàng âm thầm thề trong lòng, những chuyện trước kia Lâm Huyền Băng không làm được, nàng nhất định sẽ thay nàng ấy làm được, đối tốt với mẫu thân, nàng nhất định sẽ không khiến nàng ấy thất vọng, cũng nhất định sẽ không để bà chịu khổ.
“Không có gì." Hách Ngưng Chi lấy mu bàn tay lau nước mắt dính trên khóe mắt mình, trên mặt đã tươi cười.
Là nhớ phụ thân sao? Lâm Huyền Băng nhìn bộ dạng Hách Ngưng Chi, không khỏi liên tưởng. Mẫu thân và phụ thân thành thân sáu năm, phụ thân khi làm nhiệm vụ thì mất tích, mẫu thân một mình mang theo nàng cùng sống chín năm, trong chín năm này, không có phụ thân che chở, các nàng lại bị gia tộc khinh thường. Lúc nàng nhập vào thân thể này đã hiểu rõ.
“Mẫu thân, mẹ yên tâm, về sau chuyện của con mẹ không cần quan tâm, con sẽ trở nên nổi bật." Lâm Huyền Băng cầm tay Hách Ngưng Chi kiên định nói.
“Ừ, được." Hách Ngưng Chi vuốt đầu Lâm Huyền Băng, con gái thế nào bà biết rất rõ, tuy rằng ở sâu trong lòng cũng không cho là thật, dù sao con gái cũng đang an ủi bà, vậy nên cho dù biết đây là chuyện không thể nhưng trong lòng cũng cảm thấy được an ủi hơn nhiều. Bà dịu dàng nhìn con gái, phảng phất như cảm thấy con gái mới qua một ngày đã trưởng thành hơn nhiều.
“Mẫu thân, chúng ta không nghĩ nữa, ăn cơm trước." Lâm Huyền Băng để cái chén không lên bàn, chia một nửa chén mì ra, đồ ăn đơn sơ, trong lòng Lâm Huyền Băng có chút xót xa, về sau nàng nhất định phải cho mẫu thân cuộc sông tốt nhất, để mẫu thân không phải lo lắng điều gì.
“Ừ." Hách Ngưng Chi thấy trên mặt con gái xuất hiện tia uất ức nên cũng không từ chối. Hai người mỗi người một chén, lẳng lặng ăn.
Đang lúc các nàng đang ăn, gian ngoài đột nhiên có người đi vào.
“Lâm Huyền Băng." Người cầm đầu vừa vào cửa liền gọi thẳng tên Lâm Huyền Băng.
“Lâm quản sự." Hách Ngưng Chi nhìn người tới liền đứng lên, ngữ khí cung kính gọi một tiếng.
“Ừ." Lâm quản sự lên tiếng mà mắt cũng không thèm liếc Hách Ngưng Chi một cái.
Lâm Huyền Băng thấy vậy, trong lòng lóe lên một tia âm trầm, ánh mắt nàng thanh lãnh nhìn quản gia trước mặt, dựa theo bối phận, quản gia chỉ là một hạ nhân, nhưng lão ta ta cũng xem như là nhân vật có thực quyền ở Lâm gia, cho nên không ít người Lâm gia đều nịnh bợ lão, mà các nàng cô nhi quả phụ, không có bối cảnh chỗ dựa vững chắc, Lâm quản gia này đương nhiên cũng không để các nàng vào mắt. Chỉ là không biết hôm nay ngọn gió nào đã thổi lão tới viện nhỏ chỗ nàng?
“Có việc sao?" Lâm Huyền Băng thanh lãnh hỏi một tiếng. Tuy rằng địa vị của Lâm quản sự này trong gia tộc cao hơn so với các đệ tử một chút dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, một hạ nhân còn kiêu căng hơn chủ nhân của mình, quả thật khiến người ta không ưa nổi. Mà Lâm Huyền Băng và Hách Ngưng Chi tuy rằng không có địa vị gì tại gia tộc Lâm thị nhưng tốt xấu gia gia nàng vẫn là trưởng tộc dòng họ Lâm thị, Lâm quản sự lấy thái độ cao cao tại thượng này đối với Lâm Huyền Băng làm nàng cảm giác vô cùng khó chịu. Cho nên khẩu khí của nàng đối lão đương nhiên cũng không có gì phải khách khí.
Lâm quản sự liếc mắt nhìn Lâm Huyền Băng một cái, phát hiện hôm nay nàng không cung kính với lão như ngày thường, trong lòng có chút bất mãn, nhưng đối phương dù sao vẫn là cháu gái tộc trưởng, lão cũng không thể gây sự, “Tộc trưởng gọi ngươi đến tiền viện, hôm nay là ngày thí nghiệm thiên phú, không phải ngươi đã quên chuyện quan trọng này rồi chứ?"
Câu nói của lão tràn đầy ý châm chọc nàng là một phế vật. Aiz, thí nghiệm thiên phú hàng năm vì phế vật này mà khiến cả gia tộc đã trở thành đề tài để mọi người trên đại lục mang ra nói chuyện phiếm.
“Ừ." Lâm Huyền Băng không buồn để ý sự châm chọc của Lâm quản gia, trong đầu nàng lúc này đang truyền ra tin tức, thì ra gia tộc Lâm thị này hàng năm đều sẽ thí nghiệm thiên phú của đệ tử, kiểm tra bọn họ trong một năm có dụng công tu luyện hay không, để đốc thúc nhóm đệ tử trẻ tuổi. Chỉ có điều không phải hằng năm Lâm quản gia đều phái hạ nhân tới thông báo sao? Sao hôm nay lại tự vác mông tới đây? Trong này chắc hẳn là có nguyên nhân.
Tác giả :
Thần Thánh Hiến Tế