Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 172: tuổi xế chiều



Tiếng nói Trần Thuận vừa dứt, thiên la địa võng lập tức trượt khỏi tay chui ra.

Xông lên trời.

Trong nháy mắt, đã mở rộng ra, bao trùm mảnh đất cả trăm mét vuông.

Sau đó, đột nhiên co lại vào giữa.

Bao gồm cả Lục Hàn Dũng đã phế nửa người, bảy đại thần cảnh, toàn bộ đều bị bao trùm bởi thiên la địa võng.

Chuyện gì vậy?

Lúc này, trong lòng những thần cảnh của gia tộc ẩn danh đều có dự cảm không lành.

“Thiên la địa võng?"

Trong lúc đó, Tư Thục Nghi, ngẩng đầu nhìn thử, nghi hoặc cất tiếng.

Nhất thời, nhưng thần cảnh khác cũng kinh ngạc.

“Không sai, đúng là thiên la địa võng của Dược Các."

“Ngày đó, Trần Thuận cướp được từ tay ba bốn vị trưởng lão của Dược các, tuyệt đối không sai."

Những thần cảnh khác cũng thốt lên, xác nhận sự thật này.

Chốc lát, trong lòng sáu đại thần cảnh hoàn hảo không sứt mẻ, đều thấp thỏm không yên,nóng như lửa đốt.

Thậm chí không kiềm được muốn chửi thề.

“Có điều, trong thời gian ngắn như vậy, hắn làm sao nắm rõ thiên la địa võng trong lòng bàn tay?"

Phải biết là, bảo bối cấp độ này tuyệt đối đều có ấn ký thần hồn.

Trần Thuận lấy về, muốn sử dụng, ít nhất cần phá bỏ ấn ký thần hồn trên thiên la địa võng, sau đó tự in lên ấn ký thần hồn của chính mình mới được, nếu không, bảo bối cấp độ này như thiên la địa võng tuyệt đối sẽ không thể sử dụng dễ dàng, nếu cưỡng ép sử dụng, rất dễ gây nên tác dụng ngược.


Bao gồm cả mấy người bọn họ, pháp khí bản mệnh của bản thân cũng in lên ấn ký của chính mình, chỉ có chính mình sử dụng, uy lực mới phát huy đến mức cao nhất, đổi thành người khác cưỡng ép sử dụng, uy lực tất nhiên sẽ không bì kịp bọn họ, nếu năng lực quá sức yếu ớt, mà cưỡng ép sử dụng thậm chí có thể gây ra thương tổn không thể hồi phục cho bản thân.

Trấn tộc chi bảo của gia tộc, tuyệt đối có giới hạn chặt chẽ, nếu không có môn pháp tương ứng, ngay cả họ cũng khó sử dụng.

Tuy mọi người nghi hoặc, nhưng lúc này cũng đều không thể nghĩ nhiều.

Trong thiên la địa võng không thể ẩn hình.

Mấy người họ đã nghe uy danh của thiên la địa võng từ lâu, nếu rơi vào thiên la địa võng, ngay cả họ, có vẻ cũng khó mà tránh thoát.

Vừa nghĩ đến đây, mọi người cũng không thể lại tiếp tục tấn công Trần Thuận.

Nhất thời, tất cả mọi người vô cùng ăn ý dừng tay.

Nhưng tại một khắc cuối cùng, mọi người vẫn bộc phát một lần nữa, chân nguyên trong người tuôn ào ạt ra ngoài.

Lúc này, không chỉ là muốn khiến Trần Thuận bị thương, mà càng muốn dùng cách này khiến Trần Thuận ứng phó mệt mỏi, làm giảm sự khống chế của hắn với thiên la địa võng.

Tuy nhiên, vượt ngoài dự đoán của họ.

Trần Thuận hoàn toàn không để ý tấn công của họ.

Dù là bọn họ, sáu đại thần cảnh, đều đã đánh ra bản mệnh thần thông của chính mình, ngay cả thần cảnh đỉnh phong cũng tuyệt không dám đồng thời nghênh tiếp sáu đại bản mệnh thần thông của bọn họ.

Nhưng Trần Thuận không hề sợ hãi.

Trên người Trần Thuận đồng thời cũng bắn ra sáu luồng ánh sáng màu xám.

Mỗi một luồng sáng đều vô cùng to lớn, dường như ẩn chứa năng lượng điên đảo đất trời.

Chia ra xông về hướng sáu người, va chạm với bản mệnh thần thông mà bọn họ tự mình đánh ra.

