Ma Đô
Chương 12: Ma bướm (trung)
Tố Điệp vội đem Tô Tử Duyệt bế lên đến, kích động đập cánh bay đi.
_ A!- Chưa bao giờ thử qua bay Tô Tử Duyệt thét chói tai ôm chặt cổ Tố Điệp, sợ hắn ko cẩn thận đem chính mình ngã xuống.
Tố Điệp ko tiếng động nở nụ cười, cảm thấy dạng như Tô Tử Duyệt rất đáng yêu. Tô Tử Duyệt thấy hắn cười nhạo chính mình, nắm chặt nắm đấm dùng sức chủy đánh vào ngực Tố Điệp. Ai ngờ nàng này đánh được vài cú, Tố Điệp thế nhưng bỗng mất trọng lực thẳng tắp ngã xuống.
_ A ── – Tô Tử Duyệt sợ tới mức thét chói tai đem mặt vùi vào tro lòng Tố Điệp.
Bọn hắn hạ rơi xuống gần tới mặt đất, Tố Điệp liền đem 2 người lộn vòng bay lên. Tô Tử Duyệt chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên hạ xuống lại phút chốc bị kéo lên. Nàng ngẩng đầu nhìn Tố Điệp, chỉ thấy hắn vẻ mặt cười xấu xa nhìn mình. Tô Tử Duyệt thật sự là bị dọa, có chút tức giận cấp hắn hỏi- Ngươi cố ý?
Tố Điệp thấy nàng tức giận, thu đi tươi cười trên mặt, khiếp đảm nhìn Tô Tử Duyệt, râu trên đầu đều rủ xuống dưới.
Tô Tử Duyệt nhìn hắn dùng bộ dáng phó đáng thương cùng trông mong này, cũng ko đành lòng nói thêm gì, ko biết làm sao thở dài.
Tố Điệp ko dám chơi náo, ôm Tô Tử Duyệt phi đến 1 gốc cổ thụ thật lớn trước mặt. Trên thân Cây có 1 cái hốc lớn, Tố Điệp ôm nàng chui vào. Bên tro hốc cây có 1 động thiên khác, đập vào mắt là 1 cái nệm rơm rất lớn ko biết dùng loại lá cậy gì điệm thành, đây là giường hắn, thật mềm, còn có mùi thơm cỏ xanh. Bên cạnh còn có 1 bàn 1 ghế. Tro hốc cây nơi nơi đều dùng hoa tươi trang trí.
Hắn đem Tô Tử Duyệt đặt ở trên nệm cỏ, rồi mới cười tủm tỉm nhìn nàng, tựa hồ đang hỏi nàng đối nơi này hài lòng hay ko.
Nơi này tự nhiên so với hang đá lúc trước Tô Tử Duyệt ở tốt hơn gấp trăm lần, nếu có thể, nàng cảm thấy 2 người cứ như vậy mãi mãi ở nơi này cũng ko sai. Tô Tử Duyệt mỉm cười đáp- Nơi này rất tốt, ta rất thích.
Tố Điệp có vẻ rất cao hứng, cầm chút cỏ khô đem cửa động che lại. Rồi mới theo trên bàn cầm lấy 1 rổ mây nhỏ, đựng nhiều trái cây đỏ tươi đưa hết cho Tô Tử Duyệt.
Tô Tử Duyệt nhận trái cây, nghi hoặc nhìn hắn hỏi- Cho ta ăn?
Tố Điệp gật đầu.
Tô Tử Duyệt cắn 1 ngụm nhỏ, phát hiện trái cây này vừa ngọt vừa ngon. Nàng nhất thời mừng rỡ, mở miệng đã đem toàn bộ trái cây ăn sạch sẽ. Còn chưa hết ý liếm liếm ngón tay nói- Còn ko?
Tố Điệp nhìn nàng phấn hồng đầu lưỡi có chút thất thần, 1 hồi lâu mới phản ứng lại, đưa cho nàng 1 rổ trái cây khác. Tô Tử Duyệt 1 hơi ăn sạch 4- 5 trái, thẳng đến thật sự ăn ko vô mới ngừng lại, nói- Ta ăn no.
Tố Điệp nghe xong lời của nàng có vẻ rất vui vẻ, 1 đôi mắt đẹp chờ mong nhìn nàng, đồng thời 1 bàn tay thử đặt lên đùi Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt thấy hắn e thẹn bộ dáng hẳn là muốn cùng chính mình yêu yêu, hắn vừa rồi cấp chính mình trái cây ăn có thể là muốn biểu đạt tín hiệu ta cũng đói bụng. Thật giống như nam nhân muốn lừa nữ nhân lên giường luôn lấy cớ mời dùng 1 bữa cơm giống nhau, đây là thiên tính giống đực.
Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, chỉ thấy hắn khẩn cấp đem chính mình kéo lại gần. Hắn trên thân trần trụi, bên hông có 4 mảnh lam sắc đóa hoa lớn, che khuất của hắn trước sau, hợp lại thành 1 cái váy ngắn. Phần chân liền trần trụi, 2 chân trắng mịn như thiếu nữ.
Tô Tử Duyệt tới gần mới thấy hắn cái váy kia ko phải mặc vào, mà là trực tiếp theo trên lưng rớt ra. Tô Tử Duyệt tò mò vội dịu dàng vuốt ve vậy tính chất “Váy", chỉ cảm thấy xúc cảm bóng loáng mềm mại, sờ qua trên tay liền dính bột phấn. Nàng bỗng nhiên muốn biết dưới váy cánh hoa này che sinh thực khí là cái bộ dáng gì, cũng ko kịp nghĩ nhiều đã đem váy cánh hoa giở lên. >////
_ A!- Chưa bao giờ thử qua bay Tô Tử Duyệt thét chói tai ôm chặt cổ Tố Điệp, sợ hắn ko cẩn thận đem chính mình ngã xuống.
