Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 49

Tiêu Mộc đã trở thành anh hùng trong thành phố của bọn họ, không chỉ tử hình tên tội phạm giết người ngay tại chỗ, mà cả việc anh xả thân cứu người cũng khiến bao nhiêu cô gái phát cuồng.

Sau đó Trần Thực lại chủ động nói chia tay với Đỉnh Phong, anh ta nói: “Tôi cho rằng, nhân tài như vậy mới xứng với cô gái ưu tú như em."

Mối quan hệ này cuối cùng cũng kết thúc.

Bây giờ cả khu này, mọi người đều biết Tiêu Mộc thâm tình với cô cỡ nào rồi.

Vì thế Đỉnh Phong rất đau đầu, thỉnh thoảng đi trên đường có người nhận ra cô, lại hưng phấn chạy tới hỏi cô và Tiêu Mộc có đến với nhau hay không.

Đàn ông như vậy, không cần phải nói cũng không có khả năng thuộc về mình.

Lần nào Đỉnh Phong cũng trả lời: “Chúng tôi chỉ là bạn bè."

Sau đó, dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của bọn họ, cô xoay người bước đi.

Mấy ngày này, thỉnh thoảng cô sẽ đến bệnh viện thăm Tiêu Mộc, mỗi lần trông thấy cô, anh đều cười rất tươi.

Thỉnh thoảng cô lại gặp mẹ Tiêu Mộc vào bệnh viện chăm sóc cho anh.

Hiển nhiên bà đã biết cô là ai, vậy nên thường hay dùng ánh mắt như đang nhìn con dâu để nhìn cô.

Mỗi lúc thế này, thân thể cô đều run lên.

Không thể phủ nhận, đêm hôm đó, cô đột nhiên đã hiểu rõ trái tim mình, hiểu rõ ai là người cô yêu nhất.

Hình bóng anh vẫn luôn nằm khuất sâu trong lòng, cuối cùng lại hiện ra.

Cô từng cho là mình đã không còn yêu Tiêu Mộc, nhưng khoảnh khắc đó cô đã hiểu được, không phải là không yêu, chỉ là trước giơ cô vẫn giấu anh vào nơi sâu nhất trong lòng, lại không ngờ đã bị người ta phát hiện ra mà thôi.

Nhưng, cô không có cách nào cho mình một lý do để ở bên anh.

Giống như là ngầm hiểu ý nhau, Tiêu Mộc cũng không nói mấy câu như kiểu muốn cô quay về với anh.

Sau khi xuất viện, anh lại thường xuất hiện dưới nhà cô, đưa một ít đồ ăn vặt, cũng thường đến đón cô những lúc tan tầm, chỉ là anh không đi bên cạnh cô nữa mà chỉ lẳng lặng đi sau lưng cô.

Ngẫm lại thì bây giờ cách mà bọn họ ở cạnh nhau, chẳng phải cũng giống như năm năm trước hay sao?

Chỉ là bây giờ, anh là người đi sau, còn cô là người đi trước.

Một ngày nào đó của mùa hè, Đỉnh Phong nhận được điện thoại của Lý Gia Nhạc, nói là muốn tổ chức họp lớp, bảo mọi người quay về trường cũ để cùng nhau vui vẻ.

Đỉnh Phong đồng ý.

Tuần trăng mật của Bội Chi vẫn chưa kết thúc, vậy nên cô ấy không đi được, nghe nói tuần trăng mật vốn định kéo dài ba tháng, thế nhưng cuối cùng nữ vương Bội Chi lại nói với ông xã trung khuyển rằng: “Hay là chúng ta nghỉ việc, chuyển sang sống cuộc sống phiêu bạt đi, dù sao với năng lực của chúng ta thì ở đâu mà chả tìm được việc." Nữ vương Bội Chi đã nói vậy thì ông xã trung khuyển làm sao có thể không nghe theo.

Vì vậy, tuần trăng mật của bọn họ lại kéo dài nửa năm.



Trở về trường cũ, Đỉnh Phong thật sự có một loại cảm giác không nói nên lời.

Cũng không biết bởi vì bị ảnh hưởng tâm lý hay thế nào, nhưng trở về quê hương một lần nữa, cảm giác thật thoải mái, ngay cả bầu không khí dường như cũng tươi mát hơn rất nhiều.

Trông thấy một đám người đang đứng cách đó không xa, nói cười rôm rả.

Đỉnh Phong từ từ bước tới.

“Nhìn kìa, đây chẳng phải là Đỉnh Phong sao?" Một người con trai trông rất quen đang chỉ vào Đỉnh Phong, nói.

Đỉnh Phong nhớ, đây là lớp trưởng lớp cô.

Đám người cũng tiến lên hỏi han.

“Đỉnh Phong, trông cậu thật sự là càng ngày càng đẹp, nhớ lúc trước mặt cậu rất tròn, các bạn cũng gọi cậu là dưa hấu, đúng là con gái qua tuổi 18 thì thay đổi mà."

“Đúng là đã lâu không gặp."

“Cảm thấy mọi người đều thay đổi, thế nhưng vẫn rất quen thuộc."

