Ma Nữ Nghê Thường
Chương 171: Long Hổ tranh đấu
Bởi vì lần nhịn không được mà bật cười này, gần như khiến cho Luyện nhi phiền muộn lại muốn ồn ào tính khí không chịu nói nữa, chỉ có thể lại cẩn thận từng li từng tí mà dỗ dành một lúc lâu, mới khiến cho nàng đổi giận thành vui, cười dài mà nói ra sự tình của lão gia tử.
Thì ra lúc trước khi ta đi cùng Thiết San Hô, nàng muốn làm cho lão gia tử hài lòng, liền nói sang chuyện khác nói đến những chuyện trong nội cung, nói đến đoạn Khách Sính Đình phóng hỏa đốt phòng kia, tâm tình Thiết Phi Long quả nhiên chuyển tốt lên rất nhiều, thậm chí sau khi nghe xong cũng thuận thế nói ra những chuyện ông đã gặp qua trong cung, kỳ thật đơn giản chính là đối thủ gian xảo, tự nhiên đâm ngang, cho nên liền thất bại trong gang tấc, nhưng nói một lát, lại tiết lộ trong lúc tranh đấu, đã âm thầm hướng Mộ Dung Trùng hạ chiến thư, hẹn ngày khác lại đơn đả độc đấu.
Lúc đầu vẫn là tựa sát vào nhau, một người không chút bận tâm mà nói, một người bình tâm tĩnh khí mà lắng nghe, nghe đến đoạn này lại là kinh hãi, nhịn không được đã muốn bật dậy, kết quả vừa ngồi lên được một nửa lại bị kéo trở về, "Nằm yên." Luyện nhi khẽ đảo mắt nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, theo lời nghĩa phụ nói, lúc đó ông nghĩ vạch trần âm mưu của Yêm đảng, liền ở trước mặt mọi người kêu to Ngụy Trung Hiền thông phiên bán nước, tuy rằng bị bao vây cực kỳ gắt gao chỉ gọi to được vài tiếng, đã thấy Mộ Dung Trùng hiện ra bộ dáng giật mình, liền nghĩ người này mặc dù là vẽ đường cho hươu chạy, nhưng đối với chuyện bán nước chưa hẳn là đã hiểu rõ tình hình, lúc này mới để cho ông có cơ hội nhân lúc hỗn loạn mà hạ chiến thư này, hẹn Mộ Dung Trùng buổi trưa một ngày sau tại vùng ngoại ô Bí Ma Nham đơn đả độc đấu, thứ nhất nói rõ chân tướng, thứ hai cũng coi như báo thù."
Một tin tức bất ngờ như vậy, dựa vào người Luyện nhi suy nghĩ một chút, suy nghĩ rồi suy nghĩ, liền viết xuống vài chữ đơn giản trên vai nàng để thể hiện sự lo lắng của bản thân, Luyện nhi gật đầu nói: "Ta cũng lo lắng, bất quá nghĩa phụ nói, Mộ Dung Trùng thực chất vẫn là người trong giang hồ, bị một kích của ông, cho dù là một lần đánh cược nhất định cũng sẽ đi. Ông còn nói việc này không cho phép ta tiết lộ với San Hô, cũng không cho phép ra tay, nếu không liền muốn cắt đứt phân tình phụ tử này."
Khe khẽ cười cười, lời nói của lão gia tử tuy nặng, nhưng lo lắng không phải không có lý, khỏi cần phải nói, liền dựa theo tính tình thích giao đấu của Luyện nhi, đề phòng nàng khó nhịn mà ra tay ở thời khắc mấu chốt cũng rất tất yếu, huống chi chỉ cần được Luyện nhi xem là người trong nhà, nói nặng lời nàng cũng sẽ không để ý. Chỉ có điều, không cho phép nàng ra tay là một chuyện, chỉ là không cho phép nói với Thiết San Hô...
Phút chốc trong lòng hơi động một chút, nghiêng đầu nhìn nhìn người bên gối, quả nhiên thấy trong mắt nàng mang theo ý cười, liền triệt để hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhịn không được mà vỗ nhè nhẹ nàng hai cái, để bày tỏ sự kháng nghị khi bị tính kế, sau cái vỗ này Luyện nhi cũng thản nhiên thừa nhận, cong môi nói: "Ta không có làm chuyện gì không nên làm a, nghĩa phụ chỉ căn dặn ta không thể nói cho San Hô, cho nên nói cho ngươi nghe lại không có sao, về phần ngươi có để cho San Hô biết hay không, đã là chuyện không liên quan đến ta rồi."
Nhìn Luyện nhi cười đến giảo hoạt, đối với địch nhân nàng là bụng dạ thẳng thắn, đối với người của mình ngược lại liền trở nên vô lại, e là nhất thời Thiết lão gia tử cũng không ngờ tới a? Thật sự là người thẳng thắng nóng tính.
Vô luận như thế nào, nàng đẩy bỏ chuyện này cũng không sao, nhưng thật ra lại gọn gàng chỉnh tề mà đem nan đề này vứt cho ta, cũng may còn có một ngày để cân nhắc, cũng là không cần quá mức lo lắng, cho nên vẫn là an an ổn ổn ngủ đến ngày hôm sau khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
Đây là ngày thứ ba đến kinh sư, bởi vì hai ngày trước huyên náo quá mức lợi hại, mặc dù bề ngoài trong thành vẫn là bình tĩnh, chỉ là nghe nói do tử đã được tăng thêm không ít, khách điếm các nơi cũng có người có thân phận bất minh ra vào nghe ngóng, Long tổng tiêu đầu gởi lời nói để chúng ta nghỉ ngơi vài ngày xem như tránh đầu gió, có chuyện gì sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Ý tứ của tổng tiêu đầu kỳ thật có lẽ cũng chính là ý của Thiết lão gia tử, ngày mai ông hẹn đối thủ, tất nhiên không hy vọng tự nhiên lại bị đâm ngang. Mà Luyện nhi cũng không có ý kiến gì, nàng chỉ lo nhờ cậy tổng tiêu đầu tìm người kiểm nghiệm dược tính của Bồi Nguyên Đan, đối với những chuyện còn lại coi như là không biết. Chỉ có Thiết San Hô mới thật sự là người mơ mơ màng màng, nàng mới vừa tự kiểm điểm sự nóng vội lúc trước, hôm nay lại đang bình tĩnh vừa dưỡng thương luyện công vừa khổ tâm mưu tính báo thù, hoàn toàn không biết phụ thân đã hẹn đấu cừu nhân chuẩn bị thay mặt báo thù.
Cho nên chỉ còn một mình bản thân, là thật sự đau đầu nghĩ cách đối phó giải quyết chuyện này.
Dụng ý của Thiết lão gia tử khi muốn giấu giếm San Hô không cần nói cũng biết, dù cho Thiết San Hô không lại vội vàng xao động mà liều lĩnh, bản thân công lực của nàng so với Mộ Dung Trùng liền chênh lệch khá xa, thậm chí ngay cả Thiết Phi Long đấu với Mộ Dung Trùng cũng là có mạo hiểm, nếu như có cái gì vạn nhất...
Bất quá nói lại, nếu như có cái gì vạn nhất, ta nghĩ Luyện nhi nhất định sẽ xuất thủ, thấy lúc này nàng thản nhiên, nhất định là đã sớm có chủ ý, cho dù là lão gia tử dùng tình cảm phụ tử bức bách, chuyện nên làm, có lẽ nàng vẫn là sẽ làm, trên thế gian này kỳ thật không có chuyện gì là có thể thật sự bức bách áp chế Luyện nhi.
Tâm tư của hai người này đều rất rõ ràng, vấn đề kỳ thật là ở trên người Thiết San Hô, nếu như nàng đi theo, thấy cừu nhân liền mất lý trí, nàng có thể nhẫn nại được hay không? Nếu như nhịn không được, lần nữa làm rối loạn ý định của lão gia tử, người được lợi chỉ có thể là Mộ Dung Trùng, đây cũng là điểm mấu chốt làm bản thân do dự.
Càng nghĩ, đắn đo tới lui, một chuyện này thẳng đến khi bầu trời tối đen cũng không ra được kết luận, cũng may bình thường đã quen bất động thanh sắc, khi dùng cơm cũng không làm cho lão gia tử cùng Thiết San Hô nhìn ra sơ hở, chỉ có Luyện nhi thỉnh thoảng mang theo thâm ý khác mà liếc nhìn sang một lần, tựa như đối với chuyện có thể đem nan đề vứt cho ta cảm thấy rất đắc ý.
Bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhẹ cúi đầu tiếp tục uống cánh.
Tuy nói suy tư một ngày, ban đêm vẫn là ngủ say sưa, dù chưa từng trao đổi qua, chỉ là Luyện nhi tựa hồ cũng dự liệu được chuyện đó, hiếm khi có quy tắc, ban đêm liền sớm nằm ngủ, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời bất quá là vừa mới sáng, nhưng mà Thiết Phi Long đã không thấy hình bóng.
Cũng liền không tiếp tục do dự, lôi kéo Luyện nhi gõ cửa phòng Thiết San Hô.
