Ma Nữ Đa Tình
Chương 5: Giăng bẫy giết người
Bay mãi chẳng biết bao nhiêu thời gian, con ưng khổng lồ lượn quanh giữa không trung một vòng, cất cổ gáy dài ba tiếng, đoạn xếp cánh và hạ xuống rồi bất thần lao vút đến một phiến đá to phía dưới chân.
Hoa Sĩ Kiệt sợ đến hồn bất phụ thể, kêu “ối" lên một tiếng,, nhắm híp mắt lại chẳng dám nhìn.
Đồng trong thời gian mà chàng buột miệng kêu lên sợ hãi, chợt cảm thấy mười chiếc móng nhọn đen ngời của con quái ưng vụt nới lỏng khỏi thân hình, và người chàng nhẹ nhàng rơi êm trên phiến đá.
Con ưng lại gáy lên một tiếng thật to, còn khẽ quay đầu lại nhìn chàng, mới vỗ cánh bay đi, trong khoảnh khắc bóng chim đã khuất dần vào cuối chân trời.
Bao nhiêu sự việc xảy ra một cách đột ngột khủng khiếp, Hoa Sĩ Kiệt sững sờ như đang trải qua một cơn ác mộng.
Giây lâu sau, chàng mới thở dài một tiếng lồm cồm chỗi dậy ngồi trên phiến đá, hướng về phía chim ưng bay đi, lạy khống ba lạy lẩm bẩm như vái van :
- Không hiểu vị tiền bối nào đã ra ơn cứu mạng, Hoa Sĩ Kiệt này dù chết cũng chẳng dám quên.
Bái xong, chàng khoanh chân ngồi xếp bằng trên phiến đá, ngước mắt nhìn lên khoảng cao không như suy nghiệm lại chuyện vừa qua…
Lúc ấy vầng trăng thượng huyền đã lơ lửng treo trên đỉnh đầu, bầu trời không áng mây trôi, trong vắt như vừa được gội sạch qua ánh trăng vằn vặt, soi rõ cả cảnh vật chung quanh.
Hoa Sĩ Kiệt nhìn sơ qua địa thế, thấy mình đang ở trên một đỉnh núi thật cao, bốn phía núi đồi trùng điệp như dính liền với chân trời, chàng vừa nhác nhìn qua thế núi, nhận ngay ra là ngọn Phi Hà Sơn cách Nga Mi hơn mấy trăm dặm đường.
Chàng sực nhớ đến con ưng khổng lồ vừa rồi đã quắp chàng bay đi, trong thoáng mắt đã vượt xa mấy trăm dặm núi rừng, nhất định phải là một con thần ưng đã thông linh tánh, nhưng chẳng hiểu là do vị kỳ nhân nào nuôi dưỡng ?
Chàng lại nhớ đến cụ già áo vàng bịt mặt đã gặp nhau trên đỉnh Nga Mi, nếu như không nhờ ông lưu lại bốn câu thơ tiên tri chắc gì chàng đã toàn mạng thoát hiểm ? Cụ già bí mật ân nhân ấy là ai ?
Còn năm gã quái nhân đã tàn sát cao thủ võ lâm cùng tận diệt nhân vật của Nga Mi phái, rồi kế đó một nữ lang bịt mặt đột ngột xuất hiện, lại gọi bọn họ là Ngũ Phụng, chắc có lẽ năm người đều là năm cô gái, vậy cô gái đó là nhân vật nào ? Vì
sao quái nhân áo vàng lại có ý buông tha chàng ? Bao nhiêu câu hỏi hóc búa cứ xoay vần trong đầu khiến chàng phải nhức óc điên
đầu.
Chàng thở dài một tiếng, cung chặt tay lẩm bẩm :
- Ta phải báo thù ! Hoa Sĩ Kiệt còn sống ngày nào còn quyết khôi phục lại Nga Mi phái, tẩy sạch hận thù cho sư phụ cùng các sư huynh đệ đồng môn… Bất thần, văng vẳng từ không trung đưa lại một giọng đàn cầm thật du dương…
Hoa Sĩ Kiệt giật mình rúng động, nghiêng tai lắng nghe, giọng đàn tuy ai oán rung cảm lòng người nhưng âm điệu mường tượng chất chứa một cái gì quái đản và kỳ bí.
Chàng lắng tai thưởng thức hồi lâu, buột khen dỗi một mình :
- Giọng cầm du dương thanh thoát, ngón đàn uyển chuyển vuốt run, nhạc khúc lại thâm trầm tuyệt mỹ, kẻ chơi đàn nhất định phải là hạng người thoát tục. Kẻ phàm phu không sao tấu được tiếng đàn xuất thần như thế ! Chẳng hiểu kẻ tấu cầm kia là cao nhân nào ?
Thốt nhiên, trong một tiếng đàn dìu dặt lại hoà theo giọng ca bổng trầm não nuột:
Âm ba truyền mãi ngấn vòng cung
Ngược về qúa khứ tìm hư ảo
Trả lại trần duyên cho thế nhân ?"
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong bài ca u oán, chợt nhớ đến bốn câu thơ của cụ gà bịt mặt đã ghi trên phiến đá nơi đỉnh Nga Mi, hai câu cuối cùng là : “Vấn cầm thanh, quy tức trung".
Chàng bảo thầm :
“Vấn cầm thanh" có nghĩa là nghe tiếng đàn cầm, hiện giờ tiếng đàn đã nghe thấy rồi, còn “Quy tức trung" có nghĩa là gì ?"
Chàng thầm nghĩ cả buổi trời vẫn vô phương nghiệm ra ý nghĩa huyền diệu của câu cuối.
Cùng lúc ấy, giọng đàn bỗng chuyển sang rồn rập cao vút, âm thanh mang đầy hơi hám sát phạt hầm hừ, mường tượng như có thiên binh vạn mã ồ ạt xông đến chiến trường, lại nghe như đôi bên đang xung sát với tiếng reo hò tở mở, tiếng khí giới chạm
nhau… Đột nhiên, giữa khi ấy bỗng vang lên mấy tiếng rú dài thảm thiết mường tượng như tiếng gào bi thương của dã thú bên lề cái chết, che lấp cả giọng đàn.
Canh khuya đêm vắng trên đỉnh cao phong hoang lạnh không có một bóng người nào, đột ngột vọng lên những tiếng hét thảm thiết rùng rợn như thế, dù là kẻ đảm lược hùng tráng thế nào cũng không tránh khỏi ơn ớn da lưng rùng mình kinh hãi.
Huống chi Hoa Sĩ Kiệt vừa mới từ trong cái chết thoát sinh được, hồn vía chưa kịp động tĩnh, lại phải nghe giọng rú khủng khiếp ấy - thử hỏi chàng tránh sao khỏi sắc thái hãi hùng ?
Thời tiết oi bức của tháng năm dù đến đêm vẫn còn nóng vô cùng, thế mà Hoa Sĩ Kiệt cũng rùng mình luôn mấy lượt, chàng tái mặt lẩm bẩm :
- Giữa bốn bề hoang vắng thế này làm gì có người léo hánh đến đây ? Nhưng chẳng lẽ lại là ma quái ?
Chàng lắc đầu luôn mấy lượt như cố xua đuổi những ý nghĩ hắc ám quái đản đang lởn vờn trong đầu óc, định thần nhìn quanh bốn phía, vẫn vầng trăng trong vắt lơ lửng trên đầu, buông toả làn ánh sáng xanh lơ soi tỏ khắp rừng cây đỉnh núi, tư bề vắng lặng như tờ trừ tiếng dế trùng ri rỉ hòa với tiếng gió xào xạc khe khẽ ra, tuyệt đối không một dạng người.
Thế thì, giọng đàn cầm vừa rồi cùng tiếng kêu rú thảm thiết kia, từ đâu và do ai phát ra ?
Chàng hiện đang đứng trên một đỉnh cao nhất với nhãn lực của chàng, nếu như bốn phía có một chút chi động tịnh chàng lập tức phát giác ra ngay, thế tại sao tai nghe được tiếng đàn tiếng rú mà không thấy dạng người ?
Chàng vụt sực nhớ đến hai câu thơ cuối của cụ già bịt mặt lư lại “Vấn cầm thanh, qui tức trung". Và cứ theo chủ ý mà giải thì khi nghe phải tiếng đàn lập tức nên bắt chước theo cách thức của loài rùa rụt cổ, thụt đầu nín thở lại, cũng có nghĩa là giả chết nằm im.
Nhưng vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Hoa Sĩ Kiệt quyết phải tìm cho ra nơi xuất phát của tiếng đàn, sau đấy sẽ tuỳ cách mà liệu trí.
