Ma Giới Thiên Sứ
Chương 7
Thủy Đô.
Trong phòng Thủy ma vương một mảnh màu tím, tràn ngập hơi thở lãng mạn.
Mị Nhu biếng nhác tựa vào ghế dựa hoa lệ đối diện với gương trang điểm, thị nữ phía sau yểu điệu tú lệ đang chảy một đầu tóc màu hồng xỏa dài bên hông.
“Làm sao vậy? Thái Cẩn, ngươi có tâm sự?" Sóng mắt Mị Nhu lưu chuyển mềm mại như nước, ôn tồn hỏi thị nữ tri kỷ nhất của mình.
“Ngô vương," Thái Cẩn chậm rãi sửa sang lại mái tóc mềm mại của chủ nhân, tay không ngừng nghỉ nói, “Ngày hôm trước ta thấy được tân sủng của Hỏa vương, y……….. không hơn những người trước đâu."
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?" Mị Nhu nhíu mày, “Nếu không phải Lôi nói ra miệng, mặc cho ai cũng không nghĩ tới y lại chính là đệ đệ của Lộ Lâm đệ nhất mỹ nữ thiên giới."
“Phải nha." Thái Cẩn phụ họa, “Nghe Lạc Lan tỷ nói, Hỏa vương kỳ thật sớm đã chán ghét y, chính là ngại mặt mũi của Lôi vương mới không lập tức bỏ hắn."
“Nguyên lai là có chuyện như vậy." Mị Nhu hơi hơi vuốt cằm, “Ta còn tưởng Hắc Viêm thay đổi." mắt nàng xoay động, cười nói, “Ta hiểu được tâm tư của ngươi. Được rồi, một khi đã như vậy, ta liền cho ngươi một cơ hội, thế nào?
“Đa tạ Ngô vương." Thái Cẩn quá đổi vui mừng, quỳ rạp xuống đất. “Thái Cẩn khắc sâu ơn này vào lòng, dũng tuyền cùng báo."
“Đứng lên đi." Mị Nhu từ từ nói, “Cơ hội ta có thể cho ngươi, về phần bắt được tâm hắn hay không, thì nhìn vào chính ngươi."
“Vâng"
Viêm chi điện.
Tẩm cung.
“Ân…….." Hai tròng mắt Diệu Tinh chưa mở, môi Hắc Viêm đã dán lên, giữa lúc mơ màn bị đoạt mất hô hấp, tùy ý đối phương đưa đầu lưỡi đi vào, công thành chiếm đất, thẳng đến thiếu chút nữa là không thở nổi mới buông tha.
“Hô………" Diệu Tinh mở miệng to hút khí, thuận tiện đẩy người vẫn còn đang chơi xấu trên người mình một phen, nỗ lực định ngồi dậy. Tối hôm qua vận động quá mức kịch liệt làm cho xương cốt toàn thân đều muốn đứt lìa ra —— Từ lần đầu tiên về sau, người này thật sự là thành thật không khách khí mà từng bước nuốt chửng mình, giống như vĩnh viễn không biết thỏa mãn, thật không hiểu hắn lấy đâu nhiều tinh lực như vậy. Đánh cái ngáp, Diệu Tinh dùng chăn bao lấy thân thể trần truồng của mình, ngồi nửa người.
“Chờ một chút." Hắc Viêm vươn tay ôm lấy thắt lưng y, “Ngủ tiếp một chút, nơi này không phải thiên giới, mỗi ngày dậy sớm làm gì?" hắn bỡn cợt mà trừng mắt nhìn, “Huống chi ngày hôm qua ngươi cũng mệt mỏi, chúng ta cùng bổ sung giấc ngủ thế nào?"
“Ngươi xác định chỉ là muốn bổ sung giấc ngủ?" nhìn chằm chằm cái tay không biết khi nào thì tập kích lên ngực của mình, Diệu Tinh lạnh lùng nói.
“Đương nhiên." Hắc Viêm mặt không đổi sắc mà rút tay về, “Mau ngủ đi, ta cùng ngươi." Ba chữ sau nói thật là ôn nhu.
Diệu Tinh liếc nhìn hắn một cái, lại nằm trở về. Hắc Viêm cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy y, nhìn cái trán trắng nõn của người trong ngực, mi mắt khẽ nhắm, môi mỏng khẽ mím, trong lòng tràn đầy yêu thương. Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc nâu nhạt mang chút cong cong, rốt cục thừa nhận với mình —— xem ra, ta là nên hảo hảo suy nghĩ một về đề nghị của ngươi, Tinh.
Ngoải cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: “Khởi bẩm Ngô vương, Thủy vương đến thăm hỏi." thanh âm mềm mại đáng yêu của Lạc Lan vang lên.
“Trước mời nàng đến Thiên viện chờ một chút, bổn vương ra sau."
“Vâng"
“Tinh," Hắc Viêm khoác vai đỡ y dậy, ở bên tai Diệu Tinh nhẹ giọng nói. “Mị Nhu đến, ta đi ra ngoài xem một chút. Chờ một chút ngươi rời giường, chúng ta cùng đi Thiên đàm, thuận đường đến chổ Lôi một chút được không?"
“Ngô." Diệu Tinh mơ mơ màng màng mà lên tiếng, Hắc Viêm vô cùng thân thiết mà hôn xuống trán của y, mới lưu luyến rời đi.
Thiên điện.
Mị Nhu ngồi ngay ngắn ở giữa ghế, thị nữ đứng phía sau chính là Thái Cẩn xinh đẹp đoan chính thanh nhã.
“Mị Nhu," Hắc Viêm phong độ nhẹ nhàng đi tới, bày ra tư thế hoàn mỹ nhất mà ngồi xuống. “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta? Sợ là vô sự bất đăng tam bảo điện đi?"
“Đâu phải." Mị Nhu kiều diễm cười, “Bổn vương chỉ là trong lúc rảnh rỗi, muốn đến một chút mà thôi."
“Nga?" Hắc Viêm mang mặt nạ thường ngày, yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Các ngươi trước kia đã gặp mặt đi?" Mị Nhu giống như vô tình mà chỉ thị nữ tâm phúc. “Chính thức giới thiệu một chút, đây là thần tử đắc lực nhất của bổn vương —— Thái Cẩn."
“Thái Cẩn gặp qua Hỏa vương." Thái Cẩn xấu hổ đi lên phía trước, dịu dàng thi lễ với Hắc Viêm.
Nguyên lai là ý không ở trong lời nói —— ý đồ này của nàng, vạch trần rất rõ ràng. Nếu đổi lại là ngày xưa, có thể được dịp thì chơi một phen, trước kia cho dù có bạn tình cố định, Hắc Viêm cũng sẽ không cự tuyệt lời mời của mỹ nhân. Nhưng lúc này không giống —— bởi vì hắn tuyệt không nguyện chỉ vì tham hoan nhất thời mà mất đi người yêu trước mắt, chỉ cần nghĩ tới tiểu tử ương ngạnh mà mình yêu tới tâm khảm kia, liền không có lòng dạ liếc nhìn người khác một cái. Lúc trước nếu như ngay cả Lộ Lâm quốc sắc thiên hương cũng không để vào mắt, huống chi chỉ là một nữ tử quý tộc dung mạo bình thường?
“Không cần đa lễ." Hắc Viêm khách khí mà khoát tay áo, bất động thanh sắc.
Mị Nhu nghi hoặc xem xét Hắc Viêm, cảm thấy buồn bực. Người này không phải ai đến cũng không cự tuyệt sao? Chẳng lẽ hắn thật sự đổi tính sao? Nàng tâm niệm vừa động, rõ ràng làm rõ nói: “Ái thần của ta đây đối với ngươi càng thêm yêu thương, mối tình đầu của tiểu cô nương, muốn gặp người trong lòng một lần, ta đây làm chủ tử cũng không thể quá không lẽ a."
“Có thể được mỹ nhân ưu ái, bổn vương cảm thấy thực vinh hạnh." Hắc Viêm bày ra đối đáp xã giao.
Khuôn mặt cúi xuống Thái Cẩn hiện lên hai đóa mây đỏ, sắc mặt vui mừng.
“Ta xem ngươi cũng rất vừa ý a." Mị Nhu vừa lòng nói, “Ta đây tạm thời để nàng ở lại bên cạnh ngươi, không ngại để cho nàng cùng ngươi chia sẻ tâm sự."
“Ngươi yên tâm để nàng ở lại? Không sợ ta đem nàng ăn mất?" Hắc Viêm tà mị cười.
Thái Cẩn nhìn thấy tâm say thần bay, toàn bộ hiện ra trạng thái thiếu dưỡng.
Mị Nhu thầm mắng nàng không chịu thua kém, mặt ngoài thần sắc vẫn như trước: “Nếu ngươi muốn ăn, kia cũng không gọi là cái gì. Ta nghĩ," nàng liếc nhìn Thái Cẩn vẫn còn đang giật mình một cái, “Nàng sẽ rất thích ý."
“Nói như thế, ta nên nói với ngươi tiếng ‘cảm ơn’ rồi" Hắc Viêm tự tiếu phi tiếu.
“Không dám." Mị Nhu cười thản nhiên, “Nếu thực thích như lời ngươi nói, tặng cho ngươi cũng không sao. Bất quá, nàng dù sao cũng là thị nữ bổn vương thương yêu nhất, ta không cho ngươi bạc đãi nàng."
“Ý của ngươi là——"
“Ít nhất để cho nàng ngang hàng đãi ngộ với tiểu cữu tử của Lôi?"
