Ma Đế Truyền Kỳ
Chương 135: Già nua
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Dương Vân Đình lập tức thay đổi.
“Cô nói cái gì?" Dương Vân Đình lạnh mặt, nhìn Vương Minh Vy, nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi Vương Minh Vy nghe thấy, trên mặt thoáng qua nụ cười mỉa mai, đôi môi đỏ mọng lần nữa hé mở: “Nếu cô đã muốn nghe, vậy tôi thỏa mãn cô là được rồi, dù sao, cô Dương Vân Đình đây, đã lên giường với nhiều đàn ông như thế, thế lực lớn, chút mặt mũi này vẫn phải cho!"
“Lần này, cô nhất định phải nghe cho kỹ, tôi nói, cô là một ả gái điếm cùng qua tay vô số đàn ông, tôi sao có thể không biết chứ?"
“Nghe rõ rồi chứ?"
Giọng của Vương Minh Hy vừa mỉa mai vừa trêu tức.
Người phụ nữ này, đã từng dám làm hại Trần Thuận, Vương Minh Vy thậm chí ngay cả khí chất nữ thần của mình cũng không cần, không chút kiêng kỵ mà nói ra.
Dương Vân Đình nghe thấy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vào lúc này, ở đằng sau Dương Vân Đình truyền đến một giọng nói: “Vân Đình!"
Sau khi nghe thấy giọng nói này, sắc mặt khó coi đó của Dương Vân Đình lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Thay đổi nhanh chóng thành dáng vẻ của một thục nữ dịu dàng.
Tốc độ thay đổi sắc mặt này của cô ta thật nhanh, cho dù là Vương Minh Vy và Trần Thuận cũng hơi có chút sững người.
“Viên Hạo, anh đến rồi!"
Dương Vân Đình xoay người lại, đi về phía Viên Hạo.
“Để em đợi lâu rồi, thật sự xin lỗi…"
Trên mặt Viên Hạo mang theo một tia áy náy, trong ánh mắt lại tràn ngập tình yêu và sự cưng chiều.
“Không sao không sao."
Ý cười trên mặt của Dương Vân Đình càng sâu, dịu dàng nói.
“Hai người đó là bạn của em sao?" Ánh mắt của Viên Hạo nhìn về Trần Thuận và Vương Minh Vy, có hơi nghi hoặc.
Vừa rồi, anh ta hình như nhìn thấy Dương Vân Đình đang nói chuyện với hai người đó.
Nếu như là bạn bè, anh ta không thể thất lễ được.
Sau khi Dương Vân Đình nghe thấy, lại kéo cánh tay của anh ta, khẽ nói: “Không quen, chúng ta máu bắt đầu buổi hẹn lãng mạn của chúng ta đi, em chờ đợi rất lâu rồi…"
Ngữ khí, còn mang theo tia nũng nịu.
Viên Hạo nghe thấy thế cũng không có suy nghĩ nhiều, sau đó dẫn Dương Vân Đình đi vào một con đường VIP khác.
Dương Vân Đình nhân lúc Viên Hạo không để ý, quay đầu liếc nhìn hai người Trần Thuận, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười khinh thường.
Sau đó, nhanh chóng quay đầu lại, dựa vào Viên Hạo.
Cô ta đã quyết định, trước khi gả vào nhà họ viên, vẫn nên khiêm tốn, tránh bị lật tẩy.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
“Cô Dương Vân Đình, đây là sợ bị chúng tôi vạch trần, giả bộ không quen biết sao?"
Nghe thấy giọng nói này, cơ thể của Dương Vân Đình hơi cứng lại.
Trực tiếp nói ra tên của cô ta, cô muốn giả vờ không nghe thấy, không phải nói cô ta, cũng không thể được rồi.
Viên Hạo lúc này cũng quay đầu lại, nhìn sang Trần Thuận, có hơi nghi hoặc.
Khi Viên Hạo muốn mở miệng hỏi, Dương Vân Đình lập tức ghé vào tai anh ta, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, khẽ nói: “Là hai bạn học của em, sau khi tốt nghiệp, lừa tiền khắp nơi, hai ngày trước em còn nhận được điện thoại của bạn bè, nhắc nhở em cẩn thận với bọn họ, nếu như gặp phải bọn họ đến mượn tiền, nhất định không thể cho bọn họ mượn, phần lớn bạn học cũ của lớp bọn em đều bị bọn họ mượn cớ khác nhau, đã lừa được không ít tiền, em nghĩ, đều là bạn học cũ cho nên giữ lại chút mặt mũi, không muốn cho bọn họ mượn tiền, vậy nên giả bộ không quen biết là được rồi, không ngờ da mặt của bọn họ lại dày đến vậy."