Nơi ước đấu Bí Ma Nham ở ngay vùng ngoại thành kinh sư, nghe nói là một nơi hiểm trở hoang vắng nổi danh, ít nhất đối với những người trong võ lâm vùng phụ cận là rất nổi danh, bởi vì địa thế nơi này không tệ lại có một đoạn truyền thuyết trên giang hồ, cho nên bất tri bất giác đã trở thành nơi ước đấu tỷ võ rất tốt, mấy năm trước Luyện nhi cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng là ước ở nơi này, đi qua nhiều lần, cho nên một đường đi tới đều là do nàng đi ở phía trước ngựa quen đường cũ mà dẫn đường.
Ba người thi triển khinh công, băng rừng vượt suốt, đi được ước chừng hơn nửa canh giờ, chỉ thấy phía trước bắt đầu xuất hiện các đỉnh núi, như hổ như sư, đi vào một sơn cốc, Luyện nhi bỗng nhiên dừng một chút, chỉ vào một ngọn núi mang hình thù sư tử ở phía trước nói: "Nhìn thấy trên kia có một khối nham thạch cực lớn từ đỉnh núi vươn ra sao? Phía dưới nham thạch có một vùng bình địa, tựa như sư tử há miệng, cái kia chính là Bí Ma Nham, bọn họ tất nhiên chính là ở nơi sư chủy* kia, chúng ta không cần đến quá gần, lượn lên phía trên nham thạch đứng ngoài quan sát là được."
(*Miệng sư tử)
Nàng chỉ tay, bản thân bên cạnh còn đỡ, chỉ thấy trong mắt Thiết San Hô sáng ngời, hiện ra thần sắc vội vã không nhịn nổi, thẳng đến khi bị ta và Luyện nhi đồng thời nhìn qua, mới nghiêm mặt nói: "Các ngươi yên tâm, đêm trước ta đã tự kiểm điểm qua rồi, cũng rõ ràng bản thân có bao nhiêu cân lượng, lúc này đến đây, chỉ cần nhị vị tỷ tỷ không động, ta cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Nàng nói rất nghiêm túc, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể tin tưởng, dù sao, vô luận là Mộ Dung Trùng nhận tội hay là lão gia tử mạo hiểm, nếu như thật sự để cho Thiết San Hô sau này mới biết đến, chỉ sợ từ nay về sau trong lòng nàng sẽ lưu lại ám ảnh.
Có lẽ đây là hành động mạo hiểm, chỉ là không muốn để cho nàng cảm thấy hai người cuối cùng có thể thấu hiểu được nàng, đều đã mất đi.
Đi đường vòng từ chân núi lên, không bao lâu liền đến đỉnh nham, chỉ sợ Thiết lão gia tử nhìn thấy, cho nên đều cẩn thận từng li từng tí ẩn núp ở phía sau một tảng đá lớn, chỉ từ khe hở của nham thạch nhìn quanh xuống. Vốn cho rằng chúng ta tới đã xem như là muộn, kết quả Mộ Dung Trùng lại vẫn chưa tới, chỉ có thể nhìn thấy lão gia tử một mình ngồi ở phía dưới.
Lại chờ đợi một hồi, mới nhìn thấy từ xa xa xuất hiện một thân ảnh nam tử, không phải Mộ Dung Trùng thì là ai? Thấy hắn lộ diện cũng liền bất chấp mọi thứ, trước nhìn sang San Hô ở bên cạnh một lần, lúc này ta cùng Luyện nhi là một trái một phải kẹp nàng ở giữa, chính là vì đề phòng nàng có dị động. Cũng may Thiết San Hô thấy cừu nhân, mặc dù cũng là hàm răng âm thầm siết chặt, một đôi tay thả lỏng liền nắm chặt rồi lại buông ra, chỉ là cuối cùng vẫn tuân theo những lời đã nói lúc trước mà nhịn xuống, chuyện này đối với nàng mà nói đúng là không dễ, bản thân nhìn thấy, cũng cảm thấy vui mừng.
Đợi đến khi lực chú ý từ bên người San Hô dời đi, mới phát hiện phía dưới tựa hồ có chút không đúng, lão gia tử lúc này đã sớm nhảy lên xuất hiện, trong lòng ông có hận, giọng cũng liền đặc biệt vang vọng, chúng ta ở phía trên nghe được rành mạch, đơn giản cũng chính là chút ít lời chửi bậy mà thôi. Chẳng qua là những lời này nghe vào trong tai Mộ Dung Trùng, dựa theo biểu hiện bình thường của hắn sớm hẳn là một bước cũng không nhường, hôm nay lại dường như có chút mặt ủ mày chau, thật sự là kỳ quái, lại cẩn thận lắng nghe, nghe đến thật kỳ quặc.
"Thiết lão nhi, chúng ta cần gì tranh đến sinh tử?" Mộ Dung Trùng nói xong lời này, lại mang dáng vẻ có chút nhún nhường, hắn nói: "Ta vốn là người trong giang hồ, học thành bản lĩnh, mong muốn tạo nên công trạng lưu công danh cho tôn tử nên mới đền đáp triều đình, nhưng mà không biết nịnh bợ, không có một thân bản lĩnh, làm rất nhiều năm thủy chung vẫn không được lên chức, sau này được Ngụy Trung Hiền một tay cất nhắc, chưa tới nửa năm đã thăng liền tam cấp, thường nói sĩ vi tri kỷ mà tử, ngươi nói ta có nên vì hắn dốc sức hay không?"
Thiết lão gia tử làm sao nghe lọt lời này, mở miệng lại mắng, cố tình lần này Mộ Dung Trùng là hiếm khi hảo tính khí, bị mắng cũng không nói lại, chẳng qua là tiếp tục: "Ta cũng biết rõ Ngụy Trung Hiền làm việc ngoan độc, có khi cũng sẽ phản cảm, nhưng những người như các ngươi không vào quan trường làm sao hiểu được? Quan trường vốn là nơi tranh đấu với nhau, có bao nhiêu người thật sự thanh bạch? Cho nên tuy ta có lúc không quen nhìn, chỉ là vì cầu phú quý công danh, vẫn nguyện ý bị Ngụy Trung Hiền lợi dụng, làm tay sai của hắn...Thẳng đến khi..."
Nói tới đây hắn dừng lại trong chốc lát, mặc dù khoảng cách quá xa nhìn không rõ thần sắc, chỉ là khi lên tiếng lần nữa, vẫn là từ trong ngôn từ cảm thấy phần buồn khổ kia, Mộ Dung Trùng trầm giọng nói: "Ngày ấy những lời nói của ngươi khi thân bị vây hãm giữa lớp lớp quan binh, ta đều nghe thấy được, ta Mộ Dung Trùng có thể vì danh lợi làm tay sai của một người, nhưng tuyệt đối sẽ không dốc sức vì gian tặc thông đồng bán nước! Cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Lúc này Thiết lão gia tử cũng nghe ra điểm kỳ quặc, không mắng người nữa, mà là vội vàng truy vấn, Mộ Dung Trùng lại do dự một lát, rốt cuộc dứt khoát nói: "Cho nên đêm hôm đó ta muốn đi điều tra rõ ràng, ngày thường Ngụy Trung Hiền cùng Ứng Tu Dương Liên Thành Hổ tụ họp, thường thường sẽ bỏ qua ta, ta vốn muốn đi nghe lén những chuyện này, không ngờ một đường theo dõi đến phủ nhũ nương Khách thị, lại để ta nghe đến một cái đại bí mật!"
Sau lần do dự lúc ban đầu, người này giống như cũng đã bất chấp, đem hết thảy mọi chuyện nói ra, chẳng những khiến lão gia tử kinh sợ, ngay cả chúng ta đang trên núi đá nghe thấy cũng giật nảy mình, Khách Sính Đình ngày đó cùng ta và Luyện nhi liên thủ dụng kế, nàng tự thương hại thân thể, Ngụy Trung Hiền nửa đêm liền tiến đến nhìn, sau đó một phen nói chuyện tư mật giữa hắn cùng Khách thị toàn bộ đều rơi vào trong tai Mộ Dung Trùng. Theo lời hắn nói, Ngụy Trung Hiền này lúc còn chưa tịnh thân liền cấu kết cùng Khách thị, mặc dù thân phận Khách Sính Đình một mực mơ mơ màng màng, nhưng quả thật chính là thân sinh cốt nhục của hai người!
Nghe đến đó, bản thân không khỏi quay đầu nhìn nhìn Luyện nhi, chỉ thấy nàng cau mày, lộ ra có phần hơi chút bận tâm. Cũng đúng, tiểu cô nương nhiệt tâm vui tươi trong sáng có lòng hiệp nghĩa như vậy, thế nhưng lại có thân thế không thể tin nổi như thế, thật sự khiến cho người ta khó chịu thay nàng. Càng tệ hơn chính là, lúc trước Luyện nhi rõ ràng là có ý định nhờ nàng ám sát Ngụy Trung Hiền, cũng không biết nàng có nghe lọt tai hay không, nếu như thật sự động thủ, không phải liền biến thành...