“Ngươi muốn đánh đồng Tình với nàng?" Trong mắt Hắc Viêm không còn ý cười, hắn chuyển mắt nhìn Thái Cẩn. “Ngươi cho rằng ngươi có thể đuổi kịp Tinh?"
Chợt nghe thấy người mong nhớ đã lâu mở miệng hỏi, Thái Cẩn kích động đến âm thanh cũng run rẩy: “Thái Cẩn…… Tự nhận….. So với Diệu Tinh càng có thể….."
“Câm miệng!" ánh mắt Hắc Viêm bổng hóa thành đao nhọn đâm vào lòng Thái Cẩn. “Diệu Tinh là tên ngươi có thể kêu? Chẳng lẽ chủ nhân không có dạy ngươi quy củ cùng cấp bậc lễ nghĩa sao?"
Vài ba câu đem tâm người tung lên trời thoáng chốc lại đưa vào địa ngục. Sắc mặt Thái Cẩn trắng bệch, sợ đến mức cúi đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ kém không rơi xuống.
“Hắc Viêm!" Mị Nhu nhảy dựng lên, “Ngươi đây là ý gì?"
“Ý tứ chính là mời ngươi bớt lo chuyện người." Hắc Viêm giận tái mặt, “Hắc Viêm ta muốn người gì không đến phiên Thủy ma vương ngươi quan tâm."
“Ngươi………" Mị Nhu giận dữ biến sắc.
“Ta đã trở về!" Thiếu niên tóc bạc thô lỗ đánh gãy lời của nàng. “Này! Hắc Viêm, ta đến tìm Diệu Tinh chơi, y ở đâu?"
“Ngươi không biết dùng phương pháp bình thường để đi vào sao?" Hắc Viêm nhíu mi, “Tinh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, ngươi đừng đi…….."
——"Quấy rầy y" ba chữ chưa kịp nói ra, Mộc Ngôn đã từ cửa hông chạy vào.
“Y không có ở trong phòng."
“Cái gì?" Hắc Viêm lập tức cảm thấy băn khoăn, thoáng cái ngẩn ra sau đó nhảy dựng lên kêu to, “Không ở trong phòng?!"
“Đúng vậy," Mộc Ngôn gật đầu nói, “Ngươi biết y đi chỗ nào không?"
“Này….." Hắc Viêm nghĩ nghĩ, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, “Y không phải là…… hiểu lầm đi….."
“Hiểu lầm?" Mộc Ngôn đảo mắt chung quanh, thấy Mị Nhu cùng Thái Cẩn sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ. “Ta hiểu rồi. Nhất định là ngươi ôm mỹ nhân, bộ dáng quên cả đất trời bị y nhìn thấy, y mới tức giận bỏ đi……."
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Hắc Viêm trợn mắt nhìn, “Người đâu! Mau truyền Lẫm Phong Thúy Yên vào đây!"
“Vâng"
Giây lát.
“Lẫm Phong, Thúy Yên khấu kiến ngô vương."
Dưới bậc thềm một uy phong lầm lẫm, một thanh niên nhã nhặn đồng thời cung kính hành lễ.
“Hai người các ngươi vẫn canh ngoài cửa cung điện?"
“Phải"
“Có từng thấy ai rời đi không?"
“Không có. Bọn thần không dám có chút lười biếng."
“Như vậy, các ngươi có thấy qua Diệu Tinh đại nhân?"
“Diệu Tinh đại nhân?" Lẫm Phong, Thúy Yên dò xét ánh mắt nhau một cái, rõ ràng ngẩng ra.
“Nói!!" Hắc Viêm lớn tiếng quát.
“Vâng!" Lẫm Phong lông mi trắng tóc tím cuống quýt nói, “Mới vừa rồi….. Diệu Tinh đại nhân vận dụng tinh thạch muốn ra khỏi điện, bọn thần nhất thời ngăn cản không được………"
Hắc Viêm giận dữ bật cười, lộ ra sát khí: “Chuyện lớn như vậy, bọn ngươi dám không báo lên?"
“Thần lo sợ, thần không dám!" Gương mặt thanh tú của Thúy Yên che kín kinh hoàng, hắn vội vàng biện giải. “Hai chúng thần vốn định trực tiếp báo lên Ngô vương, nhưng là……. Lạc Lan đại nhân nói, nàng sẽ thay chúng ta thông báo, cho nên……."
“Lạc Lan lúc ấy đã ở đó?" ánh mắt Hắc Viêm ngưng trọng.
“Phải" Lẫm Phong nói, “Lấy thân phận địa vị của Lạc Lan đại nhân, bọn thần không có cơ sở để hoài nghi, ai ngờ……"
“Hừ," từ trong lỗ mũi Hắc Viêm nặng nề hừ một tiếng, “Diệu Tinh đại nhân rời khỏi lúc nào, thần sắc như thế nào?"
“Khởi bẩm Ngô vương," Thúy Yên không dám ngẩng đầu, “Ánh mắt của y trước sau như một, nhìn không ra có dị thường gì, chính là sắc mặt tái nhợt hơn so với ngày thường."
Trong lòng Hắc Viêm căng thẳng, lại không hoài nghi ——Tiểu tử kia nhất định là hiểu lầm mình quá sâu, mới có thể rời khỏi điện. Nếu hiểu lầm này không được nhanh chóng tháo bỏ…… Hắn hút một ngụm lãnh khí: “Các ngươi biết hướng mà Diệu Tinh đại nhân rời đi?"
“Hướng nam đi."
“Hướng nam?" Mộc Ngôn nói chen vào, “Đây không phải là hướng Ngự Lôi cung sao?"
“Không," Hắc Viêm lắc đầu, “Tinh sẽ không đi Ngự Lôi cung, ta biết y đi đâu. Vạn nhất, y…….."
“Ngươi yên tâm," Mộc Ngôn nói, “Nếu y trở về, ta sẽ hảo hảo giữ y lại."
“Được, kính nhờ ngươi." Ngọn lửa màu đen bao trùm lấy cơ thể Hắc Viêm, “Lẫm Phong, Thúy Yên, truyền vương lệnh của bổn vương, toàn bộ trên điện lập tức truy bắt Lạc Lan, nếu gặp chống cự, giết không luận tội!"
“Vâng!" trong ánh lửa, bỗng nhiên không thấy bóng người. Lẫm Phong, Thúy Yên sớm mồ hôi đầm đìa, lập tức đứng dậy thông báo mệnh lệnh của quân chủ.
“Ân," Mộc Ngôn vừa lòng mà ngồi xuống ghế, vểnh cao hai chân. “Này còn kém không nhiều lắm." hắn đưa mắt nhìn về phía Mị Nhu, vui sướng khi người gặp họa nói, “Cái này ngươi cũng thực thảm. Ngươi tốt nhất cầu nguyện Diệu Tinh không có việc gì, nếu không, lấy tính tình của Hắc Viêm, tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo đến trên người của ngươi. Còn có vị mỹ nhân bên người của ngươi, sớm nên khuyên nàng chặt đứt ý nghĩ xằng bậy, miễn chi mất mặt xấu hổ."
“Ngươi……." Trên mặt Mị Nhu lúc trắng lúc xanh, cố tình lại phản bác không được —— tình huống vừa rồi, chỉ cần không phải mắt mù tâm đui, ai nấy đều thấy được sự che chở và yêu thương của Hắc Viêm dành cho Diệu Tinh.
“Không nói được đi?" Mộc Ngôn cười ha ha, “Theo ta thấy, Ma giới chúng ta cũng sắp co vương phi thứ hai."
“Không có khả năng!" Mị Nhu quả quyết phủ nhận. “Cho dù hiện tại Hắc Viêm mê luyến Diệu Tinh, kia cũng chỉ là nhất thời cưng chiều, ngươi khi nào thấy qua Hắc Viêm động chân tình với ao?"
“Ngươi có khi nào thấy hắn khẩn trương như thế vì một người không? Thậm chí nay cả Lạc Lan cũng muốn giết."
“Đây chẳng qua là Lạc Lan phản bội quân vương."
“Lạc Lan làm việc này với bạn tình của Hắc Viêm không chỉ một, hai lần, trước kia Hắc Viêm đều nhắm một mắt mở một mắt, còn nói mát cái gì ‘có người ghen tỵ mới có thể hiện ra mị lực’. Vì sao duy nhất lần này là hoàn toàn bất đồng —— thông minh như ngươi, không cần ta nói cũng nên rõ ràng chưa?"
“……….." Mị Nhu không nói. Đích xác, Lạc Lan đối Hắc Viêm cũng giống như Thái Cẩn với mình, xem như trọng thần bên người. Nếu chỉ vì một ít chuyện nhỏ râu ria, sao lại hạ sát thủ này? Có thể thấy được Hắc Viêm lúc này là thật sự tức giận, chẳng lẽ Diệu Tinh diện mạo xấu xí kia địa vị trong cảm nhận của hắn nặng như vậy?
“Thái Cẩn," Mị Nhu suy nghĩ thật lâu, “Ngươi nói, xem như là Lạc Lan thỏa đáng một hảo tỷ tỷ của ngươi, lúc này chỉ sợ không thể không hết hy vọng."
“Ngô vương," nước mắt của Thái Cẩn kiềm nén đã lâu rốt cuộc chảy xuống, “Có lẽ…… Hỏa vương chỉ là…….."
Mị Nhu phất tay ngăn lại lời của nàng: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi đã không chịu hết hy vọng, vậy chúng ta ở đây để ngươi chờ."
“Đa tạ Ngô vương." Thái Cẩn xoa xoa hai má đầy nước mắt.
Mị Nhu lắc đầu thở dài —— đứa ngốc, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ bị tổn thương quá nặng.