Trong chốc lát, xung quanh Trần Thuận gần như đồng thời xuất hiện tiếng nổ.

Khiến cả không gian đều chấn động.

“Bùm!"

Đối đầu với năng lượng này, ba vị thần cảnh trung cảnh hơi yếu một chút đã lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Mà ba vị thần cảnh hậu kỳ khác, cũng chấn động thân thể.

Nhưng nhìn sang Trần Thuận, vẻ mặt không có chút thay đổi, Trần Thuận vẫn vững vàng như một cây tùng lâu năm, đứng yên bất động.

Khóe môi lộ ra ý cười châm chọc.

“Đây…"

Lúc này, sáu đại thần cảnh thật sự hoàn toàn sững sờ.

Sau đó, kinh hãi.

Khiếp sợ.

Tuy chỉ mới một chiêu.

Nhưng một chiêu kia là cái quỷ gì vậy, bọn họ, sáu đại thần cảnh, đồng thời xuất ra bản mệnh thần thông của bản thân, đồng thời tấn công cùng một người, sức lực khủng khiếp cỡ nào, uy lực kinh người cỡ nào.

Ngay cả đổi sang bất kỳ vị thần cảnh đỉnh phong nào cũng tuyệt không thể không bị chút ảnh hưởng nào.

Mà Trần Thuận, hắn thật sự giống như người không việc gì.

“Rút!"

Đột nhiên Tư Thục Nghi quát một tiếng, sau đó, thân hình ông ta bật trở lại.

Năm người khác bao gồm cả Lục Hàn Dũng, dưới chân như có bánh xe, nhanh như sét đánh tháo chạy ra ngoài.

Dù là Trần Thuận lợi hại, hay là sự bao phủ của thiên la địa võng, đều không cho phép họ nán lại nữa.


“Nếu các người có thể chạy được một ai, nợ của mọi người, tôi sẽ không thu nữa."

Trần Thuận lạnh lùng cười.

Trong tay đột nhiên nắm lại, thiên la địa võng cũng theo tốc độ sét đánh mà co lại.

Trần Thuận đột nhiên cử động, thân hình di chuyển trong chớp mắt, đáp xuống ở cách đó hai mươi mét.

Sau đó, hai tay hướng về phía bảy người đang chia nhau trốn chạy, bỗng nhiên lần nữa nắm lại.

Nhất thời, bảy người đang trốn chạy lập tức cảm nhận được sau lưng có một lực hấp dẫn mạnh mẽ truyền đến.

Khiến thân thể của họ bị trì trệ.

Tốc độ, bỗng nhiên chậm hẳn.

“Không…"

Tư Thục Nghi kinh hãi thốt lên.

Chân nguyên trong người điên cuồng bộc phát.

Tuy nhiên vẫn không cưỡng lại được lực hấp dẫn này.

Bà ta chỉ đành trơ mắt nhìn, thiên la địa võng lập tức phủ lên.

Nhốt bà ta bên trong.

Không chỉ bà ta.

Sáu người khác, cũng đều bị tương tự.

Chỉ trong nháy mắt, thiên la địa võng gống như lưới đánh cá, thắt chặt miệng, đồng thời vây bảy người bên trong.

“Sức lực chúng ta hợp lại xuất ra, đồng thời tấn công, tôi không tin, thiên la địa võng thật sự có thể chịu được sự tấn công của bảy đại thần cảnh chúng ta."

Tư Thục Nghi dứt khoát quyết định, thét vào mặt mọi người.

Vẻ mặt bà ta đầy vẻ điên cuồng.

Sáu người khác, ngay cả Lục Hàn Dũng lúc này đã khôi phục thần thái trong ánh mắt, sau khi nghe Tư Thục Nghi nói xong, mọi người lập tức tụ họp lại.

Sau đó, đồng thời xuất chiêu, bảy luồng kinh khí chân nguyên, điên cuồng xông về phía miệng thiên la địa võng.

Ầm!

Sức lực của bảy đại thần cảnh, đã hoàn toàn khiến hư không tan vỡ thành từng mảnh.

Tuy nhiên, sự tấn công lên thiên la địa võng chỉ khiến nó xảy ra một trận chấn động.

“Tiếp tục!"

Tư Thục Nghi lần nữa nghiêm giọng quát.

Nếu thiên la địa võng đã bị chấn động, vậy chứng minh sự oanh tạc của bọn họ có hiệu quả.