Chúng ta ở đây lo lắng, ở phía dưới Mộ Dung Trùng vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện, Ngụy Trung Hiền cùng Khách thị đã có mối liên hệ như vậy, chuyện của bọn hắn liền rất rõ ràng, hai người này một trước một sau lần lượt vào cung, những năm qua nâng đỡ lẫn nhau, dụ hoặc Hoàng đế, lúc này mới có xu thế Ngụy Khách của hôm nay. Nhưng mà thường nói dù có phòng ngừa chu đáo, bên ngoài quân phản kháng nổi lên bốn phía, tiểu Hoàng đế thân thể lại yếu, mặc dù hôm nay hai người này quyền khuynh triều dã, chỉ là thân phụ vô tận bêu danh, làm sao không lo lắng cho tương lai? Cho nên nói tới nói lui, Ngụy Trung Hiền quả nhiên tiết lộ chuyện bản thân cấu kết với Mãn Châu cùng Khách thị, không muốn chết trong tay giặc cỏ, còn nói cái gì mà chết trong tay giặc cỏ liền chết không có chỗ chôn thây, cấu kết cùng Mãn Châu liền có thể bảo vệ được phú quý, không ngờ từng chữ từng câu đêm hôm đó, đều rơi vào trong tai người khác.
"Nếu như ngươi cũng đã nghe được, vì sao không ra tay đánh chết hắn ngay tại chỗ!" Nghe đến đó, Thiết Phi Long trừng mắt, chất vấn như vậy, Mộ Dung Trùng đứng chết trân tại chỗ một hồi, mới thở dài nói: "Ngươi nghe vào có lẽ cảm thấy buồn cười, thế nhưng Ngụy Trung Hiền đến cùng vẫn là người từng đề bạt qua thưởng thức qua ta, có ơn tri ngộ, ta không tiếp tục trợ giúp hắn, cũng không muốn đối địch với hắn...Ta Mộ Dung Trùng gặp phải người bất nhân, đành phải xem như xui xẻo, vận xui mang theo cả đời này, hôm nay sau khi hoàn thành ước hẹn với ngươi, ta từ nay về sau liền ẩn cư thâm sơn, không bao giờ để ý tới thế sự nữa."
Trong mắt của ta, người này vì vinh hoa phú quý, không tiếc che giấu lương tâm làm chuyện sai nhiều năm qua, lúc này vừa phát hiện người mà bản thân dốc sức trợ giúp đang thông đồng với địch bán nước, liền dứt khoát bỏ qua hết thảy, cũng coi như là một hán tử. Chỉ là Thiết lão gia tử rõ ràng không nghĩ như vậy, chỉ nghe ông quát: "Ngươi ngay từ đầu chính là nối giáo cho giặc, hôm nay lại không bận tâm đến đại nghĩa, thật sự là đáng buồn! Ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể hảo hảo rời khỏi sao? Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ngươi khi đó dùng Thiết San Hô làm mồi nhử rồi giết chết Mục Cửu Nương, như thế nào không hoàn toàn tỉnh ngộ!"
Nghe đến cái tên này, người bên cạnh chính là run lên, ta còn không kịp làm gì, Luyện nhi đã sớm đưa tay ôm lấy vai San Hô, nhanh chóng cùng ta liếc mắt nhìn qua, tỏ ý muốn tiếp tục đứng ngoài quan sát.
Phía dưới Mộ Dung Trùng nghe xong lời nói của Thiết Phi Long, giải thích: "Mấy năm qua, ta là thay Ngụy Trung Hiền giết qua không ít người, chỉ là Mục Cửu Nương cũng không phải là ta động thủ giết chết!" Thiết Phi Long làm sao chấp nhận lời giải thích này của hắn, mắng to: "Ta nhổ vào! Ngươi dù không tự mình động thủ, chỉ là rõ ràng cũng là đồng bọn, hôm nay muốn hướng ta cầu tình chính là tuyệt đối không thể!" Mắng xong hai tay liền vung lên, vút qua hơn một trượng, bỗng nhiên thi triển sát thủ hướng về phía sau lưng đối phương mà chộp lấy, Mộ Dung Trùng giận dữ nói: "Thiết lão nhi, ngươi quá mức lừa gạt ta! Ta hảo ngôn hảo ngữ ngươi liền sợ hãi ta hay sao?" Thân hình trùn xuống, một quyền đánh thẳng đến lồng ngực Thiết Phi Long, Thiết Phi Long một chưởng đẩy ra, hai người liền giống như gió bay điện chớp mà di chuyển.
Nói chuyện nửa ngày, cuối cùng vẫn là tranh đấu, lúc này mới thật sự là triển khai, hai người này một người là thần quyền vô địch, một người là thiết chưởng vô song, quả nhiên là Long Hổ tranh đấu, quyền chưởng tung ra, đều là kình phong từng cơn, chỉ một thoáng đã là cát tung đá chuyển, chim rừng kinh sợ mà bay loạn. Chúng ta ẩn trên đỉnh núi nhìn thấy cũng là giật mình, Thiết San Hô liền không cần nói, ngay cả Luyện nhi thần sắc đều là trở nên nghiêm túc, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào trong vòng đấu, dường như chỉ sợ nháy mắt một cái liền bỏ sót thứ gì đó.
Bất quá sự lo lắng này theo thời gian trôi qua liền dần dần ổn định lại, hai người chiến đấu nửa canh giờ, vẫn là bất phân thắng bại, Mộ Dung Trùng dựa vào sức trẻ khỏe mạnh cường tráng, muốn dùng sức bền đánh ngã lão gia tử. Chỉ là gừng càng già càng cay, Thiết Phi Long nửa thủ nửa công, tuy rằng liên tiếp lui về phía sau, chỉ là chưởng pháp bộ pháp không loạn chút nào, gió núi lướt qua tai, mơ hồ mang theo tiếng sấm nổ mạnh. Lúc này lại nhìn qua Luyện nhi, đã không phải là vẻ mặt nghiêm túc lo lắng, mà là khóe miệng cong nhẹ, mơ hồ mang theo hưng phấn, ngay cả đôi mắt dường như cũng trở nên chiếu sáng rạng rỡ.
Quả nhiên, lúc trước lão gia tử lo lắng thật sự không phải là không có lý a, nếu như không có lời cảnh cáo kia, có thể liền...
Ngay khi đang phân thần, dưới vòng chiến vang lên một tiếng hét dài, thế cục lại chuyển biến, lúc này đổi thành Thiết lão gia tử chiếm được thượng phong liên tục tung ra song chưởng, đến phiên Mộ Dung Trùng liên tiếp lui về phía sau, bất quá mặc dù hắn lui về phía sau, quyền pháp cũng không loạn. Hai người giằng co như vậy khoảng chừng trăm chiêu, vẫn như cũ là bất phân thắng bại. Đột nhiên nghe thấy bọn họ đồng loạt hét lớn một tiếng, Mộ Dung Trùng một quyền đánh trúng bờ vai Thiết Phi Long, mà Thiết Phi Long một chưởng cũng quét trúng xương lưng Mộ Dung Trùng, hai người lui ra ba bước, nhìn sắc mặt hẳn là không đáng ngại.
Đấu cả buổi liền bất phân thắng bại, có lẽ cũng cảm thấy phiền, Mộ Dung Trùng kêu lên: "Thiết lão nhi, ngươi đánh không thắng ta, ta cũng đánh không thắng ngươi, trận chiến này huề nhau a. Lại đánh còn có ý nghĩa gì?" Thiết lão gia tử lại tức giận nói: "Chúng ta hôm nay chính là đến chết mới thôi!" Mộ Dung Trùng thấy đã hết cách, suy nghĩ, lại đề nghị: "Như vậy đi, lại đánh tiếp như vậy cũng không có ý nghĩa, vòng vừa rồi xem như đọ võ, chúng ta lại đọ văn một trận, mỗi người lần lượt thi triển song phương tỷ thí, nếu như ta thắng, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, nếu như thua, liền tự sát ở trước mắt ngươi!"
Dùng văn đấu võ này, bản thân ít nhiều cũng có chút khái niệm, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cái gọi là văn đấu, đơn giản chính là không liều mạng lấy cứng đối cứng, mà tương tự như ra đề mục sau đó dùng võ thi triển, nhìn qua dường như văn nhã, kỳ thật thủ xảo biện pháp liền yêu cầu nhiều hơn. Mộ Dung Trùng đề nghị như vậy, chắc hẳn chính là ôm loại ý định này.
Chẳng qua là ước chừng cũng đã không kiên nhẫn được nữa, Thiết lão gia tử lại không nghi ngờ gì, một lời đáp ứng, liền để Mộ Dung Trùng ra đề mục trước, gia hỏa này quả nhiên suy nghĩ một chút liền xuất chiêu, nói rằng muốn dùng chưởng pháp để đốn cây, lấy một túi da đổ nước rồi treo lên cây cao, dưới đáy khoét một lỗ nhỏ để nước nhỏ xuống, ai còn nhiều nước hơn sau khi chặt cây xong coi như người đó thắng cuộc. Những lời này chúng ta ở phía trên nghe được rất rõ ràng, ước chừng cảm thấy rất giống một trò đùa, Thiết San Hô thấp giọng oán trách đôi câu, Luyện nhi cũng gần như là bật cười ra tiếng.
