Ma Long Phiên Thiên
Chương 154: Nữ thị tẩm
- Điều này sao có thể?Tại sao Phong Liệt lại không chết? Ngược lại lại gặp phải cao thủ Cương Khí Cảnh! Khốn kiếp! Thuộc hạ của Thần Sư chẳng lẽ đều là thùng cơm sao?Ngay cả một tên đệ tử Nguyên Khí Cảnh nhỏ nhoi cũng không lo nổi?Ừm? Hay là… Tên cao thủ Cương Khí Cảnh kia cũng là người của Thần Sư?Đối với sự cầu khẩn của chúng đệ tử xung quanh, lúc này Trần Ứng lại làm như mắt điếc tai ngơ, hai mắt hơi lóe lên tinh mang. Trong lòng âm thầm phẫn nộ không thôi, điều làm hắn phẫn nộ chính là thuộc hạ của Thần Sư không làm được việc, vậy mà ngay cả huyết mạch số một mà mình ra giá cao cũng không lo nổi.
- Trần sư thúc! Ngài mau nghĩ cách a!Triệu Thung sốt ruột thúc giục.- Hả? À ừm!Trần Ứng phục hồi tinh thần lại, làm bộ như suy nghĩ một lát, lúc này mới tỏ vẻ khó xử bĩu môi nói:- Việc này rất là khó làm a! Trừ bỏ thí luyện ba năm một lần ra thì bất cứ ai không có phận sự cũng không được vào Dạ Mạc đại hạp cốc, đừng nói lúc này chúng ta không có cao thủ Cương Khí Cảnh, mặc dù có thì cũng phải cầm lệnh dụ của Giáo Chủ đại nhân mới được vào a! Ta thấy thế này, đợi chúng ta trở lại Ám Vũ Viện, ta sẽ nhờ Viện Chủ đại nhân định đoạt a!Đám người Triệu Thung, Tiểu Lục Tiểu Yên vừa nghe Trần Ứng nói vậy, trong lòng không khỏi tuyệt vọng. Chờ đến lúc đó thì chỉ sợ Phong Liệt đã sớm phơi thi hoang dã, bất quá bây giờ đã không còn cách nào khác, trong lòng cả đám không khỏi như có lửa đốt.Đúng lúc này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên cách đó không xa, khiến cho mọi người chú ý:- Ấy chà chà, đệ tử Ám Vũ Viện còn sống cũng chẳng ít nhỉ? Châc, thế nhưng còn có hơn ba trăm người! Không đơn giản a…Nghe xong những lời này, đám người Ám Vũ Viện không khỏi giận dữ, nhất tề nhìn về phía giọng nói phát ra.Chỉ thấy cách đó không xa, một gã trung niên nam tử thân mặc trang phục chấp sự của Ma Vũ Viện chính đang cười âm hiểm đánh giá đám người Ám Vũ Viện, đúng là chấp sự Triệu Sùng Dương của Ma Vũ Viện.Chấp sự của các Ma Long viện phái ít nhất phải có tu vi Chân Khí Cảnh, mà xem từ khí thế thì thực lực tên nam tử có vẻ âm hiểu này phải mạnh hơn Trần Ứng một mảng lớn.Trong lúc nhất thời, tất cả những câu quát mắng đang định thốt ra của các đệ tử Ám Vũ Viện đều được nuốt lại vào bụng, nhưng vẻ giận dữ thì lại khó có thể che dấu.Sau khi thấy rõ người đến, đồng tử Trần Ứng lại hơi co rụt lại, vội vàng khách khí chắp tay nói:- Ha hả, thì ra là Triệu huynh a! Người của Ám Vũ Viện chúng ta vốn khá ít, thật sự không thể so sánh với Ma Vũ Viện a! Khiến cho Triệu huynh chê cười rồi!Trong Ma Long giáo, chín chín phần trăm đệ tử từ Chân Khí Cảnh trở lên đều được phái về các thành trì, quặng mỏ, cửa hàng để trấn thủ.Số ít ở lại trong giáo thì sẽ làm chấp sự, phụ trách xử lý những việc hàng ngày của viện phái.Sau năm rộng tháng dài, chấp sự của các viện phái cũng đại đa số đều biết nhau.Mà ở trong mắt Trần Ứng, tên Triệu Sùng Dương xuất thân từ bàng chi của Triệu gia này chính là một nhân vật hắn không thể trêu nổi, chẳng những bối cảnh hùng hậu, hơn nữa thực lực Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên cũng vô cùng mạnh mẽ, làm việc lại âm ngoan độc ác, tính tình quái dị, rất là khó chơi.Cho nên, một kẻ chỉ có tu vi Chân Khí Cảnh tam trọng thiên như Trần Ứng không dám có chút chậm trễ nào.- Hừ, không phải Ám Vũ Viện các ngươi vừa xuất hiện một tên Phong Liệt rất lợi hại sao? Vậy mà dám phế mấy vịđệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện chúng ta! Không biết đó là vị nào? Đứng ra cho Triệu mỗ đây kiến thức một phen!Triệu Sùng Dương không nể mặt Trần Ứng chút nào, lỗ mũi hướng lên trời, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại dâm tà quét qua một nữ đệ tử xinh đẹp trong đám người Ám Vũ Viện.Trần Ứng vội vàng cười lấy lòng nói:- Ha ha, xin Triệu huynh bớt giận, đối với thương thế của mấy vịđệ tử quý viện, tại hạ cũng cực kỳ tiếc nuối a… Bất quá, Long Vũ giả chúng ta chỉ cần đột phá Thần Thông Cảnh thì tự nhiên sẽ có một lần tái tạo cơ thể, mà đệ tử quý viện cũng đều có thiên tư kinh người, tin tưởng bọn họ sẽ rất nhanh khôi phục lại như lúc ban đầu, khụ khụ…
