Ma Nữ Tình Thù
Chương 25
Lộ lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện về sư phụ và nàng. Năng lực của nàng thua xa sự xuất sắc của sư phụ, trong khi hấp thu tà ma pháp của sư phụ biết đâu nàng học được cách thao túng linh hồn người chết, hôm nào nàng phải thử một lần, xem có thể thao túng linh hồn người chết hay không, chuyện đó chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.
Trong chốc lát, khóe miệng của nàng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
Khinh Hồng không cẩn thận nhìn thấy, hắn nhìn chằm chằm nàng, càng lúc càng nghi ngờ thái độ của nàng, có thể lòng của nàng không đơn giản như hắn suy đoán.
Tịch Ân cũng phát hiện ra, nhưng chàng không hề nói ra.
“Tư tế không phải đã cùng tà ma nữ Lộ giao thủ sao? Có thể mời tư tế nói cho chúng ta biết, tà ma nữ Lộ có lợi hại như lời đồn đại hay không chứ?" Nói, nói, trọng tâm câu chuyện lại quay về trên người Tịch Ân.
“Nàng có lợi hại thì cũng kém tư tế của chúng ta, tư tế của chúng ta đánh cho nàng một chưởng thì hoa rơi nước chảy (thất bại thảm hại), nàng có chỗ nào giỏi chứ? Theo ý ta, lời đồn đãi đã nói quá sự thật."Tư tế kính yêu của bọn họ không thể là hạng người hời hợt như vậy, cho dù tà ma nữ Lộ có lợi hại nữa, vẫn thất bại thảm hại dưới tay tư tế.
“Không sai! Không sai!" Mọi người nhớ tới mỗi lần tà ma nữ Lộ giao thủ với tư tế, thắng lợi đều thuộc về tư tế, chắc là tà ma nữ Lộ kia tu luyện chưa đủ, mới có thể thất bại thảm hại, ngay cả đế quốc Phổ Mạn cũng thua triệt để.
“Đúng vậy! Tư tế, hãy nói cho chúng ta biết, tà ma nữ Lộ thực ra là một nữ nhân như thế nào?" Mọi người bắt đầu đánh trống reo hò, đồng tâm muốn biết chân dung thực sự của nàng.
Ở trong lòng mọi người, tà ma nữ Lộ rất thần bí, rất ít người gặp qua nàng, mà hành động của nàng từ trước đến nay đều rất âm độc, Vì vậy mọi người càng hiếu kỳ đối với nàng, muốn nhìn một chút xem đằng sau cái khăn che mặt thần bí kia nàng là loại người gì.
“Nàng là một nữ nhân để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào." Tịch Ân chậm rãi nói ra ấn tượng sâu sắc nhất với tà ma nữ Lộ .
Thủ đoạn của nàng không ngừng khắc sâu vào trí nhớ của chàng, cũng khiến sự trong sạch cả đời của chàng có chỗ vết nhơ, đó là kí ức chàng muốn quên mà không được, chỉ sợ chàng phải mất cả một thời gian dài mới có thể quên được.
Nghe bọn họ phê bình tác phong của nàng, hoảng sợ với sự âm độc của nàng, Lộ không hề cảm thấy bị thương tổn, nàng trong miệng bọn họ có đúng sự thật hay không, nàng không cảm thấy cần thiết, nàng còn cảm thấy thủ đoạn của nàng phải tàn nhẫn hơn nữa, âm độc hơn nữa, như vậy mới không phụ sự dạy dỗ của sư phụ dành cho nàng.
Về phần Tịch Ân nói, còn khiến cho nàng cất tiếng cười to, nàng biết Tịch Ân đang ám chỉ chuyện gì. A! Nàng muốn lớn tiếg nói cho mọi người biết, đừng nghĩ Tịch Ân là thần thánh, dù sao trong mê hương hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường, ngay cả một ngón tay út của nàng cũng đánh không lại, dễ dàng phục tùng dưới chân của nàng, nàng cũng có lúc thắng Tịch Ân! Chỉ là mọi người không biết mà thôi.
