Ma Đế Quân
Chương 99 Thiên Ngọc Phách Mại Hội
Hai hàng nữ nhân ăn mặc vô cùng quyến rũ đứng trước cổng để chào đón quan khách tham gia đấu giá.
Trong đó có một cung trang nữ tử đeo mạng che mặt với thân hình tuyệt mỹ đang đứng ở ngoài cùng.
Sau khi nhìn thấy Thanh Ngọc thì nàng lại tỏ ra vô cùng mừng rỡ, đôi mắt kiêu sa mở to mà nhìn về phía hắn, sau đó lập tức chạy vào trong.Thanh Ngọc không biết có chuyện gì xảy ra, khi tới gần Thiên Ngọc Phách Mại Hội, còn chưa đưa thiếp mời ra thì đã có một lão giả thân mặc hoàng y, râu tóc hoa râm, mặt mũi hiền lành tu vi Hóa Thần hậu kỳ ra tận nơi tiếp đón.
Lão vội vàng cầm lấy tay Thanh Ngọc run run mà nói rằng:- Người, người đây rồi, Phương lão nhớ người muốn chết!Thanh Ngọc cũng hơi bất ngờ, nhưng Ly Ly nói lão giả không hề có ác ý, nên Thanh Ngọc cũng đành thôi.
Từ trong đôi mắt lão giả Thanh Ngọc cảm nhận được tình cảm chân thành thực sự của một tiền bối đối với vãn bối của mình, chứ không hề dối lừa giả tạo.
Phương lão nói:- Đi, người đi theo Phương lão, chúng ta đi vào trong nói chuyện.Tu sĩ xung quanh nhìn thấy người của Thiên Ngọc Phách Mại Hội ra tận nơi tiếp kiến Thanh Ngọc thì cũng hơi bất ngờ, trong đó còn có một tên là con cháu Mộ gia thì trong mắt hiện lên vẻ giận dữ nồng đậm.Hắn là danh môn thế gia nổi tiếng còn đang phải đứng xếp hàng, mà tên tiểu tử kia từ đâu ra lại dám chen ngang đi vào.
Tên này là Mộ Bút Hà, chính là biểu đệ của Mộ công tử “mặt ngựa" đã chết trong di tích năm xưa.
Hắn nói với tên người hầu bên cạnh:- Đi điều tra thân thế của tên kia một chút, làm sao hắn lại đi cùng với bà chủ Vạn Hoa Tiền Trang vậy?…Lúc này, Thanh Ngọc và Thúy An đã được Phương lão dẫn vào phòng chữ Thiên số một.
Thúy An vô cùng bất ngờ, phòng này Thiên Ngọc Phách Mại Hội chỉ dành cho những vị khách đặc biệt tôn quý mà thôi, tại sao lão giả kia lại dẫn chủ nhân nàng vào đây?Ở trong phòng bao, đã có sáu mỹ nhân tuyệt sắc ăn mặc vô cùng bắt mắt đứng đó hầu hạ.
Các nàng ném mị nhãn về phía Thanh Ngọc, làm hắn cũng phải âm thầm cảm khái làm con ông cháu cha không khổ tý nào.Thanh Ngọc cũng hiểu được sản nghiệp này là của ai rồi.
Nghe tên Thiên Ngọc Phách Mại Hội cũng phải đoán được phần nào.Trong phòng bao được bố trí trận pháp cách âm hạng nhất, hơn nữa lại vô cùng xa hoa tôn quý.
Ở bên trong có thể nhìn thấy toàn cảnh buổi đấu giá phía dưới, đây là một quảng trường rất rộng lớn, được bày trí vô cùng công phu.
Có thể nói mảng làm ăn buôn bán của Nguyễn gia cũng không phải dạng vừa.
Từ mấy nàng nữ nhân phục vụ ở ngoài kia cho tới tận trong này, Thanh Ngọc cũng hiểu được một vài điều.Phương lão kéo Thanh Ngọc ngồi xuống ghế, sau đó lại cung kính lịch sự mời Thúy An ngồi xuống, từng tốp từng tốp mỹ nhân tiến vào dâng lên linh quả linh tửu, vô cùng chuyên nghiệp.
Ai cũng nhìn Thanh Ngọc với ánh mắt khao khát thèm muốn mà hắn lại không hiểu có chuyện gì?Thanh Ngọc mới hỏi Phương lão:- Làm sao các nàng cứ nhìn ta chằm chằm vậy?- Hà hà, ai mà lọt vào mắt xanh thiếu gia thì cứ nói với Phương lão, các nàng đều còn là hoàng hoa khuê nữ cả đấy, thiếu gia tuổi trẻ khí huyết phương cương, không cần phải ngại.Thanh Ngọc nghe được hai chữ “thiếu gia" thì cũng đã xác nhận được suy nghĩ trong đầu mình là đúng rồi.