Nhưng mà, cho dù là trò đùa, cũng tuyệt đối không phải là trò đùa mà người bình thường có thể đùa, hai người này lựa chọn mười gốc cây có kích thước gần như cây cổ thụ, Mộ Dung Trùng tranh tới trước, hắn vừa động thủ, lão gia tử liền nới lỏng lỗ nhỏ trên túi da bắt đầu tính thời gian. Chỉ thấy Mộ Dung Trùng đứng trước cây cổ thụ liên tục xuất ra năm bảy quyền, dùng nội lực làm chấn động cây cổ thụ, sau đó hai tay ôm lấy mà lật đổ, cứ như vậy đánh đổ mười gốc đại thụ, đem túi da gỡ xuống, nhãn lực của ta là thấy không rõ, có lẽ San Hô cũng vậy, chính là có chút sốt ruột, lại nghe Luyện nhi nhỏ giọng nói: "Trong túi nước vừa vặn nhỏ hết, nhìn một hồi lâu, mới nhỏ được một giọt."
Sau đó liền đến phiên Thiết lão gia tử, ông đi đến khe nước bên cạnh lần nữa làm đầy túi da, treo trên cây, cũng không tin Mộ Dung Trùng, sau khi tự mình động thủ tính thời gian mới phi thân đi chặt cây, có lẽ là sợ đối phương giở trò, chỉ là làm như vậy khó tránh khỏi sẽ chịu thiệt. Chỉ là chưởng lực của lão gia tử chính là bá đạo, lúc trực tiếp đối địch thì không thể hiện như thế nào, lúc này liền cao thấp rất rõ ràng, chỉ thấy ông đi quanh gốc cây, song chưởng bổ ngang sau đó dùng lực đẩy ra, gốc cây kia liền bị chặt đứt đến tận gốc, giống như là rìu chém, lại cực kỳ nhanh chóng!
Cứ như vậy chặt đứt mười gốc đại thụ, cảm giác được thành tích của lão gia tử hẳn là hơn đối phương, có lẽ chính lão gia tử cũng là cảm thấy như vậy, chỉ thấy ông hớn hở trở về, đem túi da gỡ xuống, lúc này chúng ta đều nhìn Luyện nhi, chỉ thấy sắc mặt nàng kỳ quái, trước bỉu môi nói: "Giống nhau, cũng là chỉ có một giọt nước." Đảo tròn mắt, vừa cười nói: "Hừ, trò vặt vãnh, lỗ nhỏ dưới đáy túi da kia, miệng lỗ tất nhiên sẽ càng chống lúc càng lớn, tuy nói chỗ khuếch trương rất bé nhỏ, rốt cuộc vẫn là có khác biệt, cho nên ai động thủ trước liền chính là người chiếm tiện nghi, nghĩa phụ bị lừa rồi."
Bản thân mặc dù không có tư duy nhanh nhẹn bằng nàng, nói chung cũng là đoán không sai, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng thật ra sắc mặt của Thiết San Hô liền chuyển biến, giống như muốn làm gì đó, lại bị Luyện nhi khe khẽ ấn một cái, nói: "Ngươi không sợ cha ngươi lại tức giận sao?" San Hô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chúng ta đều có thể nghĩ thông suốt đạo lý này, một người từng trải như Thiết lão gia tử có thể nào lại không rõ? Lúc đó mơ hồ, rất nhanh liền lấy lại phản ứng, bất quá cũng thật sự không tức giận, ngược lại cười to nói: "Tốt, lão phu đi săn vài thập niên, lại để cho chim non mổ vào mắt, không tệ! Ngươi tuy là mưu lợi, nhưng vẫn không tính là hạ lưu, trận này coi như là ngang nhau, bất quá ta ra đề, ngươi tuyệt đối không có biện pháp lại mưu lợi rồi!"
Mộ Dung Trùng thấy bị bóc trần, sắc mặt cũng có chút lúng túng, nhưng vẫn là nói sẽ phụng bồi đến cùng, chỉ thấy Thiết lão gia tử nhảy lên một tảng đá lớn, vẫy tay gọi Mộ Dung Trùng cùng đi lên, cười nói: "Chúng ta chơi trò so chưởng phong một chút, ai bị đẩy xuống nham thạch, liền tính là thua! Như vậy tuy là bốn chưởng tương giao, nhưng lại cũng không phải là giao đấu, chẳng phải coi như là văn đấu sao?"
Thi đấu như vậy mặc dù cũng không phải là giao đấu, nhưng hoàn toàn chính là lấy cứng đối cứng so đấu nội lực, phương diện này rõ ràng cho thấy lão gia tử cao hơn một bậc, lúc trước Mộ Dung Trùng mưu lợi ngược lại biến thành tự lộ ra khuyết điểm, chỉ thấy vẻ mặt hắn lộ ra thống khổ, cuối cùng thở dài: "Được rồi, mà thôi! Dù sao cái mạng của ta cũng không có tác dụng gì nữa, nếu như bởi vì tranh tài cùng cao thủ mà chết, chính là không tính như oan uổng!" Một câu buông xuống, lòng bàn tay của Thiết Phi Long liền phát kình lực, Mộ Dung Trùng vừa tiếp xúc, hai người ở trên tảng đá lớn liền cứng rắn so chưởng lực!
Nếu như lúc trước lời đề nghị của Mộ Dung Trùng còn có chút mang theo cảm giác trò đùa, vậy giờ phút này chính là hoàn toàn nguy hiểm, hai người ở trên tảng đá lớn hạ thấp hông mà đứng trung bình tấn, vận khí vận lực, bốn chưởng tương giao, bốn mắt nhìn nhau, không bao lâu, mồ hôi đã tuông như mưa. Tỷ thí như vậy nhìn qua là trầm mặc, thực tế so với đao thương tương biện còn muốn nguy hiểm hơn gấp trăm lần, chỉ cần hơi chút phân tâm, liền sẽ để cho đối phương làm tổn thương đến phủ tạng, nhẹ thì phế đi võ công, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ!
Mặc dù nội công của Lão gia tử tương đối thâm sâu, chỉ là Mộ Dung Trùng cũng là trẻ tuổi cường tráng, tuy rằng kém hơn một chút, vẫn là chống cự nhẫn trụ được, tiếp qua một khắc, hai người càng là toàn thân ướt đẫm, trên đầu mỗi người nhiệt khí ứa ra, chúng ta ở phía trên nhìn thấy cũng là khẩn trương, đấu nội lực như vậy không thể so sánh với những thứ khác, cho dù lúc này Luyện nhi muốn ra tay can thiệp, chỉ sợ cũng không có đủ lực. Ta đương nhiên là hy vọng lão gia tử không có việc gì, nhưng lại thập phần lo lắng Luyện nhi sẽ dùng sức mạnh, nhìn xuống phía dưới lại nhìn sang nàng một cái, chính vào lúc đang lo lắng, bỗng nhiên thấy thần sắc Luyện nhi đại biến!
Gầu như cùng lúc đó, phía dưới loạn thạch bỗng nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, chỉ thấy vài người ở trong rừng vọt ra, tên đầu lĩnh dùng song câu vung tay lên, vài thứ binh khí trong phút chốc liền đồng thời hướng về phía Thiết lão gia tử phóng tới!
Tuy là tốc độ ánh sáng, lão gia tử há có thể không biết, vừa mở mắt giận dữ quát lớn: "Thật hèn hạ Mộ Dung tiểu tặc! Hôm nay lão tử có quy thiên, cũng muốn đem ngươi phế đi trước tiên!" Chợt thấy Mộ Dung Trùng hô to một tiếng, song chưởng bỗng nhiên buông ra hoàn toàn không phòng ngự, chưởng lực của Thiết Phi Long đánh tới trên người của hắn, hắn lại trở bàn tay quét qua, đem những thứ binh khí kia toàn bộ đẩy ra, sau đó phun ra một ngụm lớn máu tươi, lăn xuống bệ đá.
Biến cố phát sinh, đầu bên kia gặp chuyện không may, đầu bên này Luyện nhi cùng Thiết San Hô một trước một sau đã tung người đứng lên! Luyện nhi tất nhiên nhanh hơn một bước, tay áo vung lên từ trên không trung bay vút xuống, trường kiếm lạnh lẽo lóe lên, đầu tiên hướng về phía tên đầu lĩnh kia, mà Thiết San Hô lao theo phía sau, thanh phong kiếm vung lên, lại nhắm thẳng đến Mộ Dung Trùng!
Chẳng qua là còn không có đụng đến, đã bị Thiết Phi Long rống lớn một tiếng nói: "San Hô dừng tay! Dù sao cũng không được giết hắn!"