Đang lúc suy nghĩ phân vân, giọng đàn lại réo rắc âm trầm theo gió vọng đến…
Lần này Hoa Sĩ Kiệt đặc biệt chú ý lắng nghe tiếng đàn để đón phương hướng. Nhưng giọng đàn muờng tượng như từ trước mắt, mại như ở tận xa xa …
Bỗng chốc như dời sang phía hữu lại văng vẳng như phía tả, phiêu phiêu bất định chẳng biết nới nào.
Hoa Sĩ Kiệt lắng tai nhe ngóng cả buổi trời vẫn không sao xác định đuợc chính xác nơi phát ra giọng đàn.
Càng nghe càng cảm thấy giọng đàn vô cùng quái dị, Hoa Sĩ Kiệt lạ lùng thầm nghĩ :
“cụ già bịt mặt để lại hai câu “hướng Đông hành, ưng tàng thân" rõ ràng là chỉ rành phương hướng cho ta thoát hiểm, nếu sự việc chẳng phải do ông sắp đặt trước, thì làm sao biết được nơi đây có giọng đàn và con chim ưng khổng lồ kia lại vừa cứu mạng ta đưa đến ngọn núi cao này?"
Nhưng có hai điểm khiến chàng phải phủ nhận tất cả những ý nghĩ trên.
Vì giọng ca vừa rồi là của nữ nhân, mà cụ già bịt mặt quyết không phải nữ nhân, và những giọng rú thảm thiết kia là vì sao ?
Chỉ hai câu hỏi ấy đủ khiến cho Hoa Sĩ Kiệt phải nhức cổ điên đầu…
Chàng nhất định phải tìm cho được nơi phát ra tiếng đàn tất cả nghi vấn sẽ phơi bày chân tướng.
Lúc ấy, giọng đàn đã chuyển sang cung điệu buồn bã thâm trầm, nghe nức nở như tiếng cô phụ nhớ chồng, bi thương như mẹ già khóc con dại, âm vận thê thê thiết thiết đến khiến gió núi như ngừng lay, rừng cây như cúi đầu ủ rủ theo cung đàn…
Hoa Sĩ Kiệt thần trí hoàn toàn bị thu hút qua điệu nhạc bi thương, bức màn sư môn bị đồ sát trên đỉnh Nga Mi từ từ hiện lên trước mắt chàng, vốn là một thiếu niên phong phú tình cảm, hai hàng nước mắt không biết từ lúc nào lăn dài xuống đôi má.
Đột nhiên một giọng nói quái lạ không biết từ hướng nào vọng đến :
- Người đã chết không sao sống lại, mi khóc chi ? Đồ hèn, làm sao xứng là …. Tiếp theo đấy là một tiếng rú bi thiết kéo dài trong khoảng không hòa lẫn vào giọng đàn ai oán…
Tiếng rú ấy từ từ thấp dần… thấp dần… cho đến khi không còn nghe rõ được, khoảnh ba khắc sau, mọi việc đều trở về với cảnh tịch mịch hoang liêu.
Lòng háo kỳ của Hoa Sĩ Kiệt như càng bị nung nấu thêm, chàng đưa mắt nhìn lên bầu trời, vầng trăng vẫn chiếu tỏa khắp núi rừng, bên cuối trời Tây, những vì sao to như đang nhìn chàng nhấp nháy, tất cả cảnh vật chung quanh rõ ràng là thật chứ không phải trong mơ.
Nhưng bao nhiêu sự việc lạ kỳ xảy ra ồn dập khiến chàng cứ ngỡ là mình đang sống trong cơn ác mộng, chàng kê ngón tay lên miệng và cắn nhè nhẹ, một cảm giác đau đau chạy thẳng lên tuỷ não thần kinh…
Cảm giác vừa rồi đã bắt buộc chàng không còn nghi ngờ sự việc trước mắt là mộng nữa !
Chàng lại cúi đầu suy nghĩ, phân tách qua hai lần vang tiếng rú thảm thiết vừa rồi, nhất định là đã có không ít người bỏ mạng, cùng lời ca, tiếng đan và giọng nói khi nãy, quyết không phải là một người mà rất có thể là ba thiếu nữ phát ra.
Nếu quả thật như suy đoán của chàng thì ba thiếu nữ ấy là ai?
Càng nghĩ càng lạ lùng thắc mắc, chàng nhất định phải vạch tìm cho ra lời giải hiểm hóc này.
Tiếng rú thảm thiết vừa rồi đã cho chàng biết rõ phương hướng xuất phát, chàng
cố thu tất cả can đảm tiến lần về phía ấy.
Nơi chỗ chàng đứng là một ngọn cao phong chọc trời, chàng đi độ hai m- ơi bước đã đến mép núi, phía dưới là một bờ vực sâu thẳm.
Chàng vừa đặt chân đến bờ vực, tiếng đàn lúc nãy lại thoang thoảng vang lên.
Hoa Sĩ Kiệt trong lòng rúng động vôi khom người nhìn xuống vực núi, sắc mặt chàng bỗng hiện lên một nét kinh hoàng lỳ lạ.
Vì, nơi đáy vực sâu cả mấy trăm trượng ấy có một khe núi, tiếng nước chảy róc rách vẫn thoang thoảng nghe thấy.
Đối diện bên kia bờ khe là một con đường ăn sâu vào phía trước, rải rác hàng trăm người y phục khác biệt nhau, lớp chết lớp bị thương nằm la liệt dọc theo đường mòn đến tận miệng khe, cảnh tượng trông thật vô cùng khủng khiếp.
Hoa Sĩ Kiệt sợ đến toát mồ hôi liên tiếp rùng mình luôn mấy lượt.
Chàng lẩm bẩm lấy mình :
- Nơi đây sao lại có nhiều người tử thương đến thế ?
Tiếng đàn quái đản dường như từ giữa lòng khe thánh thoát vọng ra, Hoa Sĩ Kiệt vô cùng kinh ngạc, giương tròn đôi mắt sục sạo khắp nơi vẫn không sao phát giác ra được giọng cầm phát ra từ nơi nào của lòng khe.
Giòng khe dần dần nhuộm đỏ vì máu người rỏ xuống…
Những kẻ bị thương bên bờ suối cũng từ từ dứt hẳn tiếng kêu rên, người chết càng lúc càng nhiều…
Và chuyện lạ theo dài thời với thời gian không ngớt gia tăng đè chặt lấy tâm khảm của Hoa Sĩ Kiệt.
Từ phía chính diện với chàng, bất thần vang lên một tiếng hú lảnh lót, Hoa Sĩ Kiệt giật mình, vội ngước mắt nhìn lên từ trên đỉnh núi đối diện đột ngột xuất hiện vô số bóng đen theo đường mòn phóng nhanh xuống núi.
Loáng mắt, họ đã tiến đến bên bờ khe, Hoa Sĩ Kiệt đã nhìn rõ những bóng đen vừa xuất hện có tất cả bảy người, nhưng đủ cả nhân vật tăng, đạo, và tục gia. Bảy người vừa đặt chân đến bờ khe, liền đưa mắt nhìn quanh cảnh sắc bốn phía.
Những thây người chất chồng như núi kia, họ dường như không một chút mảy may chú tâm hay khiếp sợ.
Lão già áo đen dáng chừng là đầu não trong bọn, thình lình giơ tay chỉ vềphía trước lên tiếng :
- Tiên Cơ đang ngồi trong động đối diện với bờ khe kia, chúng ta mau quỳ bái người !
Sáu người còn lại nghe xong vội quỳ thụp ngay xuống đất, cụ già áo đen sau khi vái xong đủ ba vái liền lên tiếng khẩn cầu :
- Chúng tôi vâng lệnh chưởng môn nhân bản phái, lặn lội đến đây để cầu bái tiên
cơ.
Một tiếng hừ lạnh lạt cắt lời của lão già :
- Chưởng môn nhân của các người đến yêu cầu ta chuyện gì ?
Lão già áo đen cố lấy giọng nhỏ nhẹ thành khẩn :
- Vì Kim Hà Phiêu và Yêu Xà Chỉ tái xuất giang hồ, các đại môn phái chúng tôi trong tình trạng vạn phần nguy cấp, khẩn cầu Tiên Cơ ban kế giải cứu mạng vận võ lâm….
Giọng nói âm trầm như băng sương của đối phương lại vang lên cướp lời :
- Câm mồm, tại sao chưởng môn các người không đến ? Hừ ! Khéo kênh kiệu thối thôi ! bảy người bọn ngươi đều phạm phải cấm luật của ta, đáng chết !