Viên Hạo nhíu mày.
Dương Vân Đình lại tiếp tục nói: “Bỏ đi, chúng ta đừng quan tâm bọn họ nữa, nếu không lại xảy ra phiền phức, đừng để hai người không liên quan làm ảnh hưởng đến chúng ta."
Giọng nói của Dương Vân Đình rất thấp, chỉ có cô ta và Viên Hạo có thể nghe thấy.
Viên Hạo gật đầu.
Ánh mắt nhìn cô ta trần ngập cưng chiều.
Anh ta đối với Dương Vân Đình vẫn luôn bảo sao nghe vậy.
Bây giờ, đương nhiên cũng bằng lòng nghe Dương Vân Đình.
Tuy nhiên, Dương Vân Đình lại không biết, Trần Thuận và Vương Minh Vy, thính lực của hai người, hiện nay đã ở độ thính như thế nào.
Lời của Dương Vân Đình, mỗi câu mỗi chữ, không sót một chữ, đều lọt vào trong tai của hai người.
Vương Minh Vy vào lúc này, cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ không biết xấu hổ như này.
Sau đó muốn mở miệng nói tiếp.
Nhưng Trần Thuận lại giơ tay cản cô ta lại.
“Lấy thân phận của cô, không cần thiết đích thân đi tranh chấp với cô ta, như thế, há không phải là đề cao cô ta rồi sao!"
Trần Thuận nói.
Vương Minh Vy đâu phải không biết đạo lý này, nhưng cô chính là nhìn người phụ nữ này không thuận mắt, nhất là đụng phải Trần Thuận.
Cho dù hạ thấp bản thân, cô ta cũng vẫn không nhịn được.
Nhưng lúc này sau khi nghe thấy lời nói của Trần Thuận, Vương Minh Vy nở một nụ cười, bèn không có mở miệng nói nữa, ngoan ngoãn nghe lời của Trần Thuận.
Tuy nhiên, Trần Thuận lại nhìn về hướng của Dương Vân Đình.
Trong hai mắt lộ ra một tia sát ý vô cùng thực chất.
Nếu cô đã dám lần nữa chọc tôi, vậy thì không thể trách tôi được nữa.
Trần Thuận giơ tay, ngón tay trên không trung, giống như đang vẽ, mấy đạo phù văn đột nhiên ở trên ngón tay của Trần Thuận, lập tức xuất hiện.
“Đi!"
Trần Thuận lạnh lùng hô một tiếng.
Đột nhiên, mấy đạo phù văn hướng về Viên Hạo.
“Cậu từ nhìn xem cô ta là người như thế nào đi!"
Trần Thuận cười lạnh một tiếng.
Vốn dĩ Viên Hạo đang định dẫn Dương Vân Đình rời khỏi, trong đầu, đột nhiên xuất hiện rất nhiều các hình ảnh.
Trong mỗi một hình ảnh, đều có cùng một cô gái.
Cô gái này lại chính là Dương Vân Đình bên cạnh anh ta.
Nhưng, mỗi một hình ảnh lại có điểm khác nhau, bên cạnh Dương Vân Đình là những người đàn ông khác nhau.
Mà cô ta cùng mỗi một người đàn ông đều dùng một loại tư thế vô cùng thân mật, ở cùng nhau.
Chỉ cần là người bình thường thì đều có thể phán đoán ra, giữa hai người có quan hệ gì.
Những hình ảnh này, ở trong đầu của Viên Hạo không ngừng lướt qua.
Sắc mặt của Viên Hạo cũng càng lúc càng khó coi.
“Vân Đình, em…" Viên Hạo đột nhiên nhìn sang Dương Vân Đình vẫn đang khoác cánh tay của mình.
Dương Vân Đình ngẩng đầu lên, nhìn Viên Hạo, trên mặt vẫn là nụ cười quyến rũ: “Sao thế?"
Giọng nói của cô ta, dịu dàng uyển chuyển.
“Vừa rồi, những điều em nói đều là thật sao?" Viên Hạo đột nhiên lên tiếng, hỏi lại lần nữa.
Vẻ ngoài của Dương Vân Đình, thần sắc không có chút biến hóa, nhưng trong lòng lại đột nhiên thấy hoảng hốt.
Có điều, cô ta vẫn điềm nhiên nói: “Đương nhiên rồi!"
