Ma Pháp Sư Thiên Tài
Quyển 1 - Chương 33: Huyết tinh đấu thú
Lồng sắt giam giữ Kiếm Long được chế tạo từ thép tinh khiết, độ dày của một thanh sắt to bằng một cánh tay trẻ con. Trong lồng có sợi giây xích buộc quanh cổ giữ chặt Kiếm Long. Kiếm Long bị nhốt trong lồng thép, mất đi tự do nên tính tình vô cùng hung dữ. Nó thỉnh thoảng dùng đầu húc vào rào chắn thép.
“Trận đấu của Đan Hồng đấu sĩ – người mạnh nhất trường đấu thú chính thức bắt đầu, mong mọi người chú ý theo dõi." Ở một tầng trên của khán đài, người chủ trì lớn tiếng tuyên bố trận đấu.
Người chủ trì vừa nói xong thì lồng thép bị mở ra.
Kiếm Long to lớn từ từ đi ra.
Hai con mắt nó hung tợn nhìn chằm chằm con người duy nhất đứng trên sân,
“Grừ." Một tiếng rống giận dữ của dã thú từ Kiếm Long phát ra.
Hai tay Đan Hồng nắm chặt thanh đao, hai con mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kiếm Long to lớn.
Bị con người bắt giữ nhốt vào lồng, sự phẫn nộ của Kiếm Long vốn không có chỗ phát tác, lúc này lại nhìn thấy Đan Hồng mặc áo giáp đứng đó, đôi mắt của Kiếm Long liền biến thành màu đỏ thẫm.
Nó nhanh chóng đi về phía Đan Hồng, định sử dụng gai nhọn trên đỉnh đầu đâm chết con người đối diện.
Đan Hồng bình tĩnh nhìn Kiếm Long đang đi tới, hắn vung đao rồi bay lên bổ một nhát vào đầu Kiếm Long.
.
Kiếm Long cũng không phải ngu xuẩn, nó quay đầu đi, một đao của Đan Hồng liền chém vào gáy nó. Lưỡi đao sắc bén xẹt qua, bên gáy Kiếm Long xuất hiện một vệt máu đỏ.
“Grừ." Kiếm long đau đớn gầm lên một tiếng, thân thể của nó hơi nghiêng sang một bên, cái đuôi cực lớn như Lang Nha Bổng quét tới Đan Hồng.
Chỉ thấy thân ảnh thon dài của Đan Hồng chợt nhảy lên khoảng bốn mét, hắn điều chỉnh tư thế ở không một chút, hai tay nắm chặt thanh đao, mang theo đấu khí sắc bén tiếp tục đâm xuống đầu Kiếm Long.
Trên khán đài lúc này tất cả mọi người đều hết sức căng thẳng, ai cũng đang đoán xem không biết Đan Hồng có chém được đầu Kiếm Long hay không.
Nhưng dù sao Kiếm Long cũng là võ sĩ cấp 9, thân thể nó linh hoạt lui về sau mười mét tránh thoát cú chém của Đan Hồng.
Lúc một đao của Đan Hồng chém xuống, đấu khí trút ra làm mặt sân nứt thành cái khe hở, cát vàng hai bên bị dồn thành một bức tường cao hai mét. Mặc dù đã lui ra xa nhưng đấu khí sắc bén của Đan Hồng cũng làm cho Kiếm Long bị thương, chính giữa trán nó hiện lên một vệt máu.
Đôi mắt đỏ thẫm của Kiếm Long híp lại, vết thương giữa trán bắt đầu chảy máu, máu từ từ chảy xuống mũi rồi rơi xuống đất. Xem ra con người này không dễ đối phó. Nó lắc lắc đầu đem máu vung đi.
Hai móng vuốt to cào cào trên đất khiến cát vàng bay tứ tung.
Mà Đan Hồng đứng đối diện Kiếm Long tiếp tục dùng đại đao nhắm vào nó mà đâm tới.
Con người chết tiệt, Kiếm Long gầm lớn một tiếng, đáng tiếc chả ai hiểu nó nói gì. Thân hình vĩ đại lại mạnh mẽ của nó nhào tới chỗ Đan Hồng.
“Xem ra súc sinh vẫn là súc sinh, không khôn ngoan hơn được." Đan Hồng ung dung nhìn Kiếm Long đang lao tới. Khóe miệng hắn khẽ cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt thanh đao, thân mình khẽ nghiêng về bên phải, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kiếm Long.
Hừ, con người ngu xuẩn, ngươi cho là ta sẽ lại vọt tới trước mặt ngươi sao? Kiếm long tới cách Đan Hồng năm thước rồi đột nhiên ngừng lại, đầu rồng của nó cong xuống phía dưới, lưng nó đối diện với Đan Hồng, những cái gai sắc nhọn trên lưng nó bắn về phía Đan Hồng như những mũi tên.
Đan Hồng nhìn thấy Kiếm Long cong lưng đối diện mình, đôi mắt phát lạnh, trong lòng thầm nghĩ, đây là tuyệt chiêu của võ sĩ Kiếm Long cấp 9 sao? Quả nhiên khác với những ma thú cấp thấp mà hắn từng giết trước đây. Kiếm Long này chỉ sợ đã có một chút trí tuệ, nó khác xa với những dã thú khác rồi.
Đầu hắn suy nghĩ nhưng thân thể hắn vẫn phản ứng rất nhanh. Đan Hồng nhảy qua phía bên trái để tránh những mũi tên, nhưng Kiếm Long thấy thế lập tức cũng hướng lưng về phía bên trái.
Bởi vì khoảng cách quá gần, thân hình Đan Hồng di chuyển còn chưa kịp đứng vững thì những mũi tên đã bắn tới người hắn.
Hắn nhanh chóng nhìn ra quỹ đạo của những mũi tên, hai tay lại nắm chặt thanh đao lớn.
“Yaaaaa." Đan Hồng hét to.
Đại đao mang theo gió mạnh và đấu khí sắc bén bổ lên lưng của Kiếm Long.
Kiếm Long thấy như vậy liền vung đuôi đánh về phía Đan Hồng, định chặn đòn tiến công của hắn.
Nhưng đấu khí của Đan Hồng đã lên cao, hai tay hắn dùng sức, cái đuôi to lớn của Kiếm Long lập tức bị chém một phát.
“Grừ, grừ, grừ." Tiếng kêu của Kiếm Long vang vọng cả đấu trường.
Đan Hồng tiếp tục nhảy người lên, vung thanh đao chém xuống đầu Kiếm Long. Tiếng kêu của Kiếm Long im bặt, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm thiếu niên mặc đồ đỏ trước mắt.
“Rầm." Thân hình cực lớn của Kiếm Long ngã ầm xuống đất, cát bụi xung quanh bay tứ phía.
Những khán giả ở đây bị một màn chiến đấu căng thẳng làm cho kinh ngạc.
“Tuyệt." Sau vài giây im lặng, đấu trường đột nhiên vang lên những tràng vỗ tay như sấm.
Mà Đan Hồng đứng giữa sân lúc này lấy ra một cái khăn tay, dùng nó lau đi những giọt máu trên thanh đao rồi quăng cái khăn trên mặt đất. Hắn đi đến nhặt vỏ đao rồi tra vào đao một cách lưu loát.
Đan Hồng nhìn về phía Lâm Huyền Băng và Lâm Huyền Thiên, đôi mắt mang theo ý lạnh, rồi hắn nâng đao lên chỉ vào hai người, sau đó xoay người bỏ đi.
“Này, Huyền Thiên ca ca, người này rất kỳ quái, vì sao hắn lại dùng đao chỉ vào chúng ta?" Lâm Huyền Băng có chút không hiểu hỏi Lâm Huyền Thiên.