Còn Thúy An nghe xong câu này mà vô cùng khiếp sợ.
Rồi nàng nhớ tới trước đây chủ nhân đã nói ba mươi năm sau sẽ dẫn nàng đi Trung Đô.
Mà Thiên Ngọc Phách Mại Hội là sản nghiêp ở Trung Đô mở ra, vậy chẳng lẽ…Mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của Thúy An, một cung trang nữ tử đeo mạng che mặt từ bên ngoài tiến vào, rồi cũng không hề nói năng câu gì, tới trước mặt Thanh Ngọc cung kính hạ mình hành lễ.
Hắn cũng chỉ gật nhẹ đầu đáp lễ, không nói tiếng nào.
Nàng này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, bộ dáng cũng không tệ.Cung trang nữ tử kia lập tức tới sau lưng Thanh Ngọc, nhẹ nhàng uyển chuyển đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Mùi hương thoang thoảng từ người nàng khiến Thanh Ngọc thần thanh khí sảng.
Thúy An không biết làm sao mà lại hơi cúi mặt xuống, nàng so với người ta thì kém quá xa, chỉ đôi mắt thôi cũng đủ nói lên nhiều điều rồi.Thanh Ngọc để toàn bộ những nữ nhân khác ra khỏi phòng, chỉ để lại cung trang nữ tử đang bóp vai cho mình.Lão Phương nhìn vậy cười hà hà rồi nói:- Thiếu gia, để Hương Nhi hầu hạ người một lúc cũng tốt.
Những năm qua người sống như thế nào, tại sao bây giờ lại tới Huyền Vũ Vực?Thanh Ngọc lúc này mới nói ra nghi vấn của mình:- Tại sao khi vừa nhìn thấy ta thì các người đã nhận ra ta rồi?- Thiếu gia, người không biết rồi.
Tất cả các sản nghiệp của gia tộc ở khắp nơi trên tinh cầu này đều phải nhớ nằm lòng chân dung của người.
Chân dung của thiếu gia qua từng năm đều được gia tộc gửi đến.
Còn Phương lão thì ở hầu hạ ở bên ngoài lúc phu nhân hạ sinh thiếu gia, làm sao mà lại không biết cho được?Thanh Ngọc lại tiếp tục hỏi:- Phương lão tại sao lại tới Huyền Vũ Vực này?- Lão chỉ là tới đây kiểm kê tài sản mười năm một lần mà thôi, qua một thời gian nữa sẽ trở về.
Thiếu gia, người cũng sắp nên trở về rồi, không còn bao nhiêu lâu nữa đâu.Phương lão nhìn thấy tu vi của Thanh Ngọc mà cũng thầm than tuyệt thế kỳ tài.
Chưa đến năm mươi tuổi mà đã bước chân vào Kim Đan hậu kỳ.
Ở Trung Đô cũng chỉ có vài chục người như vậy mà thôi.
Nhưng mà họ được gia tộc chăm bẵm từ nhỏ, nào có phải khổ sở lang bạt như vậy.Thanh Ngọc lại hỏi:- Phương lão có thể nói cho ta tình hình ở Trung Đô được không?Phương lão lắc đầu:- Lão gia tử đã có lệnh, trước khi thiếu gia đạt tới Hóa Thần kỳ, ai cũng không được nói đại sự tình cho người biết.
Nhưng thiếu gia cũng đừng lo lắng quá, cứ hảo hảo an tâm tu luyện.
Nếu người chưa có chỗ dừng chân, có thể chuyển vào trong Thiên Ngọc Phách Mại Hội này.
Đây cũng là nhà của thiếu gia, chính từ lúc người sinh ra mà gia chủ đã xây dựng lên cơ ngơi này.
Bây giờ ở khắp nơi đều có chi nhánh đấy, chỉ có vì thiếu gia ở Thiên Long Vực nên chưa mở ở đó mà thôi, sợ kẻ tâm thuật bất chính đánh chủ ý lên người.Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, chưa nhận lời ngay mà đáp:- Được rồi, vậy lát nữa ta sẽ ở lại xem qua một chút.Phương lão mỉm cười gật đầu, thiếu gia những năm qua trưởng thành cũng không tệ, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, hơn nữa tính tình vô cùng điềm đạm, cư xử lại đúng mực, không có chút kiêu ngạo nào, còn là thiên tài tu luyện nữa.
