Ma Đế Truyền Kỳ
Chương 130: Cúi đầu phục tùng
“Lão tổ, chúng ta cùng nhau lên, không tin một mình cậu ta có thể thắng được hai đại thần cảnh chúng ta!"
Vương Thiên Phong nhìn bóng ảnh Trần Thuận ở trên không trung, ánh mắt âm u.
Ông ta, Lôi Long Vương Thiên Phong.
Lão tổ, Nộ Hoả Hùng Ưng Vương Vân Du.
Có ai không phải là sự tồn tại danh chấn trong gia tộc ẩn danh chứ.
Hai người cùng ra tay, là bất khả chiến bại!
Vương Vân Du lắc đầu.
Hai mươi ba năm trước, sau khi bị thương nặng, ông ta luôn bế quan.
Lúc đó, Vương Thiên Phong vẫn chưa phải thần cảnh cường giả, vì vậy, liên quan đến tổ huấn của tổ tông, về chuyện lực Hỗn Độn, trước mắt thì ông ta vẫn chưa rõ.
Nhưng Vương Vân Du thì rất hiểu, nếu như một thần cảnh giai đoạn sau như ông ta cũng chả phải đối thủ của Trần Thuận, thì dù có hai người, cũng chưa phải đối thủ của Trần Thuận.
“Kiểm soát đại trận hộ tộc với ta đi!" Vương Vân Du thầm nói.
Vương Thiên Phong nghe xong, trong lòng tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có bất ngờ quá lớn.
Ông ta vốn dĩ đã định khởi động đại trận hộ tộc dùng để đối phó với Trần Thuận rồi.
Chỉ là vì lão tổ đột nhiên phá quan ra ngoài, ông ta mới huỷ cái suy nghĩ này đi.
Dù sao, một lần khởi động đại trận hộ tộc cũng tiêu hao rất nhiều.
Nhưng nếu lão tổ đã mở miệng, vậy thì chứng minh, cần phải dùng đại trận hộ tộc mới có thể diệt Trần Thuận rồi.
Động tác trên tay Vương Thiên Phong không hề chậm lại, trong lòng lại có chút hâm mộ và đố kỵ Trần Thuận.
Còn trẻ như vậy, mà lại có thể ép thần cảnh giai đoạn cuối phải cúi đầu!!
…
…
Khi Trần Thuận chuẩn bị tung thêm hai cú đấm nữa.
Đột nhiên từng đường phù văn xuất hiện ở khắp nơi trong nhà họ Vương.
Mỗi một đường phù văn, trong giây phút đó, đồng thời lóe lên ánh pha lê.
Tất cả ánh sáng đều ngưng tụ ra một hư ảnh trong không trung.
Vô số hư ảnh phù văn, dần dần cấu thành một đại trận kinh thế.
Trận pháp thành công.
Trong nhà họ Vương, giống như xuất hiện một cái bát úp, bao bọc lấy cả nhà họ Vương ở bên trong.
Bên trong trận pháp, một luồng khí thế kinh thiên ngưng tụ lại từ không trung.
Một con chu tước màu xám xuất hiện trên không.
Không ngừng bay lượn xung quanh.
Dưới uy thế của nó, tất cả người của nhà họ Vương, giống như cảm nhận được thần linh giáng thế vậy.
Lũ lượt quỳ xuống.
Cho dù là đám nửa bước thần cảnh đó, cũng như vậy.
“Tiểu tử, đây là hộ tộc đại trận Chu Tước mà năm trăm năm trước khi nhà họ Vương ta sáng lập gia tộc đã khắc nên, trong quá khứ, đã vài lần giết thần cảnh cường giả, thậm chí còn có đỉnh cao của thần cảnh đã từng chết trong đại trận Chu Tước, hôm nay, để cho cậu biết, uy nghiêm của gia tộc ẩn danh, là không thể mạo phạm!"
Vương Vân Du nghiêm giọng quát.
Chu Tước trong đại trận Chu Tước, là do khí Hỗn Độn hoá thành.
Chân nguyên của bọn họ sợ hãi lực Hỗn Độn của Trần Thuận, nhưng đại trận Chu Tước thì không!
Theo sự xuất hiện của đại trận Chu Tước, cơ thể của ông ta và Vương Thiên Phong đều bắt đầu trở nên có chút hư ảo.
Chu Tước bay lượn trên không trung, khí thế càng lúc càng khủng bố.
Ngay cả Trần Thuận, cũng có thể cảm nhận được sự đe doạ từ đại trận Chu Tước.
Nhưng, uy hiếp, không có nghĩa là chí mạng.
Trần Thuận không những không có chút sợ hãi nào.
Ngược lại còn có sự hưng phấn chưa từng có.
Bởi vì, con Chu Tước bay lượn trên không trung kia, vậy mà lại do khí Hỗn Độn hoá thành.
Nhiều khí Hỗn Độn như vậy, Trần Thuận quả thực là chưa thấy, chưa nghe qua.
Trong đôi mắt Trần Thuận, phát ra ánh sáng.
Ngay cả với định lực của chủ ma giới là anh, ngay lúc này hô hấp cũng gấp rút, nội tâm nóng rực.
Trong đầu não, có một suy nghĩ không ngừng loé qua.
Đều là của tôi.
Số khí Hỗn Độn này, đều là của tôi.
Con Chu Tước bay lượn trên không trung, lúc này nhìn xuống Trần Thuận, tràn đầy sự cao ngạo và uy nghiêm, từng luồng khí Hỗn Độn không ngừng lưu chuyển xung quanh cơ thể của nó, giống như giây tiếp theo, sẽ phát ra một đòn kinh thiên động địa về phía Trần Thuận vậy.
Vương Thiên Phong và Vương Vân Du nhìn thấy tình hình này, trong lòng sảng khoái.
Đặc biệt là Vương Vân Du, trong lòng thở phào một hơi.
Chu Tước, không ra tay thì thôi, đã ra thì chỉ có chết chắc!
Đây, chính là sự cao ngạo của Chu Tước.
Thế nhưng, một giây sau, chuyện khiến Vương Vân Du kinh hãi lại lần nữa xảy ra.
Uy thế vốn dĩ càng lúc càng khủng bố, vạn vật đều run rẩy, hầu như người bình thường trong nhà họ Vương đều ngồi xổm trên mặt đất, ngay cả hai thần cảnh cường giả là ông ta và Vương Thiên Phong lúc này đều có chút run rẩy trước luồng áp lực uy nghiêm này.
Chu Tước tập trung khí thế đến đỉnh điểm, nhưng đột nhiên run lên.
Khí thế, bắt đầu không ngừng tiêu tán.
Áp lực uy nghiêm bao trùm nơi này bắt đầu hạ xuống không ngừng.
“Chuyện gì vậy?"
Vương Vân Du vốn tưởng rằng, một giây sau, Chu Tước sẽ đại phát thần uy.
Nhưng Chu Tước lại giống như cảm nhận được một sự sợ hãi to lớn vậy.
Trần Thuận thấy tình hình như vậy, cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên.
Chu Tước do khí Hỗn Độn hoá thành, sau khi cảm nhận được khí tức của Hỗn Độn Châu, lập tức trở nên xìu xuống.
Không dám có bất kỳ lỗ mãng nào nữa.
“Thu lại cho ta!"
Trần Thuận ha hả cười lớn một tiếng.
Giẫm một bước, nhanh chóng chạy trong không trung.
Hoá thành một bóng ảnh màu đen xông về phía Chu Tước.
Trần Thuận càng tiến gần, Chu Tước trong không trung càng run rẩy dữ dội hơn nữa.
“Sao lại có thể?"
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
“Cho dù Trần Thuận có thể sử dụng lực Hỗn Độn đi nữa, thì nhiều nhất cũng chỉ là cấp bậc sức mạnh thôi, không thua Chu Tước thì thôi, sao lại khiến Chu Tước sợ hãi chứ?"
Giây phút này, không những Chu Tước sợ hãi.
Ngay cả Vương Vân Du cũng bắt đầu sợ hãi rồi.
Bởi vì, ông ta là người kích hoạt, khống chế đại trận Chu Tước.
Sự sợ hãi của Chu Tước, ông ta cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Đó là một loại run rẩy đến từ linh hồn.
Trong đôi con ngươi của Vương Vân Du, lần đầu tiên, sinh ra sự sợ hãi chân chính.
Ông ta đã có dự định xấu nhất.
….
…
Nhìn lại Trần Thuận, lúc này, quả thực là hưng phấn đến cực điểm.
Kể từ khi trọng sinh địa cầu, Trần Thuận chưa từng kích động như vậy qua.
Trần Thuận loé qua trong không trung, đến phía trước Chu Tước.
Không có bất kỳ lời nói thừa thải nào.
Ngay lập tức vươn tay phải ra, một tay ấn lấy đầu của Chu Tước.
Chu Tước là do trận pháp ngưng tụ thành, chứ không phải linh hồn của trận pháp, tuy không có ý thức, nhưng cũng sợ hãi tột độ theo bản năng, muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng cũng không dám có bất kỳ hành động nào.
Chỉ có thể để mặc bàn tay của Trần Thuận kìm trên đầu.
Sau đó, Chu Tước do khí Hỗn Độn hoá thành, lập tức bắt đầu giải thể.
Hoá thành từng đường khí Hỗn Độn, không ngừng bị bàn tay phải của Trần Thuận hấp thụ vào trong Hỗn Độn châu.
Hỗn Độn Châu lúc này cũng trở nên vô cùng sôi nổi.
Đây là một tình huống chưa từng có.
Lúc trước trong đại trận Tụ Linh, thậm chí bao gồm trong Linh Tuyền ở Khu tam giác, Hỗn Độn Châu cũng chỉ có phản ứng, nhưng phân thành các cấp độ khác nhau mà thôi.
Nhưng tuyệt đối không thể gọi là sôi nổi được, thậm chí là hưng phấn.
Hỗn Độn Châu lúc này, theo như Trần Thuận thấy, gần như đạt đến trạng thái hưng phấn rồi.
Tham lam mà hấp thụ khí Hỗn Độn trên người Chu Tước.
Cùng lúc đó, cũng không ngừng phản hồi lại cho Trần Thuận.
Hỗn Độn Châu hưng phấn.
Trần Thuận, thì cảm thấy sắp sướng đến tận trời rồi.
Tu vi của anh, lúc này, hoàn toàn không ngừng nâng cao với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chính là nói, nhanh như chớp, cũng chả quá đáng gì.
Cuối cùng, sau khi hấp thu phần lớn khí Hỗn Độn từ Chu Tước, trong cơ thể Trần Thuận, phát ra một tiếng gầm.
Cả người Trần Thuận, giống như là thăng hoa rồi vậy.
Một luồng khí thế bá đạo đột nhiên phát ra từ trên người Trần Thuận.
Thảm thực vật xung quanh Trần Thuận ngay lập tức vỡ tung.
Ở xung quanh anh, gần như đều sắp trở thành một mảnh chân không.
Trần Thuận nhịn không được mà hét lên một tiếng.
Như sấm âm cuồn cuộn.
Vang vọng cả bầu trời.
“Thông thần cảnh giai đoạn cuối rồi!"
Sau khi hét lên, trong ánh mắt của Trần Thuận, lan tràn tia sáng.
Thời gian vào thông thần cảnh giai đoạn cuối vậy mà lại nhanh hơn 3 tháng so với trong dự tính của anh!
Đây hoàn toàn là nhờ Chu Tước ở trước mắt này!
Đáng tiếc, Chu Tước này không có linh hồn, nếu không, Trần Thuận sẽ suy nghĩ giữ cho nó một mạng.
Sau vài phút.
Chu Tước mà trước đó còn uy nghi thiên địa, khiến cho tất cả mọi người cúi rạp sợ hãi, lúc này, hoàn toàn tiêu tán.
Bị diệt trong thế gian!
Hỗn Độn Châu trong người Trần Thuận, dường như còn có chút chưa được tận hứng.
Run rẩy vài cái, biểu thị một tia bất mãn của mình.
Trần Thuận cũng liếm liếm khoé môi của mình.
Đáng tiếc a.
Nếu như có khí Hỗn Độn dồi dào không ngừng.
Trần Thuận tuyệt đối dám chắc, trong vòng 1 năm, liền có thể phá vỡ hư không, rời khỏi địa cầu, tiến vào tinh vực của hệ ngân hà.
Dù sao thì kiếp trước anh đã đứng trên đỉnh của vũ trụ rồi.
Tu luyện kiếp này, cho dù là bởi vì Hỗn Độn Châu, bỏ đi linh khí, chuyển tu Hỗn Độn chi lực, đối với Trần Thuận, vẫn không có bất kỳ gông cùm nào, chỉ cần năng lượng tích luỹ đủ, anh có thể không ngừng phá cảnh, hoàn toàn không tồn tại chút khó khăn nào.
…
…
Chuỗi biến cố phát sinh trong không trung này.
Quả thực khiến cho tất cả mọi người ở nhà họ Vương hoàn toàn sững sờ.
Đặc biệt là người biết nội tình của giáo huấn gia tộc, Vương Vân Du.
Lúc này đây, ông ta quả thực sợ hãi đến cực điểm.
Trần Thuận, không những khiến Chu Tước do khí Hộn Độn hoá thành sợ hãi run rẩy, mà trực tiếp hấp thụ cả Chu Tước rồi?
Hơn nữa, uy thế của Trần Thuận lúc này, quả thực đã tăng gấp đôi.
Điều này có ý nghĩa gì, ông ta không thể nào rõ hơn được nữa.
