Ma Kiếm Lục
Chương 94: Vĩnh Hằng chi thành, vô giản đạo tam phân thiên hạ
Thời gian luôn thấm thoát đưa thoi, dù ngươi thấy nó dài đằng đẵng, nhưng rồi đến một ngày nó sẽ đưa tuổi già đến với ngươi, thế nên, ngươi không thể không thừa nhận, nó là thứ đáng sợ nhất trên thế gian.
Thời gian hai ngày không dài không ngắn, Liễu Dật ra khỏi Tân Tích Nguyệt tửu lâu, nhìn vầng dương đang treo trên trời, tay trái cầm kiếm, tay phải buông xuôi sau lưng, rảo bước về lò rèn ở ngã tư, thời gian đã tới, y muốn xem Vĩnh Hằng chi thành tiến triển đến đâu.
Bước vào lò rèn, y thấy trong phòng ngoài Diệp Đồng Lân đang uống trà không còn ai khác bèn hỏi thẳng: "Diệp sư phó, không hiểu Vĩnh Hằng chi thành của ta hiện tại thế nào?"
Diệp Đồng Lân đứng dậy: "Đã luyện thành, so với tưởng tượng của lão phu còn hoàn mỹ hơn, tối thiểu tòa thành này có thể chứa được trăm vạn người". Nói xong, lão quay lại lấy ra một vật.
Liễu Dật nhìn vật đó, một mô hình thành trì màu vàng kim, bên trong có cung điện, phòng ốc, hoa viên... giống hệt toà thành thực, y lấy làm hoài nghi: "Đây là Vĩnh Hằng chi thành?"
Diệp Đồng Lân gật đầu: "Không sai, vật này chính là Vĩnh Hằng chi thành, đừng coi thường nó nhỏ bé, ngài phải tìm một nơi rộng lớn trên không, dùng chân lực thôi động khiến trận pháp vận hành, nó sẽ lớn ngang với hoàng thành hiện nay, đến thời điểm đó mọi vật bên trong sẽ hình thành theo trận pháp".
Liễu Dật nhấc mô hình Vĩnh Hằng chi thành màu vàng lên, tựa hồ suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới lên tiếng: "Lão sư, ta nghĩ tốt nhất nên kiến lập Vĩnh Hằng chi thành trên Thiên Sơn, ở đó vắng vẻ, quanh năm tuyết phủ, nên diện tích không trung cực lớn, sẽ không gặp vấn đề gì đâu."
Lang Vương tán thành: "Ma chủ tính rất đúng, lão phu sẽ đem thượng cổ trận pháp vận dụng sở học bình sinh ngăn băng tuyết ở ngoài thành."
Liễu Dật gật đầu, quay sang nói với Diệp Đồng Lân: "Các người chuẩn bị đi, nơi đó lạnh giá nên mang nhiều quần áo ấm, Kỳ, Lân lưu lại ở đây, sau khi họ thu thập xong thì đưa họ đến đỉnh cao nhất của Thiên Sơn nơi chúng ta sẽ gặp nhau, ta và Lang Vương, Bạch Hổ sẽ đi trước để vận hành Vĩnh Hằng chi thành."
Hai người nhận lệnh: "Rõ, thưa Ma chủ."
Liễu Dật cầm mô hình, quay người rảo bước ra ngoài, ba người rời Liên Hoa trấn, Bạch Hổ hóa thân thành Thiên Quang Bạch Hổ, Liễu Dật và Lang Vương ngồi lên rồi bay về đỉnh cao nhất của Thiên Sơn.
Nói gần không gần, nói xa không xa, mất chừng ba ngày, Bạch Hổ đã đưa Liễu Dật và Lang Vương đến đỉnh núi cao nhất tại Thiên Sơn. Bông tuyết phơi phới rải trắng như lông ngỗng, gió thổi lồng lộng, ba người vận khởi hộ thân cương khí, dùng nhiệt ngự hàn, hoa tuyết đều rơi cách người họ ba thước.
Ba người hạ xuống, Liễu Dật nói: "Là chỗ này, tại đây chúng ta sẽ sáng tạo nên Ma giới mới Vĩnh Hằng chi thành". Nói xong, lấy ra mô hình màu vàng, Liễu Dật đẩy vô thượng chân khí vào, cổ trận bên trong tiếp thu luồng chân khí cực mạnh liền bắt đầu vận hành, màu vàng dần dần biến thành màu hồng, Liễu Dật quăng mô hình lên không trung.
Trong chớp mắt, mô hình bé nhỏ bay lên không trung với tốc độ chóng mặt, liên tục lớn dần, chỉ trong vòng một khắc, trên thinh không Thiên Sơn, bỗng xuất hiện một thành trì lơ lửng, vô cùng to lớn, từ mũi nhọn phía dưới tựa hồ có một tầng vụ khí bay ra, dần dần mây trắng bao phủ cả tòa thành. Quá ư đơn giản, trên trời cao xuất hiện một toà thành thần bí lơ lửng.
Liễu Dật ngự kiếm bay lên: "Chúng ta lên xem qua một chút". Ba nhân ảnh một đen hai trắng nhanh nhẹn bay lên, tiếp cận tòa thành rồi cuối cùng đáp lên. Đạo pháp trong tam giới không ngờ thần kỳ như thế, bỗng nhiên trong khoảnh khắc tạo ra một thành trì vô cùng to lớn trên không trung.
Phóng mắt nhìn quanh, những gì mà thành trì cần có, ở đây có đủ, tường thành cao vút, nhà cửa cho dân ở, cung điện to lớn, hoa viên... Tất cả tạo nên Vĩnh Hằng chi thành.
Liễu Dật nói: "Bạch Hổ, ngươi đưa tộc nhân đây; lão sư mau bày thượng cổ trận pháp, cách ly nơi đây với Thiên Sơn, sau đó đi đón tộc nhân về thành."
Lang Vương và Bạch Hổ gật đầu đồng thanh: "Rõ."
Nhìn cung điện hùng vĩ, Liễu Dật nhớ tới bức tranh trong mắt Kim Lâu chủ tại đất Thục, cuối cùng y cũng biết tòa cung điện đó chính là Vĩnh Hằng chi thành, còn người trong tranh là y, phải chăng đây là túc mệnh? Lẽ nào tất cả đã được chú định?
Mọi người đều khẩn trương, sau ba ngày Vĩnh Hằng chi thành đã khoác lên bộ mặt mới. Bên ngoài thành, Lang Vương bố trí ba đạo thượng cổ trận pháp, đều là những trận pháp mà ông đắc ý nhất. Ngoại trận ngăn cách cung điện này với nhiệt độ bên ngoài Thiên Sơn, trung trận đề phòng địch nhân xâm nhập Vĩnh Hằng chi thành, nếu vượt qua trận pháp đó, tín hiệu sẽ được phát ra, báo hiệu có thích khách. Trận pháp trong cùng có khả năng tấn công, chỉ cần có kẻ xâm nhập, tất sẽ bị loạn kiếm giết chết.
Vì thế muốn đi vào Vĩnh Hằng chi thành, chỉ có hai cách, thứ nhất là người bên trong khai mở trận pháp cho tiến vào trong. Cách thứ hai là dùng vô thượng chân lực tạo ra kẽ hở trên không để tiến vào, nhưng khó người nào có được tu vi như vậy.
Đương nhiên, Lang Vương cũng thiết kế một con đường từ Thiên Sơn lên Vĩnh Hằng chi thành, nhưng người nào muốn đi phải chịu sự kiểm tra ngặt nghèo của môn vệ.
Từ tộc nhân của mình, Lang Vương đã tuyển chọn được hai mươi bốn Địa sát Khôi lang chưa ảo hóa cùng hai mươi bốn đã qua ảo hóa thành hai mươi tư thiếu niên tinh tráng, tổ hợp thành một đội gọi là Lang kị sĩ.
Nhưng tộc nhân của Bạch Hổ không nhiều như của Lang Vương, cho nên chỉ chọn được mười hai Thiên Quang Bạch Hổ đã qua ảo hóa thành mười hai tráng hán và mười hai chưa ảo hóa, lập ra đội Hổ kị.
Kỳ, Lân là thủ hộ thần thú gần tương đương với Thiên Long, Hỏa Phượng nên trở thành tả hữu sứ giả của Vĩnh Hằng chi thành. Lang Vương là lão sư được Liễu Dật rất mực tôn kính, Bạch Hổ phụ trách việc bảo vệ an toàn cho toàn thành, có quyền điều động hai mươi bốn Địa sát khôi lang và mười hai vị Thiên Quang Bạch Hổ.
Để tăng cường thế lực cho Vĩnh Hằng chi thành, Liễu Dật đem toàn bộ chín tầng đầu của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp và Loạn thập tam thức, truyền thụ cho ba mươi sáu vị tinh anh của Lang tộc, Hổ tộc. Y muốn thân thủ của họ có thể sánh với nhân vật cấp môn chủ, nếu không bằng được, cũng phải tương đương với nhân vật cấp trưởng lão và hộ pháp của các môn phái khác, nếu không khi phải đối diện với hai đại liên minh đó, y không có đường lùi.