Đâu có giống mấy thiên chi kiêu tử ở Trung Đô kia, coi trời bằng vung, lúc nào ra đường cũng mắt để trên đỉnh đầu.
Xem ra lần này về báo cáo cho lão gia tử cùng gia chủ, phu nhân sẽ rất vui.Phương lão hỏi:- Thiếu gia, hôm nay người tới đây muốn đấu giá thứ gì sao?Thanh Ngọc nói:- Ta sẽ tự dùng tiền của riêng mình, Phương lão không cần lo lắng đâu.
À, đúng rồi, gia gia cùng phụ mẫu song thân ta danh tự là gì?- Lão gia tử Nguyễn Nhạc, gia chủ Nguyễn Thành, phu nhân Trần Yên.Thanh Ngọc âm thầm ghi nhớ, rồi lại hỏi:- Phụ thân ta không có huynh đệ tỷ muội gì sao?Phương lão nói:- Thiếu gia là đích tử dòng chính Nguyễn Gia, gia chủ và phu nhân chỉ có một mình người.
Phía bên chi thứ còn hai người nữa là biểu huynh đệ của gia chủ.
Một người tên Nguyễn Khánh, một người tên Nguyễn Hiển.
Còn biểu huynh muội của thiếu gia thì có năm người, khi nào trở về người sẽ được biết.- Quan hệ giữa cha ta và các vị tộc thúc tộc bá này ra sao?Phương lão nghe câu hỏi mà lại càng đánh giá cao Thanh Ngọc, nói:- Trong Nguyễn gia vô cùng đoàn kết, không được có một chút tâm thuật bất chính nào, nếu không sẽ bị trưởng lão đoàn giết không cần hỏi.
Trước đây đã có trường hợp mưu toan quyền vị, đã bị lão gia tử xử lý qua.Thanh Ngọc ghi nhớ trong lòng, xem ra đối địch cũng chỉ với tứ đại gia tộc mà thôi, chưa có nạn trong nhà.
Hắn tiếp tục muốn thêm thông tin:- Thái độ của Trần gia thì sao?Phương lão càng ngày càng cung kính hơn, quả nhiên thiếu gia là người có tư thái chấp chưởng thiên hạ, trả lời:- Trần gia đã cắt đứt quan hệ cùng phu nhân, nhưng lại đứng về phía trung lập, không hề có bất cứ động tĩnh nào đáng kể.Thanh Ngọc âm thầm gật đầu, rồi ngửa mặt lên nhìn nữ tử được gọi là Hương Nhi này một chút, làm nàng e thẹn đỏ mặt.
Phương lão thấy vậy, nói:- Hương Nhi là quản sự phòng đấu giá này, hôm nay đặc biệt thiếu gia tới nên đích thân tới hầu hạ đấy.Thanh Ngọc nhìn Thúy An một cái, rồi vỗ vỗ tay xuống ghế, ra hiệu ý bảo nàng qua đây ngồi.
Hương Nhi thấy vậy trong mắt cũng lóe lên một tia dị sắc, nhưng động tác trên tay vẫn bình thường, không có gì thay đổi cả.
Thanh Ngọc cũng kêu nàng tới ngồi một bên, làm Hương Nhi híp đôi mắt như vầng trăng khuyết lại, vô cùng xinh đẹp.Ly Ly bỗng dưng nói:- Phu quân, nữ nhân tên Hương Nhi kia có sát ý với chàng.Thanh Ngọc tâm niệm trong đầu: “Ta nhận ra một lúc rồi."Thanh Ngọc bỗng dưng vươn tay ra choàng qua vai Hương Nhi rồi nói một câu làm Phương lão biến sắc:- Không biết tại sao lại có một nữ tử ngây thơ thế này đến giết ta nhỉ?Hương Nhi lập tức hoảng hốt trong lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi:- Thiếu gia đây là muốn trêu chọc Hương Nhi sao?Thanh Ngọc cười hà hà, không biết làm cách nào mà phong bế toàn bộ kinh mạch trong người nàng lại, rồi bế nàng đặt nằm ngang trên đùi hắn mà nói:- Có trêu chọc hay không ta không biết, nhưng nếu bây giờ nàng không khai ra thì sẽ muộn đấy.Hương Nhi hoảng sợ, không biết người này nhìn ra từ lúc nào.
Nàng nhắm mắt lại nói:- Ngươi giết ta đi..