Gió, từ bên tài ào ào thổi qua, thấm lạnh tận xương, nhưng làm sao so với hàn ý trong lòng.
Từ lúc nhiệt độ cơ thể của Hắc Viêm đột nhiên rời khỏi, Diệu Tinh liền ngủ không an ổn lắm, một trận tiếng đập cửa ồn ào làm y đột nhiên bừng tỉnh.
“Ai?"
Bốn phía một mảnh vắng lặng, lặng yên không một tiếng động.
Diệu Tinh sử dụng sức lực động thân, sau khi mặc quần áo chịu đựng đau nhứt cả người chậm rãi đi đến mở cửa —— kỳ quái, trái phải không có một bóng người. Y kiềm chế nghi hoặc, chuyển đến của hông thiên điện cách đó không xa, không ngại đi đến nhìn khách nhân hôm nay —— mặc dù y đối với Mị Nhu chưa có cảm giác yêu ghét gì.
“Có thể được mỹ nhân ưu ái, bổn vương cảm thấy thực vinh hạnh."
Một từ ngắn ngủi, ngăn lại đôi chân muốn bước đến của Diệu Tinh, cơ thể toàn thân thoáng chốc cứng ngắc.
“Ngươi yên tâm để nàng ở lại? Không sợ ta đem nàng ăn mất?"
Trong nháy mắt trong lòng chấn động, huyết sắc trên mặt Diệu Tinh dần lui mất.
“Nói như thế, ta nên nói với ngươi tiếng ‘cảm ơn’ rồi?"
Trong điện trò chuyện vui vẻ, ngoài điện cũng là băng tuyết không ngừng. Diệu Tinh không hề chần chờ, cắn chặt răng, quyết tuyệt mà bỏ đi. Giờ phút này, y sớm đã đem đau đớn trên cơ thể vứt lên chín tầng mây, sau khi xông ra cửa điện một hơi chạy như điên. (PH: các bạn rút kinh nghiệm, sau này có nghe lén phải nghe đến hết nhé. Sau đó bay vào chất vấn đừng im lặng rời đi, thiệt thòi đó!)
Bóng cây chung quanh không ngừng lui về sau, đau xót trong lòng như thế nào cũng vô pháp trấn an. Mặc dù từng dự đoán sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh chuyện như vậy, vì cái gì lúc chính tai nghe thấy, ngực vẫn như cũ….. đau như dao cắt? Vẫn nói với mình, không thể hãm vào quá sâu, như vậy mới có thể tiến thoái tự nhiên, lạnh nhạt ở chung. Chỉ tiếc, chuyện tình, không ai có thể nắm trong tay, giống như suối nhỏ chảy ngưng tụ thành Trường Giang và Hoàng Hà, từng giọt từng giọt tích lũy, hiện giờ đã hợp thành dòng nước cuồng cuộng, nước chảy rồi khó mà thu hồi.
—— đối diện có người.
Đầu óc nảy sinh cảnh giác, đình chỉ cước bộ. Mắt lạnh nhìn xung quanh, rõ ràng phát hiện cảnh tượng quen thuộc xung quanh cùng người trước mắt giống như là đã gặp qua. Cảnh vật là Thiên Đàm ngày thường cùng Hắc Viêm đi dạo nghỉ ngơi, về phần người ——
“Băng Linh."
Kiềm chế tiếng thở dốc tinh tế, Diệu Tinh không khỏi có chút kinh ngạc.
“Hừ, thế nào? Tư vị bị vứt bỏ rất khổ sở đi?" thiếu niên xinh đẹp hiển nhiên là vì bỏ đá xuống giếng mà đến.
“…………"
“Ta cũng sẽ không vì vậy mà đồng tình với ngươi." Băng Linh giả cười, “Ta tới tìm ngươi là vì tính nợ với ngươi."
“Ngươi?" Diệu Tinh liếc một đống người phía sau Băng Linh —— quả nhiên, đều là gương mặt quen thuộc. “Không phải các ngươi?"
“Một mình ta là đủ rồi!" Băng Linh lớn tiếng nói, “Bọn họ chỉ là đến để xem chiến."
“Xem chiến? Ngươi muốn khai chiến ở chỗ này?"
“Đương nhiên —— không phải." Băng linh kéo dài thanh âm, hắn nhãn châu xoay chuyển, “Địa điểm ta đã chọn xong, xem ngươi có dám đi hay không."
Đi! Sao lại không đi?
Nếu đổi lại là ngày thường, Diệu Tinh chỉ sợ sớm đã quay đầu mà đi. Nhưng giờ phút này, tầm tình của y ác liệt đến cực điểm, vừa mới đau buồn, vốn định tìm một chốn u tĩnh tự mình kiếm vết thương, lại cố tình bị người quấy rầy —— ngọn lửa cực nóng trong lòng không có chỗ phát tiết, lập tức không nói một lời mà đi theo Băng Linh phương hướng ngược lại với Thiên Đàm……
“Chính là nơi này." Băng Linh dấu không được đắc ý tà nghễ nhìn Diệu Tinh, “Chỗ này chính là nơi chôn thân của ngươi."
Diệu Tinh dừng chân xem.
Hảo một cái thanh sơn thúy cốc. Cây tử đằng đan vào nhau bò khắp vách núi, uốn lượn mà lên, khắp nơi hoa tươi rực rỡ, tranh giành khoe sắc. Nếu không có chính mắt nhìn thấy, thật sự khó mà tin Ma giới cũng có cảnh trí tươi đẹp như vậy. Gió núi chậm thổi đến, cư nhiên có chứa mấy phần ấm áp của gió xuân, làm người ta buồn ngủ, bừng tỉnh trong mộng.
Diệu Tinh đột nhiên rùng mình, lập tức đề khí ngưng thần, âm thầm đề phòng: “Có lẽ sẽ làm ngươi thất vọng, bất quá ta cũng không chuẩn bị chết sớm như vậy, ta muốn trở về."
“Trở về?" Băng Linh trào phúng nói, “Khó như thế mà ngươi còn muốn trở về Thiên giới? Thật sự là đáng tiếc a, đọa lạc thiên sứ dường như không có tư cách này đi?"
“Ta là muốn quay về Viêm chi điện." Diệu Tinh bâng quơ mà nói.
“Viêm chi điện?" Băng Linh cười to, “Ngươi không phải nói để ta chê cười đi? Hỏa vương đối với người mình vứt bỏ cũng không để vào mắt, ngươi cho dù đi về, cũng tuyệt đối không vào được cửa lớn của Viêm chi điện."
“Ai nói ta bị vứt bỏ?" Diệu Tinh lẳng lặng nói.
Một mảnh tĩnh mịch —— đối diện liên tục khe khẽ nói nhỏ, đám người xôn xao không ngừng bỗng nhiên hoàn toàn yên lặng, chỉ còn lại huân hương gió mát, vẫn như cũ thúc giục người say ngủ.
“Chẳng lẽ, ngươi vẫn chưa bị vứt bỏ sao?" Một lát, một nữ tử dáng người cao gầy thon thả xinh đẹp thử thăm dò hỏi.
“Ít nghe y nói bậy!" Băng Linh nổi giận quát, “Chết đến nơi còn cãi!"
“Là Lạc Lan nói cho ngươi tin tức này đi?" Diệu Tinh dù bận vẫn ung dung nói. Đi dạo sơn đạo nửa canh giờ, tâm tình rốt cục không nóng nảy như lúc ban đầu nữa, các nỗi băn khoăn ùn ùn kéo đến, từ khi tiếng đập cửa bắt đầu, đến nghe thấy cuộc đối thoại kia, kế tiếp lại gặp phải Băng Linh —— tất cả cũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi? Là ai đập cửa? Băng Linh làm sao biết được tin tức —— toàn bộ Viêm chi điện muốn làm, cũng dám làm chuyện này chỉ có một người.
Sắc mặt Băng Linh biến đối.
Diệu Tinh cười khổ: “Xem ra chúng ta đều bị tính kế." —— bây giờ nhớ lại thái độ vừa rồi của Hắc Viêm, trong đó trêu tức nhiều hơn là thật lòng.
Băng Linh trừng mắt nhìn y: “Cái gì mắc mưu? Ngươi nghĩ rằng ta tin lời của ngươi?"
“Đúng vậy, loại chuyện này nàng cần gì phải gạt chúng ta?"
“Lại nói thế nào, nàng cũng là người Địa giới chúng ta, không đạo lý sẽ giúp ngươi đi?"
“Như vậy, nàng từng giúp các ngươi?"
“………."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong đó đại đa số người từng được Hắc Viêm sủng hạnh thì nhiều hoặc ít đều được nếm qua thủ đoạn của Lạc Lan. Chỉ là bởi vì Hắc Viêm không truy cứu, mọi người cũng chỉ đành nuốt giận vào bụng.
“Kia….. chính là, Lạc Lan làm cái này có lợi gì cho nàng?"
“Nàng chỉ là muốn mượn đau giết người mà thôi, vạn nhất đến lúc đó Hắc Viêm truy cứu……."
“Lớn mật! Ngươi ại gọi thẳng tục danh của vương!!" Băng Linh rất oán giận.
“Được rồi." Diệu Tinh sảng khoái mà sửa miệng, “Kể từ đó, Hỏa vương nếu muốn truy cứu trách nhiệm, Lạc Lan cũng có lý do thoát tội. Không biết đến lúc đó vương mà các ngươi kính yêu sẽ tin lời của ai?"