Nói ra mấy lời này, ngay cả chính Trần Ứng cũng không quá tin tưởng, tuy rằng trên lý luận thì chỉ cần đến Thần Thông Cảnh là có thể tái tạo thân thể, đứt tay đứt chân có thể mọc lại, nhưng đối với Long Vũ giả Nguyên Khí Cảnh mà nói, đừng bảo họ có thể leo lên Thần Thông Cảnh hay không, cho dù là đến thì cũng phải mất trăm năm. Như vậy thì làm sao mấy thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi như Triệu Đống, Nhạc Đông Thần, Sở Huyền chịu được sự cô quạnh của năm rộng tháng dài?Quả nhiên, Triệu Sùng Dương vừa nghe lời này thì lập tức trở mặt, khí thế mạnh mẽ của Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên đột nhiên phóng ra, uy áp làm cho mấy trăm người Ám Vũ Viện, bao gồm cả Trần Ứng ở trong đó đều cảm thấy cực kỳ khó chịu, sắc mặt hoảng sợ lùi về phía sau.- Hừ, thật sự là quá buồn cười! Cứ theo Trần Ứng ngươi nói, không phải Triệu mỗ đây cũng có thể phế vài tên đệ tử Ám Vũ Viện các ngươi sao? Dù gì đến khi bọn họ đạt Thần Thông Cảnh thì cũng có thể tái tạo thôi mà!Triệu Sùng Dương cao ngạo nhìn xuống, âm trầm hừ lạnh, nói.Tất cả người của Ám Vũ Viện không khỏi giận dữ, tên Triệu Sùng Dương này rõ ràng là lấy thế đè người, già mồm át lẽ phải.Đồng thời, chúng đệ tử không khỏi khinh bỉ Trần Ứng, tên chấp sự này bình thường ức hiếp đệ tử rất giỏi, nhưng khi đối mặt với chấp sự của Ma Vũ Viện thì lại ngoan ngoãn như vậy.Lúc này, Diệp Thiên Tử đột nhiên đứng ra, hếch khuôn mặt nổi giận đùng đùng lên, không chút khách khí chỉ vào Triệu Sùng Dương, quát nói:- Hừ, họ Triệu! Cho ngươi thêm mấy cái gan chó thì ngươi dám làm gì? Có bản lĩnh ngươi phế bản tiểu thư xem nào?
- Ách? Ngài… Ngài là tiểu thư của Diệp gia?Triệu Sùng Dương hơi sửng sốt, lập tức thu hồi khí thế lại, chắp tay cười mỉm nói:- Ha ha, Diệp tiểu thư, hai nhà Diệp, Triệu luôn giao hảo với nhau, huống chi ngài cũng sẽ được gả cho Triệu công tử, tiểu nhân sao dám bất kính với ngài chứ.- Hừ! Ai thích lấy Triệu công tử nhà các ngươi thì cứ lấy! Dù sao bản tiểu thư cũng sẽ không cưới một tên thái giám!Diệp Thiên Tử hừ lạnh nói.Khi Diệp Thiên Tử biết được tin tức Phong Liệt thiến Triệu Đống, nàng quả thực vui muốn chết, hận không thể nâng cốc chúc mừng ngay lúc đó, ngay cả cảm giác với Phong Liệt cũng tốt hơn không ít.Cách đó trăm trượng, đám người Triệu Đống luôn chú ý đến động tĩnh bên này. Bây giờ nghe Diệp Thiên Tử nói như vậy, một ngụm máu tươi muốn trào khỏi miệng, hắn chỉ cảm thấy thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang.Mà mọi người xung quanh cũng ném tới ánh mắt đồng tình, càng làm cho hắn muốn lập tức tự sát, trong lòng lại càng hận Phong Liệt đến chết đi sống lại.Triệu Sùng Dương bị lời nói của Diệp Thiên Tử làm nghẹn lời, sắc mặt biến ảo một lúc, hắn rốt cuộc nhớ tới mình còn có nhiệm vụ trong người, liền cũng lười chẳng để ý đến Diệp Thiên Tử nữa. Vội vàng sửa lại sắc mặt, quay sang nói với Trần Ứng:
- Trần sư đệ, về việc Phong Liệt hành hung thì sẽ có Giáo Chủ đại nhân định đoạt, ta cũng không nhiều lời nữa! Lần này Triệu mỗ đến đây chủ yếu là muốn vài tên nữ đệ tử làm ấm giường từ chỗ Trần sư đệ, không biết ý ngươi thế nào a? Đương nhiên, Triệu mỗ cũng sẽ không để tiểu bối chịu thiệt, mỗi ngày hai viên Long tinh!- Phi! Không biết xấu hổ!Diệp Thiên Tử nhịn không được mà mắng một câu, vội vàng lùi vào đám người, hai má hơi phiếm hồng.
Trong Ma Long giáo, một số tiền bối cao nhân mời chào nữ đệ tử cấp thấp thị tẩm cũng là việc bình thường, đây là việc ngươi tình ta nguyện, chẳng ai can thiệp được cả.Hơn nữa, loại chuyện này cũng được các nữ đệ tử xuất thân thấp kém, tư chất bình thường ưa thích. Dù sao cao nhiên tiền bối đại đa số đều ra tay rất hào phóng, chỉ cần cao hứng vung tay ra một ít Long tinh, Linh bảo, Linh đan gì gì đó thì đã quá thừa để đáp ứng nhu cầu tu luyện hàng ngày của đệ tử cấp thấp rồi.Nghe yêu cầu của Triệu Sùng Dương, đầu tiên Trần Ứng hơi sửng sốt, sau đó hắn hơi trầm ngâm rồi vội vàng gật đầu cười nói:- Ha ha, không ngờ mấy việc nhỏ như vậy mà Triệu huynh cũng vung tay rất thoáng. Đệ tử Ám Vũ Viện ta đều ở đây, Triệu huynh cứ việc chọn lựa.Lúc này, vừa nghe Triệu Sùng Dương muốn tuyển dụng nữ thị tẩm giá cao, đại đa số nữ đệ tử của Ám Vũ Viện đều đỏ mặt thầm mắng, lùi về phía sau. Nhưng cũng có một vài nữ đệ tử rục rịch trong lòng, thậm chí còn có người ném mấy cái mị nhãn về phía Triệu Sùng Dương.Một ngày hai viên Long tinh, đây đã bằng cung cấp một tháng của viện phái rồi, đối với những đệ tử Nguyên Khí Cảnh này mà nói, xem như là một khoản thu rất lớn. Hơn nữa, với họ, đây chẳng qua là bán “thịt" vài lần mà thôi, cũng không phải chuyện gì quá lớn.Triệu Sùng Dương gật gật đầu, giả vờ quan sát một phen, cuối cùng đưa tay chỉ vào Tiểu Yên Tiểu Lục trong đám người, nói rất khẳng định:- Ừm, Trần sư đây, ta rất vừa ý hai tiểu nha đầu này, liền các nàng đi.- A?Tiểu Yên, Tiểu Lục không khỏi sửng sốt, lập tức vội vàng xua tay cự tuyệt:- Không, không, không! Chúng ta không đi!- Đúng vậy! Mấy việc này để người nào khác đi! Chúng ta không làm!…Hai nàng mặc dù chưa trao thân cho Phong Liệt, nhưng lấy thân phận đường đường là công chúa Kim Long Thiên Triều thì cũng không bao giờ làm chuyện như vậy.Khi cự tuyệt, trong lòng hai nàng đều buồn bực không thôi.Bất quá, các nàng cũng biết tên Triệu Sùng Dương này không dễ chọc, không dám nói ra những lời khó nghe.Thấy hai người Tiểu Yên, Tiểu Lục cự tuyệt rõ ràng như vậy, Trần Ứng suy nghĩ một chút rồi cũng khuyên giải:- Triệu huynh, nếu các nàng không muốn thì ngươi chọn người khác cũng được mà.Nhưng lúc này, Triệu Sùng Dương lại tiếp tục phóng thích khi thế, trừng mắt hừ lạnh nói với Trần Ứng:- Hừ! Không thể được! Hôm nay Triệu mỗ chỉ coi trọng hai tiểu nha đầu này thôi! Trần Ứng, nếu ngươi không đồng ý, hôm nay Triệu mỗ đây phải lãnh giáo một phen rồi!Thấy Triệu Sùng Dương muốn giở trò ép buộc, sắc mặt các đệ tử Ám Vũ Viện không khỏi giận giữ. Nếu không phải vì trong lòng biết mình không địch lại Triệu Sùng Dương, chỉ sợ đã sớm có người lao lên.Việc tìm nữ thị tẩm này thường thường đều là ngươi tình ta nguyện, dưới giáo quy của Ma Long giáo, cho dù Triệu Sùng Dương có tu vi Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên thì cũng chẳng có quyền ép buộc như vậy.Bất quá, Triệu Sùng Dương lại không trực tiếp ức hiếp hai người Tiểu Yên, Tiểu Lục mà lại quay sang tạo áp lực lên Trần Ứng, như vậy thì sẽ rất khác rồi.Hắn và Trần Ứng thuộc về cùng cảnh giới, nếu hai người “thiết tha" một lúc thì sẽ chẳng ai xen vào.Mà Trần Ứng lại là chấp sự của Ám Vũ Viện, rất có quyền lực đối với đệ tử.Cho nên, Triệu Sùng Dương bức