Ma Đế Quân
Chương 100 Đấu Giá
Phương lão ở một bên cũng là tức giận chỉ vào Hương Nhi một lúc rồi một bộ dạng rèn sắt không thành thép mà rút tay về.
Thanh Ngọc khua tay với Phương lão, tỏ ý không sao, rồi nói:- Ta suy đoán hẳn là nàng có thù hận gì đó với ta, chứ không phải là nàng được người khác phái đến, nói đi, đừng ép ta phải dùng biện pháp mạnh, nàng sẽ không thích đâu.Hương Nhi vẫn kiên quyết im lặng, không nói câu nào.
Thanh Ngọc không biết suy nghĩ gì mà đánh ngất nàng, rồi thu vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, nhờ mấy lão thụ trói Hương Nhi lại một chỗ.
Hắn nói với Phương lão:- Phương lão an bài giúp ta một người thay thế nàng đi.
Cũng không cần điều tra gì Hương Nhi cả, mà thu thập một chút thông tin về một người tên là Mộ Phong đã chết cách đây bốn năm của Mộ gia.
Tự ta có sắp xếp.Phương lão gật đầu, rồi bước ra ngoài an bài một số việc.
Lúc Phương lão quay trở lại phòng bao, Thanh Ngọc lấy ra một đống những vũ khí, pháp bảo dưới Hoàng cấp, toàn bộ đều đem đưa đi đấu giá, đổi lấy càng nhiều linh thạch càng tốt.…Đến thời gian, một mỹ phụ nhân có vóc dáng ma quỷ yêu nghiệt, lại ăn mặc vô cùng quyến rũ mà tinh tế đã tiến lên trước đài đấu giá.
Nàng cất giọng oanh vàng mà nói:- Hoan nghênh các vị quan khách quang lâm Thiên Ngọc Phách Mại Hội.
Tiểu nữ Lâm Du Du, hân hạnh được đồng hành cùng quý vị trong buổi đấu giá này.
Tất cả vật phẩm trong buổi đấu giá đều được tính bằng linh thạch thượng phẩm, xin các quan khách lưu ý.Nói xong đến đây, mỹ phụ nhân tên Lâm Du Du kia cúi người xuống, để lộ hai bầu ngực sữa to lớn trắng ngần của mình, làm cho nhiều nam tu sĩ ở dưới phải âm thầm nuốt nước bọt ừng ực.Sau đó, một nữ nhân phục vụ ăn mặc vô cùng mát mẻ bước lên, bưng theo một cái khay, bên trên có một loại linh dược.
Âm thanh của Lâm Du Du lại vang lên:- Sau đây tiểu nữ cũng không nhiều lời nữa, buổi đấu giá bắt đầu.
Vật phẩm đầu tiên là một cây Vương dược cực phẩm Trủy Tinh Bát Diệp, vô cùng trân quý, dược niên được hơn tám trăm năm, giá khởi điểm là một trăm vạn, mỗi lần tăng ít nhất một vạn linh thạch, bắt đầu!Rất nhiều âm thanh trong phòng đấu giá vang lên.
Trủy Tinh Bát Diệp có thể dùng để luyện chế ra Phục Tinh Đan, là đan dược chữa trị tổn thương về thức hải, vô cùng trân quý.- Một trăm mười vạn!- Một trăm hai mươi lăm vạn!- Một trăm bốn mươi vạn!Sau cùng, một tên tráng hán tu vi Nguyên Anh trung kỳ ở ghế lô đấu giá bình thường mua được cây Trủy Tinh Bát Diệp này với giá một trăm tám mươi vạn linh thạch thượng phẩm.
Hắn cũng đứng dậy rời đi ngay lập tức, thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý đơn giản này thì ai cũng biết.
Nhưng một lúc sau cũng không có ai thèm đuổi theo gã cả.…Trải qua một thời gian đầu toàn bộ đều là những vật phẩm không mấy giá trị, thì đã đến lúc buổi đấu giá trở nên sôi trào hơn.Lâm Du Du lại nói:- Vật phẩm tiếp theo là một kiện binh khí Vương cấp cực phẩm Xạ Nhật Cung, được làm từ Huyền Diên Đằng Mộc và gân của Tử Tinh Giao Hóa Thần kỳ.
Uy lực của cây cung này vô cùng lớn, hơn nữa tầm bắn vô cùng xa, đến năm ngàn dặm, giá khởi điểm là năm trăm vạn, một lần tăng không dưới mười vạn.Đám tu sĩ Huyền Vũ Vực ở bên dưới nghe vậy mà nghị luận xôn xao.
Vũ khí Vương cấp cực phẩm mà lại có người đem ra bán? Phải biết ở Huyền Vũ Vực chỉ có hàng Vương cấp trung phẩm đã được xếp vào vũ khí thượng đẳng rồi.Một giọng nói vang lên:- Năm trăm năm mươi vạn.Một giọng nói lần đầu tiên từ phòng bao phát ra:- Sáu trăm vạn…- Một ngàn vạn!Giọng nói từ phòng bao chữ Địa số bảy gào thét lên.
Có vẻ như người này rất thèm muốn cây Xạ Nhật Cung mà Thanh Ngọc đưa ra đấu giá.
Những màn hét giá ấy Thanh Ngọc đều không hề quan tâm đến.
Một tay hắn lấy một loại linh quả lên bỏ vào miệng, rồi hỏi Phương lão:- Phương lão có biết quanh Huyền Vũ Vực có nơi nào lịch luyện tốt một chút không? Có cơ duyên thì càng tốt?Phương lão nghe vậy, bèn nói:- Với tu vi của thiếu gia thì có lẽ Yến Tử sơn mạch sẽ là chỗ tốt đấy, nhưng không có nhiều cơ duyên cho lắm.
Nhưng mà ngọn Trình Phong trong đó thì lại được liệt vào một trong tam đại cấm địa của Hằng Thiên tinh, vô cùng nguy hiểm, người nhất định không được vào.Thanh Ngọc nghe hai chữ Trình Phong, liền nhớ ngay đến hóa ra đây là một trong ba nơi bọn Tiên tộc phong ấn Hằng Thiên tinh, bèn hỏi:- Bên trong Trình Phong có nguy hiểm gì vậy Phương lão?- Nơi đó sát khí ngút trời, cả ma khí cũng có, người vừa bước vào sẽ trở nên điên điên khùng khùng, không thể chịu nổi.
Hơn nữa trận pháp và cấm chế khắp nơi, toàn là khốn sát trận Đế cấp! Thiếu gia, người ngàn vạn lần không nên bước vào a!Thanh Ngọc nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Không để ý tới buổi đấu giá dưới kia, Thanh Ngọc nói:- Phương lão, người giúp ta một chuyện.- Thiếu gia cứ phân phó, Phương lão tuyệt không chối từ.Thanh Ngọc nhìn một chút về phía Thúy An, lại nói:- Ngày mai Phương lão mang theo danh nghĩa của Thiên Ngọc Phách Mại Hội tới mua lại toàn bộ sản nghiệp của Vạn Hoa Tiền Trang, dùng tiền của ta, ta sẽ đưa trước cho người.Phương lão nghe xong liền hiểu, gật đầu nói:- Thiếu gia không nhắc ta cũng đang định nói.
Vừa rồi ở ngoài có hai tên Mộ gia thăm dò tin tức của người, hỏi tại sao thiếu gia lại đi chung với bà chủ Vạn Hoa Tiền Trang.Thanh Ngọc mỉm cười:- Mấy tên tôm tép đó Phương lão không cần để ý tới.
Thúy An là tiểu thị nữ của ta, Phương lão quan tâm chiếu cố tài sản của nàng một chút, rồi đưa người của Phách Mại Hội tới chưởng quản Vạn Hoa Tiền Trang là được.
Ta và Thúy An chuẩn bị đi lịch luyện, củng cố căn cơ, không thể ở đây chăm nom buôn bán.
Sinh ý thế nào thì sau này khi trở lại Trung Đô Phương lão bàn giao với ta là ổn rồi.Phương lão thấy Thanh Ngọc sắp xếp công việc đâu ra đó, cũng mỉm cười vô cùng hài lòng.
Lúc này, giọng nói của Lâm Du Du lại vang lên:- Tiếp theo là một bộ thi thể của một yêu thú Hổ Long Thiên Hạt, được bảo quản trong Huyền Băng vạn năm, chưa hề bị hủy hoại một chút nào.
Khi còn sống con độc hạt này có tu vi Đại Thừa kỳ, toàn thân nó là bảo vật, giá khởi điểm là ba ngàn vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn một trăm vạn.Ngay sau đó, có hai lão giả tu vi Hóa Thần trung kỳ bước lên đài đấu giá, thả ra một khối băng vuông vức khổng lồ, bên trong đó có một con độc hạt có vằn cao hơn hai trượng, đầu nó lại hơi hao hao giống đầu rồng, cái đuôi cong vút lên chìa ra mũi kim độc màu đen trông vô cùng hung hãn.Thanh Ngọc ở đằng xa sau khi được Ly Ly xác nhận là trái tim của con yêu thú này vẫn còn sử dụng tốt thì mới thở phào.
Nếu không thì đi một chuyến vô ích rồi.Bên dưới đám đông tu sĩ hầu hết là lắc đầu lè lưỡi, ba ngàn vạn linh thạch thượng phẩm, họ trả không nổi chứ đừng nói là đấu giá cao thêm nữa.
Lúc này, từ gian phòng chữ Thiên số ba bắt đầu truyền ra thanh âm:- Ba ngàn một trăm vạn!- Ba ngàn hai trăm vạn!- Ba ngàn năm trăm vạn!…Hầu hết tất cả các tu sĩ kêu giá thi thể con Hổ Long Thiên Hạt này đều là khách nhân ở gian phòng chữ Thiên.
Thanh Ngọc chưa đi tham dự buổi đấu giá nào ở Hằng Thiên tinh này, nhưng nghe Phù Hoa nói chuyện thì mỗi lần đi mà mua bán được gì đều phải vô cùng cẩn thận.
Nhưng ở trong phòng đấu giá này, không hề có ai dám hô lên danh tự hoặc phô trương thanh thế mà chèn ép người khác, chứng tỏ phong thái hành sự của Thiên Ngọc Phách Mại Hội vô cùng chuyên nghiệp.Thanh Ngọc cũng cảm thán một chút, thì ra bá chủ Trung Đô cũng không phải là chỉ chưng lên cho đẹp đâu đấy.
Một lúc sau, khi giá của bộ thi thể này đã lên tới năm ngàn hai trăm vạn, Thanh Ngọc mới bắt đầu ra giá:- Sáu ngàn vạn!Mấy phòng đấu giá ở bên cạnh lặng im một chút, rồi một giọng nói từ phòng chữ Thiên số năm truyền ra:- Sáu ngàn một trăm vạn!Thanh Ngọc không hề quan tâm:- Bảy ngàn vạn!Phương lão nhắc nhở Thanh Ngọc:- Bên chữ Thiên số năm là phòng của Mộ gia, có cả gia chủ Mộ Kình Ba Hóa Thần sơ kỳ trong ấy.
Xem ra người ta cố ý đối địch với thiếu gia rồi.- Phương lão không cần lo, để ta.Bên kia tên Mộ Bút Hà lại tiếp tục kêu gào:- Bảy ngàn một trăm vạn.Tên này mặc dù không có nhiều tiền đến thế, nhưng cậy uy thế của Mộ Kình Ba bên cạnh mà muốn chèn ép Thanh Ngọc.
Từ đầu tới giờ Thanh Ngọc chưa hề tham gia đấu giá cái gì, lúc này lại ra giá, thành ra Mộ Bút Hà hiểu Thanh Ngọc rất quan tâm tới thi thể con Hổ Long Thiên Hạt này.Thanh Ngọc bên kia lập tức nói bằng một giọng mỉa mai:- Mười bốn ngàn vạn?Bên này, tên Mộ Bút Hà nghe mà đẫm mồ hôi lạnh.
Hình như tên kia không thiếu tiền.
Hắn nhìn Mộ Kình Ba một chút, thấy lão lắc đầu, liền hừ lạnh một tiếng, không ra giá nữa..