Ma Giới Thiên Sứ
Chương 8
Đây là nơi nào?
Hang động thật sâu dưới đáy đưa tay không thấy được năm ngón.
Diệu Tinh đỡ lấy vách động từ từ đứng lên, quần áo trên người khi ngã vào động đã bị cắt không ra hình ra dạng, đã không thể gọi là quần áo, da thịt lỏa lồ bên ngoài nơi nơi đều bị thương. Diệu Tinh nhíu chặt mày —— không phải vì đau đớn, mà là bởi vì khó hiểu. Chút vết thương nhỏ đó y không để trong lòng, nhưng là cái động này thật quái dị làm y không dám phớt lờ. Từ lúc vừa mới ngã xuống động, y đã phát hiện ra một điều. Trong động này không thể sử dụng sức mạnh —— điều này cũng là nguyên nhân làm cho y chật vật như bây giờ. Có lẽ, đáp án là ở chỗ này —— y không chút do dự mà đi theo một đường mòn duy nhất trong động.
Xuyên qua thông đạo, trước mắt sáng ngời, xuất hiện một biển hoa. Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, các màu sắc rực rỡ, hương bay bốn phía, trong người như say. Muốn ngủ quá —— ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, Diệu Tinh bỗng nhiên cảnh giác, tay phải nắm chặt chỗ bị thương trên cánh tay trái, miệng vết thương đau xót, thần trí lập tức thanh tỉnh không ít.
Ba! Ba! Ba!
Giọng nói thanh thúy vang lên theo tiếng vỗ tay: “Ta nói là ai dám đến mộng cảnh của ta làm khách? Nguyên lai là Diệu Tinh đại nhân, quả nhiên là gan dạ thông minh hơn người bình thường a."
“Mộng cảnh?"
“Thế nào? Ngươi không biết?" Mộng chi vương tao nhã thanh tú ra vẻ kinh ngạc, “Mộng cảnh là chỗ bổn vương luyện công. Trừ bỏ Ma tộc hệ Mộng, vẫn chưa có người nào khác dám tiến vào —— cho dù là Ma tộc hệ Mộng cũng chưa chắc có thể toàn thây trở ra. Trước mắt trừ bổn vương, không ai có thể ngây ngốc trong này nửa canh giờ mà còn sống đi ra ngoài."
Nhìn nhìn bóng người từ từ tiến lại gần, Diệu Tinh bình tĩnh nói: “Nói như vậy, người của tộc khác không dám tiến đến nơi này, là bởi vì nội sức mạnh sẽ mất đi, mặc cho bị xâm lược?"
“Này chỉ là một phần nhỏ nguyên do," Tầm giải thích, “Chủ yếu chính là, bởi vì trong mộng cảnh sẽ mơ thấy rất nhiều điều thú vị đó."
“Thú vị?"
“Không sai." Tầm mỉm cười, “Vài thứ kia sẽ làm người ta lâm vào vực sâu mê huyễn khoái hoạt hoặc thống khổ, cho đến điên cuồng mà chết. Hiện giờ xương trắng chồng chất trong này, đều không có ngoại lệ." Hắn bổ sung nói, “Mà ngay cả Hắc Viêm cũng sẽ không tùy tiện tiến vào mộng cảnh, cũng như ta không dám tùy tiện xông vào u hỏa."
“U hỏa?" Diệu Tinh nao nao, tiện đà tỉnh ngộ. “Đó là nơi Hắc Viêm luyện công đi?"
“Thông minh." Tầm lại vỗ tay, “Chỉ không biết trí tuệ như ngươi, lại vì sao để mình rơi vào hoàn cảnh như thế này? Chẳng lẽ là tưởng niệm quá độ, thà chết cũng muốn gặp bổn vương một lần? Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi lại si tình với bổn vương như vậy, thật là làm người ta cảm động."
“Ta chỉ là trên đường đi qua nơi này, nhất thời vô ý trượt chân mà thôi." Mình si mê với Tầm, Diệu Tinh xem như không nghe thấy, vẫn trấn định như cũ.
“Trượt chân? Hừ, ngươi cho là bổn vương đứng ở chỗ này bao lâu?"
“Nếu Mộng vương sớm biết được, cần gì phải hỏi nhiều?" Diệu Tinh mỉm cười.
“Ta thấy giữa ngươi và Hắc Viêm xảy ra vấn đề gì đi?" Tầm không có hảo ý nói, “Không bằng nhân cơ hội này bỏ cái tên hoa tâm kia đi, theo ta thế nào?"
“Thật có lỗi, ta không có ý đổi đối tượng kết giao." Diệu Tinh trực tiếp cự tuyệt đối phương.
“Ngươi thật đúng là cố chấp a." Tầm vẻ mặt đáng tiếc, “Ta chỉ là tốt bụng cho ngươi cơ hội sống, suy nghĩ một chút thế nào?"
“Ngươi biết rõ ta sẽ không đáp ứng, cho nên mới nói như vậy đi?" Diệu Tinh hỏi lại.Y châm chọc nói, “Ta không cho là ta có chổ nào có thể hấp dẫn Mộng vương."
“Tại sao không có?" Tầm dùng ánh mắt sắc sắc quét toàn thân Diệu Tinh, “Ngươi tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng là dáng người không tồi, da thịt lại trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn qua có cảm xúc tốt lắm, hiện tại trên người có thêm vài vết thương đỏ tươi, rất hấp dẫn." Nói xong, hắn đã thèm đến nhiễu nước miếng, thật sự là bộ dạng của một sắc lang. “Không biết sờ lên sẽ là cảm giác gì?"
Chỉ tiếc Diệu Tinh cũng không phải người dễ mắc mưu, y không hoảng sợ, cũng không lo sợ, chỉ là lẳng lặng mặc người đánh giá. Y biết rõ bộ dáng của mình bây giờ, quần áo tả tơi, tóc rối bù —— nếu có thể ‘hấp dẫn’ như lời hắn nói, như vậy người kia không chỉ là mắt có vấn đề, mà nhất định ngay cả đầu óc cũng có vấn đề.
Phản ứng của Diệu Tinh làm cho trò của của Tầm dần tăng lên. Hắn đột nhiên ra tay, dùng sức kéo lấy quần áo của Diệu Tinh, quần áo vốn đã rách nát không chịu được nhất thời giống như từng mảnh tơ bay khắp bốn phía —— nhìn xem lúc này ngươi có sợ không?
Diệu Tinh thật sự không đoán được Tầm sẽ đột nhiên ra tay. Ở khoảng cách quá gần, lại mất đi sức mạnh đương nhiên khó có thể ngăn cản tập kích của đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn y phục của mình hóa thành bướm bay đi, thậm chí nửa người trên còn lỏa lồ lộ ra toàn bộ gầy yếu cân xứng.
“Ngươi là gì?" Trong lòng mặc dù có chút run rẩy, giọng nói lại không có chút run sợ.
“Làm gì? Nam nhân tại thời điểm này muốn làm cái gì, ngươi còn không rõ sao?" Tầm nhe răng cười, “Đương nhiên là làm chuyện Hắc Viêm thường làm với ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ cần nhắm mắt lại, người nào đều không giống nhau? Nhịn một chút liền qua, sẽ không mất nhiều thời gian của ngươi."
Cái gì gọi là ‘nhịn một chút liền qua" —— Diệu Tinh âm thầm phun nước bọt.
“Thực xin lỗi, ta có chuyện quan trọng, thứ không phụng bồi."