bách Trần Ứng cũng không coi là vi phạm giáo quy, mà như vậy còn cóc thể thông qua Trần Ứng, gián tiếp ép buộc hai người Tiểu Yên Tiểu Lục, quan hệ trong đó mọi người đều hiểu được.Giờ phút này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Trần Ứng.Nhất là Tiểu Yên Tiểu Lục, cả hai đều hoa dung thất sắc, mong mỏi nhìn Trần Ứng.Mà Trần Ứng nghe Triệu Sùng Dương nói vậy, đầu tiên là hơi cả kinh, sau một chút do dự thì lập tức nghiêm mặt lên quát Tiểu Yên Tiểu Lục:- Tiểu Yên, Tiểu Lục, có thể hầu hạ Triệu chấp sự cũng là phúc của các ngươi. Chuyện tốt như vậy người khác cướp còn chẳng được, sao các ngươi lại dám từ chối! Tốt lắm, hai người các ngươi đi hầu hạ Triệu chấp sự một thời gian đi. Cứ quyết định như vậy!Trong lòng hắn rất rõ ràng, lấy tu vi Chân Khí Cảnh tam trọng thiên của mình, hơn nữa còn là thân thể bị rút bỏ chín phần Chân Long huyết tủy, căn bản không phải là đối thủ của Triệu Sùng Dương, động thủ thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.Huống chi trong mắt hắn, hai người Tiểu Yên Tiểu Lục chỉ là hai đệ tử bình thường có tư sắc xuất chúng mà thôi, có bị như vậy cũng sẽ chẳng có ai ra mặt.Hiện giờ có cơ hội, sao hắn không thuận nước giong thuyền cơ chứ.Về sau nếu có Triệu Sùng Dương chiếu ứng, coi như có thêm được một mối quan hệ không tồi trong Ma Long giáo.Trần Ứng vừa thốt ra lời này, chúng đệ tử của Ám Vũ Viện không khỏi ồ lên, càng hiểu rõ hơn sự vô năng và yếu đuối của chấp sự viện phái mình.Mà Tiểu Yên Tiểu Lục lại sợ ngây người, vẻ mặt lo lắng không biết nên làm gì.Lúc này, trong đám người lại đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn:- Hừ! Ma Vũ Viện các ngươi thật là khinh người quá đáng! Hai vị sư tỷ Tiểu Yên Tiểu Lục là người của Phong Liệt sư huynh! Ai thèm hai viên Long tinh của ngươi chứ?Triệu Thung cũng đứng ra hô lớn:- Đúng vậy, nếu ngươi muốn dẫn các nàng đi, có bản lĩnh thì giết hai trăm người chúng ta đi rồi nói.- Cái chó gì vậy? Hai vị phu nhân của công tử chúng ta sẽ cần hai viên Long tinh?Có bệnh à?- Bảo hắn đi chết đi!...Dưới sự kích động của Triệu Thung và Trương Đại Tài, hơn hai trăm đệ tử Ám Vũ Viện rất nhanh đã bao bọc Tiểu Yên Tiểu Lục vào giữa. Mà ngay cả một số đệ tử Ám Vũ Viện đứng cách đó một khoảng cũng căm phẫn gia nhập vào.Trong lúc nhất thời, trên gò núi bằng phẳng đã giương cung bạt kiếm, những tiếng leng keng của lợi khí ra khỏi vỏ không dứt bên tai.Thấy biến hóa của mấy trăm đệ tử Ám Vũ Viện, lửa giận của Trần Ứng không khỏi đại thịnh. Đám đệ tử Nguyên Khí Cảnh này đoàn kết như vậy từ khi nào? Cũng dám không để sư thúc như mình vào mắt, quả thật quá buồn cười!Không đợi Triệu Sùng Dương phát hỏa, hắn đã phát hỏa trước. Chỉ thấy hắn trầm mặt quát chúng đệ tử:- Các ngươi làm gì vậy? Muốn tạo phản sao?Nghe Trần Ứng quát, tiếng hô của chúng đệ tử Ám Vũ Viện hơi nhỏ đi một chút, nhưng vẫn không hề lùi bước, vẻ mặt rất quyết tuyệt.Mạng của bọn họ đều là do Phong Liệt cứu, tự nhiên là rất cảm kích Phong Liệt. Hơn nữa, họ đều rõ ràng chỉ cần mọi người đoàn kết lại thì cả Triệu Sùng Dương và Trần Ứng cũng chẳng dám làm gì họ.Giờ phút này, động tĩnh nơi đây đã khiến cho người của mười bảy viện phái khác chí ý. Hàng ngàn hàng vạn đệ tử đều lộ ra vẻ mặt như đang xem hài kịch.