Tác giả có lời muốn nói: Chương này số lượng từ tuy nhiều, bất quá phần lớn là lấy từ nguyên tác, nhất là đoạn quyết đấu kia, vì muốn giữ nguyên vẹn nội dung truyện, người khách quan từng xem qua nguyên tác xin thứ lỗi...
Thì ra lúc trước khi ta đi cùng Thiết San Hô, nàng muốn làm cho lão gia tử hài lòng, liền nói sang chuyện khác nói đến những chuyện trong nội cung, nói đến đoạn Khách Sính Đình phóng hỏa đốt phòng kia, tâm tình Thiết Phi Long quả nhiên chuyển tốt lên rất nhiều, thậm chí sau khi nghe xong cũng thuận thế nói ra những chuyện ông đã gặp qua trong cung, kỳ thật đơn giản chính là đối thủ gian xảo, tự nhiên đâm ngang, cho nên liền thất bại trong gang tấc, nhưng nói một lát, lại tiết lộ trong lúc tranh đấu, đã âm thầm hướng Mộ Dung Trùng hạ chiến thư, hẹn ngày khác lại đơn đả độc đấu.
Lúc đầu vẫn là tựa sát vào nhau, một người không chút bận tâm mà nói, một người bình tâm tĩnh khí mà lắng nghe, nghe đến đoạn này lại là kinh hãi, nhịn không được đã muốn bật dậy, kết quả vừa ngồi lên được một nửa lại bị kéo trở về, "Nằm yên." Luyện nhi khẽ đảo mắt nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, theo lời nghĩa phụ nói, lúc đó ông nghĩ vạch trần âm mưu của Yêm đảng, liền ở trước mặt mọi người kêu to Ngụy Trung Hiền thông phiên bán nước, tuy rằng bị bao vây cực kỳ gắt gao chỉ gọi to được vài tiếng, đã thấy Mộ Dung Trùng hiện ra bộ dáng giật mình, liền nghĩ người này mặc dù là vẽ đường cho hươu chạy, nhưng đối với chuyện bán nước chưa hẳn là đã hiểu rõ tình hình, lúc này mới để cho ông có cơ hội nhân lúc hỗn loạn mà hạ chiến thư này, hẹn Mộ Dung Trùng buổi trưa một ngày sau tại vùng ngoại ô Bí Ma Nham đơn đả độc đấu, thứ nhất nói rõ chân tướng, thứ hai cũng coi như báo thù."
Một tin tức bất ngờ như vậy, dựa vào người Luyện nhi suy nghĩ một chút, suy nghĩ rồi suy nghĩ, liền viết xuống vài chữ đơn giản trên vai nàng để thể hiện sự lo lắng của bản thân, Luyện nhi gật đầu nói: "Ta cũng lo lắng, bất quá nghĩa phụ nói, Mộ Dung Trùng thực chất vẫn là người trong giang hồ, bị một kích của ông, cho dù là một lần đánh cược nhất định cũng sẽ đi. Ông còn nói việc này không cho phép ta tiết lộ với San Hô, cũng không cho phép ra tay, nếu không liền muốn cắt đứt phân tình phụ tử này."
Khe khẽ cười cười, lời nói của lão gia tử tuy nặng, nhưng lo lắng không phải không có lý, khỏi cần phải nói, liền dựa theo tính tình thích giao đấu của Luyện nhi, đề phòng nàng khó nhịn mà ra tay ở thời khắc mấu chốt cũng rất tất yếu, huống chi chỉ cần được Luyện nhi xem là người trong nhà, nói nặng lời nàng cũng sẽ không để ý. Chỉ có điều, không cho phép nàng ra tay là một chuyện, chỉ là không cho phép nói với Thiết San Hô...
Phút chốc trong lòng hơi động một chút, nghiêng đầu nhìn nhìn người bên gối, quả nhiên thấy trong mắt nàng mang theo ý cười, liền triệt để hiểu được là chuyện gì xảy ra, nhịn không được mà vỗ nhè nhẹ nàng hai cái, để bày tỏ sự kháng nghị khi bị tính kế, sau cái vỗ này Luyện nhi cũng thản nhiên thừa nhận, cong môi nói: "Ta không có làm chuyện gì không nên làm a, nghĩa phụ chỉ căn dặn ta không thể nói cho San Hô, cho nên nói cho ngươi nghe lại không có sao, về phần ngươi có để cho San Hô biết hay không, đã là chuyện không liên quan đến ta rồi."
Nhìn Luyện nhi cười đến giảo hoạt, đối với địch nhân nàng là bụng dạ thẳng thắn, đối với người của mình ngược lại liền trở nên vô lại, e là nhất thời Thiết lão gia tử cũng không ngờ tới a? Thật sự là người thẳng thắng nóng tính.
Vô luận như thế nào, nàng đẩy bỏ chuyện này cũng không sao, nhưng thật ra lại gọn gàng chỉnh tề mà đem nan đề này vứt cho ta, cũng may còn có một ngày để cân nhắc, cũng là không cần quá mức lo lắng, cho nên vẫn là an an ổn ổn ngủ đến ngày hôm sau khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
Đây là ngày thứ ba đến kinh sư, bởi vì hai ngày trước huyên náo quá mức lợi hại, mặc dù bề ngoài trong thành vẫn là bình tĩnh, chỉ là nghe nói do tử đã được tăng thêm không ít, khách điếm các nơi cũng có người có thân phận bất minh ra vào nghe ngóng, Long tổng tiêu đầu gởi lời nói để chúng ta nghỉ ngơi vài ngày xem như tránh đầu gió, có chuyện gì sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Ý tứ của tổng tiêu đầu kỳ thật có lẽ cũng chính là ý của Thiết lão gia tử, ngày mai ông hẹn đối thủ, tất nhiên không hy vọng tự nhiên lại bị đâm ngang. Mà Luyện nhi cũng không có ý kiến gì, nàng chỉ lo nhờ cậy tổng tiêu đầu tìm người kiểm nghiệm dược tính của Bồi Nguyên Đan, đối với những chuyện còn lại coi như là không biết. Chỉ có Thiết San Hô mới thật sự là người mơ mơ màng màng, nàng mới vừa tự kiểm điểm sự nóng vội lúc trước, hôm nay lại đang bình tĩnh vừa dưỡng thương luyện công vừa khổ tâm mưu tính báo thù, hoàn toàn không biết phụ thân đã hẹn đấu cừu nhân chuẩn bị thay mặt báo thù.
Cho nên chỉ còn một mình bản thân, là thật sự đau đầu nghĩ cách đối phó giải quyết chuyện này.
Dụng ý của Thiết lão gia tử khi muốn giấu giếm San Hô không cần nói cũng biết, dù cho Thiết San Hô không lại vội vàng xao động mà liều lĩnh, bản thân công lực của nàng so với Mộ Dung Trùng liền chênh lệch khá xa, thậm chí ngay cả Thiết Phi Long đấu với Mộ Dung Trùng cũng là có mạo hiểm, nếu như có cái gì vạn nhất...
Bất quá nói lại, nếu như có cái gì vạn nhất, ta nghĩ Luyện nhi nhất định sẽ xuất thủ, thấy lúc này nàng thản nhiên, nhất định là đã sớm có chủ ý, cho dù là lão gia tử dùng tình cảm phụ tử bức bách, chuyện nên làm, có lẽ nàng vẫn là sẽ làm, trên thế gian này kỳ thật không có chuyện gì là có thể thật sự bức bách áp chế Luyện nhi.
Tâm tư của hai người này đều rất rõ ràng, vấn đề kỳ thật là ở trên người Thiết San Hô, nếu như nàng đi theo, thấy cừu nhân liền mất lý trí, nàng có thể nhẫn nại được hay không? Nếu như nhịn không được, lần nữa làm rối loạn ý định của lão gia tử, người được lợi chỉ có thể là Mộ Dung Trùng, đây cũng là điểm mấu chốt làm bản thân do dự.
Càng nghĩ, đắn đo tới lui, một chuyện này thẳng đến khi bầu trời tối đen cũng không ra được kết luận, cũng may bình thường đã quen bất động thanh sắc, khi dùng cơm cũng không làm cho lão gia tử cùng Thiết San Hô nhìn ra sơ hở, chỉ có Luyện nhi thỉnh thoảng mang theo thâm ý khác mà liếc nhìn sang một lần, tựa như đối với chuyện có thể đem nan đề vứt cho ta cảm thấy rất đắc ý.
Bất đắc dĩ lắc đầu, cười nhẹ cúi đầu tiếp tục uống cánh.
Tuy nói suy tư một ngày, ban đêm vẫn là ngủ say sưa, dù chưa từng trao đổi qua, chỉ là Luyện nhi tựa hồ cũng dự liệu được chuyện đó, hiếm khi có quy tắc, ban đêm liền sớm nằm ngủ, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời bất quá là vừa mới sáng, nhưng mà Thiết Phi Long đã không thấy hình bóng.
Cũng liền không tiếp tục do dự, lôi kéo Luyện nhi gõ cửa phòng Thiết San Hô.
Nơi ước đấu Bí Ma Nham ở ngay vùng ngoại thành kinh sư, nghe nói là một nơi hiểm trở hoang vắng nổi danh, ít nhất đối với những người trong võ lâm vùng phụ cận là rất nổi danh, bởi vì địa thế nơi này không tệ lại có một đoạn truyền thuyết trên giang hồ, cho nên bất tri bất giác đã trở thành nơi ước đấu tỷ võ rất tốt, mấy năm trước Luyện nhi cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng là ước ở nơi này, đi qua nhiều lần, cho nên một đường đi tới đều là do nàng đi ở phía trước ngựa quen đường cũ mà dẫn đường.
Ba người thi triển khinh công, băng rừng vượt suốt, đi được ước chừng hơn nửa canh giờ, chỉ thấy phía trước bắt đầu xuất hiện các đỉnh núi, như hổ như sư, đi vào một sơn cốc, Luyện nhi bỗng nhiên dừng một chút, chỉ vào một ngọn núi mang hình thù sư tử ở phía trước nói: "Nhìn thấy trên kia có một khối nham thạch cực lớn từ đỉnh núi vươn ra sao? Phía dưới nham thạch có một vùng bình địa, tựa như sư tử há miệng, cái kia chính là Bí Ma Nham, bọn họ tất nhiên chính là ở nơi sư chủy* kia, chúng ta không cần đến quá gần, lượn lên phía trên nham thạch đứng ngoài quan sát là được."
(*Miệng sư tử)
Nàng chỉ tay, bản thân bên cạnh còn đỡ, chỉ thấy trong mắt Thiết San Hô sáng ngời, hiện ra thần sắc vội vã không nhịn nổi, thẳng đến khi bị ta và Luyện nhi đồng thời nhìn qua, mới nghiêm mặt nói: "Các ngươi yên tâm, đêm trước ta đã tự kiểm điểm qua rồi, cũng rõ ràng bản thân có bao nhiêu cân lượng, lúc này đến đây, chỉ cần nhị vị tỷ tỷ không động, ta cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Nàng nói rất nghiêm túc, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể tin tưởng, dù sao, vô luận là Mộ Dung Trùng nhận tội hay là lão gia tử mạo hiểm, nếu như thật sự để cho Thiết San Hô sau này mới biết đến, chỉ sợ từ nay về sau trong lòng nàng sẽ lưu lại ám ảnh.
Có lẽ đây là hành động mạo hiểm, chỉ là không muốn để cho nàng cảm thấy hai người cuối cùng có thể thấu hiểu được nàng, đều đã mất đi.
Đi đường vòng từ chân núi lên, không bao lâu liền đến đỉnh nham, chỉ sợ Thiết lão gia tử nhìn thấy, cho nên đều cẩn thận từng li từng tí ẩn núp ở phía sau một tảng đá lớn, chỉ từ khe hở của nham thạch nhìn quanh xuống. Vốn cho rằng chúng ta tới đã xem như là muộn, kết quả Mộ Dung Trùng lại vẫn chưa tới, chỉ có thể nhìn thấy lão gia tử một mình ngồi ở phía dưới.
Lại chờ đợi một hồi, mới nhìn thấy từ xa xa xuất hiện một thân ảnh nam tử, không phải Mộ Dung Trùng thì là ai? Thấy hắn lộ diện cũng liền bất chấp mọi thứ, trước nhìn sang San Hô ở bên cạnh một lần, lúc này ta cùng Luyện nhi là một trái một phải kẹp nàng ở giữa, chính là vì đề phòng nàng có dị động. Cũng may Thiết San Hô thấy cừu nhân, mặc dù cũng là hàm răng âm thầm siết chặt, một đôi tay thả lỏng liền nắm chặt rồi lại buông ra, chỉ là cuối cùng vẫn tuân theo những lời đã nói lúc trước mà nhịn xuống, chuyện này đối với nàng mà nói đúng là không dễ, bản thân nhìn thấy, cũng cảm thấy vui mừng.
Đợi đến khi lực chú ý từ bên người San Hô dời đi, mới phát hiện phía dưới tựa hồ có chút không đúng, lão gia tử lúc này đã sớm nhảy lên xuất hiện, trong lòng ông có hận, giọng cũng liền đặc biệt vang vọng, chúng ta ở phía trên nghe được rành mạch, đơn giản cũng chính là chút ít lời chửi bậy mà thôi. Chẳng qua là những lời này nghe vào trong tai Mộ Dung Trùng, dựa theo biểu hiện bình thường của hắn sớm hẳn là một bước cũng không nhường, hôm nay lại dường như có chút mặt ủ mày chau, thật sự là kỳ quái, lại cẩn thận lắng nghe, nghe đến thật kỳ quặc.
"Thiết lão nhi, chúng ta cần gì tranh đến sinh tử?" Mộ Dung Trùng nói xong lời này, lại mang dáng vẻ có chút nhún nhường, hắn nói: "Ta vốn là người trong giang hồ, học thành bản lĩnh, mong muốn tạo nên công trạng lưu công danh cho tôn tử nên mới đền đáp triều đình, nhưng mà không biết nịnh bợ, không có một thân bản lĩnh, làm rất nhiều năm thủy chung vẫn không được lên chức, sau này được Ngụy Trung Hiền một tay cất nhắc, chưa tới nửa năm đã thăng liền tam cấp, thường nói sĩ vi tri kỷ mà tử, ngươi nói ta có nên vì hắn dốc sức hay không?"
Thiết lão gia tử làm sao nghe lọt lời này, mở miệng lại mắng, cố tình lần này Mộ Dung Trùng là hiếm khi hảo tính khí, bị mắng cũng không nói lại, chẳng qua là tiếp tục: "Ta cũng biết rõ Ngụy Trung Hiền làm việc ngoan độc, có khi cũng sẽ phản cảm, nhưng những người như các ngươi không vào quan trường làm sao hiểu được? Quan trường vốn là nơi tranh đấu với nhau, có bao nhiêu người thật sự thanh bạch? Cho nên tuy ta có lúc không quen nhìn, chỉ là vì cầu phú quý công danh, vẫn nguyện ý bị Ngụy Trung Hiền lợi dụng, làm tay sai của hắn...Thẳng đến khi..."
Nói tới đây hắn dừng lại trong chốc lát, mặc dù khoảng cách quá xa nhìn không rõ thần sắc, chỉ là khi lên tiếng lần nữa, vẫn là từ trong ngôn từ cảm thấy phần buồn khổ kia, Mộ Dung Trùng trầm giọng nói: "Ngày ấy những lời nói của ngươi khi thân bị vây hãm giữa lớp lớp quan binh, ta đều nghe thấy được, ta Mộ Dung Trùng có thể vì danh lợi làm tay sai của một người, nhưng tuyệt đối sẽ không dốc sức vì gian tặc thông đồng bán nước! Cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Lúc này Thiết lão gia tử cũng nghe ra điểm kỳ quặc, không mắng người nữa, mà là vội vàng truy vấn, Mộ Dung Trùng lại do dự một lát, rốt cuộc dứt khoát nói: "Cho nên đêm hôm đó ta muốn đi điều tra rõ ràng, ngày thường Ngụy Trung Hiền cùng Ứng Tu Dương Liên Thành Hổ tụ họp, thường thường sẽ bỏ qua ta, ta vốn muốn đi nghe lén những chuyện này, không ngờ một đường theo dõi đến phủ nhũ nương Khách thị, lại để ta nghe đến một cái đại bí mật!"
Sau lần do dự lúc ban đầu, người này giống như cũng đã bất chấp, đem hết thảy mọi chuyện nói ra, chẳng những khiến lão gia tử kinh sợ, ngay cả chúng ta đang trên núi đá nghe thấy cũng giật nảy mình, Khách Sính Đình ngày đó cùng ta và Luyện nhi liên thủ dụng kế, nàng tự thương hại thân thể, Ngụy Trung Hiền nửa đêm liền tiến đến nhìn, sau đó một phen nói chuyện tư mật giữa hắn cùng Khách thị toàn bộ đều rơi vào trong tai Mộ Dung Trùng. Theo lời hắn nói, Ngụy Trung Hiền này lúc còn chưa tịnh thân liền cấu kết cùng Khách thị, mặc dù thân phận Khách Sính Đình một mực mơ mơ màng màng, nhưng quả thật chính là thân sinh cốt nhục của hai người!
Nghe đến đó, bản thân không khỏi quay đầu nhìn nhìn Luyện nhi, chỉ thấy nàng cau mày, lộ ra có phần hơi chút bận tâm. Cũng đúng, tiểu cô nương nhiệt tâm vui tươi trong sáng có lòng hiệp nghĩa như vậy, thế nhưng lại có thân thế không thể tin nổi như thế, thật sự khiến cho người ta khó chịu thay nàng. Càng tệ hơn chính là, lúc trước Luyện nhi rõ ràng là có ý định nhờ nàng ám sát Ngụy Trung Hiền, cũng không biết nàng có nghe lọt tai hay không, nếu như thật sự động thủ, không phải liền biến thành...