Tố Điệp ko tiếng động nở nụ cười, cảm thấy dạng như Tô Tử Duyệt rất đáng yêu. Tô Tử Duyệt thấy hắn cười nhạo chính mình, nắm chặt nắm đấm dùng sức chủy đánh vào ngực Tố Điệp. Ai ngờ nàng này đánh được vài cú, Tố Điệp thế nhưng bỗng mất trọng lực thẳng tắp ngã xuống.
_ A ── – Tô Tử Duyệt sợ tới mức thét chói tai đem mặt vùi vào tro lòng Tố Điệp.
Bọn hắn hạ rơi xuống gần tới mặt đất, Tố Điệp liền đem 2 người lộn vòng bay lên. Tô Tử Duyệt chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên hạ xuống lại phút chốc bị kéo lên. Nàng ngẩng đầu nhìn Tố Điệp, chỉ thấy hắn vẻ mặt cười xấu xa nhìn mình. Tô Tử Duyệt thật sự là bị dọa, có chút tức giận cấp hắn hỏi- Ngươi cố ý?
Tố Điệp thấy nàng tức giận, thu đi tươi cười trên mặt, khiếp đảm nhìn Tô Tử Duyệt, râu trên đầu đều rủ xuống dưới.
Tô Tử Duyệt nhìn hắn dùng bộ dáng phó đáng thương cùng trông mong này, cũng ko đành lòng nói thêm gì, ko biết làm sao thở dài.
Tố Điệp ko dám chơi náo, ôm Tô Tử Duyệt phi đến 1 gốc cổ thụ thật lớn trước mặt. Trên thân Cây có 1 cái hốc lớn, Tố Điệp ôm nàng chui vào. Bên tro hốc cây có 1 động thiên khác, đập vào mắt là 1 cái nệm rơm rất lớn ko biết dùng loại lá cậy gì điệm thành, đây là giường hắn, thật mềm, còn có mùi thơm cỏ xanh. Bên cạnh còn có 1 bàn 1 ghế. Tro hốc cây nơi nơi đều dùng hoa tươi trang trí.
Hắn đem Tô Tử Duyệt đặt ở trên nệm cỏ, rồi mới cười tủm tỉm nhìn nàng, tựa hồ đang hỏi nàng đối nơi này hài lòng hay ko.
Nơi này tự nhiên so với hang đá lúc trước Tô Tử Duyệt ở tốt hơn gấp trăm lần, nếu có thể, nàng cảm thấy 2 người cứ như vậy mãi mãi ở nơi này cũng ko sai. Tô Tử Duyệt mỉm cười đáp- Nơi này rất tốt, ta rất thích.
Tố Điệp có vẻ rất cao hứng, cầm chút cỏ khô đem cửa động che lại. Rồi mới theo trên bàn cầm lấy 1 rổ mây nhỏ, đựng nhiều trái cây đỏ tươi đưa hết cho Tô Tử Duyệt.
Tô Tử Duyệt nhận trái cây, nghi hoặc nhìn hắn hỏi- Cho ta ăn?
Tố Điệp gật đầu.
Tô Tử Duyệt cắn 1 ngụm nhỏ, phát hiện trái cây này vừa ngọt vừa ngon. Nàng nhất thời mừng rỡ, mở miệng đã đem toàn bộ trái cây ăn sạch sẽ. Còn chưa hết ý liếm liếm ngón tay nói- Còn ko?
Tố Điệp nhìn nàng phấn hồng đầu lưỡi có chút thất thần, 1 hồi lâu mới phản ứng lại, đưa cho nàng 1 rổ trái cây khác. Tô Tử Duyệt 1 hơi ăn sạch 4- 5 trái, thẳng đến thật sự ăn ko vô mới ngừng lại, nói- Ta ăn no.
Tố Điệp nghe xong lời của nàng có vẻ rất vui vẻ, 1 đôi mắt đẹp chờ mong nhìn nàng, đồng thời 1 bàn tay thử đặt lên đùi Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt thấy hắn e thẹn bộ dáng hẳn là muốn cùng chính mình yêu yêu, hắn vừa rồi cấp chính mình trái cây ăn có thể là muốn biểu đạt tín hiệu ta cũng đói bụng. Thật giống như nam nhân muốn lừa nữ nhân lên giường luôn lấy cớ mời dùng 1 bữa cơm giống nhau, đây là thiên tính giống đực.
Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, chỉ thấy hắn khẩn cấp đem chính mình kéo lại gần. Hắn trên thân trần trụi, bên hông có 4 mảnh lam sắc đóa hoa lớn, che khuất của hắn trước sau, hợp lại thành 1 cái váy ngắn. Phần chân liền trần trụi, 2 chân trắng mịn như thiếu nữ.
Tô Tử Duyệt tới gần mới thấy hắn cái váy kia ko phải mặc vào, mà là trực tiếp theo trên lưng rớt ra. Tô Tử Duyệt tò mò vội dịu dàng vuốt ve vậy tính chất “Váy", chỉ cảm thấy xúc cảm bóng loáng mềm mại, sờ qua trên tay liền dính bột phấn. Nàng bỗng nhiên muốn biết dưới váy cánh hoa này che sinh thực khí là cái bộ dáng gì, cũng ko kịp nghĩ nhiều đã đem váy cánh hoa giở lên. >////
Tác giả :
Hồ Thập Tam