Ma Kiếm Lục
Chương 77: Minh thống ám thong, thập niên sinh tử lưỡng mang mang

Ma Kiếm Lục

Chương 77: Minh thống ám thong, thập niên sinh tử lưỡng mang mang

Liễu Dật tiếp lấy, nhìn thật kỹ chiếc khăn được gọi là Vong Hồn này, khăn màu trắng bạc, mềm mại lạ thường, chất liệu không hiểu dệt bằng gì mà không phải trù đoạn hay vải bố, từ giữa phân ra hai mặt đều thêu hình hai con chim điêu ngược chiều với một con rồng bay phía trên. Y lấy làm kỳ quái: "Đây không phải là khăn che mặt sao? Cho ta để gì? Bảo ta đi làm cường đạo à? Khăn che mặt này không có chỗ buộc, làm sao mà đeo được?"

Chiến thần lắc đầu nói: "Theo một truyền thuyết cổ xưa, vào ba nghìn năm trước, có một đại tướng quân cực kỳ nổi tiếng, chỉ huy ba quân tướng sĩ chống giặc ngoài biên ải, nhưng kẻ thù quá mạnh, sau mấy lần giao phong thì tổn thất nghiêm trọng."

"Vì vậy, vị tướng quân gọi sáu thợ rèn giỏi tới, chế tạo sáu loại mặt nạ khác nhau, chọn lấy một cái màu trắng đặt ra tên là Vong Hồn, rồi trước mặt ba quân tướng sĩ tướng quân ngửa mặt lên trời thề rằng nếu không đuổi kẻ thù khỏi đất nước sẽ không bao giờ chường mặt thật để gặp mọi người. Vị tướng quân đã đeo Vong Hồn suốt hai mươi sáu năm, cuối cùng đuổi được quân địch, nhưng ngay thời khắc thắng lợi thì Vong Hồn cũng rơi xuống, bởi qua hai mươi sáu năm, nó đã nhiễm vô số tinh huyết, trở thành một vật tà ác, chỉ cần người nào có bản tính khát máu, nó sẽ dính chặt vào mặt."

Liễu Dật nhìn vào mắt chiến thần: "Ý ngươi là trong lòng ta có thiên tính khát máu, không cần dây buộc gì cả, nó cũng có thể dính trên mặt ta?"

Chiến thần chỉ gật đầu, không đáp.

Thực ra Liễu Dật hoàn toàn hiểu rõ bản thân, y dù không biết cừu hận trong tâm có sâu hay không, nhưng lúc luyện thành tầng thứ mười hai, Nghịch Thiên tầng của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, lòng y luôn khao khát máu. Hơn nữa người luyện thành tầng mười hai có một nhược điểm, mỗi đêm trăng tròn, trời cao sẽ giáng xuống tâm hỏa trừng phạt những kẻ mang lòng nghịch thiên, lúc đó chỉ có máu tươi mới dập tắt được thiên hỏa, loại võ công tà ác như vậy, chỉ khi vượt qua tầng mười hai, đột phá tầng mười ba, Diệt Thế tầng, mới thoát được nỗi đau đớn bị thiên hỏa thiêu đốt.

Liễu Dật nói tiếp: "Chiến thần đã tặng Liễu Dật một món lễ vật trân quý, như vậy là muốn đề tỉnh ta tránh thời khắc sa vào sát lục chi tâm? Hy vọng rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ cởi được chiếc mặt nạ, được dùng chân diện mục để gặp mọi người."

Chiến thần gật gật đầu nói: "Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của ngài vốn đã hoàn thành, hoàn toàn có khả năng hấp thụ hỗn độn chi khí để sống, không cần thiết phải ăn uống, đeo chiếc mặt nạ này vào không ảnh hưởng gì với ngài." Liễu Dật nói: "Nhưng những lúc ta cần phải ăn, uống, thì làm cách nào?"