“Chỉ sợ ngươi hôm nay muốn bồi cũng được, không muốn bồi cũng phải bồi. Mộng vương ta cũng sẽ không buông tha ngươi vô điều kiện. Nếu ngươi còn muốn gặp lại người trong lòng của mình, thì ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của ta." Tầm uy hiếp nói, “Hiện tại ngươi có thể an toàn mà đứng ở chỗ này, tất cả đều là phúc của bổn vương. Một khi bổn vương phá vỡ lớp phòng hộ đặt chung quanh, như vậy…." Ngụ ý, không nói cũng hiểu.
“……. Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi." Diệu Tinh trầm giọng nói.
“Nói như vậy, ngươi đồng ý?" mắt thấy đối phương sắp thỏa hiệp, Tầm kỳ quái không hiểu sao trong lòng có chút thất vọng.
“Đúng vậy. Không bằng chúng ta đánh cuộc thế nào?"
“Đánh đố?" ánh mắt Tầm nhất thời sáng lên, gấp gáp không thể chờ. “Không ngại nói một chút."
Xem ra một chiêu này của mình hiệu quả. Lúc nói chuyện phiếm cùng Hắc Viêm biết được tính hình của Mộng vương —— tính bài bạc Mộng vương có thể nói là đệ nhất địa giới.
“Ngươi nói chưa bao giờ có người trong mộng cảnh ngây ngốc nửa canh giờ vẫn không phát cuồng đến chết, phải không?"
“Đương nhiên." Trả lời phi thường khẳng định lạ ngạo mạn.
“Như vậy," Diệu Tinh nâng con ngươi nhìn thẳng đối phương, “Chúng ta coi đây là cược đi. Ngươi thu hồi vòng phòng hộ xung quanh, trong vòng nửa canh giờ, nếu ta nói xin khoan dung, liền tùy ngươi xử trí."
“Được." Tầm âm thầm tán thưởng, một lời đáp ứng. “Nếu ngươi có thể sống qua nửa canh giờ, ta nhất định tự mình hộ tống ngươi bình yên ra khỏi đây. Nhưng là…." Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Diệu Tinh, thật chậm thật chậm nói, “Nếu ngươi giữa chừng chống đỡ không nổi lại không chịu cầu xin tha thứ, bổn vương tuyệt đối sẽ không ra tay tương trợ."
“Ta hiểu được." Diệu Tinh bình thản cười, “Bắt đầu đi."
——Viêm, nếu ta qua không được một cửa này, ngày sau, ngươi có ngẫu nhiên mà nhớ tới ta không?"
Thiên Đàm.
Khi Hắc Viêm đuổi tới nơi này, ngay cả nửa thân ảnh cũng không thấy, hắn thật sự sắp điên rồi.
Tiểu tử kia đến tột cùng là chạy đi đâu? Chẳng lẽ y thật sự đi Ngự Lôi Cung —— không, lấy hiểu biết của mình với Diệu Tinh, hắn có thể khẳng định, Tinh tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào thấy được một mặt yếu đuối của mình, bao gồm cả thân tỷ tỷ của y. mặc dù không có tình cảm ỷ lại, bất quá hắn chính là lấy tính tình quật cường của tiểu tử kia không hề có khả năng. Có thể hay không…… linh quang vừa hiện trong đầu, hắn cấp tốc phi thân chạy ngược trở về. Đúng vậy, mình là trong nháy mắt tới đây, Tinh có lẽ còn ở giữa đường —— đương nhiên là một mảnh cây cối xanh ngắt kia, rừng Tùng u tĩnh không người.
Trong rừng quả nhiên là có dấu chân, nhưng mà lại lộn xộn. Mặc dù như thế, Hắc Viêm vẫn là liế c mắt một cái nhận ra được dấu chân của Diệu Tinh. Tuy rằng chưa nhìn thấy người muốn gặp, nhưng cuối cùng cũng có chút manh mối. Trong lòng Hắc Viêm nửa vui nửa lo, trong không khí ẩn hàm mùi vị hiểm ác, làm hắn rất lo cho an nguy của Diệu Tinh, rồi lại bởi vì không biết đối phương mang Diệu Tinh đi đâu, chỉ đành miễn cưỡng kiềm chế nôn nóng trong lòng mà lần theo dấu vết đi về phía trước.
Thời gian không ngừng trôi qua, trên trán Hắc Viêm thấm đầy mồ hôi. Đường núi gập ghềnh, uốn lượn, đường đi dài đằng đẵng làm cho Hắc Viêm càng đi càng kinh hãi. Con đường này…… Chẳng lẽ….. nghĩ đến điều này, lòng hắn nóng như lửa đốt,ánh lửa hiện ra là lúc người biến mất không thấy.
Một người ngồi ngơ ngác trong nhiều loại hoa Tùng như ảo mộng như ảo mộng —— thiếu niên điềm đạm đáng yêu duy trì tư thế hai tay bưng má đã hơn nửa canh giờ, thẳng đến khi ngọn lửa màu đen mang theo lo âu cùng phẫn nộ tới.
“Tinh đâu?!" Hắc Viêm hét lớn. Lửa giận của hắn đã sôi trào đến đỉnh điểm, tuy rằng hận không thể đập chết thiếu niên phát run quỳ dưới đất ngay tại chỗ, nhưng còn chưa quên tìm ra nơi Tinh rơi xuống mới là cấp bách, là chuyện quan trọng nhất.
“Y….." Băng Linh sắc mặt trắng bệch, toàn bộ cơ thể như bị gió độc thổi tới run rẩy không ngừng, ngay cả nói cũng nói không được, chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu —— rõ ràng đã ôm chặt quyết tâm phải chết, vì cái gì đối mặt với quân vương bị chọc giận vẫn cảm thấy vô cùng áp lực thở không nổi cùng…. Vô cùng sợ hãi chứ?
Theo ánh mắt Băng Linh nhìn lại, sắc mặt Hắc Viêm cũng xuống dốc không phanh, hắn dùng lực nắm áo Băng Linh, lạnh lùng nói: “Y rơi xuống đó bao lâu?!"
“Khoảng….. khoảng chừng……."
“Nói mau!!"
“Nửa…. nửa…. giờ……" Băng Linh cố gắn không chế miệng mình nói ra, răng vẫn như cũ cứ đánh vào nhau.
Nửa canh giờ.
——Không còn kịp rồi sao?
Thoáng chốc, Hắc Viêm chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, ngực truyền đến từng trận xé rách đau nhức, làm đau thấu tim gan.
“Không!!’ Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, một tay ném Băng Linh ra ngoài, chạy về phía một mảnh hoa huyết sắc.
“Vương!!" Băng Linh bị ném qua một bên nhịn không được bi thương kinh hô, ngay giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn chết tâm. Hỏa vương lạnh lùng vô tình ngày xưa, tình nhân nhiều vô số cũng không để ý hiện giờ lại vì một người mà không để ý đến sống chết của mình ——
Bụi hoa màu đỏ lần thứ hai lay động mở ra, mặt đất nứt ra, ầm ầm mở rộng, hai thân ảnh từ dưới nền đất đi lên —— nếu không phải Hắc Viêm phanh lại nhanh, ba người xác định sẽ bị đâm cho người ngã ngựa đổ.
“Tinh!!" Hắc Viêm mừng như điên, thân thủ ôm người vào lòng, lại cẩn thận nhìn bộ dáng của Diệu Tinh bản thân liền cứng lại.
Sợi tóc ngắn màu nâu tán loạn, hai gò má kiều diễm khác so với ngày thường, môi sưng đỏ rách da, cùng với hô hấp dồn dập hỗn loạn…… Càng không nói đến giờ phút này y nhắm mắt lại, biếng nhác vô lực dựa vào lòng ngực của mình, thậm chí bộ quần áo trên người kia cũng không phải của y —— hết thảy này tựa hồ chỉ có một đáp án, một đáp án làm cho Hắc Viêm vô cùng đố kỵ, không kềm được giận, tức giận bùng nổ.