Chỉ cần tiếp tục không ngừng, dù là thiên la địa võng, bọn họ cũng có thể vạch ra một lỗ.

Sau khi nói xong, Tư Thục Nghi dẫn đầu xông lên, lần nữa đánh ra một chưởng.

Một chưởng ấn hư vô, đột nhiên lại đánh về phía miệng thiên la địa võng.

Thực ra không cần Tư Thục Nghi nhắc nhở, sau một chiêu, những người khác cũng dồn dập tấn công lần nữa về phía thiên la địa võng.

Trong chốc lát, trong thiên la địa võng đều bị một năng lực khủng khiếp áp đảo.

Trần Thuận nhìn một màn này, khóe môi khẽ lộ ra ý cười.

Thiên la địa võng, đã vượt khỏi tầm cỡ của pháp khí, bước đến đẳng cấp của pháp bảo, tuy chỉ là pháp bảo cấp thấp nhất, nhưng cũng không phải thức mà họ trong thời gian ngắn có thể phá bỏ.


Đương nhiên, nếu thật sự khiến đám người này bất chấp tất cả, cứ tiếp tục oanh tạc.

Thiên la địa võng cũng chịu không nổi.

Dù gì cũng chỉ là pháp bảo cấp thấp nhất, đối mặt với bảy đại thần cảnh, oanh tạc không ngừng, cuối cùng cũng sẽ phát nổ.

Có điều, Trần Thuận sao có thể cho phép họ tấn công thiên la địa võng liên tiếp.

Trên trái đất, ngoại trừ luyện ngục chi kiếm trong tay Trần Thuận ra, đây là món đồ duy nhất mà hắn tính là xem trọng.

Thiên la địa võng này nằm trong tay hắn, còn chưa từng dùng đến, lần này, chẳng qua là Trần Thuận thử một chút mà thôi.

“Thu lại!"

Trần Thuận lại lần nữa nắm lại, không gian vốn đã thu hẹp, sau khi nhốt bảy đại thần cảnh bên trong, thiên la địa võng đã không còn động tĩnh gì khác, lại thắt chặt thêm nữa.

Về phần điều bọn Tư Thục Nghi chấn kinh chính là Trần Thuận sao có thể thao tác thành thục thiên la địa võng như vậy.

Đó là vì, lần đầu tiên sau khi Trần Thuận lấy được thiên la địa võng, đã xóa bỏ tất cả ấn ký trên đó.

Với thần niệm đã vượt quá thần cảnh hậu kỳ của hắn, ngay cả thần cảnh đỉnh phong cũng thua xa, ấn ký kiểu này, Trần Thuận phá bỏ không hề khó khăn.

Tiếng Trần Thuận vừa dứt.

Không gian trong thiên la địa võng càng ngày càng nhỏ.

Hành động của bảy đại thần cảnh càng ngày càng bất tiện.

Cuối cùng, thiên la địa võng siết bọn họ lại với nhau, khiến bảy người chỉ có thể tụ lại chật kín trong một khoảng.

“Vân Gian Không, tay ông để đâu vậy, lấy ra cho tôi, có tin tôi chặt hay không!"

“Lục Hàn Dũng, ông cách xa tôi một chút, có tin bà đây phế ông không!"



Phút chốc, Tư Thục Nghi bị ép ở giữa, là một nữ nhân duy nhất trong bảy đại thần cảnh.

Lúc này, tức giận ngút trời.

Vì bà ta ở chính giữa, lập tức bị mấy người xung quanh ép chặt cứng lên người.

Da thịt của tất cả mọi người đều không tránh được xảy ra đụng chạm.

“Bà tưởng tôi muốn chắc?"

Nhìn có vẻ trung niên như nhau, nhưng thực ra Vân Thanh Không đã hơn sáu mươi tuổi, vẻ mặt lướt qua nét ngượng ngùng, đồng thời cũng ẩn chứa sự tức giận.

Bà già này, đã đến nước này còn để ý mấy chuyện đó.

Lúc trẻ cũng hơi xinh xắn.

Nhưng hiện tại, đều đã vào tuổi xế chiều, ai còn hứng thú với bà nữa.






2/5 của 3 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Đăng Quyền 3 năm trước
Cắt chương lung tung , mất cả hay .
Hhaha 3 năm trước
Nếu bn đọc b luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên mới phải gửi nếu lỡ đọc rồi thì xin lỗi bạn rất nhiều!

Truyện cùng thể loại