Lạc Lan là trọng thần của Viêm chi điện, chớ nói chính mình hiện tại đã thăng lên người bên gối của Hỏa vương, đó là khi được sủng ái, Hỏa vương cũng coi trọng nàng hơn mình —— trong lòng mỗi người đều nói như vậy. Tuy rằng thập phần bi ai, nhưng dù sao đây cũng là sự thật. Hắc Viêm đối với thần tử so với chính bạn giường như mình thì xem trọng nhiều lắm, có lẽ đây là lý do Lạc Lan tình nguyện làm người hầu cho hắn mà không phải tình nhân.
Băng Linh cuối đầu suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên cười lạnh: “Ngươi nói dối cũng thật là tốt a! Ta thiếu chút nữa cũng bị ngươi lừa!"
“Dựa vào cái gì mà khẳng định?" Diệu Tinh nhướng mi.
“Ai cũng biết Vương đổi tình nhân như thay quần áo, cũng không lưu luyến một người. Chết một, hai tình nhân đối hắn mà nói không có mất mát gì, ngay cả hỏi đều lười hỏi, làm sao lại truy cứu trách nhiệm?"
“Cho nên ta mới nói là ‘vạn nhất’." Diệu Tinh chỉ cảm thấy miệng như nuốt phải cát, rất khó chịu —— Lời của Băng Linh không thể nghi ngờ là chọt trúng nổi đau che dấu sâu nhất trong lòng y.
“Ta chỉ tin sự thật, không tin lời vớ vẫn!" Khẩu khí Băng Linh kịch liệt, toàn thân bao phủ trong một tầng sương mù màu xanh, quát to, “Tiếp chiêu đi!!"
Diệu Tinh hơi nghiêng đầu, một luồng gió như mũi tên thổi qua bên tai —— nguyên lai là phong một trong các hệ của Ma tộc. Băng Linh sử dụng phong thuật rất cao siêu, cơ hồ có thể so cao thấp với Lộ Lâm.
“Ngươi là thuộc hạ của Mộc Ngôn?" né tránh công kích liên tục của Băng Linh, Diệu Tinh lợi dụng tinh thạch ở cổ xây dựng lên tường chắn.
“Tục danh của Ngô vương người đẳng cấp ti tiện như ngươi có thể tùy tiện gọi sao?!" Băng Linh phẫn nộ, thế công lại liên tục không dứt.
“Giữa bằng hữu gọi tên cũng thực bình thường đi?" —— lời này vừa nói ra, ngay cả người vốn do dự không chắc cũng không tin tưởng lời của Diệu Tinh. Thử nghĩ, Phong vương cao cao tại thượng sao lại kết giao bằng hữu với một đọa lạc thiên sứ?
Diệu Tinh chỉ thủ chứ không tấn công, vài cái lắc mình tránh né, trong đầu từ hoài nghi, dần dần lại khẳng định —— trong cốc có một nơi nở đầy hoa hồng, hoa ở đó, đỏ sẫm như máu, chói lọi, diễm lệ nhất, cũng quỷ dị nhất. Băng Linh mỗi lần ra chiêu, đều muốn đẩy mình vào giữa rừng hoa đó, lấy này suy đoán, nơi này tất có kỳ quái.
Băng Linh có chút vội vàng xao động, vì cái gì sự tình không tiến hành theo kế hoạch của mình? Trong lòng hắn biết chỉ bằng lực lượng của mình tuyệt đối không dịch lại sức,ạnh của vương (Tg: đối phương deo trang sức thân cận của vương), cho nên mới nghe theo đề nghị của Lạc Lan, gày bẫy để Diệu Tinh lọt vào tròng. Nhưng nhìn tình huống trước mắt đối phương thế nhưng cũng không mắc mưu, cái này cũng thựa nhanh hết đường xoay sở.
Một chuỗi ngọn lửa bỗng nhiên từ không trung bay tới, nhẹ nhàng bay tới, không mang theo một chút tiếng động nào hướng tới ngực của Diệu Tinh, vừa nhanh lại độc. Diệu Tinh lấy chân làm trục, xoay chín mươi độ, làm cho ngọn lửa bay qua ngực. Ai ngờ lửa đột nhiên nổ tung, chia làm mười mấy đoàn lửa nhỏ hướng về phía y. Lần này xảy ra bất ngờ, Diệu Tinh không kịp vận lực đánh lùi, chỉ phải ngã ngước lại phía sau, trong lòng mới kêu không ổn, hai chân giẫm lên trên một bụi hoa huyết sắc. Đất dưới chân cảm nhận được sức nặng lập tức nứt ra, chưa đứng vững, cả người liền ngã vào vết nứt, hắc động bên trong sâu không lường được. Bóng hoa một trận lay động, nặng nề yên tĩnh trở lại. Trên mặt đất tựa như chưa có xuất hiện cái gì, vài giây trước xảy ra chuyện gì cũng tựa hồ không tồn tại. Hoa hồng kiều mị, đóa đóa nối nhau, có vẻ sáng lạn tốt hơn.
“Ai cho ngươi nhúng tay?!" nhìn lãnh diễm nữ tử giúp mình một tay, Băng Linh cũng không cảm kích. “Chuyện của chính mình tự mình giải quyết!"
“Hừ." Lạc Lan khinh thường, “Nếu tự ngươi có thể giải quyết, ta cần gì phải ra tay? Sớm chạy thoát thân rồi."
“Chạy thoát thân?" Băng Linh ngẩn ra, lúc này mới thấy tóc Lạc Lan lộn xộn, người đầy bùn đất, bộ dáng chật vật không chịu nổi. “Ai dám lấy mạng của ngươi?"
“Lẫm Phong và Thúy Yên."
“Tại sao?"
“Đương nhiên là mệnh lệnh của Ngô vương." Lạc Lan nói từng chữ, từng chữ một.
“A?!" Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trăm miệng một lời.
“Hỏa vương muốn giết ngươi?" Băng Linh đè nén khó tin, “Đừng nói giỡn, người nào không biết ngươi là tâm phúc của vương."
“Còn không phải là vì tên đọa lạc thiên sứ kia." Lạc Lan nghiến răng nghiến lợi nói. “Ta đi theo bên người vương nhiều năm như vậy, coi như là không có công lao cũng có khổ lao, chính là Ngô vương…… vì y thế mà nhẫn tâm giết ta! Hừ, ta cho dù chết, cũng muốn nhìn y chết trước mới cam tâm."
“Cái gì?! Ngươi không phải nói Hỏa vương đã bỏ Diệu Tinh sao? Cho nên……"
“Ta không nói như vậy, ngươi dám xuống tay đẩy y vào đường cùng sao?" trong mắt Lạc Lan mơ hồ phát ra tia sáng yêu dị.
“Ngươi………." Trên mặt Băng Linh lúc xanh lúc trắng, “Thật sự là đê tiện!"
“Đê tiện?" Lạc Lan cười không ngừng đến run rẩy cả người, “Ít ngây thơ! Ngươi," nàng lấy tay chỉ vào Băng Linh,"Còn có các ngươi! Tất cả đều là tình địch của ta! Cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, tâm địa ta làm sao tốt như vậy lại đi trợ giúp tình địch của mình? thật là một đám ngu ngốc!"
“Ngươi……" Băng Linh tức giận đến không nói nên lời.
“Ha ha ha, các ngươi chờ đi! Chuyện này, ai cũng không chạy thoát được. Nếu ta chết, có nhiều người chôn cùng như vậy cũng không tồi! Ha ha ha ha…….." Gương mặt nàng vặn vẹo, cuồng tiếu làm tản đi lửa bên người.
Một cơn gió ấm áp từ đáy cốc xẹt qua, lại không thổi hết đi lãnh ý của tâm can. Chỉ cần nghĩ tới thủ đoạn độc ác của Hỏa vương đối với kẻ thù, còn ai có thể không run sợ?
“Ai nha!" Một người kêu to.
“Cái gì?!" Mọi người kinh hô, có mấy người thậm chí nhịn không được nhảy dựng lên.
“Chúng ra đã quên mất một việc rất quan trọng ——"
“Chuyện gì?!"
“Diệu Tinh dường như là tiểu cữu tử của Lôi vương đi?"
“……… Đúng rồi! Có chuyện như vậy. Lúc trước sao lại không nghĩ tới chứ?"
“Lần này thảm. Xem ra chúng ta lần này nhất định sẽ chết không toàn thây, hình thần hoàn toàn bị hủy, ngay cả chuyển sang kiếp khác cũng không thể a!"
“Oa! Ta không muốn…….."
“Làm sao bây giờ a? Băng Linh, ngươi mau nghĩ biện pháp đi!"
“Đi mau!" Băng Linh quát chói tai.
“Cái gì?"
“Ta bảo các ngươi cút đi!" Thần sắc Băng Linh không kiên nhẫn, “Ta hiện tại rất không vui, còn có người nào nghe một đống tiếng quạ huyên náo trên trời? Mau cút!"
“Uy, ngươi quá đáng!"
“Đúng vậy. Xét đến cùng, chuyện này cũng là ngươi bày ra. Chúng ta cũng chưa trách ngươi, ngươi ngược lại……."
“Thì tính sao?" Băng Linh mắt lộ ra hung quang, “Ta thấy ta vẫn là trước khi đến gặp Hỏa vương để cho các ngươi câm miệng trước lại rồi hãy nói!" —— luận sức mạnh, Băng Linh không thể nghi ngờ là người đứng số một trong số những người ở đây.
“Oa!!" chim sợ cành cong nhóm người hô to một tiếng sau đó vươn cánh bay đi, trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Băng Linh lúc này mới thả lỏng cơ thể căng cứng, chậm rãi ngồi xuống, giờ này khắc này, hắn ngay cả khí lực cử động thân thể cũng không có.
Trong phòng Thủy ma vương một mảnh màu tím, tràn ngập hơi thở lãng mạn.
Mị Nhu biếng nhác tựa vào ghế dựa hoa lệ đối diện với gương trang điểm, thị nữ phía sau yểu điệu tú lệ đang chảy một đầu tóc màu hồng xỏa dài bên hông.
“Làm sao vậy? Thái Cẩn, ngươi có tâm sự?" Sóng mắt Mị Nhu lưu chuyển mềm mại như nước, ôn tồn hỏi thị nữ tri kỷ nhất của mình.
“Ngô vương," Thái Cẩn chậm rãi sửa sang lại mái tóc mềm mại của chủ nhân, tay không ngừng nghỉ nói, “Ngày hôm trước ta thấy được tân sủng của Hỏa vương, y……….. không hơn những người trước đâu."
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?" Mị Nhu nhíu mày, “Nếu không phải Lôi nói ra miệng, mặc cho ai cũng không nghĩ tới y lại chính là đệ đệ của Lộ Lâm đệ nhất mỹ nữ thiên giới."
“Phải nha." Thái Cẩn phụ họa, “Nghe Lạc Lan tỷ nói, Hỏa vương kỳ thật sớm đã chán ghét y, chính là ngại mặt mũi của Lôi vương mới không lập tức bỏ hắn."
“Nguyên lai là có chuyện như vậy." Mị Nhu hơi hơi vuốt cằm, “Ta còn tưởng Hắc Viêm thay đổi." mắt nàng xoay động, cười nói, “Ta hiểu được tâm tư của ngươi. Được rồi, một khi đã như vậy, ta liền cho ngươi một cơ hội, thế nào?
“Đa tạ Ngô vương." Thái Cẩn quá đổi vui mừng, quỳ rạp xuống đất. “Thái Cẩn khắc sâu ơn này vào lòng, dũng tuyền cùng báo."
“Đứng lên đi." Mị Nhu từ từ nói, “Cơ hội ta có thể cho ngươi, về phần bắt được tâm hắn hay không, thì nhìn vào chính ngươi."
“Vâng"
Viêm chi điện.
Tẩm cung.
“Ân…….." Hai tròng mắt Diệu Tinh chưa mở, môi Hắc Viêm đã dán lên, giữa lúc mơ màn bị đoạt mất hô hấp, tùy ý đối phương đưa đầu lưỡi đi vào, công thành chiếm đất, thẳng đến thiếu chút nữa là không thở nổi mới buông tha.
“Hô………" Diệu Tinh mở miệng to hút khí, thuận tiện đẩy người vẫn còn đang chơi xấu trên người mình một phen, nỗ lực định ngồi dậy. Tối hôm qua vận động quá mức kịch liệt làm cho xương cốt toàn thân đều muốn đứt lìa ra —— Từ lần đầu tiên về sau, người này thật sự là thành thật không khách khí mà từng bước nuốt chửng mình, giống như vĩnh viễn không biết thỏa mãn, thật không hiểu hắn lấy đâu nhiều tinh lực như vậy. Đánh cái ngáp, Diệu Tinh dùng chăn bao lấy thân thể trần truồng của mình, ngồi nửa người.
“Chờ một chút." Hắc Viêm vươn tay ôm lấy thắt lưng y, “Ngủ tiếp một chút, nơi này không phải thiên giới, mỗi ngày dậy sớm làm gì?" hắn bỡn cợt mà trừng mắt nhìn, “Huống chi ngày hôm qua ngươi cũng mệt mỏi, chúng ta cùng bổ sung giấc ngủ thế nào?"
“Ngươi xác định chỉ là muốn bổ sung giấc ngủ?" nhìn chằm chằm cái tay không biết khi nào thì tập kích lên ngực của mình, Diệu Tinh lạnh lùng nói.
“Đương nhiên." Hắc Viêm mặt không đổi sắc mà rút tay về, “Mau ngủ đi, ta cùng ngươi." Ba chữ sau nói thật là ôn nhu.
Diệu Tinh liếc nhìn hắn một cái, lại nằm trở về. Hắc Viêm cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy y, nhìn cái trán trắng nõn của người trong ngực, mi mắt khẽ nhắm, môi mỏng khẽ mím, trong lòng tràn đầy yêu thương. Hắn cúi đầu hôn lên mái tóc nâu nhạt mang chút cong cong, rốt cục thừa nhận với mình —— xem ra, ta là nên hảo hảo suy nghĩ một về đề nghị của ngươi, Tinh.
Ngoải cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: “Khởi bẩm Ngô vương, Thủy vương đến thăm hỏi." thanh âm mềm mại đáng yêu của Lạc Lan vang lên.
“Trước mời nàng đến Thiên viện chờ một chút, bổn vương ra sau."
“Vâng"
“Tinh," Hắc Viêm khoác vai đỡ y dậy, ở bên tai Diệu Tinh nhẹ giọng nói. “Mị Nhu đến, ta đi ra ngoài xem một chút. Chờ một chút ngươi rời giường, chúng ta cùng đi Thiên đàm, thuận đường đến chổ Lôi một chút được không?"
“Ngô." Diệu Tinh mơ mơ màng màng mà lên tiếng, Hắc Viêm vô cùng thân thiết mà hôn xuống trán của y, mới lưu luyến rời đi.
Thiên điện.
Mị Nhu ngồi ngay ngắn ở giữa ghế, thị nữ đứng phía sau chính là Thái Cẩn xinh đẹp đoan chính thanh nhã.
“Mị Nhu," Hắc Viêm phong độ nhẹ nhàng đi tới, bày ra tư thế hoàn mỹ nhất mà ngồi xuống. “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta? Sợ là vô sự bất đăng tam bảo điện đi?"
“Đâu phải." Mị Nhu kiều diễm cười, “Bổn vương chỉ là trong lúc rảnh rỗi, muốn đến một chút mà thôi."
“Nga?" Hắc Viêm mang mặt nạ thường ngày, yên lặng theo dõi kỳ biến.
“Các ngươi trước kia đã gặp mặt đi?" Mị Nhu giống như vô tình mà chỉ thị nữ tâm phúc. “Chính thức giới thiệu một chút, đây là thần tử đắc lực nhất của bổn vương —— Thái Cẩn."
“Thái Cẩn gặp qua Hỏa vương." Thái Cẩn xấu hổ đi lên phía trước, dịu dàng thi lễ với Hắc Viêm.
Nguyên lai là ý không ở trong lời nói —— ý đồ này của nàng, vạch trần rất rõ ràng. Nếu đổi lại là ngày xưa, có thể được dịp thì chơi một phen, trước kia cho dù có bạn tình cố định, Hắc Viêm cũng sẽ không cự tuyệt lời mời của mỹ nhân. Nhưng lúc này không giống —— bởi vì hắn tuyệt không nguyện chỉ vì tham hoan nhất thời mà mất đi người yêu trước mắt, chỉ cần nghĩ tới tiểu tử ương ngạnh mà mình yêu tới tâm khảm kia, liền không có lòng dạ liếc nhìn người khác một cái. Lúc trước nếu như ngay cả Lộ Lâm quốc sắc thiên hương cũng không để vào mắt, huống chi chỉ là một nữ tử quý tộc dung mạo bình thường?
“Không cần đa lễ." Hắc Viêm khách khí mà khoát tay áo, bất động thanh sắc.
Mị Nhu nghi hoặc xem xét Hắc Viêm, cảm thấy buồn bực. Người này không phải ai đến cũng không cự tuyệt sao? Chẳng lẽ hắn thật sự đổi tính sao? Nàng tâm niệm vừa động, rõ ràng làm rõ nói: “Ái thần của ta đây đối với ngươi càng thêm yêu thương, mối tình đầu của tiểu cô nương, muốn gặp người trong lòng một lần, ta đây làm chủ tử cũng không thể quá không lẽ a."
“Có thể được mỹ nhân ưu ái, bổn vương cảm thấy thực vinh hạnh." Hắc Viêm bày ra đối đáp xã giao.
Khuôn mặt cúi xuống Thái Cẩn hiện lên hai đóa mây đỏ, sắc mặt vui mừng.
“Ta xem ngươi cũng rất vừa ý a." Mị Nhu vừa lòng nói, “Ta đây tạm thời để nàng ở lại bên cạnh ngươi, không ngại để cho nàng cùng ngươi chia sẻ tâm sự."
“Ngươi yên tâm để nàng ở lại? Không sợ ta đem nàng ăn mất?" Hắc Viêm tà mị cười.
Thái Cẩn nhìn thấy tâm say thần bay, toàn bộ hiện ra trạng thái thiếu dưỡng.
Mị Nhu thầm mắng nàng không chịu thua kém, mặt ngoài thần sắc vẫn như trước: “Nếu ngươi muốn ăn, kia cũng không gọi là cái gì. Ta nghĩ," nàng liếc nhìn Thái Cẩn vẫn còn đang giật mình một cái, “Nàng sẽ rất thích ý."
“Nói như thế, ta nên nói với ngươi tiếng ‘cảm ơn’ rồi" Hắc Viêm tự tiếu phi tiếu.
“Không dám." Mị Nhu cười thản nhiên, “Nếu thực thích như lời ngươi nói, tặng cho ngươi cũng không sao. Bất quá, nàng dù sao cũng là thị nữ bổn vương thương yêu nhất, ta không cho ngươi bạc đãi nàng."
“Ý của ngươi là——"
“Ít nhất để cho nàng ngang hàng đãi ngộ với tiểu cữu tử của Lôi?"
“Ngươi muốn đánh đồng Tình với nàng?" Trong mắt Hắc Viêm không còn ý cười, hắn chuyển mắt nhìn Thái Cẩn. “Ngươi cho rằng ngươi có thể đuổi kịp Tinh?"
Chợt nghe thấy người mong nhớ đã lâu mở miệng hỏi, Thái Cẩn kích động đến âm thanh cũng run rẩy: “Thái Cẩn…… Tự nhận….. So với Diệu Tinh càng có thể….."
“Câm miệng!" ánh mắt Hắc Viêm bổng hóa thành đao nhọn đâm vào lòng Thái Cẩn. “Diệu Tinh là tên ngươi có thể kêu? Chẳng lẽ chủ nhân không có dạy ngươi quy củ cùng cấp bậc lễ nghĩa sao?"
Vài ba câu đem tâm người tung lên trời thoáng chốc lại đưa vào địa ngục. Sắc mặt Thái Cẩn trắng bệch, sợ đến mức cúi đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ kém không rơi xuống.
“Hắc Viêm!" Mị Nhu nhảy dựng lên, “Ngươi đây là ý gì?"
“Ý tứ chính là mời ngươi bớt lo chuyện người." Hắc Viêm giận tái mặt, “Hắc Viêm ta muốn người gì không đến phiên Thủy ma vương ngươi quan tâm."
“Ngươi………" Mị Nhu giận dữ biến sắc.
“Ta đã trở về!" Thiếu niên tóc bạc thô lỗ đánh gãy lời của nàng. “Này! Hắc Viêm, ta đến tìm Diệu Tinh chơi, y ở đâu?"
“Ngươi không biết dùng phương pháp bình thường để đi vào sao?" Hắc Viêm nhíu mi, “Tinh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, ngươi đừng đi…….."
——"Quấy rầy y" ba chữ chưa kịp nói ra, Mộc Ngôn đã từ cửa hông chạy vào.
“Y không có ở trong phòng."
“Cái gì?" Hắc Viêm lập tức cảm thấy băn khoăn, thoáng cái ngẩn ra sau đó nhảy dựng lên kêu to, “Không ở trong phòng?!"
“Đúng vậy," Mộc Ngôn gật đầu nói, “Ngươi biết y đi chỗ nào không?"
“Này….." Hắc Viêm nghĩ nghĩ, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, “Y không phải là…… hiểu lầm đi….."
“Hiểu lầm?" Mộc Ngôn đảo mắt chung quanh, thấy Mị Nhu cùng Thái Cẩn sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ. “Ta hiểu rồi. Nhất định là ngươi ôm mỹ nhân, bộ dáng quên cả đất trời bị y nhìn thấy, y mới tức giận bỏ đi……."
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Hắc Viêm trợn mắt nhìn, “Người đâu! Mau truyền Lẫm Phong Thúy Yên vào đây!"
“Vâng"
Giây lát.
“Lẫm Phong, Thúy Yên khấu kiến ngô vương."
Dưới bậc thềm một uy phong lầm lẫm, một thanh niên nhã nhặn đồng thời cung kính hành lễ.
“Hai người các ngươi vẫn canh ngoài cửa cung điện?"
“Phải"
“Có từng thấy ai rời đi không?"
“Không có. Bọn thần không dám có chút lười biếng."
“Như vậy, các ngươi có thấy qua Diệu Tinh đại nhân?"
“Diệu Tinh đại nhân?" Lẫm Phong, Thúy Yên dò xét ánh mắt nhau một cái, rõ ràng ngẩng ra.
“Nói!!" Hắc Viêm lớn tiếng quát.
“Vâng!" Lẫm Phong lông mi trắng tóc tím cuống quýt nói, “Mới vừa rồi….. Diệu Tinh đại nhân vận dụng tinh thạch muốn ra khỏi điện, bọn thần nhất thời ngăn cản không được………"
Hắc Viêm giận dữ bật cười, lộ ra sát khí: “Chuyện lớn như vậy, bọn ngươi dám không báo lên?"
“Thần lo sợ, thần không dám!" Gương mặt thanh tú của Thúy Yên che kín kinh hoàng, hắn vội vàng biện giải. “Hai chúng thần vốn định trực tiếp báo lên Ngô vương, nhưng là……. Lạc Lan đại nhân nói, nàng sẽ thay chúng ta thông báo, cho nên……."
“Lạc Lan lúc ấy đã ở đó?" ánh mắt Hắc Viêm ngưng trọng.
“Phải" Lẫm Phong nói, “Lấy thân phận địa vị của Lạc Lan đại nhân, bọn thần không có cơ sở để hoài nghi, ai ngờ……"
“Hừ," từ trong lỗ mũi Hắc Viêm nặng nề hừ một tiếng, “Diệu Tinh đại nhân rời khỏi lúc nào, thần sắc như thế nào?"
“Khởi bẩm Ngô vương," Thúy Yên không dám ngẩng đầu, “Ánh mắt của y trước sau như một, nhìn không ra có dị thường gì, chính là sắc mặt tái nhợt hơn so với ngày thường."
Trong lòng Hắc Viêm căng thẳng, lại không hoài nghi ——Tiểu tử kia nhất định là hiểu lầm mình quá sâu, mới có thể rời khỏi điện. Nếu hiểu lầm này không được nhanh chóng tháo bỏ…… Hắn hút một ngụm lãnh khí: “Các ngươi biết hướng mà Diệu Tinh đại nhân rời đi?"
“Hướng nam đi."
“Hướng nam?" Mộc Ngôn nói chen vào, “Đây không phải là hướng Ngự Lôi cung sao?"
“Không," Hắc Viêm lắc đầu, “Tinh sẽ không đi Ngự Lôi cung, ta biết y đi đâu. Vạn nhất, y…….."
“Ngươi yên tâm," Mộc Ngôn nói, “Nếu y trở về, ta sẽ hảo hảo giữ y lại."
“Được, kính nhờ ngươi." Ngọn lửa màu đen bao trùm lấy cơ thể Hắc Viêm, “Lẫm Phong, Thúy Yên, truyền vương lệnh của bổn vương, toàn bộ trên điện lập tức truy bắt Lạc Lan, nếu gặp chống cự, giết không luận tội!"
“Vâng!" trong ánh lửa, bỗng nhiên không thấy bóng người. Lẫm Phong, Thúy Yên sớm mồ hôi đầm đìa, lập tức đứng dậy thông báo mệnh lệnh của quân chủ.
“Ân," Mộc Ngôn vừa lòng mà ngồi xuống ghế, vểnh cao hai chân. “Này còn kém không nhiều lắm." hắn đưa mắt nhìn về phía Mị Nhu, vui sướng khi người gặp họa nói, “Cái này ngươi cũng thực thảm. Ngươi tốt nhất cầu nguyện Diệu Tinh không có việc gì, nếu không, lấy tính tình của Hắc Viêm, tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo đến trên người của ngươi. Còn có vị mỹ nhân bên người của ngươi, sớm nên khuyên nàng chặt đứt ý nghĩ xằng bậy, miễn chi mất mặt xấu hổ."
“Ngươi……." Trên mặt Mị Nhu lúc trắng lúc xanh, cố tình lại phản bác không được —— tình huống vừa rồi, chỉ cần không phải mắt mù tâm đui, ai nấy đều thấy được sự che chở và yêu thương của Hắc Viêm dành cho Diệu Tinh.
“Không nói được đi?" Mộc Ngôn cười ha ha, “Theo ta thấy, Ma giới chúng ta cũng sắp co vương phi thứ hai."
“Không có khả năng!" Mị Nhu quả quyết phủ nhận. “Cho dù hiện tại Hắc Viêm mê luyến Diệu Tinh, kia cũng chỉ là nhất thời cưng chiều, ngươi khi nào thấy qua Hắc Viêm động chân tình với ao?"
“Ngươi có khi nào thấy hắn khẩn trương như thế vì một người không? Thậm chí nay cả Lạc Lan cũng muốn giết."
“Đây chẳng qua là Lạc Lan phản bội quân vương."
“Lạc Lan làm việc này với bạn tình của Hắc Viêm không chỉ một, hai lần, trước kia Hắc Viêm đều nhắm một mắt mở một mắt, còn nói mát cái gì ‘có người ghen tỵ mới có thể hiện ra mị lực’. Vì sao duy nhất lần này là hoàn toàn bất đồng —— thông minh như ngươi, không cần ta nói cũng nên rõ ràng chưa?"
“……….." Mị Nhu không nói. Đích xác, Lạc Lan đối Hắc Viêm cũng giống như Thái Cẩn với mình, xem như trọng thần bên người. Nếu chỉ vì một ít chuyện nhỏ râu ria, sao lại hạ sát thủ này? Có thể thấy được Hắc Viêm lúc này là thật sự tức giận, chẳng lẽ Diệu Tinh diện mạo xấu xí kia địa vị trong cảm nhận của hắn nặng như vậy?
“Thái Cẩn," Mị Nhu suy nghĩ thật lâu, “Ngươi nói, xem như là Lạc Lan thỏa đáng một hảo tỷ tỷ của ngươi, lúc này chỉ sợ không thể không hết hy vọng."
“Ngô vương," nước mắt của Thái Cẩn kiềm nén đã lâu rốt cuộc chảy xuống, “Có lẽ…… Hỏa vương chỉ là…….."
Mị Nhu phất tay ngăn lại lời của nàng: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi đã không chịu hết hy vọng, vậy chúng ta ở đây để ngươi chờ."
“Đa tạ Ngô vương." Thái Cẩn xoa xoa hai má đầy nước mắt.
Mị Nhu lắc đầu thở dài —— đứa ngốc, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ bị tổn thương quá nặng.
Gió, từ bên tài ào ào thổi qua, thấm lạnh tận xương, nhưng làm sao so với hàn ý trong lòng.
Từ lúc nhiệt độ cơ thể của Hắc Viêm đột nhiên rời khỏi, Diệu Tinh liền ngủ không an ổn lắm, một trận tiếng đập cửa ồn ào làm y đột nhiên bừng tỉnh.
“Ai?"
Bốn phía một mảnh vắng lặng, lặng yên không một tiếng động.
Diệu Tinh sử dụng sức lực động thân, sau khi mặc quần áo chịu đựng đau nhứt cả người chậm rãi đi đến mở cửa —— kỳ quái, trái phải không có một bóng người. Y kiềm chế nghi hoặc, chuyển đến của hông thiên điện cách đó không xa, không ngại đi đến nhìn khách nhân hôm nay —— mặc dù y đối với Mị Nhu chưa có cảm giác yêu ghét gì.
“Có thể được mỹ nhân ưu ái, bổn vương cảm thấy thực vinh hạnh."
Một từ ngắn ngủi, ngăn lại đôi chân muốn bước đến của Diệu Tinh, cơ thể toàn thân thoáng chốc cứng ngắc.
“Ngươi yên tâm để nàng ở lại? Không sợ ta đem nàng ăn mất?"
Trong nháy mắt trong lòng chấn động, huyết sắc trên mặt Diệu Tinh dần lui mất.
“Nói như thế, ta nên nói với ngươi tiếng ‘cảm ơn’ rồi?"
Trong điện trò chuyện vui vẻ, ngoài điện cũng là băng tuyết không ngừng. Diệu Tinh không hề chần chờ, cắn chặt răng, quyết tuyệt mà bỏ đi. Giờ phút này, y sớm đã đem đau đớn trên cơ thể vứt lên chín tầng mây, sau khi xông ra cửa điện một hơi chạy như điên. (PH: các bạn rút kinh nghiệm, sau này có nghe lén phải nghe đến hết nhé. Sau đó bay vào chất vấn đừng im lặng rời đi, thiệt thòi đó!)
Bóng cây chung quanh không ngừng lui về sau, đau xót trong lòng như thế nào cũng vô pháp trấn an. Mặc dù từng dự đoán sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh chuyện như vậy, vì cái gì lúc chính tai nghe thấy, ngực vẫn như cũ….. đau như dao cắt? Vẫn nói với mình, không thể hãm vào quá sâu, như vậy mới có thể tiến thoái tự nhiên, lạnh nhạt ở chung. Chỉ tiếc, chuyện tình, không ai có thể nắm trong tay, giống như suối nhỏ chảy ngưng tụ thành Trường Giang và Hoàng Hà, từng giọt từng giọt tích lũy, hiện giờ đã hợp thành dòng nước cuồng cuộng, nước chảy rồi khó mà thu hồi.
—— đối diện có người.
Đầu óc nảy sinh cảnh giác, đình chỉ cước bộ. Mắt lạnh nhìn xung quanh, rõ ràng phát hiện cảnh tượng quen thuộc xung quanh cùng người trước mắt giống như là đã gặp qua. Cảnh vật là Thiên Đàm ngày thường cùng Hắc Viêm đi dạo nghỉ ngơi, về phần người ——
“Băng Linh."
Kiềm chế tiếng thở dốc tinh tế, Diệu Tinh không khỏi có chút kinh ngạc.
“Hừ, thế nào? Tư vị bị vứt bỏ rất khổ sở đi?" thiếu niên xinh đẹp hiển nhiên là vì bỏ đá xuống giếng mà đến.
“…………"
“Ta cũng sẽ không vì vậy mà đồng tình với ngươi." Băng Linh giả cười, “Ta tới tìm ngươi là vì tính nợ với ngươi."
“Ngươi?" Diệu Tinh liếc một đống người phía sau Băng Linh —— quả nhiên, đều là gương mặt quen thuộc. “Không phải các ngươi?"
“Một mình ta là đủ rồi!" Băng Linh lớn tiếng nói, “Bọn họ chỉ là đến để xem chiến."
“Xem chiến? Ngươi muốn khai chiến ở chỗ này?"
“Đương nhiên —— không phải." Băng linh kéo dài thanh âm, hắn nhãn châu xoay chuyển, “Địa điểm ta đã chọn xong, xem ngươi có dám đi hay không."
Đi! Sao lại không đi?
Nếu đổi lại là ngày thường, Diệu Tinh chỉ sợ sớm đã quay đầu mà đi. Nhưng giờ phút này, tầm tình của y ác liệt đến cực điểm, vừa mới đau buồn, vốn định tìm một chốn u tĩnh tự mình kiếm vết thương, lại cố tình bị người quấy rầy —— ngọn lửa cực nóng trong lòng không có chỗ phát tiết, lập tức không nói một lời mà đi theo Băng Linh phương hướng ngược lại với Thiên Đàm……
“Chính là nơi này." Băng Linh dấu không được đắc ý tà nghễ nhìn Diệu Tinh, “Chỗ này chính là nơi chôn thân của ngươi."
Diệu Tinh dừng chân xem.
Hảo một cái thanh sơn thúy cốc. Cây tử đằng đan vào nhau bò khắp vách núi, uốn lượn mà lên, khắp nơi hoa tươi rực rỡ, tranh giành khoe sắc. Nếu không có chính mắt nhìn thấy, thật sự khó mà tin Ma giới cũng có cảnh trí tươi đẹp như vậy. Gió núi chậm thổi đến, cư nhiên có chứa mấy phần ấm áp của gió xuân, làm người ta buồn ngủ, bừng tỉnh trong mộng.
Diệu Tinh đột nhiên rùng mình, lập tức đề khí ngưng thần, âm thầm đề phòng: “Có lẽ sẽ làm ngươi thất vọng, bất quá ta cũng không chuẩn bị chết sớm như vậy, ta muốn trở về."
“Trở về?" Băng Linh trào phúng nói, “Khó như thế mà ngươi còn muốn trở về Thiên giới? Thật sự là đáng tiếc a, đọa lạc thiên sứ dường như không có tư cách này đi?"
“Ta là muốn quay về Viêm chi điện." Diệu Tinh bâng quơ mà nói.
“Viêm chi điện?" Băng Linh cười to, “Ngươi không phải nói để ta chê cười đi? Hỏa vương đối với người mình vứt bỏ cũng không để vào mắt, ngươi cho dù đi về, cũng tuyệt đối không vào được cửa lớn của Viêm chi điện."
“Ai nói ta bị vứt bỏ?" Diệu Tinh lẳng lặng nói.
Một mảnh tĩnh mịch —— đối diện liên tục khe khẽ nói nhỏ, đám người xôn xao không ngừng bỗng nhiên hoàn toàn yên lặng, chỉ còn lại huân hương gió mát, vẫn như cũ thúc giục người say ngủ.
“Chẳng lẽ, ngươi vẫn chưa bị vứt bỏ sao?" Một lát, một nữ tử dáng người cao gầy thon thả xinh đẹp thử thăm dò hỏi.
“Ít nghe y nói bậy!" Băng Linh nổi giận quát, “Chết đến nơi còn cãi!"
“Là Lạc Lan nói cho ngươi tin tức này đi?" Diệu Tinh dù bận vẫn ung dung nói. Đi dạo sơn đạo nửa canh giờ, tâm tình rốt cục không nóng nảy như lúc ban đầu nữa, các nỗi băn khoăn ùn ùn kéo đến, từ khi tiếng đập cửa bắt đầu, đến nghe thấy cuộc đối thoại kia, kế tiếp lại gặp phải Băng Linh —— tất cả cũng không tránh khỏi quá trùng hợp đi? Là ai đập cửa? Băng Linh làm sao biết được tin tức —— toàn bộ Viêm chi điện muốn làm, cũng dám làm chuyện này chỉ có một người.
Sắc mặt Băng Linh biến đối.
Diệu Tinh cười khổ: “Xem ra chúng ta đều bị tính kế." —— bây giờ nhớ lại thái độ vừa rồi của Hắc Viêm, trong đó trêu tức nhiều hơn là thật lòng.
Băng Linh trừng mắt nhìn y: “Cái gì mắc mưu? Ngươi nghĩ rằng ta tin lời của ngươi?"
“Đúng vậy, loại chuyện này nàng cần gì phải gạt chúng ta?"
“Lại nói thế nào, nàng cũng là người Địa giới chúng ta, không đạo lý sẽ giúp ngươi đi?"
“Như vậy, nàng từng giúp các ngươi?"
“………."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong đó đại đa số người từng được Hắc Viêm sủng hạnh thì nhiều hoặc ít đều được nếm qua thủ đoạn của Lạc Lan. Chỉ là bởi vì Hắc Viêm không truy cứu, mọi người cũng chỉ đành nuốt giận vào bụng.
“Kia….. chính là, Lạc Lan làm cái này có lợi gì cho nàng?"
“Nàng chỉ là muốn mượn đau giết người mà thôi, vạn nhất đến lúc đó Hắc Viêm truy cứu……."
“Lớn mật! Ngươi ại gọi thẳng tục danh của vương!!" Băng Linh rất oán giận.
“Được rồi." Diệu Tinh sảng khoái mà sửa miệng, “Kể từ đó, Hỏa vương nếu muốn truy cứu trách nhiệm, Lạc Lan cũng có lý do thoát tội. Không biết đến lúc đó vương mà các ngươi kính yêu sẽ tin lời của ai?"
Lạc Lan là trọng thần của Viêm chi điện, chớ nói chính mình hiện tại đã thăng lên người bên gối của Hỏa vương, đó là khi được sủng ái, Hỏa vương cũng coi trọng nàng hơn mình —— trong lòng mỗi người đều nói như vậy. Tuy rằng thập phần bi ai, nhưng dù sao đây cũng là sự thật. Hắc Viêm đối với thần tử so với chính bạn giường như mình thì xem trọng nhiều lắm, có lẽ đây là lý do Lạc Lan tình nguyện làm người hầu cho hắn mà không phải tình nhân.
Băng Linh cuối đầu suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên cười lạnh: “Ngươi nói dối cũng thật là tốt a! Ta thiếu chút nữa cũng bị ngươi lừa!"
“Dựa vào cái gì mà khẳng định?" Diệu Tinh nhướng mi.
“Ai cũng biết Vương đổi tình nhân như thay quần áo, cũng không lưu luyến một người. Chết một, hai tình nhân đối hắn mà nói không có mất mát gì, ngay cả hỏi đều lười hỏi, làm sao lại truy cứu trách nhiệm?"
“Cho nên ta mới nói là ‘vạn nhất’." Diệu Tinh chỉ cảm thấy miệng như nuốt phải cát, rất khó chịu —— Lời của Băng Linh không thể nghi ngờ là chọt trúng nổi đau che dấu sâu nhất trong lòng y.
“Ta chỉ tin sự thật, không tin lời vớ vẫn!" Khẩu khí Băng Linh kịch liệt, toàn thân bao phủ trong một tầng sương mù màu xanh, quát to, “Tiếp chiêu đi!!"
Diệu Tinh hơi nghiêng đầu, một luồng gió như mũi tên thổi qua bên tai —— nguyên lai là phong một trong các hệ của Ma tộc. Băng Linh sử dụng phong thuật rất cao siêu, cơ hồ có thể so cao thấp với Lộ Lâm.
“Ngươi là thuộc hạ của Mộc Ngôn?" né tránh công kích liên tục của Băng Linh, Diệu Tinh lợi dụng tinh thạch ở cổ xây dựng lên tường chắn.
“Tục danh của Ngô vương người đẳng cấp ti tiện như ngươi có thể tùy tiện gọi sao?!" Băng Linh phẫn nộ, thế công lại liên tục không dứt.
“Giữa bằng hữu gọi tên cũng thực bình thường đi?" —— lời này vừa nói ra, ngay cả người vốn do dự không chắc cũng không tin tưởng lời của Diệu Tinh. Thử nghĩ, Phong vương cao cao tại thượng sao lại kết giao bằng hữu với một đọa lạc thiên sứ?
Diệu Tinh chỉ thủ chứ không tấn công, vài cái lắc mình tránh né, trong đầu từ hoài nghi, dần dần lại khẳng định —— trong cốc có một nơi nở đầy hoa hồng, hoa ở đó, đỏ sẫm như máu, chói lọi, diễm lệ nhất, cũng quỷ dị nhất. Băng Linh mỗi lần ra chiêu, đều muốn đẩy mình vào giữa rừng hoa đó, lấy này suy đoán, nơi này tất có kỳ quái.
Băng Linh có chút vội vàng xao động, vì cái gì sự tình không tiến hành theo kế hoạch của mình? Trong lòng hắn biết chỉ bằng lực lượng của mình tuyệt đối không dịch lại sức,ạnh của vương (Tg: đối phương deo trang sức thân cận của vương), cho nên mới nghe theo đề nghị của Lạc Lan, gày bẫy để Diệu Tinh lọt vào tròng. Nhưng nhìn tình huống trước mắt đối phương thế nhưng cũng không mắc mưu, cái này cũng thựa nhanh hết đường xoay sở.
Một chuỗi ngọn lửa bỗng nhiên từ không trung bay tới, nhẹ nhàng bay tới, không mang theo một chút tiếng động nào hướng tới ngực của Diệu Tinh, vừa nhanh lại độc. Diệu Tinh lấy chân làm trục, xoay chín mươi độ, làm cho ngọn lửa bay qua ngực. Ai ngờ lửa đột nhiên nổ tung, chia làm mười mấy đoàn lửa nhỏ hướng về phía y. Lần này xảy ra bất ngờ, Diệu Tinh không kịp vận lực đánh lùi, chỉ phải ngã ngước lại phía sau, trong lòng mới kêu không ổn, hai chân giẫm lên trên một bụi hoa huyết sắc. Đất dưới chân cảm nhận được sức nặng lập tức nứt ra, chưa đứng vững, cả người liền ngã vào vết nứt, hắc động bên trong sâu không lường được. Bóng hoa một trận lay động, nặng nề yên tĩnh trở lại. Trên mặt đất tựa như chưa có xuất hiện cái gì, vài giây trước xảy ra chuyện gì cũng tựa hồ không tồn tại. Hoa hồng kiều mị, đóa đóa nối nhau, có vẻ sáng lạn tốt hơn.
“Ai cho ngươi nhúng tay?!" nhìn lãnh diễm nữ tử giúp mình một tay, Băng Linh cũng không cảm kích. “Chuyện của chính mình tự mình giải quyết!"
“Hừ." Lạc Lan khinh thường, “Nếu tự ngươi có thể giải quyết, ta cần gì phải ra tay? Sớm chạy thoát thân rồi."
“Chạy thoát thân?" Băng Linh ngẩn ra, lúc này mới thấy tóc Lạc Lan lộn xộn, người đầy bùn đất, bộ dáng chật vật không chịu nổi. “Ai dám lấy mạng của ngươi?"
“Lẫm Phong và Thúy Yên."
“Tại sao?"
“Đương nhiên là mệnh lệnh của Ngô vương." Lạc Lan nói từng chữ, từng chữ một.
“A?!" Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, trăm miệng một lời.
“Hỏa vương muốn giết ngươi?" Băng Linh đè nén khó tin, “Đừng nói giỡn, người nào không biết ngươi là tâm phúc của vương."
“Còn không phải là vì tên đọa lạc thiên sứ kia." Lạc Lan nghiến răng nghiến lợi nói. “Ta đi theo bên người vương nhiều năm như vậy, coi như là không có công lao cũng có khổ lao, chính là Ngô vương…… vì y thế mà nhẫn tâm giết ta! Hừ, ta cho dù chết, cũng muốn nhìn y chết trước mới cam tâm."
“Cái gì?! Ngươi không phải nói Hỏa vương đã bỏ Diệu Tinh sao? Cho nên……"
“Ta không nói như vậy, ngươi dám xuống tay đẩy y vào đường cùng sao?" trong mắt Lạc Lan mơ hồ phát ra tia sáng yêu dị.
“Ngươi………." Trên mặt Băng Linh lúc xanh lúc trắng, “Thật sự là đê tiện!"
“Đê tiện?" Lạc Lan cười không ngừng đến run rẩy cả người, “Ít ngây thơ! Ngươi," nàng lấy tay chỉ vào Băng Linh,"Còn có các ngươi! Tất cả đều là tình địch của ta! Cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, tâm địa ta làm sao tốt như vậy lại đi trợ giúp tình địch của mình? thật là một đám ngu ngốc!"
“Ngươi……" Băng Linh tức giận đến không nói nên lời.
“Ha ha ha, các ngươi chờ đi! Chuyện này, ai cũng không chạy thoát được. Nếu ta chết, có nhiều người chôn cùng như vậy cũng không tồi! Ha ha ha ha…….." Gương mặt nàng vặn vẹo, cuồng tiếu làm tản đi lửa bên người.
Một cơn gió ấm áp từ đáy cốc xẹt qua, lại không thổi hết đi lãnh ý của tâm can. Chỉ cần nghĩ tới thủ đoạn độc ác của Hỏa vương đối với kẻ thù, còn ai có thể không run sợ?
“Ai nha!" Một người kêu to.
“Cái gì?!" Mọi người kinh hô, có mấy người thậm chí nhịn không được nhảy dựng lên.
“Chúng ra đã quên mất một việc rất quan trọng ——"
“Chuyện gì?!"
“Diệu Tinh dường như là tiểu cữu tử của Lôi vương đi?"
“……… Đúng rồi! Có chuyện như vậy. Lúc trước sao lại không nghĩ tới chứ?"
“Lần này thảm. Xem ra chúng ta lần này nhất định sẽ chết không toàn thây, hình thần hoàn toàn bị hủy, ngay cả chuyển sang kiếp khác cũng không thể a!"
“Oa! Ta không muốn…….."
“Làm sao bây giờ a? Băng Linh, ngươi mau nghĩ biện pháp đi!"
“Đi mau!" Băng Linh quát chói tai.
“Cái gì?"
“Ta bảo các ngươi cút đi!" Thần sắc Băng Linh không kiên nhẫn, “Ta hiện tại rất không vui, còn có người nào nghe một đống tiếng quạ huyên náo trên trời? Mau cút!"
“Uy, ngươi quá đáng!"
“Đúng vậy. Xét đến cùng, chuyện này cũng là ngươi bày ra. Chúng ta cũng chưa trách ngươi, ngươi ngược lại……."
“Thì tính sao?" Băng Linh mắt lộ ra hung quang, “Ta thấy ta vẫn là trước khi đến gặp Hỏa vương để cho các ngươi câm miệng trước lại rồi hãy nói!" —— luận sức mạnh, Băng Linh không thể nghi ngờ là người đứng số một trong số những người ở đây.
“Oa!!" chim sợ cành cong nhóm người hô to một tiếng sau đó vươn cánh bay đi, trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Băng Linh lúc này mới thả lỏng cơ thể căng cứng, chậm rãi ngồi xuống, giờ này khắc này, hắn ngay cả khí lực cử động thân thể cũng không có.
Tác giả :
Bùi Lễ