Ám chi ma đạo là đối tượng y muốn báo phục, cả Nhân gian chính đạo cũng không thể bỏ qua, nên y nhất định phải bồi dưỡng thực lực cùng hai đại liên minh kia chia ba thiên hạ.
Thời gian hai ngày không dài không ngắn, Liễu Dật ra khỏi Tân Tích Nguyệt tửu lâu, nhìn vầng dương đang treo trên trời, tay trái cầm kiếm, tay phải buông xuôi sau lưng, rảo bước về lò rèn ở ngã tư, thời gian đã tới, y muốn xem Vĩnh Hằng chi thành tiến triển đến đâu.
Bước vào lò rèn, y thấy trong phòng ngoài Diệp Đồng Lân đang uống trà không còn ai khác bèn hỏi thẳng: "Diệp sư phó, không hiểu Vĩnh Hằng chi thành của ta hiện tại thế nào?"
Diệp Đồng Lân đứng dậy: "Đã luyện thành, so với tưởng tượng của lão phu còn hoàn mỹ hơn, tối thiểu tòa thành này có thể chứa được trăm vạn người". Nói xong, lão quay lại lấy ra một vật.
Liễu Dật nhìn vật đó, một mô hình thành trì màu vàng kim, bên trong có cung điện, phòng ốc, hoa viên... giống hệt toà thành thực, y lấy làm hoài nghi: "Đây là Vĩnh Hằng chi thành?"
Diệp Đồng Lân gật đầu: "Không sai, vật này chính là Vĩnh Hằng chi thành, đừng coi thường nó nhỏ bé, ngài phải tìm một nơi rộng lớn trên không, dùng chân lực thôi động khiến trận pháp vận hành, nó sẽ lớn ngang với hoàng thành hiện nay, đến thời điểm đó mọi vật bên trong sẽ hình thành theo trận pháp".
Liễu Dật nhấc mô hình Vĩnh Hằng chi thành màu vàng lên, tựa hồ suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới lên tiếng: "Lão sư, ta nghĩ tốt nhất nên kiến lập Vĩnh Hằng chi thành trên Thiên Sơn, ở đó vắng vẻ, quanh năm tuyết phủ, nên diện tích không trung cực lớn, sẽ không gặp vấn đề gì đâu."
Lang Vương tán thành: "Ma chủ tính rất đúng, lão phu sẽ đem thượng cổ trận pháp vận dụng sở học bình sinh ngăn băng tuyết ở ngoài thành."
Liễu Dật gật đầu, quay sang nói với Diệp Đồng Lân: "Các người chuẩn bị đi, nơi đó lạnh giá nên mang nhiều quần áo ấm, Kỳ, Lân lưu lại ở đây, sau khi họ thu thập xong thì đưa họ đến đỉnh cao nhất của Thiên Sơn nơi chúng ta sẽ gặp nhau, ta và Lang Vương, Bạch Hổ sẽ đi trước để vận hành Vĩnh Hằng chi thành."
Hai người nhận lệnh: "Rõ, thưa Ma chủ."
Liễu Dật cầm mô hình, quay người rảo bước ra ngoài, ba người rời Liên Hoa trấn, Bạch Hổ hóa thân thành Thiên Quang Bạch Hổ, Liễu Dật và Lang Vương ngồi lên rồi bay về đỉnh cao nhất của Thiên Sơn.
Nói gần không gần, nói xa không xa, mất chừng ba ngày, Bạch Hổ đã đưa Liễu Dật và Lang Vương đến đỉnh núi cao nhất tại Thiên Sơn. Bông tuyết phơi phới rải trắng như lông ngỗng, gió thổi lồng lộng, ba người vận khởi hộ thân cương khí, dùng nhiệt ngự hàn, hoa tuyết đều rơi cách người họ ba thước.
Ba người hạ xuống, Liễu Dật nói: "Là chỗ này, tại đây chúng ta sẽ sáng tạo nên Ma giới mới Vĩnh Hằng chi thành". Nói xong, lấy ra mô hình màu vàng, Liễu Dật đẩy vô thượng chân khí vào, cổ trận bên trong tiếp thu luồng chân khí cực mạnh liền bắt đầu vận hành, màu vàng dần dần biến thành màu hồng, Liễu Dật quăng mô hình lên không trung.
Trong chớp mắt, mô hình bé nhỏ bay lên không trung với tốc độ chóng mặt, liên tục lớn dần, chỉ trong vòng một khắc, trên thinh không Thiên Sơn, bỗng xuất hiện một thành trì lơ lửng, vô cùng to lớn, từ mũi nhọn phía dưới tựa hồ có một tầng vụ khí bay ra, dần dần mây trắng bao phủ cả tòa thành. Quá ư đơn giản, trên trời cao xuất hiện một toà thành thần bí lơ lửng.
Liễu Dật ngự kiếm bay lên: "Chúng ta lên xem qua một chút". Ba nhân ảnh một đen hai trắng nhanh nhẹn bay lên, tiếp cận tòa thành rồi cuối cùng đáp lên. Đạo pháp trong tam giới không ngờ thần kỳ như thế, bỗng nhiên trong khoảnh khắc tạo ra một thành trì vô cùng to lớn trên không trung.
Phóng mắt nhìn quanh, những gì mà thành trì cần có, ở đây có đủ, tường thành cao vút, nhà cửa cho dân ở, cung điện to lớn, hoa viên... Tất cả tạo nên Vĩnh Hằng chi thành.
Liễu Dật nói: "Bạch Hổ, ngươi đưa tộc nhân đây; lão sư mau bày thượng cổ trận pháp, cách ly nơi đây với Thiên Sơn, sau đó đi đón tộc nhân về thành."
Lang Vương và Bạch Hổ gật đầu đồng thanh: "Rõ."
Nhìn cung điện hùng vĩ, Liễu Dật nhớ tới bức tranh trong mắt Kim Lâu chủ tại đất Thục, cuối cùng y cũng biết tòa cung điện đó chính là Vĩnh Hằng chi thành, còn người trong tranh là y, phải chăng đây là túc mệnh? Lẽ nào tất cả đã được chú định?
Mọi người đều khẩn trương, sau ba ngày Vĩnh Hằng chi thành đã khoác lên bộ mặt mới. Bên ngoài thành, Lang Vương bố trí ba đạo thượng cổ trận pháp, đều là những trận pháp mà ông đắc ý nhất. Ngoại trận ngăn cách cung điện này với nhiệt độ bên ngoài Thiên Sơn, trung trận đề phòng địch nhân xâm nhập Vĩnh Hằng chi thành, nếu vượt qua trận pháp đó, tín hiệu sẽ được phát ra, báo hiệu có thích khách. Trận pháp trong cùng có khả năng tấn công, chỉ cần có kẻ xâm nhập, tất sẽ bị loạn kiếm giết chết.
Vì thế muốn đi vào Vĩnh Hằng chi thành, chỉ có hai cách, thứ nhất là người bên trong khai mở trận pháp cho tiến vào trong. Cách thứ hai là dùng vô thượng chân lực tạo ra kẽ hở trên không để tiến vào, nhưng khó người nào có được tu vi như vậy.
Đương nhiên, Lang Vương cũng thiết kế một con đường từ Thiên Sơn lên Vĩnh Hằng chi thành, nhưng người nào muốn đi phải chịu sự kiểm tra ngặt nghèo của môn vệ.
Từ tộc nhân của mình, Lang Vương đã tuyển chọn được hai mươi bốn Địa sát Khôi lang chưa ảo hóa cùng hai mươi bốn đã qua ảo hóa thành hai mươi tư thiếu niên tinh tráng, tổ hợp thành một đội gọi là Lang kị sĩ.
Nhưng tộc nhân của Bạch Hổ không nhiều như của Lang Vương, cho nên chỉ chọn được mười hai Thiên Quang Bạch Hổ đã qua ảo hóa thành mười hai tráng hán và mười hai chưa ảo hóa, lập ra đội Hổ kị.
Kỳ, Lân là thủ hộ thần thú gần tương đương với Thiên Long, Hỏa Phượng nên trở thành tả hữu sứ giả của Vĩnh Hằng chi thành. Lang Vương là lão sư được Liễu Dật rất mực tôn kính, Bạch Hổ phụ trách việc bảo vệ an toàn cho toàn thành, có quyền điều động hai mươi bốn Địa sát khôi lang và mười hai vị Thiên Quang Bạch Hổ.
Để tăng cường thế lực cho Vĩnh Hằng chi thành, Liễu Dật đem toàn bộ chín tầng đầu của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp và Loạn thập tam thức, truyền thụ cho ba mươi sáu vị tinh anh của Lang tộc, Hổ tộc. Y muốn thân thủ của họ có thể sánh với nhân vật cấp môn chủ, nếu không bằng được, cũng phải tương đương với nhân vật cấp trưởng lão và hộ pháp của các môn phái khác, nếu không khi phải đối diện với hai đại liên minh đó, y không có đường lùi.
Ám chi ma đạo là đối tượng y muốn báo phục, cả Nhân gian chính đạo cũng không thể bỏ qua, nên y nhất định phải bồi dưỡng thực lực cùng hai đại liên minh kia chia ba thiên hạ.
Tác giả :
Tàn Nguyệt Bi Mộng