Tiếng “chết" kéo dài theo giọng đàn “toong" lên một tiếng, bảy luồng bạch quang đồng thời bay vụt ra ánh sáng, bảy người đang quỳ trên mặt đất chỉ kịp “hự" lên một tiếng đau đớn và ngã vật xuống, thân hình họ lăn tròn xuống bờ suối, máu nhuộm đỏ cả dòng khe.
Hoa Sĩ Kiệt mục kích xong tấn tuồng sắc máu ấy, rụng rời cả hồn vía, vội thụt đầu lại, núp sau tảng đá, bàng hoàng nghĩ ngợi mãi chẳng thôi.
Trí tuệ chàng rất cao, qua phút giây suy nghĩ, trong đầu óc chàng đã sơ luợc thành mấy điểm kết luận :
- Một, cô gái được gọi là Tiên Cơ kia, nhất định là võ công rất cao, có đủ khả năng đối phó với Kim Hà Phiêu và Yên Xà Chỉ !
- Hai, tiếng đàn của nàng chắc chắn là dùng nội lực phát ra, cho nên âm thanh mới truyền đi ngàn dặm, kinh động đến các cao thủ võ lâm, do đấy mà bọn họ rầm rộ tìm kéo đến đây để yêu cầu nàng. Và nếu quả thật bằng vào nội lực truyền bá tiếng đàn lan ngàn dặm như thế thì công lực của nàng đã đạt đến mức tuyệt đỉnh cao siêu.
- Ba, bảy kẻ bạc số kia phạm vào cấm luật chi của nàng ? Thế nào gọi là vi phạm cấm luật ?
Chỉ với ba điểm vỏn vẹn ấy, Hoa Sĩ Kiệt nghĩ suốt cả giờ vẫn không sao nghĩ ra đ- ợc những ẩn ký bên trong, dưới vực núi vẫn không ngớt réo rắt vọng dài trong đêm khuya cô tịch, lại dẫn dụ cho võ lâm cao thủ dìu dập đến nơi, để rồi cuối cùng nối tiếp nhau chôn thây vào dòng khe hoang tịch.
Vì lòng háo kỳ thúc đẩy và hơn nữa, vì chí phục thù cho sư môn Hoa Sĩ Kiệt dễ đâu bỏ qua cơ hội hiếm có ấy.
Chàng tự nghĩ rằng : “Đừng phạm vào cấm quy của vị Tiên Cơ ấy, nhất định có thể lọt vào mắt xanh của nàng, hoạ may nàng sẽ truyền thụ cho ta tuyệt học phá giải được Yêu xà Chỉ !"
Nghĩ thế, chàng không nề hà mệt nhọc núp kín sau tảng đá rình mò quan sát suốt một đêm ngày.
Kể ra cũng đáng lấy làm lạ, suốt một đêm ngày, giọng đàn cứ ngân mãi không dứt, từng tốp người đến, lại từng tốp ngã gục tại nơi.
Xác chết chất chồng làm nghẽn cả dòng suối chảy, máu người đọng lại từng vũng đỏ ối lênh láng khắp bờ khe…
Hoa Sĩ Kiệt kinh khiếp chẳng nỡ nhìn, chàng càng lúc càng lạ lùng thầm nhủ :
“Vị Tiên Cơ này vì sao suốt một đêm ngày vẫn chưa rời đi? Tiếng đàn của nàng càng u oán thê lương, không lẽ nàng đang tìm kẻ tri âm thưởng thức giọng đàn…"
Hoa Sĩ Kiệt còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, điệu trầm bổng chuyển cung sang một điệp khúc thật não nùng.
Lòng chàng nghe rung động, nhớ lại bài từ của Nhạc Phi soạn, về sau người đời phổ thành một khúc ca thật ai oán, lời văn của bài từ ấy rất hoa mỹ, cảm xúc theo giọng đàn dào dạt dâng lên, chàng buột miệng hát lên khe khẽ:
Quanh thềm lai vãng, vãng lai
Đàn ơi ! Tâm sự não nề
Tri âm có mấy người nghe tiếng lòng.
Rồi như không dằn được ngọn trào lòng, chàng cất tiếng than dài :
- Tiên Cơ ơi Tiên Cơ ! Nàng bảo là thiếu kẻ tri âm, tôi mải mê theo giọng đàn của nàng suốt một ngày trời, kể ra là tri âm của nàng rồi ! Nhưng nàng có cấm qui gì, tôi làm sao biết được đây ?
i!
Hoa Sĩ Kiệt đang lúc lẩm bẩm than lấy mình, chợt nghe từ không trung vang vọng xuống một tiếng kêu quái lạ, chàng vội ngẩng đầu lên thì thấy có một con chim ưng khổng lồ cùng một quái điểu khác màu lông xanh biếc đang song song lượn tròn trên khoảng không bên kia bờ núi.
Nhãn lực chàng rất tinh tường, vừa thấy qua đã nhận ra con chim ưng khổng lồ kia chính là con ưng đã cứu mạng chàng đưa đến toà núi cao này.
Cháng sực nhớ đến bốn câu thơ trên phiến đá, phước chí tâm linh, chàng vội thu hình mọp ngay dưới đất như tình trạng một con rùa đang rụt đầu rụt đuôi.
Không lâu sau, một giọng cười trong veo như chuỗi ngọc khua từ không trung vọng xuống, âm thanh của giọng cười rất mực êm tai !
Tiếp theo đấy là giọng nói cũng không kém dịu dàng vọng đến :
- Vệ nhi, chúng ta cùng hạ xuống xem thử, dường như gã ấy chẳng hề nhìn thấy chúng ta thì phải, gã là tên duy nhất trong số muôn vạn người không vi phạm đến cấm
quy của chúng ta.
Hoa Sĩ Kiệt thầm nghĩ người nói chuyện kia có lẽ là các vị Tiên Cơ mà cao thủ võ lâm đã gọi ! Lúc này chàng mới vỡ lẽ, kẻ nào dại dột nhìn thấy mặt nàng, đều là kẻ vi phạm cấm quy !
Hoa Sĩ Kiệt nghĩ thê càng không dám ngẩng đầu lên nhìn chỉ lắng tai nghe ngóng động tịnh chung quanh….
Sau một tiếng động khẽ vang lên là tiếng kêu “quác quác" rất chát tai, kế đó là tiếng người nọ “chít choét" đáp lại, dường như cùng tiếng “quác quác" kỳ lạ kia đối đáp đìều chi.
Hoa Sĩ Kiệt vẫn cúi mọp người xuống đất, thầm nghĩ :
“Vị Tiên cơ này chắc đang cùng hai con quái điểu chuyện trò điều chi, chỉ tiếc là ta không nghe biết tiếng chim !"
Chàng lại nghe tiếng chân người bước dần đến bên, lồng tim chàng càng lúc càng phập phồng đập mạnh.
Chàng nhớ đến những xác chết hàng trăm hàng ngàn dưới khe suối, nếu rủi như một mảy may chẳng vừa ý đối phương số phận chàng sẽ không khác chi bọn họ, khó tranh khỏi bàn tay nghiệt ngã của đối phương.
Đang nơm nớp lo âu chưa biết phải xử trí thế nào, chàng chợt nghe sau lưng mình vang lên một giọng nói thật trong veo nhưng cũng rất lạnh lùng :
- Đừng vờ nín hơi rùa giả chết mất công, hãy trả lơi cho ta biết, ngươi đến ngọn tuyệt phong này từ lúc nào?
Hoa Sĩ Kiệt biết khó mà vờ thêm được đành lên tiếng :
- Trước đây một ngày một đêm, do một con chim ưng khổng lồ cứu tại hạ đến đây !
Đối phương cười khúc khích vài tiếng hỏi tiếp :
- Ngươi biết con chim ưng ấy là ai chăng ?
Hoa Sĩ Kiệt cúi gằm đầu xuống lắc lia :
- Tại hạ không được biết, song chim đã có ân cứu mạng, tại hạ quyết phải báo đáp đại ân ấy !
Giọng cười khúc khích lại vang lên, âm thanh êm tai như tiếng ngọc va nhau, cười chán một lúc, đối phương mới cất lời :
- Ta là chủ của nó, ngươi nên báo đáp ta phải hơn ! Ngươi tên chi ? Hãy ngước đầu lên ta muốn nhìn xem ngươi ra sao ?