“Được rồi, ngày trước cậu gầy nhất lớp, bây giờ lại mập thế này."

“Còn cậu ấy, lúc trước mập thế mà bây giờ lại gầy như vậy, mau nói cho mình bí quyết giảm béo đi."

Rõ ràng mọi người đã nhiều năm không gặp, thế nhưng lúc này, cảm giác như trở lại thời cấp ba, dường như chẳng có khoảng cách, ai nấy đều nhiệt tình trò chuyện.

Lúc Lý Gia Nhạc và Long Đào tới, em bé được cô ấy bế trên tay đã thu hút sự chú ý của không ít bạn học.

Tất cả mọi người bu lại, nhìn đứa bé đáng yêu.

Đỉnh Phong hỏi: “Nó tên gì thế?"

Lý Gia Nhạc đáp: “Gọi là Kiều Kiều, Long Kiều."

Đỉnh Phong vươn tay đùa giỡn với Long Kiều bé nhỏ.

Nhìn Long Kiều bé nhỏ xòe tay mà nhỉ nắm được một ngón tay của mình, Đỉnh Phong đột nhiên có một loại cảm giác cũng muốn sinh con.

“Thật ngại quá, tôi tới muộn." Giọng nói của Tiêu Mộc từ phía sau truyền đến.

Hôm nay anh không mặc cảnh phục, chỉ mặc áo sơmi trắng và quần jean bình thường.

Trong khoảnh khắc, Đỉnh Phong giống như nhìn thấy anh của năm năm trước.

Đám bạn học sau lưng trêu chọc nói: “Sao cậu và Đỉnh Phong không đến cùng nhau, bây giờ ai mà không biết chuyện của hai người chứ?"

Đỉnh Phong quay đầu, nói: “Bọn mình chỉ là bạn."

Có người lại nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, đã từng có lúc bọn mình tưởng là hai người sẽ kết hôn đấy, lúc ấy Đỉnh Phong cũng yêu Tiêu Mộc đến chết đi sống lại còn gì."

Ánh mắt của Đỉnh Phong trầm xuống, cô không nói gì.

Có mấy người đề nghị: “Chúng ta vào thăm trường cũ đi, thật là nhớ quá!"

Mọi người dần tản ra, Lý Gia Nhạc ôm đứa bé, cũng theo Long Đào bước vào.

Chỉ còn lại Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đang đứng ngây ngốc tại chỗ.

Đỉnh Phong đi trước, Tiêu Mộc bước theo sau cô.

Không biết từ lúc nào, Đỉnh Phong đã đi tới phía sau bức tượng đá bên trong trường học.

Cô sờ lên đó, cảm nhận được một tầng bụi bao phủ, cô lấy khăn tay, phủi đi lớp bụi bám trên bề mặt.

Ở chỗ này, có một dòng chữ rất nhỏ.

Đỉnh Phong biết rõ Tiêu Mộc vẫn luôn đứng sau lưng mình, cô nói: “Năm lớp 10, mỗi lần đến giờ tan học, tôi lại thường đến đây để khắc chữ."

Tiêu Mộc đi đến bên cạnh cô.

Đỉnh Phong chỉ vào một góc, cười nói: “Ở đây khắc: mình nhất định phải tóm được Tiêu Mộc."

Tiêu Mộc đặt tay lên nơi đó, khẽ dừng lại, rồi lại dịu dàng vuốt ve.

“Ở đây khắc: hôm nay rốt cuộc cũng đã nói chuyện được với Tiêu Mộc rồi."

“Ở đây khắc: mình nghĩ mình thật sự đã thích Tiêu Mộc."

“Còn chỗ này: Thật tốt quá, mình có thể ngồi ăn cơm cùng Tiêu Mộc rồi."

Trên bức tượng đá chằng chịt những dòng chữ.

“Ngày mai mình sẽ hát cùng Tiêu Mộc, nhất định phải phát huy thật tốt."

“Tiêu Mộc đã đồng ý kết giao với mình rồi, hahaha."

“Hôm nay phải rời khỏi trường, thật sự không nỡ, dù gì cũng đã trải qua 3 năm."

“Hôm nay lén trở về trường, đã lâu không gặp lại tượng đá, bây giờ tôi và Tiêu Mộc rất hạnh phúc…"

Sau đó là một câu cuối cùng.

“Tôi phải đi rồi."

Đỉnh Phong nhìn những dòng chữ đã có chút phai mờ, cô nói: “Khi đó tôi thấy mình thật ngu ngốc."

Tiêu Mộc nói: “Không, có một người còn ngu ngốc hơn em."

Anh nhặt lên một viên đá, sau đó khắc vào bức tượng.

“Tượng đá, tôi là Tiêu Mộc, tôi và Đỉnh Phong đã trở lại, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời."



Đáng tiếc, trên đời này, gương vỡ lại lành vĩnh viễn không đơn giản.

Điện thoại của Tiêu Mộc vang lên, anh nhìn điện thoại, thân thể dần dần cứng đờ, sau đó nhấn phím khóa máy.

Đỉnh Phong nhẹ nhàng hỏi: “Ai vậy? Sao phải khóa máy?"

Mắt phượng của Tiêu Mộc chợt lóe lên một tia không rõ, anh nói: “Là mấy người tiếp thị linh tinh thôi."

Vốn đang cảm động, giờ phút này tất cả đều tiêu tan.

Đỉnh Phong đứng dậy, nói: “Tôi vốn cho là hai người đã không còn liên lạc, vừa rồi tôi còn muốn quay về với anh…"

Đôi mắt của Tiêu Mộc như bị sương mù giăng kín, anh nói: “Anh và cô ấy đã không liên lạc từ rất lâu rồi, anh cũng không biết là cô ấy sẽ gọi cho anh."

Đỉnh Phong mỉm cười, khuôn mặt mang theo vẻ châm chọc: “Vậy thì tại sao vừa rồi tôi hỏi, anh lại nói là người tiếp thị?"

Trái tim cô lại bắt đầu tan vỡ.

Cô biết rõ mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ, đó là điều vẫn luôn làm cô do dự.

Trình Ngư.

Một người con gái chưa từng xuất hiện, lại có thể khiến cho cô thua thảm hại.

Cuối cùng thì giữa bọn họ vẫn tồn tại một bức tường ngăn cách, không có cách nào phá vỡ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cô không có cách nào quay trở lại với Tiêu Mộc.

Cho dù bọn họ lại về bên nhau, cô tin rằng, người con gái đó vẫn là một cái gai trong lòng cô, không có cách nào nhổ ra được.

Cô không thể lại trở về một lần nữa.

“Tiêu Mộc, tôi mệt rồi, tôi không muốn chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy nữa, tôi sợ một ngày nào đó, trái tim tôi lại đột nhiên vỡ ra, sau đó sẽ thối rữa mà chết."

Ánh mắt của Tiêu Mộc tràn ngập bi thương, anh nhìn Đỉnh Phong.

“Tiêu Mộc, tôi chưa từng kể cho anh biết tôi vượt qua năm năm đó thế nào đúng không?"

“Khi đó, sau khi từ nhà anh trở về, tôi phải đến bệnh viện, bác sĩ bảo tôi bị viêm dạ dày cấp tính. Nằm trong bệnh viện nửa tháng, lúc nào tôi cũng tự nói với mình rằng, nếu nửa tháng này anh đến tìm tôi, giải thích tất cả rõ ràng, tôi có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ. Mỗi ngày tôi đều hỏi Dương Đán, Tiêu Mộc có tới không? Cho đến ngày tôi xuất viện, lúc đứng trước cửa ra vào, tôi tự nhủ, chỉ cần anh đến trước 12h, tôi cũng sẽ tha thứ cho anh. Thế nhưng, tôi đã đợi suốt cả đêm."

“Về sau, tôi và Dương Đán sang Mỹ, đó là khoảng thời gian tôi đau khổ nhất, ngày nào cũng nhớ tới anh, ngay cả việc ra ngoài cũng làm tôi sợ hãi. Không dám liên lạc với bạn bè trước kia, sợ các cô ấy trông thấy dáng vẻ của tôi khi đó. Dương Đán vì tôi mà thường xuyên mất ngủ, ngay cả Từ Sinh cũng phải tìm bác sĩ tâm lý đến để trị liệu cho tôi."

“Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy mình lúc đó thật buồn cười, chỉ muốn cứ như vậy mà chết đi, không nghĩ về anh nữa, không còn đau khổ nữa. Tôi giấu thuốc ngủ dưới gối, chuẩn bị đủ liều lượng thì sẽ tự sát. Thế nhưng lúc ba tôi sắp xếp chăn mền thì lại nhìn thấy, đấy cũng là lần đầu tiên ông ấy đánh tôi. Tôi lớn như vậy, lần đầu tiên ông ấy đánh tôi, vậy mà ông ấy còn khóc dữ dội hơn tôi, ông ấy hỏi tôi, chẳng lẽ không có anh thì không sống nổi nữa sao? Nếu như tôi thật sự muốn chết, ông ấy sẽ đi cùng tôi. Rồi ông ấy lấy dao ra, để ở trước mặt tôi, tôi nhìn con dao, tay khẽ vươn ra một chút, khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt."

“Năm đó, tôi bị dày vò đến mức nào, anh không thể tưởng tượng được đâu."

Đỉnh Phong nâng mắt: “Vậy nên, Tiêu Mộc, xin anh hãy bước ra khỏi cuộc sống của tôi."

“Tôi không muốn yêu anh nữa."

Giọng nói của Tiêu Mộc trở nên khàn đặc: “Anh không biết … anh không hề biết những điều này."

Đỉnh Phong cúi đầu.

Tiêu Mộc cười cay đắng: “Giống như em nói, anh đã không biết quá nhiều, tới bây giờ mà còn vọng tưởng muốn quay lại, thật xin lỗi, anh sẽ không làm phiền em nữa."

Đỉnh Phong nói: “Tôi đi đây."

Tiêu Mộc không nói gì.

Đỉnh Phong bước từng bước, giống như chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.
Tác giả : Đại Ôn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại