Ma Đế Quân
Chương 112 Thụy Nhi
Đằng xa, lão thái thái giơ hai tay lên trời mà nói:- Tam Hoa Tụ Đỉnh, Cửu Khí Triều Nguyên! Ma Đạo Vĩnh Hằng, ta mượn lấy ý chí tối cao mà ban phước cho tộc nhân Thánh tộc chúng ta, tứ danh phong hào cho người thừa kế của Ma Đạo Chi Môn, khai!Từ trên trời cao, bỗng dưng không biết từ đâu hiện lên một chữ màu đỏ khổng lồ ở phía bên trên bông hoa sen yêu dị.
Đó là một ký tự tỏa ra khí tức tang thương mà mạnh mẽ, tuyên cổ mà thần dị, khi đọc được chữ này cả lão thái thái, Vân Chiến Thiên và tất cả Ma Thánh đang cảng giới xung quanh cũng phải giơ hai tay lên trời mà hô to:- Thánh tộc vĩnh tồn! Thánh tộc vĩnh tồn!Từng thanh âm ba đào hãi lãng kinh khủng bá tuyệt thiên địa truyền ra, làm cho cả Hằng Thiên tinh phải run rẩy một trận.
Vô số tu sĩ và phàm nhân đều sợ hãi, dạo này thiên địa dị tượng quá nhiều rồi? Có chuyện gì ghê gớm sắp xảy ra hay sao?Ký tự đỏ rực kia bỗng dưng rơi thẳng vào mi tâm Thanh Ngọc, làm cho cả hắn và Thụy Nhi vô cùng hoảng hốt.
Nó lao thẳng vào thức hải, hiển hóa thành một Hắc Long Bảng vô cùng tinh xảo, sau đó đính thẳng lên trước cổng Ma cung, trên tấm biển đó chỉ có đúng một chữ “Ma".Cả tòa Ma cung run rẩy liên hồi.
Ngọn sơn phong ở đằng sau chủ điện đang từ từ dâng lên bỗng nhiên ầm một phát đã cao đến ngàn trượng.
Không biết từ đâu mà một dòng nước đỏ chảy từ sơn phong xuống, hóa thành một ngọn thác cao, đường rãnh tự động khai thông, ở bên dưới biến thành một chiếc hồ máu kinh dị.
Trên đỉnh những tòa kiến trúc bắt đầu mọc lên những chiếc gai nhọn đáng sợ, những ma ký xung quanh càng sáng rõ hơn, tỏa ra ma quang lập lòe.
Tất cả mọi thứ đều đang dần dần thay đổi, kể cả chiếc Ma tọa mà Ly Ly và Tâm Như đang nằm.Ma tọa to lớn hơn gấp đôi, trên đỉnh còn mọc ra một Vương miện màu đen.
Đại điện bỗng nhiên sáng rỡ, trên trần ngập tràn những đạo quang mang bày thành một trận đồ tinh không khó hiểu.Ở bên ngoài bây giờ Thanh Ngọc hoàn toàn không biết những chuyện đó, mà hắn đang dồn hết sức mình chấn vỡ viên Kim Đan trong đan điền, mặc kệ lôi kiếp từ trên trời giáng xuống.…Lôi vân của Thanh Ngọc đã dần dần chấm dứt, linh vân xung quanh thiên địa lại tiếp tục cung cấp linh khí cho đan điền hắn.
Lần này Thanh Ngọc đã chuẩn bị trước, quẳng ma mạch và linh mạch ra sẵn xung quanh, không để Thụy Nhi lâm vào nguy hiểm.Nếu có tu sĩ bên ngoài chứng kiến lôi kiếp của Thanh Ngọc thì sẽ vô cùng hoảng sợ, bởi vì đó là lôi kiếp của Luyện Hư kỳ, chứ nào đâu phải bình thường gì!Tu sĩ khi đạt tới Hóa Thần kỳ mới phải độ kiếp, nhưng chỉ độ có chín đạo mà thôi, đằng này Thanh Ngọc mới Nguyên Anh kỳ đã độ mười tám đạo, không biết là loại quái vật gì?Lôi vân trên bầu trời lại tích tụ, lần này sẽ là sáu mươi tư đạo lôi kiếp của Thụy Nhi.Ầm ầm ầm…!Từng đạo từng đạo lôi kiếp to gấp bốn lần lúc trước bổ xuống bông sen rực rỡ đang được khép kín kia, vẫn là tám phần được Hám Thiên Hư Lôi hấp thụ, còn hai phần rơi xuống thân mình hai người.Da thịt Thanh Ngọc bắt đầu nứt ra đau đớn tột cùng, nhưng hắn vẫn gồng người lên, vận chuyển Đạo Nguyên Kinh và Tâm Tâm Tương Ánh Quyết.
Thụy Nhi độ kiếp có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng nàng cũng rất lo lắng.
Chủ nhân nàng còn yếu quá, không biết có sống qua được kiếp này hay không.Muốn giúp Thanh Ngọc quên đi đau đớn, Thụy Nhi ôm chặt lấy hắn, hai bầu ngực to lớn ép sát vào mặt Thanh Ngọc, còn nàng thì dưới hạ thân lại bắt đầu di chuyển nhè nhẹ.Thanh Ngọc gầm lên, toàn thân đang đau rát, lại được sự ôn nhu của Thụy Nhi làm cho tỉnh táo trở lại, hắn điên cuồng theo từng nhịp, từng nhịp của nàng.Từ trên trời cao, từng đạo lôi kiếp to lớn như muốn diệt sát hai sinh linh bé nhỏ kia vẫn đùng đùng đánh xuống.Đến một thời điểm.Bỗng nhiên…Uỳnh!…Viên Kim Đan trong đan điền Thanh Ngọc vỡ vụn thành vô số điểm sáng li ti, một con Huyết Long to bằng nắm tay xuất hiện trong đan điền hắn.
Thanh Ngọc gào lên dữ tợn:- A a a a…! Graooo….!Một con rồng đỏ rực hiện ra trên phía bầu trời Yến Tử sơn mạch, gầm lên từng tiếng kinh thiên động địa, tất cả mọi ngõ ngách trong Hằng Thiên tinh đều có thể nghe được rõ ràng.Huyết Long vân du trường không, ngạo nghễ cửu thiên, bay xung quanh lôi vân một vòng lớn, rống lên một tiếng giận dữ, thể hiện sự khinh thường kiêu ngạo, sau đó lập tức lao ầm ầm xuống, nuốt lấy cả đóa Vô Trần Hoa cùng chín đạo Hỗn Nguyên chi khí, sau đó chui vào đan điền Thanh Ngọc.Hai con Huyết Long trong đan điền hắn dung hòa vào nhau, rồi lóe ra ánh sáng chói mắt, chiếu rọi thập phương thiên địa, tỏa ra khí thế vô cùng cường đại.Khắp nơi trong đất trời Hằng Thiên tinh được chiếu sáng bởi linh quang cửu sắc, thần thánh vô cùng, đến mãi một khắc sau mới dần dần biến mất.Thanh Ngọc nội thị vào thì mới thấy trong đan điền hắn lúc này có một con Cửu Thải Quang Long sặc sỡ.
Hai mắt của nó được hiển hóa từ Hám Thiên Hư Lôi, không, bây giờ phải là Hám Thiên Linh Lôi rồi, trong miệng Cửu Thải Quang Long thi thoảng khè ra từng đạo Băng Liên Pháp Hỏa, vô cùng thần dị.Tất cả đóa Vô Trần Hoa đều đã được dung nhập vào trong con rồng chín màu này, Thanh Ngọc cảm nhận được lực lượng cường đại trước đây chưa từng có.
Nếu bây giờ mà thi triển Toái Tinh Trảm hắn phải tung được ra mười chiêu liên tục mà không bị kiệt sức!Trên bầu trời lôi kiếp vẫn liên tục giáng xuống, nhưng không hề khiến Thanh Ngọc bận tâm chút nào.
Bao nhiêu lôi điện chi lực đều có tới tám phần bị truyền vào đan điền cho Cửu Thải Quang Long cắn nuốt hết, chỉ có hai phần đánh lên cơ thể Thanh Ngọc và Thụy Nhi mà thôi.
Hơn nữa, một điều làm cho Thanh Ngọc mừng rỡ, đó chính là con rồng trong đan điền mỗi khi có lôi kiếp đánh vào lại tăng tu vi hắn thêm một ít!Thanh Ngọc ngẩng đầu lên trời, thèm muốn thêm một ít lôi kiếp nữa, đánh thêm nhiều nhiều tý đi!Nhưng để hắn thất vọng rồi, chỉ có sáu mươi tư tia lôi kiếp mà thôi, làm gì còn nữa.
Một đám linh vân được Hằng Thiên tinh hiển hóa ra, từ trên cao sà xuống, bao phủ lấy hai thân hình đang giao hòa.Thanh Ngọc và Thụy Nhi điên cuồng vận chuyển công pháp hấp thu để củng cố cảnh giới của mình, sau đó một lúc thì trời quang mây tạnh, vạn vật trở lại bình thường.Thanh Ngọc quằng Huyết Ma Thánh Đằng ra ngoài, sau đó kích hoạt trận bàn Hoàng cấp, rồi giữ nguyên tư thế mà bế Thụy Nhi vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ.Từ xa, Vân Ma Thánh xoa tay vào nhau cười hắc hắc:- Nương, người xem, bọn trẻ thật tốt a!Lão thái thái cũng cười mà lại đập một gậy vào mông lão:- Tốt cái đầu con! Đi, giải tán ra ngoài tinh vực cảnh giới tiếp!Vân Ma Thánh sợ hãi, không muốn nhảy cha cha cha chút nào, nên lập tức biến mất.Lão thái thái lúc này mới hỏi vào khoảng không xa xôi:- Lão mất nết, ta muốn đi Trung Đô hành nghề y, lão có đi không?Không biết từ đâu lại vọng lại tiếng của lão giả Thiên Lộ Điện:- Mở y quán à? Hay đấy nhỉ, được, ta đi với bà, ta thuê cửa hàng bên cạnh mở một Tửu lâu, sau đó đưa mấy tiểu nha đầu xinh đẹp đến câu dẫn tiểu tử kia một chút!Lão thái thái chửi ầm lên:- Lão già khốn kiếp! Biến!……Thanh Ngọc lúc này không biết hai vị lão nhân gia đang đôi co ở ngoài, mà đang đắm chìm vào ôn nhu hương vô hạn.Hai người đang ở trên chiếc bè trúc giữa dòng suối cạnh thác nhỏ.
Thanh Ngọc ôm lấy Thụy Nhi, vẫn để nàng ngồi trên mệnh căn của mình, miệng thì đang điên cuồng bá chiếm lấy hai ngọn sơn phong của thân hình mỹ miều kia.Thụy Nhi ôm lấy cổ hắn, bàn tay thì túm chặt lấy mái tóc dài trắng bạc, hạ thân đang chuyển động điên cuồng.
Nàng chưa nói tiếng người bao giờ cả, nên chỉ rên lên những tiếng bập bẹ, nghe vô cùng dễ thương:- Aa, chủ…nhân, em thích…thích quá…aa…Thanh Ngọc nghe thấy những lời nói đáng yêu này thì dâm tính đại phát, hắn ngẩng đầu lên, bá đạo mút lấy đôi môi đỏ mọng mà tham lam thu về quỳnh tương ngọc dịch.
Chiếc lưỡi của Thụy Nhi khiến Thanh Ngọc cảm thấy sung sướng vô cùng, nó mềm, nhẹ, lại vô cùng ẩm ướt.Thụy Nhi mút lấy vành tai Thanh Ngọc, hạ thân thì càng ngày càng dập mạnh hơn, không ngưng nghỉ chút nào.
Bỗng dưng, Thanh Ngọc phát hiện ra không biết từ lúc nào A Lan đã bị đưa đến bên cạnh mình.
Nàng đã tỉnh lại một lúc, còn chưa biết gì thì đã bị Giới linh quăng đến đây rồi.Thanh Ngọc dừng việc đang làm lại, rồi kéo tay A Lan tới gần, hỏi:- Nàng có biết ta là ai không?A Lan nhẹ nhàng đỏ mặt:- Người là chủ nhân phải không?Hiện giờ A Lan đã mất hết tu vi, phải tu luyện lại từ đầu.
Trước đây A Lan đã từng là tu sĩ Đại Thừa, hơn nữa còn là Vương trận sư, vô cùng cường đại.
Thanh Ngọc kéo A Lan lại gần, nâng cằm lên rồi hỏi:- Ta cho nàng lựa chọn.
Nếu nàng không muốn ở bên cạnh ta, ta sẽ để nàng rời đi.A Lan không nói gì, mà tự thoát y, chứng tỏ cho quyết định của mình.
Thanh Ngọc không biết nàng làm thế nào mà thể chất đã tăng lên đến Mị Linh Băng Tâm Thể, nhưng mà A Lan chắc chắn vẫn còn trinh nguyên.
Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để nói đến chuyện đó.Lần đầu tiên Thanh Ngọc nhìn thấy thân thể A Lan.
Nàng mang nét đẹp hao hao với Ly Ly, vì cả hai đều mang theo sự kiêu ngạo thần thánh.
A Lan là điển hình băng sơn mỹ nhân, góc cạnh khuôn mặt nàng tinh xảo vô cùng.Thân hình cao gầy, vô cùng chuẩn mực.
Ngực của A Lan không đồ sộ như của Ly Ly, nhưng lại mang một phen vận vị khác.
Nét đẹp nhất của bộ ngực đó chính là ở bên chú tiểu bạch thỏ bên phải có một hình xăm, vô cùng khiêu gợi.
Mông A Lan cũng chỉ vừa tay, không gọi là lớn, nhưng có vẻ rất săn chắc.
Làn da nàng trắng tinh như những bông tuyết mùa đông, mang theo cảm giác mát lạnh, chứ không trắng hồng như Thụy Nhi.
Dưới hai chân kia là một bụi cỏ nho nhỏ, vô cùng tinh xảo.
Đôi mép hồng nhỏ nhắn, ẩn hiện thấp thoáng, làm Thanh Ngọc bên dưới cũng căng tràn lên một chút..