Hoa Sĩ kiệt trong lòng rất kinh sợ nhủ thầm :
“Nếu ta ngước đầu lên nhìn, tất sẽ vi phạm đến câm qui của ả, nhưng ả đã muốn xem dung mạo của ta, không chừng …"
Với khoảng thời gian tích tắc ấy, đầu óc chàng đã làm xong một quyết định…
Chàng mạnh dạn nẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhắm nghiền miệng hé cười, cất tiếng :
- Tại hạ tên Hoa Sĩ Kiệt, năm nay hai mươi tuổi…
Đối phương vụt buông giọng cười thoải mái, lẩm bẩm nhắc lại như nói với chính mình :
- Hoa Sĩ Kiệt ! Hoa Sĩ Kiệt ! Tên nghe rất kêu, ngươi quả rất thông minh !
Nàng ngừng lại giây lâu, âm thanh bỗng đổi thành lạnh lạt, lớn tiếng quát :
- Hoa Sĩ Kiệt ! Ngươi biết ta là ai không ?
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu :
- Xin thứ cho ! Tại hạ không sao biết được.
Đối phương cười lạnh lạt hỏi tiếp :
- Ngươi có thấy những vật gì trong lòng khe phía dưới chăng?
Hoa Sĩ Kiệt khẽ thở dài một tiếng đáp ngay :
- Bọn họ đều chết một cách oan uổng!
Giọng đối phương bỗng trở nên giận dữ :
- Ngươi thương xót bọn họ? Ngươi ngồi giữ nơi đây phải chăng cũng với mục đích yêu cầu ta truyền dạy ?
Hoa Sĩ Kiệt thở dài áo não :
- Tại hạ thật không có mục đích ấy, chẳng qua vì lòng háo kỳ thôi ! Dám hỏi người, vì sao những kẻ cầu giáo nơi người, lại vô cớ bị giết thế ? Khiến tại hạ cảm thấy thế gian đầy dẫy sự tàn khốc và lạ lùng …
Đối phương không dằn đượcc hừ khan một tiếng cướp lời :
- Đám người ấy đều là hạng mặt người lòng thú, ban đầu thì mong mỏi học võ công, kế đó là có mộng tưởng chiếm hữu cả đối phương dạy mình, những kẽ ấy chẳng đáng giết hay sao ?
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc buột miệng :
- Nếu quả họ có tâm địa đê tiện ấy, giết chết là đáng lắm !
Đối phươnglại “hừ" một tiếng thật to giọng gay gắt :
- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi cũng đừng vờ vĩnh lắm, nếu như ngươi chẳng có mục đích ấy, sao chẳng sớm rời khỏi núi này cho rồi ? Gẫm ra trong lòng ngươi chẳng tốt chi, trước giờ sắp chết của ngươi, ta có một câu hỏi, nếu như đáp trôi được, ta sẽ cho ngươi chết một cách tốt lành mau mắn !
Hoa Sĩ Kiệt nghe như tiếng sét vừa vang lên giữa đỉnh đầu, nhưng sự kinh hãichỉ thoáng qua thoáng chốc, chàng dửng dưng nhếch môi lên tiếng :
- Điều cho hỏi mau !
Giọng đối phương vừa oai nghiêm vừa âm trầm : - Ta đẹp hay là không ?
Câu hỏi của đối phương làm Hoa Sĩ Kiệt bối rối thầm :
“Mình có thấy mặt mũi ả ra sao đâu, biết thế nào mà đáp cho đúng đây? Thiên tánh của phái nữ rất chuộng đêp, nếu như khen bừa nàng đẹp, rủi ra nàng là một nữ bất giai, có khác chi là một lối mỉa mai cay độc? Nhưng…"
Một ý niệm vụt thoáng qua đầu óc, chàng đáp ngay :
- Rất xấu xí !
Đối phương chừng như vô cùng kinh ngạc, lặng người giấy lâu mối hỏi tiếp :
- Đấy là cảm quan của ngươi sau khi nhìn thấy ta phải không?
Hoa Sĩ Kiệt vội lắc đầu :
- Đấy là suy đoán trong ý tưởng của tại hạ mà thôi, nhìn vào những xác chết ngập đầy giữa lòng khe, trong tiềm thức tại hạ tưởng tượng ra dung mạo của người còn đáng khiếp hơn cả quỉ ma !
Đối phương không lộ chút giận dữ nào, trái lại cười lên khanh khách, âm thanh như chuỗi ngọc chạm vao nhau, êm tai như tiếng oanh vàng hót sáng…
Nhưng Hoa Sĩ Kiệt lại nghe lòng mình rúng động
Đối phương bỗng dứt ngang tiếng cười nói tiếp :
- Hoa Sĩ Kiệt ! Kể ra ngươi cũng khá thành thật, ngươi chẳng nhìn thấy ta là chưa vi phạm đến cấm qui, ta có thể tha chết cho ngươi, nhưng mau rời khỏi đây ngay !
Hoa Sĩ Kiệt không đợi đối phương thốt lần thứ hai đứng phắt ngay dậy, rảo bước tiến nhanh xuống núi.
Bất ngờ đối phương hét to :
- Đứng lại !
Hoa Sĩ Kiệt vội dừng bước chân, lặng im chẳng thốt một lời, lưng đối diện với kẻ đối thoại không hề quay lại.
Giọng nói của đối phương vụt biến thành ôn tồn êm dịu :
- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi và ta như bèo mây gặp gỡ, ít khi có được ! Huống chi hiện giờ ngươi thân mang huyết hải thâm thù, chẳng cần đến ta giúp ích điều chi chăng ?
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc nhủ thầm :
- Nàng làm sao biết ta thân mang huyết thù ? Nàng phải chăng là cụ già bịt mặt giả trang ra ? Chỉ có cụ già bịt mặt mới chính mắt nhìn thấy thảm hoạ của sư môn ta…
trong nhất thời chàng không sao nghĩ ra được, đứng thừ người ra.
Đối phương cười nhẹ một cái và tiếp lời :
- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi khỏi hồ nghi suy đoán mất công, vì chuyện chi Linh nhi cũng nói rõ cho ta biết rồi ! Kẻ thù truy sát ngươi rất gấp, chẳng phải Linh nhi đã cứu ngươi thoát khỏi miệng cọp chăng ?
Hoa Sĩ Kiệt lúc bấy giờ mới bàng hoàng vỡ lẽ, lúc trên đỉnh Nga Mi chàng thấy một con chim ưng to không ngớt lượn vòng lui tới, không ngờ là do con ngươi kỳ quặc kia nuôi dưỡng, chim mà có thể thông đoán lời nói và ý người, quả là một linh vật thế gian hãn hữu.
Hoa Sĩ Kiệt ngẫm nghĩ giây lâu khẽ buông tiếng thở dài :
- Không công chẳng thọ lôc người, tại hạ cùng người chưa duyên gặp mặt quen biết lần nào, mặc dù thân mang trọng huyết thù, cũng chẳng cần nhờ đến người giúp sức !
Dứt lời liền giờ thuật khinh công băng mình đi ngay.
Đối phương ngẩn người giây lâu nhủ thầm :
“Gã này không những khí cốt cang cường, lại tuổi trẻ tuấn tú, cả đời chưa dễ thấy qua, khiến mình vừa thấy đã…"
Nàng khẽ chắc lưỡi lên một tiếng lắc đầu như cố xua đuổi một ý nghĩ hắc ám, cất giọng gọi : - Linh nhi ! Linh nhi ! Từ không trung bỗng xẹt vút xuống một con ưng to, đáp nhẹ bên cạnh nàng, thò mỏ ra cọ nhẹ vào áo nàng trông vẻ rất âu yếm thân mật.
Nàng nhè nhẹ vỗ lên đầu chim, giơ tay chỉ về hướng Hoa Sĩ Kiệt đang phóng như bay, lên tiếng bảo chim : - Đem vị tiểu hiệp ấy đến động thứ nhất của “ Tiên Hà nhai", nếu chưa luyện thành Băng Hồn Chưởng không cho rời khỏi động !
Con ưng to gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, đoạn cất cổ gáy lên một chàng dài, giương cánh bay vút đi, chỉ loáng mắt sau đã sà xuống bên cạnh Hoa Sĩ Kiệt.
Hoa Sĩ Kiệt thốt động tánh linh, không chút chần chờ vội nhảy lên mình chim .
Con đại ưng chỉ đợi có thế, lập tức vỗ cánh bay bỗng lên cao, Hoa Sĩ Kiệt đưa mắt nhìn ra phía trước thấy nơi mút xa, một vị nữ lang áo xanh đang cỡi trên lưng một con chim to màu lông xanh biếc bay nhanh về phía trước !