Chúng ta ở đây lo lắng, ở phía dưới Mộ Dung Trùng vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện, Ngụy Trung Hiền cùng Khách thị đã có mối liên hệ như vậy, chuyện của bọn hắn liền rất rõ ràng, hai người này một trước một sau lần lượt vào cung, những năm qua nâng đỡ lẫn nhau, dụ hoặc Hoàng đế, lúc này mới có xu thế Ngụy Khách của hôm nay. Nhưng mà thường nói dù có phòng ngừa chu đáo, bên ngoài quân phản kháng nổi lên bốn phía, tiểu Hoàng đế thân thể lại yếu, mặc dù hôm nay hai người này quyền khuynh triều dã, chỉ là thân phụ vô tận bêu danh, làm sao không lo lắng cho tương lai? Cho nên nói tới nói lui, Ngụy Trung Hiền quả nhiên tiết lộ chuyện bản thân cấu kết với Mãn Châu cùng Khách thị, không muốn chết trong tay giặc cỏ, còn nói cái gì mà chết trong tay giặc cỏ liền chết không có chỗ chôn thây, cấu kết cùng Mãn Châu liền có thể bảo vệ được phú quý, không ngờ từng chữ từng câu đêm hôm đó, đều rơi vào trong tai người khác.
"Nếu như ngươi cũng đã nghe được, vì sao không ra tay đánh chết hắn ngay tại chỗ!" Nghe đến đó, Thiết Phi Long trừng mắt, chất vấn như vậy, Mộ Dung Trùng đứng chết trân tại chỗ một hồi, mới thở dài nói: "Ngươi nghe vào có lẽ cảm thấy buồn cười, thế nhưng Ngụy Trung Hiền đến cùng vẫn là người từng đề bạt qua thưởng thức qua ta, có ơn tri ngộ, ta không tiếp tục trợ giúp hắn, cũng không muốn đối địch với hắn...Ta Mộ Dung Trùng gặp phải người bất nhân, đành phải xem như xui xẻo, vận xui mang theo cả đời này, hôm nay sau khi hoàn thành ước hẹn với ngươi, ta từ nay về sau liền ẩn cư thâm sơn, không bao giờ để ý tới thế sự nữa."
Trong mắt của ta, người này vì vinh hoa phú quý, không tiếc che giấu lương tâm làm chuyện sai nhiều năm qua, lúc này vừa phát hiện người mà bản thân dốc sức trợ giúp đang thông đồng với địch bán nước, liền dứt khoát bỏ qua hết thảy, cũng coi như là một hán tử. Chỉ là Thiết lão gia tử rõ ràng không nghĩ như vậy, chỉ nghe ông quát: "Ngươi ngay từ đầu chính là nối giáo cho giặc, hôm nay lại không bận tâm đến đại nghĩa, thật sự là đáng buồn! Ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể hảo hảo rời khỏi sao? Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ngươi khi đó dùng Thiết San Hô làm mồi nhử rồi giết chết Mục Cửu Nương, như thế nào không hoàn toàn tỉnh ngộ!"
Nghe đến cái tên này, người bên cạnh chính là run lên, ta còn không kịp làm gì, Luyện nhi đã sớm đưa tay ôm lấy vai San Hô, nhanh chóng cùng ta liếc mắt nhìn qua, tỏ ý muốn tiếp tục đứng ngoài quan sát.
Phía dưới Mộ Dung Trùng nghe xong lời nói của Thiết Phi Long, giải thích: "Mấy năm qua, ta là thay Ngụy Trung Hiền giết qua không ít người, chỉ là Mục Cửu Nương cũng không phải là ta động thủ giết chết!" Thiết Phi Long làm sao chấp nhận lời giải thích này của hắn, mắng to: "Ta nhổ vào! Ngươi dù không tự mình động thủ, chỉ là rõ ràng cũng là đồng bọn, hôm nay muốn hướng ta cầu tình chính là tuyệt đối không thể!" Mắng xong hai tay liền vung lên, vút qua hơn một trượng, bỗng nhiên thi triển sát thủ hướng về phía sau lưng đối phương mà chộp lấy, Mộ Dung Trùng giận dữ nói: "Thiết lão nhi, ngươi quá mức lừa gạt ta! Ta hảo ngôn hảo ngữ ngươi liền sợ hãi ta hay sao?" Thân hình trùn xuống, một quyền đánh thẳng đến lồng ngực Thiết Phi Long, Thiết Phi Long một chưởng đẩy ra, hai người liền giống như gió bay điện chớp mà di chuyển.
Nói chuyện nửa ngày, cuối cùng vẫn là tranh đấu, lúc này mới thật sự là triển khai, hai người này một người là thần quyền vô địch, một người là thiết chưởng vô song, quả nhiên là Long Hổ tranh đấu, quyền chưởng tung ra, đều là kình phong từng cơn, chỉ một thoáng đã là cát tung đá chuyển, chim rừng kinh sợ mà bay loạn. Chúng ta ẩn trên đỉnh núi nhìn thấy cũng là giật mình, Thiết San Hô liền không cần nói, ngay cả Luyện nhi thần sắc đều là trở nên nghiêm túc, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào trong vòng đấu, dường như chỉ sợ nháy mắt một cái liền bỏ sót thứ gì đó.
Bất quá sự lo lắng này theo thời gian trôi qua liền dần dần ổn định lại, hai người chiến đấu nửa canh giờ, vẫn là bất phân thắng bại, Mộ Dung Trùng dựa vào sức trẻ khỏe mạnh cường tráng, muốn dùng sức bền đánh ngã lão gia tử. Chỉ là gừng càng già càng cay, Thiết Phi Long nửa thủ nửa công, tuy rằng liên tiếp lui về phía sau, chỉ là chưởng pháp bộ pháp không loạn chút nào, gió núi lướt qua tai, mơ hồ mang theo tiếng sấm nổ mạnh. Lúc này lại nhìn qua Luyện nhi, đã không phải là vẻ mặt nghiêm túc lo lắng, mà là khóe miệng cong nhẹ, mơ hồ mang theo hưng phấn, ngay cả đôi mắt dường như cũng trở nên chiếu sáng rạng rỡ.
Quả nhiên, lúc trước lão gia tử lo lắng thật sự không phải là không có lý a, nếu như không có lời cảnh cáo kia, có thể liền...
Ngay khi đang phân thần, dưới vòng chiến vang lên một tiếng hét dài, thế cục lại chuyển biến, lúc này đổi thành Thiết lão gia tử chiếm được thượng phong liên tục tung ra song chưởng, đến phiên Mộ Dung Trùng liên tiếp lui về phía sau, bất quá mặc dù hắn lui về phía sau, quyền pháp cũng không loạn. Hai người giằng co như vậy khoảng chừng trăm chiêu, vẫn như cũ là bất phân thắng bại. Đột nhiên nghe thấy bọn họ đồng loạt hét lớn một tiếng, Mộ Dung Trùng một quyền đánh trúng bờ vai Thiết Phi Long, mà Thiết Phi Long một chưởng cũng quét trúng xương lưng Mộ Dung Trùng, hai người lui ra ba bước, nhìn sắc mặt hẳn là không đáng ngại.
Đấu cả buổi liền bất phân thắng bại, có lẽ cũng cảm thấy phiền, Mộ Dung Trùng kêu lên: "Thiết lão nhi, ngươi đánh không thắng ta, ta cũng đánh không thắng ngươi, trận chiến này huề nhau a. Lại đánh còn có ý nghĩa gì?" Thiết lão gia tử lại tức giận nói: "Chúng ta hôm nay chính là đến chết mới thôi!" Mộ Dung Trùng thấy đã hết cách, suy nghĩ, lại đề nghị: "Như vậy đi, lại đánh tiếp như vậy cũng không có ý nghĩa, vòng vừa rồi xem như đọ võ, chúng ta lại đọ văn một trận, mỗi người lần lượt thi triển song phương tỷ thí, nếu như ta thắng, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, nếu như thua, liền tự sát ở trước mắt ngươi!"
Dùng văn đấu võ này, bản thân ít nhiều cũng có chút khái niệm, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cái gọi là văn đấu, đơn giản chính là không liều mạng lấy cứng đối cứng, mà tương tự như ra đề mục sau đó dùng võ thi triển, nhìn qua dường như văn nhã, kỳ thật thủ xảo biện pháp liền yêu cầu nhiều hơn. Mộ Dung Trùng đề nghị như vậy, chắc hẳn chính là ôm loại ý định này.
Chẳng qua là ước chừng cũng đã không kiên nhẫn được nữa, Thiết lão gia tử lại không nghi ngờ gì, một lời đáp ứng, liền để Mộ Dung Trùng ra đề mục trước, gia hỏa này quả nhiên suy nghĩ một chút liền xuất chiêu, nói rằng muốn dùng chưởng pháp để đốn cây, lấy một túi da đổ nước rồi treo lên cây cao, dưới đáy khoét một lỗ nhỏ để nước nhỏ xuống, ai còn nhiều nước hơn sau khi chặt cây xong coi như người đó thắng cuộc. Những lời này chúng ta ở phía trên nghe được rất rõ ràng, ước chừng cảm thấy rất giống một trò đùa, Thiết San Hô thấp giọng oán trách đôi câu, Luyện nhi cũng gần như là bật cười ra tiếng.