Băng Linh một bên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, há to miệng thật lâu khó có thể khép lại, hiển nhiên là nghĩ đến cùng một chuyện.
Bởi vì tâm lực vừa rồi, thể lực cũng hao tổn quá lớn, từ dưới nền đất đi lên cảm thấy choáng váng, Diệu Tinh không tự chủ được mà nhắm lại hai mắt, toàn bộ dựa vào Tầm kịp thời giúp đỡ, mới có thể đứng vững. Tuy rằng toàn thân nặng nề như bị xối nước, thầm nghĩ nằm trên mặt đất ngủ một giấc, nhưng vẫn là không có bỏ lỡ tiếng gọi tràn ngập kinh hỉ của Hắc Viêm. Cơ hồ là thanh âm vừa tới tai thì Diệu Tinh đồng thời mở mắt, nhịn không được mà vui vẻ, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên ý cười —— hắn vẫn đến đây.
“Viêm." Trong lòng vui vẻ nhưng không nhận được đáp lại như mong muốn, ngược lại là châm ngòi nổ.
“Ít kêu thân thiết như vậy!" Hắc Viêm giận đến điên lên, lúc mình vì an nguy của y mà lo lắng hãi hùng, thấp thỏm lo âu, y lại cùng Tầm….. Trách không được có thể lông tóc vô thương mà được Tầm hộ tống rời khỏi mộng cảnh, nguyên lai —— Hắc Viêm nghiến răng nghiến lợi nói, “Tự ngươi làm cái gì thì tự mình rõ ràng!"
“Cái gì?" tươi cười của Diệu Tinh lập tức đông lại, khẽ nhếch miệng, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào Hắc Viêm, hồn nhiên quên mất chuyện cánh tay của Tầm vẫn còn chống đỡ thân thể cho mình.
Hắc Viêm cũng là càng nhìn càng buồn bực, trong lúc nhất thời ghen tỵ bừng bừng, trong ngực không khỏi phập phồng —— đời này vẫn là lần đầu tiên tức giận như vậy: “Ta hỏi ngươi, ngươi đi lên như thế nào?"
“Ta….. cùng Mộng vương trao đổi điều kiện, hắn đáp ứng……." Mặc dù khó hiểu, Diệu Tinh vẫn là nói theo sự thật.
“Hảo một cái điều kiện!"
Hắc Viêm giận dữ đến bật cười, hắn đột nhiên đánh gãy lời Diệu Tinh. “Ngươi không phải luôn rất cao ngạo sao? Hiện giờ cư nhiên tự cam chịu thấp hèn!"
“Tự cam chịu thấp hèn?" Vô thức mà lặp lại lời của Hắc Viêm, Diệu Tinh đầu tiên là sửng sốt, đợi sau khi nhìn rõ ánh mắt xem thường của Hắc Viêm, lập tức hiểu được ý của đối phương. “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi………."
“Hừ," Hắc Viêm lúc này căn bản không muốn nghe giải thích, cười lạnh nói, “Ngươi đã thích yêu thương ôm ấp như vậy, từ nay về sau, dứt khoát đi theo tên kia thì tốt lắm!"
“Ngươi!!" Diệu Tinh sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt, cả người run rẩy kịch liệt, hơn nữa, hơn nửa ngày mới từ kẻ răng phung ra một câu. “Được, vậy…… Như ngươi mong muốn!"
“!!!!" Hắc Viêm giận tím mặt, phong ba hãi lãng xưa nay chưa từng có thổi quét về phía Diệu Tinh, ngay cả Băng Linh ở ngoài sóng lớn đều sợ tới mức nơm nớp lo sợ, không rét mà run.
“Ngươi thật đúng là lả lơi ong bướm thay đổi thất thường a!" Hắc Viêm tức giận đến nói không lựa lời, gằn từng tiếng như đâm vào tim Diệu Tinh máu chảy đầm đìa. “Chẳng qua là một đọa thiên sứ thôi, còn tưởng mình có bao nhiêu cao quý? Mặt hàng giống ngươi, bổn vương muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Chỉ cần bổn vương ngoắc ngoắc ngón tay…….."
Ba!
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên đánh gãy Hắc Viêm đang hồ ngôn loạn ngữ, chấn động ba người ở hiện trường.
Hắc Viêm ôm má trái bỏng rát, hung hăng mà trừng người không biết khi nào đã bỏ tay đang đỡ của Tầm đi đến đây. Tầm hoảng sợ, có chút không dám tin mà nhìn hết thảy đang xảy ra trước mắt. Băng Linh còn lại là nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng run sợ mà nhìn Diệu Tinh, trong lòng chỉ có một ý niệm —— tiểu tử này không muốn sống nữa.
Một mảnh tĩnh mịch.
Thật lâu sau.
“Ngươi dám đánh ta?" Hắc Viêm dùng sức mà nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Diệu Tinh, nói từng chữ từng chữ.
“Đánh ngươi thì thế nào?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên, đối mắt màu đen thẳng tắp nhìn ánh mắt hung ác của Hắc Viêm.
“Ngươi!" Hắc Viêm giơ tay lên, lại bởi vì bộ dáng Diệu Tinh cố nén đau đớn mà chậm chạp không thể xuống tay.
“Ha hả a……" Diệu Tinh đột nhiên nhoẻn miệng cười. Giờ phút này, đau đớn trong lòng y đã sớm vượt qua đau đớn trên cơ thể, cho dù cổ tay bị bẻ gãy, y cũng không thèm quan tâm. Tiếng cười lúc đầu càng ngày càng to, cuối cùng biến thành cười to không thể kiềm chế —— Diệu Tinh a Diệu Tinh, ngươi còn hy vọng xa vời cái gì chứ? Muốn trên đời này còn có người chân thành đối đãi…… ít nằm mơ!
“Ha ha ha……" y một bên cười một bên ho, một bên ho một bên khụ, thẳng đến khi khụ đến cong thắt lưng, cũng khụ làm cho Hắc Viêm đột nhiên thả lỏng tay. Cho dù bị phản bội, phẫn nộ tâm tình cũng như trước bị thương tiếc cùng yêu thương thay thế, tay nắm cổ tay đối phương cũng chuyển thành ôm nhẹ. Tiếng cười điên cuồng làm cho Hắc Viêm nghe mà sợ hãi, tựa hồ có vật trân quý nào đó từ trong tay dần dần mất đi, mà chính mình lại vô lực vãn hồi.
“Buông." Diệu Tinh rốt cục ngưng cười, lạnh lùng mà tránh cái ôm ấp của Hắc Viêm. “Ôm ta loại hàng thấp hèn này, không sợ ô uế tay của Hỏa vương sao?"
Ngữ điệu lạnh như băng, ánh mắt xa lạ —— cho dù chỉ mới quen biết, Tinh cũng chưa từng lấy loại ánh mắt này nhìn mình. Trong nháy mắt, một cổ áp lực lo sợ không yên rót vào lòng Hắc Viêm.
“Ta là cái gì?" Diệu Tinh cố gắn chống đỡ thân thể đã muốn ngã xuống, cắn răng nói, “Đối với Hỏa vương cao cao tại thượng mà nói, ta đến tột cùng được xem là gì?"
“Tinh……." Thần sắc tuyệt vọng của Diệu Tinh làm Hắc Viêm cảm thấy thất kinh.