Tuy nhiên, sắc mặt của Viên Hạo lại trở nên càng khó coi hơn.
“Nhưng, hai người bọn họ, không phải kẻ lừa đảo!" Viên Hạo gỡ bàn tay của Dương Vân Đình đang khoác lên cánh tay của anh ta ra, trên mặt lộ ra một tia đau khổ.
Lúc này, thần sắc của Dương Vân Đình cuối cùng cũng xuất hiện sự thay đổi, cô ta thật sự bắt đầu hoảng rồi.
“Tôi vừa rồi cảm thấy, hai người đó hình như có hơi quen mắt."
“Bây giờ, tôi nhớ ra rồi, người đàn ông đó là Trần Thuận đại danh đỉnh đỉnh."
Sự đau khổ trên mặt của Viên Hạo càng thêm đậm.
“Đại danh đỉnh đỉnh?" Trong mắt của Dương Vân Đình xuất hiện tia kinh ngạc nồng đậm.
Viên Hạo nhắm mắt lại, gật đầu: “Ở Giang Châu, đánh bại cao thủ võ đại Cung Bản Vũ, Trần Thuận, vì Viêm Hạ tranh quang, nâng cao vị thế của Viêm Hạ, đồng thời cũng là người đứng đầu trong bảng Tông sư hiện nay."
“Cô gái bên cạnh anh ta, càng không phải là kẻ lừa đảo như lời em nói."
“Cô ấy là Vương Minh Vy của nhà họ Vương ở Giang Châu, hiện đang đảm nhận vị trí gia chủ của nhà họ Vương, mỹ nữ chủ tịch của tập đoàn Vương Thị có giá trị tài sản cá nhân vượt nghìn tỷ!"
Viên Hạo tiếp tục nói.
Thân là người thừa kế của nhà họ Viên, cho dù anh ta bây giờ còn chưa có làm việc gì trong tập đoàn, nhưng những chuyện này, anh ta đều biết rất rõ.
Tuy nhiên, ở trong đầu sau khi đột nhiên xuất hiện những hình ảnh đó, thì liền nhận ra thân phận của Trần Thuận và Vương Minh Thuận, Viên Hạo lại càng cảm thấy đau khổ.
Cô gái anh ta thật lòng giao phó, vậy mà là người như thế…
“Viên Hạo, em…" Dương Vân Đình đột nhiên trở nên ngây ngốc.
Cô thế nào cũng không ngờ, Viên Hạo thế mà lại biết Trần Hạo và Vương Minh Vy.
Cô ta càng không ngờ, cô gái đó, thế mà là cùng kỳ danh Tống Thiên Hy trở thành một trong tứ đại mỹ nhân thần bí nhất của Giang Châu, Vương Minh Vy. Lai lịch, còn lớn như thế.
Trần Thuận sao có thể là cao thủ võ đạo chứ? Dương Vân Đình mặc dù không rõ cao thủ võ đạo rốt cuộc đại biểu điều gì, nhưng Trần Thuận, rõ ràng chính là một phế vật rác rưởi.
Còn nữa, cô gái đó nếu như là Vương Minh Vy, sao lại ở cùng với Trần Thuận chứ?
Trong đầu Dương Vân Đình lúc này vụt qua vô số câu hỏi.
“Cô ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên lại đến chọc tôi!"
Lúc này, giọng nói của Trần Thuận truyền đến.
Bóng dáng của Trần Thuận cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Dương Vân Đình.
Dương Vân Đình đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Thuận, trong ánh mắt tràn ngập oán hận.
“Tại sao? Tại sao anh lại muốn đến phá hủy tôi?"
Dương Vân Đình nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ không có nhịn được nữa, muốn xông lên cho Trần Thuận một cái tát, phát tiết lửa giận trong lòng mình ra.
Tuy nhiên, Dương Vân Đình bước lên một bước, còn chưa có động tác gì, cơ thể của cô ta lại trực tiếp bay ra.
“Thật sự là đang tìm chết!"
Trần Thuận lạnh giọng nói.
Đồng thời cũng không khỏi cảm thấy có hơi nực cười.
Nếu như không phải cô chủ động đến chọc giận Trần Thuận, Trần Thuận sao có thể quan tâm cô ta.
Con kiến như thế này, còn không lọt vào mắt của hắn.
Nhưng, nếu như là kiến hôi, lượn lờ trước mắt của hắn, còn ác tâm với anh, Trần Thuận không để ý mà một cước giẫm chết nó đâu.
“Bây giờ cô từ từ trải nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng đi!"
Giọng nói của Trần Thuận càng lạnh lẽo.
Đối phó với người phụ nữ như Dương Vân Đình, Trần Thuận để cô ta sống, nhưng so với để cô ta sẽ càng đau khổ hơn.
Khóe môi của Trần Thuận nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, sau đó, bỗng phất tay lần nữa.
“Ma Đế Cửu Bí, bí thứ 5, tuổi tác!"
Trần Thuận hô lên lần nữa, sau đó, thân hình đột nhiên lóe lên, lần nữa xuất hiện bên cạnh Dương Vân Đình.
Đưa tay về phía Dương Vân Đình.
Đột nhiên, cơ thể của Dương Vân Đình rung lên.
Trong ánh mắt của cô ta xuất hiện thần sắc sợ hãi đến cực điểm.
Bởi vì, cô ta đột nhiên cảm thấy năm tháng trôi qua vô cùng nhanh.
Chỉ thấy gương mặt của Dương Vân Đình, làn da trắng nõn mịn màng đó, dùng tốc độ mắt thường bắt đầu lão hóa, làn da dần dần chảy xệ, làn da trắng sáng trở nên sạm đen, xuất hiện nếp nhăn.
Mái tóc đen láy đó của cô ta cũng nhanh chóng xuất hiện những sợi tóc bạc, đến cuối cùng, cả đầu đều bạc trắng.
Vốn dĩ vóc dáng cao ráo căng tràn, cũng dần dần chảy xuống, không có tí ti sức hút nào nữa.
Không chỉ như thế, Dương Vân Đình ngay cả hít thở cũng trở nên có chút khó khăn.
Trong quá trình này, thỉnh thoảng lại ho một tiếng.
Mãi đến cuối cùng, càng lúc càng tã.
“Anh… anh… khụ khụ… anh đã làm… gì… khụ khụ… với tôi?"
Dương Vân Đình mở to mắt nhìn sự thay đổi của mình, thật sự đã vô cùng sốc.
Lúc kích động thì bắt đầu ho không ngừng, ngay cả nói chuyện cũng không hoàn chỉnh.
Mà càng như thế, cô ta càng hoảng sợ.
“Cô từ từ hưởng thụ chút thời gian cuối cùng của cuộc đời, tuyệt đối phải nhớ, kiếp sau, mắt phải sáng lên, nhìn cho rõ, những ai cô có thể chọc phải, người nào cô không dây vào nổi…"
Trần Thuận cười lạnh nói.
Sau đó, liền không thèm quan tâm đến Dương Vân Đình.
Trần Thuận là ai, chủ của Ma Giới!
Hắn trước nay không phải người tốt lành gì.
Dương Vân Đình dám đến tìm hắn gây phiền phức thì hắn có thể khiến cô ta sống không bằng chết, tuyệt vọng đến chết.
Sau khi tước đoạt đi mấy chục năm tuổi thọ của Dương Vân Đình, Trần Thuận nhìn sang Viên Hạo lần nữa: “Cậu, có ý kiến?"
Sắc mặt bàng hoàng của Viên Hạo gần như không kém hơn so với Dương Vân Đình.
Vậy mà trống rỗng khiến một người trẻ tuổi, tràn đầy sức sống thành một người già.
Hơn nữa, dáng vẻ già nua đó, không giống giả vờ bày ra, càng không phải hóa trang ra.
Đây là chuyện con người có thể làm được hay sao?
Ánh mắt của Viên Hạo khi nhìn Trần Hạo, ngoài kinh sợ ra, vẫn là kinh sợ.
Vừa rồi khoảnh khắc đó, anh ta quả thật cũng hận Dương Vân Đình, bởi vì Dương Vân Đình đã lừa gạt anh ta, nhưng Viên Hạo cũng không có từng nghĩ, muốn khiến Dương Vân Đình biến thành như thế này.
Có điều, cho dù anh ta có suy nghĩ gì, ở trước mặt Trần Thuận, Viên Hạo cũng không dám biểu lộ ra.
“Không có ý kiến!" Viên Hạo cúi đầu nói.
“Người phụ nữ như này, không đáng!"
Trần Thuận vỗ vỗ vai của Viên Hạo, bèn quay người rời khỏi.
“Trần Thuận… cầu… cầu xin anh…"
Dương Vân Đình nhìn thấy Trần Thuận, đi thẳng đến, cứ như thế mà quỳ xuống.
Cô ta không muốn biến thành một bà lão.
Cô ta còn có cuộc đời rộng mở.
Dương Vân Đình, lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì tất cả hành động của mình!