Chỉ nhìn thoáng qua chiếc lưng thon yêu kiều của thiếu nữ áo xanh, chàng cũng có thể phán đoán đối phương là một giai nhân tuyệt thế, khó ai sánh bì …
Hoa Sĩ Kiệt sợ đến hồn bất phụ thể, kêu “ối" lên một tiếng,, nhắm híp mắt lại chẳng dám nhìn.
Đồng trong thời gian mà chàng buột miệng kêu lên sợ hãi, chợt cảm thấy mười chiếc móng nhọn đen ngời của con quái ưng vụt nới lỏng khỏi thân hình, và người chàng nhẹ nhàng rơi êm trên phiến đá.
Con ưng lại gáy lên một tiếng thật to, còn khẽ quay đầu lại nhìn chàng, mới vỗ cánh bay đi, trong khoảnh khắc bóng chim đã khuất dần vào cuối chân trời.
Bao nhiêu sự việc xảy ra một cách đột ngột khủng khiếp, Hoa Sĩ Kiệt sững sờ như đang trải qua một cơn ác mộng.
Giây lâu sau, chàng mới thở dài một tiếng lồm cồm chỗi dậy ngồi trên phiến đá, hướng về phía chim ưng bay đi, lạy khống ba lạy lẩm bẩm như vái van :
- Không hiểu vị tiền bối nào đã ra ơn cứu mạng, Hoa Sĩ Kiệt này dù chết cũng chẳng dám quên.
Bái xong, chàng khoanh chân ngồi xếp bằng trên phiến đá, ngước mắt nhìn lên khoảng cao không như suy nghiệm lại chuyện vừa qua…
Lúc ấy vầng trăng thượng huyền đã lơ lửng treo trên đỉnh đầu, bầu trời không áng mây trôi, trong vắt như vừa được gội sạch qua ánh trăng vằn vặt, soi rõ cả cảnh vật chung quanh.
Hoa Sĩ Kiệt nhìn sơ qua địa thế, thấy mình đang ở trên một đỉnh núi thật cao, bốn phía núi đồi trùng điệp như dính liền với chân trời, chàng vừa nhác nhìn qua thế núi, nhận ngay ra là ngọn Phi Hà Sơn cách Nga Mi hơn mấy trăm dặm đường.
Chàng sực nhớ đến con ưng khổng lồ vừa rồi đã quắp chàng bay đi, trong thoáng mắt đã vượt xa mấy trăm dặm núi rừng, nhất định phải là một con thần ưng đã thông linh tánh, nhưng chẳng hiểu là do vị kỳ nhân nào nuôi dưỡng ?
Chàng lại nhớ đến cụ già áo vàng bịt mặt đã gặp nhau trên đỉnh Nga Mi, nếu như không nhờ ông lưu lại bốn câu thơ tiên tri chắc gì chàng đã toàn mạng thoát hiểm ? Cụ già bí mật ân nhân ấy là ai ?
Còn năm gã quái nhân đã tàn sát cao thủ võ lâm cùng tận diệt nhân vật của Nga Mi phái, rồi kế đó một nữ lang bịt mặt đột ngột xuất hiện, lại gọi bọn họ là Ngũ Phụng, chắc có lẽ năm người đều là năm cô gái, vậy cô gái đó là nhân vật nào ? Vì
sao quái nhân áo vàng lại có ý buông tha chàng ? Bao nhiêu câu hỏi hóc búa cứ xoay vần trong đầu khiến chàng phải nhức óc điên
đầu.
Chàng thở dài một tiếng, cung chặt tay lẩm bẩm :
- Ta phải báo thù ! Hoa Sĩ Kiệt còn sống ngày nào còn quyết khôi phục lại Nga Mi phái, tẩy sạch hận thù cho sư phụ cùng các sư huynh đệ đồng môn… Bất thần, văng vẳng từ không trung đưa lại một giọng đàn cầm thật du dương…
Hoa Sĩ Kiệt giật mình rúng động, nghiêng tai lắng nghe, giọng đàn tuy ai oán rung cảm lòng người nhưng âm điệu mường tượng chất chứa một cái gì quái đản và kỳ bí.
Chàng lắng tai thưởng thức hồi lâu, buột khen dỗi một mình :
- Giọng cầm du dương thanh thoát, ngón đàn uyển chuyển vuốt run, nhạc khúc lại thâm trầm tuyệt mỹ, kẻ chơi đàn nhất định phải là hạng người thoát tục. Kẻ phàm phu không sao tấu được tiếng đàn xuất thần như thế ! Chẳng hiểu kẻ tấu cầm kia là cao nhân nào ?
Thốt nhiên, trong một tiếng đàn dìu dặt lại hoà theo giọng ca bổng trầm não nuột:
Âm ba truyền mãi ngấn vòng cung
Ngược về qúa khứ tìm hư ảo
Trả lại trần duyên cho thế nhân ?"
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong bài ca u oán, chợt nhớ đến bốn câu thơ của cụ gà bịt mặt đã ghi trên phiến đá nơi đỉnh Nga Mi, hai câu cuối cùng là : “Vấn cầm thanh, quy tức trung".
Chàng bảo thầm :
“Vấn cầm thanh" có nghĩa là nghe tiếng đàn cầm, hiện giờ tiếng đàn đã nghe thấy rồi, còn “Quy tức trung" có nghĩa là gì ?"
Chàng thầm nghĩ cả buổi trời vẫn vô phương nghiệm ra ý nghĩa huyền diệu của câu cuối.
Cùng lúc ấy, giọng đàn bỗng chuyển sang rồn rập cao vút, âm thanh mang đầy hơi hám sát phạt hầm hừ, mường tượng như có thiên binh vạn mã ồ ạt xông đến chiến trường, lại nghe như đôi bên đang xung sát với tiếng reo hò tở mở, tiếng khí giới chạm
nhau… Đột nhiên, giữa khi ấy bỗng vang lên mấy tiếng rú dài thảm thiết mường tượng như tiếng gào bi thương của dã thú bên lề cái chết, che lấp cả giọng đàn.
Canh khuya đêm vắng trên đỉnh cao phong hoang lạnh không có một bóng người nào, đột ngột vọng lên những tiếng hét thảm thiết rùng rợn như thế, dù là kẻ đảm lược hùng tráng thế nào cũng không tránh khỏi ơn ớn da lưng rùng mình kinh hãi.
Huống chi Hoa Sĩ Kiệt vừa mới từ trong cái chết thoát sinh được, hồn vía chưa kịp động tĩnh, lại phải nghe giọng rú khủng khiếp ấy - thử hỏi chàng tránh sao khỏi sắc thái hãi hùng ?
Thời tiết oi bức của tháng năm dù đến đêm vẫn còn nóng vô cùng, thế mà Hoa Sĩ Kiệt cũng rùng mình luôn mấy lượt, chàng tái mặt lẩm bẩm :
- Giữa bốn bề hoang vắng thế này làm gì có người léo hánh đến đây ? Nhưng chẳng lẽ lại là ma quái ?
Chàng lắc đầu luôn mấy lượt như cố xua đuổi những ý nghĩ hắc ám quái đản đang lởn vờn trong đầu óc, định thần nhìn quanh bốn phía, vẫn vầng trăng trong vắt lơ lửng trên đầu, buông toả làn ánh sáng xanh lơ soi tỏ khắp rừng cây đỉnh núi, tư bề vắng lặng như tờ trừ tiếng dế trùng ri rỉ hòa với tiếng gió xào xạc khe khẽ ra, tuyệt đối không một dạng người.
Thế thì, giọng đàn cầm vừa rồi cùng tiếng kêu rú thảm thiết kia, từ đâu và do ai phát ra ?
Chàng hiện đang đứng trên một đỉnh cao nhất với nhãn lực của chàng, nếu như bốn phía có một chút chi động tịnh chàng lập tức phát giác ra ngay, thế tại sao tai nghe được tiếng đàn tiếng rú mà không thấy dạng người ?
Chàng vụt sực nhớ đến hai câu thơ cuối của cụ già bịt mặt lư lại “Vấn cầm thanh, qui tức trung". Và cứ theo chủ ý mà giải thì khi nghe phải tiếng đàn lập tức nên bắt chước theo cách thức của loài rùa rụt cổ, thụt đầu nín thở lại, cũng có nghĩa là giả chết nằm im.
Nhưng vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Hoa Sĩ Kiệt quyết phải tìm cho ra nơi xuất phát của tiếng đàn, sau đấy sẽ tuỳ cách mà liệu trí.