“Ở trong mắt ngươi, ta chỉ là một người dâm dãng lả lơi ong bướm, thay đổi thất thường?" Y đứng trước Hắc Viêm, “Ngươi đã không muốn, ta cũng sẽ không dây dưa không rõ." Hít sâu một hơi, y kiên quyết nói, “Từ giờ trở đi, ta và ngươi một đao cắt đứt, về sau không liên quan……" đến tận đây, chỉ cảm thấy trong lòng một trận kích động, thân hình mềm nhũn, cổ họng rất ngọt, một ngụm máu tươi rốt cục nhịn không được tràn ra khỏi miệng, cả người vô thanh vô tức mà ngã xuống.
“Tinh!!"
Nhìn thấy màu đỏ ghê người trong lòng Hắc Viêm vô cùng đau, vội vàng vươn tay ôm Diệu Tinh vào lòng, đồng thời cũng một cước đá văng Tầm cũng chuẩn bị đưa tay ra đỡ y, làm cho hắn lui vài bước, hét lớn: “Ngươi ít chạm vào y!!"
“Đừng kích động như vậy." Tầm thản nhiên nói. “Chúng ta vừa rồi cái gì cũng không làm, ngươi hiểu lầm y."
“Ta biết!" Hắc Viêm ôm thiếu niên trong ngực, trong lòng hối hận không kịp. Đúng vậy, người cao ngạo như thế, làm sao có thể lấy loại chuyện này để đổi lấy tính mạng của mình —— chính mình phải rõ ràng nhất, không phải sao? Lại dám bị ghen tỵ làm mờ hai mắt, thẳng đến khi thấy ánh mắt thống khổ tuyệt vọng của người yêu mới bỗng nhiên thanh tỉnh. Hiện giờ, hắn rốt cục hiểu được mình sai có bao nhiêu thái quá, dung nhan trong lòng tái nhợt tiều tụy là chỉ trích lớn nhất đối với hắn. Biết rõ Tinh mẫn cảm như vậy quật cường như vậy, lại hết lần này đến lần khác nói lời không nên nói —— những lời vừa rồi của mình, chắc là làm y đau thấu tim đi? Hắc Viêm gắt gao cắn răng, hận không thể đánh mình một trận.
“Hiện giờ hối hận đã quá muộn đi?" Tầm lại còn nói mát. “Bảo bối tình nhân của ngươi có thể nói là thông minh hơn ngươi, ta vốn dĩ là có chút hâm mộ ngươi, hiện tại có chút đồng tình với y."
“Ngươi có thể câm miệng hay không?!" Hắc Viêm tâm phiền ý loạn mà ôm chặt người trong lòng đang chuẩn bị trở về Viêm chi điện, lại nghe được một tiếng rên rỉ rất nhỏ, cuống quít thả lỏng tay, cúi đầu nhìn. Chỉ thấy Diệu Tinh vẫn hôn mê chưa tỉnh, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ thống khổ —— không đúng. Hắc Viêm lập tức cởi áo của Diệu Tinh, nhìn thấy người y che kín vết thương, lập tức sát khí nổi lên bốn phía. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tầm, tiến sát từng bước: “Đây là có chuyện gì? Ngươi nói cho rõ ràng." Ngữ điệu chậm rãi lộ ra nồng đập sát khí.
Tầm chạy nhanh giơ hai tay lên: “Được, ta sẽ nói rõ ràng. Ngươi đừng làm bộ dạng liều mạng được không?"
Hắc Viêm bất vi sở động, im lặng mà đứng.
Tầm chỉ phải cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Sự tình là như vậy…….." hắn đem chuyện xảy ra trong mộng cảnh kể lại từ đầu đến cuối, đem toàn bộ nói ra một lần, cuối cùng, tóm gọn lại, “Tóm lại y thắng, cho nên ta đương nhiên chỉ có thể tuân theo lời hứa mà mang y ra. Về phần quần áo —— coi như bồi thường cho y, ai bảo ta xé nát quần áo của người ta chứ?"
“Ngươi!" nếu không phải lo lắng cho thiên hạ trong lòng mệt không chịu nổi, Hắc Viêm từ lúc nghe được một nửa đã đánh hắn.
“Uy," Tầm lộ vẻ rất oan uổng, “Ít hung hăng nhìn ta như vậy, muốn tìm người hại y thì nên tìm thần tử tâm phúc của ngươi mới đúng. Còn có," hắn bổ sung “Môi của Diệu Tinh bị thương là do y ở mộng cảnh tự cắn để thanh tỉnh, ta một chút quan hệ cũng không có."
“Ngươi đúng là phủi sạch không còn một mảnh." Hắc Viêm đối với y phục bao lấy Diệu Tinh càng xem càng ngứa mắt, lập tức một tay cởi bỏ áo choàng màu đen của mình, hai ba cái liền đem quần áo của Tầm vứt xuống đất, lập tức dùng áo của mình bao lấy thân thể chằn chịt vết thương của Diệu Tinh. Làm xong tất cả, hắn mới chậm rãi đi đến chỗ bộ quần áo của Tầm dùng sức giẫm vài cái.
“Ha hả a……" hành động ngây thơ như thế làm Tầm cười mỉa, “Bộ dáng ngươi ghen thực buồn cười. Không nghĩ tới sát thủ tình trường của địa giới chúng ta một khi rơi vào lưới tình lại thành đứa ngốc."
“Hừ, ta không rảnh nghe ngươi mò mẩm. Chuyện này, chúng ta ngày sau lại tính." Hắc Viêm vòng tay ôm lấy Diệu Tinh bước vào ngọn lửa màu đen.
Cho đến khi Hắc Viêm đi xa, Băng Linh mới dám phun ra một hơi nghẹn ở lòng ngực đã lâu, lúc này mới phát hiện mồ hôi sớm làm ướt đẫm quần áo. Đã trải qua cơn cuồng phong vừa rồi, hắn thực sự bội phục sự can đảm của Diệu Tinh. Dù sao, người dám đương đầu với tức giận của Hỏa vương còn có thể đánh trả, đời này hắn cũng chỉ gặp qau một người.
“Đều xuất hiện đi." Tầm đối với phía sau Băng Linh lười biếng nói.
Thấp thoáng cây cối xung quanh xuất hiện một, ha, ba, bốn…… đều cung kính hành lễ với Tầm, đếm tới đếm lui vừa đúng mười sáu người, không ít hơn một người.
Băng Linh kinh ngạc nhìn bọn họ: “Các ngươi….. không đi?"
“Chúng ta….. lo lắng, cho nên. Lại trở về nhìn một cái." Trong đó một người sờ sờ đầu, ấp a ấp úng nói.
“Nhìn không ra các ngươi còn thực có nghĩa khí." Tầm thấy thú vị, “Yên tâm đi, Hắc Viêm nếu có thể cần tính sổ như lời hắn nói, tuyệt sẽ không bỏ qua cho người nào."
“?!"
“Nếu bổn vương có thể phát hiện tung tích các ngươi, Hắc Viêm làm sao có thể không biết gì?" Tầm cười đến giải hoạt, “Chỉ là hắn trước mắt đang bề bộn an trí cho bảo bối, tạm thời không đếm xỉa tới các ngươi thôi. Đợi khi Diệu Tinh không có việc gì, hắn tự nhiên sẽ tìm các ngươi nhất nhất thanh toán."
Dứt lời, hắn thảnh thơi thảnh thơi mà xoay người đi đến mộng cảnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Trong vòng ba ngày các ngươi tốt nhất cùng nhau đến Viêm chi điện tự thú, như vậy có lẽ có được một con đường sống."
—— Thật vậy chăng?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn sang ngươi, suy nghĩ một chút về tính cách ác liệt của Mộng vương, đều đồng loạt im lặng không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, mới có một thanh âm nhỏ bé yếu ớt sợ hãi vang lên: “Hắn là để cho chúng ta cùng đi cược một phen sao?"