- Trần sư thúc! Ngài mau nghĩ cách a!Triệu Thung sốt ruột thúc giục.- Hả? À ừm!Trần Ứng phục hồi tinh thần lại, làm bộ như suy nghĩ một lát, lúc này mới tỏ vẻ khó xử bĩu môi nói:- Việc này rất là khó làm a! Trừ bỏ thí luyện ba năm một lần ra thì bất cứ ai không có phận sự cũng không được vào Dạ Mạc đại hạp cốc, đừng nói lúc này chúng ta không có cao thủ Cương Khí Cảnh, mặc dù có thì cũng phải cầm lệnh dụ của Giáo Chủ đại nhân mới được vào a! Ta thấy thế này, đợi chúng ta trở lại Ám Vũ Viện, ta sẽ nhờ Viện Chủ đại nhân định đoạt a!Đám người Triệu Thung, Tiểu Lục Tiểu Yên vừa nghe Trần Ứng nói vậy, trong lòng không khỏi tuyệt vọng. Chờ đến lúc đó thì chỉ sợ Phong Liệt đã sớm phơi thi hoang dã, bất quá bây giờ đã không còn cách nào khác, trong lòng cả đám không khỏi như có lửa đốt.Đúng lúc này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên cách đó không xa, khiến cho mọi người chú ý:- Ấy chà chà, đệ tử Ám Vũ Viện còn sống cũng chẳng ít nhỉ? Châc, thế nhưng còn có hơn ba trăm người! Không đơn giản a…Nghe xong những lời này, đám người Ám Vũ Viện không khỏi giận dữ, nhất tề nhìn về phía giọng nói phát ra.Chỉ thấy cách đó không xa, một gã trung niên nam tử thân mặc trang phục chấp sự của Ma Vũ Viện chính đang cười âm hiểm đánh giá đám người Ám Vũ Viện, đúng là chấp sự Triệu Sùng Dương của Ma Vũ Viện.Chấp sự của các Ma Long viện phái ít nhất phải có tu vi Chân Khí Cảnh, mà xem từ khí thế thì thực lực tên nam tử có vẻ âm hiểu này phải mạnh hơn Trần Ứng một mảng lớn.Trong lúc nhất thời, tất cả những câu quát mắng đang định thốt ra của các đệ tử Ám Vũ Viện đều được nuốt lại vào bụng, nhưng vẻ giận dữ thì lại khó có thể che dấu.Sau khi thấy rõ người đến, đồng tử Trần Ứng lại hơi co rụt lại, vội vàng khách khí chắp tay nói:- Ha hả, thì ra là Triệu huynh a! Người của Ám Vũ Viện chúng ta vốn khá ít, thật sự không thể so sánh với Ma Vũ Viện a! Khiến cho Triệu huynh chê cười rồi!Trong Ma Long giáo, chín chín phần trăm đệ tử từ Chân Khí Cảnh trở lên đều được phái về các thành trì, quặng mỏ, cửa hàng để trấn thủ.Số ít ở lại trong giáo thì sẽ làm chấp sự, phụ trách xử lý những việc hàng ngày của viện phái.Sau năm rộng tháng dài, chấp sự của các viện phái cũng đại đa số đều biết nhau.Mà ở trong mắt Trần Ứng, tên Triệu Sùng Dương xuất thân từ bàng chi của Triệu gia này chính là một nhân vật hắn không thể trêu nổi, chẳng những bối cảnh hùng hậu, hơn nữa thực lực Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên cũng vô cùng mạnh mẽ, làm việc lại âm ngoan độc ác, tính tình quái dị, rất là khó chơi.Cho nên, một kẻ chỉ có tu vi Chân Khí Cảnh tam trọng thiên như Trần Ứng không dám có chút chậm trễ nào.- Hừ, không phải Ám Vũ Viện các ngươi vừa xuất hiện một tên Phong Liệt rất lợi hại sao? Vậy mà dám phế mấy vịđệ tử hạch tâm của Ma Vũ Viện chúng ta! Không biết đó là vị nào? Đứng ra cho Triệu mỗ đây kiến thức một phen!Triệu Sùng Dương không nể mặt Trần Ứng chút nào, lỗ mũi hướng lên trời, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại dâm tà quét qua một nữ đệ tử xinh đẹp trong đám người Ám Vũ Viện.Trần Ứng vội vàng cười lấy lòng nói:- Ha ha, xin Triệu huynh bớt giận, đối với thương thế của mấy vịđệ tử quý viện, tại hạ cũng cực kỳ tiếc nuối a… Bất quá, Long Vũ giả chúng ta chỉ cần đột phá Thần Thông Cảnh thì tự nhiên sẽ có một lần tái tạo cơ thể, mà đệ tử quý viện cũng đều có thiên tư kinh người, tin tưởng bọn họ sẽ rất nhanh khôi phục lại như lúc ban đầu, khụ khụ…
Nói ra mấy lời này, ngay cả chính Trần Ứng cũng không quá tin tưởng, tuy rằng trên lý luận thì chỉ cần đến Thần Thông Cảnh là có thể tái tạo thân thể, đứt tay đứt chân có thể mọc lại, nhưng đối với Long Vũ giả Nguyên Khí Cảnh mà nói, đừng bảo họ có thể leo lên Thần Thông Cảnh hay không, cho dù là đến thì cũng phải mất trăm năm. Như vậy thì làm sao mấy thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi như Triệu Đống, Nhạc Đông Thần, Sở Huyền chịu được sự cô quạnh của năm rộng tháng dài?Quả nhiên, Triệu Sùng Dương vừa nghe lời này thì lập tức trở mặt, khí thế mạnh mẽ của Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên đột nhiên phóng ra, uy áp làm cho mấy trăm người Ám Vũ Viện, bao gồm cả Trần Ứng ở trong đó đều cảm thấy cực kỳ khó chịu, sắc mặt hoảng sợ lùi về phía sau.- Hừ, thật sự là quá buồn cười! Cứ theo Trần Ứng ngươi nói, không phải Triệu mỗ đây cũng có thể phế vài tên đệ tử Ám Vũ Viện các ngươi sao? Dù gì đến khi bọn họ đạt Thần Thông Cảnh thì cũng có thể tái tạo thôi mà!Triệu Sùng Dương cao ngạo nhìn xuống, âm trầm hừ lạnh, nói.Tất cả người của Ám Vũ Viện không khỏi giận dữ, tên Triệu Sùng Dương này rõ ràng là lấy thế đè người, già mồm át lẽ phải.Đồng thời, chúng đệ tử không khỏi khinh bỉ Trần Ứng, tên chấp sự này bình thường ức hiếp đệ tử rất giỏi, nhưng khi đối mặt với chấp sự của Ma Vũ Viện thì lại ngoan ngoãn như vậy.Lúc này, Diệp Thiên Tử đột nhiên đứng ra, hếch khuôn mặt nổi giận đùng đùng lên, không chút khách khí chỉ vào Triệu Sùng Dương, quát nói:- Hừ, họ Triệu! Cho ngươi thêm mấy cái gan chó thì ngươi dám làm gì? Có bản lĩnh ngươi phế bản tiểu thư xem nào?
- Ách? Ngài… Ngài là tiểu thư của Diệp gia?Triệu Sùng Dương hơi sửng sốt, lập tức thu hồi khí thế lại, chắp tay cười mỉm nói:- Ha ha, Diệp tiểu thư, hai nhà Diệp, Triệu luôn giao hảo với nhau, huống chi ngài cũng sẽ được gả cho Triệu công tử, tiểu nhân sao dám bất kính với ngài chứ.- Hừ! Ai thích lấy Triệu công tử nhà các ngươi thì cứ lấy! Dù sao bản tiểu thư cũng sẽ không cưới một tên thái giám!Diệp Thiên Tử hừ lạnh nói.Khi Diệp Thiên Tử biết được tin tức Phong Liệt thiến Triệu Đống, nàng quả thực vui muốn chết, hận không thể nâng cốc chúc mừng ngay lúc đó, ngay cả cảm giác với Phong Liệt cũng tốt hơn không ít.Cách đó trăm trượng, đám người Triệu Đống luôn chú ý đến động tĩnh bên này. Bây giờ nghe Diệp Thiên Tử nói như vậy, một ngụm máu tươi muốn trào khỏi miệng, hắn chỉ cảm thấy thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang.Mà mọi người xung quanh cũng ném tới ánh mắt đồng tình, càng làm cho hắn muốn lập tức tự sát, trong lòng lại càng hận Phong Liệt đến chết đi sống lại.Triệu Sùng Dương bị lời nói của Diệp Thiên Tử làm nghẹn lời, sắc mặt biến ảo một lúc, hắn rốt cuộc nhớ tới mình còn có nhiệm vụ trong người, liền cũng lười chẳng để ý đến Diệp Thiên Tử nữa. Vội vàng sửa lại sắc mặt, quay sang nói với Trần Ứng:
- Trần sư đệ, về việc Phong Liệt hành hung thì sẽ có Giáo Chủ đại nhân định đoạt, ta cũng không nhiều lời nữa! Lần này Triệu mỗ đến đây chủ yếu là muốn vài tên nữ đệ tử làm ấm giường từ chỗ Trần sư đệ, không biết ý ngươi thế nào a? Đương nhiên, Triệu mỗ cũng sẽ không để tiểu bối chịu thiệt, mỗi ngày hai viên Long tinh!- Phi! Không biết xấu hổ!Diệp Thiên Tử nhịn không được mà mắng một câu, vội vàng lùi vào đám người, hai má hơi phiếm hồng.