Nàng hưng phấn nghĩ, nếu mọi người biết vị tư tế địa vị cao quý cùng nàng là tà ma nữ mà mọi người căm hận phát sinh quan hệ, chẳng biết sẽ đối xử với Tịch Ân ra sao? Mọi người còn có thể tiếp tục sùng kính hắn như trước hay không?
Sợ rằng rất khó, địa vị Tịch Ân sẽ xuống dốc không phanh, chức vụ tư tế sợ là sẽ khó đảm bảo nhất, hắn sẽ trở thành đối tượng người người phỉ nhổ. Lộ hài lòng nghĩ có nên đem “Chuyện tốt" của nàng và hắn gieo rắc ra ngoài hay không .
Đứng ở bên người nàng, Tịch Ân xác định rõ khí tức lạnh lẽo chàng cảm nhận được là từ trên người nàng tỏa ra, chàng không có quay đầu nhìn nàng, nhưng vẫn phải duy trì ổn định hơi thở đều đều.
“Được rồi! Mọi người nên nghỉ ngơi đi, sao lại chỉ thảo luận về chuyện của tà ma nữ Lộ thế." Nữ nhân vui vẻ vỗ vỗ tay, để cho mọi người chú ý, lớn tiếng tuyên bố đã đến lúc nghỉ ngơi.
“Vâng!" Mọi người ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng, nằm xuống nghỉ ngơi.
“Tư tế, Khinh Hồng, Lị Lị tiểu thư, mời." Nàng mỉm cười mời ba người bọn họ ra.
“Thức ăn còn chưa phát xong." Khinh Hồng nhìn thức ăn trong cái giỏ, nhịn không được mở miệng nói.
“Không sao, ta sẽ nói những người khác phát xuống phía dưới." Nữ nhân cười tiếp nhận cái giỏ thức ăn trong tay ba người bọn họ, đưa cho người ở bên trong.
“Thật không có ý tứ, làm lỡ nhiều thời gian như vậy." Bình thường có thể phát xong thức ăn rất nhanh, ai biết hôm nay mọi người hăng hái cao như vậy, hết mình thảo luận vấn đề về tà ma nữ Lộ.
“Không sao, thấy bọn họ bình phục nhanh như vậy, chúng ta đã rất vui rồi."
Tịch Ân muốn nàng không cần để tâm.(nàng ở đây là nữ nhân chăm sóc, không phải Lộ nha các nàng)
Nữ nhân cười sảng khoái hai tiếng."Các ngươi ở lại uống chén trà đã".
“Không được rồi, ta muốn trở lại thần điện trước khi trời tối, cảm ơn ngươi." Tịch Ân khéo léo từ chối ý tốt của nàng
“Vậy ta cũng không cố ép các ngươi, trên đường cẩn thận." Nữ nhân gật đầu, cười tiễn bọn họ ra cửa.
“Hẹn gặp lại." Hai thầy trò Tịch Ân và Khinh Hồng hướng phía nàng nói lời từ biệt.
“Hẹn gặp lại." Nữ nhân vẫy vẫy tay.
“Hẹn, Hẹn gặp lại, phu, phu nhân." Lộ giả vờ e lệ về phía nữ nhân nói lời từ biệt, trong lòng đang hình thành trăm nghìn kế ác độc.
“Lị Lị tiểu thư, lần tới nhớ trở lại chơi nha! Ta rất thích ngươi!" Nữ nhân lại cầm tay nàng, dịu dàng mời nàng.
Liếc mắt xuống bàn tay bị nắm chặt, mềm mại, ấm áp, mấy lần trong một ngày, cảm giác này Lội chưa từng trải qua, nàng không biết nên bỏ qua nữ nhân nhiệt tình này như thế nào.
“Nhất định phải tới, giữ gìn sức khỏe? Lị Lị. Ta trực tiếp gọi ngươi Lị Lị, hi vọng ngươi sẽ không để ý" Giọng nói của nữ nhân ấm áp.
“Vâng, được ạ." Lộ lúc này nói lắp mà không phải là giả vờ.
“Chúng ta cần phải đi." Tịch Ân nhắc nhở các nàng không tiếp tục nói lời chia tay, kéo nàng đi, chắc chắn là không kịp chạy về thần điện trước khi trời tối.
Trong chốc lát, khóe miệng của nàng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
Khinh Hồng không cẩn thận nhìn thấy, hắn nhìn chằm chằm nàng, càng lúc càng nghi ngờ thái độ của nàng, có thể lòng của nàng không đơn giản như hắn suy đoán.
Tịch Ân cũng phát hiện ra, nhưng chàng không hề nói ra.
“Tư tế không phải đã cùng tà ma nữ Lộ giao thủ sao? Có thể mời tư tế nói cho chúng ta biết, tà ma nữ Lộ có lợi hại như lời đồn đại hay không chứ?" Nói, nói, trọng tâm câu chuyện lại quay về trên người Tịch Ân.
“Nàng có lợi hại thì cũng kém tư tế của chúng ta, tư tế của chúng ta đánh cho nàng một chưởng thì hoa rơi nước chảy (thất bại thảm hại), nàng có chỗ nào giỏi chứ? Theo ý ta, lời đồn đãi đã nói quá sự thật."Tư tế kính yêu của bọn họ không thể là hạng người hời hợt như vậy, cho dù tà ma nữ Lộ có lợi hại nữa, vẫn thất bại thảm hại dưới tay tư tế.
“Không sai! Không sai!" Mọi người nhớ tới mỗi lần tà ma nữ Lộ giao thủ với tư tế, thắng lợi đều thuộc về tư tế, chắc là tà ma nữ Lộ kia tu luyện chưa đủ, mới có thể thất bại thảm hại, ngay cả đế quốc Phổ Mạn cũng thua triệt để.
“Đúng vậy! Tư tế, hãy nói cho chúng ta biết, tà ma nữ Lộ thực ra là một nữ nhân như thế nào?" Mọi người bắt đầu đánh trống reo hò, đồng tâm muốn biết chân dung thực sự của nàng.
Ở trong lòng mọi người, tà ma nữ Lộ rất thần bí, rất ít người gặp qua nàng, mà hành động của nàng từ trước đến nay đều rất âm độc, Vì vậy mọi người càng hiếu kỳ đối với nàng, muốn nhìn một chút xem đằng sau cái khăn che mặt thần bí kia nàng là loại người gì.
“Nàng là một nữ nhân để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào." Tịch Ân chậm rãi nói ra ấn tượng sâu sắc nhất với tà ma nữ Lộ .
Thủ đoạn của nàng không ngừng khắc sâu vào trí nhớ của chàng, cũng khiến sự trong sạch cả đời của chàng có chỗ vết nhơ, đó là kí ức chàng muốn quên mà không được, chỉ sợ chàng phải mất cả một thời gian dài mới có thể quên được.
Nghe bọn họ phê bình tác phong của nàng, hoảng sợ với sự âm độc của nàng, Lộ không hề cảm thấy bị thương tổn, nàng trong miệng bọn họ có đúng sự thật hay không, nàng không cảm thấy cần thiết, nàng còn cảm thấy thủ đoạn của nàng phải tàn nhẫn hơn nữa, âm độc hơn nữa, như vậy mới không phụ sự dạy dỗ của sư phụ dành cho nàng.
Về phần Tịch Ân nói, còn khiến cho nàng cất tiếng cười to, nàng biết Tịch Ân đang ám chỉ chuyện gì. A! Nàng muốn lớn tiếg nói cho mọi người biết, đừng nghĩ Tịch Ân là thần thánh, dù sao trong mê hương hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường, ngay cả một ngón tay út của nàng cũng đánh không lại, dễ dàng phục tùng dưới chân của nàng, nàng cũng có lúc thắng Tịch Ân! Chỉ là mọi người không biết mà thôi.
Nàng hưng phấn nghĩ, nếu mọi người biết vị tư tế địa vị cao quý cùng nàng là tà ma nữ mà mọi người căm hận phát sinh quan hệ, chẳng biết sẽ đối xử với Tịch Ân ra sao? Mọi người còn có thể tiếp tục sùng kính hắn như trước hay không?
Sợ rằng rất khó, địa vị Tịch Ân sẽ xuống dốc không phanh, chức vụ tư tế sợ là sẽ khó đảm bảo nhất, hắn sẽ trở thành đối tượng người người phỉ nhổ. Lộ hài lòng nghĩ có nên đem “Chuyện tốt" của nàng và hắn gieo rắc ra ngoài hay không .
Đứng ở bên người nàng, Tịch Ân xác định rõ khí tức lạnh lẽo chàng cảm nhận được là từ trên người nàng tỏa ra, chàng không có quay đầu nhìn nàng, nhưng vẫn phải duy trì ổn định hơi thở đều đều.
“Được rồi! Mọi người nên nghỉ ngơi đi, sao lại chỉ thảo luận về chuyện của tà ma nữ Lộ thế." Nữ nhân vui vẻ vỗ vỗ tay, để cho mọi người chú ý, lớn tiếng tuyên bố đã đến lúc nghỉ ngơi.
“Vâng!" Mọi người ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng, nằm xuống nghỉ ngơi.
“Tư tế, Khinh Hồng, Lị Lị tiểu thư, mời." Nàng mỉm cười mời ba người bọn họ ra.
“Thức ăn còn chưa phát xong." Khinh Hồng nhìn thức ăn trong cái giỏ, nhịn không được mở miệng nói.
“Không sao, ta sẽ nói những người khác phát xuống phía dưới." Nữ nhân cười tiếp nhận cái giỏ thức ăn trong tay ba người bọn họ, đưa cho người ở bên trong.
“Thật không có ý tứ, làm lỡ nhiều thời gian như vậy." Bình thường có thể phát xong thức ăn rất nhanh, ai biết hôm nay mọi người hăng hái cao như vậy, hết mình thảo luận vấn đề về tà ma nữ Lộ.
“Không sao, thấy bọn họ bình phục nhanh như vậy, chúng ta đã rất vui rồi."
Tịch Ân muốn nàng không cần để tâm.(nàng ở đây là nữ nhân chăm sóc, không phải Lộ nha các nàng)
Nữ nhân cười sảng khoái hai tiếng."Các ngươi ở lại uống chén trà đã".
“Không được rồi, ta muốn trở lại thần điện trước khi trời tối, cảm ơn ngươi." Tịch Ân khéo léo từ chối ý tốt của nàng
“Vậy ta cũng không cố ép các ngươi, trên đường cẩn thận." Nữ nhân gật đầu, cười tiễn bọn họ ra cửa.
“Hẹn gặp lại." Hai thầy trò Tịch Ân và Khinh Hồng hướng phía nàng nói lời từ biệt.
“Hẹn gặp lại." Nữ nhân vẫy vẫy tay.
“Hẹn, Hẹn gặp lại, phu, phu nhân." Lộ giả vờ e lệ về phía nữ nhân nói lời từ biệt, trong lòng đang hình thành trăm nghìn kế ác độc.
“Lị Lị tiểu thư, lần tới nhớ trở lại chơi nha! Ta rất thích ngươi!" Nữ nhân lại cầm tay nàng, dịu dàng mời nàng.
Liếc mắt xuống bàn tay bị nắm chặt, mềm mại, ấm áp, mấy lần trong một ngày, cảm giác này Lội chưa từng trải qua, nàng không biết nên bỏ qua nữ nhân nhiệt tình này như thế nào.
“Nhất định phải tới, giữ gìn sức khỏe? Lị Lị. Ta trực tiếp gọi ngươi Lị Lị, hi vọng ngươi sẽ không để ý" Giọng nói của nữ nhân ấm áp.
“Vâng, được ạ." Lộ lúc này nói lắp mà không phải là giả vờ.
“Chúng ta cần phải đi." Tịch Ân nhắc nhở các nàng không tiếp tục nói lời chia tay, kéo nàng đi, chắc chắn là không kịp chạy về thần điện trước khi trời tối.
Tác giả :
Trầm Vi