“Đừng đoán bừa, cách xa như vậy, ai biết hắn chỉ ai? Chúng ta đi thôi." Lâm Huyền Thiên nắm tay Lâm Huyền Băng đi ra khỏi đấu trường.
“Trận đấu của Đan Hồng đấu sĩ – người mạnh nhất trường đấu thú chính thức bắt đầu, mong mọi người chú ý theo dõi." Ở một tầng trên của khán đài, người chủ trì lớn tiếng tuyên bố trận đấu.
Người chủ trì vừa nói xong thì lồng thép bị mở ra.
Kiếm Long to lớn từ từ đi ra.
Hai con mắt nó hung tợn nhìn chằm chằm con người duy nhất đứng trên sân,
“Grừ." Một tiếng rống giận dữ của dã thú từ Kiếm Long phát ra.
Hai tay Đan Hồng nắm chặt thanh đao, hai con mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kiếm Long to lớn.
Bị con người bắt giữ nhốt vào lồng, sự phẫn nộ của Kiếm Long vốn không có chỗ phát tác, lúc này lại nhìn thấy Đan Hồng mặc áo giáp đứng đó, đôi mắt của Kiếm Long liền biến thành màu đỏ thẫm.
Nó nhanh chóng đi về phía Đan Hồng, định sử dụng gai nhọn trên đỉnh đầu đâm chết con người đối diện.
Đan Hồng bình tĩnh nhìn Kiếm Long đang đi tới, hắn vung đao rồi bay lên bổ một nhát vào đầu Kiếm Long.
.
Kiếm Long cũng không phải ngu xuẩn, nó quay đầu đi, một đao của Đan Hồng liền chém vào gáy nó. Lưỡi đao sắc bén xẹt qua, bên gáy Kiếm Long xuất hiện một vệt máu đỏ.
“Grừ." Kiếm long đau đớn gầm lên một tiếng, thân thể của nó hơi nghiêng sang một bên, cái đuôi cực lớn như Lang Nha Bổng quét tới Đan Hồng.
Chỉ thấy thân ảnh thon dài của Đan Hồng chợt nhảy lên khoảng bốn mét, hắn điều chỉnh tư thế ở không một chút, hai tay nắm chặt thanh đao, mang theo đấu khí sắc bén tiếp tục đâm xuống đầu Kiếm Long.
Trên khán đài lúc này tất cả mọi người đều hết sức căng thẳng, ai cũng đang đoán xem không biết Đan Hồng có chém được đầu Kiếm Long hay không.
Nhưng dù sao Kiếm Long cũng là võ sĩ cấp 9, thân thể nó linh hoạt lui về sau mười mét tránh thoát cú chém của Đan Hồng.
Lúc một đao của Đan Hồng chém xuống, đấu khí trút ra làm mặt sân nứt thành cái khe hở, cát vàng hai bên bị dồn thành một bức tường cao hai mét. Mặc dù đã lui ra xa nhưng đấu khí sắc bén của Đan Hồng cũng làm cho Kiếm Long bị thương, chính giữa trán nó hiện lên một vệt máu.
Đôi mắt đỏ thẫm của Kiếm Long híp lại, vết thương giữa trán bắt đầu chảy máu, máu từ từ chảy xuống mũi rồi rơi xuống đất. Xem ra con người này không dễ đối phó. Nó lắc lắc đầu đem máu vung đi.
Hai móng vuốt to cào cào trên đất khiến cát vàng bay tứ tung.
Mà Đan Hồng đứng đối diện Kiếm Long tiếp tục dùng đại đao nhắm vào nó mà đâm tới.
Con người chết tiệt, Kiếm Long gầm lớn một tiếng, đáng tiếc chả ai hiểu nó nói gì. Thân hình vĩ đại lại mạnh mẽ của nó nhào tới chỗ Đan Hồng.
“Xem ra súc sinh vẫn là súc sinh, không khôn ngoan hơn được." Đan Hồng ung dung nhìn Kiếm Long đang lao tới. Khóe miệng hắn khẽ cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt thanh đao, thân mình khẽ nghiêng về bên phải, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kiếm Long.
Hừ, con người ngu xuẩn, ngươi cho là ta sẽ lại vọt tới trước mặt ngươi sao? Kiếm long tới cách Đan Hồng năm thước rồi đột nhiên ngừng lại, đầu rồng của nó cong xuống phía dưới, lưng nó đối diện với Đan Hồng, những cái gai sắc nhọn trên lưng nó bắn về phía Đan Hồng như những mũi tên.
Đan Hồng nhìn thấy Kiếm Long cong lưng đối diện mình, đôi mắt phát lạnh, trong lòng thầm nghĩ, đây là tuyệt chiêu của võ sĩ Kiếm Long cấp 9 sao? Quả nhiên khác với những ma thú cấp thấp mà hắn từng giết trước đây. Kiếm Long này chỉ sợ đã có một chút trí tuệ, nó khác xa với những dã thú khác rồi.
Đầu hắn suy nghĩ nhưng thân thể hắn vẫn phản ứng rất nhanh. Đan Hồng nhảy qua phía bên trái để tránh những mũi tên, nhưng Kiếm Long thấy thế lập tức cũng hướng lưng về phía bên trái.
Bởi vì khoảng cách quá gần, thân hình Đan Hồng di chuyển còn chưa kịp đứng vững thì những mũi tên đã bắn tới người hắn.
Hắn nhanh chóng nhìn ra quỹ đạo của những mũi tên, hai tay lại nắm chặt thanh đao lớn.
“Yaaaaa." Đan Hồng hét to.
Đại đao mang theo gió mạnh và đấu khí sắc bén bổ lên lưng của Kiếm Long.
Kiếm Long thấy như vậy liền vung đuôi đánh về phía Đan Hồng, định chặn đòn tiến công của hắn.
Nhưng đấu khí của Đan Hồng đã lên cao, hai tay hắn dùng sức, cái đuôi to lớn của Kiếm Long lập tức bị chém một phát.
“Grừ, grừ, grừ." Tiếng kêu của Kiếm Long vang vọng cả đấu trường.
Đan Hồng tiếp tục nhảy người lên, vung thanh đao chém xuống đầu Kiếm Long. Tiếng kêu của Kiếm Long im bặt, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm thiếu niên mặc đồ đỏ trước mắt.
“Rầm." Thân hình cực lớn của Kiếm Long ngã ầm xuống đất, cát bụi xung quanh bay tứ phía.
Những khán giả ở đây bị một màn chiến đấu căng thẳng làm cho kinh ngạc.
“Tuyệt." Sau vài giây im lặng, đấu trường đột nhiên vang lên những tràng vỗ tay như sấm.
Mà Đan Hồng đứng giữa sân lúc này lấy ra một cái khăn tay, dùng nó lau đi những giọt máu trên thanh đao rồi quăng cái khăn trên mặt đất. Hắn đi đến nhặt vỏ đao rồi tra vào đao một cách lưu loát.
Đan Hồng nhìn về phía Lâm Huyền Băng và Lâm Huyền Thiên, đôi mắt mang theo ý lạnh, rồi hắn nâng đao lên chỉ vào hai người, sau đó xoay người bỏ đi.
“Này, Huyền Thiên ca ca, người này rất kỳ quái, vì sao hắn lại dùng đao chỉ vào chúng ta?" Lâm Huyền Băng có chút không hiểu hỏi Lâm Huyền Thiên.
“Đừng đoán bừa, cách xa như vậy, ai biết hắn chỉ ai? Chúng ta đi thôi." Lâm Huyền Thiên nắm tay Lâm Huyền Băng đi ra khỏi đấu trường.
Tác giả :
Thần Thánh Hiến Tế