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi, Trần Thuận đã hấp thụ Chu Tước, thực lực tiến lên một tầng cao mới rồi?
Quả thực kinh khủng.
Vương Vân Du lúc này, cuối cùng đã hiểu.
Tổ tông tại sao lại để lại di huấn, hậu nhân tương lai của nhà họ Vương, nếu như gặp phải người có thể sử dụng lực Hỗn Độn, thì phải cúi đầu phục tùng, toàn lực phò tá người đó rồi.
Người như vậy, chắc chắn là rồng bay trên trời, không thể ngăn cản.
Định mệnh là uy nghi thế gian.
Thế gian này, không chỉ là Viêm Hạ.
Mà là toàn thế giới!
Toàn địa cầu!
Lúc này, Vương Vân Du hoàn toàn không nghi ngờ.
Cho dù Trần Thuận không thể thống trị thế giới đi nữa, nhưng dù sao anh cũng còn trẻ như vậy, tương lai chắc chắn sẽ vô địch trên thế giới.
Lúc này, ông ta càng nhớ đến những ghi chép trong sách cổ của gia tộc.
Tuy di huấn và trong sách cổ không có nhắc đến rõ ràng, tại sao lại muốn hậu nhân phải cúi đầu phục tùng, toàn lực phò tá khi gặp người có thể sử dụng lực Hỗn Độn.
Cũng không có nhắc đến đại trận hộ tộc Chu Tước là do ai bố trí.
Nhưng Vương Vân Du, trước đây khi tra xem sách cổ của gia tộc, phát hiện ra một số manh mối.
Đại trận Chu Tước này, tuyệt đối không phải là do tổ tiên nhà họ Vương của ông ta bố trí.
Mà là người khác bố trí ra, để lại cho nhà họ Vương.
Bởi vì, người nhà họ Vương căn bản không sử dụng được Hỗn Độn chi lực.
Cho dù là tổ tiên của bọn họ, cũng chưa chắc đã sử dụng lực Hỗn Độn.
Bởi vì mấy trăm năm nay, nhà họ Vương chưa từng gặp qua người nào có thể sử dụng lực Hỗn Độn, thậm chí còn chưa nghe nói qua, là trên thế giới này có ai sử dụng lực Hỗn Độn cả.
Nếu như không phải vì đại trận hộ tộc Chu Tước, Chu Tước là do khí Hỗn Độn hoá thành, Vương Vân Du gần như còn tưởng, lực Hỗn Độn căn bản là cái rắm chó.
Nhưng lúc này, trong đầu não của Vương Vân Du loé qua một suy nghĩ đáng sợ.
Không lẽ, tổ tiên của nhà họ Vương bọn họ, bên cạnh cũng có một người có thể sử dụng lực Hỗn Độn sao?
Hơn nữa, người này, tuyệt đối không thể là thuộc hạ của tổ tiên nhà họ Vương, thậm chí, không phải là bạn bè tốt của tổ tiên nhà họ Vương.
Mà là, chủ nhân của tổ tiên nhà họ Vương bọn họ.
Tổ tiên nhà họ Vương vì để cúi đầu phục tùng, phò tá người đó, nên mới để lại nhà họ Vương, cơ nghiệp 500 năm này, và cả địa vị siêu nhiên của gia tộc ẩn danh sao?
Vì vậy mới để lại di huấn này??
Trong đầu não Vương Vân Du, loé qua vô số suy nghĩ.
…
…
“Lão già, lúc này, ông còn thủ đoạn gì nữa không?"
Trần Thuận hưng phấn, nhưng không có quên, bên kia còn có 2 thần cảnh nữa.
Ngay lập tức đè ép sự kích động trong lòng lại, quay người nhìn sang hai người, lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt Vương Thiên Phong thay đổi dữ dội, nhìn sang Vương Vân Du.
Có lão tổ ở đây, lão tổ mới là tâm cốt chính của nhà họ Vương.
Sau khi Chu Tước bị Trần Thuận hấp thụ, áp lực uy nghiêm biến mất, những nửa bước thần cảnh còn lại của nhà họ Vương lúc này cũng mới khẽ thở phào một hơi, cũng lũ lượt nhìn sang lão tổ.
Trần Thuận, quả thực ép người quá đáng
Nhưng, nhà họ Vương đã sử dụng hết thủ đoạn rồi, vẫn không thể đánh bại anh, lão tổ sẽ làm thế nào.
Thế nhưng, Vương Vân Du lại trực tiếp làm một động tác khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Vương Vân Du, ngay lập tức khom người: “Các hạ, trước đây là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, sau này, nhà họ Vương ta, nguyện cúi đầu phục tùng, phò tá ngài!"