Trong Ma Long giáo, một số tiền bối cao nhân mời chào nữ đệ tử cấp thấp thị tẩm cũng là việc bình thường, đây là việc ngươi tình ta nguyện, chẳng ai can thiệp được cả.Hơn nữa, loại chuyện này cũng được các nữ đệ tử xuất thân thấp kém, tư chất bình thường ưa thích. Dù sao cao nhiên tiền bối đại đa số đều ra tay rất hào phóng, chỉ cần cao hứng vung tay ra một ít Long tinh, Linh bảo, Linh đan gì gì đó thì đã quá thừa để đáp ứng nhu cầu tu luyện hàng ngày của đệ tử cấp thấp rồi.Nghe yêu cầu của Triệu Sùng Dương, đầu tiên Trần Ứng hơi sửng sốt, sau đó hắn hơi trầm ngâm rồi vội vàng gật đầu cười nói:- Ha ha, không ngờ mấy việc nhỏ như vậy mà Triệu huynh cũng vung tay rất thoáng. Đệ tử Ám Vũ Viện ta đều ở đây, Triệu huynh cứ việc chọn lựa.Lúc này, vừa nghe Triệu Sùng Dương muốn tuyển dụng nữ thị tẩm giá cao, đại đa số nữ đệ tử của Ám Vũ Viện đều đỏ mặt thầm mắng, lùi về phía sau. Nhưng cũng có một vài nữ đệ tử rục rịch trong lòng, thậm chí còn có người ném mấy cái mị nhãn về phía Triệu Sùng Dương.Một ngày hai viên Long tinh, đây đã bằng cung cấp một tháng của viện phái rồi, đối với những đệ tử Nguyên Khí Cảnh này mà nói, xem như là một khoản thu rất lớn. Hơn nữa, với họ, đây chẳng qua là bán “thịt" vài lần mà thôi, cũng không phải chuyện gì quá lớn.Triệu Sùng Dương gật gật đầu, giả vờ quan sát một phen, cuối cùng đưa tay chỉ vào Tiểu Yên Tiểu Lục trong đám người, nói rất khẳng định:- Ừm, Trần sư đây, ta rất vừa ý hai tiểu nha đầu này, liền các nàng đi.- A?Tiểu Yên, Tiểu Lục không khỏi sửng sốt, lập tức vội vàng xua tay cự tuyệt:- Không, không, không! Chúng ta không đi!- Đúng vậy! Mấy việc này để người nào khác đi! Chúng ta không làm!…Hai nàng mặc dù chưa trao thân cho Phong Liệt, nhưng lấy thân phận đường đường là công chúa Kim Long Thiên Triều thì cũng không bao giờ làm chuyện như vậy.Khi cự tuyệt, trong lòng hai nàng đều buồn bực không thôi.Bất quá, các nàng cũng biết tên Triệu Sùng Dương này không dễ chọc, không dám nói ra những lời khó nghe.Thấy hai người Tiểu Yên, Tiểu Lục cự tuyệt rõ ràng như vậy, Trần Ứng suy nghĩ một chút rồi cũng khuyên giải:- Triệu huynh, nếu các nàng không muốn thì ngươi chọn người khác cũng được mà.Nhưng lúc này, Triệu Sùng Dương lại tiếp tục phóng thích khi thế, trừng mắt hừ lạnh nói với Trần Ứng:- Hừ! Không thể được! Hôm nay Triệu mỗ chỉ coi trọng hai tiểu nha đầu này thôi! Trần Ứng, nếu ngươi không đồng ý, hôm nay Triệu mỗ đây phải lãnh giáo một phen rồi!Thấy Triệu Sùng Dương muốn giở trò ép buộc, sắc mặt các đệ tử Ám Vũ Viện không khỏi giận giữ. Nếu không phải vì trong lòng biết mình không địch lại Triệu Sùng Dương, chỉ sợ đã sớm có người lao lên.Việc tìm nữ thị tẩm này thường thường đều là ngươi tình ta nguyện, dưới giáo quy của Ma Long giáo, cho dù Triệu Sùng Dương có tu vi Chân Khí Cảnh cửu trọng thiên thì cũng chẳng có quyền ép buộc như vậy.Bất quá, Triệu Sùng Dương lại không trực tiếp ức hiếp hai người Tiểu Yên, Tiểu Lục mà lại quay sang tạo áp lực lên Trần Ứng, như vậy thì sẽ rất khác rồi.Hắn và Trần Ứng thuộc về cùng cảnh giới, nếu hai người “thiết tha" một lúc thì sẽ chẳng ai xen vào.Mà Trần Ứng lại là chấp sự của Ám Vũ Viện, rất có quyền lực đối với đệ tử.Cho nên, Triệu Sùng Dương bức bách Trần Ứng cũng không coi là vi phạm giáo quy, mà như vậy còn cóc thể thông qua Trần Ứng, gián tiếp ép buộc hai người Tiểu Yên Tiểu Lục, quan hệ trong đó mọi người đều hiểu được.Giờ phút này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Trần Ứng.Nhất là Tiểu Yên Tiểu Lục, cả hai đều hoa dung thất sắc, mong mỏi nhìn Trần Ứng.Mà Trần Ứng nghe Triệu Sùng Dương nói vậy, đầu tiên là hơi cả kinh, sau một chút do dự thì lập tức nghiêm mặt lên quát Tiểu Yên Tiểu Lục:- Tiểu Yên, Tiểu Lục, có thể hầu hạ Triệu chấp sự cũng là phúc của các ngươi. Chuyện tốt như vậy người khác cướp còn chẳng được, sao các ngươi lại dám từ chối! Tốt lắm, hai người các ngươi đi hầu hạ Triệu chấp sự một thời gian đi. Cứ quyết định như vậy!Trong lòng hắn rất rõ ràng, lấy tu vi Chân Khí Cảnh tam trọng thiên của mình, hơn nữa còn là thân thể bị rút bỏ chín phần Chân Long huyết tủy, căn bản không phải là đối thủ của Triệu Sùng Dương, động thủ thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.Huống chi trong mắt hắn, hai người Tiểu Yên Tiểu Lục chỉ là hai đệ tử bình thường có tư sắc xuất chúng mà thôi, có bị như vậy cũng sẽ chẳng có ai ra mặt.Hiện giờ có cơ hội, sao hắn không thuận nước giong thuyền cơ chứ.Về sau nếu có Triệu Sùng Dương chiếu ứng, coi như có thêm được một mối quan hệ không tồi trong Ma Long giáo.Trần Ứng vừa thốt ra lời này, chúng đệ tử của Ám Vũ Viện không khỏi ồ lên, càng hiểu rõ hơn sự vô năng và yếu đuối của chấp sự viện phái mình.Mà Tiểu Yên Tiểu Lục lại sợ ngây người, vẻ mặt lo lắng không biết nên làm gì.Lúc này, trong đám người lại đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn:- Hừ! Ma Vũ Viện các ngươi thật là khinh người quá đáng! Hai vị sư tỷ Tiểu Yên Tiểu Lục là người của Phong Liệt sư huynh! Ai thèm hai viên Long tinh của ngươi chứ?Triệu Thung cũng đứng ra hô lớn:- Đúng vậy, nếu ngươi muốn dẫn các nàng đi, có bản lĩnh thì giết hai trăm người chúng ta đi rồi nói.- Cái chó gì vậy? Hai vị phu nhân của công tử chúng ta sẽ cần hai viên Long tinh?Có bệnh à?- Bảo hắn đi chết đi!...Dưới sự kích động của Triệu Thung và Trương Đại Tài, hơn hai trăm đệ tử Ám Vũ Viện rất nhanh đã bao bọc Tiểu Yên Tiểu Lục vào giữa. Mà ngay cả một số đệ tử Ám Vũ Viện đứng cách đó một khoảng cũng căm phẫn gia nhập vào.Trong lúc nhất thời, trên gò núi bằng phẳng đã giương cung bạt kiếm, những tiếng leng keng của lợi khí ra khỏi vỏ không dứt bên tai.Thấy biến hóa của mấy trăm đệ tử Ám Vũ Viện, lửa giận của Trần Ứng không khỏi đại thịnh. Đám đệ tử Nguyên Khí Cảnh này đoàn kết như vậy từ khi nào? Cũng dám không để sư thúc như mình vào mắt, quả thật quá buồn cười!Không đợi Triệu Sùng Dương phát hỏa, hắn đã phát hỏa trước. Chỉ thấy hắn trầm mặt quát chúng đệ tử:- Các ngươi làm gì vậy? Muốn tạo phản sao?Nghe Trần Ứng quát, tiếng hô của chúng đệ tử Ám Vũ Viện hơi nhỏ đi một chút, nhưng vẫn không hề lùi bước, vẻ mặt rất quyết tuyệt.Mạng của bọn họ đều là do Phong Liệt cứu, tự nhiên là rất cảm kích Phong Liệt. Hơn nữa, họ đều rõ ràng chỉ cần mọi người đoàn kết lại thì cả Triệu Sùng Dương và Trần Ứng cũng chẳng dám làm gì họ.Giờ phút này, động tĩnh nơi đây đã khiến cho người của mười bảy viện phái khác chí ý. Hàng ngàn hàng vạn đệ tử đều lộ ra vẻ mặt như đang xem hài kịch.
Tác giả :
Hủ Thi Ngạc