“………….."
Hang động thật sâu dưới đáy đưa tay không thấy được năm ngón.
Diệu Tinh đỡ lấy vách động từ từ đứng lên, quần áo trên người khi ngã vào động đã bị cắt không ra hình ra dạng, đã không thể gọi là quần áo, da thịt lỏa lồ bên ngoài nơi nơi đều bị thương. Diệu Tinh nhíu chặt mày —— không phải vì đau đớn, mà là bởi vì khó hiểu. Chút vết thương nhỏ đó y không để trong lòng, nhưng là cái động này thật quái dị làm y không dám phớt lờ. Từ lúc vừa mới ngã xuống động, y đã phát hiện ra một điều. Trong động này không thể sử dụng sức mạnh —— điều này cũng là nguyên nhân làm cho y chật vật như bây giờ. Có lẽ, đáp án là ở chỗ này —— y không chút do dự mà đi theo một đường mòn duy nhất trong động.
Xuyên qua thông đạo, trước mắt sáng ngời, xuất hiện một biển hoa. Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, các màu sắc rực rỡ, hương bay bốn phía, trong người như say. Muốn ngủ quá —— ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, Diệu Tinh bỗng nhiên cảnh giác, tay phải nắm chặt chỗ bị thương trên cánh tay trái, miệng vết thương đau xót, thần trí lập tức thanh tỉnh không ít.
Ba! Ba! Ba!
Giọng nói thanh thúy vang lên theo tiếng vỗ tay: “Ta nói là ai dám đến mộng cảnh của ta làm khách? Nguyên lai là Diệu Tinh đại nhân, quả nhiên là gan dạ thông minh hơn người bình thường a."
“Mộng cảnh?"
“Thế nào? Ngươi không biết?" Mộng chi vương tao nhã thanh tú ra vẻ kinh ngạc, “Mộng cảnh là chỗ bổn vương luyện công. Trừ bỏ Ma tộc hệ Mộng, vẫn chưa có người nào khác dám tiến vào —— cho dù là Ma tộc hệ Mộng cũng chưa chắc có thể toàn thây trở ra. Trước mắt trừ bổn vương, không ai có thể ngây ngốc trong này nửa canh giờ mà còn sống đi ra ngoài."
Nhìn nhìn bóng người từ từ tiến lại gần, Diệu Tinh bình tĩnh nói: “Nói như vậy, người của tộc khác không dám tiến đến nơi này, là bởi vì nội sức mạnh sẽ mất đi, mặc cho bị xâm lược?"
“Này chỉ là một phần nhỏ nguyên do," Tầm giải thích, “Chủ yếu chính là, bởi vì trong mộng cảnh sẽ mơ thấy rất nhiều điều thú vị đó."
“Thú vị?"
“Không sai." Tầm mỉm cười, “Vài thứ kia sẽ làm người ta lâm vào vực sâu mê huyễn khoái hoạt hoặc thống khổ, cho đến điên cuồng mà chết. Hiện giờ xương trắng chồng chất trong này, đều không có ngoại lệ." Hắn bổ sung nói, “Mà ngay cả Hắc Viêm cũng sẽ không tùy tiện tiến vào mộng cảnh, cũng như ta không dám tùy tiện xông vào u hỏa."
“U hỏa?" Diệu Tinh nao nao, tiện đà tỉnh ngộ. “Đó là nơi Hắc Viêm luyện công đi?"
“Thông minh." Tầm lại vỗ tay, “Chỉ không biết trí tuệ như ngươi, lại vì sao để mình rơi vào hoàn cảnh như thế này? Chẳng lẽ là tưởng niệm quá độ, thà chết cũng muốn gặp bổn vương một lần? Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi lại si tình với bổn vương như vậy, thật là làm người ta cảm động."
“Ta chỉ là trên đường đi qua nơi này, nhất thời vô ý trượt chân mà thôi." Mình si mê với Tầm, Diệu Tinh xem như không nghe thấy, vẫn trấn định như cũ.
“Trượt chân? Hừ, ngươi cho là bổn vương đứng ở chỗ này bao lâu?"
“Nếu Mộng vương sớm biết được, cần gì phải hỏi nhiều?" Diệu Tinh mỉm cười.
“Ta thấy giữa ngươi và Hắc Viêm xảy ra vấn đề gì đi?" Tầm không có hảo ý nói, “Không bằng nhân cơ hội này bỏ cái tên hoa tâm kia đi, theo ta thế nào?"
“Thật có lỗi, ta không có ý đổi đối tượng kết giao." Diệu Tinh trực tiếp cự tuyệt đối phương.
“Ngươi thật đúng là cố chấp a." Tầm vẻ mặt đáng tiếc, “Ta chỉ là tốt bụng cho ngươi cơ hội sống, suy nghĩ một chút thế nào?"
“Ngươi biết rõ ta sẽ không đáp ứng, cho nên mới nói như vậy đi?" Diệu Tinh hỏi lại.Y châm chọc nói, “Ta không cho là ta có chổ nào có thể hấp dẫn Mộng vương."
“Tại sao không có?" Tầm dùng ánh mắt sắc sắc quét toàn thân Diệu Tinh, “Ngươi tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng là dáng người không tồi, da thịt lại trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn qua có cảm xúc tốt lắm, hiện tại trên người có thêm vài vết thương đỏ tươi, rất hấp dẫn." Nói xong, hắn đã thèm đến nhiễu nước miếng, thật sự là bộ dạng của một sắc lang. “Không biết sờ lên sẽ là cảm giác gì?"
Chỉ tiếc Diệu Tinh cũng không phải người dễ mắc mưu, y không hoảng sợ, cũng không lo sợ, chỉ là lẳng lặng mặc người đánh giá. Y biết rõ bộ dáng của mình bây giờ, quần áo tả tơi, tóc rối bù —— nếu có thể ‘hấp dẫn’ như lời hắn nói, như vậy người kia không chỉ là mắt có vấn đề, mà nhất định ngay cả đầu óc cũng có vấn đề.
Phản ứng của Diệu Tinh làm cho trò của của Tầm dần tăng lên. Hắn đột nhiên ra tay, dùng sức kéo lấy quần áo của Diệu Tinh, quần áo vốn đã rách nát không chịu được nhất thời giống như từng mảnh tơ bay khắp bốn phía —— nhìn xem lúc này ngươi có sợ không?
Diệu Tinh thật sự không đoán được Tầm sẽ đột nhiên ra tay. Ở khoảng cách quá gần, lại mất đi sức mạnh đương nhiên khó có thể ngăn cản tập kích của đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn y phục của mình hóa thành bướm bay đi, thậm chí nửa người trên còn lỏa lồ lộ ra toàn bộ gầy yếu cân xứng.
“Ngươi là gì?" Trong lòng mặc dù có chút run rẩy, giọng nói lại không có chút run sợ.
“Làm gì? Nam nhân tại thời điểm này muốn làm cái gì, ngươi còn không rõ sao?" Tầm nhe răng cười, “Đương nhiên là làm chuyện Hắc Viêm thường làm với ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ cần nhắm mắt lại, người nào đều không giống nhau? Nhịn một chút liền qua, sẽ không mất nhiều thời gian của ngươi."
Cái gì gọi là ‘nhịn một chút liền qua" —— Diệu Tinh âm thầm phun nước bọt.
“Thực xin lỗi, ta có chuyện quan trọng, thứ không phụng bồi."
“Chỉ sợ ngươi hôm nay muốn bồi cũng được, không muốn bồi cũng phải bồi. Mộng vương ta cũng sẽ không buông tha ngươi vô điều kiện. Nếu ngươi còn muốn gặp lại người trong lòng của mình, thì ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của ta." Tầm uy hiếp nói, “Hiện tại ngươi có thể an toàn mà đứng ở chỗ này, tất cả đều là phúc của bổn vương. Một khi bổn vương phá vỡ lớp phòng hộ đặt chung quanh, như vậy…." Ngụ ý, không nói cũng hiểu.
“……. Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi." Diệu Tinh trầm giọng nói.
“Nói như vậy, ngươi đồng ý?" mắt thấy đối phương sắp thỏa hiệp, Tầm kỳ quái không hiểu sao trong lòng có chút thất vọng.
“Đúng vậy. Không bằng chúng ta đánh cuộc thế nào?"
“Đánh đố?" ánh mắt Tầm nhất thời sáng lên, gấp gáp không thể chờ. “Không ngại nói một chút."
Xem ra một chiêu này của mình hiệu quả. Lúc nói chuyện phiếm cùng Hắc Viêm biết được tính hình của Mộng vương —— tính bài bạc Mộng vương có thể nói là đệ nhất địa giới.
“Ngươi nói chưa bao giờ có người trong mộng cảnh ngây ngốc nửa canh giờ vẫn không phát cuồng đến chết, phải không?"
“Đương nhiên." Trả lời phi thường khẳng định lạ ngạo mạn.
“Như vậy," Diệu Tinh nâng con ngươi nhìn thẳng đối phương, “Chúng ta coi đây là cược đi. Ngươi thu hồi vòng phòng hộ xung quanh, trong vòng nửa canh giờ, nếu ta nói xin khoan dung, liền tùy ngươi xử trí."
“Được." Tầm âm thầm tán thưởng, một lời đáp ứng. “Nếu ngươi có thể sống qua nửa canh giờ, ta nhất định tự mình hộ tống ngươi bình yên ra khỏi đây. Nhưng là…." Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Diệu Tinh, thật chậm thật chậm nói, “Nếu ngươi giữa chừng chống đỡ không nổi lại không chịu cầu xin tha thứ, bổn vương tuyệt đối sẽ không ra tay tương trợ."
“Ta hiểu được." Diệu Tinh bình thản cười, “Bắt đầu đi."
——Viêm, nếu ta qua không được một cửa này, ngày sau, ngươi có ngẫu nhiên mà nhớ tới ta không?"
Thiên Đàm.
Khi Hắc Viêm đuổi tới nơi này, ngay cả nửa thân ảnh cũng không thấy, hắn thật sự sắp điên rồi.
Tiểu tử kia đến tột cùng là chạy đi đâu? Chẳng lẽ y thật sự đi Ngự Lôi Cung —— không, lấy hiểu biết của mình với Diệu Tinh, hắn có thể khẳng định, Tinh tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào thấy được một mặt yếu đuối của mình, bao gồm cả thân tỷ tỷ của y. mặc dù không có tình cảm ỷ lại, bất quá hắn chính là lấy tính tình quật cường của tiểu tử kia không hề có khả năng. Có thể hay không…… linh quang vừa hiện trong đầu, hắn cấp tốc phi thân chạy ngược trở về. Đúng vậy, mình là trong nháy mắt tới đây, Tinh có lẽ còn ở giữa đường —— đương nhiên là một mảnh cây cối xanh ngắt kia, rừng Tùng u tĩnh không người.
Trong rừng quả nhiên là có dấu chân, nhưng mà lại lộn xộn. Mặc dù như thế, Hắc Viêm vẫn là liế c mắt một cái nhận ra được dấu chân của Diệu Tinh. Tuy rằng chưa nhìn thấy người muốn gặp, nhưng cuối cùng cũng có chút manh mối. Trong lòng Hắc Viêm nửa vui nửa lo, trong không khí ẩn hàm mùi vị hiểm ác, làm hắn rất lo cho an nguy của Diệu Tinh, rồi lại bởi vì không biết đối phương mang Diệu Tinh đi đâu, chỉ đành miễn cưỡng kiềm chế nôn nóng trong lòng mà lần theo dấu vết đi về phía trước.
Thời gian không ngừng trôi qua, trên trán Hắc Viêm thấm đầy mồ hôi. Đường núi gập ghềnh, uốn lượn, đường đi dài đằng đẵng làm cho Hắc Viêm càng đi càng kinh hãi. Con đường này…… Chẳng lẽ….. nghĩ đến điều này, lòng hắn nóng như lửa đốt,ánh lửa hiện ra là lúc người biến mất không thấy.
Một người ngồi ngơ ngác trong nhiều loại hoa Tùng như ảo mộng như ảo mộng —— thiếu niên điềm đạm đáng yêu duy trì tư thế hai tay bưng má đã hơn nửa canh giờ, thẳng đến khi ngọn lửa màu đen mang theo lo âu cùng phẫn nộ tới.
“Tinh đâu?!" Hắc Viêm hét lớn. Lửa giận của hắn đã sôi trào đến đỉnh điểm, tuy rằng hận không thể đập chết thiếu niên phát run quỳ dưới đất ngay tại chỗ, nhưng còn chưa quên tìm ra nơi Tinh rơi xuống mới là cấp bách, là chuyện quan trọng nhất.
“Y….." Băng Linh sắc mặt trắng bệch, toàn bộ cơ thể như bị gió độc thổi tới run rẩy không ngừng, ngay cả nói cũng nói không được, chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu —— rõ ràng đã ôm chặt quyết tâm phải chết, vì cái gì đối mặt với quân vương bị chọc giận vẫn cảm thấy vô cùng áp lực thở không nổi cùng…. Vô cùng sợ hãi chứ?
Theo ánh mắt Băng Linh nhìn lại, sắc mặt Hắc Viêm cũng xuống dốc không phanh, hắn dùng lực nắm áo Băng Linh, lạnh lùng nói: “Y rơi xuống đó bao lâu?!"
“Khoảng….. khoảng chừng……."
“Nói mau!!"
“Nửa…. nửa…. giờ……" Băng Linh cố gắn không chế miệng mình nói ra, răng vẫn như cũ cứ đánh vào nhau.
Nửa canh giờ.
——Không còn kịp rồi sao?
Thoáng chốc, Hắc Viêm chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, ngực truyền đến từng trận xé rách đau nhức, làm đau thấu tim gan.
“Không!!’ Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, một tay ném Băng Linh ra ngoài, chạy về phía một mảnh hoa huyết sắc.
“Vương!!" Băng Linh bị ném qua một bên nhịn không được bi thương kinh hô, ngay giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn chết tâm. Hỏa vương lạnh lùng vô tình ngày xưa, tình nhân nhiều vô số cũng không để ý hiện giờ lại vì một người mà không để ý đến sống chết của mình ——
Bụi hoa màu đỏ lần thứ hai lay động mở ra, mặt đất nứt ra, ầm ầm mở rộng, hai thân ảnh từ dưới nền đất đi lên —— nếu không phải Hắc Viêm phanh lại nhanh, ba người xác định sẽ bị đâm cho người ngã ngựa đổ.
“Tinh!!" Hắc Viêm mừng như điên, thân thủ ôm người vào lòng, lại cẩn thận nhìn bộ dáng của Diệu Tinh bản thân liền cứng lại.
Sợi tóc ngắn màu nâu tán loạn, hai gò má kiều diễm khác so với ngày thường, môi sưng đỏ rách da, cùng với hô hấp dồn dập hỗn loạn…… Càng không nói đến giờ phút này y nhắm mắt lại, biếng nhác vô lực dựa vào lòng ngực của mình, thậm chí bộ quần áo trên người kia cũng không phải của y —— hết thảy này tựa hồ chỉ có một đáp án, một đáp án làm cho Hắc Viêm vô cùng đố kỵ, không kềm được giận, tức giận bùng nổ.
Băng Linh một bên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, há to miệng thật lâu khó có thể khép lại, hiển nhiên là nghĩ đến cùng một chuyện.
Bởi vì tâm lực vừa rồi, thể lực cũng hao tổn quá lớn, từ dưới nền đất đi lên cảm thấy choáng váng, Diệu Tinh không tự chủ được mà nhắm lại hai mắt, toàn bộ dựa vào Tầm kịp thời giúp đỡ, mới có thể đứng vững. Tuy rằng toàn thân nặng nề như bị xối nước, thầm nghĩ nằm trên mặt đất ngủ một giấc, nhưng vẫn là không có bỏ lỡ tiếng gọi tràn ngập kinh hỉ của Hắc Viêm. Cơ hồ là thanh âm vừa tới tai thì Diệu Tinh đồng thời mở mắt, nhịn không được mà vui vẻ, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên ý cười —— hắn vẫn đến đây.
“Viêm." Trong lòng vui vẻ nhưng không nhận được đáp lại như mong muốn, ngược lại là châm ngòi nổ.
“Ít kêu thân thiết như vậy!" Hắc Viêm giận đến điên lên, lúc mình vì an nguy của y mà lo lắng hãi hùng, thấp thỏm lo âu, y lại cùng Tầm….. Trách không được có thể lông tóc vô thương mà được Tầm hộ tống rời khỏi mộng cảnh, nguyên lai —— Hắc Viêm nghiến răng nghiến lợi nói, “Tự ngươi làm cái gì thì tự mình rõ ràng!"
“Cái gì?" tươi cười của Diệu Tinh lập tức đông lại, khẽ nhếch miệng, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào Hắc Viêm, hồn nhiên quên mất chuyện cánh tay của Tầm vẫn còn chống đỡ thân thể cho mình.
Hắc Viêm cũng là càng nhìn càng buồn bực, trong lúc nhất thời ghen tỵ bừng bừng, trong ngực không khỏi phập phồng —— đời này vẫn là lần đầu tiên tức giận như vậy: “Ta hỏi ngươi, ngươi đi lên như thế nào?"
“Ta….. cùng Mộng vương trao đổi điều kiện, hắn đáp ứng……." Mặc dù khó hiểu, Diệu Tinh vẫn là nói theo sự thật.
“Hảo một cái điều kiện!"
Hắc Viêm giận dữ đến bật cười, hắn đột nhiên đánh gãy lời Diệu Tinh. “Ngươi không phải luôn rất cao ngạo sao? Hiện giờ cư nhiên tự cam chịu thấp hèn!"
“Tự cam chịu thấp hèn?" Vô thức mà lặp lại lời của Hắc Viêm, Diệu Tinh đầu tiên là sửng sốt, đợi sau khi nhìn rõ ánh mắt xem thường của Hắc Viêm, lập tức hiểu được ý của đối phương. “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi………."
“Hừ," Hắc Viêm lúc này căn bản không muốn nghe giải thích, cười lạnh nói, “Ngươi đã thích yêu thương ôm ấp như vậy, từ nay về sau, dứt khoát đi theo tên kia thì tốt lắm!"
“Ngươi!!" Diệu Tinh sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt, cả người run rẩy kịch liệt, hơn nữa, hơn nửa ngày mới từ kẻ răng phung ra một câu. “Được, vậy…… Như ngươi mong muốn!"
“!!!!" Hắc Viêm giận tím mặt, phong ba hãi lãng xưa nay chưa từng có thổi quét về phía Diệu Tinh, ngay cả Băng Linh ở ngoài sóng lớn đều sợ tới mức nơm nớp lo sợ, không rét mà run.
“Ngươi thật đúng là lả lơi ong bướm thay đổi thất thường a!" Hắc Viêm tức giận đến nói không lựa lời, gằn từng tiếng như đâm vào tim Diệu Tinh máu chảy đầm đìa. “Chẳng qua là một đọa thiên sứ thôi, còn tưởng mình có bao nhiêu cao quý? Mặt hàng giống ngươi, bổn vương muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Chỉ cần bổn vương ngoắc ngoắc ngón tay…….."
Ba!
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên đánh gãy Hắc Viêm đang hồ ngôn loạn ngữ, chấn động ba người ở hiện trường.
Hắc Viêm ôm má trái bỏng rát, hung hăng mà trừng người không biết khi nào đã bỏ tay đang đỡ của Tầm đi đến đây. Tầm hoảng sợ, có chút không dám tin mà nhìn hết thảy đang xảy ra trước mắt. Băng Linh còn lại là nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng run sợ mà nhìn Diệu Tinh, trong lòng chỉ có một ý niệm —— tiểu tử này không muốn sống nữa.
Một mảnh tĩnh mịch.
Thật lâu sau.
“Ngươi dám đánh ta?" Hắc Viêm dùng sức mà nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Diệu Tinh, nói từng chữ từng chữ.
“Đánh ngươi thì thế nào?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên, đối mắt màu đen thẳng tắp nhìn ánh mắt hung ác của Hắc Viêm.
“Ngươi!" Hắc Viêm giơ tay lên, lại bởi vì bộ dáng Diệu Tinh cố nén đau đớn mà chậm chạp không thể xuống tay.
“Ha hả a……" Diệu Tinh đột nhiên nhoẻn miệng cười. Giờ phút này, đau đớn trong lòng y đã sớm vượt qua đau đớn trên cơ thể, cho dù cổ tay bị bẻ gãy, y cũng không thèm quan tâm. Tiếng cười lúc đầu càng ngày càng to, cuối cùng biến thành cười to không thể kiềm chế —— Diệu Tinh a Diệu Tinh, ngươi còn hy vọng xa vời cái gì chứ? Muốn trên đời này còn có người chân thành đối đãi…… ít nằm mơ!
“Ha ha ha……" y một bên cười một bên ho, một bên ho một bên khụ, thẳng đến khi khụ đến cong thắt lưng, cũng khụ làm cho Hắc Viêm đột nhiên thả lỏng tay. Cho dù bị phản bội, phẫn nộ tâm tình cũng như trước bị thương tiếc cùng yêu thương thay thế, tay nắm cổ tay đối phương cũng chuyển thành ôm nhẹ. Tiếng cười điên cuồng làm cho Hắc Viêm nghe mà sợ hãi, tựa hồ có vật trân quý nào đó từ trong tay dần dần mất đi, mà chính mình lại vô lực vãn hồi.
“Buông." Diệu Tinh rốt cục ngưng cười, lạnh lùng mà tránh cái ôm ấp của Hắc Viêm. “Ôm ta loại hàng thấp hèn này, không sợ ô uế tay của Hỏa vương sao?"
Ngữ điệu lạnh như băng, ánh mắt xa lạ —— cho dù chỉ mới quen biết, Tinh cũng chưa từng lấy loại ánh mắt này nhìn mình. Trong nháy mắt, một cổ áp lực lo sợ không yên rót vào lòng Hắc Viêm.
“Ta là cái gì?" Diệu Tinh cố gắn chống đỡ thân thể đã muốn ngã xuống, cắn răng nói, “Đối với Hỏa vương cao cao tại thượng mà nói, ta đến tột cùng được xem là gì?"
“Tinh……." Thần sắc tuyệt vọng của Diệu Tinh làm Hắc Viêm cảm thấy thất kinh.