Nhưng mà, cho dù là trò đùa, cũng tuyệt đối không phải là trò đùa mà người bình thường có thể đùa, hai người này lựa chọn mười gốc cây có kích thước gần như cây cổ thụ, Mộ Dung Trùng tranh tới trước, hắn vừa động thủ, lão gia tử liền nới lỏng lỗ nhỏ trên túi da bắt đầu tính thời gian. Chỉ thấy Mộ Dung Trùng đứng trước cây cổ thụ liên tục xuất ra năm bảy quyền, dùng nội lực làm chấn động cây cổ thụ, sau đó hai tay ôm lấy mà lật đổ, cứ như vậy đánh đổ mười gốc đại thụ, đem túi da gỡ xuống, nhãn lực của ta là thấy không rõ, có lẽ San Hô cũng vậy, chính là có chút sốt ruột, lại nghe Luyện nhi nhỏ giọng nói: "Trong túi nước vừa vặn nhỏ hết, nhìn một hồi lâu, mới nhỏ được một giọt."
Sau đó liền đến phiên Thiết lão gia tử, ông đi đến khe nước bên cạnh lần nữa làm đầy túi da, treo trên cây, cũng không tin Mộ Dung Trùng, sau khi tự mình động thủ tính thời gian mới phi thân đi chặt cây, có lẽ là sợ đối phương giở trò, chỉ là làm như vậy khó tránh khỏi sẽ chịu thiệt. Chỉ là chưởng lực của lão gia tử chính là bá đạo, lúc trực tiếp đối địch thì không thể hiện như thế nào, lúc này liền cao thấp rất rõ ràng, chỉ thấy ông đi quanh gốc cây, song chưởng bổ ngang sau đó dùng lực đẩy ra, gốc cây kia liền bị chặt đứt đến tận gốc, giống như là rìu chém, lại cực kỳ nhanh chóng!
Cứ như vậy chặt đứt mười gốc đại thụ, cảm giác được thành tích của lão gia tử hẳn là hơn đối phương, có lẽ chính lão gia tử cũng là cảm thấy như vậy, chỉ thấy ông hớn hở trở về, đem túi da gỡ xuống, lúc này chúng ta đều nhìn Luyện nhi, chỉ thấy sắc mặt nàng kỳ quái, trước bỉu môi nói: "Giống nhau, cũng là chỉ có một giọt nước." Đảo tròn mắt, vừa cười nói: "Hừ, trò vặt vãnh, lỗ nhỏ dưới đáy túi da kia, miệng lỗ tất nhiên sẽ càng chống lúc càng lớn, tuy nói chỗ khuếch trương rất bé nhỏ, rốt cuộc vẫn là có khác biệt, cho nên ai động thủ trước liền chính là người chiếm tiện nghi, nghĩa phụ bị lừa rồi."
Bản thân mặc dù không có tư duy nhanh nhẹn bằng nàng, nói chung cũng là đoán không sai, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng thật ra sắc mặt của Thiết San Hô liền chuyển biến, giống như muốn làm gì đó, lại bị Luyện nhi khe khẽ ấn một cái, nói: "Ngươi không sợ cha ngươi lại tức giận sao?" San Hô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chúng ta đều có thể nghĩ thông suốt đạo lý này, một người từng trải như Thiết lão gia tử có thể nào lại không rõ? Lúc đó mơ hồ, rất nhanh liền lấy lại phản ứng, bất quá cũng thật sự không tức giận, ngược lại cười to nói: "Tốt, lão phu đi săn vài thập niên, lại để cho chim non mổ vào mắt, không tệ! Ngươi tuy là mưu lợi, nhưng vẫn không tính là hạ lưu, trận này coi như là ngang nhau, bất quá ta ra đề, ngươi tuyệt đối không có biện pháp lại mưu lợi rồi!"
Mộ Dung Trùng thấy bị bóc trần, sắc mặt cũng có chút lúng túng, nhưng vẫn là nói sẽ phụng bồi đến cùng, chỉ thấy Thiết lão gia tử nhảy lên một tảng đá lớn, vẫy tay gọi Mộ Dung Trùng cùng đi lên, cười nói: "Chúng ta chơi trò so chưởng phong một chút, ai bị đẩy xuống nham thạch, liền tính là thua! Như vậy tuy là bốn chưởng tương giao, nhưng lại cũng không phải là giao đấu, chẳng phải coi như là văn đấu sao?"
Thi đấu như vậy mặc dù cũng không phải là giao đấu, nhưng hoàn toàn chính là lấy cứng đối cứng so đấu nội lực, phương diện này rõ ràng cho thấy lão gia tử cao hơn một bậc, lúc trước Mộ Dung Trùng mưu lợi ngược lại biến thành tự lộ ra khuyết điểm, chỉ thấy vẻ mặt hắn lộ ra thống khổ, cuối cùng thở dài: "Được rồi, mà thôi! Dù sao cái mạng của ta cũng không có tác dụng gì nữa, nếu như bởi vì tranh tài cùng cao thủ mà chết, chính là không tính như oan uổng!" Một câu buông xuống, lòng bàn tay của Thiết Phi Long liền phát kình lực, Mộ Dung Trùng vừa tiếp xúc, hai người ở trên tảng đá lớn liền cứng rắn so chưởng lực!
Nếu như lúc trước lời đề nghị của Mộ Dung Trùng còn có chút mang theo cảm giác trò đùa, vậy giờ phút này chính là hoàn toàn nguy hiểm, hai người ở trên tảng đá lớn hạ thấp hông mà đứng trung bình tấn, vận khí vận lực, bốn chưởng tương giao, bốn mắt nhìn nhau, không bao lâu, mồ hôi đã tuông như mưa. Tỷ thí như vậy nhìn qua là trầm mặc, thực tế so với đao thương tương biện còn muốn nguy hiểm hơn gấp trăm lần, chỉ cần hơi chút phân tâm, liền sẽ để cho đối phương làm tổn thương đến phủ tạng, nhẹ thì phế đi võ công, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ!
Mặc dù nội công của Lão gia tử tương đối thâm sâu, chỉ là Mộ Dung Trùng cũng là trẻ tuổi cường tráng, tuy rằng kém hơn một chút, vẫn là chống cự nhẫn trụ được, tiếp qua một khắc, hai người càng là toàn thân ướt đẫm, trên đầu mỗi người nhiệt khí ứa ra, chúng ta ở phía trên nhìn thấy cũng là khẩn trương, đấu nội lực như vậy không thể so sánh với những thứ khác, cho dù lúc này Luyện nhi muốn ra tay can thiệp, chỉ sợ cũng không có đủ lực. Ta đương nhiên là hy vọng lão gia tử không có việc gì, nhưng lại thập phần lo lắng Luyện nhi sẽ dùng sức mạnh, nhìn xuống phía dưới lại nhìn sang nàng một cái, chính vào lúc đang lo lắng, bỗng nhiên thấy thần sắc Luyện nhi đại biến!
Gầu như cùng lúc đó, phía dưới loạn thạch bỗng nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, chỉ thấy vài người ở trong rừng vọt ra, tên đầu lĩnh dùng song câu vung tay lên, vài thứ binh khí trong phút chốc liền đồng thời hướng về phía Thiết lão gia tử phóng tới!
Tuy là tốc độ ánh sáng, lão gia tử há có thể không biết, vừa mở mắt giận dữ quát lớn: "Thật hèn hạ Mộ Dung tiểu tặc! Hôm nay lão tử có quy thiên, cũng muốn đem ngươi phế đi trước tiên!" Chợt thấy Mộ Dung Trùng hô to một tiếng, song chưởng bỗng nhiên buông ra hoàn toàn không phòng ngự, chưởng lực của Thiết Phi Long đánh tới trên người của hắn, hắn lại trở bàn tay quét qua, đem những thứ binh khí kia toàn bộ đẩy ra, sau đó phun ra một ngụm lớn máu tươi, lăn xuống bệ đá.
Biến cố phát sinh, đầu bên kia gặp chuyện không may, đầu bên này Luyện nhi cùng Thiết San Hô một trước một sau đã tung người đứng lên! Luyện nhi tất nhiên nhanh hơn một bước, tay áo vung lên từ trên không trung bay vút xuống, trường kiếm lạnh lẽo lóe lên, đầu tiên hướng về phía tên đầu lĩnh kia, mà Thiết San Hô lao theo phía sau, thanh phong kiếm vung lên, lại nhắm thẳng đến Mộ Dung Trùng!
Chẳng qua là còn không có đụng đến, đã bị Thiết Phi Long rống lớn một tiếng nói: "San Hô dừng tay! Dù sao cũng không được giết hắn!"
Tác giả có lời muốn nói: Chương này số lượng từ tuy nhiều, bất quá phần lớn là lấy từ nguyên tác, nhất là đoạn quyết đấu kia, vì muốn giữ nguyên vẹn nội dung truyện, người khách quan từng xem qua nguyên tác xin thứ lỗi...
Tác giả :
Bát Thiên Tuế