Đang lúc suy nghĩ phân vân, giọng đàn lại réo rắc âm trầm theo gió vọng đến…
Lần này Hoa Sĩ Kiệt đặc biệt chú ý lắng nghe tiếng đàn để đón phương hướng. Nhưng giọng đàn muờng tượng như từ trước mắt, mại như ở tận xa xa …
Bỗng chốc như dời sang phía hữu lại văng vẳng như phía tả, phiêu phiêu bất định chẳng biết nới nào.
Hoa Sĩ Kiệt lắng tai nhe ngóng cả buổi trời vẫn không sao xác định đuợc chính xác nơi phát ra giọng đàn.
Càng nghe càng cảm thấy giọng đàn vô cùng quái dị, Hoa Sĩ Kiệt lạ lùng thầm nghĩ :
“cụ già bịt mặt để lại hai câu “hướng Đông hành, ưng tàng thân" rõ ràng là chỉ rành phương hướng cho ta thoát hiểm, nếu sự việc chẳng phải do ông sắp đặt trước, thì làm sao biết được nơi đây có giọng đàn và con chim ưng khổng lồ kia lại vừa cứu mạng ta đưa đến ngọn núi cao này?"
Nhưng có hai điểm khiến chàng phải phủ nhận tất cả những ý nghĩ trên.
Vì giọng ca vừa rồi là của nữ nhân, mà cụ già bịt mặt quyết không phải nữ nhân, và những giọng rú thảm thiết kia là vì sao ?
Chỉ hai câu hỏi ấy đủ khiến cho Hoa Sĩ Kiệt phải nhức cổ điên đầu…
Chàng nhất định phải tìm cho được nơi phát ra tiếng đàn tất cả nghi vấn sẽ phơi bày chân tướng.
Lúc ấy, giọng đàn đã chuyển sang cung điệu buồn bã thâm trầm, nghe nức nở như tiếng cô phụ nhớ chồng, bi thương như mẹ già khóc con dại, âm vận thê thê thiết thiết đến khiến gió núi như ngừng lay, rừng cây như cúi đầu ủ rủ theo cung đàn…
Hoa Sĩ Kiệt thần trí hoàn toàn bị thu hút qua điệu nhạc bi thương, bức màn sư môn bị đồ sát trên đỉnh Nga Mi từ từ hiện lên trước mắt chàng, vốn là một thiếu niên phong phú tình cảm, hai hàng nước mắt không biết từ lúc nào lăn dài xuống đôi má.
Đột nhiên một giọng nói quái lạ không biết từ hướng nào vọng đến :
- Người đã chết không sao sống lại, mi khóc chi ? Đồ hèn, làm sao xứng là …. Tiếp theo đấy là một tiếng rú bi thiết kéo dài trong khoảng không hòa lẫn vào giọng đàn ai oán…
Tiếng rú ấy từ từ thấp dần… thấp dần… cho đến khi không còn nghe rõ được, khoảnh ba khắc sau, mọi việc đều trở về với cảnh tịch mịch hoang liêu.
Lòng háo kỳ của Hoa Sĩ Kiệt như càng bị nung nấu thêm, chàng đưa mắt nhìn lên bầu trời, vầng trăng vẫn chiếu tỏa khắp núi rừng, bên cuối trời Tây, những vì sao to như đang nhìn chàng nhấp nháy, tất cả cảnh vật chung quanh rõ ràng là thật chứ không phải trong mơ.
Nhưng bao nhiêu sự việc lạ kỳ xảy ra ồn dập khiến chàng cứ ngỡ là mình đang sống trong cơn ác mộng, chàng kê ngón tay lên miệng và cắn nhè nhẹ, một cảm giác đau đau chạy thẳng lên tuỷ não thần kinh…
Cảm giác vừa rồi đã bắt buộc chàng không còn nghi ngờ sự việc trước mắt là mộng nữa !
Chàng lại cúi đầu suy nghĩ, phân tách qua hai lần vang tiếng rú thảm thiết vừa rồi, nhất định là đã có không ít người bỏ mạng, cùng lời ca, tiếng đan và giọng nói khi nãy, quyết không phải là một người mà rất có thể là ba thiếu nữ phát ra.
Nếu quả thật như suy đoán của chàng thì ba thiếu nữ ấy là ai?
Càng nghĩ càng lạ lùng thắc mắc, chàng nhất định phải vạch tìm cho ra lời giải hiểm hóc này.
Tiếng rú thảm thiết vừa rồi đã cho chàng biết rõ phương hướng xuất phát, chàng
cố thu tất cả can đảm tiến lần về phía ấy.
Nơi chỗ chàng đứng là một ngọn cao phong chọc trời, chàng đi độ hai m- ơi bước đã đến mép núi, phía dưới là một bờ vực sâu thẳm.
Chàng vừa đặt chân đến bờ vực, tiếng đàn lúc nãy lại thoang thoảng vang lên.
Hoa Sĩ Kiệt trong lòng rúng động vôi khom người nhìn xuống vực núi, sắc mặt chàng bỗng hiện lên một nét kinh hoàng lỳ lạ.
Vì, nơi đáy vực sâu cả mấy trăm trượng ấy có một khe núi, tiếng nước chảy róc rách vẫn thoang thoảng nghe thấy.
Đối diện bên kia bờ khe là một con đường ăn sâu vào phía trước, rải rác hàng trăm người y phục khác biệt nhau, lớp chết lớp bị thương nằm la liệt dọc theo đường mòn đến tận miệng khe, cảnh tượng trông thật vô cùng khủng khiếp.
Hoa Sĩ Kiệt sợ đến toát mồ hôi liên tiếp rùng mình luôn mấy lượt.
Chàng lẩm bẩm lấy mình :
- Nơi đây sao lại có nhiều người tử thương đến thế ?
Tiếng đàn quái đản dường như từ giữa lòng khe thánh thoát vọng ra, Hoa Sĩ Kiệt vô cùng kinh ngạc, giương tròn đôi mắt sục sạo khắp nơi vẫn không sao phát giác ra được giọng cầm phát ra từ nơi nào của lòng khe.
Giòng khe dần dần nhuộm đỏ vì máu người rỏ xuống…
Những kẻ bị thương bên bờ suối cũng từ từ dứt hẳn tiếng kêu rên, người chết càng lúc càng nhiều…
Và chuyện lạ theo dài thời với thời gian không ngớt gia tăng đè chặt lấy tâm khảm của Hoa Sĩ Kiệt.
Từ phía chính diện với chàng, bất thần vang lên một tiếng hú lảnh lót, Hoa Sĩ Kiệt giật mình, vội ngước mắt nhìn lên từ trên đỉnh núi đối diện đột ngột xuất hiện vô số bóng đen theo đường mòn phóng nhanh xuống núi.
Loáng mắt, họ đã tiến đến bên bờ khe, Hoa Sĩ Kiệt đã nhìn rõ những bóng đen vừa xuất hện có tất cả bảy người, nhưng đủ cả nhân vật tăng, đạo, và tục gia. Bảy người vừa đặt chân đến bờ khe, liền đưa mắt nhìn quanh cảnh sắc bốn phía.
Những thây người chất chồng như núi kia, họ dường như không một chút mảy may chú tâm hay khiếp sợ.
Lão già áo đen dáng chừng là đầu não trong bọn, thình lình giơ tay chỉ vềphía trước lên tiếng :
- Tiên Cơ đang ngồi trong động đối diện với bờ khe kia, chúng ta mau quỳ bái người !
Sáu người còn lại nghe xong vội quỳ thụp ngay xuống đất, cụ già áo đen sau khi vái xong đủ ba vái liền lên tiếng khẩn cầu :
- Chúng tôi vâng lệnh chưởng môn nhân bản phái, lặn lội đến đây để cầu bái tiên
cơ.
Một tiếng hừ lạnh lạt cắt lời của lão già :
- Chưởng môn nhân của các người đến yêu cầu ta chuyện gì ?
Lão già áo đen cố lấy giọng nhỏ nhẹ thành khẩn :
- Vì Kim Hà Phiêu và Yêu Xà Chỉ tái xuất giang hồ, các đại môn phái chúng tôi trong tình trạng vạn phần nguy cấp, khẩn cầu Tiên Cơ ban kế giải cứu mạng vận võ lâm….
Giọng nói âm trầm như băng sương của đối phương lại vang lên cướp lời :
- Câm mồm, tại sao chưởng môn các người không đến ? Hừ ! Khéo kênh kiệu thối thôi ! bảy người bọn ngươi đều phạm phải cấm luật của ta, đáng chết !
Tiếng “chết" kéo dài theo giọng đàn “toong" lên một tiếng, bảy luồng bạch quang đồng thời bay vụt ra ánh sáng, bảy người đang quỳ trên mặt đất chỉ kịp “hự" lên một tiếng đau đớn và ngã vật xuống, thân hình họ lăn tròn xuống bờ suối, máu nhuộm đỏ cả dòng khe.
Hoa Sĩ Kiệt mục kích xong tấn tuồng sắc máu ấy, rụng rời cả hồn vía, vội thụt đầu lại, núp sau tảng đá, bàng hoàng nghĩ ngợi mãi chẳng thôi.
Trí tuệ chàng rất cao, qua phút giây suy nghĩ, trong đầu óc chàng đã sơ luợc thành mấy điểm kết luận :
- Một, cô gái được gọi là Tiên Cơ kia, nhất định là võ công rất cao, có đủ khả năng đối phó với Kim Hà Phiêu và Yên Xà Chỉ !
- Hai, tiếng đàn của nàng chắc chắn là dùng nội lực phát ra, cho nên âm thanh mới truyền đi ngàn dặm, kinh động đến các cao thủ võ lâm, do đấy mà bọn họ rầm rộ tìm kéo đến đây để yêu cầu nàng. Và nếu quả thật bằng vào nội lực truyền bá tiếng đàn lan ngàn dặm như thế thì công lực của nàng đã đạt đến mức tuyệt đỉnh cao siêu.
- Ba, bảy kẻ bạc số kia phạm vào cấm luật chi của nàng ? Thế nào gọi là vi phạm cấm luật ?
Chỉ với ba điểm vỏn vẹn ấy, Hoa Sĩ Kiệt nghĩ suốt cả giờ vẫn không sao nghĩ ra đ- ợc những ẩn ký bên trong, dưới vực núi vẫn không ngớt réo rắt vọng dài trong đêm khuya cô tịch, lại dẫn dụ cho võ lâm cao thủ dìu dập đến nơi, để rồi cuối cùng nối tiếp nhau chôn thây vào dòng khe hoang tịch.
Vì lòng háo kỳ thúc đẩy và hơn nữa, vì chí phục thù cho sư môn Hoa Sĩ Kiệt dễ đâu bỏ qua cơ hội hiếm có ấy.
Chàng tự nghĩ rằng : “Đừng phạm vào cấm quy của vị Tiên Cơ ấy, nhất định có thể lọt vào mắt xanh của nàng, hoạ may nàng sẽ truyền thụ cho ta tuyệt học phá giải được Yêu xà Chỉ !"
Nghĩ thế, chàng không nề hà mệt nhọc núp kín sau tảng đá rình mò quan sát suốt một đêm ngày.
Kể ra cũng đáng lấy làm lạ, suốt một đêm ngày, giọng đàn cứ ngân mãi không dứt, từng tốp người đến, lại từng tốp ngã gục tại nơi.
Xác chết chất chồng làm nghẽn cả dòng suối chảy, máu người đọng lại từng vũng đỏ ối lênh láng khắp bờ khe…
Hoa Sĩ Kiệt kinh khiếp chẳng nỡ nhìn, chàng càng lúc càng lạ lùng thầm nhủ :
“Vị Tiên Cơ này vì sao suốt một đêm ngày vẫn chưa rời đi? Tiếng đàn của nàng càng u oán thê lương, không lẽ nàng đang tìm kẻ tri âm thưởng thức giọng đàn…"
Hoa Sĩ Kiệt còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, điệu trầm bổng chuyển cung sang một điệp khúc thật não nùng.
Lòng chàng nghe rung động, nhớ lại bài từ của Nhạc Phi soạn, về sau người đời phổ thành một khúc ca thật ai oán, lời văn của bài từ ấy rất hoa mỹ, cảm xúc theo giọng đàn dào dạt dâng lên, chàng buột miệng hát lên khe khẽ:
Quanh thềm lai vãng, vãng lai
Đàn ơi ! Tâm sự não nề
Tri âm có mấy người nghe tiếng lòng.
Rồi như không dằn được ngọn trào lòng, chàng cất tiếng than dài :
- Tiên Cơ ơi Tiên Cơ ! Nàng bảo là thiếu kẻ tri âm, tôi mải mê theo giọng đàn của nàng suốt một ngày trời, kể ra là tri âm của nàng rồi ! Nhưng nàng có cấm qui gì, tôi làm sao biết được đây ?
i!
Hoa Sĩ Kiệt đang lúc lẩm bẩm than lấy mình, chợt nghe từ không trung vang vọng xuống một tiếng kêu quái lạ, chàng vội ngẩng đầu lên thì thấy có một con chim ưng khổng lồ cùng một quái điểu khác màu lông xanh biếc đang song song lượn tròn trên khoảng không bên kia bờ núi.
Nhãn lực chàng rất tinh tường, vừa thấy qua đã nhận ra con chim ưng khổng lồ kia chính là con ưng đã cứu mạng chàng đưa đến toà núi cao này.
Cháng sực nhớ đến bốn câu thơ trên phiến đá, phước chí tâm linh, chàng vội thu hình mọp ngay dưới đất như tình trạng một con rùa đang rụt đầu rụt đuôi.
Không lâu sau, một giọng cười trong veo như chuỗi ngọc khua từ không trung vọng xuống, âm thanh của giọng cười rất mực êm tai !
Tiếp theo đấy là giọng nói cũng không kém dịu dàng vọng đến :
- Vệ nhi, chúng ta cùng hạ xuống xem thử, dường như gã ấy chẳng hề nhìn thấy chúng ta thì phải, gã là tên duy nhất trong số muôn vạn người không vi phạm đến cấm
quy của chúng ta.
Hoa Sĩ Kiệt thầm nghĩ người nói chuyện kia có lẽ là các vị Tiên Cơ mà cao thủ võ lâm đã gọi ! Lúc này chàng mới vỡ lẽ, kẻ nào dại dột nhìn thấy mặt nàng, đều là kẻ vi phạm cấm quy !
Hoa Sĩ Kiệt nghĩ thê càng không dám ngẩng đầu lên nhìn chỉ lắng tai nghe ngóng động tịnh chung quanh….
Sau một tiếng động khẽ vang lên là tiếng kêu “quác quác" rất chát tai, kế đó là tiếng người nọ “chít choét" đáp lại, dường như cùng tiếng “quác quác" kỳ lạ kia đối đáp đìều chi.
Hoa Sĩ Kiệt vẫn cúi mọp người xuống đất, thầm nghĩ :
“Vị Tiên cơ này chắc đang cùng hai con quái điểu chuyện trò điều chi, chỉ tiếc là ta không nghe biết tiếng chim !"
Chàng lại nghe tiếng chân người bước dần đến bên, lồng tim chàng càng lúc càng phập phồng đập mạnh.
Chàng nhớ đến những xác chết hàng trăm hàng ngàn dưới khe suối, nếu rủi như một mảy may chẳng vừa ý đối phương số phận chàng sẽ không khác chi bọn họ, khó tranh khỏi bàn tay nghiệt ngã của đối phương.
Đang nơm nớp lo âu chưa biết phải xử trí thế nào, chàng chợt nghe sau lưng mình vang lên một giọng nói thật trong veo nhưng cũng rất lạnh lùng :
- Đừng vờ nín hơi rùa giả chết mất công, hãy trả lơi cho ta biết, ngươi đến ngọn tuyệt phong này từ lúc nào?
Hoa Sĩ Kiệt biết khó mà vờ thêm được đành lên tiếng :
- Trước đây một ngày một đêm, do một con chim ưng khổng lồ cứu tại hạ đến đây !
Đối phương cười khúc khích vài tiếng hỏi tiếp :
- Ngươi biết con chim ưng ấy là ai chăng ?
Hoa Sĩ Kiệt cúi gằm đầu xuống lắc lia :
- Tại hạ không được biết, song chim đã có ân cứu mạng, tại hạ quyết phải báo đáp đại ân ấy !
Giọng cười khúc khích lại vang lên, âm thanh êm tai như tiếng ngọc va nhau, cười chán một lúc, đối phương mới cất lời :
- Ta là chủ của nó, ngươi nên báo đáp ta phải hơn ! Ngươi tên chi ? Hãy ngước đầu lên ta muốn nhìn xem ngươi ra sao ?
Hoa Sĩ kiệt trong lòng rất kinh sợ nhủ thầm :
“Nếu ta ngước đầu lên nhìn, tất sẽ vi phạm đến câm qui của ả, nhưng ả đã muốn xem dung mạo của ta, không chừng …"
Với khoảng thời gian tích tắc ấy, đầu óc chàng đã làm xong một quyết định…
Chàng mạnh dạn nẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhắm nghiền miệng hé cười, cất tiếng :
- Tại hạ tên Hoa Sĩ Kiệt, năm nay hai mươi tuổi…
Đối phương vụt buông giọng cười thoải mái, lẩm bẩm nhắc lại như nói với chính mình :
- Hoa Sĩ Kiệt ! Hoa Sĩ Kiệt ! Tên nghe rất kêu, ngươi quả rất thông minh !
Nàng ngừng lại giây lâu, âm thanh bỗng đổi thành lạnh lạt, lớn tiếng quát :
- Hoa Sĩ Kiệt ! Ngươi biết ta là ai không ?
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu :
- Xin thứ cho ! Tại hạ không sao biết được.
Đối phương cười lạnh lạt hỏi tiếp :
- Ngươi có thấy những vật gì trong lòng khe phía dưới chăng?
Hoa Sĩ Kiệt khẽ thở dài một tiếng đáp ngay :
- Bọn họ đều chết một cách oan uổng!
Giọng đối phương bỗng trở nên giận dữ :
- Ngươi thương xót bọn họ? Ngươi ngồi giữ nơi đây phải chăng cũng với mục đích yêu cầu ta truyền dạy ?
Hoa Sĩ Kiệt thở dài áo não :
- Tại hạ thật không có mục đích ấy, chẳng qua vì lòng háo kỳ thôi ! Dám hỏi người, vì sao những kẻ cầu giáo nơi người, lại vô cớ bị giết thế ? Khiến tại hạ cảm thấy thế gian đầy dẫy sự tàn khốc và lạ lùng …
Đối phương không dằn đượcc hừ khan một tiếng cướp lời :
- Đám người ấy đều là hạng mặt người lòng thú, ban đầu thì mong mỏi học võ công, kế đó là có mộng tưởng chiếm hữu cả đối phương dạy mình, những kẽ ấy chẳng đáng giết hay sao ?
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc buột miệng :
- Nếu quả họ có tâm địa đê tiện ấy, giết chết là đáng lắm !
Đối phươnglại “hừ" một tiếng thật to giọng gay gắt :
- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi cũng đừng vờ vĩnh lắm, nếu như ngươi chẳng có mục đích ấy, sao chẳng sớm rời khỏi núi này cho rồi ? Gẫm ra trong lòng ngươi chẳng tốt chi, trước giờ sắp chết của ngươi, ta có một câu hỏi, nếu như đáp trôi được, ta sẽ cho ngươi chết một cách tốt lành mau mắn !
Hoa Sĩ Kiệt nghe như tiếng sét vừa vang lên giữa đỉnh đầu, nhưng sự kinh hãichỉ thoáng qua thoáng chốc, chàng dửng dưng nhếch môi lên tiếng :
- Điều cho hỏi mau !
Giọng đối phương vừa oai nghiêm vừa âm trầm : - Ta đẹp hay là không ?
Câu hỏi của đối phương làm Hoa Sĩ Kiệt bối rối thầm :
“Mình có thấy mặt mũi ả ra sao đâu, biết thế nào mà đáp cho đúng đây? Thiên tánh của phái nữ rất chuộng đêp, nếu như khen bừa nàng đẹp, rủi ra nàng là một nữ bất giai, có khác chi là một lối mỉa mai cay độc? Nhưng…"
Một ý niệm vụt thoáng qua đầu óc, chàng đáp ngay :
- Rất xấu xí !
Đối phương chừng như vô cùng kinh ngạc, lặng người giấy lâu mối hỏi tiếp :
- Đấy là cảm quan của ngươi sau khi nhìn thấy ta phải không?
Hoa Sĩ Kiệt vội lắc đầu :
- Đấy là suy đoán trong ý tưởng của tại hạ mà thôi, nhìn vào những xác chết ngập đầy giữa lòng khe, trong tiềm thức tại hạ tưởng tượng ra dung mạo của người còn đáng khiếp hơn cả quỉ ma !
Đối phương không lộ chút giận dữ nào, trái lại cười lên khanh khách, âm thanh như chuỗi ngọc chạm vao nhau, êm tai như tiếng oanh vàng hót sáng…
Nhưng Hoa Sĩ Kiệt lại nghe lòng mình rúng động
Đối phương bỗng dứt ngang tiếng cười nói tiếp :
- Hoa Sĩ Kiệt ! Kể ra ngươi cũng khá thành thật, ngươi chẳng nhìn thấy ta là chưa vi phạm đến cấm qui, ta có thể tha chết cho ngươi, nhưng mau rời khỏi đây ngay !
Hoa Sĩ Kiệt không đợi đối phương thốt lần thứ hai đứng phắt ngay dậy, rảo bước tiến nhanh xuống núi.
Bất ngờ đối phương hét to :
- Đứng lại !
Hoa Sĩ Kiệt vội dừng bước chân, lặng im chẳng thốt một lời, lưng đối diện với kẻ đối thoại không hề quay lại.
Giọng nói của đối phương vụt biến thành ôn tồn êm dịu :
- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi và ta như bèo mây gặp gỡ, ít khi có được ! Huống chi hiện giờ ngươi thân mang huyết hải thâm thù, chẳng cần đến ta giúp ích điều chi chăng ?
Hoa Sĩ Kiệt kinh ngạc nhủ thầm :
- Nàng làm sao biết ta thân mang huyết thù ? Nàng phải chăng là cụ già bịt mặt giả trang ra ? Chỉ có cụ già bịt mặt mới chính mắt nhìn thấy thảm hoạ của sư môn ta…
trong nhất thời chàng không sao nghĩ ra được, đứng thừ người ra.
Đối phương cười nhẹ một cái và tiếp lời :
- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi khỏi hồ nghi suy đoán mất công, vì chuyện chi Linh nhi cũng nói rõ cho ta biết rồi ! Kẻ thù truy sát ngươi rất gấp, chẳng phải Linh nhi đã cứu ngươi thoát khỏi miệng cọp chăng ?
Hoa Sĩ Kiệt lúc bấy giờ mới bàng hoàng vỡ lẽ, lúc trên đỉnh Nga Mi chàng thấy một con chim ưng to không ngớt lượn vòng lui tới, không ngờ là do con ngươi kỳ quặc kia nuôi dưỡng, chim mà có thể thông đoán lời nói và ý người, quả là một linh vật thế gian hãn hữu.
Hoa Sĩ Kiệt ngẫm nghĩ giây lâu khẽ buông tiếng thở dài :
- Không công chẳng thọ lôc người, tại hạ cùng người chưa duyên gặp mặt quen biết lần nào, mặc dù thân mang trọng huyết thù, cũng chẳng cần nhờ đến người giúp sức !
Dứt lời liền giờ thuật khinh công băng mình đi ngay.
Đối phương ngẩn người giây lâu nhủ thầm :
“Gã này không những khí cốt cang cường, lại tuổi trẻ tuấn tú, cả đời chưa dễ thấy qua, khiến mình vừa thấy đã…"
Nàng khẽ chắc lưỡi lên một tiếng lắc đầu như cố xua đuổi một ý nghĩ hắc ám, cất giọng gọi : - Linh nhi ! Linh nhi ! Từ không trung bỗng xẹt vút xuống một con ưng to, đáp nhẹ bên cạnh nàng, thò mỏ ra cọ nhẹ vào áo nàng trông vẻ rất âu yếm thân mật.
Nàng nhè nhẹ vỗ lên đầu chim, giơ tay chỉ về hướng Hoa Sĩ Kiệt đang phóng như bay, lên tiếng bảo chim : - Đem vị tiểu hiệp ấy đến động thứ nhất của “ Tiên Hà nhai", nếu chưa luyện thành Băng Hồn Chưởng không cho rời khỏi động !
Con ưng to gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, đoạn cất cổ gáy lên một chàng dài, giương cánh bay vút đi, chỉ loáng mắt sau đã sà xuống bên cạnh Hoa Sĩ Kiệt.
Hoa Sĩ Kiệt thốt động tánh linh, không chút chần chờ vội nhảy lên mình chim .
Con đại ưng chỉ đợi có thế, lập tức vỗ cánh bay bỗng lên cao, Hoa Sĩ Kiệt đưa mắt nhìn ra phía trước thấy nơi mút xa, một vị nữ lang áo xanh đang cỡi trên lưng một con chim to màu lông xanh biếc bay nhanh về phía trước !
Chỉ nhìn thoáng qua chiếc lưng thon yêu kiều của thiếu nữ áo xanh, chàng cũng có thể phán đoán đối phương là một giai nhân tuyệt thế, khó ai sánh bì …
Tác giả :
Kim Dung