“Ở trong mắt ngươi, ta chỉ là một người dâm dãng lả lơi ong bướm, thay đổi thất thường?" Y đứng trước Hắc Viêm, “Ngươi đã không muốn, ta cũng sẽ không dây dưa không rõ." Hít sâu một hơi, y kiên quyết nói, “Từ giờ trở đi, ta và ngươi một đao cắt đứt, về sau không liên quan……" đến tận đây, chỉ cảm thấy trong lòng một trận kích động, thân hình mềm nhũn, cổ họng rất ngọt, một ngụm máu tươi rốt cục nhịn không được tràn ra khỏi miệng, cả người vô thanh vô tức mà ngã xuống.
“Tinh!!"
Nhìn thấy màu đỏ ghê người trong lòng Hắc Viêm vô cùng đau, vội vàng vươn tay ôm Diệu Tinh vào lòng, đồng thời cũng một cước đá văng Tầm cũng chuẩn bị đưa tay ra đỡ y, làm cho hắn lui vài bước, hét lớn: “Ngươi ít chạm vào y!!"
“Đừng kích động như vậy." Tầm thản nhiên nói. “Chúng ta vừa rồi cái gì cũng không làm, ngươi hiểu lầm y."
“Ta biết!" Hắc Viêm ôm thiếu niên trong ngực, trong lòng hối hận không kịp. Đúng vậy, người cao ngạo như thế, làm sao có thể lấy loại chuyện này để đổi lấy tính mạng của mình —— chính mình phải rõ ràng nhất, không phải sao? Lại dám bị ghen tỵ làm mờ hai mắt, thẳng đến khi thấy ánh mắt thống khổ tuyệt vọng của người yêu mới bỗng nhiên thanh tỉnh. Hiện giờ, hắn rốt cục hiểu được mình sai có bao nhiêu thái quá, dung nhan trong lòng tái nhợt tiều tụy là chỉ trích lớn nhất đối với hắn. Biết rõ Tinh mẫn cảm như vậy quật cường như vậy, lại hết lần này đến lần khác nói lời không nên nói —— những lời vừa rồi của mình, chắc là làm y đau thấu tim đi? Hắc Viêm gắt gao cắn răng, hận không thể đánh mình một trận.
“Hiện giờ hối hận đã quá muộn đi?" Tầm lại còn nói mát. “Bảo bối tình nhân của ngươi có thể nói là thông minh hơn ngươi, ta vốn dĩ là có chút hâm mộ ngươi, hiện tại có chút đồng tình với y."
“Ngươi có thể câm miệng hay không?!" Hắc Viêm tâm phiền ý loạn mà ôm chặt người trong lòng đang chuẩn bị trở về Viêm chi điện, lại nghe được một tiếng rên rỉ rất nhỏ, cuống quít thả lỏng tay, cúi đầu nhìn. Chỉ thấy Diệu Tinh vẫn hôn mê chưa tỉnh, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ thống khổ —— không đúng. Hắc Viêm lập tức cởi áo của Diệu Tinh, nhìn thấy người y che kín vết thương, lập tức sát khí nổi lên bốn phía. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tầm, tiến sát từng bước: “Đây là có chuyện gì? Ngươi nói cho rõ ràng." Ngữ điệu chậm rãi lộ ra nồng đập sát khí.
Tầm chạy nhanh giơ hai tay lên: “Được, ta sẽ nói rõ ràng. Ngươi đừng làm bộ dạng liều mạng được không?"
Hắc Viêm bất vi sở động, im lặng mà đứng.
Tầm chỉ phải cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Sự tình là như vậy…….." hắn đem chuyện xảy ra trong mộng cảnh kể lại từ đầu đến cuối, đem toàn bộ nói ra một lần, cuối cùng, tóm gọn lại, “Tóm lại y thắng, cho nên ta đương nhiên chỉ có thể tuân theo lời hứa mà mang y ra. Về phần quần áo —— coi như bồi thường cho y, ai bảo ta xé nát quần áo của người ta chứ?"
“Ngươi!" nếu không phải lo lắng cho thiên hạ trong lòng mệt không chịu nổi, Hắc Viêm từ lúc nghe được một nửa đã đánh hắn.
“Uy," Tầm lộ vẻ rất oan uổng, “Ít hung hăng nhìn ta như vậy, muốn tìm người hại y thì nên tìm thần tử tâm phúc của ngươi mới đúng. Còn có," hắn bổ sung “Môi của Diệu Tinh bị thương là do y ở mộng cảnh tự cắn để thanh tỉnh, ta một chút quan hệ cũng không có."
“Ngươi đúng là phủi sạch không còn một mảnh." Hắc Viêm đối với y phục bao lấy Diệu Tinh càng xem càng ngứa mắt, lập tức một tay cởi bỏ áo choàng màu đen của mình, hai ba cái liền đem quần áo của Tầm vứt xuống đất, lập tức dùng áo của mình bao lấy thân thể chằn chịt vết thương của Diệu Tinh. Làm xong tất cả, hắn mới chậm rãi đi đến chỗ bộ quần áo của Tầm dùng sức giẫm vài cái.
“Ha hả a……" hành động ngây thơ như thế làm Tầm cười mỉa, “Bộ dáng ngươi ghen thực buồn cười. Không nghĩ tới sát thủ tình trường của địa giới chúng ta một khi rơi vào lưới tình lại thành đứa ngốc."
“Hừ, ta không rảnh nghe ngươi mò mẩm. Chuyện này, chúng ta ngày sau lại tính." Hắc Viêm vòng tay ôm lấy Diệu Tinh bước vào ngọn lửa màu đen.
Cho đến khi Hắc Viêm đi xa, Băng Linh mới dám phun ra một hơi nghẹn ở lòng ngực đã lâu, lúc này mới phát hiện mồ hôi sớm làm ướt đẫm quần áo. Đã trải qua cơn cuồng phong vừa rồi, hắn thực sự bội phục sự can đảm của Diệu Tinh. Dù sao, người dám đương đầu với tức giận của Hỏa vương còn có thể đánh trả, đời này hắn cũng chỉ gặp qau một người.
“Đều xuất hiện đi." Tầm đối với phía sau Băng Linh lười biếng nói.
Thấp thoáng cây cối xung quanh xuất hiện một, ha, ba, bốn…… đều cung kính hành lễ với Tầm, đếm tới đếm lui vừa đúng mười sáu người, không ít hơn một người.
Băng Linh kinh ngạc nhìn bọn họ: “Các ngươi….. không đi?"
“Chúng ta….. lo lắng, cho nên. Lại trở về nhìn một cái." Trong đó một người sờ sờ đầu, ấp a ấp úng nói.
“Nhìn không ra các ngươi còn thực có nghĩa khí." Tầm thấy thú vị, “Yên tâm đi, Hắc Viêm nếu có thể cần tính sổ như lời hắn nói, tuyệt sẽ không bỏ qua cho người nào."
“?!"
“Nếu bổn vương có thể phát hiện tung tích các ngươi, Hắc Viêm làm sao có thể không biết gì?" Tầm cười đến giải hoạt, “Chỉ là hắn trước mắt đang bề bộn an trí cho bảo bối, tạm thời không đếm xỉa tới các ngươi thôi. Đợi khi Diệu Tinh không có việc gì, hắn tự nhiên sẽ tìm các ngươi nhất nhất thanh toán."
Dứt lời, hắn thảnh thơi thảnh thơi mà xoay người đi đến mộng cảnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Trong vòng ba ngày các ngươi tốt nhất cùng nhau đến Viêm chi điện tự thú, như vậy có lẽ có được một con đường sống."
—— Thật vậy chăng?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn sang ngươi, suy nghĩ một chút về tính cách ác liệt của Mộng vương, đều đồng loạt im lặng không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, mới có một thanh âm nhỏ bé yếu ớt sợ hãi vang lên: “Hắn là để cho chúng ta cùng đi cược một phen sao?"
“………….."
Tác giả :
Bùi Lễ