Chiến thần trả lời: "Đương nhiên, ngài có thể tuỳ lúc mà cởi mặt nạ xuống, tiểu thần chỉ hy vọng nó tự động rơi xuống, nếu không cởi được thì tướng quân trong truyền thuyết kia chắc đã chết đói."

Liễu Dật liếc nhìn Chiến thần: "Ngươi quả thực đã dụng tâm lương khổ, muốn dùng nó để cảnh tỉnh ta, chẳng qua... Cũng tốt, có những người quen cũ mà bây giờ ta không muốn gặp, sử dụng cái mặt nạ này thì sẽ che mắt được." Nói xong, đeo nó trên mặt, không ngờ Vong Hồn liền bám chặt vào khuôn mặt, cảm giác như không có gì, việc hấp thụ hỗn độn chi khí càng nhanh hơn.

Chiếc mặt nạ hình tứ giác, che toàn bộ phần khuôn mặt dưới đôi mắt của Liễu Dật, bằng thân thể, diện mạo của y hiện tại dù người gắn bó từ thủa bé đến lớn như Thập Kiệt Nhất khi gặp cũng không thể nhận ra được.

Liễu Dật nói tiếp: "Ta chắc ngươi là viên tướng thời xưa đã trở thành Thần, ngươi không có năng lực ngăn trở ta, chỉ có thể dùng mặt nạ này để nhắc nhở, hy vọng ta bớt khát máu, bớt sát lục đi, đúng không." Đeo Vong Hồn vào giọng nói của y trở nên ồm ồm.

Chiến thần nhìn Liễu Dật, hơi mỉm cười: "Ngài quả nhiên hiểu được tâm ý của tiểu thần, cũng là người có lòng, chưa biết chừng chính sát lục của ngài lại cứu vãn một trường hạo kiếp cho tam giới."

Liễu Dật không tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt y lấp loáng vẻ khinh miệt, lạnh lùng nói: "Cứu vãn, ha ha, ta chỉ muốn phát tiết cừu hận trong lòng. Ngươi hãy chống mắt mà xem." Nói rồi, song chỉ bên tay phải lay động, dùng vô thượng chân lực của Lan Nhĩ Phi Na Thanh đứng lên Bi Mộng kiếm bay vút khỏi sơn động, hướng lên mây cao.

Chiến thần nhìn theo thân ảnh Liễu Dật tan biến trong tuyết trắng, lắc lắc đầu nói: "Ngài thực sự có thể nghịch thiên cải mệnh ư?"

Liễu Dật đứng trên Bi Mộng kiếm xuyên qua khoảng không trên trời cao vượt gió tuyết phi hành, không biết do Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, hay chất liệu kỳ quái của y phục trên người, y không cảm thấy lạnh chút nào. Trong giấc mộng, y đã vô số lần bay lên, mỗi lần ở trên trên không trung lại nhớ tới lời của Cát Lợi Nhi: "Thinh không mênh mang vô tận." Nhưng trong tầm mắt của y, thinh không có rộng lớn gì đâu.

Thời gian như nước chảy, một giấc mộng mười năm đã trôi qua, không biết Lang Vương đang ở đâu, làm gì?

Ý nghĩ đầu tiên của y là đi về phía đông ngắm nhìn Phiêu Tuyết Hoa Hải, chuyện mà y mong muốn nhất bây giờ. Đạp trên thanh kiếm, y bất giác tăng tốc độ phi hành, giữa bầu trời cao, một bóng đen như ngôi sao băng bay xuyên qua bão tuyết, lướt thẳng về hướng đông.

Cảm giác có được công lực thật khác biệt, bình thường đi từ Thiên Sơn đến Liên Hoa trấn, phải mất thời gian sáu bảy ngày cưỡi ngựa, mà là khoái mã, nhưng hiện tại y chỉ cần nửa thời thần là đến tầng không của trấn Liên Hoa, thu hồi Bi Mộng kiếm, nhẹ nhàng hạ xuống.

Đang là tháng Chín, Hoa Hải vẫn sum suê, nhưng cảnh vật còn mà người đã mất, y không còn được thấy nụ cười của Cát Lợi Nhi.

Y tản bộ giữa Hoa Hải vô tận, muốn tìm lại một chút tình yêu hồi mười năm về trước, nhưng mỗi bước đi, lòng lại nhói đau, càng đi càng đau, tay trái nắm chặt Bi Mộng kiếm, vô số bi thương dâng đầy khiến y vô cùng đau xót.

Cũng chính vào lúc đó, y nghe rõ tiếng người gọi to: "Cát Lợi Nhi."

Liễu Dật nghiêng đầu muốn tìm phương hướng, y không thể nghe nhầm, tu luyện đến tầng mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, tiếng gió thổi hay lá rơi ngoài trăm trượng cũng không thoát khỏi cảm nhận của y.

Liễu Dật chuyển động thân hình lao đi như một trận cuồng phong, chớp mắt y đã đến nơi phát ra âm thanh đó.

Liễu Dật xuất hiện khiến hai bên đều thất kinh, tốc độ nhanh thật, với tu vi của họ mà không phát hiện nổi có người đến ngay trước mắt. Mọi người đều dõi mắt nhìn thần bí nhân mới đến: mình mặc y phục màu đen, nửa giống da nửa không, tay trái đeo găng đen, nắm chặt thanh trường kiếm đeo bên hông, tay phải cũng đeo găng màu đen, buông thõng sau lưng. Không ai nhìn rõ được khuôn mặt hắc y nhân, vì trên mặt y đeo mặt nạ trắng bạc, nổi bật nhất là mái tóc bạc trắng, trong mắt chứa đầy tang thương và bi thương.

Liễu Dật nhìn người đứng phía sau mà trong lòng hoan hỉ, đúng là "nhân sinh hà xứ bất tương phùng", không ai khác ngoài người y đang tìm kiếm: Lang Vương. Sau lưng ông là phần mộ của Cát Lợi Nhi và y, trên đó có hoa tươi, xem ra Lang Vương mới đặt lên, trong sát na này lòng y đầy cảm động, không nghĩ rằng mười năm rồi, Lang Vương vẫn còn nhớ gã thư sinh ít tuổi vô tri đó.

Y từ từ quay đầu lại, đột nhiên mục quang cứng đờ, hô hấp tựa hồ cũng ngừng lại, nhưng tim đập như trống trận, đó có phải là... Cát Lợi Nhi?

Y không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn cho rằng vì nhung nhớ mà sinh ra ảo giác, nên lắc mạnh đầu, nhưng người trước mắt hoàn toàn không biến mất. Người đó bận quần la màu trắng, phía ngoài lại bao phủ một lớp sa trắng, mái tóc đen dài buông xõa xuống bờ vai, dù y phục, ngoại hình có thay đổi, nhưng hình dáng đó là của Cát Lợi Nhi, đúng, còn cả đôi mắt biết nói nữa.

Cả hai bên tựa hồ thất kinh trước hành động của người mới đến, bạch y nữ tử đến đây để hân thưởng Hoa Hải, gặp Lang Vương gọi mình là Cát Lợi Nhi đã rất ngạc nhiên, nay lại bất ngờ xuất hiện thêm một quái nhân điên khùng.

Liễu Dật bắt đầu tiến tới, bước từng bước về phía Cát Lợi Nhi, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, hình dáng của nàng càng lúc càng rõ, y muốn lại gần hơn nữa, nhìn rõ ràng hơn, trong tích tắc tựa hồ toàn bộ nhung nhớ mười năm trong mộng, thống khổ mười năm phân ly bùng phát ra ngoài. Y giơ tay lên, muốn chạm vào mặt nàng, để chắc chắn với bản thân đây là sự thật.

Đột nhiên, một tiếng quát to vang lên: "Dâm tặc to gan, dám khinh bạc công chúa." Cùng lúc, bốn thanh trường kiếm đâm thẳng về phía y.

______________________

(1): Lòng mang nặng một niềm đau, Mười năm sinh tử dãi dầu mênh mang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại